Chương11.1: Lục soát người( thật ra là chiếm tiện nghi của Chiêu Chiêu)
Lâm Chiêu Vân chết lặng.
Cậu không nên nói nhiều.
886 thậm chí không kịp ngăn cản, chỉ có thể yên lặng làm động tác chấp tay.
Xương ngón tay của Arthur đang chậm rãi ma sát với xương cổ tay trắng nõn của Lâm Chiêu Vân, trông có vẻ gầy gò nhưng lớp thịt mỏng bám vào lại rất mềm.
Lâm Chiêu Vân cảm thấy nhiệt độ cơ thể trên đầu ngón tay nóng lên khó chịu, cảm thấy hơi đau khi bị nắm chặt, theo bản năng muốn rút tay ra.
"Hơi đau... Arthur..." cậu cắn môi dưới khiến nó trở nên ướt át và lấp lánh.
Arthur tựa hồ đờ đẫn, nhìn chằm chằm môi Lâm Chiêu Vân, run run thở gấp một hồi lâu mới hoàn hồn lại, lộ biểu tình xin lỗi: "Xin lỗi, cổ tay của em quá dễ dàng nắm."
?
Có phải là lỗi của cậu khi cổ tay cậu nhỏ?
Thấy thái độ đã tốt hơn của Arthur, Lâm Chiêu Vân dọc theo cây sào bò lên, đôi mắt hơi mở ra, giọng nói không lớn nhưng mang theo sự dịu dàng mà cậu không thể phát hiện ra: "Anh có một đôi tay mạnh mẽ, sau này chú ý nhiều hơn."
Lâm Chiêu Vân đang cố gắng thay đổi chủ đề, nhưng Arthur chỉ nghe thấy từ "sau này", cổ họng hắn cuộn lên trong giây lát, cảm thấy hài lòng không thể giải thích được.
"Ừm."
Arthur thoạt trông lực lưỡng, có lẽ hắn ta là sinh viên trường thể thao trước khi trở thành nhân viên bảo vệ.
Trước đó, khi đi ngang qua sân vận động, Lâm Chiêu Vân đã bị một quả bóng của một sinh viên thể thao đập trúng, lưng cậu bị đau suốt một tuần.
Cậu thậm chí còn không biết làm thế nào ném bóng có thể làm tổn thương mọi người nhiều như vậy.
Họ cũng nói rằng nó không nặng để ném.
Lâm Chiêu Vân rên rỉ trong lòng.
Arthur dường như đang khắc phục hậu quả và xoa ngón tay cái lên chỗ mà Lâm Chiêu Vân vừa bị véo nhẹ.
"Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu."
Arthur không có bị thành công nói sang chuyện khác, nhưng Lâm Chiêu Vân thành công bị dời đi.
"Bắt đầu bằng cái gì?"
"Tìm kiếm trên cơ thể của em, bản đồ đó."
Cổ họng Arthur rất khô khốc, tim đập thình thịch, trước khi bọn họ tới gần nhau, hắn đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng trên cơ thể Lâm Chiêu Vân, điều này khiến nhịp tim của hắn không có chút nào chậm lại, thậm chí còn dần dần tăng tốc.
Lâm Chiêu Vân cúi đầu, lông mi không khỏi khẽ run, cậu trong lòng hoảng sợ, bản đồ ở bên người, nếu tùy tiện tìm, nhất định sẽ bại lộ bí mật.
Cậu đã bắt đầu suy nghĩ thủ đoạn tiếp theo, bại lộ bí mật về sau nên làm như thế nào, nên cầu xin tha thứ hay là cái gì khác...
Ngay khi Lin Lâm Chiêu Vân đang nghĩ, Arthur đã đến.
Lâm Chiêu Vân giật mình và muốn trốn thoát, nhưng gáy của cậu đã bị đè xuống, eo cũng bị đè lại.
Arthur rất cao, có lẽ hơn 1m9, chóp mũi của hắn cọ vào một bên mặt của Lâm Chiêu Vân, chóp mũi thẳng tắp của hắn áp vào gò má mềm mại.
Bộ đồng phục bảo vệ thông thường thẳng đứng thiếu độ ấm, chiếc khóa lạnh lẽo được ấn vào má, khiến má Lâm Chiêu Vân cảm thấy đau nhói.
Nhất là chiếc khóa kim loại trên thắt lưng vừa lạnh vừa cứng, bờ vai gầy không ngừng run rẩy.
Cậu bị lực lượng này đánh trúng, dưới chân không vững vàng, sau một hồi căng thẳng, cậu như giẫm phải khoảng không, ngã về sau, bị Arthur nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy, chân suýt chút nữa rời khỏi mặt đất.
Arthur đã vòng tay ôm lấy cậu, thô bạo kéo cậu lại gần mình, chỉ cảm thấy mùi thơm tự nhiên từ thịt cổ dưới chóp mũi sắp tràn ra lỗ mũi.
Lâm Chiêu Vân trong vòng tay hắn quá khác.
Mềm mại, ngọt ngào đến lạ thường, so với những con mèo trước đây hắn nuôi còn khó buông ra hơn, hắn cố gắng dùng sức, lo lắng chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy.
Lâm Chiêu Vân cong đầu ngón tay trước ngực để đẩy lùi, nhưng dường như nó không có tác dụng gì, loại sức mạnh đó gần như không đáng kể đối với Arthur.
Cậu hoang mang vì điều này.
Không... không phải là xét trên người sao?
"Chờ đã, Arthur, chờ đã...!" Lâm Chiêu Vân đặt lòng bàn tay lên cằm Arthur, cố gắng đẩy hắn ra, "Anh không muốn đi tìm sao?"
Arthur ngẩng đầu lên, gần như không thể nghe rõ giọng nói của Lâm Chiêu Vân.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Chiêu Vân bị cúc áo kim loại trên đồng phục làm đau, hốc mắt ứa nước, chóp mũi bắt đầu đỏ bừng, vẻ mặt đau đớn thiếu dưỡng khí, hắn mới trở nên tỉnh táo một chút.
Giọng nói của Lâm Chiêu Vân run rẩy, trộn lẫn với tiếng hít thở mơ hồ: "Nút, nút của anh ở trên người tôi."
Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của cậu bị chiếc khóa kim loại trên vai Arthur để lại dấu ấn, nhìn ngộ nghĩnh và đáng yêu.
"Đừng như vậy, đau, còn..."
Có chút phấn khích trong giọng nói của Arthur: "Còn gì nữa không?"
"Nó vẫn khiến tôi khó chịu..." Lâm Chiêu Vân đẩy Arthur ra.
"Không phải nói xét người sao?"
Cơ bắp của Arthur tê dại, kéo dài từ điểm đầu ngón tay của Lâm Chiêu Vân đẩy mạnh vai hắn và toàn bộ phần lưng bị kéo căng, thậm chí xuyên qua bộ đồng phục, cảm giác ngứa ran như mèo cào vẫn còn rõ ràng.
"À, phải , xét người." Arthur đứng thẳng lên một chút, như thể khó chịu vì hành vi của cậu.
{Lục soát cái rắm,hắn là thèm muốn người ta thì có!}
{Thằng này suýt chút nữa đã viết "Bị Chiêu Chiêu lừa và tức giận" lên đỉnh đầu.}
Ngay khi Lâm Chiêu Vân thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay của Arthur đột nhiên mò mẫm tìm cổ áo cậu để cởi cúc áo.
? ?
Cậu còn chưa kịp phản ứng, cúc áo trên cùng đã bị cởi ra, hơi thở của Arthur phả lên làn da trắng mịn, tạo nên một lớp mụn li ti dày đặc.
Lâm Chiêu Vân toàn thân cứng đờ, khắp người đều phát ra cảnh báo, thừa dịp được Arthur thả ra,cậu vô thức trốn sang một bên.
Bắp chân cậu nằm ngay sát mép giường, thịt bắp chân bị bóp chặt khiến cậu mất trọng tâm.
kêu một tiếng run rẩy ngắn ngủi, cậu sắp ngã xuống giường.
Arthur dường như không ngờ rằng Lâm Chiêu Vân sẽ phản ứng mạnh như vậy, thấy Lâm Chiêu Vân sắp ngã, hắn nhanh chóng đỡ lấy cậu, nhưng bởi vì không đủ nhanh nên chỉ bắt được eo cậu.
Thân trên của Lâm Chiêu Vân rơi xuống, nhưng eo của cậu bị giữ lại.
Vốn dĩ, Lâm Chiêu Vân đã cạn kiệt sức lực từ lâu , một số mồ hôi tích tụ trên chóp mũi và trán của cậu.
Chiếc cổ mảnh khảnh trong mắt Arthur như thế này nhô lên, mỏng manh đến mức tưởng như chỉ cần gập nhẹ là sẽ ngắn lại.
Arthur buông tay ra, Lâm Chiêu Vân kêu lên một tiếng ,cả người liền ngã xuống giường.
Arthur vội vàng nửa quỳ xuống, dùng sức đỡ cậu lại, một tay giữ lấy vai cậu, tựa hồ sợ cậu lại né tránh, sau đó dùng mắt cá chân nhẹ nhàng ấn vào bắp chân cậu.
Ngay khi dán lên, Arthur cảm thấy tê liệt trong giây lát, rồi từ bộ phận bị xúc động truyền đến tận xương sống.
Hắn nghĩ mình sắp phát điên.
Lâm Chiêu Vân hoàn toàn choáng váng, Arthur là đội trưởng đội cận vệ, thể lực tốt như quỷ, động tác của hắn ta nhanh đến mức Lâm Chiêu Vân hoàn toàn không nhận ra, vì vậy cậu đã bị áp chế hoàn toàn.
Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Arthur, thân thể lập tức cứng đờ.
"Chiêu Chiêu..." Arthur khẽ cau mày, khàn giọng gọi tên cậu, ánh mắt dán chặt vào mặt Lâm Chiêu Vân, hàng mi run rẩy ,dưới vẻ mặt sợ hãi của cậu, cúi xuống.
Một chút nét mặt u sầu trở nên méo mó một cách kỳ lạ vì sự phấn khích không thể giải thích được.
Lâm Chiêu Vân dường như có linh cảm, cậu mím môi và nhanh chóng quay đầu lại.
Đôi môi có mục đích chỉ chạm được vào bên cổ của Lâm Chiêu Vân,chiếc cổ bị mút từng chút một cách nặng nề, trái tim của Lâm Chiêu Vân đột nhiên ngừng đập, đầu óc cậu trống rỗng trong giây lát, sau đó phát ra một tiếng "a" ngắn ngủi.
Quá sợ hãi.
Kể từ khi nghe được những lời không trong sạch mà Lance nói với cậu trong phòng hồ sơ, cậu đã suy nghĩ về nó và trở nên rất nhạy cảm với mọi hành động.
"Chờ, anh, anh, chờ một chút..." Lâm Chiêu Vân vẻ mặt hoảng hốt giãy giụa, cẳng chân không bị Arthur đè đá loạn trên không, bởi vì quá sợ hãi cậu lỡ đá vào hông của Arthur, Lâm Chiêu Vân dừng động tác sợ tới mức không thể di chuyển được nữa.
Có một tiếng rên truyền đến.
Arthur hoàn toàn không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy dị thường khó chịu, càng mút càng hăng, mà Lâm Chiêu Vân lại sợ hãi, ngốc lăng xin lỗi: "Tôi, tôi không phải cố ý, thực xin lỗi..."
Lâm Chiêu Vân đột nhiên trở nên rất oan ức, rõ ràng là chính mình bị doạ bị xiềng xích, nhưng vì vùng vẫy đá trúng đối phương, cậu vẫn là sợ hãi xin lỗi.
Lâm Chiêu Vân co quắp hai chân, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống, lông mi rối loạn rung động, âm thanh ướt át mà ủy khuất kêu lên: "Anh đối với tôi không tốt..."
Vì nước mắt của Lâm Chiêu Vân, Arthur luống cuống tay chân, vội đứng dậy rút vài chiếc khăn giấy, sờ soạng lau cho cậu.
"Không, tôi không có đối xử tệ với em..." Dưới tình huống như vậy, Arthur phòng ngự tựa hồ rất yếu ớt.
Lâm Chiêu Vân đang khóc không kiểm soát, hàng mi run rẩy vì nước mắt, khi đưa tay cởi cúc áo của mình, Arthur đã ngừng lau nước mắt và thậm chí ngừng thở trong vài giây.
Đầu ngón tay của Lâm Chiêu Vân run rẩy đến mức tuột cúc áo nhiều lần.
Dưới cái nhìn của hắn, cơ thể đã được tưởng tượng vô số lần đang dần hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip