Chương 4: Thăm mộ vai chính công

Có lẽ vì là ngày Thanh Minh, thời tiết không mấy tốt, mây mù bao phủ bầu trời phía xa, những giọt mưa sắp sửa rơi xuống.

Mộ của vai chính công nằm ở vùng ngoại ô, trên một ngọn núi, phải lái xe hai tiếng đồng hồ mới có thể nhìn thấy bóng dáng của ngọn núi.

Càng đến gần ngọn núi, thời tiết càng trở nên xấu hơn. Khi họ xuống xe, bầu trời đã tụ tập một lớp mây đen dày đặc, như thể mưa sắp rơi xuống.

Giang Chiêu mất một lúc lâu mới lên đến đỉnh núi, cuối cùng mới nhìn thấy bia mộ của vai chính công.

Nó đứng cô đơn trên đỉnh núi, nếu không có tấm bia đá kia, hầu như không ai biết rằng dưới mảnh đất này đang chôn cất một sinh mạng trẻ tuổi đầy sức sống, và là một trong những nhân vật chính dẫn dắt thế giới này.

Giang Chiêu bước đi chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn.

Em nhìn thấy bức ảnh dán trên bia mộ.

Đó là bức ảnh thẻ của vai chính công khi còn học cấp ba, cậu thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi mặc bộ đồng phục học sinh kiểu vest, máy ảnh chụp cận cảnh cổ áo vest, bên trong là áo sơ mi đỏ sẫm, làm nổi bật làn da trắng nhợt nhạt ở cổ cậu thiếu niên.

Có thể trở thành vai chính công của một quyển tiếu thuyết thì ngoại hình của hắn chắc chắn không cần phải bàn cãi, ít nhất Giang Chiêu chưa từng thấy ai đẹp hơn hắn.

Loại đẹp này khác hoàn toàn với vẻ đẹp của Lâm Ngọc Vận.

Vẻ đẹp của Lâm Ngọc Vận là sự kết hợp của khí chất nhã nhặn và diện mạo thanh tú, rất dịu dàng, nhưng trên thực tế trái tim bên trong kia lại hoàn toàn lạnh lùng, chẳng quan tâm đến ai, càng chẳng có ai có thể lọt vào mắt anh ta.

Còn vai chính công lại... Giang Chiêu không biết phải miêu tả thế nào, nhưng hắn giống như một con sói đầu đàn cao quý, trên mặt đầy vẻ hung dữ, nhưng lại không thể phủ nhận được vẻ đẹp cuốn hút, hăng hái đầy khí thế, đôi môi khẽ nhếch một nụ cười nhạt đến gần như không có.

Một người như vậy chắc chắn sẽ là nhân vật nổi bật trong trường học, có vô số cô gái mê mẩn theo đuổi.

Thế nhưng giờ đây hắn lại nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo, biến thành một đống tro tàn không thể cháy hết.

Giang Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút thổn thức.

Mẹ Giang xoay người, móng tay nhẹ nhàng chọc vào trán em, hận sắt không thành thép nói: "Thật là, một chút cũng không nghe lời... Cầm lấy, đi dâng nó một bó hoa."

Nghe lời thúc ép, thân hình Giang Chiêu bỗng khựng lại.

Kẻ thù đã hại chết mình giờ lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mang hoa đến dâng cho mình...

Nếu vai chính công dưới suối vàng biết được, liệu có giữ nổi nắp quan tài không?

Hay là sẽ lập tức tức giận đến mức bật dậy, kéo kẻ kia xuống làm bạn trong quan tài?

Nhìn bó hoa được đưa đến trước mặt, Giang Chiêu không tự chủ được mà lùi lại một bước, hoảng hốt nói:

"Không... Con không tặng đâu!"

Phản ứng của em có thể coi là quá khích, giọng nói cũng lớn hơn hẳn.

May mắn là vai chính thụ đã đi về phía trước, nơi đây chỉ còn lại Giang Chiêu và mẹ Giang.

Mẹ Giang trừng mắt nhìn em, nghiêm giọng nói: "Bó hoa này con phải dâng."

Ánh mắt bà liếc qua Lâm Ngọc Vận ở gần đó, hạ giọng nghiến răng nói: "Nó chết cũng là vì con, con ngay cả một bó hoa cũng không dâng nổi? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đến tai bố mẹ nó, con bảo bố con phải làm sao? Người ta sẽ nói nhà họ Giang giáo dục thật tốt, nuôi ra được một kẻ vong ân bội nghĩa!"

Bó hoa bị nhét thẳng vào ngực em, mùi hương nhè nhẹ lập tức lan tỏa đầy mũi.

Hương thơm của hoa hồng...

Lâm Ngọc Vận đúng lúc đó quay đầu nhìn về phía họ, như thể đang thắc mắc tại sao họ vẫn chưa đi qua.

Giang Chiêu đành từ bỏ ý định trả lại bó hoa, cúi đầu bước tới phía trước.

Trong lòng em là một bó hồng trắng tinh khôi, từng đóa lớn tròn đầy, cánh hoa xếp chồng lớp không một vết tì, trên đó còn đọng những giọt sương nhỏ li ti, hương thơm dịu dàng như ngấm vào lòng người, gần như ngay lập tức bao phủ lấy em.

Em tiến đến trước tấm bia đá lạnh lẽo, dưới ánh mắt soi mói của mẹ mình, cúi người đặt bó hoa trong tay xuống trước mộ.

Trong tầm mắt em, ngoài những cánh hoa trắng như tuyết, chỉ còn lại dòng chữ vàng lấp lánh. Lờ mờ, em nhận ra hai chữ "chi mộ," lớp sơn vàng còn rất mới, chứng tỏ đây là một ngôi mộ vừa xây.

Giang Chiêu đang định thẳng lưng đứng dậy thì động tác bỗng khựng lại.

Em cảm nhận được, ngoài ánh mắt của mẹ mình, còn một ánh nhìn khác đang dán chặt lên người em.

Ánh nhìn đó lạnh lẽo, như rắn độc quấn lấy, vừa bám víu vừa sâu thẳm, chứa đầy hận thù ngập trời. Từng chút, từng chút một, ánh mắt đó như bàn tay vô hình lướt qua toàn thân em, lạnh đến nỗi như xuyên qua tận xương tủy, khiến máu trong người như bị đông cứng, cả thân thể chìm vào hố băng.

...Là ai?

Ai đang nhìn em?

Là Lâm Ngọc Vận? Hay là vệ sĩ đi cùng?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip