- Chương 55 (Hoàn thành) -
Cậu lại đến gặp Mã Thiên Gia. Không có mặt Quan Tàng cậu vẫn tự nhiên sờ đồ ăn như bình thường. Mã Thiên Gia đã có thể di chuyển bằng xe lăn, lúc này ông ta ngồi khoanh tay nhìn cậu ăn.
“Nè, kể cho tôi nghe hồi nhỏ Quan Tàng thế nào được không.” cậu vừa nhét một quả dâu vào miệng vừa hỏi.
“Sao cậu không hỏi thẳng nó, nó có giấu cậu điều gì đâu.” Mã Thiên Gia nói mát.
“Đâu có giống nhau, anh ta kể là anh ta tự nhận, sao khách quan bằng chú được. Với lại chú chẳng gần như là cha anh ta là gì.”
Mã Thiên Gia mím môi, có vẻ vừa ngượng vừa đắc ý.
“Thì… nó rất ngoan, rất nghe lời, học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi, sinh hoạt đúng giờ giấc, thích chơi với động vật nhỏ. Sau chuyện cha nó ông ngoại nó cấm không cho nuôi mèo nữa, đúng ra là cấm hết, không được nuôi con gì cả nên nó chỉ hay đọc sách. Quan Tàng bị ảnh hưởng nhiều từ phong cách nói năng, suy nghĩ của mẹ nó nên rất có hứng thú với những điều thần bí về tôn giáo, tín ngưỡng hay truyền thuyết dân gian.”
Cậu gật đầu: “Nếu anh ta ra nước ngoài thật thì liệu có học tiếp không?”
“Theo ý tưởng của nó thì chắc là sẽ học thôi… cậu hỏi thế làm gì?”
“Hỏi cho biết vậy thôi.”
Mã Thiên Gia nhìn cậu ăn một lèo hết mười mấy quả dâu, tự dưng ông ta điều khiển xe lăn đến gần cậu, hỏi: “Tôi hỏi cậu việc này được chứ? Cậu thích Quan Tàng ở điểm nào?”, cậu vừa há mồm định đáp thì Mã Thiên Gia đã rào thêm: “Ngoài tiền và tình dục nhé.”
Cậu bật cười há há: “Chú hiểu tôi gớm nhỉ.” ăn nốt quả dâu cuối cùng xong cậu lấy khăn ướt lau tay rồi đáp: “Thành thật, thành thật với bất cứ ai. Tôi từng bị lừa rồi nên tôi thích người thành thật. Thật ra tôi không quan tâm bình thường anh ta nói dối hay nói thật, tôi chỉ cần biết anh ta có nói dối tôi hay không. Quan Tàng chưa bao giờ làm thế, hoặc là không nói, nếu đã nói chắc chắn là thật.”
“Thật ra tôi rất ngưỡng mộ anh ta, sinh ra trên một sợi dây thép mà có thể nên người như vậy… ít nhất là tôi không làm được thế.”
Mã Thiên Gia trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Nhưng… cậu cũng không thích Quan Tàng nhiều như Quan Tàng thích cậu… phải không?” gặp ánh mắt chém chả của cậu ném về phía mình ông ta vội lắc đầu, phân bua: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi đang trách cậu đâu, tôi biết không bao giờ có sự cân bằng trong tình cảm giữa con người. Tôi chỉ lo là… tuy bây giờ có vẻ sự cuồng nhiệt nó dành cho cậu đã giảm bớt nhưng tình cảm của nó lại càng kiên định hơn, không gì dao động được.”
“Dù không muốn nhưng tôi buộc phải thừa nhận ảnh hưởng của cậu với Quan Tàng vượt xa tôi tưởng, cũng tích cực hơn tôi nghĩ nhiều. Tôi không biết hai đứa rồi sẽ đi đến đâu, dù tôi vẫn không thật sự thích cậu nhưng quan trọng hơn là tôi không muốn Quan Tàng bị tổn thương.”
“Thế nên giờ là lúc tốt nhất để bọn tôi xa nhau.” đột nhiên cậu nói.
Mã Thiên Gia tưởng mình nghe nhầm, ông ta nhỏm người dậy hỏi lại: “Cậu bảo sao?”
“Nghe nói trước kia chú làm chuyên khoa tâm thần hả, thử đả thông tư tưởng cho tôi được không?” cậu cười hì hì hỏi một câu chẳng liên quan.
“Tôi đâu phải chuyên gia tư vấn tâm lý, mà có phải cũng không thể đả thông cho cậu được…” Mã Thiên Gia làu bàu, “Với lại phí tư vấn đắt đấy!”
Thế là cậu đáp liền: “Tôi với chú mà còn nói chuyện tiền nong gì, mất hết tình cảm!”
Đùa nhây xong cậu vớ một quả bưởi đào, bắt đầu bóc.
“Đoàn kịch chúng tôi có chuyện, chú biết rồi nhỉ.” Mã Thiên Gia im lặng, cậu nói tiếp: “Hôm trước tôi đi xa một chuyến, tôi tìm cách leo lên tầng thượng một tòa nhà thật cao… yên tâm, tôi không định nhảy đâu. Chưa bao giờ tôi muốn nhảy lầu cả.”
Cậu không sợ độ cao nhưng gió thì to thật. Đứng trên đó có thể trông thấy đường chân trời. Cậu nhìn xuống dưới đất thấy người đi lại chỉ như đàn kiến. Cậu dang hai tay, gió luồn dưới nách cậu, thổi bùng áo quần cậu như đang nhắc rằng cậu không hề có cánh.
Trầy trật mãi mới bóc trần được quả bưởi, cậu tách nó làm đôi để lộ ra những tép mọng, “Chú từng điều tra tôi chắc chú cũng biết trước kia tôi học giỏi hả.”
Mã Thiên Gia nhướng mày, “Cũng được.”
Cậu bất mãn phản đối, “Được á? Được là thế nào? Là giỏi, cực kỳ giỏi, được chưa?” cậu giơ múi bưởi bóc rồi lên và nghiêm túc bảo Mã Thiên Gia, “Giống như lúc tôi đứng trên sân thượng nhìn xuống những con kiến li ti đần độn, tầm thường dưới mặt đất, chỉ có mình tôi là Super Star, sớm muộn tôi cũng tung cánh bay lên, tôi sẽ là King of the world!”
Mã Thiên Gia từ chối ăn múi bưởi mà cậu dùng để ví von với “bọn đần độn tầm thường”, ông hừ mũi, “Tôi thấy rồi, thế nên cậu càng ngã đau.”
Cậu bật cười, “Đau á? Không hề, chưa hề. Chỉ cần tôi muốn tôi còn có thể ngã đau hơn nữa. Thiên đường có nóc chứ địa ngục là vô biên. Huống chi tôi đâu đã là Super Star, tôi làm gì có quyền vỗ ngực cho là mình ngã đau?”
“Tức là cậu muốn trở thành Super Star, cậu không cần Quan Tàng nữa hả?”
“Đừng bảo tôi ‘cần’ Quan Tàng.” cậu nhấn mạnh từng chữ, “Tôi không cặp kè với ai vì tôi cần họ, với tôi, phải là vì thích.”
Mã Thiên Gia không nói gì, cậu đứng dậy vặn vặn mình rồi đội mũ lưỡi trai lên đầu: “Có thành được Super Star hay không tôi không biết nhưng tôi không cho phép mình ngã một lần mà không dám đứng dậy. Nghiêm Khác Kỷ này không cần ghi tên vào sử sách, nhưng tôi phải phấn đấu tàn hại nhân gian, thích hại ai thì hại!”
“Nói thật với cậu nhé…” Mã Thiên Gia nhíu mày, “Theo tôi thấy thì cậu đã tàn hại nhân gian từ lâu rồi.”
Cậu cười phá lên, cười xong mới bảo: “Tôi sẽ để Quan Tàng đi nước ngoài, chú phải chăm sóc anh ta tử tế vào, lúc nào trả về đây phải phây phây béo mầm cho tôi hại!”
Quan Tàng bảo: “Khác Kỷ, em phải cho anh một lý do thuyết phục.” hai tay anh ta bưng mặt cậu, anh ta hoàn toàn bình tĩnh, chỉ có hơi thắc mắc, “Anh biết em cần sắp xếp lại cảm xúc nhưng anh thì không cần.”
Ngón cái Quan Tàng cà cà trên má cậu, anh ta ôm cậu vào lòng, hít mùi hương trên cơ thể cậu rồi thở dài đầy si mê: “Nếu em không thuyết phục được anh anh sẽ lại làm những điều khiến em không vui, dù bản thân anh không muốn thế.”
Cậu cười khanh khách, tì cằm lên vai Quan Tàng.
“Quan Tàng, tôi đã bảo tôi thích anh rồi đúng không.”
“Ừ.”
“Anh có thích chính anh không?”
Quan Tàng nghĩ ngợi một chút: “Cũng bình thường. Anh không thấy có gì không ổn.”
Cậu hôn vành tai Quan Tàng, “Đó là điều tôi rất thích ở anh đấy… cái đồ trí thức biến thái thật thà này.” cậu nắm bàn tay Quan Tàng đặt lên ngực mình, “Nhưng tôi không thích bản thân tôi như anh, ít nhất là không thích được như tôi thể hiện ra.”
“Mỹ Mỹ không muốn nhắc đến Nghiêm Khác Kỷ, Nghiêm Khác Kỷ chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ trở thành Mỹ Mỹ… tôi không biết phải làm sao để khiến họ hòa hợp.”
Cậu nhìn vào mắt Quan Tàng, thấy chính mình ở đó. “Anh rất thành thật với chính mình nhưng tôi thì không, tôi đang trốn tránh. Anh nói đúng đấy, tôi cần sắp xếp lại, anh thì không. Anh chỉ cần cho tôi thời gian. Nếu anh thực sự tỉnh táo hẳn anh hiểu bây giờ là thời điểm tốt nhất để chúng ta tách ra, cũng là thời điểm duy nhất.”
Quan Tàng nghiêng đầu nghĩ ngợi hồi lâu rồi đáp: “Anh có thể đồng ý, nhưng em phải hiểu rằng anh không sẵn lòng làm vậy. Dù anh rất giỏi kiềm chế nhưng anh vẫn cần được em khích lệ.”
Cậu đợi qua phiên tòa sơ thẩm của Tiểu Hào mới ra đi, trước khi đi cậu lén để lại cho chị Hương Hương ít tiền, nhắn rằng cảm ơn chị đã chăm sóc một năm nay.
Trang Bách Tâm đến gặp cậu mấy lần để lấy tin viết bài, một lần là vì Linh Linh tự sát, một lần là vì Quốc Sắc Thiên Hương giải tán… vụ án giết người của Tiểu Hào không đến lượt cô ta tham gia, Lưu Dương bỉ bôi cô ta rằng, “Thế bây giờ không phải cô cũng đồng cảm với kẻ giết người à?”. Thế rồi bản tin cuối cùng cô làm cũng không được duyệt. Cấp trên cảm thấy “góc nhìn thiên lệch, nội dung không phù hợp với quan điểm tình yêu, hôn nhân xã hội chủ nghĩa”.
Rốt cuộc Trang Bách Tâm vẫn xin nghỉ việc, trước đó cô ta cũng chẳng có được một “bản tin động trời” nào. Có lẽ cô ta cũng đã chuẩn bị tâm lý nên không bị hụt hẫng quá, cô ta bảo “Ruồi muôn thuở vẫn là ruồi, nghe mùi là tươm tướp bu vào”.
Trước khi đi cậu về nhà một lần, ba dang tay định tát cậu mà gồng mãi vẫn không nỡ, chỉ có mẹ ôm chầm lấy cậu khóc rưng rức, khóc xong là đích thân tẩn cậu một trận hẳn hoi. Ở nhà nửa tháng rồi cậu thu dọn hành lý, ngồi tàu hỏa một đêm, đến phòng thiết kế của đàn anh chị Tân giới thiệu.
Chị Tân bảo: “Đừng có làm tao mất mặt đấy nhé, tao tâng bốc mày với người ta lắm đấy.”
Cậu đáp: “Chị nhìn lại xem em là ai, em là Nghiêm Khác Kỷ đấy.”
Phòng thiết kế của đàn anh quả đúng là cái “phòng”: tức là “trụ sở” chỉ có đúng một gian, bốn người, vừa làm vừa ở, căn phòng sáu chục mét vuông lúc nào cũng mịt mù khói thuốc. Hôm cậu xách hành lý đến đàn anh râu ria xồm xoàm, tóc tai lỉa chỉa mới bò dậy từ cái giường xếp, anh chàng xem hết tác phẩm của cậu rồi bảo: “Thật ra mấy tác phẩm này của cậu đặt ở ba năm trước thì cũng được, có thể coi là khá với tiêu chuẩn dành cho sinh viên, còn tại thời điểm này thì hơi lạc hậu. Nhưng tôi tin tưởng vào người chị Tân giới thiệu, chúng tôi không đánh giá trình độ, quan trọng là phải có khả năng học hỏi.”
Cậu gật đầu, đáp: “Em hiểu.” tác phẩm đó là poster và các quảng cáo cậu thiết kế sau này cho Quốc Sắc Thiên Hương.
“À còn việc này, hiện nay chúng tôi chỉ vừa bắt đầu, nói thẳng là lương bổng không cao đâu. Cơ bản là nhận tất tật đơn hàng từ nhãn hiệu, bao bì, game tương tác, điện ảnh, truyền hình, truyền thông mạng… miễn dính dáng đến ngành của mình là được, cậu phải chuẩn bị tinh thần đấy nhé.”
Cậu vẫn gật đầu, “Hiểu rồi.”
Cậu thuê một căn hộ nhỏ gần chỗ làm, tiền nhà hàng tháng còn nhiều hơn sinh hoạt phí nửa năm ở ký túc xá Quốc Sắc Thiên Hương. Nửa tháng đầu đi làm cậu phụ việc vặt cho đàn anh, tìm tư liệu, chỉnh sửa vài thứ đơn giản, lúc rảnh rỗi thì mở kho dữ liệu chung ra học hỏi. Cậu xem những trang web đàn anh đề cử, tham khảo thành phẩm của nhiều công ty khác và các triển lãm nghệ thuật: “Đừng xem mỗi thiết kế, phải chịu khó tìm tòi cả phim ảnh, TV, nghệ thuật, trang trí, ẩm thực, du lịch. Đi nhiều, quan sát nhiều, trải nghiệm nhiều vào, ngành thiết kế không kiếm sống bằng kỹ năng mà bằng chính nội hàm thẩm mỹ của mình.”
Cậu miệt mài học hỏi, quan sát, thời gian một ngày cậu tải công việc của hai ba ngày, cố bù đắp lỗ hổng của một năm bỏ sách vở. Có thời gian là cậu đi khắp nơi, ngắm nhìn khắp nơi. Thành phố này, thành phố khác, nhiều khi đủ điều kiện là cậu vác ba-lô ra cả nước ngoài, không biết tiếng thì huơ tay múa chân loạn lên, cứ múa máy như thế rồi cũng đi được dăm ba nước.
Năm thứ ba từ khi cậu có thể độc lập đảm nhiệm dự án, đàn anh lên kế hoạch mở rộng phòng thiết kế, anh ta hỏi cậu có muốn hùn vốn để trở thành đối tác làm ăn không. Cậu đồng ý, với một điều kiện: “Được mặc váy tùy thích.”
Đàn anh khá kinh ngạc nhưng cũng không phản đối, anh ta chỉ bảo: “Thì ở đây cũng đâu yêu cầu trang phục. Miễn lúc gặp khách hàng phải lịch sự còn hàng ngày đi làm cậu đừng cởi truồng là được.”. Ngày thứ hai sau khi chính thức trở thành đối tác hùn vốn, cậu mặc một bộ váy liền dài tay màu đen, gấu váy rủ đến mắt cá, chân đi xăng-đan chiến binh đế bằng. Không áo lót, không trang điểm, có sơn móng tay. Đồng nghiệp hỏi cậu: “Sếp ơi, sếp mặc đồ con gái à?”, cậu đáp: “Ờ, trai gái quan trọng gì, miễn anh thấy đẹp thì là đồ của anh.”
Lần một lần hai còn có người xì xào, qua một hai tháng tự khắc thành quen, nhiều khi nhân viên cảm thấy sếp của họ hẳn là nên ăn mặc như vậy. Sau này trong một bữa liên hoan, có một đồng nghiệp nữ ngà ngà say mới buột miệng hỏi cậu: “Sếp ơi, thế là em hết cửa tán sếp rồi à?”
“Hết cửa rồi.” cậu chỉ lên cổ, “Có người khác xí phần rồi.”
Cậu vẫn thích sưu tập choker nhưng chiếc cậu thường đeo nhất vẫn là sợi dây da với quả tim nhỏ bằng vàng. Sau quả tim vàng, nơi từng là vết sẹo trên yết hầu cậu đã bị miết dài ra, hoặc đúng hơn là đã bị hằn đè lên bởi một đường ôm trọn lấy cổ cậu và điểm hội tụ hai đầu cũng là một trái tim.
Đó là món quà khích lệ cậu tặng cho Quan Tàng, một cái choker không bao giờ biến mất. Và người tự tay khắc nó giờ đã ở nước Mỹ xa xôi.
Cậu từng trở lại thăm chị Hương Hương mấy lần. Chị Hương Hương đã bán căn nhà cha mẹ Tiểu Hào để lại, sang tay cả dãy nhà cho thuê rồi vay mượn thêm một trăm nghìn mới gom đủ tiền bồi thường. Chị mở một hàng bán quà vặt cạnh ký túc xá cũ, tháng nào chị cũng đi thăm Tiểu Hào, chị bảo nó ở trong ấy cũng được, không bị ai bắt nạt.
Lạc Lạc làm ở Đêm Paris chưa đến nửa năm thì bỏ, nó quen bạn trai rồi diễn qua mấy hộp đêm liền, cuối cùng chẳng biết dạt đi đâu. Có người bảo lại trông thấy nó đứng đường ở công viên. Kim Tường về quê ở vài hôm nhưng chẳng hòa thuận được với cả cha mẹ lẫn đứa con, cuối cùng chán nản quá nó lại bỏ đi làm thuê, hơn nửa năm chưa thấy về.
Dã Bình thì vẫn biểu diễn, thời livestream vừa nở rộ nó đã tạo ngay một phòng live, đặt tên là ‘Dã Bình show’. Nó với mấy chị em nữa dùng đồ gom lại từ đoàn kịch để diễn, chúng thuê sân khấu nhỏ, chẳng có máy sưởi cũng chẳng có quạt điện mà cứ kiên trì mãi cũng có chút tiếng tăm. Khổ cái khi người ta bắt đầu thắt chặt quản lý nội dung trên mạng thì phòng live của bọn nó cũng bị khóa trước tiên. Mà Dã Bình cũng chẳng nản chí, lại đổi phòng khác diễn tiếp.
Mới đầu chị Hương Hương cũng đến xem, sau này thì thôi. Hàng quà vặt bán từ chập tối đến khuya, đêm rồi đèn vẫn sáng, thỉnh thoảng còn có tiếng nhạc vọng ra, ngó qua ô kính cửa sổ sẽ thấy có người đang uyển chuyển nhảy múa.
Chị Hương Hương hỏi cậu: “Thế nào Mỹ Mỹ, ra ngoài sống tốt không?”
Cậu bảo: “Chị ơi không tốt, không tốt gì cả, em đành phải tự tốt với mình thôi.”
Thỉnh thoảng rảnh rỗi cậu lên một diễn đàn dành cho những người thích mặc đồ nữ xem bài viết rồi quen với bà chị quản lý tên là “Phong cảnh dịu dàng”. Phong Cảnh đúng là dịu dàng thật, chưa bao giờ thấy nổi giận hay nặng lời với ai, nhiều khi thấy việc tí ti đăng lên cũng chăm chỉ trả lời hơn một ngàn chữ. Thế này mà gặp chị Hương Hương thì chỉ ỏng eo hai câu là chị đã thẳng tay cho cái vả.
Cậu cũng rất nổi tiếng trên diễn đàn. Nổi cái tiếng hỗn hào, cay nghiệt, hễ thấy bài ngứa mắt là cậu vào xỉa xói liền. Nhiều khi làm người ta tủi thân khóc hu hu, lại đến lượt Phong Cảnh phải dỗ dành, rồi bữa sau bả sẽ rủ rỉ khuyên cậu “Chị em với nhau cả, mình nhẹ nhàng thôi”.
Bữa offline được gặp Phong Cảnh ngoài đời, thấy dáng hơi mập, nói chuyện nhỏ nhẹ, bả cầm tay cậu tấm tắc khen “Em đẹp quá”. Phong Cảnh mở một quán rượu nhỏ, thu nhập quá nửa đều đổ vào duy trì diễn đàn. Mỗi khi nghe ai kể khổ bả có thể rớt nước mắt theo cả buổi, có ai nhờ giúp đỡ là bả nhiệt tình xắn tay lăn vào, rồi có mệt liểng xiểng cũng không bao giờ than phiền. Cậu bảo Phong Cảnh: “Bà không phải chị, bà là mẹ chúng nó! Sao một mình bà cứ phải ôm tuốt luốt ăn mặc ụ ị thế hả? Lớn đầu rồi chẳng lẽ chúng nó không tự giải quyết được vấn đề của mình, bà chiều quá sinh hư đấy!”
Phong Cảnh lúc nào cũng cười, đáp: “Chà, ai cũng có khó khăn mà, giúp được bao nhiêu thì mình giúp. Tuyệt Mỹ cứ nói thế rồi cũng vẫn giúp đấy thôi.”
“Tôi sợ bà mệt chết thì mấy con chiêm chiếp kia không biết tìm mẹ ở đâu thôi!”
Không lâu sau, diễn đàn có một thành viên mới là Hồng Ấn, nó đăng một bài xin giúp đỡ tiêu đề là “Bị lộ bí mật phải làm sao đây”, nội dung kể lể mình quen biết anh kia thế nào, bắt đầu cặp với nhau ra sao, rồi vì sao bị phát hiện. Cậu không đọc thì thôi, đọc xong là lộn tiết, lại còn có cái kiểu khoe khoang bồ bịch thế này nữa à. Tí chuyện cỏn con mà làm như chết đến nơi, đúng là loại ăn no rửng mỡ.
Cậu đòi Hồng Ấn cho số điện thoại của anh kia, và đúng là bị nó chặn luôn. Bữa offline nghe nói Hồng Ấn cũng đến nên hết giờ cậu lái xe đi ngay, quyết phải xem tận mắt em Lâm Đại Ngọc này mặt mũi ra sao.
À rất cao, dáng dấp cũng được, mặt thì lạnh lùng kiểu “tao khinh cả lũ chúng mày”. Đời này Nghiêm Khác Kỷ ghét nhất là cái loại mỹ nhân dỏng dớt thích ra vẻ, mày thích làm màu thì bố mày lại chuyên trị bọn làm màu đây. Rảnh quá hả, để đấy tao cho ít việc làm.
Thế là một xô đá, một chai bia, cậu đã kịp làm tổn thương gã lính về vườn cao một mét chín mươi như người khổng lồ xanh. Sau đó cậu bị Phong Cảnh rầy la: “Sao em không chịu giữ cái miệng thế, ghét thì thôi kệ người ta đi, làm sao ai cũng như mình được? Nên thông cảm, thông cảm em ạ!”
“Thông cảm là thế nào, thằng này được như hôm nay là phải tự đi tự bò hết! Nó dám chết thì chết mẹ đi, còn không dám thì ưỡn ngực lên mà sống đàng hoàng, động cái là tỉ tê khóc lóc cho ai xem? Mình còn không thương được mình thì mong ai thương mình?!” cậu tức quá mà không xả ra được, thế là lúc về cậu vào phòng live của Dã Bình gửi quà lia lịa, rồi bình luận: Tao nhớ mày quá con đĩ ngựa của Quốc Sắc Thiên Hương ơi, tao muốn đấm nhau với mày.
Mỹ Mỹ không còn mặc váy ngắn bó mông, không khoe đùi, không trang điểm sặc sỡ, không đội tóc giả nữa.
Mỹ Mỹ đi giày cao gót đến văn phòng, mặc sơ-mi kiểu nữ gặp khách hàng, đi qua thấy treo váy đẹp là vào thử, thử đẹp là mặc về luôn.
Đồ nam hay đồ nữ chẳng quan trọng, miễn vui là được.
Mỹ Mỹ bây giờ tên là “Ta đây tuyệt mỹ”.
“Ta đây tuyệt mỹ” chính là Nghiêm Khác Kỷ.
Sau khi Hồng Ấn và người khổng lồ xanh nhà nó làm lành, hai đứa lại thành khách quen của quán Phong Cảnh. Nó với cậu vẫn ghét nhau, hễ đụng mặt lườm nhau một cái là sẵn sàng quàng quạc đấu khẩu. Cậu mở miệng ra phụ khoa, nam khoa bay phấp phới làm Hồng Ấn tức nổ phổi mà không cãi được, mặt nó đỏ gay, nó mắng cậu là đồ “Tục tĩu”. Cậu cười há há, độp lại, “Làm sao, người ai mà chẳng có, thích đọ không, cởi quần ra.”
“Cởi được thật không?”
Cậu nghe thấy tiếng người hỏi sau lưng. Phong Cảnh hốt hoảng xua tay loạn xạ với cậu, chỉ sợ cậu ngoảnh mặt lại là phang luôn chai rượu đang cầm trên tay vào đầu người đó.
Cậu phì cười, nhẹ nhàng đặt chai rượu xuống quầy bar, “Cởi được, còn sờ được nữa cơ, có tiền trả không?”
“Bao nhiêu?”
Cậu chậm rãi quay lại, ngắm nghía từ đầu đến chân người đó. Áo sơ-mi thẳng thớm, giày sạch tinh, dáng dấp nhã nhặn, mắt đeo kính gọng mảnh trông có vẻ là người danh giá.
“Làm nghề gì đấy?” cậu hỏi.
“Giảng viên đại học.”
Cậu gật đầu: “Là người trí thức đấy, tôi thích trí thức… cho anh giá giảng viên nhé.”
Anh trí thức nhìn cậu chằm chằm, trong mắt anh ta là dục vọng trần trụi.
“Lâu rồi không gặp, cô bé đanh đá của anh.”
Rất lâu sau này loài người mới biết trung tâm của vũ trụ không phải dải Ngân Hà, trung tâm dải Ngân Hà không phải hệ Mặt Trời, trung tâm hệ Mặt Trời không phải Trái Đất. Thế gian rộng lớn bao la nhường này, có ai là trung tâm, ai mà chẳng là trung tâm?
---------------
Du's corner:
Thế là hết rồi anh chị em ạ. Nói thật công bằng thì đây là một trong một vài bộ truyện mình cảm thấy ý nghĩa nhất ở nhà mình. Nó gợi cho mình nhiều thứ, cũng dạy cho mình nhiều thứ.
Đã có những đoạn mình hờn trách tác giả sao chị ác vậy, sao chị không thể kết bừa cho tất cả cùng vui đi, sao cái đoàn kịch với bao nhiêu là phụ khoa =)), bao nhiêu là tệ nạn nhưng không ai đối xử với nhau bằng ác ý như vậy mà chị nỡ quét nó tan hoang... thiệt mình hờn ghê lắm, nhiều khi phải tự an ủi là ngoài đời thực có những cảnh còn thảm hơn, nhưng nghĩ nghĩ sao xong vẫn hờn.
Nhưng đọc kĩ lại chương cuối một chút mình mới nhận ra sau biến cố những con người đó vẫn tồn tại, vẫn chưa hề từ bỏ đam mê của mình. Chị em có thấy chị Hương Hương vẫn lặng lẽ ngoáy mông trong đêm vắng, ai mà biết được một ngày nào đấy Tiểu Hào ra tù chị sẽ lại thành khách mời trong lai-chym của Dã Bình =))) đó còn Dã Bình nữa, ngựa thiệt sự lun =))) sao mình nghi mẻ khởi nghiệp bằng tóp tóp douyin quá =))) sớm muộn cũng có ngày mẻ vừa lai-chim nhảy sẹc xi vừa bán bánh tráng trộn, khô gà khô heo, mỳ cay các thứ. Mà mấy người nghĩ an ninh mạng dẹp có được mẻ hông? Dẹp được hông? Dẹp được thì nờ ô nô với đạt va li bên mình đã tuyệt chủng =)))) Dã Bình sẽ sống rất là daiiiii luôn, thiệt á.
Cuối cùng mình muốn nói là ai cũng vậy, nên đối xử tốt với bản thân mình một chút. Chỉ cần bạn trân trọng chính mình thì dù hoàn cảnh có thế nào bạn vẫn là một người đang được yêu thương.
Cũng nên cố gắng tôn trọng sự khác biệt xung quanh mình, đối xử với thế giới bằng thiện chí một tí, thế là ai cũng được yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip