Chương 3: Người phát sáng và thiêu thân lao vào lửa
Tống Kỳ chăm chú nhìn Giang Dũ quay trở lại chỗ ngồi. Vì cơ thể gầy gò do dinh dưỡng không đầy đủ, cậu ngồi ở hàng thứ hai.
Nhìn chỏm tóc nhỏ hơi dựng lên sau gáy Giang Dũ, Tống Kỳ khẽ vùi đầu vào cánh tay, hít sâu một hơi.
Mùi nhàn nhạt của nước giặt quần áo.
Tất cả những thứ này đều là thật. Hắn thực sự đã quay về quá khứ, về khoảng thời gian khi Giang Dũ vẫn chưa phải chịu tổn thương quá lớn. Đời này, hắn nhất định sẽ che chở cho Giang Dũ, để cậu ấy có thể vui vẻ mà lớn lên.
Bỗng có ai đó nhỏ giọng gọi tên Tống Kỳ từ phía sau, còn dùng bút chọc chọc lưng hắn như sợ hắn không nghe thấy.
Tống Kỳ nhịn không được quay đầu lại:
"Con mẹ nó, làm gì?"
Hắn vốn không thích lớp này, cũng không thích bất cứ ai ở đây. Bởi vì lớp này chính là nơi đã phủ một lớp bụi lên ký ức của Giang Dũ, tất cả đều là nhờ bọn họ "ban tặng".
Người gọi hắn là một nam sinh hơi mập, làn da không trắng, trên mặt còn nổi đầy mụn trứng cá.
Hắn vốn dĩ thích cái vẻ dữ dằn của Tống Kỳ, muốn kết bạn với anh. Nhưng bây giờ lại bị hắn quát một câu, mất hết mặt mũi, sắc mặt trở nên khó chịu, như thể giây tiếp theo sẽ túm lấy cổ áo y mà đánh một trận:
"Con mẹ nó, mày hung dữ cái gì? Muốn thử xem ai mạnh hơn à?"
"Đới Kiệt, em đang làm gì đấy?"
Giọng của cô Chu vang lên, dù người nhỏ bé nhưng không hiểu sao lại có thể phát ra âm thanh đầy uy lực.
Dù có hổ báo đến đâu thì học sinh cấp hai vẫn sợ giáo viên. Đới Kiệt không nói thêm gì nữa, chỉ trừng mắt lườm Tống Kỳ một cái, sau đó đập mạnh lên bàn mình như một lời cảnh cáo.
Đọc full truyện tại wattpad @mellyjellyxx
Tống Kỳ chẳng buồn để ý. Lúc này, toàn bộ suy nghĩ của hắn đều đặt lên người Giang Dũ, những thứ khác chỉ cần không chủ động gây sự thì hắn cũng chẳng bận tâm.
"Này."
Cô bạn cùng bàn nhỏ giọng gọi Tống Kỳ.
"Hửm?" Hắn lười biếng đáp lại, thậm chí chẳng buồn ngước mắt lên.
"Cậu ta ấy." Cô gái ngoan ngoãn chỉ về phía Đới Kiệt, giọng nói có chút dè dặt. "Nghe nói cha cậu ta là đại ca có tiếng ở đây, cậu đừng dây vào thì hơn."
Tống Kỳ thờ ơ "ừ" một tiếng. Nếu so về thành tích học tập thì hắn không giỏi, nhưng nếu nói đến chuyện "hỗn" ở trường cấp hai, ai dám so với hắn chứ?
Sau khi hoàn thành nốt mấy hạng mục bình chọn còn lại, cô Chu theo thói quen gọi tên Giang Dũ:
"Giang Dũ, tan học xong nhớ dẫn bạn học mới đến phòng giáo vụ lấy sách giáo khoa."
Giang Dũ ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Mặc dù có chút khó chịu khi thấy người khác thờ ơ với Giang Dũ, lúc có chuyện tốt lại dễ dàng quên đi cậu ấy, nhưng Tống Kỳ vẫn không nhịn được cảm giác căng thẳng. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên sau khi sống lại hắn được tiếp xúc gần gũi với Giang Dũ như thế này.
Chuông tan học vang lên, Tống Kỳ chăm chú quan sát từng động tác của Giang Dũ. Cậu ấy cẩn thận cất sách giáo khoa vào cặp, sau đó lấy sách của tiết học tiếp theo ra chuẩn bị.
Ngoan lắm luôn ấy, cứ như một học sinh tiểu học nghiêm túc làm bài trước khi vào lớp vậy.
Phải biết rằng, khi còn học sơ trung, chuông vào học vang lên Tống Kỳ còn chưa chắc đã có mặt trong lớp. Có khi ném đại một quyển sách lên bàn cũng đã được coi là nể mặt giáo viên lắm rồi.
Xoay xoay cây bút trong tay, Tống Kỳ kiên nhẫn chờ Giang Dũ chủ động đến gần mình.
"Tống Kỳ, cậu có rảnh không? Mình dẫn cậu đi lấy sách giáo khoa nhé."
Giọng Giang Dũ vẫn chưa vỡ, vừa trong trẻo vừa ấm áp, nghe thế nào cũng khiến lòng người cảm thấy dễ chịu.
"Đương nhiên là rảnh, đi thôi."
Tống Kỳ đứng dậy, cao hơn Giang Dũ gần một cái đầu. Nhìn chiều cao chênh lệch giữa hai người, Giang Dũ có chút kinh ngạc.
Bạn học mới này một tay đút túi, khẽ nâng cằm ra hiệu cho cậu dẫn đường. Trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng đã rối tung rối mù.
Sáng nay mình đã cạo râu sạch sẽ chưa nhỉ?
Cái tư thế này có đủ ngầu không?
Tống Kỳ bỗng nhớ lại kiếp trước, khi hắn từng hỏi Giang Dũ vì sao lại thích mình.
Lúc đó, Giang Dũ đã đáp: "Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, mình đã cảm thấy cậu phát sáng."
Đọc full truyện tại wattpad @mellyjellyxx
Cho nên dù mọi người đều nói Tống Kỳ hung dữ, nhưng Giang Dũ vẫn không kìm được mà muốn đến gần hắn, như một con thiêu thân lao vào ánh sáng.
Nói đơn giản, chính là nhất kiến chung tình.
Bây giờ nhìn Giang Dũ đi bên cạnh mình, Tống Kỳ bỗng dưng rối loạn—
Hiện tại em ấy có còn nhất kiến chung tình với mình không?
Lỡ như hồi cấp hai ngũ quan của mình chưa phát triển hết, trông còn ngố ngố thì sao?
Sớm biết thế này lúc ra khỏi nhà đã chỉnh tóc cho tử tế rồi!
Thậm chí, Tống Kỳ còn lo lắng rằng nếu mất đi khoảnh khắc "nhất kiến chung tình" này, có khi sau này Giang Dũ sẽ không bao giờ yêu hắn nữa.
Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến hắn hoảng hốt!
Nhưng Giang Dũ hoàn toàn không biết Tống Kỳ đang rối rắm chuyện gì, cậu chỉ cảm thấy bạn học mới này có vẻ khá "cool".
"Tống Kỳ, trước đây cậu học trường nào vậy?"
Giang Dũ nghĩ rằng Tống Kỳ là người thành phố Z.
"Một trường ở thành phố A."
"Vậy sao cậu lại chuyển đến thành phố Z? Ba mẹ cậu đổi công tác à?"
"Không." Tống Kỳ không định nói dối Giang Dũ, dù nói ra chuyện này xong hắn có hơi căng thẳng. "Là vì đánh nhau. Để giải quyết chuyện đó, ba quyết định cho mình chuyển trường."
Nói xong, hắn lập tức quan sát phản ứng của Giang Dũ.
Nếu Giang Dũ có chút chán ghét hay xa lánh, hắn sẽ ngay lập tức thề thốt hối cải, cam đoan từ nay sẽ chăm chỉ học hành, yêu thương bạn bè.
Nhưng Giang Dũ chỉ hơi kinh ngạc mà "À" một tiếng.
Tống Kỳ chột dạ. Hắn cảm nhận được Giang Dũ đang có chút căng thẳng - Có phải em ấy sợ mình rồi không?
Tống Kỳ bật cười tự giễu. Nếu sợ cũng là chuyện bình thường thôi. Đời trước, khi gặp Giang Dũ, danh tiếng của hắn trong trường đã rất tệ, nhưng ít nhất khi đó hắn không còn trực tiếp ra tay đánh nhau nữa. Bởi vậy, Giang Dũ chưa bao giờ thực sự thấy hắn "hung ác".
Thật ra, Giang Dũ đúng là có hơi căng thẳng. Nhưng không phải vì sợ Tống Kỳ, mà chỉ vì không biết phải cư xử thế nào với một người có xuất thân khác xa mình.
Giống như một người sống trong thế giới ngọt ngào bỗng gặp một người đến từ thế giới vị mặn, sợ rằng nếu lỡ miệng nói một câu như "Sữa bò ngọt thật ngon!", thì sẽ vô tình làm tổn thương đối phương.
Còn về chuyện có sợ Tống Kỳ không ư?
Chắc chắn không có.
Giang Dũ luôn nhớ đến khoảnh khắc Tống Kỳ khích lệ mình. Một người có thể mang lại cảm giác như thế, sao có thể là người xấu được chứ? Rõ ràng cậu ấy là một người ấm áp, còn chuyện đánh nhau... nhất định phải có lý do.
Mà nếu như Tống Kỳ thật sự là một tên côn đồ?
Đọc full truyện tại wattpad @mellyjellyxx
Giang Dũ nghĩ: Vậy chắc chắn cậu ấy cũng là một đại ca có nguyên tắc, có nghĩa khí, không tùy tiện làm hại người vô tội. Vậy thì... mình cần gì phải sợ cậu ấy chứ?
Tống Kỳ không hề biết rằng lúc này, trong lòng Giang Dũ đã âm thầm tôn hắn lên làm "Đại ca uy tín".
Hắn còn đang suy nghĩ xem có nên nói gì để xoa dịu bầu không khí không. Chẳng hạn như: Cậu yên tâm, tôi không đánh cậu đâu?
Ngay lúc Tống Kỳ định mở miệng thề độc rằng mình đã hướng thiện, Giang Dũ bỗng lên tiếng trước:
"Trường Chuyên Trung Học này là trường tốt nhất thành phố Z, giáo viên cũng là tốt nhất, ký túc xá cũng vậy. Ba cậu đã đưa cậu đến đây, chứ không phải tùy tiện chọn một ngôi trường nào đó. Điều đó chứng tỏ ông ấy vẫn kỳ vọng cậu có thể nhận được nền giáo dục tốt nhất. Ông ấy... vẫn rất yêu cậu."
Nói xong, Giang Dũ có chút dè dặt liếc nhìn Tống Kỳ.
Cậu không chắc lời này có làm tổn thương lòng tự trọng của một thiếu niên đang trưởng thành hay không, nhưng cậu nghĩ... nói cho người khác biết rằng họ được yêu thương thì chắc không sai đâu nhỉ?
Hơn nữa, bị gia đình "đày" đến một nơi xa như vậy, dù Tống Kỳ có tỏ ra dửng dưng thế nào thì chắc trong lòng cũng cần một chút an ủi đi?
Tống Kỳ nhìn Giang Dũ cố gắng vắt óc an ủi mình, không nhịn được bật cười. Quả nhiên, dù có đang ở trong giai đoạn mây đen bao phủ cuộc đời, thì mặt trời nhỏ vẫn cứ là mặt trời nhỏ.
Mặc dù... cách an ủi có hơi ngây thơ một chút.
Tống Kỳ ngừng một chút.
Hắn biết Giang Dũ đang học ở Trường Chuyên Trung Học, nhưng trước giờ chưa từng trực tiếp nói với ba mình - Tống Chương Văn, rằng hắn muốn học ở đâu.
Bởi vì hắn biết, cho dù có tức giận thế nào đi nữa, Tống Chương Văn cũng sẽ đưa hắn đến ngôi trường tốt nhất.
Không có lý do gì cả, Tống Kỳ cứ thế mà tin tưởng.
Nhưng... tại sao mình lại tin như vậy nhỉ?
Có lẽ, sâu trong tiềm thức, hắn vẫn tin rằng ông ấy yêu hắn?
Nhận thức này khiến Tống Kỳ không khỏi rùng mình. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không thoải mái. Yêu cái gì mà yêu? Chẳng qua là vì mặt mũi của chính ông ấy thôi.
Giật giật ngón tay vì nổi da gà, Tống Kỳ quay đầu nhìn Giang Dũ.
Quả nhiên, ở bên cạnh em ấy, mình luôn không nhịn được mà tưởng tượng rằng thế giới này không hỏng bét như vậy.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Giang Dũ, Tống Kỳ không kiềm chế được mà đưa tay xoa nhẹ đầu cậu:
"Cảm ơn cậu đã an ủi nha, bé lớp trưởng."
Giang Dũ hơi giật mình, sờ sờ tai mình theo bản năng.
Đọc full truyện tại wattpad @mellyjellyxx
Rõ ràng đã có nhiều người gọi cậu là "lớp trưởng" rồi, nhưng không hiểu sao, khi Tống Kỳ gọi cậu là "bé lớp trưởng", tai cậu lại nóng lên.
Sau khi lấy sách xong, trên đường trở về lớp, ánh mắt Giang Dũ không nhịn được mà lén rơi vào người Tống Kỳ.
Bạn học mới này giống như một vật thể phát sáng vậy. Dù mang theo vẻ lười nhác và phóng túng, nhưng vẫn khiến người ta không nhịn được mà muốn đến gần.
Nhưng vì sợ làm đối phương khó chịu, Giang Dũ chỉ dám len lén liếc nhìn.
Mà Tống Kỳ, không hề hay biết mình đang bị nhìn trộm, vẫn ung dung lật sách trong tay, thỉnh thoảng nhếch môi cười nhẹ.
Nụ cười kia, khi rơi vào mắt Giang Dũ, tựa như một tia sáng - khiến cậu không kìm lòng được mà lao vào, như một con thiêu thân lao đầu vào lửa.
-
Vừa về đến lớp, chuông vào học cũng vừa vang lên.
Giang Dũ nhanh chóng bước về chỗ ngồi, tuân thủ quy tắc như mọi khi.
Còn Tống Kỳ thì nhàn nhã đi đến chỗ ngồi của mình.
Phía sau, Đới Kiệt cố ý cười nhạo một tiếng, nhưng tâm trạng hôm nay quá tốt nên Tống Kỳ thậm chí còn chẳng buồn để ý.
Hắn vừa ngồi xuống, giáo viên cũng vừa bước vào lớp.
Tiết học này là môn Ngữ văn. Giáo viên dạy Ngữ văn là một cô giáo trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Giọng nói của cô tuy không hẳn là dịu dàng, nhưng lại khiến Tống Kỳ bất giác nhớ đến người phụ nữ kiên trì giáo dục con trai mình ở thế giới trước khi hắn xuyên qua.
"Em là học sinh mới đúng không? Cô họ Cố, cứ gọi cô là Cố lão sư."
Cô giáo Cố đặt giáo án xuống, nhân lúc máy chiếu trên màn hình vẫn đang khởi động, liền cầm phấn viết họ của mình lên bảng, tiện thể giúp Tống Kỳ ghi nhớ.
"Em tên gì?"
"Tống Kỳ."
Đối diện với một giáo viên có vẻ hiền lành như thế, Tống Kỳ cũng không tỏ ra bướng bỉnh. Khi trả lời, hắn thậm chí còn bỏ chân xuống khỏi gầm bàn, ngẩng đầu lên một cách nghiêm túc.
"À, là 'thi nhân Tống Kỳ' sao?" Cô Cố có vẻ rất có hứng thú với cái tên này.
Tống Kỳ gật đầu: "Vâng."
"Xem ra ba mẹ em hi vọng em sẽ có một trình độ văn học nhất định rồi. Vậy trong tiết Ngữ văn, nhớ chú ý lắng nghe nhé."
Cố lão sư nửa đùa nửa thật nói một câu, nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa, khiến người ta bất giác muốn nghe theo.
Tống Kỳ khẽ đáp một tiếng.
Nhưng hắn dám chắc, khi đặt tên cho mình, Tống Chương Văn chẳng nghĩ xa đến thế đâu. Cái tên này chẳng qua là vì ba mẹ hắn, một người họ Tống, một người họ Kỳ mà thôi.
Đọc full truyện tại wattpad @mellyjellyxx
Cố lão sư tiếp tục bài giảng:
"Tống Kỳ là một thi nhân thời Bắc Tống, mà trùng hợp hôm nay chúng ta cũng sẽ học thơ thời Tống. Trước hết, chúng ta cùng tìm hiểu bối cảnh thời đại đó..."
Tống Kỳ nể mặt cô giáo nên cũng mở sách ra, sau đó... gục xuống bàn.
Hắn chẳng có hứng thú gì với "hồng hạnh thượng thư", chỉ nhớ loáng thoáng một câu:
"Hồng hạnh đầu cành cây, ý xuân nháo."
Nếu phải tiếp tục học thuộc thêm một câu nữa, thì chỉ có thể là:
"Xe lộc cộc, ngựa hí vang, hồng hạnh đầu cành cây, ý xuân nháo..."
"Đào chi yêu yêu, mà hướng hoa gian lưu muộn chiếu."
Dù sao thì, thi đại học cũng chẳng có đề nào hỏi về thơ của Tống Kỳ đâu.
Những câu thơ lộn xộn này là từ một bài cổ từ từng phổ biến trong các ca khúc, có tên là "Tự treo móc đông nam cành".
Trong bài hát đó, câu khiến Tống Kỳ ấn tượng nhất chính là câu cuối cùng.
Nghĩ đến câu hát ấy, Tống Kỳ vô thức chống cằm, liếc nhìn Giang Dũ đang ngồi ngay phía trước.
"Biết hay không, biết hay không, cùng em chung tiêu vạn cổ sầu..."
-
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Kỳ: Đã đạt được thành tựu phát sáng! Làm tròn số, đây chính là lần thứ hai nhất kiến chung tình!
Chương 4: Cầu sinh dục vọng khiến người thống hận
Thời gian khi đi học, lúc thì trôi qua thật nhanh, lúc lại chậm đến khó tin.
Môn học không thích thì cứ năm phút lại nhìn đồng hồ một lần, còn môn yêu thích...
Tống Kỳ nghĩ ngợi, hình như hắn chẳng có môn nào đặc biệt yêu thích cả.
Chỉ là thỉnh thoảng, hắn sẽ mượn sách che mặt, lặng lẽ ngắm bóng lưng của Giang Dũ. Cứ ngỡ mới nhìn được một lát, ai ngờ đã đến giờ tan học.
Tiếng chuông vang lên, cả trường học lập tức náo nhiệt hẳn. Trên lầu, tiếng kéo bàn ghế loạt xoạt, ngoài hành lang, học sinh túm năm tụm ba cười nói rôm rả.
Không khí ồn ào và đầy sức sống.
Nhưng dường như sự náo nhiệt ấy chẳng liên quan gì đến Giang Dũ.
Cậu bé chỉ lặng lẽ cúi đầu, cẩn thận sắp xếp lại cặp sách. Không ai đi ngang qua vỗ vai cậu, cũng không ai chào: "Lớp trưởng, mai gặp nhé!"
Tống Kỳ nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Chẳng ai vừa khéo rảnh rỗi cả, nên đừng ai mơ chen vào thế giới hai người của hắn và Giang Dũ.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Giang Dũ quay đầu lại, hỏi: "Xong chưa?"
Tống Kỳ sững người.
Hả? Em ấy đang hỏi mình sao?
Giang Dũ đang đợi mình à?
Một tia vui sướng vừa lóe lên, khóe môi Tống Kỳ còn chưa kịp cong lên thì giọng nói của một nam sinh khác vang lên phía sau:
"Xong rồi, đi thôi."
...?
Không phải chứ?
Không phải đang nói chuyện với mình sao?
Tống Kỳ sững sờ quay đầu lại. Đó là một nam sinh cao ráo ngồi bàn sau hắn.
Cao gần bằng mình.
Ngoại hình kém xa mình.
Khí chất chẳng có gì đặc biệt.
Biểu cảm không ôn hòa như mình.
Đọc full truyện tại wattpad @mellyjellyxx
Sau khi âm thầm so sánh một lượt, Tống Kỳ chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Dũ nở nụ cười, cùng cậu ta rời đi.
Hắn thoáng nghe Giang Dũ gọi người đó là "Lưu Hiểu."
"À, là cậu ta à, nguy hiểm đã được hóa giải." Tống Kỳ lẩm bẩm, thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Hiểu là người bạn duy nhất của Giang Dũ trong những năm qua. Dù sau này lên cấp ba hai người không còn học chung, họ vẫn luôn giữ liên lạc.
Lúc Tống Kỳ biết đến Lưu Hiểu, cậu ta đã sống ở nước ngoài một thời gian dài. Vì khoảng cách địa lý và khác biệt môi trường, hai người liên lạc cũng ngày càng ít đi.
Nhưng ghen thì vẫn phải ghen, dù sao Giang Dũ cũng hay nhắc đến Lưu Hiểu, chẳng hạn như: "Nếu Lưu Hiểu ở đây, cậu ấy chắc chắn sẽ thích cái này."
Mỗi lần nghe thấy những lời này, Tống Kỳ vừa âm thầm nhấp ngụm giấm chua, vừa quấn lấy Giang Dũ đòi một cái ôm, trong lòng lại thầm cảm ơn Lưu Hiểu.
Cảm ơn cậu ấy đã là người bạn duy nhất bên cạnh Giang Dũ suốt những năm tháng không có hắn, giúp cậu ấy không đến mức lúc nào cũng cô đơn một mình.
Nhưng mà, đời này đã có hắn rồi, Lưu Hiểu cứ ngoan ngoãn làm bạn bình thường là đủ!
Tống Kỳ vừa nhét vài quyển sách vào cặp, vừa giả bộ thong thả, sau đó nhanh chân đuổi theo hai người phía trước, vỗ nhẹ lên vai Giang Dũ.
"Lớp trưởng, thật là trùng hợp."
Bây giờ Giang Dũ vẫn còn nhỏ, có lẽ vẫn chưa nghĩ nhiều. Trước khi chính thức trở thành bạn trai của em ấy, Tống Kỳ quyết định để em ấy có thêm một người bạn trước đã.
"Tống Kỳ, chào cậu." Giang Dũ hơi ngạc nhiên quay đầu lại, trong mắt ánh lên niềm vui nho nhỏ.
Chỉ một câu chào hỏi bình thường cũng có thể khiến em ấy vui vẻ đến vậy.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, Tống Kỳ lại cảm thấy xót xa.
"Tống Kỳ, đây là Lưu Hiểu." Giang Dũ giới thiệu hai người với nhau. Ba người sánh vai bước trên vỉa hè lát gạch vuông xen kẽ giữa hai màu hồng và xanh biếc.
Vỉa hè trước cổng trường đã được sửa chữa từ nhiều năm trước, một số viên gạch đã bong tróc, chỉ cần dẫm lên sẽ bị nước mưa bắn tung tóe.
Nhiều lần điều chỉnh quy hoạch khiến con đường này trở nên chật hẹp, đi bộ luôn có cảm giác sẽ va vào hàng cây bên đường bất cứ lúc nào.
Giang Dũ đi ở giữa, vì có người ở hai bên nên mỗi lần gặp viên gạch nhô lên, cậu chỉ có thể nhấc chân bước qua.
Tống Kỳ nhìn cảnh đó mà thấy thú vị, kết quả mải nhìn quá nên vô tình va vào thân cây bên cạnh.
Giang Dũ và Lưu Hiểu không nhịn được bật cười. Cảm giác xa lạ ban đầu giữa ba người cũng nhờ đó mà tan biến, bầu không khí trở nên tự nhiên hơn.
Đến trạm xe buýt, hai người đứng nhìn Lưu Hiểu lên xe trước. Giang Dũ và Tống Kỳ tiếp tục chờ ở trạm.
"Tống Kỳ, cậu ở khu nào?" Giang Dũ hỏi.
Tống Kỳ báo tên khu chung cư mình ở, Giang Dũ có chút vui vẻ nói: "Nhà tớ ở Minh Châu Hoa Viên, gần lắm!"
"Thật trùng hợp! Vậy có phải chúng ta xuống cùng một trạm không?" Sói đuôi to Tống Kỳ giả vờ ngạc nhiên, làm bộ như đây là duyên phận, hoàn toàn bỏ qua việc bản thân đã cố tình mua nhà đối diện Giang Dũ.
"Ừ, nhưng ở trạm này chỉ có một tuyến xe đi đến Hạnh Phúc Hoa Viên. Nếu cậu muốn, lần sau có thể sang trạm đối diện trường học, bên đó có nhiều tuyến hơn."
Sợ Tống Kỳ không biết, Giang Dũ còn cẩn thận giải thích thêm.
"Vậy à..." Tống Kỳ tỏ ra như vừa biết được tin tức quan trọng, rồi đột nhiên hỏi: "Vậy sao cậu lại đi từ trạm này?"
Đọc full truyện tại wattpad @mellyjellyxx
"Tớ quen rồi. Với cả, trạm trước cổng trường đông người quá, ở đây vắng hơn."
Giang Dũ mỉm cười đáp, nhưng lại không nói ra lý do thật sự. Thực tế, mỗi ngày cậu đều đi đường vòng đến đây chỉ để có thể về nhà cùng Lưu Hiểu.
Cậu muốn có một người đồng hành.
Một người có thể cùng nhau đi trên đường về nhà, chia sẻ những chuyện thú vị trong ngày, cùng nhau bàn luận về những bài hát hay mới ra hoặc những tình tiết hài hước trong phim.
Khoảnh khắc ấy là thời gian vui vẻ và thoải mái nhất trong ngày của Giang Dũ.
Nhìn vào ánh mắt vừa ấm áp lại vừa cô đơn của Giang Dũ, Tống Kỳ siết nhẹ tay, cố gắng kiềm chế mong muốn ôm lấy em ấy ngay lúc này.
"Lớp trưởng, đoán xem tại sao tớ lại đi đường vòng để đến trạm này?"
"Tại sao?" Giang Dũ phối hợp hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn Tống Kỳ.
Đây là thói quen của em ấy. Dù đang làm gì, khi nói chuyện với ai, Giang Dũ luôn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đó.
Tống Kỳ nhìn vào đôi mắt ấy, khẽ cười nói:
"Vì tớ muốn cùng lớp trưởng về nhà."
Lời của Tống Kỳ khiến Giang Dũ bất giác luống cuống tay chân. Cậu muốn nói lời cảm ơn nhưng lại sợ Tống Kỳ thấy kỳ quái. Cậu cũng định khuyên Tống Kỳ đừng ngày nào cũng vòng xa chỉ để đi chung với mình, như vậy quá phiền phức. Nhưng nghĩ lại, cậu lại không nỡ.
Cuối cùng, Giang Dũ khẽ gật đầu: "Được, vậy sau này chúng ta cùng nhau về nhà." Nghĩ ngợi gì đó, cậu vội bổ sung: "Nhưng nếu sau này cậu thấy phiền thì cứ nói với tớ. Tớ đi một mình cũng không sao, trên xe còn có thể học từ vựng nữa."
Tống Kỳ nhìn Giang Dũ rõ ràng chẳng làm gì cả, nhưng cứ có cảm giác như đang làm phiền người khác. Hắn vừa buồn cười vừa muốn xoa đầu cậu, bảo cậu đừng nghĩ nhiều như thế.
Thật ra, có những lúc hắn không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Giang Dũ. Tại sao cậu ấy lại cảm thấy việc có người đi chung với mình là đang làm phiền người khác chứ?
Rõ ràng đây là một niềm vui, sao có thể gọi là phiền phức được?
Đúng là đồ ngốc.
Tan học dù chưa phải giờ cao điểm buổi tối, nhưng vì mấy trạm trước có trường học khác nên xe buýt vẫn chật ních người.
Tống Kỳ cùng Giang Dũ lên xe.
Sợ ba lô của mình đụng trúng người khác, Giang Dũ ôm chặt vào lòng. Nhưng vì chưa kịp nắm tay vịn, cậu bị chen lấn đến lảo đảo. Tống Kỳ nhìn cảnh đó, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác đau xót.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Dũ luôn là người sợ làm phiền hay gây tổn thương cho người khác. Cậu dịu dàng như vậy, nhưng lại sống với một nỗi cô đơn bi thương.
Không do dự, Tống Kỳ vòng tay ôm lấy vai Giang Dũ, chen ngược dòng người để kéo cậu về phía cuối xe.
Đọc full truyện tại wattpad @mellyjellyxx
So với phía trước, khoang sau xe ít người hơn một chút. Tống Kỳ để Giang Dũ đứng phía trước mình, một tay giữ chặt tay vịn phía trên, tay còn lại nắm lấy thanh vịn bên cạnh.
Hắn dùng thân hình vẫn chưa thực sự rộng lớn của mình để che chắn, bảo vệ Giang Dũ khỏi dòng người đông đúc.
Đến khi Giang Dũ ổn định lại, cậu mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Ôm chặt ba lô trong lòng, cậu ngẩng đầu nhìn người bạn mới của mình.
Người bạn mới này thực sự quá tốt. Sao trên đời lại có người tốt như vậy được chứ? Trước đây cậu từng nghe nói Tống Kỳ đánh nhau ở trường cũ, nhưng chắc hẳn là có lý do.
"Đứng cho vững." Nhận thấy ánh mắt của Giang Dũ, Tống Kỳ cố ý ra vẻ ngầu, khẽ hất cằm lên.
Dưới ánh đèn xe buýt, nét trêu đùa dịu dàng hòa cùng đôi mắt sáng ngời đầy kiêu ngạo, hệt như một bức tranh thiếu niên sống động khắc sâu vào lòng Giang Dũ.
"Cảm ơn cậu, Tống Kỳ." Lần đầu tiên, Giang Dũ chủ động tránh ánh mắt đối phương, cúi đầu nói lời cảm ơn. Trong lòng không hiểu sao lại có chút xấu hổ.
"Không có gì, ai bảo tớ với cậu là... nhất kiến chung tình chứ." Tống Kỳ ghé sát tai cậu, nửa đùa nửa thật nói.
Giang Dũ hiển nhiên chỉ coi đó là lời bông đùa, cậu khẽ cười, không nói gì thêm.
Nhưng Tống Kỳ như bị nghiện, tiếp tục chọc ghẹo: "Thật đấy, tớ cảm thấy tớ và lớp trưởng rất có duyên. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã thấy cậu thật thân thuộc, rất muốn làm bạn với cậu. Mỗi lần cậu cười với tớ, tớ đều có cảm giác như nhìn thấy một tiểu thần tiên đáng yêu vậy."
Tống Kỳ cảm thấy những lời mình nói đều là thật lòng. Nhưng với Giang Dũ, kiểu bày tỏ này lại quá mức khoa trương.
Khoa trương đến mức khiến cậu bất an.
Cậu biết bản thân không hề tốt đẹp như vậy. Cậu bình thường, nhạt nhòa, thành tích cũng không giỏi giang, nói chung là một người chẳng mấy ai để ý đến.
Cậu sợ rằng Tống Kỳ chỉ vì chưa thực sự hiểu cậu mới nói ra những lời như vậy. Đến khi hiểu rõ rồi, hắn sẽ nhận ra cậu chẳng có gì đáng quý cả.
Rồi một ngày nào đó...
Tống Kỳ sẽ dần dần rời xa cậu.
Thậm chí còn có thể cảm thấy hối hận, ghê tởm chính mình vì từng nói những lời tốt đẹp với cậu.
Lúc ấy, Giang Dũ sợ mình không biết phải làm sao, bởi vì chỉ mới quen nhau một ngày, cậu đã rất thích Tống Kỳ rồi.
Cậu hiểu rõ cảm giác mà Tống Kỳ nói – cái cảm giác thân thiết một cách tự nhiên. Bởi vì đối với Tống Kỳ, cậu cũng vậy. Không lý do mà muốn đến gần, nhưng lại sợ đường đột.
Giang Dũ hiểu thứ tình cảm ấy, chỉ là cậu không tin sẽ có người cũng cảm thấy như vậy với cậu. Cậu làm sao xứng đáng đây?
Tống Kỳ không biết Giang Dũ đang nghĩ gì, vẫn còn đang đắc chí vì mình vừa nói ra một tràng dài lời tâm tình. Trong lòng còn nghĩ, lát nữa phải về ôn lại Bách khoa toàn thư lời tán tỉnh mới được.
Dù sao cũng mới năm 2010, mấy câu tán tỉnh quê mùa của hậu thế, biết đâu bây giờ còn có thể trở thành bí kíp thả thính chăng?
Sau khi xuống xe, hai người hẹn thời gian gặp nhau ở trạm xe sáng mai, rồi mỗi người về nhà.
Mở cửa bước vào căn phòng được trang trí tinh xảo, Tống Kỳ chẳng cảm thấy có gì thu hút. Hắn tiện tay ném cặp sách, ngã lên giường.
Nửa người vùi vào lớp chăn mềm mại, Tống Kỳ giơ tay che mắt.
Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mi. Hắn khẽ thở dài, giọng nói mang theo chút khàn khàn:
"A Dũ, có thể gặp lại em lần nữa, thật sự là quá tốt."
Kiếp trước, Tống Kỳ từng hận Giang Dũ.
Giang Dũ đã chết khi đang trên đường mua quà sinh nhật cho hắn. Vì cứu một đứa bé giữa đường, cậu bị xe đâm.
Khi nhìn thấy thi thể của Giang Dũ, Tống Kỳ không khóc. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn người đã vĩnh viễn không thể đáp lời, hỏi một câu:
"Người xa lạ so với anh còn quan trọng hơn sao?"
Vì cứu người, em bỏ lại anh một mình.
Giang Dũ, anh hận em lắm.
Đọc full truyện tại wattpad @mellyjellyxx
Cho nên sau khi sống lại, dù có thể tìm Giang Dũ từ sớm, hắn vẫn do dự, trì hoãn cho đến tận bây giờ. Vì hắn không chắc khi gặp lại Giang Dũ lần nữa, rốt cuộc hắn sẽ yêu tha thiết hay vẫn còn oán hận.
Hôm nay, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Giang Dũ, hắn đã có đáp án.
Giang Dũ còn sống, thật sự là quá tốt.
Đêm ấy, Tống Kỳ đã khóc rất lâu.
Những giọt nước mắt hắn chưa từng rơi trước bia mộ của Giang Dũ, hôm nay lại tuôn trào ngay ngày đầu tiên gặp lại.
Có lẽ, hắn chưa bao giờ thực sự hận Giang Dũ. Chỉ là nếu không hận, hắn chẳng biết phải sống tiếp thế nào mà thôi.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Kỳ: Cầu sinh dục vọng khiến tôi hận vợ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip