Chương 36: Doanh Chính Đen Mặt
Thế Giới Thứ Nhất: Mạnh Khương Nữ Khóc Trường Thành (35)
☆ Chương 36: Doanh Chính Đen Mặt.
Bên này, Cố Lương Sanh cùng Mạnh Khương Nữ về đến nhà, cùng Cố lão thái thái gặp lại, ôm đầu khóc rống, nước mắt ướt vạt áo. Bên kia, Doanh Chính triệu tập chư vị đại thần, cùng nhau thương nghị, giảm bớt lao dịch, giảm bớt thuế, chậm lại tiến trình xây trường thành, đợi y ban lệnh xong, trở lại tẩm cung, muốn cùng Lương Sanh chia sẻ, kết quả lại biết được hắn cùng Mạnh Khương Nữ đồng thời trở về Cố gia.
Doanh Chính một người ngồi tại chỗ, hờn dỗi, lại là Mạnh Khương Nữ, tại sao cái gì cũng có nàng? Lần trước làm phiền y cùng Lương Sanh ngọt ngào, y còn không có tìm nàng tính sổ, lần này ngược lại làm tốt, trực tiếp đem bắt cóc người, lẽ nào nàng không nghe nói y hỉ nộ vô thường, tàn bạo vô đạo sao?
"Mạnh Khương Nữ cô được lắm!" Doanh Chính cắn răng nói.
Tổng quản thái giám cảm thụ được cấp trên tức giận, yên lặng mà co lại thành một đoàn, nỗ lực giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình, chỉ lo Doanh Chính không vui, liền đem hỏa khí nổ trên người hắn.
Hắn chỉ là một cái thái giám nhỏ QAQ Thật xót xa mà! Đáng thương Cố gia Mạnh thị, xem ra bệ hạ là đem hết thảy sai lầm đều đặt trên người nàng, yên lặng vì nàng thấp nến.
"Lý Tiến, đi, cùng trẫm đến nhà họ Cố!" Doanh Chính đứng dậy, ra lệnh.
Tổng quản thái giám Lý Tiến vội vã đi theo: "Dạ!"
Hoàng hôn màu sắc ấm ấp từ từ lặn xuống nơi chân trời đi vào sông hoàng lạc phía tây.
Doanh Chính đóng gói đơn giản xuất hành, chỉ dẫn theo Lý Tiến.
Nhiều ngày không thấy, đứa con trai út cuối cùng cũng coi như trở về, lại nghe nói con trai lớn không cần lại đi xây trường thành, chẳng mấy chốc sẽ trở lại Cô Tô, bệnh của Cố lão thái thái lập tức liền khỏi hơn một nửa, nàng buổi trưa uống một chén thuốc, giờ ngọ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, cả người thoải mái, giống như bệnh nặng khỏi hẳn.
Đại phu nói đúng, tâm bệnh sẽ có tâm dược! Con trai út bị bệ hạ không nói tiếng nào mang đi, hiện tại khoẻ mạnh mà trở về, con lớn ít ngày nữa liền bình an trở về, hai cái tâm bệnh lập tức đều đi, bệnh này có thể không khỏi sao?
Bữa tối, Cố lão thái thái không để ý Mạnh Khương Nữ cùng Cố Lương Sanh khuyên bảo, khăng khăng muốn chính mình xuống bếp làm món mà hắn thích ăn, nàng hiểu rõ, con út ngày sau là muốn cùng bệ hạ trở về Hàm Dương, có thể ăn được đồ nàng tự mình làm càng ngày càng ít! Bệ hạ là vua của một nước, nàng hận, cũng không thể làm gì, chỉ có thể hi vọng bệ hạ mãi sủng ái Sanh như bây giờ, cũng không uổng Sanh thân là nam nhi lại dưới thân người khác.
Thời điểm Doanh Chính đến Cố gia, Cố Lương Sanh đang cùng người nhà ăn cơm, cảm thụ tình mẹ của Cố lão thái thái.
Cố lão thái thái một mặt từ ái nhìn Cố Lương Sanh ăn còn gắp vài món bỏ vào trong chén của hắn, làm cho hắn ăn nhiều một chút, tuy rằng Cố Lương Sanh đều sắp ăn không nỗi, mà hắn vẫn không có từ chối, cười híp mắt đều bỏ vào trong miệng, không có chút nào miễn cưỡng. Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Cố lão thái thái nghi hoặc nói: "Đây là người nào đến?"
Mạnh Khương Nữ buông chén đũa, cầm khăn lau miệng, nói: "Mẹ, con đi mở cửa, mẹ ăn đi!"
"Được!"
Mạnh Khương Nữ đi tới mở cửa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mặc thường phục Doanh Chính cùng thái giám tổng quản lý đến: "Bệ... Bệ hạ, sao ngài lại tới đây?"
Nhìn thấy Mạnh Khương Nữ, Doanh Chính mặt lạnh, hừ lạnh nói: "Trong thiên hạ này tất cả là đất của vua, làm sao? Trẫm không thể tới à?" Nói xong, y đẩy cửa mà vào, trực tiếp không để mắt đến sự tồn tại của nàng.
Phía sau, thái giám tổng quản Lý Tiến nhìn Mạnh Khương Nữ lắc đầu, ra hiệu bệ hạ hỏa khí rất lớn, nàng tự lo lấy!
Mạnh Khương Nữ nhìn Doanh Chính nghênh ngang mà vào, cắn chặt bờ môi, hai mắt ánh lửa, bệ hạ như vậy, làm sao có thể khiến người trong thiên hạ kính yêu đây? Nghĩ đến hai người trong phòng không biết gì cả, Mạnh Khương Nữ vội vàng đóng cửa lại, đuổi theo.
Buông chén đũa, Cố Lương Sanh đang uống trà nhìn thấy Doanh Chính bước vào cửa, xém nữa là bị sặc nước, hắn kinh ngạc nói: "Bệ hạ, sao ngài lại tới đây?"
Doanh Chính nhìn bộ dáng kinh hãi của Cố Lương Sanh, hỏi ngược lại: "Làm sao? Trẫm tới nơi này ngươi cảm thấy thật kỳ lạ sao?"
Cố Lương Sanh thành thực gật đầu, đi tới nghênh đón y: "Đúng vậy! Bệ hạ không phải nói chính vụ bận rộn sao?!"
Y sợ nếu lại tiếp tục bận, vợ chắc phải theo người khác chạy mất!
Cố lão thái thái ở một bên đầu tiên là không rõ, sau đó nghe Cố Lương Sanh nhắc tới hai chữ bệ hạ, lập tức cả kinh đứng lên, người trước mặt khí độ bất phàm, anh tuấn uy vũ lại là bệ hạ? Bệ hạ cư nhiên đến nhà nàng? Chưa từng va chạm xã hội, tiếp xúc với nhân vật lớn nào Cố lão thái thái có chút hoảng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip