Chương 45: Đổi chứng minh

Chuyển ngữ: Yeekies

Sau khi bắt được kẻ theo dõi Đạm Mạch, Cảnh Hạo không còn lý do để ở lại.

Dù vậy, cậu vẫn ở thêm một ngày với Đạm Mạch, cho đến tối hôm sau.

Trước khi đi, Cảnh Hạo còn cố ý gọi món ăn ngoài, lý do là lo có người giả làm shipper để theo dõi hoặc gây bất lợi cho Đạm Mạch.

Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Đạm Mạch đứng dậy mở cửa.

Anh nhận cốc trà trái cây Cảnh Hạo gọi qua khe cửa, còn shipper ngoài cửa giao xong liền vội vã lao vào thang máy để đi giao đơn tiếp theo, không dừng lại một giây.

"Yên tâm chưa?" Đạm Mạch nhìn Cảnh Hạo đang đứng bên cạnh.

Câu này nghe như lệnh đuổi khách.

Cảnh Hạo mím môi.

"Vậy em đi đây."

Nói xong, cậu ngoảnh nhìn phòng khách.

Rồi mới nhận ra, cậu chẳng có gì cần mang đi.

Quần áo thay ra treo trên ban công, cạnh quần áo của Đạm Mạch, kích cỡ lớn nhỏ rõ rệt.

Cảnh Hạo quay lại nhìn Đạm Mạch.

Đạm Mạch nhướng mày nhìn cậu. "Sao thế?"

"Không." Cảnh Hạo bước ra cửa, đổi giày. "Vậy em đi đây, anh có chuyện gì thì tìm em, nhắn tin hay gọi điện đều được."

"Được, anh sẽ không khách sáo." Đạm Mạch nói, chợt nhớ ra gì đó, nở nụ cười rạng rỡ. "Như hai ngày nay vậy."

Tai Cảnh Hạo đỏ lên, bị Đạm Mạch nhìn thấy, biết ngay anh hiểu cậu đang nghĩ đến chuyện gì.

Tối qua lúc tắm, Đạm Mạch quên mang khăn tắm, nên chẳng khách sáo chút nào, bảo Cảnh Hạo đưa giúp.

Lần này anh thật sự không cố ý, chỉ là mải nghĩ chuyện, vào phòng tắm mà quên mất.

Đưa khăn tắm thôi, cũng chẳng có gì.

Lần đầu Cảnh Hạo đến thậm chí còn không mang quần áo thay, Đạm Mạch phải đặt mua tạm cho cậu.

Nhưng khi mở cửa, Cảnh Hạo vô tình ngẩng mắt.

Qua khe cửa, trong làn hơi nước mịt mù, cậu thoáng thấy một mảng vai trắng như tuyết.

Khi cậu hoảng loạn cúi mắt để tránh, lại vô tình nhìn thấy một đường eo.

Hai thứ này cậu từng thấy khi đi bơi, dù trong làn hơi nước mờ ảo có một nét khác, nhưng cũng không có gì.

Nhưng đường eo kéo xuống dưới...

Cảnh Hạo không dám nghĩ lại, cũng không dám nghĩ kỹ xem mình đã thấy gì.

Một tiếng chuông vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng giữa hai người.

Đạm Mạch cầm điện thoại nhìn.

Ngón tay thon dài chạm hai cái trên màn hình, tiếng chuông nhanh chóng dừng.

Đạm Mạch tiện tay đặt điện thoại sang bên.

Ngẩng đầu, Cảnh Hạo vẫn đứng ở cửa, nhìn anh.

"Đừng nghĩ nhiều, chỉ là báo thức."

Anh cầm lại điện thoại vừa đặt xuống, giơ lên cho Cảnh Hạo xem màn hình.

Giọng nói đầy ý cười, chẳng có ý định che giấu.

"Không phải WeChat, cũng không phải đàn ông khác gọi cho anh."

Cảnh Hạo há miệng, đỏ từ vành tai lan dần lên.

Cậu ngoảnh mặt, để lộ cả cái tai chín đỏ.

"Không, em không có ý đó..."

Đạm Mạch chỉ cười không nói.

"...Vậy em đi đây, anh."

Cảnh Hạo ra đến thang máy, dừng lại, nhớ lại vừa nãy, cảm thấy dáng vẻ rời đi của mình chắc chắn rất thảm hại.

Cậu đang hơi bực bội, điện thoại trong túi chợt rung.

Đạm Mạch: [Hai ngày nay vất vả cho em]

Đạm Mạch: [「Xoa đầu」]

Ánh mắt Cảnh Hạo dao động một lúc, cuối cùng dán lại vào màn hình điện thoại.

Xuống đến sảnh, đi dọc lối bộ hành ra cổng khu chung cư, Cảnh Hạo phát hiện vì đã muộn, cổng khóa, cần thẻ ra vào.

Cậu nhìn quanh, thấy bảo vệ khu chung cư ở bồn rửa tay gần đó.

"Chú ơi, làm phiền chú mở cổng giúp cháu với." Cảnh Hạo gọi.

"Đến ngay!"

Chú bảo vệ cầm hộp cơm inox vừa rửa, cười ha hả bước tới.

"Chờ chút, chú tìm điều khiển."

"Chú vừa ăn tối xong à?" Cảnh Hạo hỏi.

"Ừ, vừa đi tuần." Chú bảo vệ đáp.

Cảnh Hạo như tiện miệng hỏi: "Chú, khu này thường tuần tra bao lâu một lần?"

"Lớp sáng hai vòng, trưa và trước tan ca mỗi lần một vòng; lớp đêm ba vòng, nửa đêm hai lần, trước tan ca một lần." Chú bảo vệ tìm được điều khiển, mở cổng cho Cảnh Hạo.

Nghe vậy, Cảnh Hạo hơi yên tâm.

"Cảm ơn chú."

Cảnh Hạo gật đầu, định đi, chợt một câu của chú bảo vệ lọt vào tai.

"Cậu nhóc, tôi nhớ cậu không phải người khu này đúng không, haha, đến tìm bạn gái à?"

Cảnh Hạo khựng bước.

Chú bảo vệ không hay biết, cười ha hả chỉ vào cậu.

"Đừng giấu chú, tụi trẻ các cậu, haha, con gái tôi với thằng rể hồi mới yêu cũng thế, ôm điện thoại cười mãi."

Ôm điện thoại cười... lúc nào?

Cảnh Hạo nghĩ lại, mới nhớ ra vừa từ thang máy bước ra, cậu còn cầm điện thoại, xem Đạm Mạch có nhắn gì mới không.

Lúc đó mình cười sao?

Thậm chí, cậu không hề nhận ra mình có trạng thái như chú bảo vệ nói.

@Lộ Lộ Liệp Manh: [Anh trai tui lại hai ngày không về nhà, ai hiểu nổi, cảm giác thiệt sự có drama rồi nè 「hí hí」「hí hí」 Online xin hướng dẫn moi lì xì (phát tài phát tài)]

Cảnh Lộ vừa diss trên Weibo xong thì nghe tiếng mở cửa.

Ông nội ở tầng trên, người về chỉ có thể là một.

Cô lập tức đổi thái độ, úp điện thoại, vắt chân trên sô-pha, ngó trần nhà, giọng mỉa mai.

"Ồ, đại thiếu gia kìa, lần này hai ngày không về, tán được vợ chưa?"

Cảnh Lộ nói xong đã chuẩn bị vẻ mặt trơ trẽn để phản công.

Ngoài dự đoán, giọng điệu cứng nhắc "Đừng nói bậy" thường ngày không ập tới.

Phòng khách yên tĩnh đến mức Cảnh Lộ thoáng nghi ngờ người về có phải ai khác, không nhịn được ngóc đầu khỏi sô-pha.

Là anh trai đẹp trai nhưng tâm hồn già nua của cô, không sai.

Sao không nghiêm túc dạy dỗ cô?

Bị nhập hồn?

Cảnh Hạo đổi dép, vừa đi vào vừa hỏi theo thói quen: "Ông nội ở trên lầu?"

"À, đúng." Cảnh Lộ vô thức đáp.

Cảnh Hạo gật đầu, đi thêm hai bước, đến cầu thang thì khựng lại.

Cậu quay đầu, nhìn về sô-pha.

"Câu vừa nãy là nói về anh à?"

Cảnh Lộ chớp mắt.

Ồ, hóa ra chưa phản ứng.

Xong, lại chuẩn bị bị mắng.

Cô định nằm lại sô-pha đợi Cảnh Hạo xả, xong xuôi sẽ phản đòn: "Khi nào dẫn chị dâu về, trai hay gái em đều chấp, nhớ bảo người ta chuẩn bị lì xì trước khi lên cửa."

Nhưng Cảnh Hạo chỉ ấp úng một lúc.

Rồi chẳng nói gì, quay lên lầu.

?

Cảnh Lộ nhìn ra cửa sổ.

Trăng mọc từ hướng đông, đúng rồi.

Cảnh Lộ mù mịt nằm lại sô-pha, định lên Weibo diss thêm về độ bất thường của anh trai tối nay.

Vừa mở Weibo, màn hình hiện tin nhắn WeChat của Cảnh Hạo, làm cô giật mình tưởng bị theo dõi, suýt làm rơi điện thoại.

Cảnh Hạo: [,。]

Cảnh Lộ: ?

Cảnh Hạo đã thu hồi một tin nhắn

Cảnh Lộ: ???

Đang mù mịt, Cảnh Lộ nghi ngờ anh trai hai ngày không về có phải bị gì ngoài kia.

Màn hình lại hiện một thông báo khác.

[Khách070107 vừa xem video bạn chia sẻ 《Thẳng bẻ cong đệ nhất thiên hạ, tuyển tập tiểu thuyết ngọt ngào》]

Cảnh Lộ: ?

Biểu tượng là app diễn đàn cô hay dùng để xem couple, nhưng trước giờ cô chưa nhận thông báo kiểu này.

Chức năng mới gì đây!

Cô hào hứng nhấp vào, tìm bài đăng của quản trị viên trong thư hệ thống, nói sắp ra mắt chức năng mới, thông báo khi ai đó xem link bạn chia sẻ.

Bình luận bên dưới có người ủng hộ, bảo giờ biết bạn thân có ăn "đầu ép" của mình không; cũng có người lo ngại về quyền riêng tư, sợ gây tranh cãi.

Quản trị viên cuối cùng nói chức năng đang thử nghiệm giới hạn, chỉ cấp cho ít người dùng.

Vậy là cô được chọn làm người dùng thử!

Cảnh Lộ phấn khích like và bình luận liên tục, rải cả đống hoa cảm ơn quản trị viên, rồi mới chú ý lại thông báo ban nãy.

Dãy số kia sao quen thế?

Cảnh Lộ định kéo thông báo xem lại, app như đoán được ý cô, rất chu đáo hiện thêm thông báo thứ hai.

[Khách070107 vừa xem video bạn chia sẻ 《Mạch Lộ | Những năm cong mà không tự biết (ngọt xen dao, cẩn thận)》...]

Cảnh Lộ ngẩn ra, rồi nội tâm gào thét.

Ánh mắt cô xen lẫn kinh ngạc và phấn khích, lướt lên tầng trên.

Video này cô xem được hai hôm trước, thấy tiêu đề ổn nên định để dành, tiện tay chia sẻ cho Cảnh Hạo làm nơi lưu file.

Vấn đề là, cô chỉ chia sẻ cho Cảnh Hạo.

Giờ nghĩ lại... 070107, chẳng phải sinh nhật Cảnh Hạo sao!

Đối phương rõ ràng không biết mình bị chức năng mới phơi bày, Cảnh Lộ cứ thế nhìn thông báo trên màn hình hiện liên tục, Cảnh Hạo xem hết đống video cô gửi trước đó.

Cho đến khi thông báo dừng lại.

Cảnh Lộ đặt điện thoại xuống, nhìn trần nhà, mắt vẫn mở to, kinh ngạc chưa tan.

Nhìn một lúc, Cảnh Lộ đột nhiên nhận ra.

Anh trai cô thật sự sắp "không thẳng" rồi?

Tháng sáu, với sinh viên đại học, thường là tháng bận rộn.

Ngoài kỳ thi bắt buộc, tự chọn, công khai đến gần, còn có vô số hoạt động như hội chợ truyện tranh, concert, lễ hội âm nhạc chen chúc diễn ra.

Thời gian này, Đạm Mạch đi trên đường trường thỉnh thoảng nghe ai đó vỗ đầu than quên mua vé, tay người ta nhanh thế nào, app bán vé sập, vân vân.

Anh không mấy hứng thú với các hoạt động này.

Nhưng không có nghĩa không ai chủ động tìm anh.

Vương Thiến Hạc: [Mạch bảo bối~]

Vương Thiến Hạc: [Đạm Mạch đại đại, Mạch lão sư, Mạch-chan, mèo~~~]

Đạm Mạch: [Chuyển người thật]

Vương Thiến Hạc: [?]

Vương Thiến Hạc: [Thôi không đùa anh nữa, tiết kiệm dòng là: Có muốn cùng tôi tham gia một buổi tụ họp lớn của những thiếu nam thiếu nữ nhiệt huyết tuổi trẻ không!]

Đạm Mạch bảo cô chờ chút.

Vương Thiến Hạc tưởng anh xem lịch, trong lòng hơi phấn khích không tin nổi, cô nghĩ thuyết phục Đạm Mạch lộ diện là chuyện khó... Ơ không, cô còn chưa nói muốn anh làm gì mà?

Đing đong.

—Tiếng thông báo điện thoại vang lên.

Đạm Mạch: [「Chuyển tiếp」 Cảnh Hạo: [Điều 296 Bộ luật Hình sự quy định tổ chức tụ họp không được cơ quan có thẩm quyền cho phép sẽ bị phạt quản chế, giam giữ hoặc tù dưới năm năm tùy mức độ nghiêm trọng...]]

Vương Thiến Hạc: [??????]

Vương Thiến Hạc: [Tôi nói hội chợ truyện tranh!!! 【Link trang web】]

Đạm Mạch nhấp vào xem, nhớ ra mấy hôm trước @Lộ Lộ Liệp Manh từng nói với anh gần đây có hội chợ truyện tranh với một khu phố của "couple Mạch Lộ", Cảnh Lộ còn hỏi anh có rảnh tham gia không.

Vương Thiến Hạc rõ ràng định đi, mà cô nàng làm gì cũng thích làm lớn.

Đạm Mạch: [Cậu định đi với tư cách đại V Weibo à?]

Vương Thiến Hạc: [Đương nhiên rồi! Chị đây luôn theo nguyên tắc làm người làm việc phải oanh liệt!]

Đạm Mạch: [Vậy cậu tự đi quảng bá đi, dù sao tài khoản cũng gần như cậu quản lý]

Vương Thiến Hạc: [Nhỡ họ bắt tôi làm mô hình đất sét tại chỗ thì sao QoQ]

Hóa ra chờ anh ở đây... Đạm Mạch bật cười.

Trong lúc anh im lặng, Vương Thiến Hạc vẫn cố thuyết phục, nào là "có thể đeo khẩu trang", "anh có thể lộ diện làm hotboy/girl livestream", "thương lượng với ban tổ chức lên hot search, nổi rồi học hành gì nữa (mơ)", vân vân.

Đạm Mạch: [Thật ra tôi cũng muốn đi]

Vương Thiến Hạc: [「Háo hức」「Háo hức」]

Đạm Mạch: [Nhưng gần đây tôi bận làm bức 《Theseus giết Minotaur》, cậu biết mà]

Đạm Mạch: [Hay cậu thương lượng với luật sư Tần, kéo dài tiến độ nửa tháng, anh thấy chắc ổn... à đúng, nếu anh thật sự "nổi" như cậu nói, việc đầu tiên là không nhận đơn nữa]

Cửa sổ chat im lặng rất lâu.

Vương Thiến Hạc: [Thần xin cáo lui]

Đạm Mạch: [Đừng lui vội]

Vương Thiến Hạc: [Bệ hạ cứ nói]

Đạm Mạch: [Chứng minh thư của tôi sắp hết hạn, cậu có hướng dẫn thay mới không?]

Anh nhớ Vương Thiến Hạc gần đây cũng đi đổi chứng minh thư.

Chẳng mấy chốc, Vương Thiến Hạc gửi một tài liệu cloud chi tiết có hình minh họa.

Đạm Mạch hài lòng nhận.

Đạm Mạch: [Lui đi]

Vương Thiến Hạc: [...Tuân chỉ]

Đạm Mạch tạm thời chưa muốn gặp offline và lật bài với Cảnh Lộ.

Nhưng anh đột nhiên nhớ ra, hình như lâu rồi chưa gặp anh trai của Cảnh Lộ.

Thế là anh lấy điện thoại, gửi một tin WeChat.

Bên kia gần như trả lời ngay.

Đạm Mạch: [Chủ nhật anh đi chụp ảnh chứng minh thư, rồi đổi chứng minh]

Cảnh Hạo: [Em đi với anh]

Đạm Mạch gửi thời gian qua, cất điện thoại vào túi.

Khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Xem ra chuyện lần trước thật sự để lại ấn tượng sâu sắc với ai đó.

Còn phía bên kia, thấy Đạm Mạch không nhắn thêm, Cảnh Hạo tắt WeChat.

Do dự một lúc, cậu mở JD, tìm khách phục, gửi một link.

Khách phục: [Chào anh, có gì giúp được anh?]

Cảnh Hạo: [Muốn hỏi nếu đặt món này thì nhanh nhất bao lâu đến?]

Khách phục: [Giao ngày hôm sau anh nhé~]

Cảnh Hạo: [Được]

Cậu quay lại trang sản phẩm, đặt đơn, thở phào, tựa vào lưng ghế.

Cảnh Hạo nhìn máy tính.

Trên màn hình là video couple Mạch Lộ mà Cảnh Lộ chia sẻ, cậu đã xem đi xem lại từ tuần trước không biết bao nhiêu lần.

"Anh, em đến dưới lầu rồi."

Điện thoại Đạm Mạch đặt bên cạnh, giọng Cảnh Hạo truyền qua mic, mang chút âm sắc trầm vừa phải của nam sinh trẻ.

"Ừ, chờ anh hai phút, anh xuống ngay."

Đạm Mạch cầm một túi hồ sơ, bên trong là tài liệu hôm nay cần dùng.

Kiểm tra lại lần nữa, Đạm Mạch kéo khóa túi.

"Anh cứ thong thả, không vội." Cảnh Hạo nói.

Anh cũng không khách sáo, thật sự cần chút thời gian để bình tâm.

Hôm nay ra ngoài làm việc với Đạm Mạch, Cảnh Hạo lái một chiếc Cullinan đen, khá kín đáo.

Nhưng đây là khu dân cư, người qua lại không ít, ánh mắt đổ về cậu, thậm chí có người cả gan xin số liên lạc.

Cảnh Hạo từ chối từng người, cuối cùng kéo kính xe lên.

Cậu một tay đặt trên vô lăng, tay kia mò mẫm, định gửi số xe cho Đạm Mạch.

Ngón tay vừa chạm điện thoại, một bóng dáng mảnh khảnh từ cổng khu chung cư bước ra, lập tức hút ánh mắt Cảnh Hạo.

Chụp chứng minh thư yêu cầu trang phục, nên Đạm Mạch đổi bộ khác thường ngày.

Tóc dài không buộc, chải gọn, hai bên mai vén sau tai.

Áo sơ mi trắng viền cổ hơi gập, cố ý để hở hai cúc, lộ xương quai xanh thon dài, hõm cổ sâu, toát lên vẻ đẹp thanh tú đầy cốt cách.

Còn cặp kính gọng vàng trên sống mũi, thứ Cảnh Hạo chưa từng thấy, khiến khí chất Đạm Mạch từ thanh tú chuyển thành lạnh lùng khó gần.

Cửa xe mở ra, khoảnh khắc Đạm Mạch ngồi vào ghế phụ, một làn gió mang theo hương thơm nhè nhẹ.

Phản ứng đầu tiên của Cảnh Hạo: May mà lúc nhận xe cậu từ chối nước hoa xe miễn phí của nhân viên bán hàng.

Cậu không quen mùi thơm nồng trong xe, không dễ chịu.

Nhưng giờ cậu hình như hiểu ra, điều cậu không muốn có lẽ là thứ gì đó che đi mùi hương thực sự dễ chịu.

"Đang nói chuyện với ai?" Đạm Mạch hỏi, chỉ vào chai nước trên cửa xe. "Cho anh à?"

Cảnh Hạo vô thức gật đầu, rồi nhìn điện thoại trong tay.

Tắt màn hình, đặt sang bên, cậu nắm lại vô lăng.

"Không nói chuyện." Cảnh Hạo đáp, ánh mắt lại liếc sang bên.

Cậu im lặng một lúc, cầm lại điện thoại vừa đặt xuống.

Mở định vị, kẹp điện thoại vào giá, Cảnh Hạo sờ mũi.

"Xuất phát nhé?"

...

Không nghe câu trả lời, Cảnh Hạo quay đầu, đầu tiên thấy một đoạn cổ thon trắng ngần.

Họng nhỏ nhắn chuyển động lên xuống khi nuốt, đầu da hơi hồng.

Đạm Mạch uống hai ngụm, đặt chai nước khoáng xuống.

"Ừ, đi thôi."

"Ồ, được."

Cảnh Hạo thu mắt.

Chiếc Cullinan màu trầm nhưng không kém nổi bật lên đường, Cảnh Hạo nghe hướng dẫn định vị, tập trung lái xe.

Đạm Mạch tựa vào ghế phụ, ánh nắng xuyên qua kính xe rải lên người, cộng với nhiệt độ mát mẻ buổi sáng, mang lại cảm giác dễ chịu vừa đủ.

Bất chợt, một tia phản quang kính lọt vào mắt.

Anh khẽ nhắm mắt.

Đạm Mạch quay sang ghế lái.

Ánh mắt lướt qua Cảnh Hạo, mặc áo hoodie xám bên ngoài khoác áo phi công, vai rộng, tràn đầy sức sống nam sinh đại học.

Người trên ghế lái khó bỏ qua ánh mắt bên cạnh.

"...Anh?"

"Bộ này đẹp đấy." Đạm Mạch khen, rồi nhìn tay Cảnh Hạo. "Mua đồng hồ à?"

Trên cổ tay Cảnh Hạo là đồng hồ thông minh mới, kiểu dáng có vẻ là mẫu mới nhất năm nay, ánh nắng chiếu lên mặt kính, loang một mảng sáng.

Cảnh Hạo khẽ "ừ".

"Đẹp lắm." Đạm Mạch nhắm mắt. "Anh ngủ một lúc, nhờ em nhé."

Cảnh Hạo nói được.

Đạm Mạch chỉnh ghế ngả ra.

Chẳng bao lâu, anh mở mắt, đúng lúc thấy Cảnh Hạo trên ghế lái nhìn vào mặt đồng hồ, không biết xem gì.

Cảnh Hạo nhanh chóng cảm nhận ánh mắt bên cạnh, tắt mặt đồng hồ sáng.

"Anh?" Cậu liếc Đạm Mạch, đưa tay kéo tấm che nắng phía ghế phụ xuống.

Kéo xong, Cảnh Hạo hỏi.

"Mặt trời rọi mắt à, thế này có đỡ hơn không?"

Đạm Mạch giả vờ không thấy cậu căng thẳng, cong môi gật đầu.

"Chu đáo ghê."

Cảnh Hạo mím môi.

"Anh nghỉ đi." Cậu chỉnh định vị trên điện thoại, thu nhỏ rồi phóng to giao diện. "Còn nửa tiếng, đến nơi em gọi anh."

Nắng, gió, tiếng động cơ xe.

Ba thứ hòa thành tiếng ồn trắng vừa đủ, Đạm Mạch thật sự mơ màng sắp ngủ.

Khi bên tai vang lên vài tiếng gọi khẽ, Đạm Mạch mở mắt, mới thấy xung quanh đã đổi cảnh.

Anh nhắm mắt mạnh, đẩy kính trên sống mũi, vươn vai.

"Đến rồi?"

"Ừ, đến rồi."

Sảnh dịch vụ không đông, theo hướng dẫn của chú bảo vệ, lấy số thứ tự đúng quầy, Đạm Mạch và Cảnh Hạo tìm chỗ ngồi.

Theo hướng dẫn của Vương Thiến Hạc, quy trình đổi chứng minh thư đơn giản.

Lấy số, chờ chụp ảnh, nhận ảnh và biên nhận, đến quầy điền biểu mẫu nộp phí, rồi về nhà đợi chứng minh thư mới gửi đến.

Đến lượt Đạm Mạch, Cảnh Hạo đi theo vào studio chụp ảnh.

Nhưng vừa bước một bước, cậu bị nhiếp ảnh gia vẫy tay đuổi ra.

"Chờ ngoài này nhé cậu nhóc, từng người một, bọn tôi không chụp ảnh đôi."

Cảnh Hạo định giải thích là đi cùng, nhưng nghe câu cuối, lập tức ngượng đến không nói nên lời.

Đạm Mạch ngồi xuống, nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh lên.

Loại chụp ảnh nhanh thế này thường chụp xong đi ngay, một tấm là xong, ưu tiên hiệu quả, nên thường thấy người cầm ảnh vừa in ra với gương mặt rầu rĩ.

Nhưng lần này, nhiếp ảnh gia bấm máy, nhìn ảnh, không nhịn được xuýt xoa.

"Đẹp, rất đẹp!"

Ông ra hiệu Đạm Mạch có thể ra chờ in ảnh, rồi nhìn Cảnh Hạo.

"Cậu chụp không?"

Cảnh Hạo lắc đầu, xách túi hồ sơ của Đạm Mạch đi theo.

Ảnh nhanh chóng được in, cắt gọn, cho vào túi nhỏ.

Đạm Mạch đưa tay nhận, nhân viên đưa thêm một tờ A4 in sẵn.

"Biên nhận này giữ cẩn thận, lát nữa nộp ở quầy là được."

Cảnh Hạo đưa tay. "Đưa em."

Cậu vô thức nhận lấy, cho biên nhận vào túi hồ sơ.

"Động tác quen tay ghê." Đạm Mạch nói.

Cảnh Hạo giơ túi hồ sơ. "Tài liệu để chung dễ quản lý, không sợ mất."

Rõ ràng không hiểu ý.

Đạm Mạch bật cười, chuyển sang xem ảnh trong tay.

Chụp cũng ổn.

Nhìn ảnh, anh cảm giác bên cạnh luôn có một ánh mắt, bèn ngẩng mặt. "Đẹp không?"

Cảnh Hạo ngẩn ra, đưa tay sờ mũi, không biết nghĩ gì, ánh mắt dao động.

Nhưng cậu vẫn gật đầu. "Đẹp."

Đạm Mạch vốn chỉ định trêu, không có ý khác.

Chọn một tấm để nộp, Đạm Mạch định như Cảnh Hạo nói, gom hết tài liệu lại.

Ngẩng đầu, Cảnh Hạo đang xem đồng hồ.

Cảm nhận ánh mắt Đạm Mạch, Cảnh Hạo ngẩng lên.

"Xong giấy tờ thì cũng trưa rồi, anh có kế hoạch gì nữa không?"

Đạm Mạch nói không, hỏi Cảnh Hạo có muốn đi ăn không.

Hiển nhiên Cảnh Hạo cũng có ý này.

Khi loa gọi đến số, Đạm Mạch đứng dậy đến quầy tương ứng.

Do vừa bị nhiếp ảnh gia đuổi, lần này Cảnh Hạo không đi theo.

Cậu ngồi tại chỗ, xem ứng dụng đánh giá để tìm quán hợp khẩu vị Đạm Mạch.

Nhưng trong một lần vô tình ngẩng đầu, sự chú ý lại bị kéo đi.

...

Đạm Mạch đến trước quầy, ngồi xuống.

Nhân viên quầy là một cô gái mặt tròn buộc tóc củ tỏi, thấy Đạm Mạch, mắt cô sáng lên.

"Chào anh, vui lòng nộp tài liệu."

Đạm Mạch đưa túi hồ sơ cùng chứng minh thư cũ, đối phương xem qua, hơi bất ngờ.

"Hóa ra anh là con trai, thoáng nhìn tôi còn tưởng là chị gái xinh đẹp."

Nói xong cô mới phản ứng, hơi ngượng và lo nhìn sang, sợ Đạm Mạch không vui.

Không ngờ Đạm Mạch thân thiện mỉm cười, chủ động cho cô lối thoát.

"Không sao, tôi thấy lời vừa nãy của cô là lời khen."

Chủ đề này nhanh chóng được bỏ qua.

"Mấy tài liệu này cần chuyển cho đồng nghiệp kiểm tra, mất khoảng năm phút để đóng dấu, anh chờ chút nhé."

Đạm Mạch gật đầu, trong lúc chờ, anh để ý cô gái tóc củ tỏi thỉnh thoảng nhìn mình, rồi lại nhìn Cảnh Hạo.

"Sao thế, có gì muốn hỏi à?"

Cô gái không ngờ bị phát hiện, thoáng hoảng loạn.

Thật ra cô để ý Đạm Mạch và Cảnh Hạo từ xa, khi họ vào lấy số.

Không ngờ người này lại đến đúng quầy của mình.

"Không, chỉ nhìn thôi." Cô đáp, nhưng không kìm được. "Anh gì ơi, anh với anh chàng cao to đằng sau đến đổi chứng minh cùng nhau à?"

Đạm Mạch cười. "Không cùng đổi, em ấy đi cùng tôi."

"Ồ!" Cô gái tóc củ tỏi hiểu ra. "Hai người thân nhau ghê, là anh em à?"

Đạm Mạch cười, hôm nay tâm trạng anh tốt, nên hiếm hoi muốn trò chuyện thêm.

"Cô thấy tôi với em ấy là quan hệ gì?"

Cô gái nhìn anh, rồi nhìn Cảnh Hạo phía sau, lắc đầu.

"Không không, tôi không dám nói bậy."

Đạm Mạch đoán được ý cô chưa nói ra, khẽ cười, cũng không vạch trần.

Tài liệu nhanh chóng được kiểm tra và đóng dấu, cô gái đưa một biểu mẫu, đánh dấu vài chỗ.

"Anh điền thông tin vào đây, rồi quét mã QR góc phải dưới để nộp phí. Chứng minh thư sẽ được gửi đến nhà, nhận hàng trả tiền là được."

Đạm Mạch gật đầu, cầm bút điền.

Gặp chỗ không rõ, anh hỏi cô gái, cô kiên nhẫn hướng dẫn.

Nhưng đang viết, Đạm Mạch cảm giác bên cạnh có thêm gì đó, một bóng lớn từ sau lưng phủ xuống.

Không cần nhìn, anh cũng biết là ai.

Anh định hỏi sao thế, quay đầu, bóng dáng bên cạnh khẽ cúi xuống.

Cảnh Hạo nhận ra ánh mắt Đạm Mạch, chủ động lên tiếng, nhưng mắt không nhìn anh, mà nhìn bàn, ánh mắt thỉnh thoảng dao động.

"Em không sao."

"...Chỉ nhìn thôi."

Lời tác giả

Chỉ nhìn thôi (Loopy vẫy tay)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip