Chương 40: "Tôi là anh trai của em ấy."

Edit: Yeekies

Trần Tê ngồi trên sô pha tiếp tục mờ mịt nói: “Tôi không có bà con xa thân thích nào cả.”

Trên tấm thảm nhung dưới đất, Tần Hằng đem đầu gác trên tay vịn sô pha, nghiêng đầu, một bên sưng quai hàm, một bên nhìn Trần Tê.

Quý Nghiệp An xoay người dựa vào hàng hiên trên tường, có chút hoang mang nói: “Hắn nói lúc trước cậu đã ở nhà hắn rất nhiều năm, hẳn là không phải nói dối chứ.”

Rốt cuộc thì khí chất bức người tỏa ra từ người đàn ông kia, dù cho có ăn mặc điệu thấp nhưng cũng không thể che lấp sự cao quý, quan trọng nhất chính là lời hắn nói vô rất chắc chắn, ngữ khí chém đinh chặt sắt, nhìn qua cũng không giống như là kẻ lừa đảo.

Trần Tê hơi hơi nhíu mày nói: “Từ trước tới nay tôi vẫn luôn sống một mình, chưa từng ở cùng ai cả.”

Quý Nghiệp An sửng sốt, không xác định nói: “Thật sự không có sao?”

Trần Tê ở đầu điện thoại bên kia khẳng định nói: “Thật sự không có, có thể hắn là kẻ lừa đảo.”

Quý Nghiệp An ngốc, hắn ý đồ giải thích nói: “Nhưng mà lời người đàn ông kia nói như lời thề rất son sắt…”

Hắn nghe được Trần Tê bên đầu kia điện thoại cười rộ lên, mang theo chút bất đắc dĩ nói: “Kẻ lừa đảo nói cái gì đều là lời thề son sắt.”

Da mặt Quý Nghiệp An nóng lên, hắn nắm di động, một hồi lâu mới trấn định nói: “Vậy được, tôi cũng chỉ tùy tiện kêu hắn ta lên đây.”

Không có dâng nước ấm cho hắn, cũng không có thành thành thật thật ngồi trên ghế mặc kệ hắn ta hỏi gì đáp nấy.

Năm phút sau, sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Quý Nghiệp An biến thành màu đen, hắn đẩy cửa ký túc xá ra, mặt vô biểu tình nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế Trần Tê, lạnh lùng nói: “Trần Tê đã trở lại, đang ở dưới lầu.”

Quả nhiên, người đàn ông ngẩng đầu, tự phụ mà liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Vậy được, tôi đi xuống tìm em ấy.”

Người đàn ông một bên hướng cửa ra đi đến, một bên ngữ khí mang theo chút thương hại nói: “Sau khi tôi đón em ấy trở về, sẽ cho em ấy giữ liên lạc với cậu.”

Vậy phải chờ sau khi hắn nhìn thấy Trần Tê, xác định không có chuyện gì với tên tiểu bạch kiểm này.

Quý Nghiệp An cười lạnh, hắn ôm tay dựa vào cạnh bàn gần cửa, nhìn một chân cuối cùng của người đàn ông vừa bước ra khỏi ký túc xá, lập tức mặt vô biểu tình duỗi tay đóng cửa lại, còn hướng về phía ngoài cửa hung tợn nói: “Trở về con mẹ ngươi!”

Bỗng nhiên cửa đóng lại phát ra một tiếng vang lớn, khung cửa bị chấn động tạo nên một chút run run, tiếng vọng vang lớn ong ong.

Vẻ mặt Yến Hoàn ngốc ngốc, hắn nghe nam sinh bên trong cánh cửa vừa rồi còn đối với hắn thái độ tôn kính, nhưng lúc này lại trực tiếp đứng bên trong cánh cửa hung tợn hướng hắn mắng: “Trở về con mẹ ngươi!”

Yến Hoàn tức quá hóa cười, biết là tiểu bạch kiểm cố ý muốn cho hắn đem tức giận trút lên người Trần Tê, ngực hắn phập phồng vài cái, quyết định đứng ở cửa chờ Trần Tê.

Cho tiểu bạch kiểm này chống mắt lên xem xem, Trần Tê dỗ hắn như thế nào!

Bên trong cánh cửa ký túc xá, Quý Nghiệp An nhanh chóng gọi cho dì quản lý ký túc xá dưới lầu, đối với điện thoại nói: “Dì ơi, ký túc xá chúng ta có một người đàn ông, đang ở tầng này bán thuốc!”

Hắn cười lạnh đối với đầu kia điện thoại cường điệu nói với dì quản lý: “Đúng vậy, hắn bán thuốc, phòng chúng em nói là sẽ không mua, hắn liền giở trò ăn vạ trước ký túc xá nói là không mua sẽ không đi.”

Yến Hoàn đang cúi đầu lấy di động, không đợi hắn gọi điện thoại, đã nhìn thấy một thân ảnh hùng hùng hổ hổ hướng hắn đi đến.

Người đến là một dì đại khái hơn bốn mươi tuổi, tóc uốn xoăn lông dê, trên tay cầm một chuỗi chìa khóa dài, còn chưa đi đến trước mặt Yến Hoàn đã gân cổ lên hô: “Tên kia! Còn không mau chạy!”

Yến Hoàn nghe được thanh âm, hắn chần chờ nâng đầu nhìn nhìn bốn phía, lại phát hiện toàn bộ hành lang ký túc xá trống rỗng, chỉ có hắn một người ở hành lang.

Dì quản lý hung thần ác sát tiếp tục hô: “Chính là cậu đó! Cái tên mặc đồ đen kia! Còn nhìn cái gì mà nhìn!”

“Người trẻ tuổi có tay có chân, việc tốt không làm, lại còn tới ký túc xá sinh viên bán thuốc!”

Nghe được động tĩnh, tốp năm tốp ba học sinh ký túc xá tầng này ló đầu ra khỏi cửa sổ xem náo nhiệt.

Yến Hoàn sững sờ tại chỗ, nhìn người phụ nữ trung niên hùng hổ đi đến trước mặt hắn, mắt trừng hắn nói: “Tôi nói cậu hay, chạy nhanh cho tôi đi! Đừng ở chỗ này bán thuốc! Bằng không tôi sẽ báo cho trường học!”

Nghe được hai chữ bán thuốc, một đám nam sinh tuổi dậy thì đều xao động lên, dò ra đầu càng ngày càng nhiều, còn có người nói thầm tấm tắc bảo lạ nói: “Quãi mèo, tên lừa đảo này ăn mặc cũng thật tốt quá đi!”

Yến Hoàn hơn nửa ngày mới hoàn hồn, mặt hắn trầm xuống nói: “Tôi tới nơi này là để tìm người.”

Người phụ nữ trung niên trước mặt hiển nhiên không tin lời hắn nói, lắc chìa khóa cảnh cáo nói: “Người ta đã nói với tôi, cậu căn bản không phải tới tìm người!”

“Người ta không hề quen biết cậu! Chạy nhanh cho tôi! Bằng không tôi kêu bảo vệ đến kéo người!”

Yến Hoàn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi tới tìm Trần Tê, cô có thể hỏi em ấy một tiếng xem có quen biết tôi hay không là rõ.”

Lúc này, Quý Nghiệp An đang chống đôi tay trên mái cửa sổ dò ra nửa thân mình, lười biếng vui sướng khi người gặp họa nói: “Dì ơi, cháu vừa mới gọi điện thoại hỏi qua, Trần Tê ký túc xá chúng cháu nói là không quen biết hắn ta.”

Dì quản lý đương nhiên nhận ra Quý Nghiệp An, dáng vẻ anh tuấn, nam sinh gia cảnh trong nhà rộng rãi này thường xuyên tặng bà rất nhiều trái cây nhập khẩu, đặc biệt được người yêu thích.

Bởi vậy đối với thân phận người đàn ông lạ mặt này càng thêm hoài nghi, đôi mắt bà trừng lớn, hét lên: “Nghe thấy chưa, mau ra khỏi đây, cư nhiên dám đến ký túc xá bán thuốc!”

Nam sinh trên hành lang dò đầu ra càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng náo nhiệt, Yến Hoàn đứng trên hành lang ký túc xá, cưỡng chế nhịn xuống lửa giận, lạnh lùng nói: “Tôi là anh trai của em ấy.”

Dì quản lý ký túc không kiên nhẫn múa may tay, đem hắn hướng thang lầu đuổi nói: “Ai cũng nói không biết cậu, chạy nhanh cho tôi, mau ra khỏi đây!”

Yến Hoàn không có biện pháp nào, chỉ có thể bị bà cô quản lý hung thần ác sát này từng bước một bức đi xuống lầu, một đám nam sinh tuổi dậy thì dò đầu ra cười to hướng hắn ồn ào nói: “Uy! Huynh đệ! Còn thuốc không!”

Toàn bộ tầng lầu đều tràn ngập hơi thở sung sướng, Quý Nghiệp An dựa vào trước cửa sổ, nhìn người đàn ông từng bước một bị buộc đi ra ngoài, vui sướng mà thổi một tiếng huýt sáo thật dài.

Dám lừa hắn.

Yến Hoàn từng bước một bị dì quản lý ký túc kia bức xuống lầu, đứng ở hàng hiên trầm giọng nói: “Cô gọi điện thoại cho Trần Tê, để tôi nói chuyện với em ấy.”

“Cô liền biết chúng tôi có quen biết hay không.”

Dì quản lý ký túc vờ như không nghe thấy, một đường xuống tay bức hắn đến phòng trực ban, thấy sắc mặt người đàn ông càng ngày càng trầm, thậm chí cuối cùng còn đưa danh thiếp cho bà.

Bà lẩm nhẩm lầm nhầm tiếp nhận, sau khi nhìn mấy chữ ngắn gọn trên danh thiếp, hồ nghi mà nhìn chằm chằm người đàn ông, Yến Hoàn trầm khuôn mặt, không nói chuyện.

Sau khi quan sát một lượt thì bộ dáng cùng khí chất của Yến Hoàn thật sự có thể nói là chấn động, vừa thấy liền không phải người bình thường, cuối cùng dì quản lý chỉ có thể do dự nói: “Cậu chỉ có thể ở chỗ này chờ người cần tìm, không thể lên ký túc xá.”

Chưa xong, bà còn cảnh giác nói: “Không thể đi lên đó bán thuốc!”

Yến Hoàn mặt vô biểu tình, tìm ghế dựa ngồi xuống, đôi tay giao nhau trước bụng, hơi thở nặng nề mà nhìn cơn mưa to ngoài cửa, chờ người nào đó trở về.

------

Trong nhà Tần Hằng.

Trần Tê trên sô pha cắt đứt điện thoại, ánh mắt Tần Hằng đang ngồi trên thảm dừng lại trên mắt cá chân lộ ra của cậu.

Ống quần thanh niên ướt một đoạn, ngay ngắn mà vén lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh trắng nõn.

Một đoạn khớp xương mắt cá chân kia vô cùng nổi bật, đối lập với sô pha tối màu, cơ hồ phác họa ra những đường cong hoàn mĩ, thật thích hợp bị người chộp vào trong lòng bàn tay, chặt chẽ bắt lấy.

Toàn bộ phòng khách đã được dọn dẹp rực rỡ hẳn lên, đống vỏ cơm hộp hỗn độn trên bàn cũng được thu thập đóng gói, chỗ bồn nước ngâm chén đũa cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ.

Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách tí tách, trong phòng vang lên thanh âm lộc cộc lộc cộc của nồi cháo, còn có tiếng máy giặt vận hành rất nhỏ vang lên.

Trên sô pha, thanh niên nghiêm túc mà cầm mấy hộp thuốc xem kỹ hướng dẫn sử dụng, người đàn ông ngồi trên thảm nghiêng đầu, nhìn ngắm gương mặt nghiêm túc của thanh niên dưới ánh đèn vàng ấm áp, bỗng nhiên hắn có cảm giác như vậy cũng khá tốt.

Trần Tê lấy ra hai hộp thuốc, do dự nói: “Em xem hướng dẫn sử dụng nói là hai loại thuốc này không thể uống chung được.”

Tần Hằng lười biếng gật gật đầu, trên thực tế hắn đã sớm biết nên uống thuốc gì, chẳng qua hắn muốn lấy ra trêu đùa thanh niên thôi.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Trần Tê vì hắn nhọc lòng, tâm can Tần Hằng cảm thấy ngứa lên, ước gì Trần Tê mỗi ngày đều ở đây.

Trần Tê chọn lựa, cuối cùng lấy ra một hộp thuốc chần chờ nói: “Uống cái này được không?”

Quai hàm Tần Hằng sưng sưng, phối hợp gật gật đầu nghiêm túc nói: “Em để đó đi, đợi lát nữa anh sẽ uống.”

Trần Tê nở nụ cười, cậu chớp chớp mắt, khom lưng xoa đầu Tần Hằng, tâm tình vui sướng.

Không lâu trước đây, hệ thống dưới đấy lòng Trần Tê nhắc nhở cậu nhiệm vụ hoàn thành đã đạt tới 25%, cậu bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trần Tê sợ đời này như cũ vẫn giống với đời trước, tới cuối cùng tiến độ nhiệm vụ vẫn cứ bằng không.

Bất quá Tần Hằng đời này so với Yến Hoàn đời trước khá hơn nhiều.

Ít nhất cậu tiêu phí tâm tư vẫn có thể đạt được chút tiến triển.

Đời trước Yến Hoàn mang đến Trần Tê một loại cảm giác kỳ dị không thể nói được.

Giống như mỗi lần cậu cảm thấy người đàn ông tính tình không tốt này sắp rung động, nhưng rất nhanh, Trần Tê sẽ bị hiện thực đánh cho tỉnh.

Cậu chỉ có thể phỏng đoán là vào thời điểm mấu chốt Yến Hoàn nhớ tới Chu Lộc, cưỡng chế đè nén rung động trong lòng mình xuống.

Tần Hằng đang ngồi trên thảm ngửa đầu dựa vào sô pha, lười biếng nhìn Trần Tê nói: “Ngày mai đàn em có đến không?”

“Vừa nãy em có nói, muốn cùng anh đi bệnh viện.”

Trần Tê có chút kỳ quái nói: “Đợi lát nữa đi không được sao? Răng của đàn anh còn đau không?”

Làm sao có thể không đau, quả thực đau muốn mạng hắn.

Nhưng là Tần Hằng tưởng tượng đến ngày mai có thể sửa soạn chính mình một chút, gọn gàng ngăn nắp theo hậu bối nhỏ đi bệnh viện, nghĩ như vậy, mắt cũng không nháy mang theo chút lười biếng làm nũng nói: “Hôm nay không muốn đi.”

“Quá đau.”

Hắn vừa nói, một bên được một tấc lại muốn tiến một thước đem đầu gác trên đùi thanh niên, ngậm ý cười nhìn cậu.

Hồn nhiên quên mất chính mình hiện tại quai hàm sưng hơn phân nửa, tóc mái đen dài che mất một bên tầm mắt, tóc đầu lộn xộn.

Trần Tê nhịn cười, cuối cùng vẫn không nhịn được cười ra tiếng, duỗi tay nâng cằm Tần Hằng lên, nghiêm túc nói: “Vậy sao, để em nhìn xem, quả thật là rất nghiêm trọng nha, không thể lại kéo dài nữa.”

“Đợi lát nữa liền đi bệnh viện đi.”

Tần Hằng cũng nở nụ cười, phối hợp mà đem cằm đặt trên tay thanh niên nói: “Ngày mai lại đi đi.”

Làm nũng một trận, thanh niên đối diện mới đáp ứng ngày mai sẽ đi cùng hắn.

Sau đó không lâu, Tần Hằng tựa trên khung cửa, nhìn thanh niên khom lưng mang giày, chuẩn bị rời đi.

Hắn ai oán nhìn Trần Tê nói: “Không thể ở lại nơi này cùng đàn anh sao?”

“Trong nhà đàn anh có quần áo mới.”

Trần Tê cầm lấy ô che mưa, cười lắc lắc đầu, hướng Tần Hằng nói: “Em về ký túc xá trước, ngày mai em lại đến xem đàn anh.”

------

Phòng trực ban vang ký túc xá.

Thanh âm “rột rột” cắn hạt dưa vang vọng, dì quản lý một bên cắn hạt dưa, một bên bắt chéo chân xem TV, thường thường mà liếc mắt một cái nhìn người đàn ông ngồi trên ghế cách đó không xa.

Người đàn ông kia đã đợi ở phòng trực ban cả một buổi chiều, khuôn mặt trầm trầm nói không đợi được liền không đi.

Mưa cũng đã tạnh, nhưng kết quả vẫn không đợi được người đến.

Dì quản lý rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: “Cậu có muốn gọi điện thoại không?”

Yến Hoàn ngồi trên ghế nhựa, mặt vô biểu tình nói: “Không cần.”

Bà từ bỏ, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Thật là kỳ quái.”

Chẳng lẽ học sinh phải đợi này là khách hàng lớn?

Có thể mua rất nhiều thuốc?

Bà một bên nghĩ như vậy, một bên dư quang nhìn đến người đàn ông đột nhiên đứng dậy, hướng tới ngoài cửa đi nhanh.

Bà tò mò ngẩng đầu, muốn nhìn một chút rốt cuộc là học sinh thế nào có thể khiến cho người đàn ông này đợi cả một buổi chiều, không nghĩ tới lại nhìn thấy người đàn ông hướng tới một thân ảnh quen mắt đi đến.

Là một học sinh ở cùng ký túc xá với nam sinh gọi điện cho bà vừa rồi, bộ dáng lớn lên cũng đẹp, mỗi lần nhìn thấy bà đều sẽ rất lễ phép mà chào hỏi.

Hình như tên là Trần Tê.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip