Chương 4
~~~~Chương 4~~~~
Edit: Blanche
[16]
Quan hệ bao dưỡng phát sinh đến ngày thứ năm, hôm đó là một ngày cuối tuần trời trong nắng ấm.
Tông Tĩnh Lê hỏi Phiền Nhã: "Muốn đi ra ngoài đi dạo không?"
"Có thể sao?"
Tông Tĩnh Lê bật cười nói: "Đương nhiên có thể."
Đôi mắt Phiền Nhã lập tức phát sáng. Đương nhiên là muốn rồi, cậu ra ngoài chuyến này lí do vì sao, không phải là để đi dạo trong xã hội loài người một chút à! Cậu rõ ràng chỉ là đến du lịch, lại vì một tên trộm cướp hại đi làm công, quả thực làm người nghe phải thương tâm, người gặp phải rơi lệ.
Tông Tĩnh Lê hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
"Muốn đi ... nơi náo nhiệt."
Cuối tuần ở trung tâm thành phố phồn hoa, đó là chiêng trống vang trời, bánh pháo cùng lúc vang lên, cờ đỏ phấp phới, người người tấp nập.
Lúc này, Phiền Nhã Rốt cục nhớ lại lần ở trạm xe lửa, cậu có chút hối hận quyết định của mình, dính chặt vào Tông Tĩnh Lê.
Dù sao đi lạc không phải chuyện đùa, kim chủ tính khí tốt như vậy, sợ là mất rồi không tìm lại được người thứ hai.
Tông Tĩnh Lê chen chúc giữa dòng người, mua cho cậu một cái kem. Tông Tĩnh Lê vừa đi vừa nói chuyện: "Có muốn đi tới nhà hàng của tôi không?"
"Nhà hàng của anh cũng mở ở đây sao?"
Tông Tĩnh Lê gật gật đầu: "Trạm tàu điện ngầm, trung tâm thành phố, phố lớn ngõ nhỏ, chỗ nào cậu có thể nghĩ đến, chỗ đó có nhà hàng của tôi."
"Thật là lợi hại..." Phiền Nhã một mặt đầy sùng bái mà nhìn hắn. "Vậy bán cái gì thế?"
"Nhìn phía trước." Tông Tĩnh Lê duỗi tay một cái, qua một đám người mà chỉ cho cậu xem.
Phiền Nhã thuận theo phương hắn chỉ mà nhìn lại, thấy một cái bảng hiệu thật lớn, viết ba chữ —
CHU BẠCH VỊT.
[17]
Cho nên nói người vẫn là người, giữa các chủng tộc khác nhau vẫn có khoảng cách không thể vượt qua.
Mà làm sao có người độc ác như vậy, máu tanh như vậy, chuyên môn ăn vịt! Mở nhà hàng lớn như vậy, toàn quốc, khắp phố lớn ngõ nhỏ!
Chuyên! Môn! Ăn! Vịt!
Không phải, còn ăn cả ngỗng nữa. Hung tàn hơn đi! Đến sư phụ cũng ăn!
Tông Tĩnh Lê nhìn Phiền Nhã sững sờ tại chỗ, tinh thần hoàng hốt, kem chảy hết cũng không quản.
Tay hắn lắc lắc trước mặt Phiền Nhã: "Làm sao vậy?"
Phiền Nhã sợ hết hồn, tay run một cái, kem chảy đầy tay. Cậu cũng không có giấy ăn, luống cuống nâng tay muốn liêm. Tông Tĩnh Lê kéo tay cậu lại: "Đi vào nhà vệ sinh rửa tay đi."
Thời điểm hắn chạm vào Phiền Nhã, thân thể Phiền Nhã chấn động, nháy mắt sau đó mới tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, cùng hắn đi tìm nhà vệ sinh.
Tông Tĩnh Lê nhìn Phiền Nhã bỗng nhiên cử chỉ kỳ quái, hỏi: "Làm sao vậy, không thoải mái?"
"Quá nhiều người..." Phiền Nhã nói, "Chúng ta tới nơi khác đi."
"Được, đi dạo đi dạo, mua cho cậu ít đồ. Đồng hồ đeo tay, quần áo, hay đồ chơi nhỏ cái gì khác, cậu thích cứ nói."
"Hả? Tại sao?"
"Này còn tại sao?" Tông Tĩnh Lê xoa bóp mặt cậu, "Đưa cho cậu ít lễ vật."
Hành động Tông Tĩnh Lê tự cho là thân mật ngược lại làm biểu tình Phiền Nhã càng cứng đờ.
Trời ạ, hắn bóp ta. Phiền Nhã nghĩ. Ba đời truyền thừa, chuyên môn làm vịt!
Một đôi tay như thế, đang nắm nó!
[18]
Tông Tĩnh Lê vốn là muốn mang cậu ra ngoài đi dạo, mua ít đồ dỗ bạn nhỏ vui vẻ, sau này cứ thuận lý thành chương, biết thời biết thế mà làm việc. Vậy mà từ trung tâm mua xong ít đồ, Phiền Nhã ngược lại thoạt nhìn càng sợ hắn.
Hắn từ đầu tới đuôi suy nghĩ một lần, càng nghĩ không ra chỗ nào mình không thích hợp.
Nếu như dùng tiền không làm người vui vẻ, vậy còn gì khiến người ta vui vẻ đây?
Còn có, ăn.
Tông Tĩnh Lê lái xe, từ gương chiếu hậu liếc nhìn gương mặt nghiêm nghị của Phiền Nhã: "Đi đâu ăn? Đồ Nhật? Đồ Thổ Nhĩ Kỳ? Phụ cận còn có một quán ăn cay Tứ Xuyên không tồi."
"Anh quyết định đi, gì cũng được."
"A, đúng rồi." Tông Tĩnh Lê chợt nhớ tới cái gì nói, "Gần đầy có một tiệm vịt quay mới mở không tệ lắm, da giòn quết đường ăn thật ngon."
"!" Phiền Nhã kinh hãi, "Không được!"
"...Làm sao vậy?" Tông Tĩnh Lê không nghĩ tới cậu bỗng nhiên kinh sợ như thế, "Cậu không thích?"
"Không phải!"
"Vậy tại sao?"
Phiền Nhã nín nửa ngày, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Vịt, vịt vịt đáng yêu như vậy, tại sao anh có thể ăn vịt vịt ..."
[18]
Cuối cùng vẫn là đi ăn một món ăn Pháp, Tông kim chủ mua túi mua quần áo đều không hữu dụng, lại dùng một phần rượu đỏ mà mấy cục ốc sên vãn lại trái tim Phiền Nhã.
Rất lâu rồi không được ăn ốc sên, thực sự làm vịt rơi lệ.
Ánh đèn vừa vặn, âm nhạc vừa vặn. Tại lúc bầu không khí tốt đẹp, Tông Tĩnh Lê dụ dỗ Phiền Nhã uống vào mấy ngụm rượu. Uống làm đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ, làm người ta muốn cắn một cái.
"Ăn xong? Vậy chúng ta về nhà đi.
"Phiền Nhã mở to đôi mắt long lanh đầy nước, ánh mắt có chút mơ hồ, nửa ngày mới ngơ ngác gật đầu. Cậu cảm thấy bước chân thật năng, kéo chặt Tông Tĩnh Lê, chỉ lo đi lạc.
Tông Tĩnh Lê hết sức hài lòng, cũng không quản ai nhìn, thoải mái nắm tay Phiền Nhã. Tiểu bằng hữu này thật là đáng yêu, uống rượu vào so với lúc thường ngày thật ngoan.
Hắn chạy như bay về đến nhà, ôm Phiền Nhã một bên ôm một bên hôn hôn bế lên lầu. Phiền Nhã kỳ thực không uống nhiều rượu, không có chút nào mùi rượu nồng nặc, đặc biệt hút hồn người, như bảo chủ nhân hãy ăn, làm hắn nhịn không được đáng khinh cắn nhẹ.
Phiền Nhã mơ mơ màng màng, không quản chuyện gì đều thuận theo hắn. Đợi đến lúc lên giường, trên người Phiền Nhã đã không còn mấy mảnh quần áo.
Tông Tĩnh Lê đem Phiền Nhã đặt lên giường, một bên hôn xương quai xanh cậu, một bên cởi quần áo cho chính mình. Phiền Nhã bỗng nhiên mềm nhũn gọi một câu: "Tông tiên sinh..."
Thật mềm thật ngọt, con vật nhỏ này quả là quá câu nhân.
Tông Tĩnh Lê chìm đắm trong đó, bỗng nhiên bị Phiền Nhã đầy ra.
Tông Tĩnh Lê: ?
Phiền Nhã vươn mình lên, dịch đến bên mép giường, bám mép giường nôn mửa liên tục.
Tông Tĩnh Lê: ??
Phiền Nhã phun xong, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trở mình, chớp mắt một cái đã ngủ say.
Tông Tĩnh Lê: ???
Trời xanh làm chứng, cậu thực sự không uống nhiều! Trên thế giới sao lại có người tửu lượng kém như vậy! Mẹ, không thể uống rượu phải nói sớm chứ!
Hắn đã tin ma men say rượu mất lý trí rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip