Chương 68: Gõ cửa
Cửa phòng mở ra, gió bên ngoài thổi vào mặt của mọi người.
Tô Mẫn nhìn từ đầu đến chân Thạch Nam Thịnh, cuối cùng phát hiện cậu ta giống như chết bất đắc kỳ tử.
Vả lại tư thế của thi thể thoạt nhìn có hơi kỳ quái.
Nếu chết do tay bị nhét vào miệng thì sao chân lại vặn vẹo như vậy, trừ khi cậu ta giãy giụa mãnh liệt, lực lớn đến mức vẹo cả chân.
Tô Mẫn nhớ đến âm thanh mình nghe được trước khi phá cửa vào.
Lúc đầu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, sau đó mới đến tiếng kẽo kẹt của xương cốt, đối chiếu với cảnh tượng này, có lẽ lúc sau mới bị nhét tay vào miệng.
Nghiêm Kinh Tài vẫn chưa thấy rõ, y bước nhanh đến mép giường, vừa sợ vừa cẩn thận xem, một lúc mới tìm về giọng nói của mình: "Cậu ta đang ăn tay của mình ư?"
Hai tay đều nhét hết vào trong miệng, miệng có to cỡ nào cũng không thể nuốt xuống được, khóe miệng căng đến nứt ra.
Giống như chú hề trong đoàn xiếc, hai bên khóe miệng còn dính máu.
Tay cậu ta đã thảm không nỡ nhìn, phần lớn bộ phận đã bị chính cậu ta cắn, trong đó một đoạn xương đang nằm trên khăn trải giường, trộn lẫn trong đống máu.
Hứa Y Hương đi qua, "Này...... Có thể kêu xe cứu thương lại đây không?"
Khi bọn họ báo cảnh sát đều không liên lạc được, rõ ràng bình thường điện thoại có tín hiệu, nhưng cố tình ở nơi này thì không.
Nghiêm Kinh Tài nói: "Không gọi được."
Tuy nói vậy nhưng y vẫn cầm điện thoại gọi 120, quả nhiên giống hệt suy đoán của y, không gọi được.
Tô Mẫn nói: "Xem ra có liên quan đến chuyện xảy ra hồi trưa."
Giữa trưa hôm nay, Thạch Nam Thịnh đã ăn phải khúc xương của Tiểu Trần, dù lúc ấy đã nhổ ra, nhưng cậu đã quan sát rồi, phần da phía trên đã không thấy nữa.
Không nghĩ cũng biết, nhất định là đã bị Thạch Nam Thịnh không biết gì mà ăn mất.
Cho nên Tô Mẫn đoán, Thạch Nam Thịnh dưới tình huống bị trả đũa như thế, có thể đã ăn tay của chính mình?
Đương nhiên vẫn chưa có chứng cứ chứng minh điều này, dù sao với trạng thái tinh thần như vậy của Tiểu Trần, có phải hắn làm hay không cũng không rõ.
Lần đầu tiên Hàn Cầm Cầm chính mắt thấy sự việc như này, dù trước đó không tin nhưng hiện tại bắt buộc phải tin, "Cậu ta thật sự đã chết rồi sao?"
Nghiêm Kinh Tài nói: "Như vậy rồi còn có thể không chết à?"
Miệng bị tét thành cái dạng này, có dùng kim khâu lại thì cũng không thể.
Hứa Y Hương đã bình tĩnh lại, hỏi: "Bởi vì đã ăn ngón tay của Tiểu Trần, cho bên bây giờ cậu ấy mới chết như vậy sao?"
Hàn Cầm Cầm nói: "Vậy thì đêm nay chẳng phải chúng ta không thể ăn à?"
"Điều cô quan tâm là cái này ư?" Hứa Y Hương quay đầu hỏi: "Bây giờ người đã chết, an toàn mới là quan trọng nhất."
Hàn Cầm Cầm liếc nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chẳng phải điều tôi hỏi cũng liên quan đến an toàn à?"
Hứa Y Hương không nhìn ra cô ta có bao nhiêu lo lắng.
Nói thật, Hàn Cầm Cầm cho cô cảm giác không tốt, chỉ là trực giác chứ không phải gì khác. Cho nên cô cũng không nói cảm giác này với những người khác.
"Mấy người cãi nhau cũng vô dụng." Nghiêm Kinh Tài ngồi trên một chiếc giường khác, "Bây giờ ở nơi này đã có người chết rồi."
Vốn dĩ lúc chiều còn đang nói về khả năng an toàn, lúc này liền bị vả mặt, cách chết còn quỷ dị như vậy.
Hứa Y Hương ngồi xuống bên cạnh y, "Chúng ta nên rời khỏi đây, trại mồ côi này cho em cảm giác chẳng lành, rất nặng nề."
Lúc trước nghĩ là do đã quá cũ, nhưng giờ đây lại xuất hiện đủ loại hiện tượng quái dị, rõ ràng là có vấn đề.
Tô Mẫn rời khỏi thi thể của Thạch Nam Thịnh, "Có muốn cũng không thể rời khỏi đây, lúc nãy các cậu đã tự kiểm chứng rồi."
Kỳ thật Nghiêm Kinh Tài hiểu rõ trong lòng, nhưng khi bị chọc thủng thì vẫn vô cùng nôn nóng.
Y hỏi: "Chúng ta cứ ở đây như vậy mà không ăn cơm ư?"
Tiểu Trần là người nấu cơm, ai biết tối nay hắn ta có bỏ thêm một khúc xương nào, hoặc cắt bộ phận nào đó trên người để bỏ vào đồ ăn không.
Nếu bắt buộc phải ăn, chưa tính ăn phải ngón tay, nếu ăn phải bộ phận kỳ quái nào khác, y sẽ nôn chết mất.
Tô Mẫn nghiêm túc suy nghĩ, "Sẽ không."
Nếu làm như vậy, cuối cùng người trong bộ phim này đều sẽ bị đói chết, đạo diễn tất nhiên sẽ không quay một bộ phim như vậy.
Loại sự tình này có lẽ cũng chỉ xuất hiện một đến hai lần, còn lại sẽ chết cách khác, nam nữ chính sẽ phát hiện ra vấn đề.
Nếu nhân vật phụ đã chết hết, cuối cùng Nghiêm Kinh Tài và Hứa Y Hương cũng sẽ chết.
Nghiêm Kinh Tài không thấy được an ủi chút nào, "Có thể được vậy là tốt nhất, tôi không muốn chết đói, cũng không muốn chết vì sợ."
Hứa Y Hương nhìn Tô Mẫn, "Thật vậy chăng?"
Tô Mẫn ăn ngay nói thật: "Không chắc lắm."
Đây đều là cậu suy đoán dựa trên bộ phim, khả năng khá lớn nhưng cũng không chắc chắn.
Hứa Y Hương: "......"
Cứ vậy đi, Tô Mẫn đúng là làm thay đổi ấn tượng của cô với người khác.
Tô Mẫn bị ánh mắt quái dị của cô nhìn lạnh cả người, ho nhẹ một tiếng, "Trước hết chúng ta phải xử lí chuyện của Thạch Nam Thịnh đã."
Hàn Cầm Cầm nãy giờ vẫn luôn đợi gần cửa nói: "Nói cho viện trưởng đi."
Nghiêm Kinh Tài và Hứa Y Hương trăm miệng một lời: "Không được."
Căn phòng trở nên tĩnh lặng.
"Không thể nói cho viện trưởng." Nghiêm Kinh Tài bình tĩnh nói: "Mười mấy năm, Tiểu Trần làm việc ở đây, liệu viện trưởng có biết việc này không?"
Tô Mẫn đột nhiên cảm thấy nam chính còn rất hữu dụng.
Lão viện trưởng hiển nhiên không phải dạng vừa, bởi đủ loại dấu hiệu đều cho thấy ông ta cũng không bình thường, khả năng cao là đồng bọn với Tiểu Trần.
Hàn Cầm Cầm tức giận nói: "Vậy tôi sẽ đi."
Mắc gì cô ta phải đợi ở cái nơi này, vừa thấy thi thể của Thạch Nam Thịnh thì lòng cô ta đã phát lạnh.
Nói xong, cô ta xoay người đi mất, còn đóng mạnh cửa gây ra một tiếng vang lớn.
Hứa Y Hương "Ôi" một tiếng, "Đi rồi cũng tốt, tôi cảm thấy cô ấy không có chung ý nghĩ với chúng ta."
Tô Mẫn nói: "Bởi chúng ta không thân quen, cũng không biết thân phận nhau."
Bên ngoài là một giáo viên vũ đạo, nhưng còn bên trong thì ai biết được là cái gì, hơn nữa cô ta quá bình tĩnh với cái chết của Thạch Nam Thịnh.
Nghiêm Kinh Tài vừa định lên tiếng thì cửa phòng đã bị gõ vang.
Ba người liền căng thẳng.
Hàn Cầm Cầm đã rời đi, lúc này hẳn sẽ không có khả năng gõ cửa, như vậy cũng chỉ còn một người.
Tiếng nói của lão viện trưởng truyền vào: "Ăn tối thôi."
Sau đó ông ta lại gõ cửa.
Không ai dám đi mở cửa, âm thanh rất nhanh đã ngừng lại, sau đó bọn họ liền nghe được tiếng bước chân rời đi của ông ta.
Trong phòng, mọi người đang căng thẳng liền thả lỏng trong nháy mắt, ai nấy cũng sợ lão viện trưởng đột nhiên mở cửa đi vào, sau đó nhìn thấy sự tình nơi này.
Như vậy sẽ xé rách mặt ngay lập tức.
Nghiêm Kinh Tài thở hổn hển nói: "Lần trước viện trưởng kêu chúng ta ăn cơm cũng như vậy, gõ cửa kêu một tiếng là rời đi ngay."
Giống như thông báo cho phạm nhân.
Tô Mẫn suy tư: "Trước tiên ra ngoài đã, sau đó hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Dù sao cậu còn có đồ ăn vặt, có thể chống đỡ khoảng hai ngày, dù không ăn cũng sẽ không chết đói.
Nghiêm Kinh Tài lại nhìn về phía Thạch Nam Thịnh, trong lòng bắt đầu bồn chồn, vội vàng dời tầm mắt, mở cửa ra.
Sau đó y khựng ngay tại chỗ.
Hứa Y Hương đi phía sau y, thúc giục: "Sao anh không đi tiếp đi, chắn ở chỗ này làm gì."
Hơi thở Nghiêm Kinh Tài dồn dập, đôi mắt trừng lớn, "...... Viện trưởng?"
Giọng nói y trầm khàn, nặn từ trong họng ra hai chữ.
Tô Mẫn hoảng hốt, đứng phía sau Nghiêm Kinh Tài, nhờ ưu thế chiều cao, thấy được lão viện trưởng đang đứng trên hành lang.
Dường như ông ta chưa từng rời đi, mà vẫn luôn đợi ở chỗ này.
Nghiêm Kinh Tài nuốt nước miếng, quay đầu liếc nhìn Tô Mẫn.
Sau đó y nắm chặt tay, gian nan hỏi: "....... Viện trưởng đang chờ bọn con sao?"
Lão viện trưởng nói: "Ta thấy các con không ra."
Hứa Y Hương sắp xỉu tới nơi rồi, cô nắm chặt quần áo Nghiêm Kinh Tài, thấp giọng nói: "Đừng hỏi...... Đừng hỏi......"
Càng hỏi càng đáng sợ, hoàn toàn không nghĩ ra câu trả lời.
Tô Mẫn thấp giọng nhắc nhở: "Đến đại sảnh đi."
Nghe vậy, Nghiêm Kinh Tài gật gật đầu, lắp bắp nói với viện trưởng: "Vậy, chúng ta đi ăn cơm đi."
Lão viện trưởng nói: "Đến đây đi, Tiểu Trần chờ không kịp nữa rồi."
Nghiêm Kinh Tài: "......"
Hứa Y Hương: "......"
Tâm lý vừa mới không dễ dàng xây dựng được của bọn họ hoàn toàn bị những lời này của lão viện trưởng đánh nát.
Lão viện trưởng không có chút biến hóa nào, cười nói: "Hôm nay cậu ấy làm nhiều món lắm, các con đúng là có lộc ăn."
Nghiêm Kinh Tài không hề muốn cái lộc ăn này chút nào.
Tô Mẫn đứng phía sau chỉ cảm thấy lão viện trưởng gần như đã bại lộ hoàn toàn rồi.
Lão viện trưởng cũng không cảm thấy có gì không bình thường, dẫn đầu xoay người đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nói: "Nhanh lên, không thì đồ ăn nguội mất."
Câu trước chưa dứt đã quay qua dọa người.
Nghiêm Kinh Tài và Hứa Y Hương dìu nhau đi, ở phía sau nắm chặt tay, giống như tử sĩ, thấy chết không sờn.
Tô Mẫn đi cuối, đóng cửa lại.
Động tác cậu không nhanh lắm, cũng chính trong nháy mắt ấy thấy được tình cảnh bên trong, vội vàng hé ra một khoảng cửa nhỏ.
Thi thể Thạch Nam Thịnh trên giường trở nên trong suốt, sau đó biến mất, chỉ còn lại khúc xương và vệt máu.
Giống như đứa bé gái kia, nhưng cũng không giống hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip