Chương 57: Đêm
Editor: Yeekies
Giường bệnh bị Trần Tê di chuyện động đến vang bang bang, cậu còn xốc chăn lên nhìn Dương Khang nghiêm túc nói: “Tôi ngủ không lộn xộn.”
Bộ dáng lúc ngủ của thanh niên trước mặt như thế nào, đương nhiên không ai biết rõ hơn người đàn ông trên xe lăn.
Cậu sẽ an tĩnh nằm bên cạnh hắn, hai mắt nhắm chặt, hô hấp nhẹ nhàng.
Nghĩ vậy, Yến Hoàn cắn răng nói: “Em ấy buổi tối ngủ sẽ đá người.”
Dương Khang cẩn thận nhéo giày chính mình, nơm nớp lo sợ cong eo ngồi trên giường, nhìn người đàn ông trên xe lăn âm u nói với hắn: “Em ấy khi ngủ không ngừng đá người, còn giành chăn với cậu.”
Vẻ mặt Trần Tê khiếp sợ xốc chăn lên, không thể tin tưởng mà nhìn người đàn ông trên xe lăn, hơn nửa ngày mới nghẹn ra câu nói: “Tôi không có.”
Yến Hoàn vừa nhanh vừa vội nhanh chóng nói: “Hộ sĩ nói em buổi tối đúng hai giờ rưỡi xoay người đá chân!”
Trần Tê trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Vậy thì phải làm sao.”
Lại không nghĩ rằng người đàn ông trên xe lăn giả vờ đáng thương gục đầu, tiếng nói vang lên ẩn ẩn ủy khuất cắn răng nói: “Cách vách không phải không còn phòng khác.”
Ở bệnh viện của hắn, cùng chung chăn gối với họa sĩ nhỏ của hắn, Yến Hoàn hắn nếu còn chịu đựng được, còn không bằng trực tiếp cho hắn một đao chết cho thống khoái.
Trần Tê nhìn Yến Hoàn nói thẳng: “Yến tổng, bạn cùng phòng của tôi sợ người lạ.”
Dương Khang cẩn thận nhéo giày, nghe được đối thoại của hai người, yên lặng mà mang lại, mông yên lặng rời giường, câu nệ rưng rưng nói: “Tê bảo bối, vậy tôi ngủ trên sô pha đi.”
Dương Khang sợ còn không leo xuống, tròng mắt đen như mực của người đàn ông đối diện có thể trừng xuyên hắn.
Trần Tê buông chăn, môi mỏng nhấp nhấp, đứng dậy nhìn Dương Khang thấp giọng nói: “Để tôi ngủ trên sô pha.”
“Cậu ngủ trên giường đi.”
Người đàn ông trên xe lăn theo bản năng muốn mở miệng, đã thấy thanh niên mặt vô biểu tình quay đầu lại nói: “Ngài nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ ngủ dưới sàn nhà.”
Mi mắt Yến Hoàn rũ xuống, đôi môi khô nứt giật giật, nửa ngày sau, gian nan nói: “Tôi đi ra ngoài.”
Trong phòng bệnh, Trần Tê đã ôm gối đầu, đi đến sô pha, bỗng nghe được người đàn ông hoảng sợ gian nan nói: “Tôi đi ra ngoài.”
Yến Hoàn vội vàng cẩn thận cầu xin thanh niên trước mặt nói: “Em đừng ngủ sô pha.”
Sô pha kia dù có lớn và mềm mại, nhưng ngủ một đêm cũng sẽ bị bó tay bó chân không thoải mái, ngày hôm sau tỉnh lại khẳng định eo sẽ bị đau.
Dứt lời, Yến Hoàn chỉ biết run rẩy nói lên từng câu từng chữ tựa như đao cắt: “Tôi kêu Lương Chí đem thêm chăn đến cho các em.”
Buổi tối một giường hai người chung chăn, bất quá nếu Trần Tê bị nam sinh bên cạnh giành mất chăn, nửa đêm tỉnh dậy vì lạnh thì biết làm sao bây giờ?
Thân thể Trần Tê vốn dĩ đã không tốt lắm, bị lạnh mà tỉnh không may sinh bệnh thì sao?
Trần Tê nhướng mày, sau khi nghe được lời can thiệp của Yến Hoàn, cậu lập tức ôm gối đầu hướng giường bệnh nhanh chóng nói: “Cảm ơn Yến tổng.”
Dương Khang mờ mịt đứng tại chỗ, nghe được Trần Tê nói, cũng học theo lắp bắp nói: “Cảm ơn Yến tổng.”
Yến Hoàn cơ hồ cũng không biết chính mình làm sao ra phòng bệnh, mơ màng hồ đồ mà ngừng trước cửa phòng bệnh, Lương Chí thấy sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch, cẩn thận chần chờ nói: “Yến tổng?”
Người đàn ông trên xe lăn vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới run rẩy gian nan nói: “Đi chuẩn bị một chăn mới tới.”
“Đưa đến bên trong.”
Lương Chí sửng sốt, nuốt nuốt nước miếng run rẩy nói: “Vâng, Yến tổng.”
Hai giờ sau, khoảng rạng sáng, ánh đèn bên ngoài hành lang bệnh viện vẫn sáng ngời, trong phòng bệnh tối tăm, chỉ có ánh đèn mờ nhạt.
Lương Chí nhìn người đàn ông trước cửa phòng bệnh Trần Tê vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: “Nhị gia, ngài đi nghỉ ngơi đi.”
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, hắn ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn cửa phòng bệnh đóng lại, từ khe hở hẹp hòi nhìn qua, hắn lẩm bẩm nói: “Bọn họ đã ngủ…”
Hắn ngẩng đầu nhìn Lương Chí lẩm bẩm nói: “Trần Tê ở bên trong, cùng người khác ngủ trên một cái giường…”
Da đầu Lương Chí căng ra, run rẩy nói: “Nhị gia, bọn họ là bạn học.”
Yến Hoàn cười tự giễu, sắc mặt trắng bệch lẩm bẩm nói: “Bọn họ cũng đã gặp qua người lớn, mẹ nó còn đưa trứng gà đỏ.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lương Chí chua xót nói: “Ông biết trứng gà đỏ là sao không?”
Có đến hai bằng đại học Lương Chí sợ hãi mà lắc lắc đầu, thấy Yến Hoàn trên xe lăn nhắm mắt lại, khàn khàn nói: “Ông trở về đi.”
Lương Chí muốn nói lại thôi, nhưng cũng biết tính tình người đàn ông, chỉ có thể bất đắc dĩ cung kính nói: “Vâng.”
Nửa đêm 3 giờ, Trần Tê bất đắc dĩ mở to mắt, nhìn Dương Khang bên cạnh ngủ say sưa, chân vươn ra khỏi chăn đĩnh đạc đè trên đùi cậu, đôi tay và cái chân còn lại giương nanh múa vuốt giống bạch tuộc bá chiếm cả giường.
Cậu cẩn thận nhích cái chân của Dương Khang đang đè trên đùi mình, đầu thiếu chút nữa ăn một cái khuỷa tay của Dương Khang đang xoay người chép chép miệng nữa.
Trần Tê thở dài một hơi, bất đắc dĩ bế gối đầu và chăn lên, hướng tới sô pha đặt lên, nhưng nằm trên sô pha như thế nào cũng không ngủ được.
Trần Tê mở mắt ra, đứng dậy khoác một kiện áo khoác, tính toán đi đến cuối hành lang hít thở không khí.
Tay chân cậu nhẹ nhàng đi đến cửa phòng bệnh, chậm rãi mở cửa, lại không nghĩ rằng ở phía bên phải cửa phòng bệnh thấy được người đàn ông ngồi xe lăn.
Trên chân hắn đặt một chiếc chăn mỏng, tấm lưng thẳng tắp, ở nơi hành lang tối tăm chỗ lẳng lặng rũ mắt, sau khi nghe được động tĩnh, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, chạm mắt với thanh niên đối diện.
Trên vai thanh niên khoác kiện áo khoác, sắc mặt mang theo mệt mỏi, cậu nhìn thấy người đàn ông, trong mắt mang theo nghi hoặc.
Yết hầu Yến Hoàn giật giật, nở nụ cười miễn cưỡng nhìn Trần Tê, lập tức chật vật chuyển động xe lăn nói: “Tôi… ra đây hít thở không khí.”
Thanh niên trên vai khoác áo không nói gì, an tĩnh đứng trước cửa, sau đó bỗng nhiên nói: “Yến tổng.”
Động tác Yến Hoàn trên xe lăn bỗng nhiên dừng lại, hắn quay đầu, con ngươi nhu hòa ngẩng đầu nhìn thanh niên nói: “Làm sao vậy?”
Hắn nhìn thanh niên đứng trước cửa phòng bệnh, mặt mày trầm tĩnh, tóc đen hơi dài, có vài sợi rũ trên vành tai, hoảng hốt nhớ tới đời trước.
Yến Hoàn chậm rãi nắm chặt xe lăn, tựa hồ là lo lắng làm ngườu trước mặt sợ, hắn ôn nhu nhìn thanh niên nhẹ nhàng nói: “Làm sao vậy?”
Hành lang sáng ngời yên tĩnh không một tiếng động, trong một không gian chói mắt, thanh niên tóc đen trước mặt nở nụ cười, nhìn hắn ôn hòa nói: “Lần trước nghe ngài nói, đàn anh Tần Hằng có rất nhiều chuyện xưa phải không?”
Yến Hoàn ngừng thở, yết hầu thật chặt, ngơ ngẩn gật gật đầu, tựa hồ muốn mở miệng nói cái gì khi, đã bị thanh niên trước mặt đánh gãy.
Thanh niên tóc đen trước mặt đứng tại chỗ, tựa hồ ngượng ngùng nhìn người đàn ông trên xe lăn tò mò nhẹ nhàng nói: “Vậy đối tượng trước kia của đàn anh Tần Hằng có đẹp không?”
Nội tâm Yến Hoàn bỗng nhiên nhảy dựng thật mạnh, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên, môi mỏng run rẩy, không có thể nói ra một câu tới.
Thanh niên khoác áo khoác, thân hình đơn bạc, con ngươi ôn nhu mềm mại cong lên, tiếng nói mang theo ý cười, nhìn người đàn ông trước nói: “Ngài cảm thấy, đàn anh Tần Hằng sẽ thích người như tôi không?”
Rõ ràng trên mặt thanh niên là chờ mong, một đôi con ngươi cong lên hơi hơi hướng về phía trước, lúc này đây thiếu niên thấp thỏm e lệ.
Giống với đời trước chôn trong lòng ngực hắn, tiếng nói mang theo ý cười, khuôn mặt dán ngực hắn, nhẹ nhàng kêu hắn.
Yến Hoàn tựa hồ cảm thấy máu cả người đều đông cứng, lạnh thấu xương, hắn gian nan lên tiếng nói: “Tần Hằng?”
Trần Tê trước mặt tựa hồ ngượng ngùng giơ tay sờ sờ chóp mũi, nở một nụ cười nhợt nhạt, nhìn người đàn ông trên xe lăn nói: “Đúng vậy, tôi cảm thấy người xung quanh đàn anh Tần Hằng quá ưu tú.”
“Thích anh ấy áp lực quá lớn.”
Một mảnh tĩnh mịch trên hành lang dài, người đàn ông lẳng lặng ngồi trên xe lăn, bàn tay bắt lấy tay vịn xe lăn chậm rãi rũ xuống, sau đó miễn cưỡng khàn khàn nói: “Trần Tê, không cần nói giỡn.”
Yến Hoàn biết Trần Tê là người như thế nào.
Lúc này đây không phải nói chuyện yêu đương, Trần Tê một ngày có thể an tĩnh ngồi trong phòng vẽ tranh cả ngày, sẽ không dễ dàng dùng từ “thích” này.
Trần Tê một khi thích là cực kỳ nghiêm túc và thành kính.
Tựa hồ trong thế giới của cậu, từ “thích” này phá lệ sạch sẽ, thánh thần, chỉ cần dùng, tất nhiên sẽ giống như chăm sóc một gốc cây hồng, không để nó chịu một chút ít thương tổn nào.
Lại tựa như con thiêu thân lao trong cơn mưa to giàn giụa, phấn đấu quên mình mà nghiêng ngả lảo đảo vượt qua cơn mưa bụi tối tăm để hướng đến ánh đèn.
Nghĩa vô phản cố, vô cùng thành kính.
*义无反顾 /yì wú fǎn gù/: Nghĩa vô phản cố: đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại. Tiếng Anh: Not to flinch or shrink back for a righteous cause; March bravely ahead without any thought of turningback.
Đời trước, hắn được Trần Tê thích, vì thế Trần Tê bồi bên người hắn suốt tám năm, thích hắn tám năm.
Yến Hoàn chật vật ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh mang theo cầu xin, nhìn người trước mặt, thanh âm run rẫy nói: “Trần Tê, không cần nói đùa.”
Nhưng ánh mắt thanh niên trước mặt chỉ là mang theo nghi hoặc, dường như nửa ngày sau mới phản ứng lại, trong giọng nói ôn hòa ẩn chứa mất mát cười với hắn nói: “Cũng phải, ngài sẽ cảm thấy buồn cười cũng là bình thường.”
Dứt lời, thanh niên hơi hơi khom khom lưng, cậu gật đầu với hắn nhẹ nhàng nói: “Đã quấy rầy ngài.”
Lòng bàn tay Yến Hoàn nắm chặt đến máu thịt không rõ, hắn mất mát nhìn thanh nên khoác áo khoác trước mặt chậm rãi đóng cửa lại, cứng đờ ngồi trên xe lăn.
Trong cơn hoảng hốt, tiếng nói ôn hòa của thanh niên không ngừng lặp lại bên tai hắn, nhưng biết làm sao đây, giọng nói ôn hòa như vậy nhưng truyền vào tai lại làm cả người hắn lạnh đến thấu xương.
Trần Tê đã thích người khác.
Hành lang dài yên tĩnh, ánh đèn sáng chói, khắp nơi một mảnh trắng bệch.
Nửa ngày sau, người đàn ông trên xe lăn dùng sức mà che miệng lại, một trận ho khan kịch liệt kéo đến, phảng phất muốn xé rách lồng ngực, nứt ra thành hai nửa.
Trong một mảnh tĩnh mịch, người đàn ông trên xe lăn chậm rãi nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích, an tĩnh ngồi trên xe lăn.
Cho đến sáng sớm, hộ sĩ kiểm tra phòng một đường đi tới, cô giật mình nhìn người đàn ông trước phòng bệnh nói: “Yến…”
Sắc mặt người đàn ông trước mặt trắng bệch đến dọa người, trông vô cùng mệt mỏi, chậm rãi dùng ngón trỏ ám chỉ, hộ sĩ kia lập tức im lặng lo lắng nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông lẳng lặng ngẩng đầu, xuyên qua khe hở nhỏ của cửa phòng bệnh nhìn vào, trầm mặc hoảng hốt một hồi lâu, sau đó khàn khàn thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Vào đi thôi.”
“Động tác nhẹ chút, đừng đánh thức em ấy.”
Hộ sĩ dùng sức gật gật đầu, nhìn người đàn ông chuyển động xe lăn, chậm rãi đi đến cuối hành lang, tấm lưng luôn luôn thẳng tắp lúc này đây lại hơi cong, dường như vô lực bị bẻ gãy.
Không biết như thế nào, hộ sĩ ngơ ngẩn đứng tại chỗ, hốc mắt cũng đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip