Chương 37: Ân Ái

Thế Giới Thứ Nhất: Mạnh Khương Nữ Khóc Trường Thành (36)

☆ Chương 37: Ân Ái.
    
     "Dân phụ... Dân phụ... Tham kiến bệ hạ..." Cố lão thái thái há miệng run rẩy hướng về Doanh Chính quỳ xuống hành lễ, đợi Doanh Chính gọi đứng lên, liền vội vã đở dậy nàng. Hắn vốn định lần này trở về là làm Cố lão thái thái hưởng thụ niềm hạnh phúc gia đình, Doanh Chính liền đến quấy nhiễu.
    
     Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút ủ rũ, lén lút trừng Doanh Chính một cái.
    
     Doanh Chính không rõ vì sao, đầy bụng nghi hoặc mà ngồi bên cạnh Cố Lương Sanh, y nhìn thức ăn trên bàn, vừa định kêu Lý Tiến lấy chén đũa cho y, Cố lão thái thái thấy, nào dám làm bệ hạ cơm thừa! Nàng vội vàng mà đứng lên nói: "Bệ hạ, ngài chờ một chút, dân phụ lại vì ngài làm một phần, cơm này đồ ăn đều nguội, ăn vào không tốt cho thân thể."
    
     Cố lão thái thái như thế lo sợ mặt mày tát mét, Cố Lương Sanh thấy, tay đặt ở dưới bàn bấm đùi Doanh Chính, dùng ánh mắt ra hiệu y không được cho mẫu thân hắn thêm phiền phức, có ăn thì ăn, không cần quá nhiều ý kiến.
    
     Doanh Chính bắt được tay nhỏ không an phận của Cố Lương Sanh, nắm ở trong tay tinh tế thưởng thức, đối Cố lão thái thái nói: "Không cần phiền phức, liền như vậy dùng đi!"
    
     Cố Lương Sanh thấy Doanh Chính nhượng bộ, như thưởng mà dùng ngón tay út nhẹ nhàng cào lòng bàn tay của y, dẫn tới thân thể Doanh Chính chấn động, cùng tay nhỏ bé của hắn ngoắc quấn lấy, thuận thế mà thăm dò vào bên trong ống tay áo của hắn, vuốt ve da thịt mềm mại.
    
     Lần này đổi lại Cố Lương Sanh không dễ chịu, hắn giãy dụa không được, lại không dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể để cho Doanh Chính ăn đậu hũ non.
    
     Cố lão thái thái nhìn thấy hành động của hai người, nàng cũng từng có tuổi trẻ tự nhiên cũng biết thời điểm tình cảm sâu sắc khó kìm lòng nổi, nhìn dáng vẻ dịu dàng của bệ hạ, không giống lúc lạnh lùng khi mới vào phòng, Cố lão thái thái cũng yên lòng, con cháu có phúc của con cháu, nàng không giúp được cái gì, chỉ cầu bệ hạ thời điểm có mới nới cũ, có thể nhớ kỹ bây giờ, đối xử tử tế với Sanh.
    
     Mạnh Khương Nữ yên lặng mà ăn cơm, nhìn hai người dinh dính nhơm nhớp, nhớ tới lúc cùng tướng công tân hôn ngọt ngào, lại so với hiện tại cô đơn, càng cảm thấy Doanh Chính tồn tại là chói mắt.
    
     Lý Tiến im lặng không lên tiếng ở phía sau làm sân khấu, trong lòng yên lặng đấm đất, \(^o^)/ âu da! Bệ hạ tâm tình tốt, hắn không cần lo lắng sợ hãi rồi! Cảm ơn ông trời, cảm ơn thị quân!
    
     Bữa tối kết thúc, Cố lão thái thái lôi kéo Cố Lương Sanh lại nói chút lời, nói nói, liền nước mắt lưng tròng, dù sao cũng là chính mình mười tháng hoài thai rơi xuống thịt, nâng trong lòng bàn tay mười mấy năm, bây giờ cứ như vậy bị sói tha đi, hơn nữa đi một lần, có thể là cả đời đều không được gặp mặt, Cố lão thái thái lại làm sao tự an ủi mình, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu!
    
     Cố Lương Sanh ôm nàng, cảm nhận hơi ấm trên người Cố lão thái thái, nhẹ giọng an ủi nàng, đợi ngày sau ổn định tại Hàm Dương rồi, tất nhiên sẽ đón nàng gặp nhau.
    
     Cố lão thái thái chỉ là yêu thương sờ đầu Cố Lương Sanh, không hề nói gì. Thế nhưng Cố Lương Sanh biết Cố lão thái thái là không tin sẽ có một ngày như vậy, hoặc là nói không tin bệ hạ có thể đối hắn trước sau như một.
    
     Đối với việc này, Cố Lương Sanh cũng không nói gì, nói nhiều cũng không bằng mắt thấy mới là thật.
    
     Bên trên trường thành, thị vệ trăm dặm chạy tới, truyền đạt ý chỉ của bệ hạ, giảm bớt lao dịch, giảm bớt thuế, chậm lại tiến trình xây trường thành, mọi người có thể về nhà, sau đó thay phiên đến xây dựng trường thành.
    
     Ý chỉ vừa ra, mọi người đều là ngây người, không dám tin tưởng, mãi đến khi thị vệ tuyên chỉ lần thứ hai, xác nhận việc này là thật, mọi người nhảy cẫng hoan hô, kinh hỉ muốn điên.
    
     Cố Kỷ Lương cũng là kinh hỉ, hơn một năm gian khổ làm tên thư sinh này tiều tụy, hắn không kịp chờ đợi muốn biết mình có thể về nhà trước hay không. Hắn vẫn không thể chen vào trong đám người, lại bị người gọi lại dẫn tới một chỗ khác.
    
     Cố Kỷ Lương có chút lo sợ bất an mà nhìn thị vệ trước mặt: "Không biết đại nhân tìm tiểu sinh có việc gì?"
    
     Thị vệ kia nói: "Bệ hạ, mệnh vi thần mang ngài về Cô Tô."
    
     Cố Kỷ Lương nghe vậy nghi ngờ không thôi: "Chuyện này... Bệ hạ vì sao làm ngài hộ tống ta về Cô Tô?"
    
     Thị vệ kia cười vang nói: "Cố công tử ở trường thành thật lâu, sợ là không biết em trai ngài Cố Lương Sanh hiện tại là người được bệ hạ sủng ái."
    
     Cố Kỷ Lương nghe vậy, phảng phất sấm sét giữa trời quang, tay chân ngứa ngáy, sắc từng chút một đen xuống, thật giống mất đi ngôn ngữ dẫu môi lại nói không ra lời

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip