Chính văn (4)

"Suỵt, ngươi cũng không muốn người khác nghe được đúng không?" Quý Cẩn Du ở bên tai y cười xấu xa một tiếng, mở vạt áo y ra, luồn tay vào, tìm tới điểm thù du nọ, cách một lớp quần áo bắt đầu xoa nắn cho dựng thẳng lên, đầu nhũ Cù Diệc vì đồng thời bị quần áo ma sát cùng động tác thô lỗ của Quý Cẩn Du xoa nắn, rất nhanh cương cứng lên, thân thể cũng không tự chủ được có phản ứng.

"Cẩn Du...... Ngươi trước tiên đừng như vậy......" Cù Diệc bị động tác của hắn khiếnthân thể như nhũn ra, cuối cùng cũng coi như thức thời, âm thanh mềm mỏng xin tha.

"Bây giờ mới gọi, chậm rồi." Tiếng trả lời của Quý Cẩn Du kề sát bên tai y, một bên dùng đầu lưỡi liếm liếm vành tai mẫn cảm, sau còn ngậm lấy rồi tiến vào, toàn bộ thân thể Cù Diệc nhất thời tê liệt.

Đúng lúc đó, bánh xe ngựa va vào một tảng đá lớn, xóc nảy một hồi, Cù Diệc chưa ổn định thân thể, cả người hướng vào lồng ngực Quý Cẩn Du mà va đập, hai tay cũng không tự chủ được từ động tác khước từ trên ngực hắn biến thành hoàn toàn ôm lấy cổ hắn trụ cho vững.

Quý Cẩn Du gặm cắn cần cổ trắng mịn của y, mơ hồ không rõ nói:

"Nương tử nhiệt tình như vậy, vi phu sao có khả năng từ chối đây?" Nói xong đem bắp đùi y tách ra cặp trên hông mình, như vậy liền biến thành Cù Diệc ngồi vượt lên trên đùi hắn. 

Cù Diệc xấu hổ đến mặt đỏ hết lên, không ngừng phản kháng, lại một mực cố gắng nhẫn nại không dám phát ra tiếng động gì, nhưng động tác này chẳng có tác dụng gì, trái lại còn trượt đến gần chỗ tà hỏa thiêu đốt của Quý Cẩn Du.

Mỹ nhân ở trước mặt mình vô lực thở dốc, đàn khẩu diễm hồng khẽ nhếch, lộ ra một chút hàm răng trắng bóng, khóe mắt đỏ lên, khuôn mặt mỹ lệ trắng như tuyết, vì khó chịu mà khẽ nhíu lông mày, tất cả đều là một luồng phong tình câu nhân, có thể khống chế thì không phải nam nhân!
Ngẫm lại đêm đó, thân thể Cù Diệc như hoa ở dưới thân hắn thỏa thích mở rộng, thân Quý Cẩn Du liền trướng đến phát đau. 

Quý Cẩn Du làm sao cam lòng dễ dàng buông tha y.

Cù Diệc mặc chính là trang phục nữ tử, rất dễ kéo váy lên, Quý Cẩn Du cởi tiết khố bằng tơ lụa của y, tùy ý để nó rơi xuống chỗ chân đang uốn cong, sau đó hai tay hơi dùng sức chế ngự hai chân trắng tinh tế mê người của Cù Diệc ở bên eo cường tráng của mình.

Vì để y ngừng phản kháng, Quý Cẩn Du cho y một điểm ngon ngọt, đưa tay nắm chặt ngọc hành hơi đứng thẳng, bắt đầu vuốt lên xuống, hai túi nang tri kỷ cũng chăm sóc tốt. Dương vật Cù Diệc so với hắn nhỏ hơn, dáng vẻ cũng tinh xảo đáng yêu, tịnh không bằng vật thô to có lông dày đặc của hắn, mà là dáng vẻ thưa thớt trống vắng, ở trong tay hắn sứng sững chiến đấu bắt đầu phun ra một chút dịch thể.

Thân thể Cù Diệc rất mẫn cảm, không chống lại cưỡng hiếp lỗ mãng như vậy, y cật lực hạ xuống ham muốn dục vọng, nỗ lực duy trì đầu óc một tia tỉnh táo, nhưng thân thể lại thành thực bán đứng y, cả người y khẩn trương mở rộng, thoải mái đến đầu ngón chân cũng dựng thẳng.

Quý Cẩn Du nhìn dáng vẻ y cắn môi dưới nhẫn nại, tâm tình thoáng động, bàn tay cũng đang làm chuyện xấu, không ngờ bắt đầu dùng ngón tay ở nơi linh khẩu tinh tế luận động.

Cù Diệc vốn là muốn nhẫn nại, nhưng không thể chống lại dáng dấp kích thích như vậy, cả người giật mình run lên một cái, tất cả đều giao phó cho bàn tay Quý Cẩn Du.

Hai hàng thanh lệ chậm rãi lướt trên mặt Quý Cẩn Du, đó là thoải mái, y hiện tại bị làm cho triệt để không có khí lực, vốn là một hồi cường bạo, lại từ từ biến thành đồng gian.

Y cũng là nam tử, cũng sẽ chìm đắm trong dục vọng, huống chi lại có điểm thoải mái, ngược lại y cũng không ngăn cản được, lại không phải lần đầu như vậy, không thể làm gì hơn là ỡm ờ vòng ôm lấy gáy Quý Cẩn Du, chôn đầu  ở bả vai hắn thở dốc, nhắm mắt lại mặc kệ tự giận mình.

Quý Cẩn Du cảm giác được y thuận theo cùng khuất phục, dường như tưởng thưởng nhẹ nhàng liếm láp tai y như sắp cháy đến nơi, ngậm lấy, thấp giọng ghé vào lỗ tai y nói:

"Nương tử thật ngoan."

Cù Diệc mắc cỡ hận không thể khâu miệng hắn lại.

Quý Cẩn Du chậm rãi luồn một ngón vào bên trong tiểu huyệt tiêu hồn, tỉ mỉ mở rộng, nơi đó cũng không vì chủ nhân căng thẳng mà bị khống chế, vững vàng tiếp nhận ngón tay hắn, hành lang bên trong có chút khô sáp, chỗ căng mịn kia lúc Quý Cẩn Du tiến hai ngón tay liền rất khó vào.  

Cù Diệc nhắm mắt lại, cảm giác động tác ngón tay dò vào thân thể càng rõ ràng hơn, có chút khó chịu cùng không khỏe khi bị dị vật xâm lấn, rát, nhưng lại bất tri bất giác khó nhịn ma sát. 

Tay Quý Cẩn Du mở rộng, miệng cũng không nhàn rỗi, nụ hôn dày đặc tinh tế rơi trên gáy tinh Cù Diệc, lưu lại một chuỗi hồng ngân ám muội, cuối cùng khẽ cắn một cái chỗ hầu kết mờ nhạt không thấy rõ, tinh tế dùng hàm răng mài ép. 

Cù Diệc ở bên tai Quý Cẩn Du phát sinh tiếng than nhẹ không rõ ý vị, lúc này xe ngựa hình như đi vào đoạn đường gập ghềnh, có rung xóc, ngón tay Quý Cẩn Du không cẩn thận liền đâm đến hao tâm tổn phế, thân thể Cù Diệc lập tức càng trở nên mềm nhũn, tay sắp không bắt được cổ hắn.

Hắn từng chút từng chút bấm tay vào điểm nào đó, huyệt khẩu bắt đầu phân bố dịch ruột non, bên trong dần trở nên nóng ẩm, thân dưới có thể thuận lợi ra vào ba ngón tay.

Tay trái Quý Cẩn Du đỡ éo Cù Diệc, tay phải ung dung thong thả gỡ dây lưng, móc ra dương vật dữ tợn, tìm tới huyệt khẩu, mở rộng hai mông thịt trắng ra, dùng sức tiến vào, cắm xuống đến cùng, sau đó bị nhiệt độ ẩm ướt bên trong vây quanh, phát ra một tiếng than thoải mái. 

Cù Diệc bỗng nhiên bị cả cây thô lỗ đỉnh vào khiến da đầu tê dại, khẽ rên rỉ một tiếng.

Quý Cẩn Du tiến vào, cũng không vội vã động, đường xá xóc nảy sẽ giúp hắn, không cần đỉnh lộng, hắn gần như không cần dùng sức cũng có thể đâm xuyên tao huyệt của Cù Diệc, dùng rất ít sức. 

Cù Diệc bị nhợt nhạt đỉnh lộng khiến bên trong tiểu huyệt ngứa ngáy, cảm giác chưa thỏa mãn, càng thêm khó nhịn, bụng dưới truyền tới một trận khô nóng, nhưng thật không tiện mở miệng cầu hoan, chỉ có thể nuốt xuống tiếng rên rỉ, nhưng có vài tiếng vì đường xóc mà bật ra khỏi miệng.

Quý Cẩn Du miệng đầy lời trêu đùa hạ lưu Cù Diệc đang đỏ mặt nhắm mắt không nhìn hắn, tuyến âm thanh trầm thấp không ngừng ghé vào lỗ tai y nói chuyện.

"Bảo bối à, đừng phóng túng kêu thành tiếng, A Phúc còn ở bên ngoài, ngươi muốn để cho hắn nghe thấy sao?"

Cù Diệc nghe vậy huyệt khẩu gấp gáp co rụt lại, suýt chút nữa Quý Cẩn Du bắn trong người y.

Nguy rồi...... Y rất nhanh đã quên..... Giờ là ban ngày..... Bọn họ còn đang ở trên đường...... Bên ngoài xe còn có người...... Tiếng xe chạy lộc cộc cùng tiếng roi ngựa lúc ẩn lúc hiện từ bên ngoài truyền vào, y hiện tại quần áo lăng loạn, tóc dài rối tung, không có liêm sỉ hai chân mở lớn xích lõa ngồi trên người Quý Cẩn Du, còn bị hắn tiến vào, mà Quý Cẩn Du tóc một sợi cũng không loạn, áo mũ chỉnh tề, chỉ lộ ra vật thô to đâm trong người y, điều này khiến y thật kinh hoảng, trở nên đặc biệt thẹn, cái cảm giác xa lạ này lại kích thích y, không kiềm được thêm hưng phấn.

"Tao huyệt ngươi thật lợ hại, so với nữ tử còn muốn chặt hơn, thật khiến ta muốn bắn." Quý Cẩn Du trả thù y vừa nãy kẹp chặt một hồi, ôm chặt y dùng sức tiến vào, eo vượt lên đỉnh liên tiếp, chuẩn xác chạm tới điểm mẫn cảm. 

"A...... A...... Ưm......" Cù Diệc cuối cùng không cách nào ẩn nhẫn, âm thanh phóng túng phát ra hơi lớn, y thật sự sợ tôi tớ bên ngoài sẽ nghe thấy, kinh hãi xin tha: "Không muốn..... Không muốn..... Không muố..... A....."

"Ngươi xem, là ai nói không muốn, nhưng cái miệng nhỏ dưới thân vẫn giữ chặt ta? Quá ẩm ướt, quá nóng, bảo bối ngoan khiến ta thật thoải mái." 

Quý Cẩn Du nói chưa dứt lời, Cù Diệc đã thật sự cảm giác hậu đình của mình vừa co rụt lại giữ chặt dương vật thô to của Quý Cẩn Du, giống như dây dưa lưu luyến giữ hắn lại, không cho đi, lấy số đo kinh người của Quý Cẩn Du, hình dạng, trạng thái, y đều có thể cảm nhận rõ rõ ràng ràng. 

"Ngươi...... Ngươi đừng nói...... Cầu...... Cầu ngươi...... Hức hức hức..... Hu hu hu......" Cù Diệc xấu hổ đến đầu ngón chân đều cuộn lên, bị bắt nạt tàn nhẫn, cuối cùng không nhẫn nại được khóc rưng rức. 

Quý Cẩn Du không nghĩ tới y thẹn thùng như vậy, nói đùa mấy câu liền khóc. Đôi mắt hẹp dài dường như kìm nén nước mắt không chảy ra, chậm rãi mở ra oan ức nhìn mình, khẩn cầu hắn có thể buông tha, hắn, sắp không xong rồi. 

"A Phúc, cách biệt trang còn bao lâu?"

"Bẩm thiếu gia, còn nửa canh giờ."

"Được rồi, ngươi bây giờ đi đi rồi trở lại đây, nửa canh giờ sau đưa người quay lại đón ta." 

A Phúc nghe động liền biết bên trong đang phát sinh chuyện gì, dọc đường đi cũng không dám thở mạnh, chỉ lo làm hỏng hứng thú của thiếu gia nhà mình, nghe thấy hắn nói cầu cũng không được, nhanh chóng xuống xe đi về biệt trang.

Dọc đường đi dựa vào đường xá xóc nảy, chống đối nhợt nhạt, căn bản không thể thỏa mãn Quý Cẩn Du, ngay cả tư thế này cũng không động dễ dàng được, hơn nữa nương tử mình còn thẹn đến phát khóc, xem ra hắn tất yếu phải đổi loại phương pháp thao khác. 

A Phúc vừa xuống xe ngựa, Quý Cẩn Du liền đổi tư thế liên kết đặt Cù Diệc dưới thân, một trận mưa to gió lớn bắt đầu ở trong cơ thể y tuôn trào, trong lúc nhất thời xe ngựa chỉ còn tiếng thân thể va chạm, toàn bộ xe vì động tác kịch liệt của bọn họ mà lắc lư.

Cù Diệc bị va chạm hung ác này làm cho không nói nên lời, chỉ có thể đứt quãng lớn tiếng rên rỉ, nơi này là chốn hoang dã, chỉ có hai người bọn họ, nghĩ vậy trong lòng y dễ chịu một chút, thân thể cũng thả lỏng không ít. 

"Tướng công thao ngươi có thoải mái hay không? Hử?" Quý Cẩn Du thở hổn hển, động tác liên tục, trong miệng lại bắt đầu trêu đùa Cù Diệc. 

Cù Diệc liều mạng cắn vào môi dưới, dù chết cũng không trả lời hắn. 

Động tác Quý Cẩn Du bắt đầu chậm lại, nhợt nhạt tiến vào, lại nhợt nhạt rút ra, chính là không cho thoải mái, mài đến Cù Diệc lòng ngứa ngáy khó nhịn, hậu huyệt cũng bất mãn không ngừng co rút, giữ lại vật thô to mang đến cho nó cảm giác sung sướng, không cho rời đi. 

Quý Cẩn Du cảm thấy việc kia không phải đang dằn vặt Cù Diệc, mà là dằn vặt chính hắn, hắn thực sự là mạnh miệng, người như thế chỉ có mạnh mẽ thao, mới có thể mở ra trái tim mềm mại của y.

Hắn lại bắt đầu kiên trì vượt eo lên điên cuồng đỉnh lộng, một hồi kịch liệt như vậy, giống như muốn vững vàng đem y đóng đinh trên xe ngựa, tiến vào sâu như thế, để y có một loại ảo giác bị thao chết ở chỗ này. 

Cuối cùng một chút thần trí Cù Diệc cũng bị động tác hung hăng này đánh tan, y thoải mái đến miệng mở lớn, nước bọt trong suốt từ đôi môi đẹp đẽ chảy ra, kéo theo một tuyến trong suốt dâm mỹ.  

"Tướng công thao ngươi có sướng không?"

"Ưm..... A..... A..... Thoải mái....."

"Vậy ngươi mau nói: 'Tướng công thao chết ta đi.' "

"Tướng công..... Ưm..... A..... A..... Thao chết ta đi....." 

Quý Cẩn Du nghe được âm thanh tiêu hồn này, nhịn không được càng thêm điên cuồng thao càng sâu, tần suất càng nhanh:

"Tốt, tiểu yêu tinh, tướng công lập tức thao chết ngươi!"

"A....."

Theo hậu huyệt co rút lại, Quý Cẩn Du cũng phóng thích trong cơ thể y, một luồng bạch trọc liên tiếp không ngừng bắn vào trung tâm, nóng bỏng kéo dài, Cù Diệc liền miễn cưỡng bị thao đến bắn, phía trước cùng phía sau đồng loạt lên cao trào, y trợn tròn mắt, thất thần một hồi lâu. 

---oOo---

Phù, cuối cùng cũng edit xong chương 4 -_-

Lúc đang edit đến đoạn cao trào, tự nhiên baba ta đi ra hỏi đang làm gì đấy, ta đành phải nói là đang học bài :v hế hế. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip