Chương 13: Balala Tiểu Ma Tiên (*)

(*) Xuất phát từ câu thần chú của một bộ phim hoạt hình.

Edit by: buoimatongngotngao

_____________

Tiệm cắt tóc mà Diệp Tư giới thiệu nằm trong một con hẻm nhỏ. Hà Tu đỗ xe ngay ở cửa, chỗ có thể nhìn thấy, rồi cùng Diệp Tư đi vào.

"Ô, Diệp thần đến rồi à." Một anh chàng thợ có mái tóc đỏ chủ động bước ra chào, liếc nhìn Hà Tu, "Chưa gặp cậu bạn này bao giờ, hai người ai làm tóc?"

Hà Tu đảo mắt nhìn quanh tiệm. Bên trong tiệm không lớn, ngoài sảnh chỉ có bốn ghế, chia thành hai dãy đối diện nhau. Phía trong chắc là chỗ gội đầu, nhưng nhìn không rõ, đoán là cũng hẹp.

"Đều làm cả." Diệp Tư nói, "Giúp tôi làm cho anh bạn bá khí lạnh lùng ngầu lòi này một màu tóc hợp với khí chất thần vũ trụ của cậu ta. Nhưng chỉ nhuộm một lọn thôi, đừng quá nhiều."

"Thế chẳng phải chính là màu tóc của cậu à." Tony nhìn Hà Tu một cái, rồi lại rời ánh mắt về gương mặt Diệp Tư, "Thế còn cậu?"

"Cho tôi nhuộm lại màu đen." Diệp Tư đáp.

"Cậu muốn nhuộm lại màu đen?" Hà Tu nghe thế thì sững ra, "Tại sao vậy?"

"Thì chán rồi." Diệp Tư không muốn giải thích nhiều, vì có nói cũng khó nói rõ. Cậu đang định tìm chỗ ngồi xuống thì trong phòng gội đầu phía sau bỗng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, "leng keng" một cái giòn vang.

"Diệp thần, cẩn thận chút." Tony bỗng đi tới nhỏ giọng nói, "Cái thằng gì tên Hàng trường cậu ấy cũng tới, đang lôi một đứa vào định xử lý."

"Trần Tử Hàng?" Diệp Tư ngẩn ra, "Mới chiều đã xuất viện rồi à. Tôi còn tưởng bị cái chảo hôm trước phang cho thì ít nhất cũng phải nằm viện vài hôm cơ."

"Chảo gì cơ?" Tony nghe không hiểu, vừa lắc khăn vừa nói, "Hai cậu đợi một lát, xong bọn họ thì đến lượt các cậu ngay thôi."

Vừa quay người đi thì trong phòng gội đầu vang lên tiếng Trần Tử Hàng. "Cút ra ngoài, nhanh lên!"

Diệp Tư và Hà Tu cùng ngẩng đầu nhìn. Một bóng dáng mặc đồng phục trường Anh Trung từ phòng gội đầu bước ra, đầu còn quấn khăn, nhưng không quấn chặt, nước vẫn chảy xuống.

Mắt cậu ta sưng đỏ, nếu không phải Diệp Tư học cùng lớp nhiều năm, chắc đã không nhận ra.

Ôn Thần.

Ngay phía sau là Trần Tử Hàng, hắn giơ chân đá thẳng vào mông Ôn Thần, hất cậu ta từ bậc thềm phòng gội đầu xuống. Ôn Thần loạng choạng, cố gắng lắm mới đứng vững.

"Đi mau!"

Ngực Ôn Thần phập phồng dữ dội, cậu ta quay đầu lại định cãi lý, Trần Tử Hàng lập tức giật phắt cái khăn trên đầu cậu xuống.

"Quấn cái cmm! Hôm nay tao phải dí đầu mày xuống cạo trọc, còn khắc chữ 'gay' trên da đầu mày, để mày còn dám đi làm mấy trò bẩn thỉu ghê tởm ấy nữa không."

Diệp Tư khựng lại, cậu nghe rõ từ "gay" kia. Từ đó cậu hiểu, nghĩa là đồng tính nam.

Trên ngực và mông Ôn Thần đều in đầy dấu giày bẩn, rõ ràng trước đó đã bị đá qua một trận. Cậu ta bị xô đẩy, lôi kéo về phía chiếc ghế xa chỗ Diệp Tư và Hà Tu nhất. Gần đến nơi thì Ôn Thần bất ngờ quay đầu lại, quỳ rạp xuống trước Trần Tử Hàng, đầu gối nện xuống đất nghe "cộp" một tiếng, dính cả đám tóc vụn vương vãi.

"Xin cậu đấy, đừng bắt tôi cạo đầu. Tôi không biết ăn nói thế nào với thầy cô, với ba mẹ, tôi không còn mặt mũi sống nổi nữa."

Trần Tử Hàng cười khẩy: "Mày giờ mới biết thấy ghê tởm à? Mày với Tống Hứa sờ qua sờ lại, nửa đêm còn kéo nhau đi ngắm sao, lúc đó sao không biết nhục? Mấy thằng đồng tính như bọn mày tao nhìn phát là muốn nôn. Còn ở chung ký túc với tao nữa. Hôm nay tao không lột da đầu mày đã là nể mặt rồi."

Diệp Tư ngẩn ra hồi lâu, và chính trong lúc ngẩn ngơ ấy, bỗng nhiên cậu hiểu ra khá nhiều chuyện.

Từ lần ở căng tin, đến việc Ôn Thần nửa đêm không dám về ký túc phải khóc trong hiệu sách, rồi đến bây giờ.

Có lẽ bao gồm cả lần Hà Tu định nói gì đó rồi lại thôi, chắc chắn Hà Tu cũng biết chuyện.

"Đồ ngu." Một giọng nói kìm nén giận dữ vang lên.

Phản xạ đầu tiên của Diệp Tư là tưởng mình học được cách chửi thề bằng bụng, cậu ngơ ngác cúi nhìn bụng mình, rồi sực tỉnh nhận ra đó không phải tiếng của cậu.

Là Hà Tu.

Hà Tu không nói thêm câu nào, xoay người túm lấy thứ gì đó từ cái kệ phía sau, sải bước tiến thẳng đến trước mặt Trần Tử Hàng.

Diệp Tư nhìn kỹ mới phát hiện đó là... một cái mũ bảo hiểm? Không, chính xác thì là cái mũ hấp tóc, còn kéo theo chục sợi dây điện lòng thòng, đầu kia cắm vào cái giá to tướng phía sau lưng.

Dây chưa chắc đủ dài. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Diệp Tư.

Nếu vì dây không đủ dài mà làm lỡ màn "ra oai", liệu học thần có nổi điên không? Đó là suy nghĩ thứ hai.

"Trần Tử Hàng." Hà Tu đứng phía sau, giọng bình thản gọi.

Trần Tử Hàng bực bội quay đầu, "Ai đấy, mày..."

Lời nghẹn lại trong cổ. Trước mắt hắn chính là người sáng nay đã phang chảo vào hắn khiến hắn ngã lăn ra đất, Giờ còn lạnh lùng vô cảm hơn, trong tay lại cầm một thứ vũ khí kiểu mới.

"Ông nội mày." Hà Tu dừng một chút, "Ông nội mày, bạn cùng bàn của Diệp thần."

Diệp Tư: "M* nó???"

Đi đánh người mà còn lôi cả cậu vào? Đây là tình nghĩa bạn cùng bàn cảm động trời đất kiểu gì vậy hả?

Trần Tử Hàng còn chưa kịp phản ứng, Hà Tu đã vung cái mũ hấp tóc lên, nện thẳng vào mặt hắn. Lần này không nhắm vào lưng nữa, mà nhắm đúng vào bên má. Trần Tử Hàng lập tức mất thăng bằng, ngã chúi sang một bên, trượt chân té sấp xuống đất, còn kéo đổ cả một ghế cắt tóc.

May mà cái ghế đổ cùng chiều, không thì hắn có khi toi thật rồi.

"Đm, mày..." Trần Tử Hàng hoa mắt chóng mặt, sáng nay bị cái chảo phang còn chưa hết đau, giờ lại lĩnh thêm một đòn.

Ôn Thần bên cạnh chết sững, quên mất cả khóc, cũng quên phải chạy, vẫn khoác tấm choàng cắt tóc đứng đờ ra đó.

Ba la la tiểu ma tiên.

Diệp Tư nghĩ bụng, rồi lại nhìn sang Hà Tu đang bực bội ném cái mũ hấp tóc còn dính dây điện kia đi: Ba la la đại thần.

Người này cũng thú vị thật. Rõ ràng có võ, vậy mà lần nào ra tay cũng thích nhặt lấy mấy đạo cụ kỳ quái làm vũ khí. Trước tiên phang cho người ta choáng, sau đó mới từ từ đấm đá xử lý tiếp.

Cái phong thái ấy giống hệt một đầu bếp lão luyện từng trai, trước tiên đập cá choáng, rồi mới từ từ đánh vảy, mổ bụng.

Hà Tu ngồi xổm xuống, lấy cùi chỏ ghì lên cổ Trần Tử Hàng. Diệp Tư không nhịn được, liền đẩy cái giá hấp tóc nhích lên phía trước mấy bước, rồi cũng xông tới đá thêm mấy cú vào cái đống rác rưởi đang nằm dưới đất kia.

"Cút về ký túc xá số 3, ngậm miệng lại." Giọng Hà Tu vẫn bình thản như mọi khi, nhưng tay thì thô bạo túm lấy cái đầu tóc sặc sỡ của Trần Tử Hàng, lôi phắt hắn lên ngẩng đầu đối diện với Ôn Thần.

"Sau này gặp cậu ấy, còn cả Tống Hứa nữa, thì phải tránh đường ra. Nghe rõ chưa?"

Tống Hứa là bạn học lớp bên, hình như gia đình có việc nên sáng hôm thi khảo sát bị gọi về rồi từ đó chưa quay lại.

Diệp Tư nghĩ bụng, nếu hôm đó Tống Hứa không xin nghỉ, e là cũng sẽ phải cùng Ôn Thần ngồi đây chờ bị cạo đầu.

Học thần làm việc cũng chu toàn thật, còn biết bảo vệ cả đôi.

Trần Tử Hàng cố chấp không chịu mở miệng, chút khí phách còn sót lại đều đem ra đặt cược rằng Hà Tu không dám thật sự làm gì hắn. Đôi mắt đỏ ngầu trừng chằm chằm vào Hà Tu.

Qua một lúc lâu, Hà Tu mới buông bàn tay đang khống chế hắn, đứng thẳng dậy, kéo lại chiếc đồng phục nhàu nhĩ.

"Cút."

Trần Tử Hàng vịn bừa vào thứ gì đó dưới đất để đứng lên, loạng choạng chạy ra ngoài không dám ngoái đầu.

"Học thần, Diệp thần, hai người không sao chứ?" Ôn Thần lúc này mới phản ứng lại, vội giật cái áo choàng trên người xuống định nhào lên.

"Đứng im!" Diệp Tư giơ một ngón tay ngăn lại, "Người ướt nhẹp đừng có dính vào tôi, sáng nay tôi đánh nhau xong mới về thay bộ đồ này."

Ôn Thần ngoan ngoãn đứng yên, mắt đỏ hoe, không biết phải nói gì.

Hà Tu thở dài: "Cậu về đi, hôm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hiểu không?"

"Tôi hiểu, tôi hiểu." Ôn Thần gật đầu lia lịa, "Nếu thầy cô có hỏi tôi cũng không nói. Cùng lắm thì tôi nói là tôi đánh Trần Tử Hàng. Dù chết tôi cũng không khai hai người đâu."

Diệp Tư thở dài, cái bộ dạng như thế này còn đòi đánh Trần Tử Hàng.

Cậu liếc nhìn Ôn Thần, giọng điệu không hẳn là thân thiện, nhưng so với bình thường thì dịu hơn chút:

"Nghe lời Học thần đi, hôm nay coi như chưa xảy ra gì cả. Về nhà thì ăn uống ngủ nghỉ cho tử tế, không được chuyển ra khỏi ký túc xá số ba. Tôi đảm bảo từ giờ Trần Tử Hàng không dám động vào cậu. Còn nữa, vừa nãy chúng tôi cái gì cũng chưa nghe thấy. Tối hôm đó ở hiệu sách Như Thực, cậu cũng không thức trắng đêm, tôi cũng không mua sách. Coi như huề, biết chưa?"

Hà Tu kinh ngạc nhướng mày, nhưng không hỏi thêm. Ôn Thần cắn răng lắc đầu: "Không tính là huề, tôi nợ hai người cả đời."

"Đừng." Diệp Tư thấy nhức đầu, đẩy Hà Tu một cái, "Nhận rõ ân nhân cứu mạng của cậu đi, nợ cả đời là nợ cậu ta, không phải tôi, tôi với cậu chẳng liên quan gì."

"Tôi cũng không cần cậu nợ." Hà Tu thở dài, "Về đi."

"Cậu không nhuộm tóc nữa à?" Diệp Tư nói, "Tôi đi nhuộm cùng cậu, mai tôi lại tự nhuộm đen."

"Tôi không nhuộm nữa." Hà Tu không giải thích thêm, "Đi thôi, về nào."

Diệp Tư ở xa, muốn về phải bắt xe. Còn Hà Tu thì để xe đạp ở trạm gần đó, tiện đường đi nhờ xe quay lại trường.

Trên đường, Diệp Tư mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cũng chẳng rõ rốt cuộc bản thân muốn hỏi điều gì.

Học thần đời này quỹ đạo cuộc sống thay đổi hơi nhiều, không chỉ chín chắn sớm hơn, mà còn thích lo chuyện bao đồng. Trước kia Hà Tu vốn là kiểu người "lục căn thanh tịnh", chuyện của người khác dù lớn dù nhỏ đều không để vào mắt.

"Đến nơi rồi." Hà Tu nói, đẩy cửa xuống xe bước xuống, rồi lại chống tay vào cửa cúi đầu nhìn vào: "Tiệm mì trả trước cho tôi một tháng lương, mai tôi phải ra ngoài một chuyến. Nếu cậu cần tìm thì nhắn tin, đừng tới phố Vĩnh Bình."

"Ờ." Diệp Tư gật đầu, "Mai tối về trường buổi tự học tối, đến lúc đó nói sau."

Nghe vậy, Hà Tu khẽ gật đầu, khóe môi cong lên, rồi đóng cửa xe lại.

...

Học sinh lớp 12 chẳng được hưởng cuối tuần trọn vẹn, tối chủ nhật sáu giờ đã phải về trường học tự học. Cả ngày chủ nhật Diệp Tư đều cắm đầu làm bài tập, đến gần lúc chuẩn bị đi học còn sắp xếp lại đồ đạc, dồn hết hành lý cần dùng cho việc ở ký túc.

Việc xin ở ký túc lớp 12 rất dễ, vì ký túc xá số ba còn trống nhiều, cơ bản chỉ cần nộp xong tiền là lấy chìa khóa luôn.

Diệp Tư kéo vali vào trường, mang lên lớp ở tầng ba, dự định đi qua phòng giáo vụ.

Từ cửa sau nhảy ra, cậu bỗng thấy dưới bàn Hà Tu có thêm một túi giấy màu đỏ trắng xen kẽ, bên trong hình như là hộp giày, nhưng nhỏ hơn một chút.

Diệp Tư chợt nhớ lại lời hắn nói được ứng trước lương, liền không nhịn được lén liếc vào.

Khoan đã... máy chơi game?

Diệp Tư không tin nổi mắt mình, thấy xung quanh không ai, liền hé túi ra nhìn kỹ.

Đúng là máy chơi game, hộp lớn bên trong là máy cầm tay hẳn hoi giá cả ngàn tệ, còn có một hộp dvd nhỏ chắc là thẻ game.

Bao bì toàn chữ Nhật, Diệp Tư chẳng hiểu nổi. Bình thường cậu chỉ chơi vài trò ngớ ngẩn trên điện thoại, chưa bao giờ đụng mấy món xịn thế này.

Diệp Tư choáng váng. Người ta lớp 12 thì mua đề, ngay cả cậu cũng đã mua cả ba bộ đề, thế mà Hà Tu cuối tuần đi làm thêm, ngày thường tiết kiệm, hóa ra chỉ để mua máy chơi game?

Cái chỗ ngồi này giờ toát ra khí chất "thần",

Hơn nữa còn là hương vị đào trắng.

Diệp Tư hít đầy cái "thần khí" ấy, từ cửa sau nhảy ra, mơ hồ bước đi, đi được mười mấy mét mới phát hiện bản thân đi nhầm hướng, đành đổi hướng khác.

"Diệp Tư." Hà Tu bỗng gọi từ phía sau, chạy mấy bước lại gần, giọng hơi thấp: "Hồ Tú Kiệt tìm. Gọi cả hai chúng ta, với cả Trần Tử Hàng."

"Sao cô Hồ lại biết?" Diệp Tư lập tức hiểu ra.

Hà Tu nghĩ một lát: "Không nói rõ. Có thể là bị ai đó nhìn thấy, cũng có thể là Trần Tử Hàng tự nói."

"À." Diệp Tư xoay người theo hắn đi về hướng phòng giáo vụ, "Không phải chứ, hắn còn mặt mũi đi mách lẻo à?"

"Chắc bị bực phát điên rồi." Hà Tu thở dài, "Một ngày ăn đòn hai lần, người tâm lý không vững đúng là khó chịu nổi."

"Cậu biết không." Diệp Tư nhìn hắn, "Miệng cậu còn độc hơn cả tay. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao bình thường cậu ít nói, đây cũng là một dạng bản năng sinh tồn. Trong tiềm thức cậu biết bản thân nói nhiều quá dễ bị người ta đánh chết."

"Thế à?" Hà Tu mỉm cười nhìn Diệp Tư, "Chúng ta lại phải cùng nhau đến phòng giáo vụ tiếp rồi. Ba ngày hai bữa ở đó, tôi có chút không quen."

Diệp Tư thuận tay khoác vai hắn kéo lại gần mình: "Phòng giáo vụ chính là nhà tôi, đến nhà tôi thì cậu cứ thoải mái. Có tôi che chở cho cậu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip