Chương 39: Đường trong hoang đường.
Edit by Hà Rockin
Ở cổng nha môn huyện Kim Thạch.
Thừa dịp nha dịch vào cửa bẩm báo, Liên Kỳ giơ tay sờ sờ hai con sư tử đá trước cửa, nhìn chằm chằm một lát lại chuyển đến phía sau sư tử đá, cố gắng nhìn xem đứa nào mới là sư tử đực. Đáng tiếc trứng trứng bị đuôi chặn lại, thợ thủ công người ta căn bản không có điêu khắc.
"Không phải nói sư tử ở cửa này đều là một đực một cái sao? Tại sao ta xem dáng dấp đều giống nhau? Sư tử cái có nhiều bờm như vậy sao?" Liên Kỳ quay đầu hỏi Đường Vô Dục.
Đường Vô Dục đưa tay chỉ chỉ con sư tử nhỏ dưới chân, "Cái. "
Liên Kỳ trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, cũng đúng! Thế giới động vật luôn luôn là sư tử cái mang sư tử con, sao hắn có thể quên điều này!
Hắn vươn cánh tay, nhón chân lên ôm lấy cổ Đường Vô Dục, chuẩn bị làm một động tác anh em tốt nhưng bởi vì chiều cao có chút chênh lệch, cho nên trong mắt người khác là Liên Kỳ treo toàn bộ người trên Đường Vô Dục.
Đường Vô Dục cũng đúng lúc đưa tay, ôm lấy thắt lưng Liên Kỳ, phòng ngừa hắn té ngã.
Cũng may là trước nha môn lưu lượng người không nhiều lắm, cho nên mọi người cũng không cần bị đôi "cẩu nam nam" này nhét thức ăn cho chó.
※※※
Bởi vì chuyện ruộng bậc thang và guồng nước trước đây, Liên Kỳ cũng coi như là nổi danh trong huyện nha, đương nhiên, là thanh danh tốt. Cho nên lúc này đây hắn và Đường Vô Dục đến đây cầu kiến tri huyện đại nhân nha dịch cũng không có khó xử gì, bọn họ liền rộng rãi đi báo cáo.
Nha dịch báo đầu tiên chính là Từ sư gia.
Buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi hiếm có trong ngày của Từ sư gia, ông vừa mới pha một ấm trà xanh, định bụng một bên thưởng trà một bên xem quyển du ký chưa xem xong. Không biết sơn động phệ nhân kia, rốt cuộc là thật sự nuốt người, hay có người đang giả thần giả quỷ?
Chỉ là cuốn sách này còn chưa lật qua trang đã có nha dịch tới thông báo, nói là bên ngoài có một người tên là Liên Kỳ cầu kiến.
Tay Từ sư gia cầm sách dừng lại, "Trên tay hắn mang theo những gì? "
Nha dịch đến bẩm báo suy nghĩ một chút, "Hình như là không có. "
Trong nháy mắt, tâm tình Từ sư gia phảng phất như xuân về hoa nở, ông đem quyển du ký kia đặt sang một bên, đứng lên sửa sang lại quần áo của mình một phen, phất phất tay, "Đi, đi xem một chút! "
Từ sư gia nghĩ, nếu trên tay không có gì, vậy ước chừng cũng không phải tới dâng lên chút gì đó.
Cày Khúc Viên kia vừa mới ra mắt không lâu, hắn thật vất vả mới đem văn thư khắp nơi viết xong đưa ra, lúc này mới nhàn rỗi không được mấy ngày!
Tuy nhiên, sự, dự, nguyện, vi.
(*)sự dữ nguyện vi có nghĩa là: (事與願違) Sự việc thực tế trái với ý muốn của mình.
_theo phatgiao.org.vn.
Từ sư gia nhìn mô hình tinh xảo bị Liên Kỳ đặt trong tay, cố gắng khống chế chân mình, không cần xoay người liền đóng cửa. Không có gì trong tay? Vậy thứ này từ đâu ra? Đột nhiên biến thành? Đồng thời cũng ở trong lòng đặt cho nha dịch kia một cái mác bất tài vô dụng.
Nha dịch tiểu ca ủy khuất, dù sao ai có thể nghĩ được Đường Vô Dục sẽ có một cái ba lô gần giống không gian đây?
"Liên gia tiểu ca nhi, cái này là..." Từ sư gia mở miệng, chỉ là thanh âm có chút lung lay.
"Đây là máy gieo hạt mà sư huynh ta nghiên cứu ra gần đây, có thể tự động gieo hạt! Sử dụng nó để gieo hạt, hiệu quả của việc trồng trọt sẽ được cải thiện rất nhiều! Không bao giờ phải lo lắng về việc gieo hạt trễ! " Liên Kỳ giới thiệu đơn giản dễ hiểu, Từ sư gia cho dù không thông nông sự cũng có thể hiểu được giá trị trong đó.
Sắc mặt Từ sư gia biến hóa một hồi, cuối cùng vẫn vung tay lên, "Hai vị mời vào trong nói chuyện chi tiết! "
Từ sư gia dẫn hai người thông tri đến hậu đường nha môn, sai một gã sai vặt đi truyền tin cho tri huyện đại nhân, Từ sư gia tự mình rót trà cho hai người này, "Hai vị làm sao nghĩ ra ý tưởng này? "
Tham khảo từ máy gieo hạt kiếp trước. Liên Kỳ ở trong lòng yên lặng giải thích, thế nhưng lời giải thích này rõ ràng không thể nói ra.
Về phần máy gieo hạt kiếp trước là ai phát minh ra, Liên Kỳ kỳ thật đã không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ máy gieo hạt ở triều Hán được hoàng đế ra sức quảng bá.
Sau khi cân nhắc từng câu chữ, Liên Kỳ nói: "Không biết sư gia có nghe nói qua tình huống của gia đình ta hay không. Sau khi mẫu thân và phụ thân qua đời, nhà ta chỉ còn lại mấy đứa trẻ, lại có thể canh tác bao nhiêu ruộng đất đây? Khi đó, ta đã tự hỏi, tại sao gieo hạt không thể giống như cày, cũng sử dụng thiết bị? Về sau, ta bèn đem vấn đề nan giải của mình nói cho sư huynh, sư huynh khổ tư nhiều ngày, rốt cục phát minh ra cái xe ba chân này, một lần có thể canh tác ba luống. Một ha đất có thể được gieo trong một ngày. "
"Lúc sử dụng, chỉ cần hai người, một người ở phía trước dắt trâu cày, khống chế phương hướng đi tới, phía sau một người đỡ máy gieo hạt, tùy thời bổ sung hạt giống là được."
"Tốt! Đại Thiện! "
Một tiếng trầm trổ khen ngợi như sấm sét chợt từ ngoài cửa truyền đến, Liên Kỳ không đề phòng bị hoảng sợ, tay bất giác bắt lấy cổ tay Đường Vô Dục bên cạnh.
Ngoài cửa chính đang bước nhanh đi vào là một nam nhân nhìn rất đen tráng, mặc một thân thường phục, trên mặt tràn đầy ý cười. Sau khi vào cửa liền đi thẳng về phía Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục đứng vững, không đợi hai người Liên Kỳ phản ứng, giơ tay lên vái một cái thật sâu, "Cư mỗ cảm tạ hai vị cao thượng. "
(*) nguyên văn là 高义 = cao nghĩa. Mình vẫn chưa tìm ra từ thích hợp để thay.
Hành vi này của Cư Tri huyện hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, thế cho nên Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục căn bản không có thời gian né tránh, cứng rắn chịu toàn lễ của vị tri huyện đại nhân này.
Tuy rằng hành lễ không né tránh, nhưng động tác của Liên Kỳ cũng rất nhanh, vội vàng tiến đến nâng Cư Tri huyện lên.
Ừm... Không động đậy, có thể là vị tri huyện đại nhân này làm nhiều công việc việc nhà nông cho nên khí lực rất lớn?
Cuối cùng vẫn là Đường Vô Dục đồng thời hỗ trợ, lúc này mới làm cho Cư Tri huyện đứng thẳng thắt lưng.
"Hành động này của đại nhân thật sự là làm ta xấu hổ." Nghẹn một hồi, Liên Kỳ mới rốt cục đào ra một câu như vậy từ những bộ phim truyền hình cổ trang mà mình từng xem.
(*) chiết sát( 折煞 ) ý là cảm thấy xấu hổ khi nhận 1 thứ mà mình không đáng đc nhận, không xứng với lễ đó.
Cư Tri huyện lắc đầu, "Hai vị đáng giá. Từ guồng nước ban đầu, đến máy gieo hạt bây giờ, nếu có thể ở Đại Đường ta toàn bộ phổ biến ra đó mới là đại sự chân chính nên lưu lại sử sách! "
Liên Kỳ bị Cư Tri huyện nói tới gương mặt đỏ bừng, vội vàng chuyển đề tài, "Tri huyện đại nhân quá khen, kỳ thật guồng nước, cày Khúc Viên, còn có cái xe này, đều là sư huynh ta làm ra. "
Chỉ là lúc trước Đường Vô Dục là hộ đen, có vài thứ cũng chỉ có thể tạm thời lấy danh nghĩa Liên Kỳ báo cáo, đó cũng là không có biện pháp. Bất quá Liên Kỳ ngược lại vẫn nghĩ biện pháp cho sư huynh nhà mình chính danh!
Cư tri huyện nghe vậy nhìn về phía Đường Vô Dục, lần đầu tiên liền cảm thấy người này... Rất nguy hiểm, "Vị này, nên xưng hô như thế nào? "
"Sư huynh họ Đường, gọi là Vô Dục."
"Đường?" Cư Tri huyện thần sắc khẽ động, "Dám hỏi là Đường nào? "
Liên Kỳ cũng không nghĩ ngợi, "Đường trong hoang đường. "
Lời này vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Cư Tri huyện hỗ trợ nói cho vuông, "Là Đường công bất Đường quyên? "
(*) câu thành ngữ này có thể hiểu như này theo Baidu nhé: nỗ lực và cố gắng sẽ không vô ích mà sẽ được đền đáp.
Liên Kỳ: ???? Có vẻ như đó là một thành ngữ chưa từng nghe qua. Ý là gì nhỉ?
"Vâng." Mở miệng chính là Từ sư gia, bởi vì hộ tịch của Đường Vô Dục chính là Từ sư gia tự mình ghi chép, cho nên là Đường nào rất rõ ràng.
Về phần Đường trong hoang đường mà Liên Kỳ mở miệng nói, bị mọi người nhất trí bỏ qua.
"Chiếc máy gieo hạt này có thể có hiện vật không?" Cư Tri huyện một bên chơi mô hình tinh xảo trong tay, một bên hỏi thăm.
"Có." Liên Kỳ gật đầu, "Chẳng qua không tiện mang tới đây, cũng chỉ mang theo mô hình cùng bản vẽ. Bất quá, mô hình này cũng có thể dùng được, đại nhân có muốn thử một lần hay không? "
Cư Tri huyện tự nhiên không có đạo lý không đáp ứng, "Chỉ là hạt giống này giải quyết như thế nào? "
"Có thể dùng hạt kê thay thế." Liên Tự nói, hắn đã sớm nghĩ kỹ, mô hình dù sao cũng nhỏ, hạt lúa gạo và lúa mì đối với mô hình mà nói tương đối lớn, hạt kê ngược lại vừa tốt.
Cư Hoằng Hòa nhìn phễu để hạt giống trên xe, gật gật đầu, "Được. "
Bởi vì tri huyện đại nhân coi trọng nông canh, cho nên phía sau huyện nha còn mở ra một mảnh ruộng nhỏ, dùng để trồng rau trồng lương thực, lúc này dùng để làm thí nghiệm cũng coi như thích hợp.
Chẳng qua chiếc xe nhỏ nhắn này phải dùng nhân lực khống chế, Cư Tri huyện tự mình ra trận, còn kéo Từ sư gia xuống nước.
Cuối cùng, Từ sư gia thay thế hoàng ngưu, ở phía trước kéo xe, Cư Tri huyện ở phía sau đỡ xe nhỏ gieo hạt giống.
Luôn cảm thấy cái phân phối khá thích hợp.
Chờ thí nghiệm hoàn tất, Cư Tri huyện hoàn toàn kích động, loại máy gieo hạt mới này gieo hạt vừa nhanh vừa đồng đều, so với gieo theo thủ công truyền thống hiệu suất đề cao đâu chỉ gấp mười lần!
Cư Tri huyện kích động hai tay đều có chút run rẩy, mà Từ sư gia, nhìn bàn tay run rẩy của Cư Tri huyện, đã bắt đầu ở trong đầu nghĩ ra những tấu sơ kia ông viết như thế nào.
Ước chừng là bị áp lực đè nặng, cũng áp thành thói quen.
Chờ Cư Tri huyện kích động xong, hắn rốt cục không nhịn được, vững vàng nắm chặt tay Liên Kỳ, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ viết tấu sơ trình cho Thượng Quan, vì ngươi tranh thủ phần thưởng! "
Muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề!
↑
Những lời này là Liên Kỳ nhìn ra trong ánh mắt tri huyện đại nhân.
"Đa tạ tri huyện đại nhân yêu thương, chẳng qua, Liên Kỳ còn có một việc muốn cầu đại nhân hỗ trợ." Liên Kỳ không dấu vết đem tay mình rút ra, hắn đã nhận thấy ánh mắt không tốt của Đường Vô Dục nhìn chằm chằm vào tri huyện đại nhân.
"Chuyện gì vậy? Miễn là ta có thể làm được. "Cư Tri huyện trực tiếp vỗ ngực nói.
"Muốn mời đại nhân hỗ trợ điều tra một người."
"Ai?"
"Con trai của La Quảng Tế, phú hộ trong huyện, La Vĩnh Sưởng."
"La Phú Hộ? Tại sao? "Lại nói tiếp Cư Tri huyện đối với La gia ấn tượng vẫn là rất tốt, bởi vì rất hào phóng! Chịu chi tiền!
Cư Tri huyện vừa mới tới giọng điệu cứng rắn người người đã hiểu, hơn nữa đối mặt với Cư Tri huyện thỉnh thoảng tới cửa đánh gió thu, danh ngạch không đủ, cầu tài trợ, trên mặt La Quảng Tế cũng không xuất hiện bất kỳ thần sắc không vui nào. Hơn nữa yêu cầu cũng rất thấp, chỉ cần Cư Tri huyện có thể làm thêm một ít bài phường, để cho mọi người trong huyện đều biết công đức của hắn là được!
Nói tóm lại, La Quảng Tế người này thanh danh tốt, hơn nữa trong nhà có tiền, vậy dứt khoát dùng tiền mua thanh danh.
"Hơn nữa theo ta được biết, trưởng tử của hắn cũng là ôn lương cung kiệm nhường, thanh danh trong học viện không tồi. A đúng rồi, nghe nói La Vĩnh Sưởng khi còn bé được một thôn dân cứu, vì báo đáp ân cứu mạng, liền cùng trưởng nữ trong nhà nông hộ kia định ra uyên minh ước hẹn. Chờ cô nương sau khi cập kê sẽ thành hôn, không ít người đều khen hắn nhân nghĩa. "
(*) đái khái là hiền lành, nhã nhặn, tiết kiệm.
Liên Kỳ nghe mà nghiến răng, rất muốn nói ra chuyện của Liên Anh và Trì Mạn Vi ngay tại chỗ, nhưng hắn nhịn xuống.
Chắp tay hành lễ, "Tri huyện đại nhân, chuyện của hắn có ẩn tình khác, bởi vì chuyện liên quan đến xá muội, có thể hay không..." Liên Kỳ nhìn nha dịch cùng gã sai vặt chung quanh, ý tứ rất rõ ràng, không tiện ở trước mặt mọi người cứ như vậy nói ra.
Từ sư gia tiến lên, "Đã như thế, vậy liền đi phủ nha nói chuyện chi tiết đi! "
(*)hạt kê
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip