Chương 35: Trò Chuyện Với Nhau
Thế Giới Thứ Nhất: Mạnh Khương Nữ Khóc Trường Thành (34)
☆ Chương 35: Trò Chuyện Với Nhau.
Trong gian điện phụ, Mạnh Khương Nữ hành lễ, tinh tế đánh giá Cố Lương Sanh, hắn mặc áo bào màu xanh thăm thẳm vải satanh, bên trong lộ ra đường viền màu bạc điêu khắc cây hoa dâm bụt, lười biếng dựa vào chỗ ngồi, tư thái thanh tao lịch sự. Sắc mặt hắn hơi có chút tái nhợt, thế nhưng khí sắc là vô cùng tốt, khiến người nhìn liền cảm thấy vui tai vui mắt.
Mạnh Khương Nữ mấy ngày nay trong lòng căng thẳng cuối cùng đã bình tĩnh lại, nàng vui mừng nói: "Thấy em không có việc gì, chị dâu cũng yên lòng. Mẹ ở nhà luôn lo lắng cho ngươi, sau này em nếu là đi Hàm Dương, e sợ càng là khó có thể gặp lại, Lương Sanh nếu có thời gian, trở lại gặp mẹ một chút, làm mẹ an tâm." Nói xong, Mạnh Khương Nữ không khỏi có chút chua xót, bước vào chốn thâm cung, từ đây người thân cũng khó gặp lại.
Cố Lương Sanh nghe vậy, khuôn mặt sầu bi, hai mắt ướt át: "Là Lương Sanh bất hiếu, làm mẹ đã lớn tuổi, còn muốn vì em vất vả. Ngày sau Lương Sanh không thể phụng dưỡng mẹ, hi vọng chị dâu cùng anh trai quan tâm mẹ."
Mạnh Khương Nữ gật đầu nói: "Đây là điều đương nhiên, chị với anh trai em tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho mẹ."
Nhân phẩm của Mạnh Khương Nữ, Cố Lương Sanh tự nhiên là tín nhiệm, nói đến Cố Kỷ Lương, hắn vừa vặn có tin tức tốt phải nói cho nàng: "Chị dâu, bệ hạ nói đã hạ lệnh, không lại bắt lính đi xây trường thành, chậm lại tiến độ xây dựng. Y nói, anh trai không cần lại đi xây trường thành, chẳng mấy chốc sẽ được hộ tống trở về Cô Tô."
Lời này vừa nói ra, Mạnh Khương Nữ liền vui mừng, kích động ngồi thẳng lên, hỏi: "Có thật không? Anh trai ngươi khi nào sẽ về đến nhà?"
Cố Lương Sanh khẳng định gật đầu: "Là thật, gia đình của chúng ta có thể tính là đoàn tụ." Cố Kỷ Lương trở lại Cô Tô, căn nguyên bi kịch được giải trừ, như vậy, Cố gia già trẻ tính mạng không lo.
"Quá tốt rồi, này thật sự là quá tốt..." Mạnh Khương Nữ mừng đến phát khóc, giọt nước mắt cuồn cuộn mà rơi, nàng dẫu môi cánh hoa, nói không thành tiếng.
Cố Lương Sanh lẳng lặng nhìn nàng phát tiết tình cảm của mình, mấy trăm cái ngày đêm lo lắng tích lũy thành núi, đặt ở trên vai, đã sớm không chịu nổi gánh nặng, bây giờ có chỗ để tiết, tự nhiên là mãnh liệt mà ra.
Yên lặng rơi lệ xong, Mạnh Khương Nữ mới kinh ngạc phát hiện không đúng, nàng vội vã lau nước mắt, có chút xấu hổ nói: "Làm Lương Sanh chê cười!"
Cố Lương Sanh lắc đầu, hiểu ý nói: "Không sao, ngày đó em nghe bệ hạ nói như thế, khóc còn lợi hại hơn chị dâu nhiều!"
Mạnh Khương Nữ bị chọc cười, trong lòng không dễ chịu cũng tan thành mây khói: "Chị ở trong cung cũng nhiều ngày, mẹ bên kia còn cần người chăm sóc. Anh trai em sắp về, chị còn phải dọn dẹp một chút, liền không lại đến đây quấy rầy."
Cố Lương Sanh gật gật đầu, đứng lên nói: "Mẹ bị bệnh đã lâu, em đều chưa đi thăm mẹ, thật sự là không đúng. Hôm nay em cùng chị trở về, ở lại qua đêm, cũng làm mẹ thấy yên tâm."
Cố Lương Sanh lời này có thể coi là niềm vui bất ngờ, hắn trở về, Mạnh Khương Nữ tự nhiên là hoan nghênh cực kỳ, chỉ là, nàng có chút chần chờ nói: "Em đã nói cho bệ hạ chưa?"
Cố Lương Sanh vung tay, không để ý lắm: "Sau lại kêu người nói cho y biết một tiếng là được."
Cho nên, đây là làm trước báo sau?! Đối với Cố Lương Sanh tùy hứng, Mạnh Khương Nữ dở khóc dở cười: "Lương Sanh, bệ hạ mặc dù sủng em, nhưng em cũng không thể thị sủng mà kiêu, nếu là chọc bệ hạ giận, phải làm sao?"
Mặc dù Mạnh Khương Nữ hận Doanh Chính, hoàng quyền ở trên, nàng cũng không thể không thỏa hiệp.
Đối mặt với Mạnh Khương Nữ cẩn thận từng li từng tí một, Cố Lương Sanh khẽ mỉm cười: "Chị dâu yên tâm, bệ hạ sẽ không trách tội em, em có chừng mực."
Mạnh Khương Nữ cũng không tiện nói nhiều, Lương Sanh là người thông minh, có thể độc chiếm bệ hạ, ngoại trừ nhan sắc, tự nhiên còn có cái khác. Nàng không nhúng tay, chỉ căn dặn vài câu. Nếu không ngày sau đi Hàm Dương, không ai ở bên người chỉ điểm, Lương Sanh chẳng phải là muốn tự loạn trận cước? Sinh hoạt là của mỗi người, người khác tự nhiên không thể khống chế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip