Chương 24: Chen giữa
Edit: Yeekies
Trước nay Quý Nghiệp An không cảm thấy hai chữ “Quý ca” này nói ra có thể làm cả đỉnh đầu tê rần, hắn theo bản năng buông lỏng bàn tay, nhìn thanh niên trước mặt lập tức nhanh nhẹn mà lao ra khỏi ký túc xá.
Phía sau, Dương Khang từ ban công chạy tới, nhìn khắp nơi xung quanh nghi hoặc nói: “Tê bảo bối đâu?”
Quý Nghiệp An giống như vừa lạc vào cõi thần tiên, theo bản năng bật thốt lên câu trả lời: “Chạy rồi.”
Dương Khang không thể tưởng tượng, hắn quay đầu nhìn phía vị này ngày thường ở trên sân tranh bóng oai phong mạnh mẽ, hắn nghẹn một hơi, cuối cùng vẫn là không nhịn được, kích động nói: “Quý ca anh như vậy không được rồi!”
Chỉ với thân thể nhỏ bé của Trần Tê cũng không ngăn được, thật không biết ở trên sân bóng làm sao có thể ngăn lại đám người cao 1m9 kia.
Quý Nghiệp An đen mặt, quay đầu nhìn Dương Khang cứng rắn ném xuống câu: “Cậu thì hiểu cái rắm.”
Trần Tê tránh thoát một kiếp nạn từ trong ký túc xá chạy ra, đang đứng bên hai sườn ngô đồng ở cửa nam chờ Tần Thiệu đến.
Cậu không biết bởi vì cậu, làm cho vị Tần Thiệu hàng năm quyên tặng tài chính hùng hậu cho Đại học A, từ chối đặc thù từ phía lãnh đạo chính phủ, báo cho Đại học A không cần tiếp đãi đặc thù.
Tần Thiệu: Tôi có nhãi con nhà mình rồi.
Một chiếc siêu xe màu đen điệu thấp vững vàng mà dừng lại ở rừng ngô đồng cửa nam, đôi chân dài của Tần Thiệu bước xuống xe, hướng tới thanh niên đang đứng ở rừng ngô đồng mở miệng nói: “Ở đây.”
Đầu hạ, rừng ngô đồng rải rác loang lổ quầng sáng, sơ sơ lạc lạc, chiếu trên khuôn mặt thanh niên trước mặt. Lông mi cậu cong cong hơi rũ, giương đôi mắt đen láy sáng trong, nhìn thấy người vừa tới, con ngươi theo bản năng cong lên, đôi mắt đen láy ấy bỗng rực rỡ lên, lấp lánh như chứa cả vì sao, cậu vội vàng hướng tới người vừa đến cười nói: “Tần tổng.”
Ánh nắng sáng trong từ từ bao trùm lấy thanh niên đang cong lên con ngươi, mang hơi thở mát lạnh mà thuần túy.
Con người Tần Thiệu nhu hòa chút, hắn đi đến trước mặt Trần Tê, trong quầng sáng rải rác loang lổ, con ngươi hơi hơi rũ xuống, ngón tay nâng lên tóc mái thanh niên nghiêm túc nói: “Trên tóc cậu có lá cây.”
Trần Tê ngẩn người, cậu giơ tay sờ sờ.
Tần Thiệu cúi đầu, cổ tay hắn mang theo một chiếc đồng hồ màu lam sang quý, hơi hơi đụng phải tóc mái thanh niên, động tác cố gắng khắc chế, ôn nhu mà nhẹ nhàng lấy xuống phiến lá nho nhỏ kia.
Cơn gió mùa hạ nhẹ thổi qua, lá cây rung động va chạm vào nhau tạo nên âm thanh rào rạt, ánh nắng lấp ló xen qua từng kẽ lá, tạo nên những quầng sáng vụn vặt loang lổ đong đưa trên khuôn mặt thanh niên, con ngươi người đàn ông trước mặt nửa rũ, nhẹ nhàng nâng tay chạm vào mái tóc đen mềm mại của thanh niên, khuôn mặt thâm thúy nhìn qua tựa hồ nhợt nhạt nhưng lại vô cùng ôn nhu.
Từ xa quan sát một màn này, khuôn mặt Yến Hoàn trầm xuống, lạnh lùng hạ tiếng nói với tài xế trước mặt nói: “Dừng xe.”
Tài xế lập tức tìm một vị trí thích hợp, chậm rãi dừng lại.
Yến Hoàn nghiêng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đối diện cách đó không xa có hai người đang đứng, thanh niên tóc đen giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt nở nụ cười.
Đẹp tựa như một đóa mây ngày xuân, mềm mại mà ấm áp.
Trong lòng Yến Hoàn không hiểu sao bỗng nhiên nảy lên một cổ lệ khí sâu nặng, hắn gắt gao nhấp môi, hơi thở quanh thân bắt đầu không xong, đôi mắt hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện Trần Tê.
Tựa hồ có một loại âm thanh mơ hồ ở trong lòng nói cho hắn, ở nơi xa xa kia, người nên đón nhận nụ cười của thanh niên tóc đen, hẳn phải là hắn.
Hắn mới hẳn là người đứng đối diện với thanh niên, hắn sẽ cúi thấp thấp đầu cười nhìn lỗ tai hơi hơi đỏ lên của cậu, nhìn cậu ngại ngùng ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thanh âm thật cẩn thận mà gọi hắn một tiếng Nhị gia.
Ánh mắt Yến Hoàn nặng nề, ở trong xe lạnh lùng mở miệng nói: “Gọi bọn họ đổi người đọc diễn văn.”
Bên trong xe, Lương Chí đáp ứng rồi xuống dưới.
Yến Hoàn một tay chống đầu, con ngươi tràn đầy lệ khí gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng đối diện Trần Tê.
Tần Thiệu.
Đại thiếu gia Tần gia, thiên chi kiêu tử, tính tình lạnh nhạt có tiếng, luôn luôn trầm tĩnh, thủ đoạn cường ngạnh sấm rền gió cuốn.
Người đàm ông lạnh lùng tựa như ngọn núi băng trong lời đồn kia giờ đây khuôn mặt lại đầy vẻ nhu hòa, vui vẻ đi theo thanh niên.
Đáy lòng Yến Hoàn cười lạnh vài tiếng, kéo cửa xe, nhấc chân hướng về phía hai người kia mà đi đến.
Tần Thiệu đang đi theo nhãi con nhà hắn trò chuyện đến vui sướng, vừa lơ đãng nhấc đầu liền nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc tây trang, thẳng tắp hướng bọn họ đi tới.
Nam nhân dáng người đĩnh bạt, mặt mày kiệt ngạo, ngũ quan tuấn mỹ khắc sâu, quanh thân tản ra hơi thở áp bách người.
Vừa mới bắt đầu Tần Thiệu cũng không để ý, thẳng đến khi người đàn ông kia đi đến trước mặt bọn họ, mạnh mẽ ngăn lại đường đi, còn nở một nụ cười như tắm mình trong gió xuân nói: “Tần tổng, đã lâu không gặp.”
Lúc này Tần Thiệu mới phát hiện, người đàn ông này cư nhiên là người cầm quyền Yến gia.
Tám đời cũng chưa cùng Yến gia giao tiếp Tần Thiệu: ?
Không khí bỗng trầm xuống, qua một hồi lâu, Tần Thiệu mới khẽ gật đầu, hiển nhiên là không có nghĩ muốn cùng người trước mặt giao lưu quá nhiều, hắn chỉ muốn nhanh kết thúc đề tài rồi nhấc chân mang theo Trần Tê đi.
Lại phát hiện người đàn ông trước mặt vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên không có ý tứ muốn thoái nhượng.
Yến Hoàn cười ngâm ngâm, chân giống bị đóng đinh đứng tại chỗ, cường ngạnh ngăn cản đường đi của bọn họ nói: “Tần tổng cũng tới dự kỷ niệm ngày thành lập trường sao, vậy vừa hay lại thuận đường, không bằng chúng ta cùng nhau đi tham quan?”
Hắn tuy nói chuyện với Tần Thiệu đối diện nhưng ánh mắt lại không xê dịch mà nhìn chằm chằm Trần Tê.
Trong lòng Yến Hoàn loáng thoáng toát ra một chút chờ đợi bí ẩn, thanh niên trước mặt đối hắn không buồn thay đổi biểu cảm, có phải là bởi vì không biết thân phận của hắn hay không?
Hắn vừa nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của thanh niên đối với Tần Thiệu trước mặt cười rộ lên, một bên ảo tưởng, nếu thanh niên đã biết thân phận cùng địa vị của hắn so với Tần Thiệu không sai biệt lắm.
Có thể đối với hắn không còn chán ghét nữa hay không?
Người đàn ông một bên nghĩ như vậy, một bên hoàn toàn quên mất chính mình bình sinh căm ghét nhất loại người mang theo mục đích không thuần khiết tiếp cận hắn, giờ đây chỉ muốn thanh niên vì thân phận địa vị của hắn mà có thể nhìn hắn nhiều thêm vài lần.
Nhưng mà bí ẩn chờ đợi này cũng làm hắn hụt hẫn, ánh mắt thanh niên trước mặt nhìn về phía hắn không mang một chút kinh ngạc nào, vẫn như cũ bình tĩnh giống như mặt hồ băng trầm tĩnh.
Trong lòng Yến Hoàn có chút mất mát, nhưng vẫn như cũ không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Trong không khí tràn ngập trầm mặc, Trần Tê cúi đầu dùng chân chọc chọc mặt đất, Tần Thiệu cũng không hé răng, hai người ý đồ dùng trầm mặc làm người trước mặt xấu hổ một ít, tự biết mà tránh đi.
Nhưng Yến Hoàn lại như cũ vẫn duy trì bộ mặt tươi cười, đứng tại chỗ không nhúc nhích, thái độ nhìn qua lại thập phần cường ngạnh.
Ba người giằng co tại chỗ, giữa mày Tần Thiệu nhăn lại, lần đầu cảm thấy người như Yến gia sao lại không có ánh mắt như thế.
Hắn lạnh lùng liếc Yến Hoàn một cái, nhàn nhạt nói: “Chuyện này không quá thích hợp.”
Yến Hoàn nhìn Trần Tê, gằn từng chữ: “Tôi lại cảm thấy rất thích hợp.”
Áp lực trong không khí bắt đầu chậm rãi trở nên căng chặt.
Cuối cùng, ba người giằng co vài phút, vẫn là Trần Tê cảm thấy ba người ở trên đường thực sự quá thu hút đám đông, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy cùng nhau đi đi.”
Học sinh lui tới xung quanh đều muốn đem tròng mắt dán trên người bọn họ.
Hai người đàn ông ăn mặc tây trang tỉ lệ dáng người đều hoàn mỹ, đứng ở ven đường, bất cứ ai cũng muốn quay đầu lại nhìn thêm vài lần.
Tần Thiệu luôn luôn sẽ không ở bên ngoài không giữ mặt mũi nhãi con nhà mình, chỉ có thể lạnh lùng liếc người đàn ông bên cạnh một cái.
Mà Yến Hoàn ngoài cười nhưng trong không cười rốt cuộc tự đáy lòng cũng mang một chút thiệt tình, hắn cực kỳ tự nhiên mà đi giữa hai người, cường ngạnh đem hai người tách ra.
Tần Thiệu: “…”
Bị bắt cùng nhãi con nhà mình tách ra, sắc mặt Tần Thiệu càng ngày càng lạnh, mà Yến Hoàn đi giữa hai người lại là tươi cười đầy mặt, như được tắm mình trong gió xuân.
Lúc trước hắn nghĩ, cảm thấy chính mình hôm nay nhiều lắm chỉ có thể ở phía xa xa, quang minh chính đại mà nhìn thanh niên vài lần.
Như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, chính mình có thể dựa gần vai thanh niên, thân mật mà đi cùng một chỗ.
Yến Hoàn dùng dư quang nhìn thanh niên chăm chú thanh, đáy lòng không biết vì sao bỗng nhiên trở nên mềm mại.
Phảng phất như thật lâu thật lâu trước kia, bọn họ cũng đã từng thân mật như vậy, vai kề vai, sóng bước cùng đi.
____________________
Yeekies lảm nhảm!!
Mình thi xong hết ròi cả nhà ơiii. Kết quả cũng không thật sự khả quan lắm nhưng mình cũng cố hết sức rồi, hài lòng với thực tại là hạnh phúc lắm rồi. Quay trở về với mọi người đây. Cảm ơn mọi người đã chờ ạ!
Cùng đẩy nhanh tiến độ nàooo ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip