Chương 62: Mặc quần bơi đúng cách

Chương 62: Mặc quần bơi đúng cách

Lệ Chanh đúng là omega vô tâm nhất trên đời.

Nhưng Tiêu Dĩ Hằng biết sao được, dù sao cũng là do mình chọn, vô tâm cũng tốt, vừa hay có thể chặn bớt mấy vệ tinh vây xung quanh.

Tiêu Dĩ Hằng biết có nhiều người để ý Lệ Chanh hơn cậu tưởng, nhưng Lệ Chanh "nổi tiếng hung dữ" khiến nhiều người e dè không dám đến gần.

Lấy thời điểm bây giờ làm ví dụ, trên đường họ đi từ khu vực nước nông đến khu vui chơi, không ít người đã nhìn Lệ Chanh với ánh mắt thèm muốn.

Dưới ánh đèn lấp lánh như dát vàng, thiếu niên omega tóc vàng chỉ diện độc chiếc quần bơi, khoe trọn cơ thể mật ong nuột nà như tượng tạc. Những giọt nước còn vương lại sau khi tắm nghịch ngợm lăn dài từ xương quai xanh xuống ngực, rồi dần biến mất dưới lớp vải bó sát.

Vô số ánh mắt xung quanh dán chặt lên người Lệ Chanh, nhưng cậu không hề nhận ra, vẫn xỏ dép lê lững thững bước đi, không biết rằng có bao nhiêu người đang thèm muốn mình.

Tiêu Dĩ Hằng cau mày, lấy khăn tắm khoác lên vai Lệ Chanh.

Khăn tắm không quá lớn, nhưng phần vải buông xuống vừa vặn che đi ngực Lệ Chanh, giấu đi hai điểm nổi bật đang lộ ra.

"Choàng khăn vào," Tiêu Dĩ Hằng nói, "đừng để bị cảm lạnh."

Lệ Chanh nghĩ rằng anh sợ cậu bị lạnh, liền thuận miệng nói cảm ơn, hoàn toàn không biết mình đã khiến alpha bên cạnh lo lắng bao nhiêu.

"Này, Tiêu Dĩ Hằng," Lệ Chanh đột nhiên ghé sát tai anh, hạ giọng đầy hưng phấn, "anh mau nhìn người đàn ông đằng kia kìa!"

Vì ghé sát quá gần, hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào cổ alpha, khiến Tiêu Dĩ Hằng cảm thấy đầu óc nóng bừng, phải mất vài giây mới phản ứng lại được.

Sau một lúc lâu, Tiêu Dĩ Hằng mới tỉnh táo lại, miễn cưỡng hỏi: "...Em vừa nói gì? Anh nghe không rõ."

Lệ Chanh không nhận ra sự khác lạ của anh, hưng phấn buôn dưa lê, "Hướng mười giờ, thấy không, người đàn ông beta khoảng ba mươi tuổi đó?"

Tiêu Dĩ Hằng giả vờ nhìn qua một cách vô tình: "Em nói là người mặc quần bơi hoa kia?"

"Đúng, chính là hắn!" Lệ Chanh cười khẩy, "Anh nhìn kỹ đi, có thấy gì lạ không?"

Thế là Tiêu Dĩ Hằng lại nghiêm túc quan sát người đàn ông mặc "quần bơi hoa" một lúc lâu.

Và rồi... ánh mắt anh như bị đốt cháy.

Người đàn ông beta đó mặc một chiếc quần bơi hoa đỏ xanh rực rỡ, kiểu tam giác cạp thấp, và ngay giữa chỗ tam giác đó, có một khối lồi khổng lồ vô cùng kỳ quặc, hiên ngang đứng thẳng trước tầm mắt của mọi người.

"Cái đó trông cũng giả quá rồi đấy, mọi người không nhìn ra à?" Lệ Chanh nhỏ giọng, "Người đàn ông này hư vinh thế nhỉ, không có thân hình để khoe lại giở trò dưới quần bơi. Em thấy hắn nên nhét một quả chuối vào, đói còn có cái để ăn."

Tiêu Dĩ Hằng: "..."

Lệ Chanh tưởng anh không tin, vội giải thích: "Anh tin em đi, 'cái đó' chắc chắn là giả! Cả đời này em đã thấy biết bao nhiêu người đàn ông mặc quần bơi tam giác rồi, chỉ cần liếc qua một cái là biết lớn nhỏ thế nào!"

Tiêu Dĩ Hằng giả vờ cười khen ngợi: "Nói vậy, anh Lệ đúng là một người từng trải, kinh nghiệm đầy mình nhỉ."

Lệ Chanh vẫn chưa biết nguy hiểm cận kề, tiếp tục chia sẻ "kinh nghiệm" của mình.

"Em không nói chơi đâu. Người luyện bơi và người không luyện bơi, chỉ cần nhìn họ mặc quần bơi, em có thể phân biệt được ngay thứ đó có lồi ra hay không." Lệ Chanh hai chân đứng rộng, chỉ vào mình, "Nhìn em đi, có phải chỗ đó rất phẳng không? Vì bài học đầu tiên của chúng em là học cách mặc quần bơi đúng cách, giấu thứ đó đi. Bởi cơ thể có lực cản mà, càng lồi ra nhiều, lực cản càng lớn. Đừng coi thường chút lực cản này, nó có thể ảnh hưởng..."

Tiêu Dĩ Hằng cười mỉm hỏi: "Vậy nên, Chanh Chanh à, tại sao em lại nhìn chằm chằm chỗ đó của người khác?"

Lệ Chanh đột nhiên rùng mình: "..."

Tiêu Dĩ Hằng: "Nói mới nhớ, anh cũng là một tay mơ về bơi lội. Trước khi dạy anh cách nín thở và nổi trên mặt nước, sao em không dạy anh cách mặc quần bơi trước nhỉ?"

"Ơ... ơ..." Trong lòng Lệ Chanh rối bời.

Chết tiệt, cậu mới hẹn hò với Tiêu Dĩ Hằng được hai ngày, vẫn chưa quen với thân phận "người có bạn trai", quên béng mình đã có bạn trai rồi chứ! Thế mà cậu lại nói nhiều như thế trước mặt Tiêu Dĩ Hằng, bình phẩm về cách mặc quần bơi của người đàn ông khác...

Cậu nhìn lướt qua quần bơi của Tiêu Dĩ Hằng, rồi đỏ mặt vội vàng quay đi.

"Cũng ổn... ổn rồi..." Cậu nhỏ giọng nói, "Anh mặc rất vừa, không to không nhỏ, vừa vặn."

Nói xong, Lệ Chanh muốn tự đấm mình một cái: Không to không nhỏ vừa vặn là sao! Có phải nước trong hồ bơi quá nóng đúng không, cậu uống vài ngụm rồi bắt đầu nói linh tinh.

Tiêu Dĩ Hằng nhướn mày: "Em thấy nó không to không nhỏ? Vậy em có muốn nhìn thấy nó có thể to có thể nhỏ không?"

"......"

Không muốn, không muốn, Lệ Chanh không hề muốn!!!

Lệ Chanh không dám nhìn vào mắt Tiêu Dĩ Hằng nữa, cậu cứng ngắc quay đầu, nhanh chóng chuyển đề tài: "...À, em thấy Dữu Dữu rồi, con bé xếp hàng ở cầu trượt rồi kìa, chúng ta nhanh qua đó đi!"

Nói xong, cậu cắm đầu chạy về phía cầu trượt, sợ rằng chậm một bước sẽ bị Tiêu Dĩ Hằng kéo vào phòng thay đồ để xem thứ đồ có thể to có thể nhỏ kia.

...

Công viên nước đã chi ra một khoản tiền lớn để xây dựng cầu trượt cao mười mét, là nơi cao nhất và nổi bật nhất trong toàn bộ công viên. Hầu như mỗi du khách đến công viên đều sẽ xếp hàng để lên cầu trượt, tận hưởng khoảnh khắc mất trọng lực ngắn ngủi đó.

Vì đông người nên phải xếp hàng, Dữu Dữu ôm chim hồng hạc đứng giữa đám đông, kiễng chân nhìn về phía cuối hàng.

"Anh ơi, anh ơi, ở đây!" Cô bé vừa nhìn thấy mái tóc vàng của anh trai liền phấn khích vẫy tay, ra hiệu cho cậu nhanh chóng đến đây.

Lệ Chanh như bị thứ gì đó đuổi theo, nhanh chóng chạy đến chỗ cô bé, thở hổn hển nắm lấy tay em gái, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Một lúc sau, Tiêu Dĩ Hằng thong thả bước tới, gương mặt vẫn lạnh lùng như thường nhưng tâm trạng lại rất tốt.

Dữu Dữu: "...?"

Tại sao cô bé cảm thấy giữa anh trai và anh Tiêu xảy ra chuyện gì đó mà cô bé không biết?

Họ vừa trò chuyện vừa xếp hàng, chờ khoảng hai mươi phút thì đến lượt.

Họ leo cầu thang, bước lên đài cao mười mét. Khi độ cao tăng dần, bước chân của Dữu Dữu cũng chậm lại, cuối cùng cô bé ngồi bệt xuống sàn, không dám nhìn xuống.

"Em... em không dám..." Dữu Dữu nói nhỏ, "Cao quá, anh ơi, em muốn về..."

Cầu trượt này không phải dạng đường thẳng, mà là một đường hình xoắn ốc, có hai đoạn trong suốt hoàn toàn, ngồi bên trong cầu trượt có thể nhìn rõ bể bơi bên dưới.

Lúc đứng dưới nhìn lên, Dữu Dữu thấy cầu trượt này rất thú vị, nhưng khi thực sự đứng ở cửa cầu trượt, cô bé không dám bước vào.

Nhân viên thúc giục: "Các bạn chơi không? Có rất nhiều người đang xếp hàng phía sau."

Lệ Chanh thấy em gái sợ hãi, do dự một chút, cuối cùng vẫn tôn trọng quyết định của cô bé.

"Xin lỗi nhé," Lệ Chanh xin lỗi nhân viên, "Chúng tôi không chơi nữa, xin hỏi lối ra ở đâu? Tôi sẽ đưa em gái xuống."

"Đợi đã," Tiêu Dĩ Hằng lên tiếng ngăn lại, "Lệ Chanh, đưa Dữu Dữu cho anh. Anh đưa con bé xuống, em chơi đi."

Lệ Chanh sững người.

Tiêu Dĩ Hằng nói: "Em chắc mong chơi cầu trượt này lắm đúng không? Vừa nãy thấy em nhìn về phía cầu trượt rất nhiều lần."

Lệ Chanh luôn thích giả vờ trưởng thành. Dữu Dữu nói muốn chơi cầu trượt, Lệ Chanh tuy tỏ ra như "Anh chỉ đi cùng em chơi thôi, anh không hứng thú với mấy trò trẻ con này", nhưng thực ra từng lỗ chân lông trên cơ thể cậu đều thể hiện sự phấn khích trong lòng.

Dữu Dữu sợ độ cao không dám ngồi cầu trượt, Lệ Chanh thương em nên muốn đưa cô bé rời đi, nhưng ánh mắt cậu vẫn không ngừng liếc về phía cửa cầu trượt, chỉ thiếu điều khắc hai chữ "khát khao" lên mặt.

Tiêu Dĩ Hằng đã chú ý đến những cử chỉ nhỏ của cậu, vì vậy hiểu ý đề nghị thay cậu chăm sóc Dữu Dữu.

"Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho Dữu Dữu." Tiêu Dĩ Hằng nhẹ nhàng nói, "Em trượt nhanh đi, xuống dưới rồi đợi bọn anh."

Dữu Dữu hiểu chuyện nắm tay Tiêu Dĩ Hằng, cô bé vẫy tay với anh trai, nói rằng mình sẽ nghe lời và không làm anh Tiêu phải lo lắng.

"...Vậy, anh đi chơi một mình nhé?" Lệ Chanh gãi đầu, vừa phấn khích vừa ngại ngùng bước về phía cửa cầu trượt.

Nhân viên hướng dẫn cậu ôm tay nằm xuống, cậu không yên tâm nhìn hai bóng dáng ở cửa, dặn dò: "Dữu Dữu, em phải ngoan, không được chạy lung tung, anh sẽ đợi hai người ở dưới..."

Chưa kịp nói hết câu, nhân viên đã nhấn nút, Lệ Chanh ngay lập tức bị bắn đi với tốc độ rất nhanh, trượt xuống theo dòng nước, chỉ còn lại tiếng "aaa" vang xa.

Dữu Dữu hoảng sợ nắm chặt tay Tiêu Dĩ Hằng, thầm cảm thấy may mắn vì mình không tham gia trò chơi này.

Đáng sợ quá.

Tiêu Dĩ Hằng đứng bên lan can nhìn xuống, chỉ thấy nửa phút sau, tại cửa ra của cầu trượt xoắn ốc, "phụt" một tiếng, một thân hình tóc vàng da nâu xuất hiện.

Tiếng động, tốc độ, chẳng khác gì hạt dưa vừa được bắn ra.

Tóc của Lệ Chanh bị dòng nước làm rối tung, cậu lao đầu vào bể bơi, sau đó nổi lên, giơ tay hét lớn: "Trời ơi, quá tuyệt!!! Em muốn chơi lại lần nữa!!"

Rồi cậu lại lao về phía cửa cầu trượt.

Dữu Dữu: "...Anh trai không phải nói rằng sẽ đợi chúng ta ở dưới à?"

Tiêu Dĩ Hằng: "Thôi, để chúng ta đợi em ấy ở dưới vậy."

Hai người đi ngược dòng người xuống. Tiêu Dĩ Hằng lo Dữu Dữu bị người khác va phải, liền bế cô bé lên, để cô bé ngồi trên cánh tay mình.

Dữu Dữu ôm cổ anh, tò mò nhìn xung quanh.

Có du khách hỏi: "Hai anh em à? Cậu bé này cưng em gái quá nhỉ."

Dữu Dữu vội nói: "Không, không, em không phải em gái anh ấy."

Du khách liền đùa: "Vậy anh ấy là gì của em?"

Dữu Dữu không nói, mặt đỏ bừng, hai tay ôm chặt cổ Tiêu Dĩ Hằng, e thẹn giấu mặt vào vai anh.

Cô bé thì thầm vào tai Tiêu Dĩ Hằng: "Anh Tiêu, anh đẹp trai quá, em thích anh lắm, anh có thể làm bạn trai cuối tuần của em không?"

Tiêu Dĩ Hằng sững người. Anh vừa buồn cười vừa ngạc nhiên: "...Bạn trai cuối tuần là sao? Chẳng lẽ ngày thường em còn có bạn trai khác?"

"Không còn cách nào khác, ai bảo em giỏi cơ chứ." Dữu Dữu như người lớn nhỏ chống cằm, thở dài, "Nhưng chuyện này anh phải giữ bí mật với anh trai em nhé, nếu anh ấy biết sẽ đi gây sự với bạn trai của em!"

Tiêu Dĩ Hằng dở khóc dở cười.

Chỉ mới hôm qua, Lệ Chanh mới đi bước đầu tiên, có bạn trai đầu tiên trong đời, không ngờ em gái lại tài giỏi hơn, nhanh hơn anh trai một bước.

Tiêu Dĩ Hằng hỏi: "Nếu anh giữ bí mật cho em thì anh được gì?"

Dữu Dữu suy nghĩ một lúc, trả lời: "Anh yên tâm, chỉ cần anh giữ bí mật, em sẽ cưng anh như cưng năm người bạn trai khác!"

Tiêu Dĩ Hằng: "...Năm người?"

"Đúng rồi, thứ hai một người, thứ ba một người... anh là người em thích nhất, nên em quyết định dành cả thứ bảy và chủ nhật cho anh, để anh làm bạn trai cuối tuần của em!"

Tiêu Dĩ Hằng bị lời nói ngây thơ của cô bé chọc cười.

Cười đủ rồi, anh lắc đầu: "Xin lỗi, anh không thể làm bạn trai cuối tuần của em được."

Dữu Dữu bĩu môi: "Tại sao?"

"Vì..." Tiêu Dĩ Hằng nhẹ giọng nói, "anh đã thuộc về anh trai em rồi."

Dữu Dữu hiểu ý anh, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.

Cô bé trông rất giống Lệ Chanh, những cử chỉ nhỏ như được sao y đúc từ một khuôn. Khi cô bé tròn mắt ngạc nhiên, Tiêu Dĩ Hằng như thể nhìn thấy được Lệ Chanh lúc nhỏ.

"Vậy..." Dữu Dữu ngập ngừng hỏi, "...Anh Tiêu, sau này em phải gọi anh là chị dâu à?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip