Chương 169 + 170 + 171
CHƯƠNG 169: NHIỆM VỤ ĐÒI NỢ
Mục tiêu của hai người là Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, bọn họ nhận nhiệm vụ Schald mới có một ngày, lấy thực lực chân chính của Schald thì nhiệm vụ cấp B này đã có thể tăng lên cấp A, nhưng Schald vẫn luôn rất cẩn thận, gã biết mình bị treo trên bảng nhiệm vụ của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, chỉ kém một bước nữa là nhiệm vụ của gã sẽ từ cấp B lên cấp A, mà mục đích của gã chính là không để nhiệm vụ của mình biến thành cấp A.
Ngạch cửa của nhiệm vụ cấp A và nhiệm vụ cấp B cao hơn cấp C mấy lần, cũng đồng nghĩa người nhận nhiệm vụ cấp A sẽ có thực lực mạnh hơn, trừ phi là đoàn dong binh, còn nếu là cá nhân thì ít nhất cũng sẽ là Kiếm Sư. Schald không thể trêu vào Kiếm Sư cũng không muốn đánh cuộc, gã có thể sống đến giờ cũng có quan hệ rất lớn với sự cẩn thận của gã.
Tiền thưởng truy nã của nhiệm vụ cấp A từ trước đến giờ đều không dưới mười vạn đồng vàng, nhiệm vụ của gã chỉ đạt tiêu chuẩn thấp nhất, vì thế đối với cường giả chân chính thì nó rất chướng mắt, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất giúp Schald tiêu dao đến tận bây giờ.
banhmidaudo.wordpress.com
Tới Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, người tiếp đãi bọn họ vẫn là vị tiểu cô nương kia, có lẽ ấn tượng của tiểu cô nương với hai người khá sâu nên nàng vẫn nhận ra bọn họ.
"Các ngươi là người mới thành lập Đoàn dong binh Đồ Đằng ngày hôm qua đúng không, muốn nhận nhiệm vụ thì tới chỗ đối diện là được, còn có thể tự mình lựa chọn, nhanh hơn chỗ ta nhiều."
"Chúng ta không tới vì chuyện này." Rex nói rồi ném một cái túi trữ vật lên quầy, "Chúng ta muốn đệ trình nhiệm vụ."
Tiểu cô nương cầm lấy túi trữ vật bán tín bán nghi nhìn vào bên trong, mặt bỗng biến sắc, lập tức thu tinh thần lực lại, cổ quái nhìn y nói: "Ta đã biết, đưa huy chương cho ta."
Cách Ngôn ở bên cạnh nhanh chóng đưa huy chương cho nàng.
Sau khi tiểu cô nương tiếp nhận huy chương thì dừng mắt trên người cậu vài giây, đối với việc này Cách Ngôn đã tập mãi thành quen.
Khi tiểu cô nương thấy nội dung nhiệm vụ của bọn họ thì sắc mặt lại vô thức thay đổi một chút, nàng cũng không biết Schald nhưng lại biết sự tồn tại của nhiệm vụ này, nhìn thời gian, bọn họ mới nhận nhiệm vụ ngày hôm qua, thế nhưng chưa đến một ngày họ đã giải quyết xong tên Schald làm phần lớn lính đánh thuê cấp B đau đầu, tốc độ này cơ hồ có thể làm đổi mới ký lục của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê.
Tiểu cô nương ít nhiều cũng có thể đoán ra bọn họ đã làm thế nào để giải quyết Schald. Hái hoa tặc Schald phi thường háo sắc, theo lời đồn thì song hắc chi tử đều là mỹ nhân tuyệt sắc, người bình thường ai cũng bị hấp dẫn, tên hái hoa tặc Schald này mắc mưu cũng rất bình thường.
Hoàn thành quá trình ký lục, tiểu cô nương chuyển mười vạn đồng vàng vào thẻ của bọn họ. Hiệp Hội Lính Đánh Thuê yêu cầu người tuyên bố nhiệm vụ phải đưa kim ngạch treo thưởng cho hiệp hội, cái này là để tiện cho việc hoàn thành vài lưu trình của nhiệm vụ, nếu cuối cùng không có ai hoàn thành nhiệm vụ thì số đồng vàng đó sẽ trả về cho người tuyên bố, đương nhiên Hiệp Hội Lính Đánh Thuê cũng không phải nơi đưa ra nhiệm vụ miễn phí, căn cứ vào cấp bậc và sức ảnh hưởng người đó sẽ phải trả một cái giá nhất định.
Lúc này trạng thái nhiệm vụ Schald biến thành hoàn thành, vài giây sau nó biến mất khỏi bảng nhiệm vụ.
Người thấy hình ảnh đó rất đông, vài góc trong đại sảnh rộng lớn phát ra tiếng ồn ào, trong đó có cả những người từng châm chọc Đoàn dong binh Đồ Đằng.
Hiệp Hội Lính Đánh Thuê không thể bị đánh lừa, cho nên nếu nhiệm vụ đã hoàn thành thì tất nhiên là họ đã xác minh, nói cách khác Schald thật sự đã chết, bị một đoàn dong binh vừa mới thành lập giết chết. Trong nhất thời người muốn tìm hiểu về Đoàn dong binh Đồ Đằng càng ngày càng nhiều.
Mà lúc này Rex và Cách Ngôn cũng chưa rời khỏi sảnh nhiệm vụ mà đang xem bảng nhiệm vụ cấp B, chuẩn bị tiếp tục nhận thêm một nhiệm vụ nữa, người khác cũng không biết bọn họ chính là Đoàn dong binh Đồ Đằng.
Thế lực ở thành Lamarck đã bén rễ từ lâu nên nhiệm vụ ở đây cũng không có quá nhiều, Cách Ngôn xoát qua danh sách nhiệm vụ thật dài, cuối cùng phát hiện phía dưới có một nhiệm vụ khá là kỳ lạ.
Nội dung nhiệm vụ bảo bọn họ đi đòi nợ, có một cửa hàng ma pháp tên Duro nợ người tuyên bố nhiệm vụ một trăm vạn đồng vàng vẫn luôn thoái thác không trả, người tuyên bố hứa hẹn nếu bọn họ có thể đổi lại một trăm vạn đồng vàng thì hắn nguyện ý lấy ra một phần mười để tạ ơn.
Góc phải bên dưới có một số 3, nhiệm vụ này nhìn có vẻ rất đơn giản nhưng người nhận lại không nhiều, có lẽ cường giả không có hứng thú với nó, nhưng khả năng này không lớn, mười vạn đồng vàng với một nhiệm vụ cấp B không quá khó khăn như này mà nói cũng không tính là ít, chỉ là vẫn có tận ba lần thất bại, vì thế hẳn là vấn đề nằm ở chỗ khác.
"Muốn nhận không?" Cách Ngôn hỏi Rex.
"Không vấn đề."
"Vậy nhận đi." Cách Ngôn cực kỳ dứt khoát nhận nhiệm vụ, cậu ghét nhất là người nợ mà không trả.
Vì nhiệm vụ này vẫn luôn nằm ở phía dưới nên lúc nó hiện trạng thái có người nhận cũng không có mấy ai để ý, chỉ có tiểu cô nương biết tình huống của bọn họ là chú ý một chút, nhìn thấy nhiệm vụ này thì không khỏi nói thầm một câu.
"Phòng ma pháp Duro? Không phải là cái phòng kia chứ? Hai người này cũng quá tùy tiện, không tìm hiểu trước mà đã nhận nhiệm vụ rồi."
"Nita, ngươi đang nói thầm cái gì thế?" Đồng sự bên cạnh nghe thấy thanh âm của nàng nên quay đầu hỏi.
"Không có gì." Nita nhấp môi cười một chút, vứt suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu.
Sau khi Rex và Cách Ngôn rời khỏi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê thì lập tức đi tìm phòng ma pháp Duro, đồng thời hỏi thăm chút thông tin về nó. Ngoài dự đoán, thanh danh của phòng ma pháp Duro ở thành Lamarck thế mà cũng không nhỏ hơn hái hoa tặc là bao.
Lúc này hai người mới biết vì sao nhiệm vụ đòi nợ nhìn có vẻ rất dễ này lại không chỉ có người thất bại mà còn không có ai nhận, tất cả đều có nguyên nhân.
Phòng ma pháp Duro là nơi bán đạo cụ ma pháp, tỷ như trượng ma pháp, phù chú ma pháp, quyển trục ma pháp, ma pháp thạch,... chất lượng nghe nói cũng không tệ nên giá cả rất cao, so với mấy phòng ma pháp cùng loại thì cao hơn hơn năm đến mười lần, có thể nói là giật tiền.
Dưới loại tình huống như thế tất nhiên không có ai nguyện ý tiêu tiền để mua đồ ở đó, nhưng hỏng ở chỗ thành Lamarck chỉ có mỗi phòng ma pháp Duro, ma pháp sư muốn mua được đạo cụ ma pháp tốt thì phải đến phòng ma pháp Duro mua, nếu không thì chỉ có thể rời khỏi thành Lamarck đến địa phương khác để mua, nhưng mà phòng ma pháp gần thành Lamarck nhất cũng cần đi mất hai ngày, chả mấy ai muốn tốn công như thế nên chỉ có thể cam chịu.
Đương nhiên thứ tốt đều có nguồn cung cấp, đạo cụ ma pháp phòng ma pháp Duro bán không phải hàng nhập sỉ mà là đặt mua từ chỗ mấy ma pháp sư kiếm sống bằng việc chế tác đạo cụ ma pháp.
Trong đó có một ma pháp sư tên Mexican, hắn thường cung cấp định kỳ một ít đạo cụ ma pháp chất lượng thượng thừa cho phòng ma pháp Duro, có rất nhiều đạo cụ ma pháp được hết lời khen ngợi đều xuất ra từ tay hắn, mà hắn cũng chính là người tuyên bố nhiệm vụ này.
Lúc Mexican bắt đầu hợp tác cùng phòng ma pháp Duro vì giao dịch không nhiều nên ông chủ phòng ma pháp Duro lần nào cũng kết toán đúng hạn cho hắn, sau đó số lượng đạo cụ ma pháp chậm rãi tăng lên, phòng ma pháp Duro nếm được ngon ngọt mà chỗ đạo cụ ma pháp đó, vì thế đã đặt một đơn hàng lớn với hắn. Số tiền lần này là một trăm vạn đồng vàng, kết quả cũng có thể đoán, sau khi phòng ma pháp Duro lấy được đủ đạo cụ ma pháp thì bắt đầu tìm cớ thoái thác. Mexican đã đến tìm vài lần, cuối cùng còn bị ngăn ở ngoài cửa, lúc này hắn cũng ý thức được phòng ma pháp Duro không muốn trả tiền, hắn sốt ruột đến nỗi hầu như ngày nào cũng tìm tới cửa, sau đó ông chủ phòng ma pháp Duro không kiên nhẫn nữa, tìm người đánh hắn một trận rồi ném ra ngoài, tuyên bố đến một lần sẽ đánh một lần.
Mexican nóng lòng muốn lấy số tiền kia về, không sợ chết tìm đến vài lần, lần nào cũng bị đánh bầm dập cả người, sau đó có lẽ là đã thông suốt, hắn tuyên bố chuyện này thành nhiệm vụ treo trên bảng nhiệm vụ của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, mới đầu còn có người nhận, nhưng những người này không có một ai thành công trở về.
Sau này Mexican mới biết ông chủ phòng ma pháp Duro có bối cảnh, gã là thân thích của cao tầng thuộc một thế lực lớn ở thành Lamarck, rất hùng hậu, vì thế gã mới có thể độc tôn mở phòng ma pháp ở thành Lamarck, trừ phi đẩy ngã được chỗ dựa của phòng ma pháp Duro, nếu không đối phương vẫn không muốn trả thì bọn họ cũng không có biện pháp nào khác, uy hiếp gì đó căn bản không dùng được.
Có lẽ nghe nói phòng ma pháp Duro có chỗ dựa cường đại nên nhiệm vụ này dần bị mọi người quên lãng ở trong góc bảng nhiệm vụ, cho dù sau đó lại có người chú ý tới thì những người này cũng không giống Cách Ngôn, bọn họ tương đối cẩn thận, phải điều tra một chút chuyện đã xảy ra mới quyết định có nhận hay không, cho nên sau khi bọn họ biết phòng ma pháp Duro có chỗ dựa thì cuối cùng đều từ bỏ.
wattpad.com/user/daudo0902
"Vậy mà lại là một khối xương khó gặm." Cách Ngôn kinh ngạc, nhưng vẻ nghiền ngẫm lộ ra trong mắt cậu lại tỏ rõ cậu không nghĩ như vậy, người khác có thể nghĩ đến sao cậu lại không chứ.
"Thứ khó gặm là chỗ dựa phía sau phòng ma pháp Duro, bản thân nó thì không." Rex ý vị thâm trường nói.
Cách Ngôn cười cười, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hình như chúng ta cách phòng ma pháp Duro không quá xa, đi luôn bây giờ chứ?"
Rex gật đầu, y khi nào cũng được cả.
Phòng ma pháp Duro nằm trên con phố náo nhiệt nhất thành Lamarck, vị trí chiếm cứ tất nhiên cũng là tốt nhất, có hai mặt tiền lớn, người ra vào ngược lại không quá nhiều, đại khái là vì đồ ở đây quá đắt, hơn nữa sau chuyện của Mexican vài ma pháp sư hợp tác với phòng ma pháp Duro đều tìm cớ từ chối, không dám nhận đơn hàng lớn của chúng nữa, đương nhiên là vẫn muốn hợp tác, dù sao thành Lamarck cũng chỉ có một phòng ma pháp, chẳng qua nguồn cung cấp của phòng ma pháp Duro không sung túc như trước được nữa, chất lượng đạo cụ ma pháp cũng không tốt như xưa, thế nên đã xói mòn không ít khách nhân.
Lúc biết chuyện này Cách Ngôn quả thực không thể nào lý giải được mạch não của ông chủ phòng ma pháp Duro, chỉ vì một trăm vạn đồng vàng mà bỏ cả rừng rậm, đây là người buôn bán tệ nhất mà cậu từng gặp.
Hai người đi vào phòng ma pháp Duro, người lười biếng như đang ngủ ở trên quầy hàng có vẻ chính là ông chủ, nhìn thấy người tới cũng chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục ngủ, còn tiểu nhị đang gà gật ở bên cạnh vừa thấy bọn họ đến thì tức khắc tỉnh táo tinh thần.
"Hai vị khách nhân muốn mua đạo cụ ma pháp gì? Chỗ này của chúng ta cái gì cũng có, chỉ cần các ngươi nói được tuyệt đối sẽ không có chuyện không có......" Tiểu nhị lưu loát nói một tràng, sau đó bắt đầu thổi phồng đạo cụ ma pháp trong tiệm tốt như thế nào, chỉ kém viết lên mặt hai chữ dê béo. Trong mắt hắn, ai tới phòng ma pháp Duro mua đạo cụ ma pháp thì đều là dê béo, có thể cho bọn chúng hung hăng xẻo một miếng.
Tiểu nhị nói đến miệng khô lưỡi khô nhưng hai người đều thờ ơ, lúc hắn bắt đầu hoài nghi hai người có tới để mua đạo cụ ma pháp hay không Cách Ngôn mới mở miệng.
_Hết chương 169_
CHƯƠNG 170: 30 GIÂY
"Chúng ta không tới mua đạo cụ ma pháp." Cách Ngôn cười tủm tỉm quét mắt nhìn ông chủ trên quầy, rồi lại nhìn tiểu nhị chằm chằm.
Lời đó tức khắc làm tiểu nhị xụ mặt, gương mặt tươi cười biến thành xấu xí chỉ trong nháy mắt. Hắn nhìn chằm chằm hai người ngoài cười nhưng trong không cười, lười ứng phó, "Không mua đạo cụ ma pháp thì tới phòng ma pháp của chúng ta làm gì, nơi này cũng không phải chỗ các ngươi có thể tùy tiện đi vào, mau cút cho ta, lão tử không rảnh nói chuyện với các ngươi."
"Tuy chúng ta không mua đạo cụ ma pháp nhưng chúng ta có chuyện tìm ông chủ của ngươi." Cách Ngôn không tức giận vì lời hắn nói, ngược lại tâm tình cậu đang rất tốt, trên mặt còn nở nụ cười như tắm mình trong gió xuân, tục ngữ có câu duỗi tay không đánh người đang cười, nhưng ở đây hiển nhiên định luật đó không còn phù hợp nữa.
Tên tiểu nhị này làm càn ở phòng ma pháp Duro đã mấy năm, được ông chủ dung túng nên mưa dầm thấm đất, hắn đã bị nuôi thành một tên mắt chó thích hạ thấp người khác từ lâu. Ỷ vào việc phòng ma pháp Duro có chỗ dựa cứng rắn nên hắn cũng không ít lần tác oai tác quái. Trong những cửa hàng khác khách hàng là thượng đế, còn ở chỗ chúng khách hàng chỉ có một lợi ích duy nhất, đó chính là dê béo đợi làm thịt.
Mexican đến đây đòi nợ vài lần, tiểu nhị cũng đã đánh hắn không ít, chỉ vì tiểu nhị cũng từng là người thuộc tầng lớp thấp nhất, nhờ công việc ở phòng ma pháp Duro mà người đã từng cùng tầng lớp với hắn giờ đã biến thành đối tượng hắn có thể khi dễ đánh chửi bất cứ lúc nào, điều đó làm hắn sinh ra cảm giác cực kỳ ưu việt.
banhmidaudo.wordpress.com
Tiểu nhị cười lạnh, "Muốn gặp ông chủ của ta, các ngươi là cái thá gì."
"Ồn ào cái gì, không biết đang làm ồn đến giấc ngủ của ta à?" Cuộc đối thoại của bọn họ cuối cùng cũng khiến ông chủ trên quầy chú ý, vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Ông chủ, hai kẻ này tới gây rối, bọn chúng không mua đạo cụ ma pháp thì thôi lại còn nói có việc muốn tìm ngươi." Tiểu nhị lập tức cáo trạng.
"Ngươi chính là ông chủ của phòng ma pháp Duro?" Cách Ngôn nhìn về phía đối phương.
Duro không vui nhìn qua, kiêu ngạo nói: "Đúng thì làm sao. Các ngươi là ai? Không mua đạo cụ ma pháp thì cút đi, cho các ngươi ba giây, không đi thì hôm nay phải mua đủ mười kiện đạo cụ ma pháp nếu không các ngươi đừng hòng ra khỏi cửa."
Phòng ma pháp này được lấy theo tên của gã.
"Ông chủ, để ta đếm, một hai ba, đã hết ba giây." Tiểu nhị rất có mắt lập tức nhảy ra, hoặc là nói bình thường bọn chúng đã quen hố người khác như vậy, ba giây cực kỳ nhanh, nếu là người quen thì ngay lúc Duro mở miệng đã sớm rời đi rồi.
Cách Ngôn cười, "Một hai ba giây làm gì nhanh như vậy, rõ ràng còn chưa đến một giây, ta thấy có vẻ các ngươi đã hạ quyết tâm muốn hố bọn ta nhỉ?"
"Thì làm sao?" Duro mặt không đổi sắc, mặt mày lộ vẻ tàn khốc bạo ngược, tư thái lại cực kỳ nhàn nhã, rõ ràng không để bọn họ vào mắt.
"Có chỗ dựa có khác, cũng không sợ đá phải ván sắt." Cách Ngôn vỗ tay.
Tiểu nhị lập tức nói: "Nếu biết chúng ta có chỗ dựa thì còn không mau cút đi, ván sắt cái gì, toàn bộ thành Lamarck không có ván sắt nào cứng hơn phòng ma pháp Duro hết."
Vừa dứt lời một bóng đen bất ngờ xuất hiện bên người hắn, tiểu nhị thét chói tai bay ra khỏi phòng ma pháp Duro ngã trên đường lớn, suýt nữa đập phải mấy người đi ngang qua. Mấy người đó vội vàng lui sang một bên, còn đang định phát hỏa thì phát hiện người bay ra từ phòng ma pháp Duro nên không dám nữa.
Duro vỗ bàn đứng lên, giận dữ đầy mặt, "Mẹ kiếp, dám động thủ với tiểu nhị của phòng ma pháp ta, ta thấy có vẻ các ngươi không muốn sống nữa rồi. Biết anh rể của ta là ai không? Hắn chính là người quyền cao chức trọng trong gia tộc Phủ Đầu, có rất nhiều thủ hạ thực lực mạnh mẽ, thức thời thì mau xin lỗi ta, nếu không hôm nay lão tử sẽ làm cho các ngươi không thể ra khỏi con phố này."
Người động thủ chính là Rex, y tiến lên một bước nắm lấy cổ áo Duro nhấc lên, Duro bị siết cổ chặt đến mức đỏ bừng mặt.
"Ngươi làm gì thế? Anh rể ta chính là Jeff thuộc gia tộc Phủ Đầu, nếu các ngươi động vào ta anh rể ta chắc chắn sẽ không tha cho các ngươi, các ngươi đừng hòng rời khỏi thành Lamarck một cách an toàn." Duro trợn mắt tức giận.
Jeff? Anh rể?
Cách Ngôn tiến lên một bước, vỗ vỗ mặt gã, cười nói: "Chúng ta không biết Jeff là ai, cho dù biết cũng không sao cả, chúng ta tới đây chỉ có một việc, trả một trăm vạn đồng vàng ngươi nợ Mexican đi rồi chúng ta sẽ tha cho ngươi."
"Thì ra là Mexican sai các ngươi tới, lão tử nên sớm giết hắn mới phải." Vừa nghe đến tên Mexican đôi mắt Duro như phun ra lửa. Từ khi Mexican đến phòng ma pháp Duro làm loạn thì lợi nhuận của gã cũng chịu ảnh hưởng, có thể nói là ngày càng lụn bại. Ma pháp sư thường hợp tác với bọn chúng cũng đều tìm cớ thoái thác, có vài người thậm chí đòi đủ đồng vàng xong thì không hợp tác với phòng ma pháp Duro nữa. Việc này làm gã hận đến ngứa răng, xong việc gã còn nhờ anh rể phái người để ý tới Mexican, nếu cuộc sống Mexican mà tốt hơn thì đi quấy rối, làm hắn sống không tốt gã mới có thể thấy thoải mái hơn.
Cách Ngôn cười nhạo một tiếng, tát gã một cái, nửa bên mặt Duro tức khắc sưng lên, "Đã nợ tiền còn muốn đuổi tận giết tuyệt, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi mà không đưa một trăm vạn tiền nợ thì ngươi cũng đừng hòng ra khỏi cửa, ta cho ngươi 30 giây suy xét. Thấy ta tốt không, cho ngươi thời gian gấp mười lần đấy."
"Muốn lão tử lấy ra một trăm vạn đồng vàng? Không có cửa đâu." Duro hung ác nhìn chằm chằm cậu, bộ dạng này chẳng qua là do có chỗ để dựa dẫm thôi.
Cách Ngôn cũng không để tâm, bắt đầu tính toán thời gian, cậu còn tốt bụng nói: "Đừng trách ta không nhắc ngươi, hết 30 giây mà ngươi vẫn chưa đưa ra quyết định thì ta sẽ lấy một cánh tay làm lợi tức."
"Ta đã sai người đi báo cho anh rể, đừng nói một cánh tay, đến lúc đó lão tử muốn các ngươi dùng hai cái mạng để bồi thường......" Duro âm ngoan kêu gào, từ ngữ khó nghe thô tục nào cũng nói.
"30 giây đã hết, quyết định của ngươi là gì?" Cách Ngôn đếm hết 30 giây trong tiếng mắng chửi của gã.
"Ta nhổ vào." Duro nhổ một bãi nước bọt về phía cậu, đương nhiên là không thể phun đến, gã căn bản không tin Cách Ngôn dám chém một cánh tay của gã.
Không thể không nói có khi tự tin đúng là chuyện tốt, không có sợ hãi thì sẽ không sợ hãi, "mạnh mẽ" vô tri đến đáng thương, chỉ tiếc gã gặp phải hai người không sợ trời không sợ đất là Cách Ngôn và Rex.
Trong tiếng mắng chửi của Duro một cánh tay rơi xuống đất, chỗ đứt đoạn còn đang chảy máu lênh láng, tốc độ ra tay của Rex quá nhanh, vết cắt cũng cực kỳ bằng phẳng, trong nháy mắt đó Duro cũng không cảm nhận được sự đau đớn, thẳng đến khi cánh tay rơi dưới chân gã, cỗ đau nhức kia mới tràn về thần kinh khiến gã hét lên.
"Cánh tay của ta, cánh tay của ta, a......"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, bên ngoài đã đầy người vây xem, phần lớn đều biết Duro là ai nhưng không một ai tới cứu gã cả. Duro ỷ vào việc thành Lamarck chỉ có một cửa hàng đạo cụ ma pháp nhà gã nên mấy năm nay đã bóc lột không ít, rất nhiều người từng bị gã xẻo thịt nên hận gã ngứa răng, giờ phút này nhìn thấy kẻ thù của gã tìm tới cửa, người từng bị làm thịt đều tỏ ý vỗ tay vui mừng còn không kịp. Còn tên tiểu nhị đi báo tin trong miệng Duro giờ phút này đang nằm hôn mê bất tỉnh ở bên ngoài đám người, không ai thèm để ý đến hắn.
"Sự kiên nhẫn của ta có hạn, cho ngươi thêm mười lăm giây, chỉ là một trăm vạn đồng vàng thôi mà, lần này sẽ cắt chân nhé." Cách Ngôn cầm một cây trượng ma pháp xấu xí từ trên giá xuống, gõ gõ đùi phải Duro.
Thân thể Duro run lên, mất một cánh tay đã khiến gã đau đớn vặn vẹo cả mặt, sự đau đớn rõ ràng này cuối cùng cũng khiến gã hiểu đối phương không phải đang nói đùa, bị thương trên người còn có thể dùng ma pháp trị liệu, nhưng nếu tứ chi bị cắt thì sẽ mất hẳn. Duro sợ hãi, không dám do dự nữa, "Ta trả, ta trả, đừng chém chân ta."
"Nói như vậy sớm hơn không phải được rồi sao." Cách Ngôn cười cười, ném trượng ma pháp trong tay xuống, "Vậy nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của chúng ta."
Duro lảo đảo vài bước, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo tràn ngập sát khí của Rex, sợ y lại cho mình một nhát nữa nên vội vội vàng vàng từ trên người lấy ra một trăm vạn đồng vàng, đôi tay run rẩy đưa cho Cách Ngôn một tấm thẻ vàng. Cách Ngôn không nhận mà cười lạnh.
"Đến lúc này vẫn muốn dùng thủ đoạn sao?"
Ánh mắt Duro hơi lóe lên, vội vàng giải thích: "Không không không, trong tấm thẻ này thật sự có một trăm vạn đồng vàng."
Cách Ngôn cười nhạo: "Đúng vậy, sau đó chờ chúng ta đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê lấy đồng vàng, ngươi sẽ đi thông tri anh rể mình, bảo hắn đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê bắt chúng ta phải không? Ta thấy có vẻ ngươi không cần đùi phải nữa."
Bị vạch trần tâm tư, Duro biến sắc, đôi mắt nhìn thoáng qua thấy Rex lại muốn động thủ, tức khắc bị dọa sợ, "Ta đã biết, của các ngươi đây." Gã lập tức lấy ra đạo cụ trữ vật chứa đồng vàng bình thường ném cho Cách Ngôn.
Sau khi xác định bên trong có một trăm vạn đồng vàng, Cách Ngôn và Rex liền rời đi, lúc đi ngang qua tiểu nhị đang nằm trên mặt đất còn dẫm hắn một cái, tiểu nhị ai da một tiếng tỉnh lại, ngơ ngác một hồi mới nhớ tới chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu, hắn vội vàng chạy về cửa hàng, vừa lúc nhìn thấy Duro mặt mũi đầy oán độc đang che cái tay cụt của mình.
"Đi, lập tức đi tìm anh rể ta, nói cho ông ấy biết chuyện này, ta muốn bọn chúng sống không bằng chết!!"
wattpad.com/user/daudo0902
Rời khỏi phòng ma pháp Duro, Cách Ngôn và Rex đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đệ trình nhiệm vụ trước. Người tiếp đãi bọn họ vẫn là tiểu cô nương Nita, nàng lại bị tốc độ và hiệu suất của bọn họ dọa sợ thêm lần nữa, nhưng nàng không hoài nghi tính chân thật của chuyện này bởi vì Hiệp Hội Lính Đánh Thuê vẫn luôn thu thập tin tức rất nhanh, lúc bọn họ đang trên đường đến đây thì hiệp hội cũng đã biết rồi.
Nhưng mà hiện giờ họ chưa thể đệ trình nhiệm vụ, hai người phải đưa đồng vàng cho người tuyên bố thì mới coi như hoàn thành, cái này là để phòng ngừa người nhận nhiệm vụ nuốt mất đồng vàng của người tuyên bố, nếu bị Hiệp Hội Lính Đánh Thuê phát hiện thì người nhận nhiệm vụ không chỉ bị thu huy chương mà còn bị ghi vào sổ đen của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, vĩnh viễn không thể tuyên bố hoặc nhận nhiệm vụ, quy định vô cùng nghiêm khắc, vì thế cho đến giờ vẫn chưa phát sinh loại chuyện này lần nào.
Sau khi biết địa chỉ của người tuyên bố từ chỗ Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, Cách Ngôn và Rex cùng đi tìm người tuyên bố Mexican.
Mexican điển hình cho người thuộc tầng dưới cùng ở thành Lamarck, cuộc sống cực kỳ khó khăn, đặc biệt là sau khi bị Duro lừa. Vì làm đủ đơn đặt hàng đó mà hắn đã mượn đồng vàng của người quen để mua nguyên liệu, do đó hắn đang nợ nần ngập đầu, sau khi bị lừa mất một trăm vạn đồng vàng hắn tự giác đi xin lỗi bằng hữu, để trả nợ cho bằng hữu hắn đã tìm một công việc có tiền lương cao nhưng lại rất vất vả, chính là đào quặng.
Dãy núi Hades có hệ thống mạch khoáng vô cùng phong phú, những mạch khoáng đã được phát hiện đều nằm trong tay mấy thế lực lớn của thành Lamarck, mấy thế lực đó mỗi ngày đều tuyển rất nhiều nhân công lâm thời, có nơi tính bằng thời gian, có nơi tính bằng lượng quặng đào được, cái sau không chỉ có tốc độ và hiệu suất cao mà mỗi ngày còn thể kiếm nhiều nhất gần một đồng vàng, so với làm công trong thành mỗi tháng chỉ có thể kiếm bốn năm đồng vàng thì hơn rất nhiều.
Ngày nào Mexican cũng ở trong căn hầm trú ẩn đơn sơ nằm gần mạch khoáng, địa chỉ của hắn cũng nhiều thêm một cái hầm trú ẩn, bởi vì hiện tại hắn không hay về nơi ở của mình nên Cách Ngôn và Rex hỏi thăm vị trí mạch khoáng rồi đến đó tìm hắn.
_Hết chương 170_
CHƯƠNG 171: MEXICAN
Càng đi sâu vào dãy núi Hades thì càng nguy hiểm nên mạch khoáng được phát hiện chủ yếu là nằm cạnh dãy núi, những mạch khoáng đó được mấy thế lực thành Lamarck quây lại, chỉ có công nhân đào quặng và người phụ trách giám sát mới có thể đi vào.
Cách Ngôn và Rex tìm được hầm trú ẩn của Mexican, bên trong không có ai. Hơn 4 giờ chiều, Mexican vẫn đang đào quặng ở mạch khoáng, nghĩ 6 giờ hắn mới có thể trở về nên hai người chuẩn bị vào hầm trú ẩn chờ hắn.
"Các ngươi là ai, muốn tìm người nào?" Một công nhân trung tuổi đã sớm chú ý tới hai người, thấy họ lạ mặt, ăn mặc cũng không giống tới đây để đào quặng nên mở miệng dò hỏi, đôi mắt nhìn họ mang theo một tia cảnh giác không dễ phát hiện.
"Xin hỏi ngươi có biết người ở căn hầm trú ẩn này không?" Cách Ngôn thấy có người chủ động nói chuyện với mình thì thuận thế hỏi.
"Các ngươi tìm Mexican làm gì?" Rupert cảnh giác nhìn hai người. Đương nhiên là ông biết hắn, bởi ông không chỉ ở cùng hầm trú ẩn với Mexican mà còn là thúc thúc của Mexican, lúc trước khi Mexican chế tác đạo cụ ma pháp thì nguyên liệu đều do ông mua.
Nhưng bằng hữu biết Mexican đang đào quặng ở đây cũng không nhiều, từ khi bị phòng ma pháp Duro lừa hắn vẫn luôn thấy thẹn với những bằng hữu đã cho mình mượn đồng vàng nên hắn không nói chuyện mình đi đào quặng cho bọn họ biết, do đó hai người chắc chắn không phải bằng hữu của Mexican.
Cách Ngôn thấy thế cũng không kiêng dè, "Chúng ta nhận nhiệm vụ hắn tuyên bố ở Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, muốn tìm hắn, ngươi biết khi nào hắn về không?"
"Cái, cái gì?" Đôi mắt Rupert trừng lớn như thể sắp lọt cả ra ngoài, đương nhiên ông cũng biết chuyện này, nhưng lâu rồi không có ai nhận nhiệm vụ nên Mexican đã sớm hết hy vọng, lúc này đột nhiên có hai người nhảy ra, phản ứng đầu tiên của Rupert chính là không thể tin được.
Cách Ngôn không chê phiền nói lại lần nữa.
Rupert thế mới biết đây là sự thật, vô cùng kinh ngạc nhưng cũng cao hứng cho Mexican, vội vàng nói: "Đến tầm 9 giờ tối Mexican mới về."
"Muộn quá, hắn không về ăn tối sao?" Cách Ngôn còn tưởng công nhân ở đây 6 giờ là tan rồi chứ.
Rupert lắc đầu, "Thợ mỏ giống chúng ta đến đây đào quặng đều bởi vì thiếu tiền, bữa tối căn bản sẽ không về ăn mà ăn qua loa ở mỏ quặng luôn, chỉ có ban đêm không thể đào nữa mới trở về ngủ."
"Đào quặng suốt ngày như vậy, các ngươi chịu được sao?" Cách Ngôn nhớ Mexican là một ma pháp sư, mà thể chất ma pháp sư phế đã có tiếng.
"Đương nhiên không chịu nổi, nhưng đâu còn biện pháp nào khác, phải làm việc mệt chết mệt sống như vậy nếu không một ngày căn bản không kiếm được bao nhiêu. Người đã thích ứng với cường độ đào quặng như chúng ta còn đỡ, mỗi ngày nghỉ ngơi nửa giờ đến một giờ còn có thể kiếm được một đồng vàng, Mexican thì khác, cho dù tiết kiệm thời gian ăn cơm thì cũng phải khó khăn lắm mới kiếm được bốn mươi đồng bạc." Rupert cười khổ.
Chuyện này cũng không còn cách nào khác, muốn kiếm nhiều đồng vàng thì phải trả bằng sức lao động tương ứng, tình huống này vẫn còn tương đối tốt, nhiều năm trước dù bọn họ có làm cả ngày giống như bây giờ thì cũng không kiếm được đồng vàng bằng một nửa hiện tại do phía trên bóc lột quá nghiêm trọng.
"Nếu không các ngươi chờ ở đây một lát, ta đi vào gọi Mexican ra?" Rupert lo bọn họ chờ lâu, không kiên nhẫn rồi phủi tay chạy lấy người, lúc nói chuyện còn hơi thấp thỏm.
"Được, vậy làm phiền ngài rồi." Cách Ngôn rất dứt khoát.
banhmidaudo.wordpress.com
Rupert lập tức chạy tới mạch khoáng tìm Mexican, tốc độ của ông rất nhanh, dù Cách Ngôn không để ý thì ông vẫn dùng tốc độ nhanh nhất của mình đi tìm Mexican, sau đó không nói hai lời kéo hắn đi, vừa đi vừa giải thích nguyên nhân cho hắn. Chờ hai người gấp gáp trở về thì thời gian mới chỉ qua có mười lăm phút mà thôi.
Cách Ngôn đánh giá thanh niên trước mắt, bởi vì vừa ra khỏi quặng mỏ nên toàn thân Mexican đen sì như một cục than, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú, thân thể gầy yếu, đôi mắt sáng ngời, cũng có cảm giác hơi sợ hãi, nhìn như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay, đúng là một ma pháp sư yếu ớt, thực lực cũng không cao, bảo sao Duro có thể bắt nạt hắn như vậy. Người như hắn cho dù trên mặt không viết chữ thì cũng cho người ta một loại cảm giác "Ta rất yếu, mau tới bắt nạt ta".
"Ngươi chính là Mexican?"
Mexican nhìn bọn họ chằm chằm, chần chờ gật đầu, "Thúc thúc của ta nói các ngươi nhận nhiệm vụ ta tuyên bố, thật vậy sao?"
"Đương nhiên là thật, không chỉ nhận mà còn hoàn thành rồi." Cách Ngôn ném đạo cụ trữ vật chứa chín mươi vạn đồng vàng cho hắn, cậu đã cầm mười vạn thù lao rồi.
Mexican ngây ngốc tiếp nhận, rất xứng với khuôn mặt đen sì kia, thật sự rất ngốc. Hắn còn tưởng câu tiếp theo của bọn họ sẽ là Duro không dễ chọc, sau đó bắt đầu khuyên nhủ hắn, nào biết Cách Ngôn lại phát huy sự nhanh mồm nhanh miệng của mình, không cho hắn cơ hội nói.
"Choáng váng? Hồi hồn đi. Đếm xem đã đủ chưa, đủ rồi thì nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành." Cách Ngôn thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, duỗi tay vẫy vẫy trước mặt hắn.
Mexican không có phản ứng gì một lúc lâu, còn thúc thúc hắn - Rupert lại có chút sốt ruột, ông đoạt lấy đạo cụ trữ vật, nhìn kỹ, phát hiện thật sự là chín mươi vạn đồng vàng lấp lánh hàng thật giá thật. Vận may đột nhiên ập xuống, Rupert cũng bị đập choáng váng, kích thích quá mức ngược lại lại không có phản ứng quá lớn.
"Mexican, thật sự là chín mươi vạn đồng vàng, chúng ta lấy được đồng vàng rồi." Rupert phản ứng lại thì kích động túm lấy quần áo Mexican, cũng mặc kệ có bẩn hay không, dù sao người ông cũng đang bẩn.
Thần kinh phản xạ của Mexican vẫn đang trì độn, bị thúc thúc rống một tiếng mới hồi hồn, hắn vội vàng nắm lấy đạo cụ trữ vật, thấy đồng vàng bên trong thì cao hứng chảy cả nước mắt, hai hàng nước trong vắt chảy qua khuôn mặt đen tuyền, khóc lóc gọi Rupert, "Thúc thúc......"
Rupert cũng đáp lại, hai thúc cháu ôm nhau khóc, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, khổ tận cam lai chính là đang nói đến tâm tình hiện tại của bọn họ.
*liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (柳暗花明又一村): Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn. Ý chỉ thấy hy vọng trong ngõ cụt.
Vốn tưởng phải đào quặng ở chỗ này cả đời mới trả hết nợ, hiện tại có số đồng vàng này Mexican đã có thể trả hết nợ cho bằng hữu, tuy không lời bao nhiêu vì có một phần làm thù lao cho Cách Ngôn, nhưng không đeo nợ trên lưng hai thúc cháu bọn họ cũng không cần tiếp tục đào quặng ở đây nữa.
"Cảm ơn các ngươi." Bọn họ lau khô nước mắt, thúc cháu Rupert không quên Cách Ngôn và Rex, họ lập tức khom lưng nói lời cảm tạ với hai người.
"Đây là nhiệm vụ của chúng ta, không cần cảm tạ, hiện tại có thể thỉnh ngươi cùng chúng ta đi đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê đệ trình nhiệm vụ chứ?" Cách Ngôn mỉm cười nói.
"Đương nhiên có thể." Mexican lau sạch nước mắt trên mặt, lại làm mặt càng đen hơn, trên mặt lộ ra nụ cười cùng hàm răng trắng đã lâu không thấy và đôi mắt xanh biếc sáng ngời.
Rupert không đi theo bọn họ, nếu lấy số đồng vàng này rồi bọn họ không định tiếp tục đào quặng nữa, vì bọn họ chỉ là công nhân lâm thời, mỗi ngày đào bao nhiêu quặng thì sẽ được kết toán vào ban đêm nên ông muốn lưu lại để lấy thù lao hôm nay.
Mexican đi theo hai người đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, trước khi đi hắn tìm một dòng sông ở gần đó rửa sạch mấy vết bẩn trên người, dòng sông này cách mạch khoáng không quá xa, rất nhiều thợ mỏ làm xong sẽ tới đây tắm rửa, lúc này không có ai cả, nước sông trong vắt thấy đáy.
Rửa sạch mấy vết đen hôi trên người xong Mexican còn thanh tú hơn tưởng tượng của Cách Ngôn, chỉ là sắc mặt bởi vì trong khoảng thời gian này phải không ngừng đào quặng nên hiện lên sắc trắng, bả vai gầy yếu như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, tựa như một thanh niên u buồn.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Khuôn mặt và ánh mắt Mexican đều đang cười làm vẻ u buồn kia phảng phất chỉ là ảo giác.
wattpad.com/user/daudo0902
Từ mạch khoáng đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê lấy cước trình của Cách Ngôn và Rex thì không đến nửa giờ, nhưng thêm Mexican thể chất yếu đuối thì lại dài thành một giờ, nếu không phải hắn uống một loại chất lỏng màu đỏ trên đường đi thì có lẽ thời gian sẽ càng lâu.
"Thứ ngươi vừa uống là nước thuốc ma pháp à?" Cách Ngôn cảm thấy hứng thú với chất lỏng màu đỏ trong tay hắn.
Mexican gật đầu, thần sắc thẹn thùng: "Đây là nước thuốc ma pháp ta tự mình tinh luyện, có thể khôi phục một ít thể lực, thể chất của ta quá kém, không uống nước thuốc ma pháp thì không kiên trì được." Nói đến cái này chính hắn cũng thấy hơi ngại.
"Ngươi cũng rất lợi hại, không chỉ biết chế tác đạo cụ ma pháp mà còn biết tinh luyện nước thuốc ma pháp, ngươi là ma dược sư?" Đôi mắt Cách Ngôn nhìn hắn tràn ngập ngạc nhiên. Ma dược sư cũng là một loại chức nghiệp hiếm có, nước thuốc ma pháp được lưu hành trên thị trường đều thuộc hàng trân quý, rất ít người nguyện ý lấy ra.
"Đúng." Đại khái là lần đầu tiên được người khác khen như vậy, dù Mexican vẫn cảm thấy ngượng ngùng nhưng đôi mắt nhìn Cách Ngôn lại sáng như mặt trời. Rất nhiều người cho rằng hắn chỉ biết chế tác đạo cụ ma pháp, nhưng kỳ thật hắn còn thích tinh luyện nước thuốc ma pháp hơn, chỉ là nguyên liệu làm nước thuốc ma pháp khó tìm hơn đạo cụ ma pháp, bằng năng lực của hắn tốn nhiều năm như thế mới tìm được có một chút, cuối cùng chỉ tinh luyện được hơn ba mươi bình nước thuốc ma pháp, trên tay hắn đã là bình thứ 27 rồi. Cũng không còn cách nào khác, thể chất của hắn thật sự quá phế, nếu không có nước thuốc ma pháp thì mỗi ngày hắn thậm chí còn không kiếm nổi ba mươi đồng bạc.
"Có thể cho chúng ta xem thử không?" Cách Ngôn chân thành hỏi.
Mexican không nói hai lời đưa một lọ cho cậu.
Cách Ngôn đưa cho Rex, cậu không hiểu rõ về nước thuốc ma pháp.
Rex cũng không có cơ hội tiếp xúc đến nước thuốc ma pháp loại tốt, nhưng y đã từng dùng nước thuốc ma pháp hiệu quả bình thường, ngửi thử một chút, y đột nhiên nhíu mày.
"Làm sao vậy?" Cách Ngôn vội vàng hỏi.
Ánh mắt Rex dừng trên người Mexican, "Đây là nước thuốc ma pháp bình thường nhất mà ngươi tinh luyện? Dùng nguyên liệu gì?"
"À à, ngươi hỏi cái này hả, chỉ dùng ô đầu*, cây gai khô**, mật rắn......" Đột nhiên bị dò hỏi Mexican có hơi mờ mịt, nhưng mà nói đến thứ mình am hiểu vẻ mặt hắn lập tức trở nên tươi sáng, thao thao bất tuyệt.
*Ô đầu (乌头):
*Cây gai khô (干荨麻):
Đều là nguyên liệu bình thường Rex cũng biết, mấy nguyên liệu đó đúng là dùng để tinh luyện nước thuốc thể lực bình thường nhất, giống hệt như y công thức y biết.
"Sao thế, có phải bình nước thuốc ma pháp này có vấn đề gì không?" Cách Ngôn biết Rex sẽ không vô duyên vô cớ hỏi chuyện này, chắc chắn là đã phát hiện gì đó.
"Hiệu quả của bình nước thuốc ma pháp này hẳn là tốt hơn mấy bình nước thuốc ma pháp khôi phục thể lực khác một chút." Rex nhìn về phía Mexican, "Ngươi có đạo sư không, hay số nước thuốc ma pháp này đều do ngươi tự mình làm ra?"
Mexican mờ mịt lắc đầu, "Ta không có đạo sư, là ta tự học theo sách vở làm ra."
Rex và Cách Ngôn liếc nhau, thấy cùng một suy nghĩ từ trong ánh mắt đối phương —— đào được bảo rồi.
_Hết chương 171_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip