Chương 76: Phượng Hoàng Niết Bàn

---•---

Dược Vương Cốc, phòng gây giống chuột bạch.

Việt Vô Hoan đang nghiêm túc tẩy rửa lồng sắt, đổi thức ăn, kiểm tra trạng thái sức khỏe của từng con chuột bạch. Mấy năm nay, vì để tạo ra chuột đặc chủng cho Tống Thanh Thời, hắn đã không làm theo phương pháp gây giống trong tư liệu, mà thử dùng đan dược kết hợp với pháp trận, vì để đạt được hiệu quả như yêu cầu, hắn đã thất bại rất nhiều lần, cuối cùng cũng tìm ra được phương pháp thích hợp, chỉ có chuột đặc chủng mang thai, mới có thể sinh ra càng nhiều chuột con đặc chủng, hình thành sản lượng ổn định.

Những chú chuột con này, hắn sẽ tặng cho Tống Thanh Thời làm lễ vật đính hôn.

Việt Vô Hoan hận không thể ở trong phòng gây giống hết cả mười hai canh giờ, cẩn thận chăm sóc chuột mẹ đang mang thai, tránh cho xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Bỗng nhiên, cửa phòng gây giống mở ra.

Việt Vô Hoan khựng người, trong Dược Vương Cốc có đến mấy phòng gây giống chuột bạch, hầu hết đều là chuột bạch bình thường, do các học đồ chăm sóc, còn gian phòng gây giống chuột đặc chủng này, được liệt vào khu vực cấm, khử trùng nghiêm ngặt, giữ gìn sạch sẽ, chỉ có hắn, Tống Thanh Thời và Thanh Loan mới có thể tiến vào.

Tống Thanh Thời đã ra ngoài.

Thanh Loan tuyệt đối sẽ không tự tiện đẩy cửa vào như vậy.

Trận khói độc và kết giới đều không có động tĩnh gì, Huyết Vương Đằng mà hắn âm thầm bố trí cũng không hề có phản ứng, không phát hiện ra được hơi thở của người đến.

Chuyện như vậy, ở tu tiên giới đại biểu cho sự nguy hiểm sắp buông xuống.

Tầm mắt khủng bố hướng tới, dửng dưng đánh giá hắn, như thể đang nhìn một con mồi xinh đẹp sắp chết, ngả ngớn huýt sáo...

Lúc Việt Vô Hoan tiến vào phòng gây giống đã tiến hành khử trùng nghiêm ngặt, không chỉ mặc áo bào trắng, mà còn tháo mặt nạ hoàng kim đặt ở trên kệ đồ bên ngoài. Hiện giờ nguy hiểm âm thầm xuất hiện, hắn không hề phòng bị, không kịp điều động Hàn Ngọc Quyết, dùng độc tố che khuất dung mạo. Hắn chỉ có thể ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt minh diễm, ôn nhu hỏi: "Có thể ra ngoài được không?"

Trước mặt là một tu sĩ xa lạ, cao lớn tuấn lãng, mặc bộ y phục kim vũ huyền ngọc, mang theo vô số pháp khí, bảo kiếm bên hông có linh quang chuyển động, nhất định không phải vật phàm. Gã nhìn Việt Vô Hoan như thể đang chế giễu, bỗng nhiên thả ra uy áp mạnh mẽ, mang theo từng đợt sát ý, thổi quét qua đây, muốn ép cong đầu gối của tu sĩ Trúc Cơ không biết trời cao đất dày ở trước mắt.

Đây là tu sĩ Phân Thần.

Việt Vô Hoan gần như không thể đứng vững, chuột bạch bên cạnh cũng bị uy áp lan đến, thống khổ phát ra tiếng kêu bén nhọn.

Đây là chuột bạch bảo bối của Thanh Thời, không thể bị thương tổn được.

Việt Vô Hoan cuống quít thả kết giới ra để bảo vệ lồng chuột, khẩn cầu nói: "Xin đừng giết ta ở đây, sẽ làm bẩn nơi này, đi ra ngoài giết."

Tu sĩ Phân Thần thấy hắn cố gắng chống đỡ không quỳ xuống, có hơi kinh ngạc, sau đó nhìn thấy con chuột được kết giới bảo vệ, ghét bỏ nhíu mày, khẽ búng tay, vài lưỡi dao gió trực tiếp xốc tung nóc mái, phá hủy vách tường, bụi bặm bay khắp nơi, đá vụn dồn dập rơi xuống, nện lên lồng chuột và các dụng cụ thí nghiệm, mấy trăm con chuột bạch hoặc là chết, hoặc là trốn chạy, bao năm tâm huyết đều bị hủy trong một sớm...

Việt Vô Hoan ôm chặt chiếc lồng nhốt con chuột đang mang thai, chặn lại tất cả công kích.

Phát quan bị đập rơi, tóc đen thật dài tản ra, lục phủ ngũ tạng đều bị thương bởi vì chống lại uy áp, khóe miệng chảy ra một vệt máu tươi...

Việt Vô Hoan ngồi dưới đất, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Tự giới thiệu một chút, tên của ta là Triệu Nghiệp, hoặc có thể gọi ta là Nguyên Dương tiên tôn?" Nam nhân tự xưng là Triệu Nghiệp bước lên, bạo lực cướp lấy lồng chuột từ trong ngực của hắn, đặt ở đầu ngón tay liếc nhìn, ghét bỏ nói, "Thứ chó má gì đây? Thật dơ."

Gã ném chiếc lồng lên không trung, thả ra vài lưỡi dao gió, chém thành mảnh nhỏ, sau đó thưởng thức biểu tình khiếp sợ của Việt Vô Hoan, một tay bấm pháp quyết, liệt hỏa hừng hực bốc lên, đốt sạch tất cả thi thể và vết máu, cười nói: "Ngươi có thể nhìn ta được chưa?"

Việt Vô Hoan gian nan chuyển tầm mắt, cảnh giác nói: "Nguyên Dương tiên tôn đã bế tử quan vào 800 năm trước, rốt cuộc ngươi là ai? Có thù hận gì với Dược Vương Cốc?"

Nếu tu sĩ không có hy vọng đột phá, thì sẽ thử bế tử quan, trừ phi tử vong hoặc là thăng cấp, bằng không tuyệt đối sẽ không xuất quan. Trong Dược Vương Cốc có thư tịch ghi lại sự tích về tu sĩ Nguyên Dương, hắn là một tu sĩ Phân Thần có ý chí cực kỳ kiên định, vì muốn đột phá tu vi, mà bế tử quan rất nhiều năm, nghe đâu đã sớm chết rồi, sao lại có thể xuất quan khi chưa đột phá, tìm tới người mình không quen biết?

"Ha ha, 800 năm? Bảo sao thân thể này lại có mùi kỳ lạ như thế, còn mọc cả nấm, thiếu chút nữa tưởng là cái bánh tông¹," Triệu Nghiệp cười to nói, "Giới thiệu lại một lần nữa, ta là người nhận nhiệm vụ thời không số 081, mới trở về từ thế giới Mãng Hoang, nhận được nhiệm vụ lâm thời đến từ hệ thống, tới đây thu dọn cục diện hỗn loạn do tân nhân gây ra."

¹Bánh tông: trong giới trộm mộ từ này dùng để chỉ những cái xác được bảo quản tương đối tốt trong lăng mộ, không bị mục nát thối rữa.

Việt Vô Hoan ngây người nhìn hắn, một chữ cũng không hiểu.

Triệu Nghiệp gãi đầu, gã là người có tính cách ác liệt, không biết tại sao sau khi chết linh hồn lại tiến vào hệ thống, được chọn làm người thực hiện nhiệm vụ, gã đã làm không ít nhiệm vụ, mức độ hoàn thành cũng cực kỳ cao. Lần này, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ lâm thời vô cùng vội vàng, tùy tiện nhét nửa quyển sách vào đầu gã, kêu gã diệt trừ pháo hôi đã được thay đổi vận mệnh, cứu vai chính thụ thật sự ra, đồng thời còn có thêm một điều kiện kỳ quái...

Nó muốn có được sự tuyệt vọng của Việt Vô Hoan.

Thỉnh thoảng Triệu Nghiệp cũng nhận được loại nhiệm vụ có kèm thêm điều kiện phụ như thế này, khen thưởng cực kỳ phong phú.

Nhiệm vụ lần này, đơn giản giống như nghỉ phép.

"Người nhận nhiệm vụ đã cứu ngươi tên là Tống Thanh Thời phải không? Ta chưa từng thấy tay mơ nào ngu xuẩn như vậy," Triệu Nghiệp ngồi xuống, cười tủm tỉm oán giận, "Nhiệm vụ của tân nhân có giới hạn độ khó, vô cùng đơn giản, bất quá chỉ kêu cậu ta cứu vai chính thụ, nhưng tại sao lại cứu một tên pháo hôi là ngươi về chứ?"

Việt Vô Hoan tỉnh táo lại từ trong thống khổ phòng gây giống bị phá hủy, hắn toát ra vẻ sợ hãi vừa đúng, bắt lấy trọng điểm, cẩn thận hỏi: "Vai chính thụ là gì?"

Triệu Nghiệp nói: "Bạch Tử Hạo, hắn là đứa con số mệnh của thế giới này."

Việt Vô Hoan suy nghĩ một chút, hỏi lại: "Vậy còn ta?"

"Ngươi là kẻ đáng lẽ ra phải chết từ lâu," Nhắc tới tân nhân kia, Triệu Nghiệp lại hận sắt không thành thép, "Có lẽ đầu óc của tay mơ kia không được tốt lắm, dù vai chính thụ coi như không thiện lương, nhưng ít nhất thân thể vẫn còn thuần khiết, chưa bị nam nhân chơi qua? Sao cậu ta có thể cứu nhầm thứ phóng đãng dơ bẩn như ngươi chứ?"

Việt Vô Hoan run lên nhè nhẹ.

Triệu Nghiệp nhìn ra sự sợ hãi của hắn, rèn sắt nhân lúc còn nóng, tiếp tục nhục nhã, gã miêu tả ra cảnh tượng sinh động thú vị như thật ở trong sách, tình cảnh Bạch Tử Hạo nhìn hắn nằm dưới hầu hạ, những tư thái bất kham đó, những lời nói phóng đãng kia, sau đó nhìn biểu tình xấu hổ của hắn, vui sướng cảm thán: "Ngươi cũng thật hạ tiện."

Nhưng mà, mặt hàng hạ tiện này thật đẹp.

Triệu Nghiệp cũng từng làm nhiệm vụ tương tự như vậy rồi, loại hình gã thích chính là vai chính thụ, sạch sẽ đáng yêu, đơn thuần dễ dỗ, hay ngượng ngùng, chỉ cần giải cứu đối phương từ trong ma chưởng, vả mặt vai ác xấu xa, ngọt ngào sủng ái trong lòng bàn tay, vui sướng lăn giường, làm cho hắn hạnh phúc sống hết kiếp này, là có thể lấy được điểm cao kết thúc nhiệm vụ.

Hắn không thích loại mỹ nhân phóng đãng như Việt Vô Hoan, nhưng khi nhìn nốt lệ chí xinh đẹp dưới mắt phượng, ngũ quan xa hoa diễm lệ, còn có vòng eo thon nhỏ... Trong lòng lại thấy ngứa ngáy, dù không có nhiệm vụ phụ, hắn cũng muốn hung hăng khi dễ một phen, cho đến khi đẩy vào vực sâu tuyệt vọng, rồi lại giết chết. Gã không giấu giếm chuyện nhiệm vụ, là vì gã nhìn thấy sự kiêu ngạo từ trong xương cốt của đối phương, muốn cướp đoạt tất cả của hắn, hủy diệt những thứ hắn để ý... Sau đó mới giết chết.

Gã thuần thục nhục nhã hết câu này đến câu khác, tìm kiếm nhược điểm trong lòng đối phương.

Việt Vô Hoan đáp lại chỉ có: "Ta không tin."

Chuyện khó bề tưởng tượng như thế, sao hắn có thể tin được?

Triệu Nghiệp đã sớm có chuẩn bị, thời điểm gã nhận nhiệm vụ phụ, đã có một phần tư liệu về tân nhân, hiện giờ vừa lúc có thể dùng thuật Thủy Mạc² để Việt Vô Hoan xem rõ.

²Thủy mạc: màn nước.

Bên trong thuật Thủy Mạc xuất hiện dáng vẻ của Tống Thanh Thời khi tiếp nhận nhiệm vụ từ hệ thống, tuy rằng bị bệnh nhiều năm, cả người đều gầy trơ xương, cũng không đẹp, tóc cắt ngắn, mặc quần áo kỳ quái, nhưng Việt Vô Hoan vẫn nhận ra đôi mắt trong suốt kia, đây là thiếu niên mà hắn thích...

Tống Thanh Thời ở trong một không gian kỳ quái, thề với quả cầu tròn kỳ lạ rằng: "Tôi từng đọc hàng vạn quyển sách, đã đọc qua là không bao giờ quên, kiến thức y học và điều dưỡng vô cùng phong phú, cũng từng học qua tâm lý, có thể giải quyết hết những thương tổn về thể xác và tinh thần cho vai chính thụ... Kinh nghiệm yêu đương cũng rất phong phú, đặc biệt thích nói chuyện tâm sự cùng người khác, tuyệt, tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

...

Việt Vô Hoan mở to hai mắt, cả người đều ngây dại, thật lâu sau, thuật Thủy Mạc biến mất, rốt cuộc hắn cũng phục hồi tinh thần lại, hoảng loạn khẩn cầu: "Ta không tin, ta muốn gặp Thanh Thời, ta muốn hỏi y!"

"Ngươi không gặp được," Triệu Nghiệp mỉm cười nói ra lời tàn nhẫn nhất, "Cậu ta phạm phải sai lầm, nhiệm vụ thất bại, bị bắt về trừng phạt rồi."

Việt Vô Hoan kinh ngạc: "Trừng phạt gì?"

"Ta từng thất bại một lần, bị tẩy ký ức, cho nên đã quên mất cụ thể là trừng phạt gì, nhưng chắc là sẽ rất đáng sợ," Triệu Nghiệp nghiêng đầu suy nghĩ, có nghĩ thế nào cũng không ra, gã cười nói, "Đừng nghĩ nữa, cậu ta sẽ không trở lại cứu ngươi đâu, chi bằng ngươi cầu xin ta, có lẽ ta sẽ rủ lòng thương xót, tha cho ngươi một mạng."

Trong thư tịch mà hệ thống đưa cho gã, Việt Vô Hoan là một mỹ nhân ngu xuẩn phóng đãng, thể chất của phàm nhân không thích hợp tu luyện, tu vi Trúc Cơ của hắn chắc cũng là dùng đan dược để nâng lên. Hiện giờ Tống Thanh Thời bị bắt đi, đây chỉ là con kiến có thể nghiền chết bằng một đầu ngón tay, thật sự không cần phải tốn nhiều tâm tư. Ngược lại là trong sách, những cách chơi đa dạng ở trên giường cũng rất thú vị, gã muốn xem thử bản lĩnh hầu hạ của tên pháo hôi này có mê người như trong sách đã miêu tả hay không. Nếu như hầu hạ tốt, gã cũng không ngại dỗ dành, để hắn sống thêm mấy ngày, chơi chán rồi lại giết.

Việt Vô Hoan cúi đầu, run rẩy nói: "Xin tiên tôn tha mạng..."

Ngọn lửa thiêu đốt phòng gây giống đã sắp cháy hết, để lại vô số tro đen và tia lửa bay múa trong gió.

Triệu Nghiệp bước tới, nâng cằm của Việt Vô Hoan lên, ái muội nói: "Xem biểu hiện của ngươi thế nào."

Việt Vô Hoan sửng sốt nửa ngày, run rẩy vươn ngón tay chạm vào đai lưng của bộ y phục kim vũ huyền ngọc.

Hắn vừa mới đụng vào, đã bị Triệu Nghiệp nắm lấy, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức một phen, nhịn không được khen: "Đúng là một đôi tay xinh đẹp, rất thích hợp để hầu hạ nam nhân, đáng tiếc lại có vết kén, cần phải bảo dưỡng cho tốt."

Ở trên giường gã thích chơi tay của mỹ nhân nhất, Việt Vô Hoan có đôi tay đẹp nhất mà gã từng thấy, chỉ riêng đôi tay này, cũng đáng để chơi nửa tháng.

Việt Vô Hoan càng thêm run rẩy, hắn nhẹ nhàng rút tay về, tốn không ít sức lực, rốt cuộc cũng cởi được thắt lưng xuống, tháo trận pháp phòng ngự của pháp y ra, sau đó dùng ánh mắt cầu xin thương xót nhìn Triệu Nghiệp, âm thanh nói chuyện thực mềm nhẹ, lại mang theo một chút hưng phấn: "Vô Hoan biết rất nhiều cách chơi, nhất định có thể hầu hạ tiên tôn tận hứng..."

Âm thanh đúng là rất dễ nghe, nói như vậy ở trên giường sẽ kêu càng thêm câu nhân.

Triệu Nghiệp vươn tay, muốn thưởng thức vẻ đẹp khuynh quốc này.

Việt Vô Hoan mỉm cười lùi hai bước: "Đừng nóng vội."

Bỗng nhiên, trên mặt đất xuất hiện vô số dây đằng đỏ rực, điên cuồng quấn lấy thân thể của Triệu Nghiệp.

Triệu Nghiệp ý thức được chuột nhỏ còn muốn phản kháng, nhưng dưới sức mạnh nghiền áp ở trước mắt, dùng thủ đoạn cởi pháp y thì có ích gì chứ? Gã cười lạnh một tiếng, thoải mái xé đứt dây đằng, dây đằng rơi vào ngọn lửa, bốc cháy lên, đồng thời tỏa ra không ít tia lửa. Ngay sau đó có càng nhiều Huyết Vương Đằng mãnh liệt vọt tới, muốn ngăn chặn đuổi giết của gã, đáng tiếc đều tốn công vô ích. Gã bước từng bước một về phía pháo hôi có ý muốn giãy giụa kia, cười lạnh nói: "Ta vốn định ôn nhu một chút, nhưng đáng tiếc ngươi lại không biết điều."

Việt Vô Hoan chậm rãi lùi về sau, nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương, nắm chặt cổ áo, trong đôi mắt phượng xinh đẹp đều là khẩn cầu, lại nói không ra lời, có thể gợi lên dục vọng thi ngược của nam nhân.

Triệu Nghiệp càng thêm hưng phấn, không để ý ở sau lưng, trong đám Huyết Vương Đằng bị ngọn lửa thiêu đốt, có một con bướm xinh đẹp màu đỏ kim bay ra, ngụy trang vào những tia lửa phất phới theo gió, lặng lẽ đậu lên cổ của Triệu Nghiệp, trong nháy mắt bị tê liệt, truyền kịch độc vào, thân thể cường hãn bắt đầu nhanh chóng thối rữa, tay chân rơi xuống từng khối một...

Việt Vô Hoan đứng thẳng người, vẻ "Đáng thương" trên mặt biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là ý cười điên cuồng khát máu.

Rốt cuộc Triệu Nghiệp cũng ý thức được hắn không phải là mỹ nhân ngu ngốc như trong tư liệu, tất cả sợ hãi và khiếp đảm đều là diễn kịch, làm tan rã phòng bị, tan rã cảnh giác, chờ đợi một đòn cuối cùng, đã chậm.

Rốt cuộc bướm Niết Bàn cũng tìm được vật thí nghiệm.

"Tiên tôn, ngươi có thích chơi như vậy không?"

"Tiên tôn, ngươi đã tận hứng chưa?"

"Tiên tôn..."

Thân thể của Việt Vô Hoan vẫn còn đang run nhè nhẹ, hắn nhìn khối thịt chảy ra nước đen tanh tưởi trên mặt đất, trong mắt đã sớm không có bất luận xót thương gì, chỉ có ghét bỏ, hắn cẩn thận tránh đi vật dơ bẩn, cất linh hồn tội ác này vào chiếc đèn hồn đặc chế, cười nói: "Chiếc đèn hồn này, ta vốn làm riêng cho Thanh Thời, đáng tiếc đã bị ngươi làm bẩn, không thể dùng được nữa."

Linh hồn của Triệu Nghiệp uổng công vô ích mà va chạm khắp nơi trong đèn hồn, muốn lao ra đập chết tên điên này.

"Lời nói và hành động của Thanh Thời có rất nhiều điểm không hợp với thế giới này, y cũng không cố tình giấu giếm," Việt Vô Hoan nâng đèn hồn, nhẹ nhàng nói, "Ta đã sớm biết y không phải là người của thế giới này, chỉ là không dám hỏi... Ta sợ nếu như hỏi thì y sẽ biến mất, cho nên đặc biệt làm ra chiếc đèn này, nếu y rời khỏi thế giới này, ta sẽ bắt y về, vĩnh viễn đặt ở bên cạnh... Ta sẽ đối xử rất ôn nhu với linh hồn của y, sẽ không làm tổn thương."

Hắn cảm thấy không ổn, do dự hỏi Triệu Nghiệp: "Đây có phải thuộc về bệnh trạng không?"

Triệu Nghiệp bị nhốt trong đèn hồn, muốn mắng mười tám đời tổ tông của tên điên này.

Kết giới của bí cảnh U Minh ngăn cách cảm ứng của hắn đối với Phượng Hoàng Huyết, nhưng mà, lúc này, hẳn là Tống Thanh Thời đã đi ra rồi.

Việt Vô Hoan cắn đứt móng tay, cắn ra từng vệt máu tươi, nỗ lực bình tĩnh, nhưng đau đớn không có cách nào trấn an lo âu của hắn, ngược lại ngày càng táo bạo, hắn phẫn nộ xé nát linh hồn đáng giận kia, sau đó hợp lại: "Trả Thanh Thời lại cho ta! Y là của ta!"

Hắn rất biết cách làm sao để tra tấn linh hồn, xé nát, rồi hợp lại hết lần này đến lần khác.

Triệu Nghiệp đau đến gần như hỏng mất, linh hồn của gã không ngừng suy yếu, cho đến hoảng hốt, xuất hiện lỗ hổng.

Việt Vô Hoan nhân cơ hội xâm nhập vào linh hồn của gã, trực tiếp kiểm tra ký ức.

Nhưng mà, không có nói dối...

Chuyện khó tin như thế lại là sự thật, Tống Thanh Thời tiếp nhận nhiệm vụ của hệ thống, cứu vớt vai chính thụ Bạch Tử Hạo ở trong sách, nhưng mà... Không biết vì sao, y lại cứu nhầm mình, dẫn tới nhiệm vụ thất bại. Người thất bại phải trở về không gian hệ thống, tiếp thu trừng phạt và bị tẩy ký ức... Sau đó bắt đầu nhiệm vụ mới.

Hắn không tìm thấy hệ thống ở đâu...

Hắn không tìm thấy Tống Thanh Thời ở nơi nào...

Việt Vô Hoan cực kỳ sợ hãi, hắn dùng ngón tay cào ra từng vết máu trên cổ tay, liều mạng muốn thuyết phục bản thân đừng sợ.

Thanh Thời thích hắn.

Thanh Thời đã đáp ứng rồi, chờ khi nào gây giống được chuột đặc chủng, bọn họ sẽ kết đạo lữ, nhưng, chuột bạch đâu?

Việt Vô Hoan chần chờ quay đầu lại, nhìn đống phế tích nơi nơi đều là tàn lửa kia, hắn không màng tất cả chạy vọt vào, không để ý nóng cháy, liều mạng nhấc lên bức tường đổ nát, nỗ lực tìm kiếm chuột bạch còn sống, còn có tài liệu nghiên cứu chuột bạch của Thanh Thời.

Hai tay bị phỏng mà nổi lên vô số mụn nước, đâu đâu cũng là vết bỏng, nhưng hắn vẫn liều mạng tìm kiếm, nhận lại chỉ là thất vọng một lần tiếp một lần.

Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện dự cảm tựa như tận thế buông xuống.

Hắn đã không còn chuột bạch...

Vậy có phải đạo lữ của hắn cũng không còn nữa?

Hạnh phúc chung quy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là si tâm vọng tưởng.

Bỗng nhiên Việt Vô Hoan chợt nhớ tới gì đó, hắn lấy mệnh bài của Tống Thanh Thời từ túi giới tử ra, mệnh bài phủ đầy vết nứt, đã sắp rách nát, hắn tìm rất nhiều vật liệu, nỗ lực bảo vệ khối mệnh bài này, ngăn lại không cho nó vỡ nát, nhưng mà, khe nứt vẫn ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn...

Khóa Tình không chịu được nỗi tuyệt vọng thấu xương, rốt cuộc phản phệ.

Tình yêu bị phong tỏa mãnh liệt thổi quét đến, đánh nát sợi tơ nhện duy trì lý trí.

Hắn yêu bao nhiêu, liền tuyệt vọng bấy nhiêu.

Việt Vô Hoan ôm mệnh bài gần như rách nát, cơ thể đứng không vững, trượt ngồi trong đống phế tích, bỗng nhiên hắn cảm thấy khóe mắt hơi ướt, có vệt nước kỳ quái rơi trên mặt đất khô cằn, là trời mưa sao? Hắn vươn tay sờ sờ vệt ướt át này, sau đó đặt vào miệng nếm thử, mùi vị chua xót đến nỗi khiến người khó có thể thừa nhận... Đây là nước mắt của hắn?

Hắn cũng có nước mắt?

Thật buồn cười...

Hô hấp của Việt Vô Hoan hỗn loạn, ngày càng dồn dập, dần dần không thể hít thở không khí được nữa. Trái tim của hắn đang không ngừng run rẩy, càng ngày càng đau, đầu óc của hắn bắt đầu hỗn loạn, dần dần không có cách nào suy nghĩ, hắn biết bản thân sắp hỏng mất rồi, hắn biết phải tin tưởng Thanh Thời, chờ đợi Thanh Thời, không thể tiếp tục suy nghĩ miên man, nhưng chân tướng nhìn thấy từ linh hồn của Triệu Nghiệp, không ngừng hiện lên trước mắt, cho dù muốn xem nhẹ cũng không được.

Tống Thanh Thời làm sai đề, cứu nhầm người, cho sai ôn nhu.

Bạch Tử Hạo là đáp án chính xác, hắn là đáp án sai.

Thái độ của Tống Thanh Thời đối với sai lầm là gì?

Sư tổ sai, y liền nghiêm túc sửa lại...

Kết bạn sai, y lập tức từ bỏ không chút lưu tình...

Đạo tâm sai, y dứt khoát hủy diệt...

Hiện giờ, hắn trở thành sai lầm...

Việt Vô Hoan ôm đầu, khớp hàm đang khanh khách vang vọng, phát ra âm thanh khủng bố tuyệt vọng, hắn không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.

Hắn chậm rãi cuộn tròn tiến vào bóng tối, không ngừng run rẩy, hắn liều mạng siết chặt tay, siết đến máu thịt be bét, muốn cào xuống toàn bộ lớp da trên bàn tay, hắn không muốn đôi tay xinh đẹp, đôi tay thích hợp hầu hạ nam nhân này. Hắn không muốn thân thể của mình, không muốn gương mặt của mình, không muốn tóc, không muốn đôi mắt, hủy hoại hết thảy...

Việt Vô Hoan là một kẻ điên ác độc, thân thể của hắn không sạch sẽ, trái tim cũng không thiện lương, không thể trở thành vai chính thụ thuần khiết đáng yêu, được mọi người thương tiếc.

Vậy nên, hắn là sai lầm, hắn không có tư cách được cứu vớt.

"Thanh Thời, đừng bỏ ta..."

...

Thời điểm An Long đi vào Dược Vương Cốc, đã là sáng sớm, hắn phát hiện kết giới đã phá, trận khói độc bị cưỡng ép đóng lại, tất cả mọi người trong Dược Vương Cốc đều bị chú pháp làm hôn mê, ngất xỉu ở khắp nơi.

Dược Vương Cốc biến thành một bảo khố mở rộng cửa, mặc cho bọn trộm cướp đoạt.

May mắn, tin tức chưa truyền đi xa, người tới cũng không nhiều lắm.

An Long thả ra cổ trùng che ngợp bầu trời, sống nuốt hai ma tu, những người khác sợ tới mức vội vàng bỏ chạy. Hắn dùng thần niệm tra xét khắp nơi, rốt cuộc cũng xác định được vị trí của Việt Vô Hoan, hắn khẽ nhíu mày, có cảm giác ngày càng không thích hợp, che giấu hơi thở đi qua, lại thấy một đống phế tích đã bị liệt hỏa đốt trụi, Việt Vô Hoan cuộn tròn trong chỗ tối của phế tích, bên cạnh có một tên tiểu tặc tu vi Trúc Cơ, trong tay cầm loan đao, lén lút tới gần hắn, thừa dịp không chú ý, muốn giết người đoạt bảo...

Loan đao nâng lên, mang theo sát ý vô biên, chém về phía cổ của hắn.

Việt Vô Hoan không phản kháng.

An Long tùy tay nhặt một cục đá bắn ra, trong nháy mắt xuyên thủng đầu của tiểu tặc. Hắn sải bước đi qua, muốn nhìn xem rốt cuộc kẻ điên này đang làm gì. Nhưng mà, khi hắn thấy rõ người trước mắt, thì ngây ngẩn cả người...

Trong một đêm, tóc đen của Việt Vô Hoan đã bạc trắng, trên mặt, trên người đều là vết thương rỉ máu, móng tay đều bị siết gãy, giữa kẻ hở dính đầy máu. Mỹ mạo tuyệt thế không còn sót lại chút gì, nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn, vẫn không ngừng dùng ngón tay nắm lấy da thịt trên cánh tay, xé rách, dường như muốn hủy hoại bản thân triệt để. Chỉ có khối mệnh bài rách nát, gần như vỡ vụn được ôm trong lòng ngực một cách thật cẩn thận, quý trọng.

An Long không nhìn nỗi nữa, bắt lấy tay của hắn, muốn ngăn hành vi khủng bố tự mình hại mình này. Nhưng mà, ảo giác trong đầu lại xuất hiện, giãy giụa phát ra âm thanh mỏng manh, muốn kích phát dục vọng giết chóc.

"Giết hắn, giết hắn..."

"Giết hắn, giết hắn..."

"Là hắn cướp đi người ngươi thích..."

"Là hắn hại ngươi rơi vào vực sâu..."

"..."

An Long nắm lấy cổ áo của Việt Vô Hoan, kéo hắn ra khỏi chỗ tối, ném xuống dưới ánh mặt trời: "Đứng lên! Với bộ dạng này của ngươi, ta ngay cả hứng thú giết ngươi cũng không có!"

Việt Vô Hoan che chở mệnh bài, không hề phản kháng ngã trên mặt đất, dù bên cạnh là sát ý ngút trời, là địch nhân căm hận, hắn cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.

Người này đã hoàn toàn phế bỏ.

Tuy rằng An Long thù hận Việt Vô Hoan, nhưng cũng không thể không thừa nhận mỹ mạo kinh diễm tuyệt thế, tài hoa có một không hai của hắn, là một đối thủ xứng tầm. Hiện giờ nhìn hắn tự hủy hoại mình, không biết vì sao hận ý trong lòng lại tiêu tán, thay vào đó là cô quạnh và hư không, không biết phải làm thế nào.

Hắn thử gọi thần trí của Việt Vô Hoan về: "Ngươi có biết Thanh Thời biến mất không?"

Đôi mắt của Việt Vô Hoan khẽ động.

An Long cảm giác được biến hóa, tiếp tục kích thích: "Ta thấy y bị một không gian kỳ quái bắt đi, ngươi biết đó là thứ gì không?"

Hắn liên tục hỏi rất nhiều lần.

Rốt cuộc Việt Vô Hoan cũng phát ra âm thanh mỏng manh: "Bởi vì, ta, không phải vai chính thụ."

"Vai chính gì?" An Long không thể hiểu được, hắn lại hỏi vài lần, nhưng Việt Vô Hoan không trả lời, hắn thử kể lại chuyện xảy ra ở bí cảnh U Minh, bao gồm cả chuyện Tống Thanh Thời đến giết hắn, hắn đánh trọng thương Tống Thanh Thời, Tống Thanh Thời muốn tự nổ Nguyên Anh, thậm chí hắn còn nói rất nhiều lời độc ác, muốn khơi dậy lửa giận của Việt Vô Hoan, tựa như thường ngày mang theo nụ cười xán lạn, châm chọc mỉa mai, thậm chí công kích cả mình.

Nhưng mà, Việt Vô Hoan vẫn không để ý.

Hắn còn sống nhưng lại giống như một cái xác, chỉ là còn hơi thở, không khác gì đã chết.

"Ngươi điên đủ chưa?!" An Long hao hết kiên nhẫn, rốt cuộc nổi giận, hắn nhấc Việt Vô Hoan lên, muốn đánh hai quyền xem tên này có thể tỉnh lại được không, nhưng khi nhìn cả người đều là vết thương, lại không biết xuống tay từ đâu, cuối cùng nhụt chí, trào phúng nói, "Thanh Thời thật xui xẻo, kết bạn thì gặp phải người không bình thường, kẻ y yêu cũng không phải người bình thường, uổng công y vì ngươi mà trả giá nhiều như vậy, chết vô ích..."

Việt Vô Hoan ôm chặt mệnh bài, không nói lời nào.

Mệnh bài tổn hại đến mức này, ở tu tiên giới chính là đã chết.

"Đạo tâm Vô Tình của Thanh Thời sắp hủy, ma tính của ta không bị khống chế, nếu y không giết ta, chắc chắn ngươi đã chết dưới tay của ta," An Long không có hứng thú giải thích ảo giác trong đầu của mình, cũng không muốn thoái thác ác ý trong lòng mình, làm chuyện sai lầm. Hắn và Tống Thanh Thời quen biết nhiều năm, cũng hơi hiểu rõ ý nghĩ của y, suy đoán nói, "Y không chắc có thể giết chết ta, cho nên không dám nói với ngươi, dời cuộc chiến tránh xa Dược Vương Cốc... Y không muốn chết ở trước mặt ngươi, sợ ngươi nhìn thấy tử trạng, kích thích đến bệnh tình."

"Ha, ngay cả chết y cũng không nỡ tổn thương ngươi..."

"Câu nói cuối cùng trước khi y biến mất, là bảo ta đừng giết ngươi..."

"Việt Vô Hoan! Ngươi đứng dậy cho ta!"

"Ta hại chết Thanh Thời! Ngươi tới báo thù đi!"

"Kịch độc của ngươi đâu? Bảo kiếm của ngươi đâu? Huyết Vương Đằng của ngươi đâu? Tới đi!"

Việt Vô Hoan nghe đến Huyết Vương Đằng, rốt cuộc cũng có phản ứng: "May mắn..."

An Long mờ mịt: "May mắn gì?"

Việt Vô Hoan không nói nữa, thật lâu sau, hắn chậm rãi đứng lên, đẩy An Long ra, kéo thân thể tàn tạ sắp chết, mang theo cả người loang lổ vết máu, lảo đảo rời khỏi Dược Vương Cốc.

Thanh Thời từng nói: Tại lúc tuyệt cảnh, may mắn sẽ buông xuống.

Hắn muốn đi đến nơi may mắn...

...

An Long đã xem qua tình trạng thân thể của hắn, biết là sống không được bao lâu, vậy nên cũng không ngăn cản hành động của hắn. An Long suy sụp ngồi trên vách tường tàn tạ, nhìn bầu trời âm trầm, móc một bầu rượu ra từ trong túi giới tử, hung hăng uống một ngụm, tự giễu nở nụ cười: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Âm thanh trong đầu ngày càng suy yếu, mang theo tạp âm ong ong, vẫn cứ lải nhải như cũ:

"Đừng để hắn đi!"

"Nhanh chóng giết hắn! Giết hắn, giết hắn!"

"Hắn sẽ gây bất lợi cho ngươi!"

An Long thấp giọng nói: "Thanh Thời nói, nếu giết hắn, ta sẽ hối hận."

Âm nhanh trong đầu nhanh chóng phản bác:

"Y lừa ngươi!"

"Các ngươi không đội trời chung! Không chết không ngừng!"

"Nhanh chóng giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!"

"Hai lần, Thanh Thời bị ta hại chết hai lần!" An Long hung hăng đập bầu rượu, khó chịu bóp trán, lộ ra ý cười dữ tợn: "Y không yêu ta, nhưng chưa từng lừa gạt tình cảm của ta! Y thà chết, cũng không muốn nói dối ta!"

"Ngươi mới là kẻ lừa đảo! Câm miệng cho ta!"

Âm thanh trong đầu, đột nhiên im bặt.

...

Bất Diệt Đỉnh, liệt hỏa hừng hực có thể thiêu đốt thần hồn, nóng rực đến nỗi khiến người khó có thể tới gần nửa bước.

Nơi chết chóc như vậy, lại là nơi may mắn duy nhất của hắn.

Trên bầu trời chợt lóe sấm sét, như đang rít gào, mưa to tầm tã rơi xuống, gió lớn mãnh liệt thổi qua, thổi ngã đại thụ, như đang liều mạng cản trở hành động của hắn.

Trùng hợp trên đời thật nhiều.

Việt Vô Hoan nhịn không được bật cười, hắn không chút do dự nhảy vào Bất Diệt Đỉnh, nhảy vào nơi tuyệt cảnh tử vong. Lại là cơn gió kỳ quái kia thổi tới, muốn thổi hắn vào trong khe hở bên cạnh, nhưng lần này, hắn lựa chọn cự tuyệt sự cứu mạng trùng hợp...

Cuối cùng, hắn rơi vào biển lửa.

Da dẻ, tóc tai, máu thịt, xương cốt... Tất cả dơ bẩn và tàn phá đều bị thiêu hủy, gân mạch nhỏ bé yếu ớt của phàm nhân bị phá hủy, hắn cam tâm tình nguyện thừa nhận sự thống khổ cực hạn, giống như đặt mình trong tịnh thổ vui sướng, vết bớt phượng hoàng trên lưng cảm nhận được niềm vui này, rốt cuộc cũng giương rộng đôi cánh, phóng thích linh hồn khỏi giam cầm của cơ thể, hợp thành một thể với liệt hỏa.

Phượng hoàng niết bàn, hướng chết mà sống.

Ngọn lửa không tỳ vết nhất trên đời một lần nữa hợp thành thân thể hoàn mỹ nhất, mỹ mạo diễm lệ nhất. Hắn bước ra từ trong tro tàn, cao quý mạnh mẽ, không cho phép kẻ khác khinh nhờn, chỉ có nốt lệ chí nơi khóe mắt là vẫn ngoan cường lưu lại chỗ cũ, khiến cho phần thánh khiết này điểm thêm vài sắc thái dục vọng, tựa như thần linh rơi vào vực sâu, nhiễm phải hơi thở hắc ám.

Ngọn lửa ở Bất Diệt Đỉnh biến mất, kết giới mở ra, đất núi rung chuyển, nham thạch sôi nổi tách ra, cung điện hoa lệ chậm rãi mọc lên, bậc thang làm từ bạch ngọc, khắp nơi đều được khảm dạ minh châu, vườn hoa đính đầy phỉ thúy và đủ loại đá quý, khắp nơi đều có trồng cây Ngô Đồng, ở chính giữa cung điện, là một tòa lầu cao được đúc bằng vàng ròng, cao ngất trong biển mây...

Hắn khoác lên người cẩm bào hoa lệ, ngồi trên bảo tọa, lạnh lùng nhìn không trung.

Mây đen phẫn nộ tản đi, tiếng sấm không cam lòng mà biến mất, cho dù là thiên đạo, cũng không thể khiêu khích phần sức mạnh đến từ thần linh tối cổ, chỉ có thể tạm thời thối lui.

Chim tiên chim yêu cảm ứng được hơi thở của vương giả, kích động bay về phía Bất Diệt Đỉnh từ bốn phương tám hướng.

Chim Bỉ Dực bay xuống, hóa thành một đôi thiếu nữ xinh đẹp, thành kính phủ phục ở hai bên bảo tọa, quỳ lạy triều bái. Tất Phương, Huyền Điểu, Đại Bằng, Khổng Tước... Vô số chim chóc cúi chiếc đầu cao ngạo, đây là sự thần phục từ trong cốt nhục, là tín ngưỡng trời sinh, chúng nó nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho vương giả tôn quý nhất.

"Thần Quân, người muốn gì?"

Thần linh trên bảo tọa nhẹ nhàng che mũi, hắn cảm thấy không khí dơ đến nỗi khó có thể hô hấp.

Thế giới này cần phải tẩy sạch hoàn toàn, diệt trừ tất cả rác rưởi ghê tởm và dơ bẩn, hắn phải hủy diệt cái tên dơ bẩn kia, hủy diệt quá khứ căm hận, hủy diệt đáp án sai lầm...

"Ta muốn huyết vũ tinh phong, thây sơn biển máu..."

"Ta muốn trở thành tồn tại mà mỗi một người đều sợ hãi..."

"Ta muốn từ nay về sau... Trên đời này không còn Việt Vô Hoan..."

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Các Bạch quý phi, đều đã chết hết...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip