Thế giới thứ sáu (3)
Giá trị sức sống tăng lên một chút, thái độ của Quý Hoài Triết đối với Sở Thời Từ vẫn rất lạnh nhạt như cũ.
Hắn đứng yên ở trước bàn, dường như đang tự hỏi nên chọn cái nào.
Chưa đầy vài giây, ngoài cửa lại truyền đến một giọng nữ, "Quý! Tiệc lửa trại sắp bắt đầu rồi!"
Sở Thời Từ thấy thế, lập tức ngẩng đầu lên, "Mang em đi cùng, em sẽ đi cùng anh!"
Quý Hoài Triết không để ý đến cậu, cầm trượng ma pháp quay người rời khỏi phòng ngủ.
Cửa gỗ đóng lại, căn phòng lại lần nữa chìm vào bóng tối, chỉ còn cây nến trên bàn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bị Triết ca lạnh nhạt, Sở Thời Từ có chút mất mát.
Cậu đã xuyên qua rất nhiều thế giới, nhưng vẫn không thể thích ứng với sự chênh lệch này.
Hệ thống đang sắp xếp lại ảnh chụp, thế giới trước nó đã chụp mấy vạn bức ảnh CP hôn nhau. Đang chuẩn bị chọn ra vài bức đẹp nhất để đặt vào album hồi ức.
Sở Thời Từ đang muốn chọn cùng nó, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Cậu xoay người nhìn lại, thấy búp bê linh mục mặc áo choàng pháp sư chậm rãi đi tới, đứng cách cậu vài bước.
Trong ánh mắt cảnh giác của Sở Thời Từ, Vincent vươn bàn tay len sợi màu tím ra, "Chào cậu, quen nhau lâu như vậy, tôi vẫn chưa biết tên cậu."
Linh mục rất biết chơi tâm nhãn, Sở Thời Từ sợ bị lừa, không dám nói với hắn ta quá nhiều.
Cậu nhìn quanh khắp nơi, phát hiện cách đó không xa có một chiếc hộp gỗ.
Không để ý đến linh mục, Sở Thời Từ nhanh chóng chạy tới trèo lên hộp, tìm kiếm ở bên trong một trận, lấy ra một cái đinh ghim.
Nhìn đầu đinh ghim lập loè hàn quang, trong mắt Sở Thời Từ hiện lên sát ý. Cậu im lặng, ôm đinh ghim trực tiếp lao thẳng vào búp bê linh mục.
Có lẽ chưa từng gặp qua người lỗ mãng như vậy, Vincent không kịp né tránh, bị đinh ghim chọc thủng tay.
Hắn ta che lại lỗ thủng nhỏ trên cánh tay, thống khổ chất vấn, "Cậu đang làm gì vậy! Tôi đâu có trêu chọc gì cậu!"
Sở Thời Từ cười lạnh một tiếng, "Làm một búp bê tà ác, tôi xử lý đối thủ cạnh tranh thì có gì sai?"
Nói xong, cậu không cho Vincent cơ hội mở miệng, ôm đinh ghim dùng sức đâm liên tiếp vào người hắn ta.
Vincent là dược sư, là mục sư, trước khi chết còn được đánh giá là pháp sư sơ cấp, nhưng hắn ta không phải chiến sĩ.
Pháp sư tầm xa gặp đối thủ cận chiến, bị Sở Thời Từ đuổi theo đánh.
Con mèo len cuộn vừa mới được Sở Thời Từ triệu hồi để biểu diễn thuật triệu hồi, vốn đang nằm im trên mặt đất không nhúc nhích. Thấy chủ nhân đánh người, nó cũng meo meo nhảy qua, hung hăng lao vào búp bê linh mục.
Vincent sống hơn ba mươi năm, chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.
Lại lần nữa bị Sở Thời Từ cưỡi lên người đánh đập, Vincent rốt cuộc không giữ nổi phong thái ưu nhã cao quý như quý tộc nữa, vừa múa may cánh tay vừa phẫn nộ gào rống, "Ngu xuẩn! Ta đã chết rồi, ngươi không giết được ta, làm như vậy không có bất luận ý nghĩa gì!"
Sở Thời Từ đâm loạn vào ngực hắn ta, hung tợn cười nói: "Không có ý nghĩa, nhưng hả giận!"
Vincent hoàn toàn bị chọc giận, hắn ta chắp tay trước ngực bắt đầu niệm chú, muốn dùng thuật cầu lửa thiêu chết búp bê trước mặt.
Chỉ là hắn ta còn chưa niệm được hai câu, đã bị đinh ghim chọc thủng đầu.
Nam chính không làm miệng cho búp bê, Sở Thời Từ cũng không biết hắn ta phát ra âm thanh từ đâu.
Cậu vuốt vuốt con mèo len cuộn, ra hiệu cho nó canh chừng linh mục. Sau khi dọn sạch khu vực xung quanh búp bê linh mục, cậu cầm con dao nhỏ vừa mới lục được, lảo đảo lắc lư bò lên trên giá cắm nến, bắt đầu cưa nến.
Đầu bị ghim vào mặt bàn, trên người lại bị con mèo len cuộn đè nặng, linh mục chỉ có miệng là còn có thể cử động.
Nhưng mỗi khi hắn ta muốn niệm chú, con mèo len lại nhảy Disco trên người hắn ta, dùng biện pháp vật lý đánh gãy lời niệm chú.
Linh mục bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc là sai ở bước nào.
Hắn bị triệu hồi tới nhân gian, vừa mở mắt đã thấy một pháp sư quỷ dị và búp bê tà ác ngồi trên vai pháp sư.
Vincent biết rất nhiều chuyện, hắn ta nhanh chóng nhận ra, đây là một pháp sư trẻ vừa thành niên đang chọn ác linh tôi tớ. Mà con búp bê đen hơn cả cục than kia chính là đối thủ cạnh tranh của hắn ta.
Trở thành ác linh tôi tớ có rất nhiều chỗ tốt, linh mục quyết tâm phải giành được. Để loại bỏ đối thủ, hắn ta vẫn luôn âm thầm quan sát búp bê đen.
Búp bê đen không có một chút địch ý nào với pháp sư trẻ tuổi, dùng sức cọ ở trên người hắn, còn ôm lấy ngón tay hắn không chịu buông.
Sau khi hắn ta khiêu khích, búp bê lập tức xông lên đánh hắn ta.
Phát hiện hắn ta muốn làm tôi tớ, liền biểu hiện ra địch ý mãnh liệt.
Nhiệt tình dính người, bốc đồng dễ giận, có ý thức lãnh địa rất mạnh. Thích thông qua tiếp xúc gần gũi để lưu lại mùi hương của mình trên người đối phương. Cho dù không ký kết khế ước, cũng sẽ trung thành với người triệu hồi.
Vincent từng nghiên cứu về học thuyết ác linh, trong tất cả ác linh, chỉ có tộc người chó mới có loại đặc điểm này.
Thông qua quan sát, hắn ta xác định trong cơ thể búp bê đen là tộc người chó.
Ngoại trừ những đặc điểm trên, người chó còn có một đặc điểm khác. Bọn họ đơn thuần thân thiện, tùy tiện nói vài lời cũng có thể lừa gạt.
Đây là sự thật được đại lục công nhận, nếu không bọn họ cũng sẽ không trở thành mặt hàng phổ biến nhất trong chợ nô lệ.
Mà Vincent lại tình cờ từng nuôi nô lệ người chó.
Ban đầu hắn ta vốn tính toán dùng kinh nghiệm huấn luyện chó, lừa gạt đối thủ thành nô lệ của mình.
Như vậy chờ đến khi pháp sư trở về từ tiệc lửa trại, cũng chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất là hắn ta. Hắn ta vừa có thể làm tôi tớ của pháp sư, vừa có thể có người hầu của riêng mình.
Nhưng sự tình lại phát triển không giống suy tính của hắn ta.
Con búp bê này lúc sinh thời là loại chó gì vậy? Tính công kích sao lại mạnh thế này?
Cách đó không xa truyền đến tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, như là có người đang cưa thứ gì đó.
Vincent không nhìn thấy, nhưng thông qua sự thay đổi ánh sáng, hắn ta có thể cảm giác được ánh nến đang không ngừng lay động.
Hắn ta liều mạng giãy giụa, muốn nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vài phút sau, hắn ta nghe thấy tiếng cười điên cuồng của búp bê đen.
Linh mục có linh cảm không lành, "Ngươi muốn làm gì!"
Sở Thời Từ ôm ngọn nến bị cưa đứt, lung lay vài cái mới miễn cưỡng đứng vững. Cậu ra hiệu cho quả cầu mèo tránh ra, dùng sức ném ngọn nến về hướng búp bê linh mục ở trên bàn.
Ngọn lửa trên nến nện lên trên người linh mục, đốt cháy sợi len màu tím.
Ngọn lửa bao trùm búp bê tà ác, mùi lông cháy lan tràn trong không khí.
Khi lật xem ghi chép của nam chính, Sở Thời Từ phát hiện, là tín đồ của Nữ thần Tử Vong, khi pháp sư liên lạc với Minh giới, thường sử dụng nến và lửa.
Những pháp sư này ngày nào cũng chơi lửa, nhưng lại lựa chọn đồ gia dụng thuần gỗ, tám phần là có dùng phép thuật hoặc dược phẩm để phòng cháy.
Vincent giãy giụa kêu gào trong lửa lớn, thân thể dệt bằng len sợi bị thiêu đến vặn vẹo biến dạng.
Xuyên qua ngọn lửa, hắn ta mơ hồ nhìn thấy một bóng đen ở một bên lẳng lặng nhìn mình.
Rõ ràng không thấy rõ thứ gì, rõ ràng bóng dáng kia không nói chuyện, hắn ta lại cảm giác người nọ đang cười nhạo mình.
Trong cổ họng Vincent phát ra tiếng hét đau đớn, "Ta đã là ác linh, ngươi không thể giết chết ta!"
Bóng đen kia tiến lên hai bước, thanh âm trào phúng nói, "Tôi biết, nhưng nhìn ông thống khổ như vậy, tôi rất vui."
"Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, vừa rồi còn giả vờ phúc hậu vô hại. Dối trá! Bỉ ổi!"
"Quá khen, giết chết hàng trăm nữ tu, lấy cớ cứu rỗi để dâm loạn tín đồ. So với ông, tôi thật đúng là không thể tính là tà ác."
Vincent còn muốn nói thêm gì đó, vừa mở miệng lại chỉ có thể phát ra phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lửa cháy trước mặt, Sở Thời Từ ở bên cạnh vuốt mèo.
Hệ thống ngó ra bên ngoài nhìn thoáng qua,【 Mẹ nó, sắp cháy thành tro rồi, lần này cậu xuống tay thật tàn nhẫn. Nhưng hắn ta chết rồi, nam chính sẽ mất một trợ lực. Sau này hai người còn phải làm cộng sự, cậu đừng quá tàn nhẫn. 】
"Cộng sự? Không có khả năng làm cộng sự. Dạy nam chính hạ dược cưỡng bức người khác, hắn ta tính là trợ lực cái rắm gì. Hiện tại trong thân thể nam chính là linh hồn của Triết ca. Theo tính cách của Triết ca, không có ngoại lực thúc đẩy, anh ấy sẽ không hắc hóa, chỉ tự mình kết liễu."
"Tôi có thể đánh cược cả tính mạng này giúp Triết ca báo thù rửa hận. Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào biến người tôi yêu thành kẻ điên như trong nguyên tác! Người này là một tai họa ngầm, cho dù không thể giết chết hắn ta, tôi cũng nhất định phải đuổi hắn ta về Minh giới."
Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đậu đen của búp bê tà ác, chiếu rọi ra sát khí trong mắt cậu.
Chờ đến khi ngọn lửa dần tắt, trên mặt bàn chỉ còn một đống tro tàn và những mảnh đen không rõ hình dạng.
Sở Thời Từ tiến tới, cầm đinh ghim nghiền nát từng mảnh vụn.
"Huống hồ Triết ca là của một mình tôi, anh ấy có thể có nhiều bạn bè, tôi cũng hy vọng anh ấy có thể kết bạn nhiều, thoát khỏi thế giới của mình. Nhưng trên vai, trên đỉnh đầu anh ấy, chỉ có thể có một búp bê, đó chính là tôi."
"Làm người vĩnh viễn ở bên cạnh anh ấy, cùng anh ấy đồng cam cộng khổ, là đặc quyền duy nhất thuộc về của tôi! Nhiều thế giới như vậy, vẫn luôn như vậy, dựa vào cái gì đến nơi này lại phải thay đổi. Cho dù phải ký kết khế ước chủ tớ, anh ấy cũng chỉ được ký với tôi!"
Búp bê tà ác bị thiêu hủy, mất đi vật chứa, linh hồn Vincent trôi nổi trong không trung. Hắn ta không thể đi xa, chỉ có thể lơ lửng trên đống tàn dư của búp bê.
Nhận thấy được dị động, Sở Thời Từ ngẩng đầu lên, chạm mắt với Vincent. Cậu ôm đinh ghim, chĩa mũi nhọn sắc bén về phía ác linh.
"Tôi cảnh cáo ông, Quý Hoài Triết là người của tôi. Những mưu đồ xấu xa trong bụng ông, tôi đều thấy rõ ràng. Khuyên ông tốt nhất nên biết điều, lát nữa chủ động từ chối anh ấy, xin trở về Minh giới. Nếu không tôi gặp ông một lần sẽ giết ông một lần, giết đến khi ông sụp đổ mới thôi."
—
Quý Hoài Triết vốn chỉ là một nhân viên văn phòng, trên đường tan tầm về nhà gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, khi tỉnh dậy đã ở một thế giới khác.
Hình dáng thân thể so với lúc trước không có gì khác nhau, thứ khác biệt duy nhất chỉ là đôi mắt kỳ quái.
Tròng mắt đen nhánh, đồng tử đỏ máu, chính hắn nhìn lâu còn cảm thấy không thoải mái, huống chi là những người khác.
Nơi hắn xuyên đến là một khu rừng rậm nguyên sinh, lưu lạc mấy ngày, được một nữ pháp sư già nhận làm học trò, đưa về Học viện Pháp Sư.
Sở dĩ bà ta chọn hắn, chính là bởi vì đôi mắt của hắn.
Tại Học viện Pháp Sư nằm sâu trong dãy núi Erleya, Quý Hoài Triết rốt cuộc có hiểu biết đại khái về thế giới xa lạ trước mắt.
Nơi này chia làm sáu lục địa, đồng thời còn có Thiên giới, Minh giới và Địa ngục.
Nơi Quý Hoài Triết đang ở tên là đại lục Thánh Nghi, nơi này chủ yếu có ba chủng tộc: nhân tộc, tộc tinh linh và tộc thú nhân, mỗi chủng tộc tín ngưỡng thần minh khác nhau.
Trong đó, nhân tộc lại chia thành hai phe phái.
Tất cả con dân dưới quyền Quốc vương, cho dù là nghề nghiệp gì, tất cả đều tín ngưỡng Nữ thần Quang Minh. Một bộ phận nhân tộc khác có chức nghiệp rất đặc thù, bọn họ là pháp sư, tín ngưỡng Nữ thần Tử Vong.
Trước khi nhà hiền triết đời trước qua đời, từng để lại một lời tiên tri.
Trong vòng một trăm năm, bốn vị thần minh sẽ chọn người thừa kế của mình từ các chủng tộc trên đại lục Thánh Nghi. Những người được thần minh lựa chọn sẽ có đặc điểm rõ ràng khác hẳn với người thường.
Người được chọn gọi là thần tử, bọn họ sẽ chiến đấu vì thần minh của mình. Phá vỡ cục diện đã duy trì gần nghìn năm, trở thành chủ nhân mới của thế giới.
Tộc tinh linh và tộc thú nhân đã tìm ra thần tử của bọn họ, chỉ có nhân tộc vẫn luôn không có động tĩnh.
Nữ thần Tử Vong không chỉ có tín đồ là pháp sư, còn có phù thủy vong linh và một số chức nghiệp nhỏ khác, nhưng ở đại lục Thánh Nghi không có những chức nghiệp đó.
Hoàng thất tín ngưỡng Nữ thần Quang Minh, lo lắng pháp sư sẽ tìm được thần tử trước. Để củng cố sự thống trị, Quốc vương quyết định thực hiện kế hoạch tiêu diệt pháp sư.
Vốn dĩ đã không có bao nhiêu pháp sư, lại thích đi một mình khắp nơi. Không bao lâu sau, pháp sư đã bị giết hại đến mức trở thành chức nghiệp sắp tuyệt chủng.
Những pháp sư còn lại đoàn kết, thành lập Học viện Pháp Sư ở sâu trong dãy núi Erleya, muốn thực hiện cuộc đấu tranh cuối cùng.
Những câu chuyện này, Quý Hoài Triết nghe được từ trong miệng học sinh và giáo viên.
Hôm nay là đêm trăng tròn, Học viện Pháp Sư muốn cử hành tiệc lửa trại.
Quý Hoài Triết triệu hồi ác linh tôi tớ trong phòng ngủ, trì hoãn một chút thời gian. Khi hắn tới nơi, toàn bộ giáo viên và học sinh đều đã đến đông đủ.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều đeo mặt nạ, quỳ gối trước trận pháp thật lớn cầu nguyện.
Quý Hoài Triết bị ân sư của mình đưa đến trung tâm trận pháp, hắn cúi đầu nhìn trận pháp trên mặt đất, "Cô, em không muốn..."
Nữ pháp sư tiếp nhận chủy thủ, đưa tới trước mặt hắn: "Cái gì?"
"Không muốn huyết tế nữa."
Quý Hoài Triết dừng một chút, tháo mặt nạ đầu lâu dê xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm nhưng không có một chút huyết sắc.
Hắn mím đôi môi mỏng tái nhợt, ngữ khí bình tĩnh nói, "Đã tiến hành năm lần huyết tế, em lại không cảm giác được bất luận thay đổi nào. Cô, các người tìm sai người rồi, em không phải thần tử."
————
Xử lý xong đối thủ cạnh tranh, Sở Thời Từ ngồi trên bàn chơi với quả cầu mèo.
Nhưng không lâu sau, quả cầu mèo ngừng kêu. Không ký kết khế ước với nhân loại, ác linh sẽ bị triệu hồi về Minh giới, không thể ở lâu.
Pháp sư hình như có biện pháp giữ ác linh lại, Sở Thời Từ chuẩn bị qua một đoạn thời gian nữa sau khi quen với Triết ca, hỏi hắn xem có thể nuôi một con mèo len cuộn hay không.
Linh hồn linh mục vẫn luôn lơ lửng trên bàn, không có ý định trở về. Hắn ta không nói được, Sở Thời Từ cũng không đánh được hắn ta, hai bên không quấy rầy nhau.
Nam chính đi ra ngoài thật lâu cũng chưa trở về, thẳng đến 3 giờ sáng, cửa phòng ngủ mới bị đẩy ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Sở Thời Từ vốn đang mơ màng sắp ngủ lập tức đứng lên, vẫy tay với người đến, "Anh! Em ở đây! Trễ rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi!"
Quý Hoài Triết vừa mở cửa, đã thấy một bóng đen nhảy tới nhảy lui ở trên bàn. Nếu không phải nghe được tiếng gọi, hắn còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Một tay đỡ khung cửa, Quý Hoài Triết dừng lại hai giây, rồi mới cất bước đi vào phòng ngủ.
Hắn mới vừa duỗi tay đụng vào mép bàn, búp bê nhỏ kia đã nhào tới, dùng sức chui vào tay hắn.
Quý Hoài Triết theo bản năng nắm lấy búp bê nhỏ, tầm mắt quét một vòng, phát hiện thiếu một con búp bê tà ác.
Hắn mở tay ra, "Vincent đâu rồi?"
Búp bê đen lắc đầu.
Quý Hoài Triết đang muốn tiếp tục hỏi, linh hồn linh mục từ trần nhà bay xuống. Chào hỏi với hắn xong, vẻ mặt u oán chỉ chỉ vào đống tro tàn trên mặt bàn.
Quý Hoài Triết nhìn đống tro, lại nhìn linh mục, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Sở Thời Từ, "Ngươi làm?"
Búp bê nhỏ ngồi trong lòng bàn tay hắn, nghe vậy mờ mịt nghiêng nghiêng đầu.
Quý Hoài Triết suy tư hai giây, dời tầm mắt đi.
Nhỏ như vậy, ngoan như vậy, có lẽ không phải là hung thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip