Thế giới thứ ba (7)
Sau khi Sở Thời Từ hỏi xong, căn phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Cố Vân Triết rũ mắt nhìn cánh tay của mình, cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn.
Sở Thời Từ sửng sốt, "Triết ca?"
Biểu tình Cố Vân Triết vẫn rất bình thản, "Người ngoài hành tinh và con người không cùng một màu da, rất dễ phân biệt."
Hắn vừa nói, vừa tìm đúng góc độ, đâm xuống cánh tay.
Sở Thời Từ tò mò ghé sát lại nhìn.
Dao gọt trái cây không có đâm thủng làn da trắng nhợt, thậm chí không để lại vết xước nào.
Cố Vân Triết lại tăng thêm chút sức lực.
Lăn lộn một trận, cánh tay không có chút tổn thương nào, ngược lại mũi dao bị cong vẹo đi.
Sở Thời Từ trầm mặc hồi lâu, ngăn nam chính vẫn muốn tiếp tục thử lại.
"Không cần thử nữa Triết ca, da người không dày như thế."
Cố Vân Triết không nói gì, buông dao gọt trái cây xuống, quay đầu đi lấy chủy thủ tác chiến.
Đây là trang bị chiến đấu của đặc công cao cấp Liên minh Nhân loại, chất liệu đặc thù, cực kỳ sắc bén, ngày thường nam chính đều dùng nó để chém quái vật.
Sở Thời Từ lo lắng hắn bị nhiễm trùng, khuyên hắn bình tĩnh một chút.
Nhưng tính khí đầu lừa cố chấp của người đàn ông này bộc phát, làm thế nào cũng không ngăn lại được.
Cố Vân Triết đổi sang cánh tay khác, đâm một đao xuống, làn da ngay lập tức bị rạch ra một đường.
Hai người cùng nhìn chằm chằm vào vết thương, nơi đó không chảy ra một giọt máu nào.
Trái tim Sở Thời Từ lạnh một nửa, "Thống ca, chồng của tôi, không phải người."
Hệ thống chép chép miệng:【 Cậu cũng không phải người, rất xứng đôi. 】
"Thật ra tôi không thấy có vấn đề gì, chủ yếu là Triết ca, anh ấy bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi."
Sở Thời Từ rơi xuống vai nam chính, yêu thương mà vuốt ve đầu hắn.
Cố Vân Triết đang cố ép miệng vết thương, nhưng không ép ra được cái gì.
Máu quái vật là màu xanh lá, máu người là màu đỏ. Tạm thời chưa thấy qua máu người ngoài hành tinh, chỉ nghe nói máu của bọn họ có màu rất đặc biệt.
Cố Vân Triết mím chặt môi mỏng, ánh mắt dần dần trở nên tàn nhẫn.
Hắn lạnh lùng nói: "A Từ, trong cơ thể ngươi còn thuốc chữa lành không?"
Sở Thời Từ sờ sờ vòng sáng trên đỉnh đầu, "Gần như không dùng đến, cái gì cũng có."
Cậu còn chưa dứt lời, đã thấy Cố Vân Triết rạch xuống cánh tay vài nhát. Cắt xuống một mảng lớn cả da lẫn thịt.
Hình ảnh quá kinh dị, hệ thống không chịu nổi loại kích thích này, đã chạy trốn rồi.
Sở Thời Từ vừa định phun thuốc ra, sau khi thấy rõ tình trạng dưới da, lại nuốt thuốc bên miệng trở vào.
Dưới lớp da bị cắt bỏ, là những sợi dây nhỏ dày đặc.
Qua khe hở của những sợi dây, ẩn ẩn có thể nhìn thấy ánh sáng kim loại của xương cốt.
Sở Thời Từ chưa từng gặp qua người như vậy.
Cậu thử chọc chọc vào một sợi dây, cánh tay của Cố Vân Triết giật giật, ngữ khí lãnh đạm nói: "Sẽ đau."
Hắn cắn chặt môi dưới, cái trán trơn bóng toát ra mồ hôi mỏng.
Sở Thời Từ vội vàng thu hồi xúc tua.
Cố Vân Triết là kẻ tàn nhẫn, nhưng không có tàn nhẫn đến mức tự giải phẫu chính mình.
Tự tay cắt bỏ một khối da thịt, đã là cực hạn của hắn.
Hai người ghé vào cùng nhau quan sát một trận, cũng không nghiên cứu ra được những sợi dây kia là gì.
Thần sắc Cố Vân Triết có chút hoảng hốt.
Sở Thời Từ ghé vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập.
Có thể cảm nhận được đau đớn, sẽ rơi nước mắt, có tình cảm con người, thấy thế nào cũng không giống robot.
Nhưng trên người người nào sẽ có nhiều dây nhỏ như vậy.
Không thể để miệng vết thương phơi ra mãi, Sở Thời Từ ghép phần bị cắt bỏ lại cánh tay. Vì làm quá trình trị liệu có vẻ lớn lao hơn, Sở Thời Từ bao bọc lấy cánh tay tái nhợt trước mắt, nước thuốc chậm rãi chảy ra từ quả cầu.
Trong phòng rất yên tĩnh, nam chính thật lâu không nói gì.
Sở Thời Từ gọi một tiếng Triết ca, không ai trả lời.
Cậu ngẩng đầu nhìn lại, một tay Cố Vân Triết đỡ trán, hai mắt nhắm nghiền, tựa như chìm vào hồi ức thống khổ.
Cũng không biết là nhớ tới cái gì, thân thể hắn bắt đầu run rẩy rất nhẹ.
Giá trị sức sống vốn đã ổn định ở 18 điểm, đột nhiên rơi xuống 10 điểm.
Hô hấp của Sở Thời Từ cứng lại, biến thành quả cầu trắng lớn, ôm lấy người vòa trong lòng.
Cậu nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Cố Vân Triết, nhẹ giọng kêu Triết ca bên tai hắn.
............
Khi nhìn thấy những sợi dây nhỏ trong cánh tay, Cố Vân Triết chỉ cảm thấy đau đầu lợi hại.
Cảnh tượng trước mắt tựa như đã kích thích hắn.
Một đoạn ký ức rối loạn như thủy triều ập đến, nháy mắt nuốt chửng hắn.
Cố Vân Triết mơ hồ nhớ lại vài thứ.
Hắn là nhân loại, ít nhất là đã từng.
Hắn sống ở một ngôi làng yên bình, cha là thợ mộc, mẹ trồng nấm hương sống qua ngày.
Trong nhà còn có một em gái, thích chơi cưỡi ngựa trên vai hắn.
Cố Vân Triết thi đậu vào trường đại học trọng điểm, cha mở tiệc lớn, mời toàn thôn đến ăn mừng.
Tuy rằng gần đây báo chí luôn đưa tin về cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh, nhưng nơi này của bọn họ xa xôi, chưa từng bị ảnh hưởng gì.
Chỉ nghĩ rằng trời có sập xuống cũng có núi lớn chống đỡ. Đế quốc sẽ xử lý tốt chuyện này, dân chúng như bọn họ không cần thiết phải nhọc lòng.
Tiệc tối hôm đó, một nhóm người mặc áo choàng đỏ, tay cầm súng ống xông vào thôn.
Liên lạc hoàn toàn bị chặn, thôn dân căn bản không thể cầu cứu.
Bọn họ đeo mặt nạ mỏ chim, dồn tất cả thôn dân ra bãi đất trống ở đầu thôn, Cố Vân Triết và mấy người trẻ tuổi bị túm ra khỏi đám người, bị trói lại và nhét vào trong xe.
Qua cửa sổ xe, hắn thấy người áo đỏ nâng súng lên, bắn vào thôn dân.
Đây là xã hội văn minh, lại xuất hiện cảnh tượng chỉ có thể thấy trong phim kinh dị.
Tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong thôn.
Khi không còn một ai sống sót, những người đó tiến đến, chặt bỏ đầu thôn dân, từng cái đặt xuống đất.
Xe chậm rãi khởi động, bên trong xe đều là tiếng khóc hoảng sợ.
Cố Vân Triết bị trói chặt tay ra sau lưng, hắn giãy giụa đứng dậy, chỉ thấy một con quái vật trông giống cây khô chậm rãi bò ra từ cái đầu ở giữa.
Trên người nó mọc ra vô số cánh tay, nắm đầu của cha mẹ và em gái hắn lên, xách ở trong tay.
Ký ức sau đó rất mờ nhạt.
Cố Vân Triết chỉ nhớ mình bị một màn này làm tức giận đến đỏ mắt, liều mạng phản kháng lại không bất kỳ tác dụng gì, ngược lại bị đánh ngất đi.
Khi tỉnh lại, hắn đã nằm trên bàn thí nghiệm.
Tứ chi bị trói chặt, một quả cầu trắng lơ lửng giữa không trung, phát ra âm thanh lạnh băng của máy móc.
【 Thể chất đạt yêu cầu, có thể tiến hành cải tạo thân thể. 】
Từ lời nói của quang cầu, Cố Vân Triết nghe được số phận tương lai của mình.
Da hắn bị lột xuống, nội tạng bị lấy đi.
Những người đó nói dưới tiền đề phải giữ lại hình dạng con người, thay đổi hắn thành cỗ máy chiến tranh hoàn mỹ nhất.
Đồng thời phải có cảm giác đau, xúc cảm, mô phỏng phản ứng bản năng của con người.
Đến khi hắn bị đào thải, có thể đưa đến nơi giải trí, hoặc bán cho người khác làm đồ chơi, tiến hành tái sử dụng.
Bảo đảm khi chịu thương tổn, hắn sẽ đau đến cả người run rẩy, bị vũ nhục sẽ khóc lóc rơi lệ.
Phải biết hỉ nộ ái ố như con người. Nhưng cũng phải giống như người máy, sống không có tôn nghiêm.
Nơi này là dây chuyền sản xuất hàng loạt, Cố Vân Triết bị trói trên đó, theo băng chuyền từng bước tiến về phía trước, bị buộc phải chịu đựng các loại cải tạo cơ thể.
Dựa theo trình tự, sau tai hắn bị khắc dấu 2033, đại biểu là người cải tạo thứ 2033.
Những ký ức xuất hiện rất mơ hồ, phần lớn hình ảnh đều rối loạn không rõ ràng. Điều khắc thật sâu trong đầu Cố Vân Triết, chỉ có những quả cầu nhỏ bay múa đầy trời, và những đồng bạn nằm trên dây chuyền sản xuất như những con heo chờ bị làm thịt.
Thoát ra khỏi hồi ức, Cố Vân Triết mở choàng mắt.
Hắn nhớ ra rồi.
Liên minh Máu đã đồ sát cả thôn xóm của hắn, hiến tế 357 mạng người, triệu hồi ra tà thần Kẻ Săn Đêm.
Cái đầu đêm đó bị Kẻ Săn Đêm cầm đưa vào nhà tìm kiếm con mồi, chính là đầu của em gái hắn.
Những quả cầu nhỏ trong nhà máy gia công, chính là thiết bị do Hiệp hội Cơ khí cung cấp cho Liên minh Nhân loại.
Đó là nhà máy gia công của Liên minh Nhân loại.
Liên minh Máu và Liên minh Nhân loại cấu kết với nhau, giết cả nhà hắn, biến hắn thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ.
Ngực Cố Vân Triết phập phồng kịch liệt, đôi mắt đã tràn ngập lửa giận.
Hắn ôm lấy trái tim đang đau đớn từng cơn, há miệng thở dốc.
Bên tai truyền đến tiếng trấn an lo lắng của một chàng trai.
"Triết ca, anh khó chịu ở đâu? Em còn thuốc chữa lành đay. Người anh đầy mồ hôi rồi, nếu khó chịu, có thể dựa vào người em."
Thanh âm sạch sẽ trong trẻo trước sau như một, lại khiến hô hấp của Cố Vân Triết tạm dừng.
Hắn quay đầu, đôi mắt hơi phiếm hồng, nhìn chằm chằm vào quả cầu trắng trước mặt.
Cố Vân Triết nắm chặt chủy thủ tác chiến trong tay.
Có một khoảnh khắc, trong lòng hắn dâng lên sát ý.
......
Bởi vì không biết nam chính rốt cuộc bị làm sao, chữa lành vết thương xong, Sở Thời Từ vẫn luôn ôm hắn, muốn cho hắn một chút an ủi.
Đợi hơn một giờ, Cố Vân Triết mới mở mắt.
Sở Thời Từ lau lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, "Triết ca, đột nhiên phản ứng lớn như vậy, có phải nhớ ra chuyện gì hay không?"
Cố Vân Triết không nói chuyện, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Sở Thời Từ cảm thấy tình huống không đúng, cậu lắc lắc tay, "Triết ca?"
Nam chính không trả lời, nhưng lại hấp dẫn hệ thống thích xem náo nhiệt lại đây.
Nó dạo tới dạo lui,【 Hử? Hắn cầm dao làm gì? 】
"Cầm dao gì cơ?"
【 Cậu nhìn sang phải mà xem, hắn cầm dao muốn thọc người kìa. 】
Sở Thời Từ chưa kịp hỏi kỹ, đột nhiên cảm giác trước mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
Chủy thủ tác tiếng mang theo tiếng xé gió đâm tới chỗ cậu, cuối cùng đột ngột dừng cách mặt cậu hai centimet.
Vẻ mặt Sở Thời Từ mờ mịt.
Cậu nhìn chủy thủ, lại nhìn Cố Vân Triết.
"???"
【 Cậu hỏi tôi thì có ích gì, tôi đâu có biết hắn muốn làm gì. 】
Sở Thời Từ đẩy con dao trước mặt ra, "Làm sao vậy Triết ca?"
Cố Vân Triết trầm mặc hồi lâu, "Liên minh Máu giết cả nhà ta, đưa ta cho Liên minh Nhân loại. Liên minh Nhân loại tiến hành cải tạo ta. Hiện tại ta không phải người máy, cũng không phải con người."
Thanh âm hắn càng lúc càng lạnh, "Phẫu thuật cho ta chính là những quang cầu trợ thủ nhỏ. Ngươi giống như chúng nó, đều là vật sở hữu của Liên minh Nhân loại."
Sở Thời Từ chưa bao giờ thấy biểu tình lạnh lùng xa cách như thế trên gương mặt Cố Vân Triết.
Hắn tựa như đang kiệt lực ức chế lửa giận, mới không đâm xuyên cậu ngay tại chỗ.
Sở Thời Từ nhặt chủy thủ rơi dưới đất lên, đưa đến tầm tay Cố Vân Triết, "Trong lòng khó chịu? Có thể phát tiết một chút."
Hệ thống đã mở chế độ che chắn cảm giác đau, cậu lại là một quang cầu, thọc dao đối với cậu mà nói chẳng khác nào gãi ngứa.
Cố Vân Triết hiển nhiên không biết điểm này.
Hắn cho rằng Sở Thời Từ sẽ đau.
Trong mắt Cố Vân Triết nổi lên một tầng hơi nước.
Hốc mắt hắn hơi đỏ lên, dùng sức đánh bật chủy thủ trong tầm tay, "Tránh xa ta ra."
Nói xong, đứng dậy đi đến một góc phòng, lạnh mặt đề phòng Sở Thời Từ.
Không khí trong phòng nháy mắt trở nên vô cùng xấu hổ.
Sở Thời Từ sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Liên minh Máu và Liên minh Nhân loại là một phe. Một cái giết cả nhà nam chính, một cái cải tạo hắn thành quái vật, cậu lại là trợ thủ nhỏ của đặc công Liên minh Nhân loại.
Bốn bỏ năm lên, cũng coi như là phe đối địch với nam chính.
Hệ thống cũng hiểu ra trình tự trong đó, nó có chút lo lắng.
Lúc thì nhìn giá trị sức sống của Cố Vân Triết, lúc thì nhìn giá trị sức sống của ký chủ, sợ cái nào sẽ giảm xuống.
【 Đừng thương tâm, chồng cậu chỉ là nhất thời bị cơn giận làm choáng váng đầu óc. Cậu xem, hắn tức giận như vậy, vẫn không nỡ làm tổn thương cậu. Đây còn không phải là tình yêu sao, bảo bối của tôi. 】
Sở Thời Từ sắp khóc rồi.
Cậu khẽ cắn môi, không ngừng hít sâu.
Sự tình đột nhiên trở nên thật khó giải quyết, cậu gấp đến độ xoay quanh tại chỗ.
Trực giác mách bảo cậu, nếu không giải thích rõ ràng chuyện này, cậu và người yêu thực sự sẽ đi về hai phía đối lập.
Trợ thủ nhỏ đã cùng Cố Vân Triết vượt qua thời gian gian nan nhất.
Khoảng thời gian đó hắn không có ký ức, lang thang trong thành phố giống như cô hồn dã quỷ.
Hắn từng muốn từ bỏ sinh mệnh, là A Từ đã xuất hiện, nghĩ cách làm hắn vui vẻ.
Hình ảnh gia đình chết thảm vẫn luôn ám ảnh trong đầu hắn.
Cố Vân Triết hiểu rõ, A Từ không sai, đây là giận chó đánh mèo.
Nhưng dù bỏ qua thù hận, giữa hắn và trợ thủ nhỏ cũng đã có khoảng cách.
Hắn duỗi tay sờ ấn ký sau tai.
Sau số 2033, có chữ "Đã xử lý".
Hắn là đặc công bị đào thải, sẽ bị đưa đi tái sử dụng. Đưa đến nơi giải trí, trở thành đồ chơi của người khác.
Nếu trợ thủ nhỏ bán đứng hắn, đưa hắn trở lại Liên minh Nhân loại thì làm sao bây giờ.
Khi Cố Vân Triết đang trầm tư, trước mắt đột nhiên xuất hiện một quả cầu.
Sở Thời Từ chui vào lòng ngực hắn, "Triết ca, có phải anh lo lắng em sẽ bị Liên minh Nhân loại khống chế, sau đó phản bội anh hay không?"
Cố Vân Triết mím đôi môi mỏng, cơ bắp cả người căng chặt.
Sở Thời Từ tiến đến bên tai hắn nói nhỏ.
"Anh yên tâm, Liên minh Nhân loại không khống chế được em đâu, bởi vì em, là hàng giả."
Cố Vân Triết:......?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip