Chương 3

Bộ đàm trước ngực Triệu Phỉ Quân phát ra tiếng rè rất nhỏ, nhưng ở tầng 5 trống trải lại đặc biệt rõ ràng.

Ban công nhỏ cuối hành lang chỉ rộng bằng khoảng ba người lớn đứng song song, bên ngoài có bậc thềm rộng nửa mét, giữa cửa sổ và hành lang là lan can sắt một mét.

Vương Hữu Vi đã trèo qua lan can, ngồi ở bậc thềm bên ngoài.

Dưới tầm mắt chăm chú của mọi người, anh ta cúi đầu im lặng năm phút, cuối cùng mới đáp lại.

Anh ta hít mũi, thở ra một hơi, nhỏ giọng: "Bây giờ tôi quay vào."

Mọi người thả lỏng, cùng thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Phỉ Quân nhìn chăm chú hai người đang tay nắm tay mắt rưng rưng đẫm lệ, như thể muốn diễn cảnh nước mắt qua song sắt bất cứ lúc nào, hắn không dám chủ quan, cầm dây thừng an toàn chậm rãi bước tới.

Vương Hữu Vi có lẽ đã từ từ xoa dịu suy sụp tuyệt vọng lúc đầu, anh ta lau nước mắt, để thể hiện tôn nghiêm một người đàn ông, anh ta nắm lấy lan can mượn lực, lập tức vặn nửa thân trên, muốn xoay người trở lại.

Triệu Phỉ Quân kinh ngạc, lạnh giọng ngăn cản anh ta: "Đừng nhúc nhích!"

Hạ Nhất Niệm buông tay Vương Hữu Vi, đứng lên cùng lúc Triệu Phỉ Quân phát ra tiếng động.

Đúng lúc đó, Vương Hữu Vi vừa quỳ xuống bậc thềm, ngẩng gương mặt đẫm nước mắt lên, ngượng ngùng cười với tất cả: "Không sao, chút sức này tôi vẫn còn..."

Anh ta đã ngồi bên ngoài quá lâu.

Cả ngày chưa ăn gì, lại duy trì một tư thế mãi, hơn nữa vừa mất khống chế cảm xúc la hét, Vương Hữu Vi đánh giá cao cơ thể mình quá rồi. Ngay lúc vừa khuỵu xuống, cảm giác tê mỏi và mất sức ngay lập tức cuốn lấy anh ta.

Trong tiếng kinh hô của nhóm người vây xem dưới tầng, trên hành lang tầng 5 thời gian như khựng lại mất một giây.

Đương lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Hạ Nhất Niệm đã vọt lên, lập tức tóm được cánh tay của Vương Hữu Vi!

79 tệ tiền lẻ theo động tác của cậu cũng rơi xuống.

Trên đường phố từng cơn gió nhẹ thổi qua.

Trong chớp nhoáng Triệu Phỉ Quân cũng theo sát sau cậu, giữa lúc Hạ Nhất Niệm hoàn toàn bị kéo ra ngoài, hắn lập tức ôm lấy hai chân thiếu niên.

"Anh Triệu!"

"Mau mau mau!"

Ba người còn lại mới sực tỉnh, nhanh chóng kéo cơ thể đang không ngừng trôi xuống của Triệu Phỉ Quân.

Sợi dây an toàn vốn dùng để buộc vào người Vương Hữu Vi vẫn còn trong tay Triệu Phỉ Quân, hắn nghiến răng, sức mạnh bùng nổ khiến gân xanh trên trán nổi rõ.

Trên tay Triệu Phỉ Quân gánh hai sinh mạng, gương mặt căng chặt trừ vẻ hoảng sợ ban đầu nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Hắn quát vào bộ đàm: "Lão Dương! Tiếp được người chưa!"

Lính cứu hỏa thò nửa người khỏi tầng 4 trực tiếp đáp lại: "Thiếu chút nữa!"

"Chậc." Triệu Phỉ Quân cau mày, phân phó người phía sau: "Thả xuống một tí nữa."

Ba người một hàng ôm eo nhau giống như đại bàng săn gà nhìn thoáng qua nhau, nghe lời dịch lên phía trước một bước.

Ba thân thể treo bên cửa sổ thoáng trôi xuống.

Triệu Phỉ Quân trấn an: "Đừng sợ."

Hạ Nhất Niệm treo ở giữa không lên tiếng, Triệu Phỉ Quân tưởng cậu bị dọa choáng váng, một bên chỉ huy lão Dương đỡ lấy Vương Hữu Vi, một bên tiếp tục an ủi: "Không sao đâu, tôi có thể cứu cậu lên."

Hạ Nhất Niệm bị kẹp giữa, cánh tay gánh trọng lượng một người đàn ông trưởng thành, hai chân bị Triệu Phỉ Quân giữ chặt, toàn thân đau đớn như bị xé rách. Nhưng điều khiến cậu tuyệt vọng nhất không phải là giây phút sinh tử căng thẳng sợ hãi sau khi rời núi chưa đến một tuần, mà là——

"Tiền của tôi!!"

Lúc lão Dương đỡ được Vương Hữu Vi đưa vào hành lang tầng 4, xác nhận an toàn, Hạ Nhất Niệm rốt cuộc không nhịn được bật khóc: "Tiền của tôi rơi rồi!!"

Triệu Phỉ Quân: "..."

Người dưới tầng tận mắt chứng kiến lý do thiếu niên bật khóc: "..."

Có người không kìm được bật ra tiếng cười thiện ý, hô lên với cậu: "Cậu đừng kích động! Chúng tôi tìm giúp cậu!"

Hạ Nhất Niệm bị treo lơ lửng giữa không trung, nước mắt chảy từ khóe mắt rơi lộp độp theo cơn gió nhẹ, đuôi mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn nhóm người tham gia náo nhiệt bên dưới đang chia nhau nhặt tiền lẻ giúp cậu, không nhịn được tủi thân, nổi tính trẻ con nâng tay lau mắt.

Triệu Phí Quân kéo chân cậu lên, tức giận nói: "Có mỗi 79 tệ thôi mà!"

Hạ Nhất Niệm hung dữ: "79 tệ không phải là tiền chắc!"

"Anh trả cho tôi!"

Triệu Phỉ Quân ôm lấy eo cậu, đưa thiếu niên gầy yếu vào hành lang an toàn.

Bị treo ngược hơi lâu, sau khi được cứu lên, mái tóc đen tuyền của Hạ Nhất Niệm càng lung tung lộn xộn, đôi mắt hạnh tròn tròn còn ngấn lệ, đuôi mắt bị cậu lấy tay quệt qua, đỏ ửng lan tới mi dưới. Nước da trắng ngần, mũi vừa nhỏ vừa thẳng, chóp mũi hơi hếch, khóe môi xị xuống, ai cũng có thể nhìn ra cậu đang mất hứng.

Triệu Phỉ Quân lần đầu tiên thấy có người kề cận cái chết rồi còn nhớ thương tiền, xem ra thật sự rất nghèo.

Hắn cởi găng tay, dưới ánh mắt lên án của thiếu niên, vươn tay vuốt mấy sợi tóc xõa trên trán cậu ra sau, giống như dỗ dành trẻ con trong nhà gây sự vô lý, nói: "Đợi chút nữa giúp cậu liên kết alipay và wechat, được chưa?"

Hạ Nhất Niệm hít nước mũi, bình tĩnh suy nghĩ, dường như 79 tệ cũng không liên qua tới đối phương lắm.

"Thôi."

Hạ Nhất Niệm ôm balo đen trên mặt đất lên.

Cậu rốt cuộc hiểu ra cái gì gọi là chưa xuất sư đã chết, thật khiến người anh hùng rưng rưng nước mắt!

Ôi.

Hạ Nhất Niệm ôm cặp, tủi thân đi mất.

Đội viên nhìn bóng dáng ai oán của cậu, hỏi: "Đội trưởng Triệu, đây là con cái nhà ai thế?"

Triệu Phỉ Quân thu hồi tầm mắt, dùng móc chữ D trong tay gõ đầu đội viên, mắng: "Nhiều chuyện."

Hạ Nhất Niệm chưa kịp ra ngoài hiểu hết chân ý chứa đựng trong câu thơ đã bị gọi lại.

Nhân viên y tế nhận ra cậu là người bị treo ngoài cửa sổ, lúc Hạ Nhất Niệm xuất hiện ở đại sảnh liền lôi kéo đến bên cạnh kiểm tra cẩn thận.

Vương Hữu Vi ngồi cạnh cậu, đôi tay bưng một ly sứ, uống từng hớp trà nóng.

Cả hai đều bị căng cơ ở các mức khác nhau.

Hạ Nhất Niệm nghiêm trọng hơn một chút, trên đùi cậu còn bị bầm tím, có thể thấy lúc đó Triệu Phỉ Quân dùng nhiều sức như nào.

Đầu tiên bác sĩ chườm đá đơn giản giúp cậu, sau đó kê một số loại thuốc chống viêm giảm đau, nhắc hai người nếu tình hình không cải thiện thì phải tới bệnh viện châm cứu.

Đến bệnh viện là phải chi tiền. Hạ Nhất Niệm không dám qua loa, ôm cặp nghiêm túc gật đầu.

Vương Hữu Vi nhìn cậu, không nhịn được bật cười.

Đã thật lâu anh ta chưa cười thật lòng.

Hạ Nhất Niệm không chú ý tới trạng thái của anh ta, nhìn bác sĩ thu dọn xong hộp sơ cứu, tựa như chuẩn bị ra về, không khỏi hỏi: "Không cần khám cho người cứu hỏa kia sao?"

Vừa rồi vì cứu bọn họ, đôi tay Triệu Phỉ Quân phải kéo hai người, tình trạng chưa chắc đã tốt hơn cậu.

Cậu vừa dứt lời, đã có vài người bước ra khỏi cửa thang máy. Triệu Phỉ Quân đi cuối cùng, hắn đã cởi mũ, tháo nút áo trên cùng của bộ đồ cứu hỏa màu đỏ cam, lộ ra xương quai xanh.

Trên tay hắn còn cầm dây ném được cuộn gọn gàng và dây an toàn, trên trán lấm tấm mồ hôi, sống mũi cao thẳng, mày rậm mắt to, đúng là vẻ đẹp trai theo tiêu chuẩn phổ biến hiện nay.

Nhưng hắn rất cao, cộng vơi cơ bắp và sức lực, lúc cúi đầu nhìn người rất có cảm giác áp đảo.

Hắn đang phân phó đội viên làm việc, không chú ý tới bên Hạ Nhất Niệm.

Cho nên Hạ Nhất Niệm không khỏi thúc giục: "Bác sĩ, ngài mau qua xem đi."

Biểu tình của bác sĩ hơi cổ quái, chắc là quen biết Triệu Phỉ Quân, nhưng nhìn gương mặt Hạ Nhất Niệm tràn ngập vẻ nôn nóng, đành nuốt lại câu tố chất thân thể đội trưởng Triệu không cần kiểm tra.

Sau đó chậm rì rì đi qua.

Hạ Nhất Niệm nhìn anh ta vừa nói chuyện với Triệu Phỉ Quân vừa chỉ tay qua bên này, dưới tầm mắt hai người, cậu theo bản năng mỉm cười.

Tuy rằng đối phương gián tiếp hại cậu mất 79 tệ, nhưng người hiền lành Hạ Nhất Niệm vẫn chọn lấy ơn báo oán.

Triệu Phỉ Quân nhìn cậu hai giây, mới nâng tay cho bác sĩ kiểm tra.

Hạ Nhất Niệm thu hồi tầm mắt, đặt ánh nhìn trở lại trên người Vương Hữu Vi.

Vương Hữu Vi khoác một chiếc chăn lông, nhìn kĩ thấy cái tay đang ôm ly sứ run rẩy rất nhẹ. Anh ta thể hiện sự thân thiện nhất với ân nhân cứu mạng Hạ Nhất Niệm, lúc đối phương nhìn qua, đầu tiên anh ta móc từ trong ngực ra bốn đồng tiền xu, sau đó lấy tiền mặt còn sót lại trong ví, đưa toàn bộ cho cậu.

Nhưng Hạ Nhất Niệm chỉ nhận lấy bốn đồng tiền xu.

Vương Hữu Vi cố chấp nhét tiền qua: "Chỗ tiền còn lại của cậu không tìm được, chỉ có bốn đồng xu này. Cậu cứ cầm lấy trước đi, đợi lát nữa tôi ra ngân hàng rút ít tiền mặt cho cậu."

Hạ Nhất Niệm vẫn lắc đầu.

Cậu mỉm cười, cầm lấy tay Vương Hữu Vi, cạy mở bàn tay đang nắm chặt tiền ra, đầu ngón tay ấm áp chạm lên chỉ tay sắc nét của anh ta, nói: "Cuộc sống trước năm 30 tuổi của anh có một trở ngại, nhưng điều đó không quan trọng, mệnh của anh sẽ xuất hiện một quý nhân, giúp đỡ anh vượt qua khó khăn này."

Vương Hữu Vi sững sờ nhìn cậu.

"Cuộc đời anh còn rất dài, sẽ có những thăng trầm trong sự nghiệp, nhưng đến tuổi trung niên sẽ ổn định lại, từng bước vươn lên."

"Ừm... vợ của anh một thời gian nữa mới xuất hiện, đừng nóng vội, anh sẽ tìm được chị ấy."

Vương Hữu Vi ngơ ngác hỏi: "Cậu xem bói?"

Tuổi còn trẻ sao đã tới bước đường này?

Trách sao vì 79 tệ mà đàn ông con trai lại chảy nước mắt.

Hạ Nhất Niệm buông tay anh ta, thả lỏng người dựa về sau, cười nói: "Không phải đâu, tôi đang an ủi anh thôi!"

"À." Vương Hữu Vi cười ngượng, thân là một người đàn ông sắp 30, lại được một thiếu niên vừa trưởng thành an ủi, ít nhiều gì cũng hơi xấu hổ, nhưng anh ta vẫn rất thật lòng nói: "Cảm ơn."

Hạ Nhất Niệm ghi nhớ lời cảm ơn này vào lòng.

Cậu lấy từ trong tay ra một đồng tiền xu, thả vào lòng bàn tay Vương Hữu Vi.

"Đây là?"

Hạ Nhất Niệm nở một nụ cười thật tươi: "Đây là thiện nhân*."

*种善因,得善果 chủng thiện nhân, đắc thiện quả: theo thuật ngữ Phật giáo, làm việc tốt sẽ được được hồi báo tốt. (luật hoa quả)

Người đời đôi khi có suy nghĩ sai lầm mà sinh ra ác niệm.

Ví như mấy người trẻ tuổi vừa rồi vây xem dưới tòa nhà, xúi giục Vương Hữu Vi nhảy xuống.

Nhưng tội của bọn họ không hẳn là tội ác tày trời, bọn họ sau khi bị răn dạy cũng biết hổ thẹn, lúc Hạ Nhất Niệm khóc lóc nói rơi tiền, bọn họ đã hỗ trợ tìm kiếm khắp nơi vài đồng tiền vụn vặt.

Bốn đồng xu được tìm về này đều chứa đựng thiện nhân của những người xa lạ.

Một ngày nào đó, những thiện nhân này sẽ nở ra những đóa hoa còn rực rỡ hơn đóa hoa ngày lập hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip