Thế giới thứ ba (21)
Trong nhóm người ở đây, chỉ có duy nhất quản lý Tô là người đã kết hôn.
Anh ta nhìn Tà thần và tín đồ của cậu, luôn cảm thấy hai người này đang yêu nhau.
Lý trợ tế không ngờ rằng Cố Vân Triết sẽ tín ngưỡng Tà thần.
Cô ta kinh ngạc trong chớp mắt, ánh sáng trắng trên tay nhắm ngay vào quái vật, nhẹ nhàng thở dài, "Tà thần ăn thịt người, giữ nó lại là tai họa. Cố giáo chủ, anh tránh ra, để tôi đưa nó trở lại địa ngục."
Cố Vân Triết đột nhiên đứng dậy, lạnh mặt chắn trước người Sở Thời Từ.
Hắn rút chủy thủ ra, nếu những người này muốn động vào A Từ, vậy bọn họ đành phải đánh một trận.
Khi hai bên đang giằng co, một cái đầu trắng bỗng nhiên thò ra từ phía sau Cố Vân Triết.
"Chị gái, chị nghe tôi giải thích. Tà thần khác đến nhân gian là để ăn người và thu thập tín đồ, nhưng tôi không có tham vọng lớn như vậy, tôi chỉ đến để tìm đàn ông."
"Chị đã nghe về Mị ma chưa? Thực đơn của tôi giống bọn họ, chỉ ăn cháo chứ không ăn người."
Gương mặt Cố Vân Triết nháy mắt đỏ lên.
Hắn đè lại đầu Sở Thời Từ, "Đủ rồi, A Từ."
Lý trợ tế:......
Có lẽ đến cả Đức Mẹ của Đế quốc cũng đều cảm thấy thái quá, ánh sáng trắng trong tay các thành viên Giáo hội Bồ Câu Trắng dần dần tan đi.
Bọn họ nhìn vào hình dạng kỳ lạ của Sở Thời Từ, rồi lại nhìn vào Cố giáo chủ bị Tà thần đè vào người, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp.
Lý trợ tế yên lặng quay đầu đi, tựa như không nghĩ tới người bạn tốt ngày xưa sau khi rời Giáo hội Bồ Câu Trắng, sẽ có khẩu vị nặng như vậy.
Bị mối quan hệ yêu đương kỳ lạ này làm chấn động, Bồ Câu Trắng và đặc công đình chỉ giao chiến.
Ba phe nhìn nhau, tình huống trở nên vô cùng xấu hổ.
Đặc công số 11 là người đầu tiên phản ứng lại, cô ta vươn tay ra lần nữa, "Thiết bị chặn."
Cố Vân Triết vỗ vỗ Sở Thời Từ, ý bảo cậu nhả ra.
Hơi thở của hắn hơi loạn, thanh âm hơi lạc, "Không có ở chỗ tôi."
11 nhìn mặt hắn, ho nhẹ một tiếng, nhíu mày lại, "Cố tiên sinh, thiết bị là anh lấy đi."
Cố Vân Triết không trả lời, quay đầu nhìn về phía Giáo hội Bồ Câu Trắng.
Lý trợ tế do dự giữa việc đánh nhau thêm một trận hay tiếp tục làm chính sự.
Cô ta kiêng kị nhìn Tà thần thật lớn cách đó không xa, rồi nói với đặc công ở một bên, "11, chúng tôi không phải kỳ thị người cải tạo, là bản thân các người vốn là nhân tố không ổn định."
11 cười lạnh, "Cho nên các người muốn nhốt chúng tôi lại rồi giết hết? Các người còn muốn giết tất cả người cải tạo trong thành phố này, hàng chục nghìn mạng sống, các người thật đúng là đại thiện nhân."
Lý trợ tế thở dài, "Tôi cũng không muốn, nhưng người cải tạo chính là bom hẹn giờ, chúng tôi chỉ có một lựa chọn này."
Trước khi 11 mở miệng, cô ta tháo vòng cổ xuống, hai tay khép lại, "Ca ngợi nữ thần."
Ánh sáng trắng từ lòng bàn tay tỏa ra, nhanh chóng bao phủ bốn người của Giáo hội Bồ Câu Trắng.
Khi ánh sáng trắng tan đi, bọn họ đã biến mất không thấy.
Sở Thời Từ còn chưa kịp thả lỏng, lại nghe thấy thanh âm kinh ngạc của quản lý Tô, "Phóng viên Ái đâu, bọn họ lại mang cô ấy đi rồi?"
Cùng lúc đó, Lý trợ tế đã dịch chuyển đến vùng ngoại ô, nhìn phóng viên Ái, lâm vào trầm tư.
Tại sao cô ta cũng dính đến đây?
...
Sau khi Giáo hội Bồ Câu Trắng rời đi, Cố Vân Triết thẳng thắn với nhóm đặc công.
"Tôi đã bị tập kích ở Khu an toàn số 2, thiết bị chặn bị cướp đi. Tôi không biết đối phương là ai, trong khoảng thời gian này tôi cũng đang tìm kiếm thiết bị chặn."
Số 11 nhìn hắn thật sâu, "Có người có thể cướp đồ từ tay anh? Không có khả năng, anh chưa bao giờ thua trong những trận đấu đơn, lời này có quá nhiều lỗ hổng."
Cố Vân Triết lãnh đạm nhìn cô ta, lấy chủy thủ dự phòng từ thắt lưng ra.
Số 11 nheo mắt lại, "Đổi câu hỏi khác, trước đấy tại sao anh lại trộm thiết bị chặn đi?"
Cố Vân Triết không trả lời, hắn không nhớ rõ.
Sở Thời Từ cảm thấy, có ba khả năng đơn giản.
Thiết bị chặn không có hiệu quả như mong đợi, Cố Vân Triết bị điều khiển từ xa. Sau khi đạt được mục đích, người điều khiển hắn đã tấn công, khiến hắn bị thương và mất trí nhớ, rồi ném tới khu 2.
Nhưng trước mắt xem ra, diện mạo của Cố Vân Triết không chỉ phù hợp với thẩm mỹ của nhân loại, mà còn rất hợp khẩu vị người ngoài hành tinh.
Nếu hắn thực sự bị khống chế, vậy thì sau khi tỉnh dậy, đã ở trên giường của người ngoài hành tinh rồi.
Khả năng thứ hai, là Cố Vân Triết lúc đó hoàn toàn tỉnh táo, hắn phát hiện điều gì đó bất thường, không thể không một mình mang theo thiết bị chặn rời đi.
Khả năng cuối cùng, Sở Thời Từ không muốn tin tưởng nhất.
Đó là trước khi mất trí nhớ, Cố Vân Triết vốn dĩ không phải người tốt gì, bị Liên minh Nhân loại tẩy não hoàn toàn, trở thành tay sai trung thành.
Hắn giả vờ phản bội, xâm nhập vào Giáo hội Bồ Câu Trắng, nội ứng ngoại hợp ám toán Bồ Câu Trắng, làm suy yếu thế lực của nhân loại.
Lấy được tín nhiệm của Hiệp hội Cơ khí, có quyền khống chế trợ thủ nhỏ, rồi lấy thiết bị chặn, tiến hành cải tạo, làm nó mất đi tác dụng.
Đồng thời, sử dụng thiết bị chặn, lấy được tín nhiệm của đặc công cấp cao.
Âm thầm khơi mào mâu thuẫn giữa Giáo hội Bồ Câu Trắng và đặc công cấp cao, đẩy nhân loại và người cải tạo vào tình trạng đối lập. Liên minh Nhân Loại sẽ nhân cơ hội quạt gió thổi lửa, làm nhân loại rơi vào nội chiến.
Điều này cũng giải thích tại sao trước khi mất trí nhớ, Cố Vân Triết lại xuất hiện ở tổng bộ của Liên minh Sao.
Có thể là hắn trở về báo cáo nhiệm vụ, cũng có thể là có kế hoạch khác.
Sau khi rời khỏi Liên minh Sao, bị người nào đó phát hiện, thân phận gián điệp bị bại lộ. Hắn vì giết người diệt khẩu, một đường đuổi theo người nọ đến Khu an toàn số 2.
Tại đây, hắn bị phục kích, người nọ cướp đi thiết bị chặn, hắn mất đi ký ức.
Sở Thời Từ nhìn về phía Cố Vân Triết đang đứng trước người, nói những lo lắng của mình với người anh em tốt.
Cuối cùng cậu thở dài, "Nếu trước đây Triết ca thực sự là chó săn của người ngoài hành tinh, một khi sự việc bị bại lộ, anh ấy có thể biến thành kẻ thù của nhân loại không?"
Hệ thống giật mình một cái,【 Sao cậu không thể suy nghĩ tốt cho hắn một chút, này cũng quá thảm rồi! 】
"Làm sao bây giờ thống ca, tôi lo quá!"
【 Cậu vậy mà bị tưởng tượng của mình dọa khóc, cái này tôi cũng thật sự không nghĩ tới. Hắn là chồng của cậu, cậu suy luận theo hướng tốt đi được không. 】
Sở Thời Từ càng nghĩ càng khẩn trương, sợ tưởng tượng biến thành hiện thực.
Cậu ôm lấy eo Cố Vân Triết, nhỏ giọng nói thầm bên tai hắn, "Triết ca, anh xác định trước đây không bị khống chế chứ?"
Cố Vân Triết hơi trầm ngâm, "Không rõ ràng lắm."
Sở Thời Từ còn đang do dự không biết có nên nói ra suy nghĩ của mình hay không, Cố Vân Triết đã nghe hiểu ý cậu.
"Lo lắng của em không phải không có lý, nếu anh thực sự làm ra chuyện điều gì đó trong khi ý thức không rõ, anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng vỗ về thân thể Sở Thời Từ, "Em không cần lo lắng, anh có thể tự mình xử lý."
Bởi vì thiếu thông tin, Cố Vân Triết cũng không rõ lý do tại sao hắn lại mang thiết bị chặn đi.
Cuộc nói chuyện với 11 dừng ở đây.
Nhóm đặc công cấp cao hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng thời nhìn về phía số 11.
Cô gái cắn chặt môi, "Cố Vân Triết, tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, giao thiết bị chặn ra đây."
Cố Vân Triết vẫn luôn trầm mặc không nói rốt cuộc mở miệng. Hắn không thể đưa ra lời giải thích, nhưng có thể đưa ra một lời cam kết.
"Thiết bị chặn là tôi làm mất, tôi sẽ tìm lại. Nếu không tìm được, tôi sẽ đi tìm Hiệp hội Cơ khí để làm một cái mới. Tôi cũng là người cải tạo, rất rõ ràng tình cảnh của các người, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết."
Biểu tình của số 11 hơi hòa hoãn, "Anh còn có thể liên lạc với được với Hiệp hội Cơ khí?"
Cố Vân Triết gật gật đầu.
"Được, tôi sẽ tin anh lần này."
Cô ta lấy ra một thiết bị liên lạc từ trong ngực, "Thời gian một tháng, tìm thấy rồi thì liên lạc với tôi."
Nghĩ về tình nghĩa ngày xưa, cô ta khẽ thở dài, "Sau khi cộng sự tác chiến bị Hiệp hội Cơ khí phá hủy, Liên minh Nhân loại không tìm thấy chúng tôi nữa. Nhưng vẫn có xác suất cực nhỏ, sẽ bất ngờ kết nối được với thiết bị khống chế của chúng tôi. Chuyện này anh hẳn là biết, tôi không hiểu tại sao anh lại muốn trộm thiết bị chặn đi."
"Tháng trước đã có một nam đặc công bị điều khiển từ xa, cưỡng hiếp bạn cùng phòng đang không hề phòng bị. Khi đội bảo vệ đến, cậu ta đang chuẩn bị giết bạn cùng phòng."
"Không có thiết bị chặn, chúng tôi không có biện pháp để cậu ta khôi phục lý trí. Càng kéo dài thời gian càng nguy hiểm, người ngoài hành tinh có khả năng đã thông qua cậu ta xác định vị trí của chúng tôi. Chỉ có cách giết cậu ta, mới có thể lấy được thiết bị khống chế trong não ra. Chúng tôi không thể không chĩa đao vào đồng đội, chuyện này đối với chúng tôi là một đả kích lớn, hiện tại mọi người đều rất sợ hãi."
Số 11 dừng lại một lúc lâu, hận ý trên mặt dần dần tan đi, biến thành mờ mịt khó hiểu.
Giọng nói ban đầu còn lạnh băng, nhiều ra một chút ủy khuất.
"Cố tiên sinh, anh đã từng là người lãnh đạo mà chúng tôi tin tưởng nhất. Là anh đã tìm được Hiệp hội Cơ khí, để bọn họ tấn công cộng sự tác chiến, chúng tôi mới có cơ hội thoát khỏi khống chế của Liên minh Nhân loại. Khi chúng tôi bị Giáo hội Bồ Câu nghi ngờ và xa lánh, cũng là anh dứt khoát kiên quyết mang theo đội ngũ rời đi, tìm cho chúng tôi một chỗ dung thân."
Trong mắt số 11 dâng lên nước mắt, gục đầu xuống, "Tôi không hiểu tại sao anh lại làm như vậy, nhưng nếu anh đã nói vậy, tôi sẽ tin anh thêm một lần."
Nói xong, cô ta quay người, mang theo đội ngũ rời đi. Mấy đặc công vẫn luôn đi theo sau cô ta nhìn về phía Cố Vân Triết thật sâu.
Một đặc công trong đó nhìn qua chỉ khoảng 15, 16 tuổi, mắt đỏ hoe, không tiếng động gọi một tiếng, "Cố tiên sinh."
Sở Thời Từ bỗng nhiên nhớ tới khi bọn họ mới gặp nhau, những đặc công này trên mặt tràn đầy sát khí, nổi giận đùng đùng mà tới, tựa như muốn bầm thây vạn đoạn Cố Vân Triết.
Nhưng khi đến gần, lại chỉ hung tợn chất vấn.
Chủy thủ trong tay họ quơ tới quơ lui, không có một đao nào chém vào người Cố Vân Triết.
Khi mấy người Giáo hội Bồ Câu xuất hiện, đặc công và Lý trợ tế cãi nhau vài câu rồi lập tức đánh lên, máu văng khắp nơi.
Lúc đầu cậu cho rằng các đặc công kiêng kị Cố Vân Triết, không dám tùy tiện công kích.
Hiện tại ngẫm lại, kiêng kị thực lực có lẽ chỉ là một phần.
Là Cố Vân Triết đã lôi bọn họ ra khỏi vực sâu, các đặc công ghi nhớ ân tình của hắn, không tin rằng hắn sẽ làm ra loại sự tình này.
Biết rằng năm người không phải đối thủ của Cố Vân Triết, lại không có điều động lực lượng lớn để vây bắt. Nói đến cùng, các đặc công này đã phí sức lực lớn như vậy để tìm được hắn, kỳ thật là hy vọng hắn có thể giải thích rõ ràng, sau đó cùng bọn họ về nhà.
Cảnh sát vẫn đang kêu gọi ở bên ngoài, quản lý Tô ôm con giả làm con tin.
Cố Vân Triết đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn về hướng các đặc công rời đi.
Chờ đến khi bọn họ biến mất từ cửa sổ, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Sở Thời Từ ôm lấy bả vai hắn, "Triết ca, anh nhớ Hiệp hội Cơ khí ở đâu sao?"
"Không nhớ rõ ở đâu, nhưng biết nên tìm ở đâu. Hôm nay không đủ thời gian, sáng mai xuất phát, trực tiếp đi qua khu 4 đến Khu số 10."
Cố Vân Triết nhìn qua có chút thất thần, "Nơi đó gần khu vực khai thác mỏ chính của Đế quốc, Hiệp hội Cơ khí thường xuyên tìm kiếm vật liệu ở khu 10, chúng ta ở đó canh vài ngày, là có thể tìm được người của bọn họ."
Sở Thời Từ nghĩ nghĩ, "Dễ tìm như vậy, Liên minh Nhân loại có biết hay không?"
"Liên minh Nhân loại vẫn luôn biết bọn họ ở đâu."
"Vậy không phải rất nguy hiểm sao?"
"Hiệp hội Cơ khí ít người, cũng không giỏi chiến đấu. Vì tự bảo vệ, bọn họ lấy tượng thần làm trung tâm, xây dựng thành phố ngầm bằng thép, người ngoài hành tinh không có biện pháp đột phá phòng ngự của bọn họ."
Nói được một nửa, Cố Vân Triết kêu lên một tiếng, trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở.
"Phó hội trưởng Hiệp hội Cơ khí Tôn Sơn Cương nói với anh, bọn họ từng nghĩ đến việc xây dựng quân đội máy móc. Nhưng bọn họ chỉ có kỹ thuật, còn vật liệu và nhân lực đều thiếu trầm trọng. Thành chủ khu 10 nắm giữ khu vực khai thác mỏ từ chối hợp tác với bọn họ, kế hoạch đã bị gác lại."
Sở Thời Từ hít một hơi thật sâu.
Hiệp hội Cơ khí vẫn luôn không có luôn cảm giác tồn tại này mới là đại lão chân chính.
Cậu nhớ trong hồi ức trước đây của Cố Vân Triết, Giáo hội Bồ Câu đã từng nghĩ tới việc hợp tác với Hiệp hội Cơ khí.
Nhìn trang bị đơn sơ của Giáo hội Bồ Câu Trắng, hợp tác giữa bọn họ tám phần là đã thất bại.
Sở Thời Từ lâm vào trầm tư, cậu phát hiện nếu thật sự tử chiến một trận, Đế quốc bên này không phải là không có phần thắng.
Những thế lực này khi tách ra đơn lẻ đều đánh không lại Liên minh Sao. Nhưng thực lực chỉnh thể bên trong Đế quốc kỳ thật không tính là thấp, bằng không cũng sẽ không thể đối đầu cùng Liên minh Sao suốt năm năm qua.
Có kẻ phản bội như Liên minh Máu kéo chân sau, cũng có Liên minh Nhân loại châm ngòi thổi gió, liên minh không thể hình thành.
Nếu tiếp tục như vậy vài năm nữa, lực lượng còn lại của nhân loại sẽ bị kéo cho suy sụp hoàn toàn, đến lúc đó muốn phản kháng cũng không thể gom đủ người.
Sở Thời Từ tổ chức lại thông tin lần nữa.
Trước tiên cần có thiết bị chặn, để đặc công thoát khỏi khống chế. Lại nghĩ cách để thành chủ Khu an toàn số 10 đồng ý hợp tác với Hiệp hội Cơ khí.
Giáo hội Bồ Câu không cần cố ý liên lạc, lập trường của bọn họ vốn đã rất kiên định. Nếu nhân loại thực sự chiến đấu với người ngoài hành tinh, Bồ Câu Trắng sẽ tự động chạy tới chi viện.
Nhìn thấy tia hy vọng thắng lợi, Sở Thời Từ rất kích động.
Cậu nói suy nghĩ của mình cho nam chính nghe.
Cố Vân Triết không có phản ứng gì.
Sở Thời Từ nghiêng đầu, "Làm sao vậy Triết ca?"
Thanh âm Cố Vân Triết có chút mơ hồ.
"Anh đang nghĩ tại sao lại lấy thiết bị chặn đi, dường như lúc ấy anh đã phát hiện điều gì đó, sự kiện kia khiến anh rất hoảng loạn."
Hắn giơ tay ôm ngực, "Anh không nhớ rõ là chuyện như thế nào, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại chuyện này, anh lại hoảng hốt. Anh cần phải mang thiết bị chặn rời đi, càng nhanh càng tốt."
Nói thật, Sở Thời Từ có chút sốt ruột.
Nếu người trước mặt không phải bạn trai của cậu, cậu đã bắt lấy hắn lắc mạnh, để hắn nỗ lực tỉnh táo hơn một chút.
Cố Vân Triết đã cố gắng rất nhiều.
Hắn đau đầu đến lợi hại, thân thể luôn run rẩy không ngừng. Sắc mặt càng ngày càng trắng, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Quản lý Tô đối phó với cảnh sát xong, quay đầu nhìn hắn, "Đây là làm sao vậy? Bệnh tim tái phát sao?"
Sở Thời Từ đỡ lấy Cố Vân Triết, chồng yêu đau thành như vậy, cậu cũng rất đau lòng.
Đau lòng một trận, cậu bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
Cố Vân Triết rốt cuộc tại sao lại mất trí nhớ?
Nếu là bị đánh đến mất trí nhớ, nhưng sau khi hắn tỉnh lại, xung quanh không có dấu vết đánh nhau.
Trên người hắn cũng sạch sẽ, ngay cả vết trầy da cũng không có.
Giống như là đi đến Khu an toàn số 2, bang một cái, ngã xuống đất hôn mê rồi mất trí nhớ.
Tầm mắt Sở Thời Từ dừng trên đầu Cố Vân Triết.
Có phải là có ai đó muốn giấu điều gì đó, cố tình làm hắn mất trí nhớ không?
Câu hỏi này nối tiếp câu hỏi khác, Sở Thời Từ quyết định từ bỏ suy nghĩ.
Thừa dịp cảnh sát còn chưa xông vào, Sở Thời Từ ôm lấy Cố Vân Triết và cha con quản lý Tô, phá cửa sổ chạy ra ngoài.
Vì sợ cảnh sát tìm đến cửa, hôm nay bọn họ không trở về nhà quản lý Tô.
Đến gần đường cao tốc, bọn họ tìm một căn nhà trống để ở tạm một đêm.
Quản lý Tô mua một nồi lẩu tự sôi từ cửa hàng tiện lợi gần đó, coi như bữa tối của bọn họ.
Khi ăn cơm, quản lý Tô nhỏ giọng hỏi, "Chúng ta không đi tìm phóng viên Ái sao?"
Sở Thời Từ đang cố gắng nặn mình trở lại hình người, "Giáo hội Bồ Câu Trắng có thể dịch chuyển tức thời, không biết nên tìm ở đâu."
"Cô ấy sẽ không sao chứ?"
"Giáo hội Bồ Câu Trắng rất thân thiện với nhân loại, hơn nữa cô ấy có khả năng giao tiếp tuyệt đỉnh, ở đâu cũng ổn thôi."
Trạng thái tinh thần của Cố Vân Triết không tốt, ăn xong đứng dậy chuẩn bị nghỉ ngơi, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Quản lý Tô lấy điện thoại ra nghe một lúc, nhỏ giọng nói, "Cố tiên sinh, phóng viên Ái tìm anh. Cô ấy nói đã làm quen với Giáo hội Bồ Câu Trắng rồi, hiện tại những người đó đang chuẩn bị đánh bom tòa nhà dân cư, hỏi anh có muốn ngăn cản hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip