Chương 42


Giang Nhất Bạch cuối tuần này vẫn chưa có về nhà.

Quách nữ sĩ thì báo tuần này sẽ cùng bằng hữu du lịch theo đoàn vào cuối tuần, thứ sáu buổi tối xuất phát đến lúc ban đêm tối muộn mới có thể trở về. Cô gọi điện thoại tới Giang Nhất Bạch chỉ để thông báo chuyện này, còn nói đến việc Trịnh Thanh Nguyên sẽ làm việc tại trường học của cậu, sau đó cô còn nói thêm, tuy rằng Trịnh Thanh Nguyên và cậu một người là lão sư một người là học sinh, nhưng bởi vì ở chung cùng một cái trường học, cho nên khi về nhà thì có thể thuận tiện ngồi trực tiếp ở trong xe của Trịnh Thanh Nguyên, nhờ hắn chở về.

"Trước đó mẹ không phải đã nói là hắn đều dọn ra ngoài sẽ không ở nhà mà? Con còn có thể thuận tiện ngồi lên xe hả?" Giang Nhất Bạch nghi ngờ nói.

"Làm sao, hắn tuy rằng dời ra ngoài nhưng cũng không phải là đoạn tuyệt quan hệ không hề trở lại! Hơn nữa, quan hệ hai nhà giữa chúng ta rất tốt, cho nên về việc kêu hắn đưa ngươi về nhà thì đáng là gì?"

"Vâng vâng vâng, mọi điều ngài nói đều đúng hết." Giang Nhất Bạch lười tranh luận cùng với Quách nữ sĩ, dù có tranh thì cậu cũng không thể tranh nổi cô, coi như là tranh nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì, tổng kết vẫn là phải qua loa chấp nhận.

Quách nữ sĩ đối với sự thức thời của Giang Nhất Bạch thì cảm thấy hết sức hài lòng, hai mẹ con liền xé thêm một trận, cô nói tiếp là Trịnh Thanh Nguyên thật giống như trong tuần này sẽ phải về nhà lấy chút đồ vật, nói Giang Nhất Bạch nếu muốn về nhà thì có thể gọi điện thoại cho Trịnh Thanh Nguyên.

Giang Nhất Bạch đương nhiên không muốn về nhà, càng không muốn gọi điện thoại cho Trịnh Thanh Nguyên.

Cuối tuần này thì "Bạn tình" của Giang Nhất Bạch không có ý tứ hẹn cậu cùng đi mướn phòng, vì thế mà Giang Nhất Bạch quyết định ngủ lại tại trong ký túc xá, sau khi ngủ dậy nhất định sẽ hẹn Thi Vi Vi ra ngoài dạo phố, chắc chắn chính là vậy.

Ý nghĩ tuy đã xác thực đến mức đắc ý, thế nhưng trời lại không chiều lòng người. Vào thứ sáu, đúng lúc Giang Nhất Bạch còn đang mộng đẹp say sưa, liền bị một trận đoạt mệnh call đến liên hoàn, call đến mức buộc cậu cũng phải bật dậy.

Tiếng người lo lắng từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, hung hăng mà nói ra sự việc tai nạn xe cộ, kêu Giang Nhất Bạch hãy mau chóng đến bệnh viện.

Giang Nhất Bạch sau khi tiếp điện thoại xong, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt ở phía sau lưng, cậu tưởng là Quách nữ sĩ đã xảy ra chuyện, rồi rời giường qua loa mặc quần áo sau đó liền vội vàng hướng ra ngoài mà chạy, thời điểm ra khỏi cửa bởi vì không chú ý đến viên đá dưới chân, cho nên liền ngã xuống đất và té lộn nhào thật lớn một cái.

Thế nhưng vào thời điểm này thì toàn thân người lại chẳng cảm thấy đau đớn, Giang Nhất Bạch tại trong thời gian nhanh nhất chạy đến bệnh viện, mà cái người vừa mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho cậu kia đã đứng sẵn ở trước cửa bệnh viện chờ cậu.

"Mẹ tôi hiện tại như thế nào a? Chuyện gì xảy ra a?! Làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ? Chính anh là như thế nào lái xe!!!" Giang Nhất Bạch vừa thấy được người kia, rốt cuộc cũng không thể nhẫn nại nổi nữa liền bộc phát hết ý sợ hãi cùng tức giận tại trong lòng mình, ngữ khí của cậu vừa vội vừa hung ác, khiến cho người kia cũng chẳng thể chịu được mà nhận lỗi.

"Tất cả đều là do tôi, bởi vì tôi cả! Quả thực sợ hết hồn, bất quá cậu cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm trong chuyện này."

Giang Nhất Bạch vừa tức vừa gấp, cậu lười nghe người kia nói, chỉ cúi đầu hướng vào trong bệnh viện đi đến: "Người bây giờ ở đâu? Anh mau mang tôi tới đó nhanh!"

Người kia lập tức đem Giang Nhất Bạch dẫn đến phòng bệnh, rất kỳ quái là Giang Nhất Bạch cũng không có đẩy cửa đi vào, ngược lại chỉ đứng ở ngoài cửa, xuyên thấu qua lớp kính được khảm trước cửa mà hướng bên trong xem xét.

Cả người cậu rõ ràng thả lỏng ra, biểu tình cũng không còn căng thẳng như vừa rồi, ngược lại có loại mê man không biết làm sao.

Người kia cảm thấy kỳ quái, hỏi Giang Nhất Bạch: "Cậu là người nhà của hắn đi?"

Giang Nhất Bạch không hề trả lời, trái lại hỏi: "Là hắn bảo anh gọi điện thoại cho tôi sao?"

Người kia không rõ vì sao, nhưng vẫn là thành thực hồi đáp: "Là hắn kêu tôi gọi vào số điện thoại này."

Giang Nhất Bạch gật gật đầu, nói: "Hảo, tôi biết rồi."

"Vậy bây giờ tôi có thể đi xuống trước nộp phí?"

"Ân, anh đi đi."

Đến khi người kia đi rồi, Giang Nhất Bạch vẫn không có đẩy cửa đi vào, từ lúc cậu nhìn thấy trong phòng bệnh chính là Niên Dịch Kiêu, thật sự là không nghĩ ra tại sao hắn lại gọi cậu đến.

Niên Dịch Kiêu vừa vặn ngẩng đầu hướng bên này trông lại, tầm mắt hai người ở giữa không trung tụ hợp, Giang Nhất Bạch dừng một chút, vẫn là quyết định đẩy cửa đi vào.

Niên Dịch Kiêu nửa người ngồi dựa ở trên giường, sau khi thấy Giang Nhất Bạch đi vào, tầm mắt của hắn liền không thể dời khỏi người cậu.

Giang Nhất Bạch tới rất vội vàng, trên người chỉ mặc mỗi cái áo khoác mỏng, hạ thân lại là quần pyjamas, bởi vì bị té lộn mèo một cái cho nên cả hai nơi đầu gối cùng khuỷu tay đều rất bụi bẩn, tóc của cậu cũng lung ta lung tung, sắc mặt trông rất tồi tệ, cả người chính là bốn chữ -- mặt mày xám xịt.

Giang Nhất Bạch cũng đang quan sát Niên Dịch Kiêu. Đánh giá hắn, bởi vì vết thương đều đã được xử lý qua, cho nên trên mặt tô vẽ thuốc đỏ liền trông có vẻ hơi buồn cười. Trên người bị đồng phục bệnh nhân bao bọc đến coi như kín, cũng không có băng bó thạch cao gì cả, xem qua thần sắc của Niên Dịch Kiêu, hẳn là không phải bị thương nặng.

Bất quá Niên Dịch Kiêu cũng có thay đổi, không còn dáng vẻ đơn thuần ngây thơ giống như khi trước nữa, hắn trầm mặc, giữa hai lông mày đã mơ hồ có mấy phần bộ dáng đáng tin cậy.

"Làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?" Giang Nhất Bạch mặt lạnh mở miệng hỏi.

Niên Dịch Kiêu chỉ là nhìn Giang Nhất Bạch, ngậm miệng không đáp.

"Không nói thì anh liền đi vậy." Giang Nhất Bạch quay người, làm dáng phải đi.

Tại lúc Giang Nhất Bạch sắp sửa mở ra cửa phòng bệnh, Niên Dịch Kiêu mới mở miệng nói: "Em vội vã xông qua đèn vàng, anh ta cũng đồng thời xông qua đèn vàng."

Giang Nhất Bạch dừng bước lại, mắng hắn một câu: "Đáng đời!"

Nghe Giang Nhất Bạch nói hắn đáng đời, biểu tình của Niên Dịch Kiêu rõ ràng bất mãn lên, hắn trừng mắt với Giang Nhất Bạch một cái, rõ ràng là ánh mắt hung ác, thế mà Giang Nhất Bạch cự nhiên có thể từ trên mặt của Niên Dịch Kiêu nhìn ra một chút oan ức.

Giang Nhất Bạch tự giác xin lỗi Niên Dịch Kiêu, tuy nhiên Niên Dịch Kiêu hiện tại liền xảy ra tai nạn xe cộ nên bộ dáng trông rất đáng thương, vì vậy khiến cho nội tâm mang theo cảm giác chịu tội của Giang Nhất Bạch tăng lên vài phần. Trước Giang Nhất Bạch là sợ chính mình sẽ làm ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của Niên Dịch Kiêu, hiện tại hai người lại gặp mặt nhau, Giang Nhất Bạch liền muốn thừa cơ mà hỏi một chút tình huống học tập gần đây nhất của hắn.

"Vậy thương thế kia của em... sẽ không sao chứ? Không phải em còn có kỳ thi tốt nghiệp trung học sao, tiến độ ôn tập của em..."

Cậu lời còn chưa nói hết, Niên Dịch Kiêu liền ngắt lời nói: "Em được tuyển thẳng."

Giang Nhất Bạch cả kinh nói: "Học tập của em tốt đến như vậy?"

Nghe đến ngữ khí kinh ngạc như vậy của Giang Nhất Bạch, Niên Dịch Kiêu cắn răng oán hận nói: "Cao nhất lớp 11 tham gia mấy lần thi đua, thành tích coi như vẫn được, hơn nữa trường học cũng có tiêu chuẩn, cho nên em liền được tuyển thẳng."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Tuy vậy, cũng may là em học giỏi, vì thế nếu như thật sự đợi đến khi thi xong đại học, anh phỏng chừng đều sẽ quên em là ai đi?"

Lâm Khải Phong là như thế này, hiện tại thì Niên Dịch Kiêu cũng là như thế này, từng người từng người, chẳng một người nào nói chuyện cẩn thận, trong lúc nói chuyện đều là âm dương quái khí. Bất quá Giang Nhất Bạch bởi vì Niên Dịch Kiêu vẫn đang bị thương, vì vậy cũng không muốn tính toán với hắn.

"Em xảy ra tai nạn xe cộ.... Chuyện lớn như vậy thì tại sao lại không gọi điện thoại đến cho người nhà mà lại gọi cho anh? Cha mẹ em đâu? Đều chưa thông báo sao?"

Vừa nhắc tới cha mẹ, sắc mặt của Niên Dịch Kiêu rõ ràng thay đổi, hắn cau mày, nhìn chằm chằm Giang Nhất Bạch, chất vấn: "Lúc trước em rõ ràng từng nói với anh, anh xưa nay đều không có đem em đặt ở trong lòng đúng không?"

Giang Nhất Bạch nhớ ra rồi, có một lần cậu và Niên Dịch Kiêu cãi nhau, Niên Dịch Kiêu có nhắn qua cho cậu một cái tiểu luận văn, bất quá cậu lại là người không thích xem một chuỗi lời nói dài như vậy, chỉ là liếc mắt mà nhìn lướt qua, trong đó hắn hình như thật giống là có đề cập tới vài câu về gia đình của hắn, cụ thể nói thế nào, Giang Nhất Bạch đều đã quên mất.

"Anh... Anh chỉ là..." Bởi vì đuối lý cộng thêm sự không nhớ kỹ, Giang Nhất Bạch chẳng thể nói ra được một câu biện giải.

Niên Dịch Kiêu trong nháy mắt này cảm thấy rất thất vọng.

Yêu qua mạng xác thực là chẳng có kết quả nào tốt, Niên Dịch Kiêu nghĩ, nếu như hắn không có cùng Giang Nhất Bạch gấp rút hôn môi mướn phòng, có lẽ thời điểm kết thúc chắc chắn sẽ không quá mức khó chịu như vậy, vào lúc ấy hắn yêu thích Giang Nhất Bạch, mà cũng không phải yêu thích đến thế, nếu như vào lúc ấy chia tay, hắn thực sự sẽ khó chịu, mà cũng sẽ không khó chịu như thế.

Nếu như thời điểm nghỉ hè hắn không có đi tìm Giang Nhất Bạch, không có cùng cậu đi dạo phố xem phim, không có ở rạp chiếu phim nhìn thấy gương mặt rơi lệ của Giang Nhất Bạch, vậy thì hắn cũng sẽ không đối với cậu mà chân chính động tâm, cũng sẽ không có sau này khó chịu như vậy.

Nhưng là thiếu niên chỉ trong nháy mắt động tâm liền vĩnh viễn động tâm.

Có lẽ trên thế giới vĩnh viễn còn lâu mới có được hai chữ "nếu như".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip