Chương 10: Cái người mặc áo đỏ vừa chạy vừa nhảy, tràn đầy sức sống

Edit by: buoimatongngotngao

______________

Buổi sáng có hai tiết Ngữ văn liền nhau, Diệp Tư mới gắng được nửa tiết đã gục xuống bàn ngủ. Trong mơ, cậu còn thấy khó tin vì tối qua bản thân lại thức trắng đêm học bài. Một "Diệp Tư" này chế giễu một "Diệp Tư" khác, sau đó hai cái "mình" còn đánh nhau loạn cả lên.

Hà Tu ngồi bên cạnh đang đọc truyện tranh, đợi đến khi tiếng thở bên cạnh trở nên đều đều, hắn mới ngẩng mắt nhìn sang.

Một thiếu niên sạch sẽ sáng sủa, ghé lại gần còn thấy trên mặt có một lớp lông tơ mịn mỏng, hàng mi rất dài. Khi nhắm mắt lại thì không còn cái vẻ hung hăng thường ngày nữa, trông cả người mềm mại hẳn.

Hà Tu cũng có lông mi dài, nhưng hắn nghi ngờ rằng Diệp Tư còn dài hơn, tiếc là chẳng có cách nào so sánh.

Lão Tần đang giảng đến phần đọc hiểu, Hà Tu bỗng nhớ lại lần thi này Diệp Tư làm đúng hết các phần cho điểm, trong lòng lập tức có chút áp lực.

Quỹ đạo cuộc đời của Diệp Tư thay đổi quá nhiều. Bỏ qua những trò ra vẻ thì thực lực học tập của Diệp Tư bây bây giờ quả thật rất mạnh. Mạnh đến mức nếu đi thi mà chịu khó viết hết quá trình ra, Hà Tu cũng chẳng dám chắc bản thân có thể hơn cậu.

Hà Tu liếc thấy trong cặp Diệp Tư lộ ra quyển Phân tích chi tiết sách giáo khoa cơ bản, thầm nghĩ: "Hơn nữa cậu ta còn rất thực tế, không hề bay bổng, tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng."

Hà Tu khẽ thở dài, cất truyện tranh đi, mở điện thoại tìm vài bài thi hóa Olympic Hóa học chưa làm, tùy tiện xé một tờ nháp ra bắt đầu giải.

Hai tiết Ngữ văn trôi qua, chuông vừa reo, lão Tần vỗ bàn: "Từ hôm nay trở đi, giờ giải lao giữa tiết, cả khối 12 phải ra sân chạy hai vòng, rèn luyện thân thể, chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Cán sự thể dục đi xếp hàng ngũ, chúng ta chạy cùng lớp 12-3."

Trong lớp tràn ngập tiếng kêu than, ngoài hành lang các lớp khác cũng lần lượt đi ra. Hà Tu liếc bên cạnh, Diệp Tư vẫn đang ngủ, chẳng có chút ý định tỉnh dậy.

Tên này nói tối qua thức trắng đêm học bài, hình như chẳng ai tin, nhưng Hà Tu lại thấy biết đâu cậu ta thật sự không nói dối.

"Học Thần, đi thôi." Cán sự thể dục La Hán đi tới, thấy Diệp Tư thì hơi ngập ngừng một chút: "Cái này... tôi cũng không dám quấy rầy Diệp thần đâu, coi như không nhìn thấy đi."

Hà Tu gật đầu, khẽ khàng đứng dậy. Vừa bước ra cửa sau thì bắt gặp Trần Tử Hàng đang ngậm điếu thuốc chưa châm lửa đi tới.

Người lớp 4 vừa thấy hắn liền tự động tránh ra. Hà Tu chẳng có phản ứng gì, chỉ quay lại lấy một quyển sách, nghiêng người chắn cửa sau, lật bừa vài trang.

Trần Tử Hàng đi đến, liếc Hà Tu một cái: "Bạn cùng lớp của cậu, Diệp Tư đâu? Gọi nó ra đây!"

Giọng Hà Tu thản nhiên: "Bạn cùng bàn tôi đang ngủ."

Trần Tử Hàng sững ra. Hắn biết Hà Tu, học thần thì ai chẳng biết, nhưng ngồi cùng bàn với học thần là ai thì chưa ai rõ.

"Tôi tìm Diệp Tư, cậu ta đâu?" hắn lại hỏi.

Giọng Hà Tu vẫn bình thản, nhưng trong đôi mắt đen đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, còn dữ dằn hơn cả Trần Tử Hàng: "Tôi vừa nói rồi, bạn cùng bàn tôi, đang ngủ."

Không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Hà Tu nhìn hắn: "Có việc gì?"

"..." Không hiểu sao, Trần Tử Hàng chẳng hiểu sao lại vô duyên vô cớ đối đầu với một học thần, còn bị hỏi ngược lại một câu. Hắn đang định đẩy Hà Tu ra để xông vào thì thấy Hà Tu nhíu mày: "Nghe không hiểu tiếng người à? Bạn cùng bàn tôi đang ngủ. Cậu làm phiền tôi học rồi đấy."

Trần Tử Hàng cúi xuống nhìn quyển Slam Dunk trên tay Hà Tu, nhất thời không biết phải đáp thế nào.

Một giọng ngái ngủ vang lên sau lưng Hà Tu: "Ầm ĩ gì thế, có người tìm tôi à?"

Một cái đầu tóc tai rối bù xù, ngáp dài ngáp ngắn nheo mắt thò ra từ sau lưng Hà Tu, ngẩng cổ nheo mắt nhìn ra ngoài. Ngược sáng nên cậu chẳng nhìn rõ là ai.

"Ai thế?" Diệp Tư bất mãn, "Ai dám gọi tên ông đây thế hả?"

Hà Tu quay đầu: "Không ai gọi cậu cả, ngủ tiếp đi."

"Ồ." Diệp Tư cau mày, nhắm mắt lại, đổi tư thế, ngửa đầu tiếp tục ngủ.

Trần Tử Hàng: "..."

Đúng lúc đó, Hồ Tú Kiệt xuất hiện ở đầu cầu thang, giọng oang oang quát:

"Bên kia kìa! Còn không xuống chạy à! Cả khối đang chờ các em đấy!" Nói xong sải bước đi tới, khí thế hừng hực.

Trần Tử Hàng chửi một câu rồi vội vàng bỏ chạy. Hà Tu vẫn bình thản, gập Slam Dunk lại, lộ ra bìa sách Tuyển tập đề Olympic Vật lý, nói với Hồ Tú Kiệt: "Vừa nãy có một bài em chưa tính xong."

"À, thì ra là Hà Tu." Hồ Tú Kiệt dịu mặt: "Em mau xuống chạy đi."

"Vâng." Hà Tu hơi chần chừ, bị cô nhìn chằm chằm nên bước ra ngoài, lộ ra phía sau là Diệp Tư.

Không biết từ lúc nào cậu đã tỉnh, trước khi Hồ Tú Kiệt mở miệng liền bật dậy:

"Em cũng đi chạy!"

Cậu đuổi theo Hà Tu, hai người sóng vai chạy xuống cầu thang. Diệp Tư nói:

"Ghê đấy, ngay cả Trần Tử Hàng mà cậu cũng dám chặn."

"Hắn cũng đâu phải nhân vật gì ghê gớm." Hà Tu liếc cậu: "Đến cậu tôi còn dám chặn mà."

Diệp Tư nghẹn họng: "M* kiếp, cậu ngông quá nhỉ? Tưởng bây giờ tôi ngại không dám đánh cậu hả?"

Hà Tu vừa chạy vừa cười: "Ừ."

Diệp Tư giơ nắm đấm về phía hắn, rồi cũng bật cười: "Bạn cùng bàn phải biết trân trọng, không thì sau này chẳng ai giúp tôi che chắn nữa."

Hai người một trước một sau nhập vào hàng ngũ lớp 4 vừa mới bắt đầu chạy. Diệp Tư chạy lên phía trước nhập bọn với Tống Nghĩa, Hà Tu thì phía sau, cách mấy người, nhìn cái bóng dáng áo đỏ kia vừa chạy vừa nhảy, mái tóc tung bay trong nắng, tràn đầy sức sống.

Chạy được một lúc, La Hán nghiến răng chỉ về phía sau:"Mấy thằng phía sau kia, định lười chết à? Cả lũ chen vào đội con gái rồi kìa!"

Đám con trai phía sau Hà Tu bắt đầu lao lên, hắn cũng tăng tốc, nhân lợi thế khúc cua vượt lên trước Diệp Tư.

Đều mặc sơ mi trắng đồng phục, nhưng chẳng hiểu sao bóng dáng của Hà Tu lại đặc biệt nổi bật. Hắn vừa vượt lên Diệp Tư lập tức nhận ra ngay.

Tống Nghĩa nhìn theo ánh mắt của Diệp Tư rồi trêu: "Yo, bạn cùng bàn của cậu chạy nhanh phết, tao cứ tưởng học thần là gà mờ cơ."

"Mày mới gà mờ ấy." Diệp Tư trừng cậu ta, "Xông lên!"

"Lên! Lên! Lên!" Tống Nghĩa hai tay chém như dao, cắm đầu liều mạng chạy. Diệp Tư theo sát, tốc độ chẳng thua kém, nhưng dáng vẻ vẫn lười nhác.

Mảng đỏ lười biếng kia vọt lên, tự nhiên chuyển làn, chạy bên cạnh chiếc áo trắng.

"Cậu làm gì vậy?" Hà Tu vừa nhìn đường chạy phía trước, vừa hỏi.

"Bạn cùng bàn thì phải chạy cùng nhau chứ." Diệp Tư liếc Tống Nghĩa đang nhảy nhót vẫy gọi bên cạnh, trừng mắt, rồi nói thêm: "Học giỏi thì càng phải chạy cùng nhau."

Hà Tu không nói gì thêm. Đến đoạn rẽ, hắn quay sang nhìn Diệp Tư một cái, ánh mắt dừng lại trên mấy sợi tóc tung bay, rồi không nhịn được cũng lắc đầu hất tóc.

Chạy xong hai vòng, Diệp Tư quả thật thấy tỉnh táo hơn, đến tiết Toán sau đó cậu gắng gượng nghe được chút ít. Thầy bắt đầu giảng đề thi, cậu nghe một lúc thấy chẳng có ích, liền mở Phân tích chi tiết sách giáo khoa cơ bản ra tự học.

Hà Tu bỗng đẩy qua một tập đề thi Toán Olympic, chỉ vào câu trắc nghiệm đầu tiên: "Câu này, chọn gì?"

Diệp Tư hơi bất ngờ, đảo mắt qua đề, cảm thấy cũng khó đấy, nhưng theo quy tắc của hệ thống vẫn đáp: "B."

Hà Tu im lặng.

"Thế còn câu này?" Hắn lại chỉ xuống câu tiếp theo, bản thân còn chưa kịp đọc kỹ.

"C." Lần này Diệp Tư cố kéo dài chút thời gian, trả lời xong thì hỏi: "Làm gì thế?"

Hà Tu nghiêm túc nhìn cậu: "Cậu thật sự rất lợi hại. Đây đều là đề thi Olympic cấp quốc gia, thời gian chuẩn trung bình mỗi câu là khoảng 10 phút."

Nghe vậy, Diệp Tư thấy áp lực đè nặng: "Cậu bớt hỏi vài câu thì tôi cũng bớt 'lợi hại' ngay. Tha cho tôi đi."

"Đừng quá khiêm tốn." Hà Tu nói, "Có tài thì giấu không được đâu."

Diệp Tư không biết đáp thế nào, hơi chột dạ. Cậu chôn mặt vào tập bài tập để muốn chấm dứt đề tài này. Vài phút sau Hà Tu lại mở miệng: "Hôm nào chúng ta thi làm một đề toán đi, so cả tốc độ lẫn độ chính xác. Tôi cảm thấy biết đâu cậu còn nhanh hơn tôi."

Nói xong lại tự lắc đầu: "Không, chắc vẫn là tôi nhanh hơn."

Nghe vậy, Diệp Tư nâng đôi mắt u ám lên khỏi tập bài: "Hai thằng đàn ông ngồi với nhau mà so xem ai nhanh hơn, cậu nghiêm túc đấy à?"

"..."

Hà Tu nhét tập đề thi học sinh giỏi vào ngăn bàn, đổi sang lấy truyện tranh ra đọc, đọc được một lúc lại thản nhiên lật ngược sách, tiếp tục đọc.

Diệp Tư thở dài.

Học thần vậy mà lại muốn đấu đề với cậu. Cái ý nghĩ này đúng là tai họa, phải bóp chết ngay từ trong trứng nước, tuyệt đối không thể để nó xảy ra.

......

Tuần đầu khai giảng các lớp đều khá yên tĩnh, mấy đám thích gây chuyện cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Nhưng Diệp Tư đoán chắc có liên quan đến việc vừa thi xong, dù sao mấy tên quậy phá cũng có cha mẹ, cũng sẽ bị đánh, hơn nữa còn bị đánh thảm hơn người khác, nên sau mỗi kỳ thi lớn, cả khối đều yên bình được một thời gian.

Mấy ngày này Diệp Tư sống cũng khá mơ hồ: ban ngày thì bù giấc, ban đêm lại thức trắng. Thỉnh thoảng Hà Tu không đọc truyện tranh nữa mà chuyển sang làm bài tập, cậu sẽ len lén liếc qua vài lần.

Nhưng đầu óc học thần còn nhảy cóc hơn cả hệ thống, mấy bước giải đề có thể bỏ qua thì đều bỏ qua, Diệp Tư chỉ có thể xem cho vui chứ chẳng hiểu gì.

"Diệp thần, đi ăn nướng không?" Tối thứ Sáu tan học, Tống Nghĩa cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc này, lập tức lao ra rủ rê.

"Hôm nay không đi." Diệp Tư lắc đầu, "Tao về thu xếp chút, tuần sau làm thủ tục vào ở ký túc xá."

"Ở ký túc?" Tống Nghĩa trợn tròn mắt, "Mày ở căn hộ độc thân hơn trăm mét vuông không thấy thoải mái à, còn vô ký túc làm gì?"

"Ký túc xá số 3 không phải có phòng tự học xuyên đêm à." Diệp Tư ngáp một cái, "Nửa đêm một mình ngồi ở nhà học khó chịu lắm, thôi vào ký túc cho tiện."

Tống Nghĩa lại đổi sang cái ánh mắt mày đang nói hươu vượn cái gì vậy.

Diệp Tư có chút bực bội, thở dài: "À đúng rồi, mai còn phải ra phố Vĩnh Bình đánh nhau, không biết thằng súc sinh Trần Tử Hàng kia có dám đến không."

"Nó chắc phải đi chứ." Tống Nghĩa nhỏ giọng, "Nghe nói hôm nay bạn cùng lớp nó còn nghe thấy nó khoe khoang với người ta."

Diệp Tư khẽ cười lạnh một tiếng: "Vậy thì đi. Thằng này dạo gần đây hơi hống hách rồi."

"Chẳng phải chỉ chuyện học kỳ trước với thêm lần ở căng-tin thôi sao, nó còn chọc mày chỗ nào nữa?" Tống Nghĩa mặt đầy khó hiểu.

Diệp Tư không muốn nhắc đến chuyện Ôn Thần nửa đêm không dám về ký túc, phải khóc qua đêm ở hiệu sách Như Thực, chỉ khoát tay: "Nói chung đánh là xong."

"Đánh là xong!" Tống Nghĩa gật đầu, "Có cần gọi thêm mấy đứa không?"

"Không cần." Hà Tu nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, "Ba người là đủ."

Trước đây mỗi lần đánh nhau cậu ít nhiều cũng có chừng mực, thường phải uống viên thuốc cấp tốc trợ tim rồi mới xông trận. Nhưng giờ thì khác rồi.

Chờ đợi Trần Tử Hàng không còn là Diệp Tư trước kia nữa, ít nhất là hai cái Diệp Tư.

Diệp Tư Plus.

Trước khi xách cặp rời đi, Diệp Tư chợt nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Hà Tu: "Cuối tuần cậu làm gì?"

"Làm thêm." Hà Tu đáp.

"Làm thêm?" Hà Tu ngẩn người, "Cậu còn thiếu tiền à?"

Hà Tu gật đầu: "Thiếu."

Con người Hà Tu có chút thần bí. Bình thường giày hắn đi thường gần bằng giá giày của Diệp Tư, giá trung bình hơn ngàn, thậm chí có đôi mấy ngàn. Nhưng hắn lại cứ nhận trợ cấp ăn của trường, còn phải đi làm thêm bên ngoài, điện thoại thì lại là đời khá cũ.

Diệp Tư phân vân có nên hỏi chỗ làm thêm ở đâu, Hà Tu bỗng ngẩng lên nhìn cậu: "Tóc của cậu."

"Hả?" Diệp Tư sững lại, "Sao thế?"

"Cái lọn trắng không trắng vàng không vàng ấy." Hà Tu ngập ngừng, "Cậu nhuộm ở đâu?"

"Cậu cũng định nhuộm tóc hả?" Tống Nghĩa tròn mắt, dùng khuỷu tay vào Diệp Tư một cái, "Đỉnh đấy Diệp thần, mới một tuần mà mày đã dạy hư người ta rồi, bá thật!"

"Cút." Diệp Tư đá cho cậu ta một cái, quay sang nhìn Hà Tu: "Cái này gọi là Ngân hà bạc, là nhuộm highlight, chỉ mấy sợi thôi, hợp với màu da tôi. Nhuộm cả đầu thì thành mấy thằng phong cách Shamate rồi."

"Tao thấy mày bị thợ Tony tẩy não rồi." Tống Nghĩa nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh, lại bị ánh mắt sắc lạnh của Diệp Tư dập tắt ngay.

Diệp Tư tiếp tục nói: "Nhưng tôi nhuộm xong cũng có hơi hối hận, thật ra tóc đen của cậu nhìn đã rất đẹp rồi. Nếu nhất định muốn thử cái mới thì cứ nói, tôi dẫn đi, thầy Tony sẽ giảm giá."

Hà Tu gật đầu: "Ừ."

Diệp Tư cùng Tống Nghĩa đi ra ngoài, Tống Nghĩa bĩu môi: "Giảm với chả giá, nếu Hồ Tú Kiệt biết mày dẫn Hà Tu đi nhuộm tóc, chắc chắn sẽ đánh gãy chân mày."

Diệp Tư lườm cậu ta một cái, lười chẳng thèm đôi co.

Thực ra cậu cảm thấy Hà Tu nhuộm một lọn chắc sẽ rất đẹp, vì Hà Tu cũng có làn da trắng, con ngươi đen, nhìn rất sạch sẽ. Với khí chất này thì nhuộm màu gì cũng hợp.

Ngược lại chính cậu lại muốn tiện thể nhuộm lại lọn tóc khác màu kia về đen. Không có lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là muốn nói lời tạm biệt.

Với cái quá khứ đó — một Diệp Tư ngông cuồng, kiêu ngạo, chẳng hề biết sống chết là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip