Chương 24: Đại hội đệ tử chân truyền
Chương 24: Đại hội đệ tử chân truyền
Editor: Maris
“Sư muội, cái nồi này của ngươi, không đúng, là ngươi đã luyện Linh Khí đến mức xuất sắc thật sự rồi!”
Nam Vọng nhìn nồi uyên ương được thiết kế một cách tinh xảo, cảm thấy ngạc nhiên. Nó tự động đun nóng và có thể điều chỉnh độ ấm theo tay người dùng, quả thật là một sáng chế tuyệt vời.
Hắn đã vẽ bản thiết kế cho Linh Chi, nhưng không ngờ nồi này lại được tạo ra tỉ mỉ như vậy. Ban đầu, hắn chỉ vẽ một phiên bản đơn giản với bộ phận đun nóng, không nghĩ rằng cuối cùng lại có thể đạt được một sản phẩm xuất sắc như thế này.
“Thật là bất ngờ và vui mừng quá!”
“Hehe, ta đã suy nghĩ ý tưởng của sư huynh, rồi tự mình sửa lại bản thiết kế. Sư huynh cảm thấy thế nào, có hài lòng không?” Linh Chi kiêu ngạo nói.
Một luyện khí sư thực sự ưu tú sẽ căn cứ vào thói quen và tính cách của người sử dụng để tạo ra một Linh Khí tiện dụng hơn cho người đó. Nhưng để làm được đến trình độ này thì không phải ai cũng làm được, trong cả Tu Tiên giới, những luyện khí sư có thể làm ra một Linh Khí hoàn chỉnh như vậy là rất hiếm.
Các luyện khí sư giỏi thậm chí còn ít hơn luyện đan sư, và những luyện khí sư cao cấp thường rất tự cao tự đại. Họ không dễ dàng để tâm đến việc chế tạo Linh Khí cho người khác, ngay cả những tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không dám mơ ước có được một luyện khí sư giỏi như vậy.
Ngoài nồi uyên ương và bộ muôi vớt nguyên bản, Linh Chi còn làm ra cả giá nướng BBQ. So với yêu cầu về nhiệt độ của nồi uyên ương, giá nướng BBQ lại đơn giản hơn nhiều, chỉ cần làm một cái nướng võng có tính năng tự động làm sạch là đủ. Vì là nướng than, nên không cần thêm cơ chế đun nóng.
“Quá vừa lòng! Linh Chi, ngươi thật sự quá giỏi! Ta cảm thấy có thể mở một quán nấu ăn rồi, từ nồi áp suất đến bánh rán!” Nam Vọng khen ngợi Linh Chi không ngừng, thậm chí còn lên kế hoạch cho tương lai trong việc làm bếp.
Linh Chi tự tin vỗ ngực: “Yên tâm đi sư huynh, chỉ cần sư huynh yêu cầu, ngay cả Linh Khí Thượng Phẩm cũng không thành vấn đề!”
Sau khi vượt qua cửa ải khó khăn, nàng không còn thất bại khi luyện khí nữa. Tất cả những sản phẩm như nồi uyên ương hay giá nướng BBQ là minh chứng rõ ràng cho khả năng của nàng.
Linh Chi đã đạt đến một cấp độ luyện khí cao, tuy nhiên, nàng chưa được công nhận cấp bậc chính thức bởi vì trước đây nàng đã từng bị sư tôn cấm luyện khí do liên tục thất bại.
“Chắc chắn rồi, nếu đồ dùng bếp đã có, thì không thể để muộn, ta sẽ nhanh chóng thông báo cho đại sư tỷ và tam sư huynh, cùng họ thu xếp thời gian.”
Nam Vọng lấy từ túi trữ vật một đám chim tin điểu, lấy ra giấy bút, viết một bức thư, rồi dùng linh lực truyền cho chim tin điểu. Chim tin điểu thức tỉnh từ từ, giống như một con chim thật sự, nhẹ nhàng cử động.
Sau đó, chim tin điểu gục đầu xuống, nhặt thư lên, hàm chứa bức thư và cọ cọ vào tay Nam Vọng.
Nam Vọng thụ sủng nhược kinh nói: “Ôi, đại sư tỷ, con chim tin điểu này giống hệt một con chim sống!”
Chim tin điểu như thể hiểu được lời nói của Nam Vọng, gật đầu đồng ý.
Nam Vọng nhẹ nhàng sờ đầu chim tin điểu nói: “Làm ơn, hãy mang thư an toàn đến tay đại sư tỷ.”
Chim tin điểu kiêu ngạo gật đầu.
Nhưng ngay khi nó chuẩn bị cất cánh, một biến cố đột ngột xảy ra.
Một con chim tin điểu khác, có màu vàng kim và thuộc về đại sư huynh Chúc Thiên Khuyết, đột ngột thức tỉnh và mạnh mẽ xông đến, phá tan con chim tin điểu của Nam Vọng, đoạt lấy bức thư và bay lên cao.
"A?"
Nam Vọng ngây ra.
"Không xong!"
Linh Chi vội vàng giơ tay phát ra một đạo linh khí, định ngăn chặn con tin điểu màu vàng kim, nhưng không ngờ con tin điểu mạnh mẽ lẩn tránh công kích của Linh Chi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Sương mù tan đi, An Nặc hiện lên trên vai Nam Vọng, rồi cất tiếng phun tào:
"Kỉ kỉ kỉ!"
Ngươi mất mặt quá! Ngươi điều khiển linh khí tệ quá đi!
Nam Vọng không hiểu gì: "A, là ta sai sao?"
An Nặc tiếp tục lên tiếng: "Kỉ! Kỉ kỉ kỉ!"
Còn phải hỏi sao?!
Ngươi để linh khí bộc phát quá mạnh, đánh thức tất cả tin điểu rồi đấy!
Nam Vọng nhìn lại, trên bàn còn ba con tin điểu nữa, đều đã tỉnh dậy, nhưng không tìm được con nào có thể ngậm thư tín, chúng đều nhìn nhau mơ hồ.
Con tin điểu đá cục của tam sư huynh bắt đầu cọ vào con tin điểu thô ráp của Cốc Sơn Thời, những người bạn tốt ôm lấy con tin điểu, cúi đầu không biết đang giao tiếp gì.
Con tin điểu của Linh Chi không có động tác dư thừa, giả vờ như chưa bị đánh thức, nhưng đôi mắt châu nhỏ của nó cứ quay qua quay lại, không giấu được điều gì.
Con tin điểu lưu li tức giận đến mức dậm chân, khiến cái bàn rung lên bần bật.
Linh Chi kêu lên: "Bây giờ phải làm sao đây, người khác còn không sao, nhưng bị đại sư huynh cắt đứt thư tín rồi!"
Nam Vọng sờ đầu, cười ngây ngô nói: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta sẽ viết lại thư gửi đại sư tỷ, lần này sẽ chú ý hơn."
Linh Chi nhăn mặt nói: "Ta không muốn cùng đại sư huynh ăn lẩu nữa, ta ghét hắn, hừ."
Nam Vọng vẫn lạc quan: "Không sao đâu, khi đại sư huynh thấy thư, hắn sẽ hiểu là ta gửi nhầm thư. Hơn nữa, hắn vội vã như vậy, sao có thể đến đây được chứ?"
"Thật vậy chứ?" Linh Chi hỏi lại, vẻ mặt dần sáng lên.
"Chắc chắn mà!" Nam Vọng khẳng định.
***
Ngày hôm đó, tại Kiếm Tông, trong Đỗ Trạch.
Ngoài Sở Tùng Bình, tất cả đệ tử chân truyền đều đã tụ tập đông đủ.
Sắc mặt Linh Chi xám xịt, khó coi đến mức không thể tả, không còn chút nào ý định chào hỏi sư huynh sư tỷ.
Đỗ Tuyết Linh đi đầu, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, tỏ ra khoan dung: "Chúc đạo hữu, tam sư đệ, ngũ sư muội, lâu rồi không gặp, thật là biệt ly vô dạng."
Chúc Thiên Khuyết ngạc nhiên: "Khoan đã, sao tôi lại thành Chúc đạo hữu rồi?"
Đỗ Tuyết Linh lý luận chính đáng: "Chúng ta cùng cấp bậc, gọi sư huynh sư tỷ thì không được phù hợp, thôi thì gọi nhau là đạo hữu đi. Về sau ngươi có thể gọi ta là Đỗ đạo hữu."
"Ừm, đúng vậy." Chúc Thiên Khuyết gật đầu, mở quạt xếp, vẫy vẫy trước mặt, trong mắt ánh lên sự trí tuệ: "Ta rất đồng tình, Đỗ đạo hữu."
Chiến Trầm Minh cảm khái nói: "Nếu thêm nhị sư huynh nữa, thì chúng ta sẽ có thể tổ chức một cuộc họp chân truyền đệ tử chỉ dành cho các bậc chưởng môn Tiên Tôn."
Đỗ Tuyết Linh nói: "Quái lạ, tôi còn tưởng rằng người sẽ đến là Tùng Bình..."
Ánh mắt của nàng xoay vòng trên người Chúc Thiên Khuyết, nuốt nửa câu còn lại vào trong lòng.
Không ngờ lại là Chúc Thiên Khuyết, thật là đen đủi.
Chiến Trầm Minh ngửi thấy hơi thở lạ, liền chủ động hỏi: “Rốt cuộc là thế nào?”
Đỗ Tuyết Linh lảng tránh câu trả lời: “Ngươi cứ đi ra ngoài nhìn một chút, hai ngày nữa sẽ rõ.”
Chiến Trầm Minh khí phách mà đáp: “Đại sư tỷ đã nói vậy, ta sẽ ra ngoài hai ngày nữa! Ta Trận Tông cũng có sư đệ nội bộ ở ngoài, ta sẽ đi cùng bọn họ để xem thử!”
Chúc Thiên Khuyết hỏi: “Bí cảnh Bắc Vực ngươi không phải muốn đi sao? Cứ thế mà lãng phí thời gian, chẳng lẽ ngươi muốn làm theo Trận Tông trưởng lão, tìm cơ hội ở bí cảnh để thăng cấp?”
Chiến Trầm Minh lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Không phải chứ, đại sư huynh có phải là có thù oán với tề trưởng lão không, mà mỗi lần lại nhìn chằm chằm vào tề trưởng lão như vậy?
Đỗ Tuyết Linh buồn bã nói: “Tề trưởng lão lòng chỉ quan tâm mỹ nhân, chẳng thích giang sơn. Chờ trí tuệ thì chờ mãi, chờ tâm tính thì không thấy, chúng ta tuy không thể làm gì, nhưng từ đáy lòng vẫn ngưỡng mộ. Không giống… Khụ khụ.”
Không giống người nào đó bị miêu yêu lừa gạt, cuối cùng một lần nữa lại bị miệt thị.
Đỗ Tuyết Linh tuy không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu.
Chúc Thiên Khuyết: “……”
Quanh người hắn phật quang nhẹ nhàng dao động.
Chiến Trầm Minh cười gượng hai tiếng, tiếp lời: “Bắc Vực quá lạnh, không thích hợp với ta. Khụ khụ, lúc này ta không đi nữa, xin lỗi đại sư tỷ. Bí cảnh lần này tính là ta vắng mặt, lần sau đi cùng mọi người.”
Đỗ Tuyết Linh vẫy tay nói: “Ngươi đã giúp tông môn rất nhiều, đáng lẽ chính là tông môn thiếu ngươi. Nhưng mà người nào đó, năm nay đi ra ngoài du lịch, bí cảnh đã thiếu mất mười mấy lần…”
Chúc Thiên Khuyết nhẹ nhàng cắn môi, nói: “Ta gần đây đang bế quan, lần này không đi được. Hơn nữa, cấp thấp như bí cảnh này còn không đáng để ta đi, lãng phí tài nguyên thôi.”
Đỗ Tuyết Linh liếc hắn một cái: “Ngươi đang bế quan? Vậy sao hôm nay lại tới đây?”
Chúc Thiên Khuyết thẳng lưng nói: “Tiểu sư đệ có chuyện nhờ, sao ta có thể không tới?”
“Chuyện này vốn là sư tỷ nhờ gửi, sao lại bị ngươi chiếm mất?”
Linh Chi lúc này mới lên tiếng, nhẹ nhàng nói một câu.
“Cái gì!?”
“Cái gì!?”
Đỗ Tuyết Linh và Chúc Thiên Khuyết đồng thanh thốt lên.
Đỗ Tuyết Linh cười ha hả: “Lại là như vậy, Chúc đạo hữu thủ đoạn cao siêu, ta theo không kịp rồi.”
Chúc Thiên Khuyết lắc quạt, cười vui vẻ nói: “Quá khen, quá khen.”
Đỗ Tuyết Linh: “……”
“Nói đi, đây là Kiếm Tông nơi sâu trong, sao lại có con thỏ?”
Chúc Thiên Khuyết liếc nhìn một bên, thấy An Nặc đang ôm cà rốt gặm, định tiến tới thì Linh Chi đột nhiên hét lớn: “Đừng động vào, đó là sư huynh thỏ thỏ!”
Nàng nhanh chóng xông tới, ôm An Nặc vào trong ngực, rồi vội vàng chạy ra ngoài hướng về phía Nam Vọng.
“Cô gái nhỏ này sao lại như thế, Tiên Tôn con thỏ phiền phức không hiện thân, cũng không phải gì lợi hại…”
Chúc Thiên Khuyết tức giận thu tay lại.
Đỗ Tuyết Linh không nói lời nào.
Chiến Trầm Minh khẽ cười.
“Ai, không đúng lắm, sao lại là Nam Vọng con thỏ, cái này không phải…”
Chúc Thiên Khuyết đột nhiên nghĩ ra điều gì, hoảng hốt nhìn ra ngoài phòng:
“Ta đi! Hắn là ma…”
“Bang.”
Tiếng thanh âm vỏ kiếm đánh vào mặt Chúc Thiên Khuyết vang lên.
Đỗ Tuyết Linh nói: “Thấy rõ chưa?”
Chúc Thiên Khuyết lấy tay xoa mặt, ngơ ngác đáp: “A?”
Đỗ Tuyết Linh: “Ta đổi kiếm mới.”
Chúc Thiên Khuyết nhìn cây kiếm vừa bị Đỗ Tuyết Linh dùng vỏ đánh vào mặt mình, chậm rãi hỏi: “Vì sao lại đổi kiếm mới? Thiên vũ tuyết đâu?”
“Thiên vũ tuyết không hợp với ta, người ta nói ta làm việc quá cứng rắn, không chịu nói lý.”
Đỗ Tuyết Linh đặt thanh kiếm mới lên bàn, nhẹ nhàng nói:
“Vì thế ta đổi thanh kiếm này, nó tên là lấy lý phục người.”
Chúc Thiên Khuyết: “……”
Chiến Trầm Minh: “……”
#
*Chú thích:
“Cô gái nhỏ này sao lại thế này, Tiên Tôn con thỏ phi chuyện xấu không hiện thân, lại không phải cái gì cát lợi ngoạn ý nhi……” ---> Bản QT
"Cô nương này sao lại như thế? Tiên Tôn thỏ kia nếu không phải gây rắc rối thì chẳng bao giờ lộ diện, cũng chẳng phải điềm lành hay vật quý gì cho cam…"
---> rõ nghĩa nhất có thể
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip