Chương 3
~~~~Chương 3~~~~
Edit: Blanche
[11]
Tuy rằng có một tiểu mỹ nhân nằm ở trên giường mình, nhìn mười phần ngon miệng, nhưng Tông Tĩnh Lê vừa tăng ca ban đêm, thực sự hữu tâm vô lực. Huống hồ vừa mới đem người về nhà liền làm loại chuyện ấy, cũng có chút cầm thú.
Vì vậy, Tông Tĩnh Lê tỉnh táo đắp chăn cho Phiền Nhã, tắt đèn, nói: "Ngủ."
Phiền Nhã ngẩn người, vẫn muốn cố gắng biểu hiện mình, thân thủ ôm lấy eo Tông Tĩnh Lê.
Tông Tĩnh Lê vỗ đầu cậu: "Đừng nghịch."
"...A?"
"Ngủ." Tông Tĩnh Lê lặp lại.
Là ngủ thật. Đắp chăn bông, trong sáng ngủ.
Ngày thứ hai khi Phiền Nhã tỉnh lại, Tông Tĩnh Lê đã đi rồi. Rửa mặt xong đến phòng ăn, dì Lưu đang chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Nhà này chỉ có một mình Tông Tĩnh Lê sống, bình thường chỉ có một dì nấu ăn làm theo giờ. Phiền Nhã ăn bữa sáng, cảm thấy tiền này quả thật quá dễ kiếm, dễ kiếm đến mức làm cậu cảm thấy bất an.
Chỉ cần ăn không cần làm, không phải đây là bao dưỡng tình nhân, đây là nuôi con trai rồi.
Tông Tĩnh Lê thực sự là người tốt, cậu cảm thán từ đáy lòng. Là một con người khác hẳn hình tượng loài người hung ác tàn bạo huyết tinh ích kỷ trong ấn tượng của cậu – tuy rằng cậu cũng hiểu rõ, vì hiện giờ cậu cũng là con người.
Mà nói chung, cậu muốn giúp Tông Tĩnh Lê. Có thể làm gì đây? Cậu là một người năng lực rất có hạn. Thủ công nghiệp cậu cũng không biết làm, cậu có thể làm gì?
[12]
Nghĩ tới nghĩ lui, Phiền Nhã vẫn quyết định làm một bữa cơm để diễn tả một chút cảm kích của mình.
Tuy rằng cậu không biết làm, nhưng cậu có thể học.
"Dì Lưu!" Cậu cười lấy lòng nói, "Dì có thể dạy con làm cơm không?"
Dì Lưu thần sắc vô cùng phức tạp: "Tại sao lại muốn học cái này?"
"Nhàn rỗi, nhàn rỗi ạ..." Phiền Nhã nói, "Khụ, con muốn làm cơm cho Tông tiên sinh."
Tuy rằng dì Lưu rất muốn treo bảng ngoài nhà bếp: "Địa bàn nhà bếp, không phận sự miễn vào", nhưng Phiền Nhã đã nói như vậy rồi, bà cũng không thể đuổi người đi.
Mà xem qua đôi tay này, vừa nhìn đã biết là một đôi tay chưa từng nấu cơm, thích hợp làm nổ nhà bếp.
Cuối cùng, trải qua nhiều lần dạy dỗ, dì Lưu luân phiên sử dụng kĩ năng người phát ngôn của Bộ ngoại giao cùng kỹ năng nói chuyện của bác gái ngoài chợ thực phẩm, bà cũng thành công ngăn lại Phiền Nhã ý định muốn học "Bảy đại món ăn các vùng ba ngày học cấp tốc", mà bắt cậu bất đắc dĩ phải làm trợ thủ trong nhà bếp.
[13]
Thời điểm Tông Tĩnh Lê ăn cơm trưa, hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Nói cụ thể, chính là ánh mắt của Phiền Nhã. Ánh mắt của Phiền Nhã tựa hồ đang đuổi theo hắn, hắn không chỉ chính xác bắt lấy, mà có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nó.
Lúc hắn ngẩng đầu nhìn Phiền Nhà, Phiền Nhã liền lập tức cúi đầu ăn cơm; Lúc hắn cúi đầu nhìn đĩa rau, lại cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Phiền Nhã nhìn vào hắn.
Tay đang gắp rau của Tông Tĩnh Lê khựng lại. Vì sao hắn lại mang một con vịt nhỏ không rõ lai lịch như thế về nhà? Người nọ có phải hay không bụng dạ khó lường muốn hại hắn? Đây là hạ độc? Quá huyền ảo rồi đi?
Hai người mỗi người một ý, bí mật quan sát lẫn nhau, chỉ có dì Lưu một thân ung dung bình thản bất động như núi, đũa gắp như bay.
Phiền Nhã cuối cùng thất vọng bỏ qua cái kế hoạch này. Đừng nói là một Tông Tĩnh Lê nho nhỏ, cho dù có là thần tiên hạ phàm, cũng không ăn ra được lá rau này là ai rửa.
Chỉ miễn cưỡng thấy được một cân đồ ăn nay chỉ còn hai lạng.
[14]
Đối với việc này, Phiền Nhã lại phải nhờ thần network thần thông quảng đại giúp đỡ.
Cậu nhìn thấy một bài viết, nói rằng: "Tôi bị bao dưỡng, mà kim chủ xưa nay không cùng tôi lên giường, cái gì cũng không cho tôi làm, xin hỏi đây là tại sao, tôi nên làm gì?"
Phiền Nhã tràn đầy phấn khởi bấm vào, xong thấy được bình luận như là: "Đây không phải là hàng tốt sao, xin hỏi tìm đâu được một vị kim chủ như thế.", "Hắn thật ra yêu ngươi chỉ muốn tìm lý do để được ở bên ngươi","Kim chủ của ngươi có phải hay không bị vô năng?"...
ĐM, căn bản không có giá trị tham khảo mà!
Đêm đó Tông Tĩnh Lê ngồi ở phòng khách xem đá bóng. Phiền Nhã rửa sạch một bát dâu tây ngồi một bên.
Cậu không biết quy tắc, không nhận rõ hai đội, căn bản không hiểu được một đám ngươi chạy theo một quả bóng thú vị ở chỗ nào. Nhưng cân nhắc đến đạo đức nghề nghiệp, cậu vẫn vô cùng hết sức trách nhiệm ngồi bên cạnh bồi xem.
Tông Tĩnh Lê ôm lấy eo cậu kéo một cái: "Ngồi gần một chút."
Xong, hơi xấu hổ. Phiền Nhã cũng không đoái hoài tới trận bóng đang xảy ra, nghĩ bậy nghĩ bạ một trần, cuối cùng nói: "Tông tiên sinh, anh, anh ăn dâu tây không?"
"Hả?" Tông Tĩnh Lê cúi đầu liếc mắt nhìn, "Cậu đút cho tôi đi."
Đút? Có tình thú hàm nghĩa bên trong sao? Làm sao đây? Dùng miệng đút hay dùng tay đút, cần gấp, đang online!
Phiền Nhã tâm tư quay đi quay lại trăm ngàn lần, cuối cùng vẫn là cầm lấy một quả dây tây đưa tới mép Tông Tĩnh Lê.
Tông Tĩnh Lê cắn dâu tây, tiện cắn chặt ngón tay Tông Tĩnh Lê. Phiền Nhã theo bản năng rút tay lại, nhỏ giọng kinh hô lên, trò nháo này làm một giọt nước nhỏ rơi trên y phục Tông Tĩnh Lê.
Phiền Nhã cuống quýt lấy giấy ăn đi lau, luôn mồm nói "Xin lỗi." Tông Tĩnh Lê lại cười rộ lên: "Chuyện lớn gì đâu — cậu thân thân tôi một chút, tôi liền tha thứ cho cậu."
A, nghĩa vụ đầu tiên của người bị bao dưỡng cậu đây tới rồi! Phiền Nhã căng thẳng lại thẹn thùng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đưa cổ dài tới mặt Tông Tĩnh Lê in một cái hôn, mặt đỏ đến Tông Tĩnh Lê cũng cảm nhận được độ nóng.
Tông Tĩnh Lê cười to: "Cậu sao lại tinh khiết như vậy!"
Phiền Nhã thu về, trên mặt vẫn còn bốc hơi: "Tôi sau này sẽ thành thục!"
Giờ nghỉ giữa trận, Tông Tĩnh Lê buông Phiền Nhã ra đi lấy hoa quả ăn. Không ngờ Phiền Nhã đột nhiên xông tới, ở trên môi hắn một chút.
Tông Tĩnh Lê ôm lấy cậu, cười nói: "Tiến bộ nhanh thật đấy." Tay mò vào trong vạt áo ngủ, từ bên hông mò tới trước ngực.
Phiền Nhã đã cứng thành khúc gỗ, nhưng vẫn tận lực bảo trì biểu tình trấn tĩnh. Tông Tĩnh Lê mừng rỡ không thôi, làm sao lại nhặt được một tiểu bằng hữu đáng yêu như vậy.
Đùa giỡn đồng nam nhỏ ngây thơ, ai mà không muốn làm hả.
[15]
Tông Tĩnh Lê có tận hưởng chút lạc thủ trước khi ngủ. Ngày trước ngủ cùng hắn chỉ có meo meo, mà meo meo tướng ngủ quá kém, thường thường đem cái thân thể nặng mươi cần nằm úp sấp trên người hắn, mèo tỉnh rồi lại không cho người khác ngủ.
Phiền Nhã so với meo meo săn sóc nhiều lắm. Lúc ngủ yên lặng không quấy nhiễu người, hắn ôm lấy eo nhỏ mềm mại bóng loáng của Phiền Nhã, quả thực là tâm thần sảng khoải.
Tình cơ trêu chọc một chút, bắt tới hôn một cái, liền ngoan liền nhuyễn, rõ ràng rất hồi hộp mà bộ dáng lại không dám trốn, thực ra khiến người muốn ngừng mà không được.
Vì vậy ôm ôm hôn hôn sờ sờ, tắt đèn ngủ.
Mặc dù là vịt, nhưng cũng là một đồng nam nhỏ đáng yêu như thế. Cũng không gấp một ngày hai ngày, Tông Tĩnh Lê nghĩ, muốn làm đến cùng vẫn cần một chút cảm giác.
Mà Phiễn Nhã trong đầu lại hiện ra bình luận hôm qua đọc được.
"Kim chủ của ngươi có phải hay không bị vô năng?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip