Chương 73: Em Nói Em Thích Anh, Anh Không Nghe Thấy Sao?

Thế Giới Thứ Ba: Lương Sanh Là Đại Mỹ Nhân (7)

☆ Chương 73: Em Nói Em Thích Anh, Anh Không Nghe Thấy Sao?

Cố Lương Sanh như hóa thành một bãi nước xuân, mềm nhũn nằm trên ghế sô pha, hắn lấy cánh tay che đôi mắt, chỉ lộ ra đôi môi đỏ bị hôn đến kiều diễm ướt át, hơi khẽ run rẩy, đầu lưỡi hồng nhạt như ẩn như hiện, Cố Tiêu nhấp miệng, ánh mắt như lửa nóng, nhìn về phía món ăn ngon.

Không cần nhìn vào mắt Cố Lương Sanh, Cố Tiêu cũng biết cặp mắt liễm diễm đào hoa kia nhất định là tràn ngập sương mù, hiện ra sắc thái mơ hồ, như muốn dụ dỗ y tàn nhẫn mà làm hắn khóc, làm đôi mắt đẹp đẽ kia rơi nước mắt, làm đôi môi đỏ bừng kia gọi tên y.

Một tay Cố Tiêu đỡ cổ Cố Lương Sanh, cúi đầu nhẹ nhàng cắn đường viền lỗ tai tinh xảo, cảm giác tê dại mang theo đau nhói, Cố Lương Sanh run người, tức giận dời cánh tay, lộ ra hai mắt đầy hơi nước, đứa nhóc này, rốt cuộc là học được những thứ này từ đâu?

Quả nhiên đôi mắt mang theo hơi nước! Cố Tiêu si mê mà hôn nhẹ lên đôi mắt Cố Lương Sanh, thậm chí duỗi đầu lưỡi liếm láp. Cố Lương Sanh có chút kinh hoảng kéo quần áo Cố Tiêu, thẹn quá thành giận nói: "Cố Tiêu, em dừng lại!"

Cố Tiêu lưu luyến một chút, mới tiếc nuối thu hồi đầu lưỡi, nhìn khuôn mặt anh trai đỏ ửng, thở gấp không ngừng, nội tâm tự đắc: "Anh à, sao anh không tránh?"

Cố Lương Sanh liếc nhìn, phong tình vạn chủng lộ ra, hắng giọng: "Nói cái gì đó! Ai tránh? Còn không từ trên người anh xuống, nếu bị người hầu nhìn thấy, em chờ bị ba mẹ dạy bảo đi!"

Cố Tiêu mừng tít mắt, ôm Cố Lương Sanh làm nũng: "Anh ơi, anh đây là đồng ý sao?"

Cố Lương Sanh nhăn lông mày: "Đồng ý gì?"

Sắc mặt Cố Tiêu cứng đờ: "Anh, anh chưa hiểu sao? Em thích anh! Em muốn ở cạnh anh, muốn đem anh thu nhỏ nhét vào trong túi, đi đâu cũng mang theo."

Cố Lương Sanh nở nụ cười: "Cố Tiêu, hôm nay em nói điên gì thế? Uống lộn thuốc?"

"Anh --" Cố Tiêu kéo dài âm thanh, thất bại cực kỳ, y biểu đạt rõ ràng như vậy, anh ấy chẳng lẽ chưa nhận ra? Hay là đang giả ngu?

Nghĩ vậy, Cố Tiêu tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Cố Lương Sanh, ánh mắt cũng không né tránh, cũng không thấy bất kỳ buồn nôn, chán ghét hay trốn tránh, ngoại trừ hơi khó hiểu, còn lại không quá bình thường.

Cố Tiêu táo bạo mà nắm tóc, rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Hành động rõ ràng đến thế, anh ấy lại không có cảm giác? Không cảm thấy kỳ lạ sao?

Cố Lương Sanh vỗ vai Cố Tiêu: "Được rồi, em xuống nhanh đi, plant vs zombie của anh đã tới màn cuối rồi, em đừng phá nữa."

"Anh --" Cố Tiêu trợn tròn mắt, không dám tin: "Chơi game chẳng lẽ còn hơn cả em sao? Em nói em thích anh, anh không nghe thấy sao?"

Cố Lương Sanh trả lời y bằng một biểu cảm khó hiểu, tay mò tới điện thoại, mở màn hình: "Anh nghe được mà! Anh đâu có điếc! Nhưng cái này cùng plant vs zombie có liên quan gì? Hai cái này không giống nhau!"

Cố Tiêu hỏng mất, vùi đầu vào cổ Cố Lương Sanh không chịu đi, y làm sao cũng nghĩ ra, sao lại lệch phương hướng thế này? Plant vs zombie là cái quỷ gì? Có thể nghiêm túc một chút hay không?

Cố Lương Sanh tùy ý y nằm úp sấp, giơ điện thoại bắt đầu chơi game, Cố Tiêu nghe tiếng leng keng leng keng trên đỉnh đầu, còn có tiếng zombie gào gào, tâm trạng hỏng mất mười phần. Sao lại biến thành như vậy?

Cố Lương Sanh miệng hơi cười, liếc nhìn cái đầu xù xù ngay cổ, trong lòng hừ nhẹ, nhóc con, không dằn vặt em một chút, làm sao xứng đáng với cái môi bị cắn sưng này? Hừ! o( ̄ヘ ̄o#)

Về phần ranh giới đạo đức, thế tục không dung, hắn sẽ quan tâm sao? Hôm nay có rượu hôm nay say, người sống một đời, quan trọng nhất là sống đúng với lòng mình!

Phẩm tính làm người của Cố Tiêu, hắn biết rõ, nếu muốn tìm một người sống hết đời, y sẽ không là lựa chọn sai! Còn bớt thời gian tìm người!

Mẹ Cố cùng các tiểu thư uống trà chiều xong lúc về đến nhà, nhìn thấy hai anh em nằm đè nhau trên ghế sô pha, con trai lớn còn giơ tay chơi game, lắc đầu bật cười: "Làm gì thế? Tiểu Tiêu, sao con lại nằm úp sấp trên người anh? Anh con không khó chịu sao? Đã bao lớn rồi! Ôi chao, đúng rồi, hôm nay sao con lại về sớm vậy?"

Cố Tiêu cọ cọ thân thể Cố Lương Sanh, hít sâu một hơi, mãi đến tận trong lồng ngực đều là mùi hương của hắn, mới chậm rãi ngẩng đầu, chào hỏi mẹ Cố: "Mẹ, mẹ về rồi!"

Mẹ Cố ngồi lên ghế sô pha, vỗ cái đùi lớn của Cố Tiêu: "Nhanh đi xuống, nếu không đè chết anh của con!"

Cố Tiêu vươn mình, ngồi xuống trên ghế sô pha, sắc mặt vẫn khó coi như trước: "Ồ!"

Cố Lương Sanh cử động thân thể đau nhức, xoay người, tìm tư thế thoải mái nhất, híp mắt cười chào hỏi mẹ Cố, xong tiếp tục chơi game.

Mẹ Cố nhìn dáng vẻ Cố Lương Sanh thảnh thơi, lại nhìn vẻ mặt tái xanh của Cố Tiêu, thấy buồn bực cực kỳ, con út đối với con lớn trước giờ luôn ôn hòa, làm cha mẹ như bọn họ đều ước ao, hôm nay sao lại thế này?

"Đây là thế nào? Giận dỗi anh trai? Nói cho mẹ biết xảy ra chuyện gì?"

Cố Tiêu ngồi trên ghế sa lon, nén giận đem điện thoại đưa tới trước mặt mẹ Cố, nói: "Mẹ, mẹ xem weibo đi?"

Mẹ Cố nhận điện thoại, vừa nhìn lại ngay người, che miệng, một mặt không dám tin, mặc dù biết con lớn đúng là rồng phượng trong loài người, nhưng không nghĩ tới, con mình mặc đồ nữ lại xinh đẹp như vậy, nếu không phải khuôn mặt này thật sự rất quen, nàng chẳng thể tin vào mắt mình.

Mẹ Cố kinh hỉ vạn phần nói: "Tiểu Sênh à, sao con không nói cho mẹ biết? Ảnh này thật đẹp! Nếu em trai con không nói, con tính không nói cho mẹ à?"

Cố Lương Sanh nghi hoặc mà ngẩng đầu, đầu óc mơ hồ: "Ảnh gì ạ?"

"Cái này nè! Con không biết sao?" Mẹ Cố đưa điện thoại đặt trước mặt hắn, chỉ vào ảnh: "Này không phải con sao?"

Cố Lương Sanh ngồi dậy, nhìn thấy bức ảnh, bừng tỉnh: "Thì ra là cái này à! Đã công bố rồi sao? Con cũng không để ý!"

Mẹ Cố hưng phấn vô cùng: "Lúc nhỏ con đã trắng trẻo đáng yêu, lại giống búp bê sứ. Mẹ muốn cho con ăn mặc như búp bê, kết quả ba con sống chết không đồng ý, mẹ thấy rất đáng tiếc. Không ngờ, nguyện vọng bấy lâu nay đã được thực hiện!"

Cố Tiêu đen mặt: "Mẹ, con nói với mẹ việc này không phải để mẹ khen anh ấy, mẹ nhìn xem lộ tay lộ chân, còn mặc đồ nữ, này sao được?"

Mẹ Cố yêu thích không buông tay mà nhìn bức ảnh: "Anh của con là nam, lộ tay lộ chân thì có gì đáng kinh ngạc! Con xem người mẫu trên TV kìa, không phải chỉ mặc một cái quần lót sao? Hơn nữa, anh của con đẹp vậy, không mặc đồ nữ, cũng khá đáng tiếc!"

Cố Lương Sanh thấy bộ dáng Cố Tiêu phiền muộn, cười đến nghiên ngã, Mẹ thật là tốt! Nói thật là hay! Hắn nói mà, sao Cố Tiêu tự dưng lại nổi điên, thì ra là do bức ảnh!

"Anh --" Cố Tiêu thấp giọng rít gào, mẹ cùng anh trai đối với việc này không coi là chuyện lớn làm y rất là phiền não: "Mẹ, anh con là đại thiếu gia tập đoàn Cố thị, mẹ nghĩ thử xem nếu để cho bạn bè trên thương trường thấy được, không phải khiến người cười rụng răng sao? Trong nhà không thiếu tiền xài, xuất đầu lộ diện làm gì?" Nguyên nhân chủ yếu nhất là, y không muốn anh trai bị người khác dòm ngó, y chỉ cần anh trai sống dưới mí mắt của mình.

Nghe vậy, mẹ Cố trầm mặt, nàng không phải người cổ hủ, coi xuất đầu lộ diện là con hát. Con trai nàng vừa đẹp, học giỏi, cái gì cũng tốt, có chút không tốt là không thèm để ý bất kỳ thứ gì. Tập đoàn Cố thị to lớn, nghĩ cũng không muốn, lại ném cho con út quản lý, tốt nghiệp xong liền ở nhà, cả ngày xem TV, chơi game, cũng không ra khỏi cửa, ngay cả cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm uống rượu giao tiếp cơ bản cũng không có, chớ nói chi là mang bạn gái về cho nàng. Người sống phải có mục tiêu, có phương hướng, Cố Lương Sanh còn chẳng có mong muốn kết hôn sinh con, mỗi ngày sống lãng phí thời gian. Là một người mẹ nàng cảm thấy lo lắng, chỉ sợ hắn cảm thấy sống không có luyến tiếc, liền cắt cổ tự sát, phải biết, rất nhiều người bệnh trầm cảm đều là như thế. Hiện tại thật vất vả mới ra khỏi cửa, còn trắng đêm không về, chỉ điều này cũng để nàng vui mừng khôn nguôi! Đừng nói phản đối, nàng càng giơ hai tay tán thành nha!

"Tiểu Tiêu à, anh con thích làm gì, thì để anh con làm, nhà họ Cố chúng ta nếu như bởi vì anh con làm việc này mà bị người cười nhạo, chỉ có thể nói chúng ta còn chưa đủ lớn mạnh."

Lúc này Cố Lương Sanh đang xem bình luận, nhìn thấy những bình luận "A a a a a" "Nam thần tôi phải sinh khỉ con cho anh" "Nữ thần tôi phải kiếm xà phòng cho cô", thì ra -- sinh vật giống Phương Tiểu Tân ở thế giới này cũng thật nhiều nha! Nhưng mà, nói thế nào đây? Cố Lương Sanh hơi nhíu mày, không có cảm thấy chán ghét, trái lại còn cảm thấy rất mới mẻ.

Nghe thấy mẹ Cố tán thành, hắn nháy mắt mấy cái, mở miệng nói: "Mẹ, nếu mẹ thích, con có thể chụp thêm vài chủ đề cho mẹ xem."

"Ôi cục vàng của mẹ!" Mẹ Cố ôm Cố Lương Sanh vào trong lòng, không cảm thấy chán ngán: "Mẹ muốn con mở rộng trái tim mình, con thích thì làm, mẹ nhất định sẽ ủng hộ con!"

Cố Lương Sanh liếc nhìn các loại biểu đạt yêu thích mình trên điện thoại, gật đầu: "Mẹ, con cảm thấy cái này còn rất thú vị."

Nghe vậy, mẹ Cố kích động hôn nhẹ lên trán Cố Lương Sanh: "Giỏi quá! Lương Sanh nhà chúng ta là giỏi nhất!"

Cố Lương Sanh khó hiểu mà nhận lấy sự nhiệt tình của mẹ Cố, chuyện này thì có gì giỏi cơ chứ? Hắn hoàn toàn không biết việc mình ở thế giới này lén lút lười biếng, thả lỏng, lại bị mẹ Cố xem là sống không còn gì luyến tiếc.

Làm mẹ cũng nát cả trái tim!

Cố Tiêu căm giận đấm ghế sô pha, nghe ý kiến của y sẽ chết sao? Y dầu gì cũng là người nối nghiệp tập đoàn Cố thị nha!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip