Chương 19: Đau lòng phu lang
" Ta đi mời Chung lang trung, các ngươi về nhà trước chờ ta!" Chu Cảnh quay người, mới vừa nhấc chân muốn đi, ống tay áo bị người kéo căng. Quay đầu nhìn lại là Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc quanh thân chật vật, trên y phục bị đánh nát không biết bao nhiêu chỗ, chảy ra máu tươi, đem một nơi không biết đã đắp lên bao nhiêu miếng vá ngâm đến đỏ sẫm.
Dáng dấp thê thảm kia làm cho ngươi qua đường không liên quan nhìn thấy cũng cảm thấy đáng thương, mà huống chi Chu Cảnh nhìn đến trong lòng đều nhéo cùng một chỗ, chỉ cảm thấy thời điểm Thẩm Mặc chịu đòn không thể đuổi đến kịp, là nữa phần bất lực cùng tuyệt vọng vừa đau vừa bàng hoàng.
Chu Cảnh cả người cưỡng chế táo bạo trong lòng, nếu không phải kiêng kỵ các loại hiện thực, không thể dưới con mắt mọi người thản nhiên đem nhà người kia đánh một trận, Chu Cảnh sợ là đã nổi cơn điên.
Mà điều đó, Thẩm Mặc tựa hồ không biết. Hắn từ nhỏ sinh trưởng trong hoàn cảnh ngột ngạt, sau mỗi lần phụ thân trách đánh là theo sau là mẫu thân oán hận. Hắn liền cho là tất cả mọi người nên có phản ứng như vậy, tự cho là dọc đường mặt Chu Cảnh đều bình tĩnh, là vì lúc Chu Cảnh ra ngoài làm việc hắn tự ý chạy về nhà mẹ đẻ gây phiền toái, làm tiêu hết nhiều bạc như vậy mua về một cái " vô dụng" " con ghẻ", mới hiện ra không kiên nhẫn.
Bởi vậy khép nép nói: " Không có gì, chút thương tổn ấy không tính là nặng. Hôm nay ngươi tới sớm, ta kỳ thực cũng không có bị đánh nhiều lắm, trong ngày thường bị đánh so với hôm nay còn tàn nhẫn hơn, nhịn một chút liền qua.
Thẩm Mặc là phu lang của hắn, hắn đặt ở trên đầu quả tim, bây giờ bị đánh thành như vậy, chính Thẩm Mặc dĩ nhiên lại cảm thấy không quan trọng! Chu Cảnh một cỗ hoả đang áp ở trong lòng kia cũng không kìm nén được nữa, hắn tự nhiên đối Thẩm Mặc nổi giận.
" Này còn nói là bị đánh ít đi? Này còn gọi là chỉ một chút thương tổn? Vậy thì cái gì mới xem là bị thương nặng, có phải là đem ngươi đánh chết mới coi là bị thương nặng hay không?"
Thẩm Lâm biết chính mình là nguộn nguồn tai hoạ bản thân yên lặng làm một người vô hình, đứng ở một bên vẫn không lên tiếng. Mãi đến tận khi Thẩm Mặc bị Chu Cảnh phẫn nộ oán hận như vậy, lại thấy hai mắt Chu Cảnh đỏ lên, có dấu hiệu giống như muốn đánh người, vì vậy liền xông lên từng bước áp sát Chu Cảnh.
" Ngươi mắng ca ta làm cái gì, gây sự chính là ta! Muốn mắng muốn đánh thì cứ nhắm vào ta, không được kiếm chuyện với ca ta".
Song Thẩm Lâm chỉ cách Chu Cảnh khoảng nửa cánh tay liền bị Chu Cảnh đẩy ra. Sau đó hắn thấp người ôm lấy Thẩm Mặc, bước nhanh tiến vào nhà tranh.
" Đại ca... đại ca, ngươi muốn làm gì, buông đại ca ta ra, muốn đánh thì cứ hướng ta mà đánh!" Thẩm Lâm kêu lên liền hướng chạy vào trong phòng. Mà cửa phòng đã bị Chu Cảnh ở trong phòng gài lại, Thẩm Lâm không dám làm bậy, sợ làm chuyện thêm vỡ vụn. Vì bản thân hắn đã khiến Chu Cảnh trắng trợn hao phí hai lượng bạc, nếu lại thêm làm hư cửa phòng chỉ sợ đều sẽ bị tính trên người Thẩm Mặc.
Không trách Thẩm Lâm để ý hai lượng bạc kia như thế, con số này đối với người nông gia nói tới thật sự cũng rất nặng. Một năm sau thu hoạch bất quá còn lại chỉ trên dưới mười lăm lượng, theo như người nông gia tiết kiệm hai lượng bạc cũng đủ chi phí sinh hoạt trong mấy tháng.
Thẩm Mặc bị đè ở trên giường, vết thương bị đụng chạm đau đến nhíu mày. Người phía trên lại không quản nhiều được như vậy, nặng nề nhào tới, liều mạng giống như phát điên mà hôn lên khoé miệng của hắn, một đôi bàn tay nắn bóp da thịt hắn, lại không cẩn thận nghiền ép trên vết thương của Thẩm Mặc.
"A!" Thẩm Mặc cũng nhịn được nữa kêu thảm thành tiếng.
Một tiếng hét này bị ép đến cực thấp, giống như âm thanh của muỗi kêu, trong âm thanh có thể lại có chút thống khổ.
Chu Cảnh giống như bị thức tỉnh, bừng tỉnh hoàn hồn, mới phát hiện mình là kẻ súc sinh cũng không bằng. Hận không thể cho mình một cái tát, cho tiểu phu lang hắn hả giận.
" Tiểu Mặc, rất đau có phải không? Đều là phu quân ta không tốt, ngươi chờ ta, ta đi thỉnh lang trung cho ngươi".
" Ta..." Thẩm Mặc vội vã nói một tiếng liền không nói được nữa, hắn muốn nói là không cần, có thể mới vừa rồi nói là không cần, Chu Cảnh mới phát hoả lớn như vậy. Hắn không biết hắn nói sai chỗ nào, lại không muốn chọc cho Chu Cảnh sinh khí, hắn sợ một khi Chu Cảnh tức giận liền không cần hắn nữa thì làm sao bây giờ!
Thẩm Mặc bất an quá mức rõ ràng, Chu Cảnh liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn sâu sắc thở dài một hơi, ngồi xuống ở bên giường.
" Tiểu Mặc, ta không biết làm như thế nào để cho ngươi có thể an lòng, thế nhưng ta và ngươi đã nói, làm qua chuyện đó đều là thật tâm. Ngươi biết ta tới từ dị thế, điều duy nhất làm ta cam tâm tình nguyện lưu lại cũng chỉ có ngươi! Ngươi còn thật sự chưa hiểu sao?"
" Ta, ta hiểu rõ!" Thẩm Mặc nhào lên ôm lấy Chu Cảnh, nước mắt vẫn luôn nhẫn ở trong mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
" Ta hiểu, Cảnh ca ngươi không nên tức giận! Đây vốn là lỗi của ta, từ nhỏ không ai dạy ta, ta không biết làm sao để một người thích, cũng không biết bị yêu thích phải cư xử như thế nào! Ta chỉ có thể dựa theo cách của ta lục lọi đi tìm, cho nên sẽ không giống như tâm tư của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng bởi vì như vậy mà cảm thấy ta không hiểu thành ý của ngươi, làm lãng phí nó có được hay không?"
Chu Cảnh cẩn cẩn dực dực đem Thẩm Mặc kéo vào trong lòng ngực, đau lòng nói: " Không sao, chỉ cần ngươi biết chân tâm của ta là tốt rồi. Tiểu Mặc, ngươi không biết cũng không quan trọng lắm, ta có thể một chút một chút dạy cho ngươi, ngươi chỉ cần xuất tâm ra cảm thụ là được rồi!"
" Ân, ân.." Thẩm Mặc khóc tới không thể tự kiềm chế, nghẹn ngào gật đầu.
" Được rồi, ngươi bị thương rất lợi hại, ta hiện tại liền đi thỉnh lang trung cho ngươi". Chu Cảnh nghiêm nghị nói: " Không cho nói không, vào lúc này ngươi ngẫm lại nếu là ta bị thương nhiều như thế, ngươi sẽ làm sao? Có phải hay không vì mấy cái bạc mà để ta nhịn đau".
Thẩm Mặc không muốn thỉnh lang trung không phải chỉ cảm thấy không cần phải tiêu bạc, mà cũng bởi vì ngày hôm nay Chu Cảnh đã vì đệ đệ hắn bỏ ra hai lượng bạc, cái đó là rất nhiều. Còn nữa trong nhà vừa mới mua nền nhà, còn phải xây phòng ở, bạc vẫn là rất cần, hắn cảm thấy chẳng qua là tổn thương chút da thịt, chính mình nằm nghỉ dưỡng liền khoẻ lên, không cần lãng phí số tiền kia. Từ nhỏ không phải không chịu nhiều hơn cái này, cũng đều có thể khoẻ tới bây giờ sao!"
Bất quá tất cả những thứ này nếu muốn là đổi tới trên người Chu Cảnh... Chính là đập nồi bán sắt cũng phải thỉnh lang trung cho Chu Cảnh.
" Ngươi xem, ngươi nhất định là nghĩ dù cho có đập nồi bán sắt cũng muốn chữa trị cho ta đi!" Chu Cảnh liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư của Thẩm Mặc. " Vậy tại sao ngươi cảm thấy ta có thể nhịn được ngươi như thế này chứ!".
Thẩm Lâm bên ngoài nghĩ trăm phương ngàn kế để bảo trì tình huống, cửa phòng rốt cuộc cũng mở ra, Thẩm Lâm tính tình gấp không có trầm ổn như ca hắn. Xông tới nhìn thấy ca hắn hai mắt còn đẫm lệ, cho là Chu Cảnh đã làm gì ca hắn. Cũng không hỏi, đi lên liền đẩy Chu Cảnh một cái.
" Ngươi tránh ra, không cho ngươi lại đánh ca của ta!"
Đáng tiếc Thẩm Lâm chỉ là một cái song nhi, sức lực không chiếm được ưu thế, vũ lực đối với Chu Cảnh mà nói như là châu chấu đá xe. Căn bản không cần dùng sức liền đem Thẩm Lâm ấn ngã xuống giường, đối với hắn Chu Cảnh không thể nào giống như đối với Thẩm Mặc đặc biệt nhẫn nại cùng tốt tính.
Chu Cảnh la rầy nói: " Thành thật một chút cho ta, rõ ràng là chuyện của ngươi, cuối cùng người bị thương lại là ca của ngươi, bản thân còn lo không được, còn nháo cái gì mà nháo!"
Lời này của Chu Cảnh cũng là nghiêm túc, Thẩm Mặc bị thương thành thế này, hắn không cần quan tâm lời nói thế nào, có thể bảo trì bình tĩnh để xử lý chuyện kế tiếp đã là cực hạn.
Thẩm Mặc vội vã động viên nói: " Tiểu Lâm, ca phu ngươi là muốn thỉnh lang trung cho ta, cũng không có đánh ta, người dừng vội! Ta bị đánh tâm tình ca phu ngươi khẳng định không tốt, ngươi nhường hắn một chút".
Thẩm Lâm nhìn mấy lần, Chu Cảnh cũng thuận thế đi ra, hắn liền nhào tới trước người Thẩm Mặc kiểm tra tỉ mỉ, thấy trên người ca hắn bị thương rất nặng nhưng là không có thêm vết thương mới mới yên tâm lại.
Chu Cảnh đi vội mà về cũng vội, không biết cùng Chung lang trung nói như thế nào, thời điểm Chung lang trung cõng lấy hòm thuốc đi khám bệnh chạy tới nhà Chu Cảnh, Thẩm Mặc cũng không có bị gì, hắn thì lại thiếu chút nữa ngất đi. Chu Cảnh cũng không cho hắn thời gian để thở, liền giục hắn xem vết thương cho Thẩm Mặc.
Lang trung thời đại này không giống như bác sĩ ở thời hiện đại phân chia theo khoa, bọn họ chú ý là một khoa. Cái này cũng không đại biểu là không hay, khác với đông y là chú ý toàn thể. Giống Hoa Đà là thần y thả ở đời sau, vào lúc ấy bọ họ cũng hiểu mổ sọ, róc xương chữa bệnh. Bất quá vẫn chưa đưa ra khái niệm giải phẩu mà thôi.
Mỗi thời đại, lang trung y thuật đều có tốt có xấu, ở hiện đại dược phẩm, dụng cụ chữa bệnh tiến tiến, bất quá nói riêng là không dựa vào phụ trợ cứu người, so với đại phu ở cổ đại thật không biết ai hơn ai kém.
Chung lang trung chẩn mạch, nhìn mấy chỗ thương tổn, lắc lắc đầu, tầng tầng thở dài nói: " Chu Cảnh, không phải lão phu nói ngươi, nếu là phu lang ngươi không hiểu chuyện, phạm lỗi lầm, ngươi cũng không thể đánh hắn tàn nhẫn như vậy, ngươi đây không phải là muốn miễn cưỡng đánh chết hắn hay sao?"
Vừa nghĩ tới thương tích trên người Thẩm Mặc từ đâu mà tới, Chu Cảnh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt trong nháy mắt liền đen xuống.
Thẩm Mặc vội vã giải thích: " Không phải, thương thế trên người ta không phải là do phu quân ta đánh, mà là do cha ta".
" Cái gì? Cha ngươi!" Chung lang trung quả thật không thể tin tưởng, hắn biết đến nhân phẩm của Chu Cảnh, không hiểu chuyện người còn tàn bạo. Nói Chu Cảnh đem Thẩm Mặc đánh thành như vậy hắn còn có thể tin.
" Ngươi làm cái gì vậy, làm cha ngươi sinh khí đến muốn đánh chết ngươi? Bất quá lui mười ngàn bước mà nói làm cha làm mẹ, đem nhi tử đánh thành như vậy cũng thật quá mức a! huống chi ngươi đã gả đi, coi như phạm sai lầm cũng chỉ đương gia trong nhà mới có thể giáo huấn, truy cứu nguyên nhân cũng không tới phiên cha mẹ ngươi".
Thẩm Lâm sợ Chung lang trung hiểu lầm Thẩm Mặc làm chuyện sai lầm nên mới bị Thẩm lão cha đánh thành như vậy, liền giải thích: " Là cha ta muốn đem ta bán cho một lão què không vợ trong thôn, ca của ta không đồng ý nên mới bị đánh thành như vậy".
" Ta trước tiên kê ba thang thuốc, mỗi ngày sáng tối nấu cho hắn uống, mặt khác thuốc mỡ này là dùng thoa bên ngoài, cho hắn đắp bảy ngày cũng là không sai biệt lắm. Cũng là phu lang ngươi may mắn, vết thương tuy nhiều nhưng chỉ là da thịt chịu tội một chút, không đến nỗi tổn thương gân cốt. Nhưng thân thể phu lang ngươi hao tổn vô cùng, nhất định phải hảo hảo bồi bổ, không phải nói chứ song nhi vốn không dễ có thai, thời điểm có thể mang thai hay không không nói, chính là tuổi thọ đã sớm bị tổn hại".
Chu Cảnh kinh hãi, sắc mặt trắng bệch: " Ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo cho hắn bồi bổ, còn thuốc bổ này nọ có cần uống thêm một chút hay không?"
Này cũng đem Chung lang trung làm cho sững sờ, người nông gia nhiều nhất chính là được ăn bổ, thuốc bổ có thể mua được mấy thứ. Nhìn Chu Cảnh ngay cả phòng ở của chính mình đều không có, hai người liền chen nhau ở cái địa phương không chắn được gió không che được mưa, lại có thể tiêu tiền trên người phu lang. Ai có thể nghĩ tới một người hỗn như Chu Cảnh, đối với phu lang lại tốt như vậy.
HẾT CHƯƠNG 19
Sorry mọi người, nay Yu về quê có việc nên đăng truyện hơi trễ xíu, mọi người thông cảm nha!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip