Chương 10: Moah moah
Những người không liên quan đều đi hết, Lục Tầm lập tức quay sang Diệp Dao. Nhưng Diệp Dao vẫn bình chân như vại, dưới ánh mắt của Lục Tầm, thong thả hút một ngụm trân châu.
Hắn dường như có rất nhiều điều muốn nói. Trùm trường tiền nhiệm - Lục Tầm im lặng mà phẫn nộ nhìn Diệp Dao, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Mày ra đường sao không mặc ấm một chút, lỡ cảm lạnh thì làm sao bây giờ?".
Diệp Dao: "Tao mặc rất ấm, đàn em vừa nãy mặc còn mỏng hơn tao".
Lục Tầm hừ một tiếng, nắm lấy một bàn tay của Diệp Dao không buông, xéo sắc nói: "Người khác mang nhiều hay ít thì liên quan gì đến tao, chả lẽ tao đau lòng dùm họ?"
Tay Diệp Dao bị ủ ấm đến nóng sôi, anh cười cười: "Bực à?".
Đó là điều Lục Tầm tuyệt đối không thể thừa nhận, dù sao Diệp Dao cũng ra ngoài để từ chối con bé kia, hắn mà còn tức tối nữa thì có vẻ gây sự quá.
Nhưng hắn thật sự khó chịu khi Diệp Dao một mình gặp gỡ mấy đứa con gái có cảm tình với mình như thế, sao Diệp Dao không thể giống hắn nhỉ, đem tất cả thư tình ném đi, trên mạng xã hội cũng không bao giờ add người lạ!
Bóp chết toàn bộ người ý đồ bất chính với hắn, làm một nam thần lạnh lùng không bao giờ liếc mắt đến những vệ tinh xung quanh mình.
"Tao không bực", Lục Tầm nghiến răng nghiến lợi.
"Ồ, vậy ok", Diệp Dao gật gật đầu.
Lục Tầm: "......".
Ủa, vậy là chấm hết? Bước an ủi đâu?
Lục Tầm giận sôi máu, lại không thể làm dữ với Diệp Dao, đành phải hung tợn cướp lấy trà sữa của Diệp Dao uống một hớp, đem buồn bực trút xuống trà sữa vô tội.
"Khoai nghiền ở đây không ngon chút nào", Lục Tầm phàn nàn.
"Thế à, tao lại thấy ngon", Diệp Dao nói.
"Mày thích làm trái tao đúng không?", Lục Tầm trừng mắt Diệp Dao một cái ...... liền thấy một sợi tóc không vâng lời bay bay bên cạnh tai anh, hắn giơ cờ đầu hàng, "Nghĩ lại thì cũng được, ăn vào rất mịn".
Trà sữa còn hơn nửa ly, Diêp Dao vẫn chưa muốn đi. Anh nhìn chỗ đối diện trống trơn mà ngẩng người, đoạn hỏi: "Lục Tầm, mày thích kiểu người nào?".
Vấn đề này đến quá đột ngột, Lục Tầm sửng sốt: "Hả?".
Diệp Dao đưa mắt quan sát Lục Tầm, nhìn đường nét sườn mặt góc cạnh của hắn, lập lại lần nữa: "Mày thích kiểu con gái như thế nào?".
Đây là đề tài mà bọn họ chưa bao giờ bàn tới. Thời cấp 3 ai ai cũng chăm chăm học hành, tuy cũng có một vài mối tình đầu nảy nở, nhưng Lục Tầm rõ ràng là không thuộc trong số đó. Đại ca trường đừng nói đến chuyện yêu đương, hắn không đem người ta chọc tức chết là may rồi.
"Tự nhiên hỏi cái này làm gì?". Lục Tầm nóng nảy xới tung mái đầu vốn chẳng mềm mượt của mình, "Sao tao biết được, tao chưa từng gặp người làm tao thấy thích".
Nghe vậy, Diệp Dao có thể đoán sơ sơ được tiêu chuẩn của Lục Tầm rất cao.
Tuy nhiên cũng dễ hiểu, gia cảnh nhà hắn vốn bề thế, bản thân hắn cũng rất có năng lực, tiêu chuẩn cao một chút cũng chẳng có gì là lạ.
"Đến tuổi cưới hỏi, người nhà mày sẽ đem một vài vị tiểu thư đến giới thiệu cho mày, như kiểu môn đăng hộ đối à?" Diệp Dao lại hỏi, anh như nghĩ đến cái gì, khóe môi cong cong, chọn ra một từ, "Cưới trước yêu sau phải hông?".
Lục Tầm: "......".
Hào môn đại thiếu gia Lục Tầm xem ra bị sốc không nhẹ, hắn mở ra di động ra nhìn ngày giờ, thành tâm cảm khái: "Cảm ơn ông trời, may mà đất nước chúng ta từ triều Đại Thanh đi qua con đường xã hội chủ nghĩa, hiện đại hoá quốc gia, không thì toi rồi".
Diệp Dao bị chọc cười, anh ngả người ra sau, dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại.
Nếu sau này Lục Tầm có kết hôn, hắn cũng chỉ lấy người hắn thật tâm yêu, như vậy cũng tốt, anh cũng có thể yên lòng từ bỏ.
Lục Tầm thò người qua, nhẹ giọng hỏi: "Vậy còn mày, mày thích kiểu nào?".
Diệp Dao liếc qua Lục Tầm một chút.
Đó cũng là một ánh mắt bình thường, giống như cái cách mà mỗi ngày anh đều nhìn Lục Tầm.
"Tao thích những người đối xử tốt với tao". Diệp Dao nói.
Quả tim đang treo lơ lửng của Lục Tầm cũng nhẹ thở phào. Cái này được nè, hắn sẽ cố hết sức đối xử tốt với Diệp Dao, vậy thì anh sẽ không bị người xấu dụ dỗ nữa.
Nhưng, Lục Tầm vừa mới yên tâm chưa được nửa giây thì lại tiếp tục cuống cuồng lo lắng: "Mà không được, cái này không được đâu nha, sao mà mày chỉ yêu cầu người ta đối xử tốt với mày? Cái đó là yêu cầu cơ bản nhất! Mày phải chọn cô thật là đẹp, có tiền, có chí, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tiền đưa hết cho mày giữ, hơn nữa không lăng nhăng nhí nhố, có thể đưa di động cho mày kiểm tra bất cứ lúc nào, còn nữa ---".
"Thôi ông im mồm đi!" Diệp Dao thấy hắn còn chưa có ý dừng lại, liền nhanh chóng đánh gãy, đau đầu nói, "Đó đâu phải là tìm đối tượng kết hôn, đó là tìm một cái nóc nhà ...... mày sẽ không yêu cầu đối tượng của mình như vậy chứ?".
"Đối tượng của tao thì không cần, nhưng mày thì cần, vì mày dễ bị lừa." Lục Tầm phán như đúng rồi.
Như vậy thì có quá lố không? Không lố một chút nào!
Là một người bạn, hắn có thể làm được hết những việc đó, đối tượng của Diệp Dao dựa vào cái gì làm không được?
Diệp Dao chẳng muốn cùng Lục Tầm bàn tới mấy cái tiêu chuẩn biến thái đó nữa, anh đưa ly trà sữa còn lại cho Lục Tầm, đẩy đẩy: "Uống hết đi rồi về".
Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, tâm trạng của Lục Tầm khá lên không ít, khi bưng trà sữa lên, hắn còn đùa cợt vài câu: "Trà sữa khoai nghiền trân châu có câu truyện hài xỉu, mày có biết hông?"
Diệp Dao chớp chớp mắt, vì thế Lục Tầm tiết lộ đáp án: "Gọi một ly trà sữa khoai nghiền trân châu, không bỏ khoai, cũng không bỏ trà sữa, chỉ cần......".
Lục Tầm kéo dài giọng điệu kiêu khích Diệp Dao: "Mày đoán xem chỉ cần gì nào?".
Lục Tầm nhìn thấy Diệp Dao khẽ cười.
Nụ cười nhẹ như không, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, sau đó hơi chu, như một nụ hôn.
"Moah moah", Diệp Dao nói.
Giải thích Joke ở đây: Nguyên văn là trà sữa khoai nghiền bo bo, một cách gọi khác của trà sữa khoai nghiền trân châu. Mà bobo có nghĩa là hôn nhẹ, thơm thơm í. Trên Douyin có cái trend làm nũng như vậy đó các bạn hihi.
----------------------------------------
Hai người Mập Mạp với Văn Kha vừa định quay về kí túc để an ủi trái tym khốn khổ của người anh trai, thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ chính chủ.
【 Tối nay có muốn đi Thanh Đằng ăn cơm không, tao mời. 】
Thanh Đằng là một nhà hàng rất có tiếng trong khu vực, đồ ăn thì không chê vào đâu được, chỉ có điều giá cả tương đối cao. Sinh viên bình thường mà tới ăn một bữa thì 'no ba ngày tết đói ba tháng hè', nên không có dịp gì thì chẳng ai đến đó ăn.
Mập Mạp và Văn Kha thì đương nhiên muốn tới ké rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại bọn họ vẫn hồi âm: 【 Hay là để bọn em mời anh đi, ai cũng biết anh vừa bị tổn thương, đi ăn một bữa cải thiện tâm trạng cũng tốt. 】
Lục Tầm rất nhanh trả lời: 【 Hiểu nhầm rồi, Diệp Dao không có bạn gái, tâm trạng của tao rất tốt. 】
【 Tao đặt bàn với ông chủ Thanh Đằng rồi, hai đứa mày gọi cái gì cũng được, không tính tiền. 】
Ồ mai gót, còn có chuyện tuyệt vời như vậy hả trời!
Mập Mạp và Văn Kha quyết đoán đi ăn một bữa hoành tráng, trả lại kí túc xá đơn độc cho Lục Tầm.
Cho nên khi Diệp Dao trở lại, trong ký túc không một bóng người.
Nhưng mọi thứ vẫn như thường, Lục Tầm trong phòng tắm rửa, Diệp Dao ngồi làm bài trên bàn học.
----------------------------------------
Trong phòng tắm.
Vòi sen phun ra dòng nước ấm, sương mù trắng xóa bao phủ khắp không gian.
Lục Tầm dựa vào gạch sứ lạnh lẽo, khẽ thở dài.
Nước ấm trong mùa thu độ nóng cao hơn nhiệt độ cơ thể nhiều, nhưng Lục Tầm vẫn cảm thấy nó không cao bằng ngọn lửa đang cháy trong lòng hắn.
Nhắm mắt lại, ngập trong đầu là hình ảnh Diệp Dao khẽ nói ...... "Moah moah".
Dễ thương quá đi.
Thêm một lần nữa, hắn đã bắt được một sắc thái khác của Diệp Dao.
Nơi nào đó vì bị nín nhịn rất lâu, dưới sự cọ rửa của nước ấm chậm rãi ngóc đầu. Lục Tầm vò vò đầu tóc, đang muốn làm qua loa cho xong thì đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Diệp Dao còn nợ hắn một lần.
Hơn nữa ký túc xá bây giờ, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Khi Lục Tầm về trước, đem mấy đứa còn lại trong ký túc dụ đi. Ý định ban đầu chỉ là muốn cù Diệp Dao nói 'moah moah' với hắn thêm lần nữa, nếu trong ký túc còn có người, Diệp Dao sẽ không tự nhiên.
Vốn chỉ vô tình làm ai ngờ lại đem tới kết quả ngoài mong đợi, đúng là 'mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên'.
Lục Tầm liếm liếm môi, hé cửa phòng tắm.
Lục Tầm khống chế giọng của mình: "Diệp Dao, lại đây một xíu".
"Mày lại quên lấy quần áo hả?". Diệp Dao hỏi hắn.
Lục Tầm không trả lời, rất nhanh, Diệp Dao đã đi tới trước cửa phòng tắm.
Diệp Dao đưa bộ quần áo vào trong cánh cửa, ngay lập tức bị một đôi tay ướt át nắm lấy.
Cửa phòng tắm bị Lục Tầm mở ra một nửa, hơi ấm từ trong phà ra ngoài, nhưng vẫn không đủ để che đậy một cái gì cả.
Diệp Dao hơi kinh ngạc mở to mắt, muốn rút tay lại, nhưng bị Lục Tầm nắm chặt.
"Mày còn nợ tao một lần, còn nhớ không?", giọng Lục Tầm có chút khàn.
Diệp Dao đưa mắt ra chỗ khác: "Tự mày làm đi, tao hôm nay vẫn còn mệt".
Lừa một lần còn được, Lục Tầm hừ một tiếng: "Lúc ra ngoài hú hí với gái thì không thấy mệt, lúc giúp tao thì mệt?".
Diệp Dao mím môi, Lục Tầm thò người qua, tới gần sát lỗ tai anh: "Chúng ta là thân nhất, đúng không?".
"...... Ừm". Diệp Dao nhẹ giọng đáp lại.
Lục Tầm thoáng dùng lực, túm Diệp Dao vào giữa phòng tắm, đóng cửa lại.
Diệp Dao thiếu hắn một lần, nhưng dễ gì Lục Tầm để anh trả hết.
Sợ mặc đồ ướt làm Diệp Dao cảm lạnh, Lục Tầm tắt vòi nước.
Nước tắt, lớp hơi nóng vẫn còn phiêu đãng, đem không giam bao lại mờ ảo.
Diệp Dao cũng không rõ tại sao, đáng lẽ là anh giúp Lục Tầm, từ lúc nào biến thành anh dựa vào vai Lục Tầm thở dốc.
Hơi thở Diệp Dao dồn dập phả lên cổ Lục Tầm, chóp mũi kẽ chạm vào vùng da đó.
Chỉ cần mở mắt, là có thể thấy mặt Lục Tầm rất gần. Anh chỉ cần hơi ngẩng đầu, là có thể chạm vào khóe môi của hắn.
...... Quá nguy hiểm.
Diệp Dao một lần nữa nhắm mắt lại, đem mặt vùi vào bả vai Lục Tầm.
----------------------------------------
Lục Tầm rất lâu không có sung sướng như vậy.
Hắn đối với chuyện kia không có nhiều ham thích, trước giờ toàn giải quyết qua loa. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên hắn cảm nhận được khoái cảm hủy diệt.
Từ tuổi dậy thì tới nay, cộng hết vào, cùng không sướng bằng lúc này.
Thì ra có người giúp đỡ đỉnh như vậy, khó trách, anh em huynh đệ hay hỗ trợ nhau quay tay. Sau này, hắn cũng muốn cùng Diệp Dao làm như vậy.
Lục Tầm giúp Diệp Dao sửa sang lại quần áo, thỏa mãn nói: "Vẫn còn nợ tao một lần, đừng có quên".
Diệp Dao không nói chuyện. Vào khuya, Lục Tầm tự nhiên như rùi chui vào giường anh để ngủ.
Bọn Văn Kha ăn no căng bụng, đêm nay ngủ bên ngoài, trong ký túc xá cực kỳ yên tĩnh.
Lục Tầm ôm Diệp Dao ngửi ngửi, người khác hít mèo có bao nhiêu sảng khoái, hắn hít người sảng khoái bấy nhiêu!
Lục Tầm đang dụi dụi hít hít, thì bị Diệp Dao đẩy ra.
"Tao muốn nói với mày một việc". Diệp Dao nói.
"Hả?"
"Đụng chạm như trong phòng tắm, tao không thích". Trong bóng tối, không nhìn thấy biểu cảm của Diệp Dao, chỉ nghe được âm thanh nhạt nhạt, "Kỳ quá, cảm thấy không giống trai thẳng lắm, về sau giảm bớt đi".
Tác giả có lời muốn nói: Thẳng nam bị nhục.jpg.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip