Chương 79: Vệ Sĩ Lý Lỗi
Thế Giới Thứ Ba: Lương Sanh Là Đại Mỹ Nhân (12)
☆ Chương 79: Vệ Sĩ Lý Lỗi
Gã năm nay đã 27 tuổi, mấy năm trước xuất đạo còn có chút nhân khí, thế nhưng càng ngày càng nhiều người mới tiến vào vòng giải trí, gã dần lắng đọng xuống, đến bây giờ đã không nóng không lạnh rất lâu, thật vất vả đi lên đường dây của Vương, chuẩn bị giương ra quyền cước, kết quả lại trở thành như vậy, hết thảy nỗ lực đều uỗng phí. Có thể tưởng tượng được, tâm tình của kém bao nhiêu.
Vương Ngả chú ý tới thần sắc của Chu Thanh, nội tâm thở dài, ông đuổi tất cả mọi người đi, để bọn họ về nghỉ ngơi đợi thông báo, chỉ gọi Chu Thanh vào văn phòng.
"Tôi nghĩ cậu cũng đoán được, Hoa Thần là diễn nam số hai."
Chu Thanh nắm chặc nắm đấm, cắn chặt hàm răng, mặt lộ vẻ không cam lòng' "Vương đạo, còn tôi thì sao? Tôi vì bộ phim này đóng góp nhiều như vậy, cứ thế mà tùy tiện đem tôi đá đi sao? Chúng ta đã ký hợp đồng."
Vương đạo đưa cho gã chén trà, động viên nói: "Bình tĩnh đừng nóng! Tôi biết cậu khổ cực, cậu đóng góp cho bộ phim này rất nhiều, nhưng nhà đầu tư yêu cầu, tôi cũng chỉ có thể làm biên kịch lại tăng thêm một nam ba, thù lao vẫn như trong hợp đồng, cậu thấy có được không?"
Trong vòng giải trí việc bị cướp nhân vật là chuyện thường xảy ra, dù cậu là nam chính, cho dù là nam chính cũng không thể đảm bảo sẽ nổi tiếng hơn nam hai.
Chu Thanh nắm chặt chén, ngửa đầu uống cạn, đem đầy bụng không cam lòng cùng oán hận tất cả đều đặt ở đáy lòng, một nam ba vừa được thêm vào nào so được với nam hai chứ? Nhưng có còn hơn không!
Sau khi tiễn Chu Thanh, Vương Ngả đốt điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, đều chuyện gì chứ! Lần sau trước khi đóng phim tuyệt đối phải đi cúng.
Hiếm khi bản thân tràn đầy phấn khởi mà xuất phát, kết quả lại bị tên nhóc Hoa Thần quấy thành như vậy. Cố Lương Sanh ngáp một cái, xoa mắt, thôi, trước về khách sạn ngủ bù đi!
Đi xe đến khách sạn, lại không thoát được Hoa Thần, Cố Lương Sanh nhìn số phòng của mình, lại nhìn Hoa Thần ở phía đối diện, trong lòng nói thầm, rốt cuộc là đại thần nào sắp xếp vị trí này cho hắn? Này ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, thật khiến người ta sốt ruột!
Hiển nhiên Hoa Thần cũng nghĩ như vậy, y nặng nề nhìn về phía Cố Lương Sanh hừ một tiếng, khấp khễnh mở cửa đi vào, sau đó đóng cửa cái đùng.
Cố Lương Sanh nhún vai, thiếu niên trung nhị tật xấu nhiều! Hắn nhìn về phía trợ lý nhã nhặn cùng vệ sĩ thân hình cao lớn: "Các anh mỗi người thuê một phòng nghỉ ngơi đi!"
Hai người gật đầu: "Vâng, Lương thiếu!"
Ngủ bù một giấc, Cố Lương Sanh cuối cùng là bị tiếng gõ cửa đánh thức, hắn buồn ngủ mà vò đầu, trước tiên đi mở cửa, liền nhìn thấy một bức tường hình người xuất hiện ở cửa: "Lương thiếu, nên ăn cơm trưa!"
Cố Lương Sanh ngủ đến mơ màng nhìn thân hình vạm vỡ trước mặt. Bộ quần áo bị cơ bắp căng ra, cơ bắp nhô ra như nắm đấm. Tay Cố Lương Sanh không khống chế được mà chọt chọt cơ ngực kia, đầu ngón tay hơi đau, Cố Lương Sanh nhìn cơ ngực kia, lại nhìn đầu ngón tay xanh nhạt của mình, vẻ mặt hơi mê man, trong mắt ngậm lấy vài tia hơi nước, ngữ điệu khó hiểu nói: "Tại sao sẽ đau như vậy?"
Lý Lỗi chưa từng biết thì ra cậu chủ của mình khi vừa ngủ dậy, lại đáng yêu như thế, y nở nụ cười trầm thấp, dùng tay xoa xoa đầu ngón tay hồng nhạt của Cố Lương Sanh: "Chắc do cơ bắp của tôi khá cứng."
"Ồ!" Cố Lương Sanh ngốc manh mà chọt lồng ngực của mình, cười láo lĩnh nói: "Không đau, mềm mại!"
Lý Lỗi xém xíu bị hành động đáng yêu này của Cố Lương Sanh làm cười đau cả bụng, y kéo lỏng cà vạt ra cho dễ thở, sau đó đẩy Cố Lương Sanh vào trong: "Lương thiếu, đi rửa mặt cho tỉnh táo, đã 12 giờ, chắc cậu cũng đói bụng rồi."
"Ồ!" Cố Lương Sanh ngoan ngoãn nghe lời đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, nước lạnh nhanh chóng làm đầu óc của hắn tỉnh táo, nghĩ lại hành động ngớ ngẩn của mình ban nãy, Cố Lương Sanh có chút kích động muốn đập đầu xuống đất, hắn rất ít khi sẽ vô tri như vậy, là vệ sĩ kia đến không đúng lúc.
Trong lòng Cố Lương Sanh không tiếng động mà hò hét, ở trong phòng tắm phiền nhiễu không thôi, mãi đến khi Lý Lỗi lo lắng hắn vì chưa tỉnh ngủ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nên đến gõ cửa, hắn mới lau nước trên mặt, chậm rãi đi ra.
"Ăn cơm đi! Đúng rồi, Tiểu Lâm đâu?" Cố Lương Sanh giả bộ trấn định mà dẫn đầu đi đến phòng khách, ánh mắt đều không nhìn Lý Lỗi, phảng phất chuyện vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra.
Lý Lỗi theo sát phía sau, trả lời: "Tiểu Lâm bị đau bụng, kêu tôi đem bữa trưa mang đến cho cậu."
Y đứng phía sau Cố Lương Sanh, nhìn thấy vành tai hồng hồng bị tóc thoáng che khuất, y ngây người, ý cười lập tức hiện lên trong con ngươi đen, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên, còn tưởng là người nọ không thèm để ý, thì ra là giả bộ bình tĩnh!
"Anh ăn chưa?" Cố Lương Sanh mở túi, phát hiện bên trong chỉ có một phần cơm, thuận miệng hỏi.
"Tôi cùng Tiểu Lâm đã ăn rồi, lúc gọi điện thoại cho cậu thì không ai nghe máy, tiếp tân dưới sảnh nói không thấy cậu xuống, tôi đoán Lương thiếu còn đang ngủ. Chúng tôi thấy đã 12 giờ, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, ngủ tiếp không tốt cho cơ thể, liền tới gọi cậu dậy!"
Cố Lương Sanh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: "Vậy anh đi đi! Khi nào tôi muốn ra ngoài thì sẽ gọi anh!"
Lý Lỗi đáp một tiếng, mở cửa đi ra ngoài, vừa vặn gặp phải Tiểu Lâm đang mang theo cơm hộp đến đây, y nhanh tay đóng cửa, cầm lấy cơm hộp trong tay Tiểu Lâm, kéo cậu ta về phía phòng mình: "Lương thiếu đã tự gọi đồ ăn, cái này chúng ta cùng giải quyết đi!"
Tiểu Lâm mơ hồ đi cùng Lý Lỗi, trở về phòng, cầm đũa lên, mới phát giác được chỗ nào không đúng, má ơiヾ(? 'Д′? )! Hắn làm trợ lý của Lương thiếu, cư nhiên không có đúng lúc mang cơm trưa đến, làm Lương thiếu tự mình chọn món ăn, quả thực không thể tha thứ, cậu ta đùng một cái để đũa xuống, đứng lên, một bộ tâm thần bất an: "Không được, tôi phải đi giải thích với Lương thiếu, tôi không cố ý đến trễ, tôi cho rằng cậu ấy còn đang ngủ, mới khoan thai đến chậm."
Lý Lỗi để đũa xuống, đem cậu ta túm trở lại vị trí: "Đừng lo lắng, tôi đã nói với Lương thiếu, tôi nói cậu đau bụng, cho nên mới đến trễ. Lương thiếu là người tốt, tất nhiên sẽ không để trong lòng, cậu kinh hãi như vậy làm gì."
Nghe Cố Lương Sanh sẽ không truy cứu, Tiểu Lâm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tinh thần ăn cơm: "Cố phu nhân căn dặn tôi nhất định phải chăm sóc Lương thiếu kỹ lưỡng, đây là nhiệm vụ của tôi."
Lý Lỗi bất đắc dĩ gắp miếng thịt gà đặt vào bát Tiểu Lâm, ý đồ chặn miệng cậu ta, cảm giác người hầu trung thành nghe theo chủ nhân dặn dò chăm sóc tiểu chủ nhân thật làm y sởn hết tóc gáy. Chẳng phải là không đến đưa một bữa cơm thôi sao? Cần thiết phải vậy?
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Lương Sanh nhàm chán mà xem TV, ngay sau đó có người gõ cửa phòng, hắn mở cửa nhìn, là vệ sĩ cùng trợ lý của mình.
Lý Lỗi giơ bộ bài Tây trong tay, nói: "Biết Lương thiếu sẽ không tán gẫu, cho nên tôi cố ý đi mua bộ bài Tây, ba người chúng ta chơi đấu địa chủ giết thời gian, được không?"
Cố Lương Sanh đối với cái này cầu mà không được, cứ chờ đợi như này, đúng là tẻ nhạt, bất quá, hắn thấy động tác lưu loát mà tắm bài Lý Lỗi, "Tôi không biết chơi, anh phải dạy tôi!"
Lý Lỗi gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, dạy Cố Lương Sanh nhận bài, nói quy tắc, sau khi nói rõ ràng, liền bắt đầu. Vừa bắt đầu, Cố Lương Sanh còn có chút mới lạ, bị cho rằng là địa chủ nên bị hai người vây công, chết đến không thể lại chết, dần dần, hắn hiểu rõ cách chơi, bắt đầu học một biết mười, bắt đầu phản công lại hai người kia.
Cứ như vậy, một buổi trưa ba người (chẳng hề) vui vẻ chơi đấu địa chủ mà trôi qua.
Cố Lương Sanh có chút chơi chưa đã mà thả lá bài trong tay xuống, nhìn hai kẻ thua cuộc trên mặt dán đầy hoá đơn, tâm trạng cực kỳ sảng khoái: "Trò chơi này thật thú vị, buổi tối tiếp tục!"
Lý Lỗi xé hoá đơn trên mặt, lại gật đầu: "Được!"
Tiểu Lâm khóc không ra nước mắt mà nhìn hai người, chỉ có thể liều mình bồi quân tử, ai kêu Cố Lương Sanh là lão đại của cậu ta chứ! Ai tới cứu vớt cậu ta đi!
Sau khi vào phòng tắm rửa mặt, Lý Lỗi trở lại phòng khách, thấy Cố Lương Sanh đang nhìn tờ giấy đặt đồ ăn bên ngoài nói: "Nghe nói chung quanh đây có rất nhiều phố ăn vặt, đồ ăn rất ngon, phong cảnh bốn phía cũng đẹp, Lương thiếu muốn đến xem sao?"
Nghe vậy, Cố Lương Sanh quyết đoán ném tờ đơn đặt đồ ăn trong tay: "Đi, đi xem xem!"
Lý Lỗi đem ý cười giấu ở trong mắt, cùng Cố Lương Sanh ra ngoài, thuận tiện đóng cửa, còn ai đó đang trong phòng tắm phấn đấu, y lựa chọn xem như không thấy.
Chờ ra khỏi cửa, Cố Lương Sanh mới phát giác thiếu một người: "Kỳ lạ, Tiểu Lâm không đi cùng à?"
Lý Lỗi hời hợt nói: "Cậu ta đau bụng còn chưa khỏe, phỏng chừng còn ở trong WC."
Cố Lương Sanh tỏ vẻ hiểu mà gật đầu: "Nếu cậu ta không khỏe, cũng không cần đi theo!"
Đúng lúc này, điện thoại Lý Lỗi vang lên tiếng chuông, y vừa nhìn, quả nhiên người gọi là Tiểu Lâm: "Này, các anh ở đâu? Sao tôi vừa đi ra, lại không thấy các anh đâu?" Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Lâm gấp gáp như con ruồi không ngừng vo ve.
Lý Lỗi nhìn Cố Lương Sanh đang xem mỹ thực chung quanh, thấy hắn không chú ý tới động tĩnh bên này, lập tức trả lời: "Lương thiếu nói nếu thân thể cậu không thoải mái, thì cứ ở lại khách sạn nghỉ ngơi, bên này có tôi là đủ rồi."
"Ôi chao, thân thể tôi chỗ nào không khỏe chứ?" Tiểu Lâm như hòa thượng không sờ thấy tóc.
Lý Lỗi cắn răng nói: "Cậu quên rồi à? Cậu buổi trưa mới bị đau bụng đó!"
"Ôi -- vậy thì sao!" Tiểu Lâm đấm ngực giậm chân: "Coi như buổi trưa tôi đau bụng, lúc này sớm đã khoẻ rồi!"
Lý Lỗi không kiên nhẫn nói: "Lương thiếu thiện tâm, thương cảm cho cậu, cậu cũng đừng nói nhiều, miễn cho quấy rầy sự hăng hái của cậu ấy, tôi cúp trước!"
"Ôi chao-- "
Lúc này Cố Lương Sanh đã mua một cái kẹo bông trắng, như một đứa trẻ vui vẻ cắn từng miếng, nhìn thấy Lý Lỗi nói chuyện điện thoại xong, hiếu kỳ hỏi: "Ai vậy?"
Lý Lỗi hời hợt nói: "Là Tiểu Lâm, cậu ta nói bụng không thoải mái, chắc sẽ không đến."
Cố Lương Sanh gật gật đầu, duỗi ra đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm kẹo bông ngọt ngào, cảm thấy ăn không đã nghiền, liền mở ra miệng nhỏ cắn một cái, ngọt ngào, dính dính, làm miệng hắn dính đầy bột đường, càng thêm vài phần ngây thơ cùng đáng yêu giống một đứa bé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip