Chương 1: Pheromone của cậu ấy ngọt quá.
Chương 1:
"Hàn Kiệt, tối nay đi hát không?"
Lúc vừa tan học, Trương Ngạo nhảy lên ghế tựa, hô lên với nam sinh đang nằm nhoài trên bàn cuối mà ngủ kia.
Hàn Kiệt bị giọng nói này đánh thức, cau mày mặt thối thối ngẩng đầu lên, theo bản năng vuốt lại mái tóc rối như tơ vò, bình tĩnh liếc Trương Ngạo một cái: "Không đi."
Thái độ kiên quyết như vậy trực tiếp phá vỡ kế hoạch của Trương Ngạo.
Trương Ngạo quay sang người bên cạnh quệt miệng, so vai, ý rằng: thật xin lỗi người anh em, tui đã cố hết sức.
Mấy người bọn họ muốn đi hát là giả, tán gái mới là thật, bất quá bây giờ con gái đều thích kiểu giống Hàn Kiệt vậy. Nhìn bản mặt của người anh em đằng sau mà xem, rõ ràng mặt thối đến mức trông như cái bánh chuối, không hiểu sao vẫn là một đống bánh đẹp trai.
Mấy người bọn họ thì sao?
Cái bánh khó coi cũng không đủ trình!
Ai! (Tiếng thở dài ý)
Câu này Trương Ngạo cũng chỉ dám lén lút ngẫm lại trong lòng, nếu để Hàn Kiệt biết, tám phần mười là bị đánh chết!
Tiếng chuông tan học đúng lúc vang lên, thầy giáo trên bục giảng ý do vị tẫn* giơ tay lên: "Chậm hai phút nữa đi các em, bây giờ chúng ta nói đến đề tài thứ hai mươi ba...."
*nói chưa đã
Không để ý tới tiếng kêu rên của mọi người bên dưới, thầy giáo tự nhiên đứng trên bục giảng nói tiếp.
Cái gọi là hai phút thực chất chính là 20 phút.
Hàn Kiệt ngồi bàn cuối cùng, trực tiếp đảo qua đồ đạc trên bàn, chẳng chút để ý cất sách vở vào.
(Không đúng nguyên tác, mình viết theo ý hiểu)
"Này, Hàn Kiệt, mày thật sự không đi à, tối nay tao nghe nói có gái đẹp đến, mày không muốn làm quen à?" Trương Ngạo bị bắt dẹp loạn không thể không lại đây thuyết khách lần nữa. Hàn Kiệt không nhịn được trực tiếp nhấc chân đạp hắn một cước: "Phắn đi!"
Nói xong lôi cặp sách từ trong ngăn bàn ra, đáp trên vai, đi.
Ca với hát, hát cái bánh!
Khi Cố Lễ từ phòng học đi ra liền thấy Hàn Kiệt một bộ ông đây cáu lắm rồi nha, ai dám láo ông đập chítttttt.
Nhìn thấy y, Hàn Kiệt qua loa mà vẫy vẫy tay.
Cố Lễ đi tới: "Không đi hát à?"
Hàn Kiệt nghiêng đầu nhìn y: "Mày đi?"
"Không đi."
"Vậy mày nói cái rắm ấy."
Hàn Kiệt buồn bực mà đem cặp sách xách trên vai: "Anh Công bên kia mới nhập về một loạt xe mới, cùng đi xem không?"
Cố Lễ nhướng mày: "Hôm nay luôn à, e là không được."
"Chỉ có mày là nhiều việc nhất." Hàn Kiệt nói xong quay đầu rời đi, đối với cái thằng bạn thân từ nhỏ, cùng nhau lớn lên này, vẻ mặt Hàn Kiệt vẫn không hề dễ chịu như trước.
Thực tế, trên thế giới này, người có thể làm cho tâm tình hắn hoà hoãn hơn tám phần mười còn chưa chào đời.
Tâm lý Hòa Đào hoảng loạn cực kỳ, cậu không ngờ rằng lần phát tình đầu tiên lại cứ đến không hề báo trước như vậy, ngửi thấy quanh thân tản mát hương mật đào, Hòa Đào chỉ muốn trốn đi.
Hàn Kiệt mới vừa ra khỏi lớp học liền buồn đi WC, quay người trở lại.
Hòa Đào hoảng hoảng loạn loạn chạy xuống lầu, muốn nhanh chóng trốn đi, chờ sau khi tan học, tất cả mọi người đều đi rồi cậu lại nghĩ cách, nếu không cậu liền xong đời, cũng may lúc cậu cảm thấy không đúng đã nhanh chóng chạy đi, chứ nếu phát tình trong lớp, cậu hoàn toàn không dám nghĩ tới hậu quả.
Hàn Kiệt rửa sạch tay, đang định đi ra, mới vừa muốn vươn tay ra mở cửa, cửa đã bị đẩy mạnh từ bên ngoài, trực tiếp đụng phải mũi.
"ĐM!" Hàn Kiệt bịt mũi cong eo, sau đó nổi bão ngẩng đầu nhìn về phía người mở cửa.
Hòa Đào không nghĩ tới cậu vừa mở cửa đã đụng phải người, càng không ngờ rằng đối phương lại là học sinh nổi tiếng cứng đầu của trường bọn họ - Hàn Kiệt!
Hàn Kiệt lại còn là Alpha!
Hòa Đào bị doạ tới không biết nên làm gì.
Hàn Kiệt cũng không nghĩ tới người đẩy cửa là một Omega, mà hỏi hắn vì sao lại biết người trước mắt này là Omega, đây giời ạ, tín tức tố đều ngọt chết được rồi biết không!
"Cậu, shhh*, cậu phát tình ?" Hàn Kiệt lôi Omega nhỏ tản ra hương mật đào nồng nàn đang sững sờ ở ngoài vào trong.
*tiếng hít khí, bản gốc là "tê"
Hòa Đào cực sợ: "Tôi, tôi không biết sẽ như vậy......"
Omega nhỏ bất lực cực kỳ, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Hàn Kiệt thân là Alpha, vào lúc này càng cần phải tránh hiềm nghi, nhưng nhìn đến hai mắt bất lực của Omega nhỏ kia, không biết vì sao lại mềm lòng.
Giơ tay lục túi trên người Omega nhỏ: "Thuốc ức chế đâu, dựa vào người tôi này, lấy ra mau lên!"
"Không có, tôi không có thuốc ức chế, tôi không biết sẽ như vậy!"
Hàn Kiệt bị tín tức tố của Omega nhỏ kích thích đến có chút khó nhịn.
Mà lúc này trong hành lang truyền đến tiếng cười vui vẻ, từ âm thanh còn nghe ra người tới không ít.
Hàn Kiệt bất an nhìn Hòa Đào.
Hòa Đào túm lấy áo Hàn Kiệt, đôi mắt đong đầy bất lực cùng khẩn cầu.
Hàn Kiệt đột nhiên quay người, đi tới dùng sức khoá cửa Toilet, trở về kéo tay Omega nhỏ, đem người áp đến mặt tường bên cạnh: "Đánh dấu tạm thời nhé?"
Hòa Đào không do dự, cậu cũng biết là đối phương đang giúp mình, gật gật đầu: "Cám ơn cậu, tôi......"
"Ngậm miệng!" Hàn Kiệt trực tiếp cởi khoá kéo đồng phục học sinh của Omega nhỏ ra, lại gần há miệng cắn tuyến thể trên gáy của Hòa Đào.
"Ừm!" Một khắc kia thiên tính thuộc về Omega của Hòa Đào được an ủi rất tốt.
Mà thời khắc này, thiên tính thuộc về Alpha của Hàn Kiệt cũng được thả ra ngoài rất tốt.
Hương mật đào ngọt ngào tràn ngập cả phòng rửa tay, nhưng trong đó hương hoa nhài nhàn nhạt chẳng biết đã trộn lẫn từ khi nào, dần dần, hương hoa nhài cùng hương mật đào dung hợp lại cùng nhau, tạo thành hương mật đào hoa nhài vô cùng ngọt ngào.
Khi Hàn Kiệt thả Hòa Đào ra, cả người Hòa Đào vựng vựng, mặt đỏ hồng, con ngươi đen nhánh cũng lóng lánh nước.
Hàn Kiệt thở hổn hển buông tay ra, nhìn Omega nhỏ mới vừa bị hắn ôm lấy đang vô lực ngồi xổm dưới đất.
Giơ tay vò tóc một hồi, hắn không ngờ rằng bản thân thật sự sẽ đánh dấu một Omega, mặc dù chỉ là đánh dấu tạm thời, nhưng cũng là đánh dấu.
"Cậu không được nói ra, chuyện này cứ xem như chưa từng xảy ra, tôi không hy vọng chuyện này ngoại trừ ngoài tôi và cậu còn có người thứ ba biết, nghe thấy không?"
Hòa Đào mới vừa hồi phục tinh thần liền nghe thấy Alpha này đứng trước mặt cậu tuyên bố như vậy.
Omega vừa bị đánh dấu trời sinh sẽ sinh ra ỷ lại với Alpha đã đánh dấu mình.
Cho dù là tạm thời đánh dấu, cũng chỉ là ấn ký có tác dụng trong thời gian nhắn, nhưng tác dụng kia vẫn không kém như trước.
Cơ mà Hòa Đào cũng biết, đối phương chỉ là cứu cậu, cậu không thể bởi vậy mà quấn lấy đối phương, đè xuống ghen tuông nổi lên nơi đáy lòng, Hòa Đào ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Kiệt: "Tôi biết, tôi sẽ không nói ra đâu."
"Tốt nhất là như vậy." Hàn Kiệt né tránh đôi con ngươi đen láy khi Hòa Đào nhìn về phía hắn, xoay người bỏ đi, cũng không quay đầu lại.
(Anh cứ phũ đi, cứ phũ đi, sau này biết mặt, nhé ~)
Chỉ là tốc độ kia càng giống như là đang trốn.
Sau khi ra ngoài, Hàn Kiệt dựa vào tường bưng tim thở một hơi thật sâu, toang* rồi!
*gốc: thái lang bái
Hòa Đào ở phòng rửa tay chần chờ hồi lâu, mãi đến tận khi tín tức tố thuộc về Alpha trong cơ thể bắt đầu có tác dụng, tạm thời giúp cậu vượt qua thời kỳ phát tình đột nhiên tới này.
Dù sao cũng chỉ là tạm thời, cậu nhất định phải nhanh chóng về nhà uống thuốc ức chế, bằng không chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ phải đối mặt với lần phát tình thứ hai, thứ ba.
Hàn Kiệt vẫn trốn ở một bên, nhìn Omega nhỏ rời đi mới ra ngoài.
Đối với hành động khó hiểu này của mình, Hàn Kiệt rất ảo não, tàn nhẫn mà đá một hòn sỏi trên mặt đất như phát tiết cáu giận, trong lòng lại nghĩ, tốt nhất đừng để hắn gặp lại cậu!
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Kiệt: Làm sao bây giờ, tui vừa đánh dấu một Omega QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip