Chương 45
Giang Nhất Bạch vẫn luôn hồ đồ cùng với Niên Dịch Kiêu đến khi chiều muộn thì mới có thể yên tĩnh.
Niên Dịch Kiêu còn mang theo thương tích trên người, vì vậy Giang Nhất Bạch cũng không biết là hắn kiếm được chỗ nào mà lại có nhiều tinh lực để làm việc này, đúng là sức sống tuổi trẻ, Giang Nhất Bạch chỉ cần nằm yên đó, mọi thứ còn lại đều do hắn lo hết, cậu cảm giác trong khoảnh khắc lúc đó thì toàn thân hắn giống như là vận động viên maratong chạy đường dài vậy, sự mệt mỏi đến mức thở dốc nặng nề trước tiên sẽ đặt qua một bên cạnh không đề cập tới, thật sự thì eo của cậu như muốn đứt gãy đến nơi!
Giang Nhất Bạch nằm lỳ ở trên giường, mệt đến nỗi ngay cả khí lực động đậy cũng đều không có, mà Niên Dịch Kiêu thì lại tinh lực tràn đầy mà chạy vào phòng bếp làm cơm. Thời gian vận động lâu như vậy, nửa buổi cũng chẳng nghỉ ngơi, hai người đã sớm đói bụng, cơ thịt đều dính sát vào lưng.
Giang Nhất Bạch dựng tai lắng nghe từng tiếng động inh ỏi của chén bát ở phía bên kia xa xa truyền đến, tâm lý rốt cuộc có chút hoài nghi là Niên Dịch Kiêu có biết nấu cơm hay không. Cậu trước đây vẫn rất ấn tượng đối với Niên Dịch Kiêu, luôn cảm thấy hắn lớn lên đẹp trai cùng học tập xuất sắc như vậy, bề ngoài thì trông khờ khạo giống như một học sinh tiểu học.
Hiện tại mà nói, cậu tuy rằng đã quên mất Niên Dịch Kiêu lúc đó đã nhắn cái gì cho cậu, bài văn ngắn ấy đến cùng là viết cái gì, thế nhưng cậu đại khái vẫn có thể đoán được. Có lẽ điều kiện gia đình của Niên Dịch Kiêu khá giàu có, ngay cả gian nhà cũng rất lớn, mà lại chỉ có một mình hắn sống ở đây.
Tại một không gian cô quạnh rộng lớn, bên trong chỉ có duy nhất một người nam sinh mười bảy mười tám tuổi.
Niên Dịch Kiêu rất anh tuấn, thông minh, độc lập, nhưng lại là một đứa nhỏ thiếu thốn tình yêu, cho nên mới có thể giữ chặt chút ít tình cảm này không buông tay, cho nên mới có thể dễ dàng như vậy liền nói muốn tha thứ cho cậu.
Trong lòng Giang Nhất Bạch đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khó có thể giải thích được, nó rất nặng nề, chặn ở ngay trên ngực cùng cổ họng, chặn đến mức khiến trong lòng cậu càng thêm rầu rĩ khó chịu, chặn cho cậu đến ngay cả hô hấp cũng đều có chút không thoải mái.
Cho nên trước kia luôn có người nói rằng, sự thương hại của người đàn ông đối với phụ nữ có lẽ là xấp xỉ với yêu, không phải thương hại cùng tình yêu chính là cùng chung với nhau, mà là lòng thương hại nhất định sẽ luôn là chất xúc tác giúp sản sinh ra tình cảm, nó sẽ dần dần vun đắp cả lý trí, tăng cường một sự mê luyến, một tình yêu mãi mãi gắn kết.
Giang Nhất Bạch tự biết rõ bản thân cậu không có cách nào để mà gánh vác phần yêu thích này của Niên Dịch Kiêu đối với cậu. Sự yêu thích cùng chấp nhất nóng rực ấy của thiếu niên giống như là một đám lửa vậy, chỉ cần hơi bất cẩn một chút liền sẽ bị tổn thương, làm tổn thương chính hắn cũng chính là làm tổn thương cậu. Nhưng ngọn lửa này lại quá chói mắt, khiến cho người không nỡ dứt bỏ.
Haizz, cũng may cậu là thụ, nếu cậu mà là công, thì chắc mấy người này sẽ bị cậu chơi đến mức khiến cho mệnh cũng chẳng còn, không giống như hiện tại, vẫn còn có thể giữ lại nửa cái mạng. Giang Nhất Bạch không nghĩ ra, việc chân tay có cái gì tốt để làm, không bằng nằm im hưởng thụ chẳng phải là rất tốt sao.
Bất quá bọn hắn nguyện ý làm việc chân tay thì cũng là hảo, nếu mà mọi người đều có ý tưởng như thế, vậy thì cậu thật sự chắc chắn sẽ đi tự sát.
Tại thời khắc Giang Nhất Bạch vẫn còn phát tán tư duy, Niên Dịch Kiêu đã làm xong cơm, liền bưng một cái đĩa đến.
Niên Dịch Kiêu chỉ làm một phần cơm chiên đơn giản, khả năng của Niên Dịch Kiêu thực sự chính là trù nghệ tuyệt vời, cũng có thể là bởi vì đang đói bụng, cho nên từ lúc mà Giang Nhất Bạch nghe thấy được hương vị, bụng trước tiên không tự chủ được liền rúng động một tiếng.
Giang Nhất Bạch ra sức hít ngửi, hai má có chút ửng hồng, biểu tình cũng thèm nhỏ dãi, nhưng lại cố ý giả vờ nghiêm mặt. Thế mà Niên Dịch Kiêu mới không để ý đến biểu tình gì của cậu, hắn đem cái đĩa đặt ở trên hộc tủ sát bên giường, đối Giang Nhất Bạch cười nói: “Đói bụng?”
Bị vận động lâu như vậy, cậu có thể không đói bụng sao?!
Giang Nhất Bạch lườm hắn một cái. Niên Dịch Kiêu cười hì hì, tại trên mông của Giang Nhất Bạch mà vỗ một cái, nói: “Ngồi dậy đi, em cho anh ăn cơm.”
Giang Nhất Bạch thật sự là lười nhúc nhích, Niên Dịch Kiêu liền nửa ôm nửa tha mà đem cậu từ trên giường ngồi dậy. Giang Nhất Bạch dựa đầu vào giường, toàn thân giống như là không có xương cốt, cậu chất vấn Niên Dịch Kiêu: “Em không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Niên Dịch Kiêu nghi hoặc: “Em không hề mệt a? Anh mệt lắm hả?”
Giang Nhất Bạch bĩu môi, tâm tình của Niên Dịch Kiêu thì lại rất tốt mà cười cười, bưng bát lên uy cơm cho Giang Nhất Bạch, còn Giang Nhất Bạch thì chỉ yên tâm thoải mái mà hưởng thụ người phục vụ tri kỷ Niên Dịch Kiêu.
Thời điểm uy cơm khoảng cách giữa hai người rất gần, mà Giang Nhất Bạch thì lại liên tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt Niên Dịch Kiêu. Đồng tử của Niên Dịch Kiêu không phải màu đen, mà là có chút màu nâu nhạt, dương quang hướng lại đây, phản chiếu ra con ngươi hắn, giống như một khoả lưu ly óng ánh long lanh, đến cả chính giữa tâm nhãn cũng đều in hằn bóng người của cậu.
Tâm Giang Nhất Bạch trong nháy mắt này mà nhẹ run lên.
Cái cảm giác hiện tại cùng với thời điểm lúc trước lần đầu đối diện con ngươi của Lâm Khải Phong giống nhau như đúc.
Gặp phải loại thiếu niên này, cậu không có khả năng sẽ không động tâm.
Niên Dịch Kiêu nhận ra được ánh mắt của Giang Nhất Bạch, hắn dừng lại động tác, hỏi Giang Nhất Bạch: “Anh làm sao vậy, sao lại nhìn em như vậy?”
Giang Nhất Bạch lúc này mới có thể phục hồi lại tinh thần: “Cái gì? A, anh chỉ là… Chỉ là có chút mệt mỏi.”
“Mệt mỏi đến thế?” Niên Dịch Kiêu ngữ khí có chút chế nhạo, “Em nghĩ rằng về phương diện này thì anh cần nên rèn luyện thêm một ít đi.”
Giang Nhất Bạch liếc mắt nhìn Niên Dịch Kiêu một cái, chẳng hề tiếp lời của hắn.
Niên Dịch Kiêu đột nhiên nghiêng người tiến lên trước, hai người cừ từ đến rất gần, lông mi đều chạm vào nhau, trong mắt phản chiếu thân ảnh lẫn nhau.
Giang Nhất Bạch trực diện nhìn thấy đôi con ngươi màu lưu ly này, hô hấp liền không tự chủ được mà gia tốc, huyết dịch dâng lên đến hai má, ngay cả vành tai cũng dần nóng lên.
Niên Dịch Kiêu ngữ khí bên trong mang tới chút khẩn cầu cùng ý tứ hàm xúc: “Đêm nay anh đừng đi mà.”
Giang Nhất Bạch rũ mắt xuống, tránh được ánh mắt của Niên Dịch Kiêu. Trong lòng cậu bây giờ rất loạn, thật sự rất loạn, toàn bộ tâm tư quấn quýt lấy nhau, đầu óc không nghĩ ra nổi một câu nào.
Cậu thật sự sợ hãi bản thân mình sẽ không có một ít lý trí mà làm ra quyết định sai lầm, cậu thật sự sợ hãi sự tình sẽ lại giống như đêm đó mà phát sinh một lần nữa.
Cậu hiện tại cần thời gian, cần thiết ở một mình để bình tĩnh lại tâm tình, cẩn thận suy nghĩ một chút.
Cậu không thể ở yên tại chỗ này nữa.
“Anh một phút chốc… phải về trường học.” Giang Nhất Bạch cổ họng khàn khàn.
“Nhưng bây giờ là cuối tuần.” Niên Dịch Kiêu không rõ, trực giác hắn nói rằng, Giang Nhất Bạch là đang muốn tránh né hắn.
“Anh về trường học có việc.” Giang Nhất Bạch ánh mắt loạn liếc mà nói dối.
“Là việc gì?” Niên Dịch Kiêu truy hỏi.
“Cái kia… Xã đoàn trường học…Hội học sinh, hiện tại, muốn tổ chức cái hoạt động gì đó…”
“Anh không muốn ở chung một chỗ với em?” Niên Dịch Kiêu trực tiếp hỏi.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Giang Nhất Bạch chỉ cảm thấy không khí quanh thân trong nháy mắt, toàn bộ đều bị biến thành keo dán sền sệt, làm cho cậu không thể thở nổi.
Một lúc lâu trầm mặc.
Cuối cùng, Giang Nhất Bạch liền mở miệng nói thật với Niên Dịch Kiêu: “Anh bây giờ đang rất loạn, anh muốn hảo hảo suy nghĩ một chút.”
“Suy nghĩ gì? Nghĩ đến việc không muốn em làm bạn trai của anh? Niên Dịch Kiêu nói, “Ngược lại thì trước đó anh đều đã thừa nhận, em chính là bạn trai anh, không cho phép anh đổi ý!”
Niên Dịch Kiêu xem bộ dáng của Giang Nhất Bạch, cái chất giọng nói chuyện kia, rõ ràng chính là đang nghĩ đến việc sau khi ăn xong sẽ vứt bỏ đi. Hắn tức giận đến chân răng đều ngứa, hận không thể tàn nhẫn mà cắn rớt một miếng thịt từ trên người Giang Nhất Bạch, rồi sẽ đem cậu đè xuống giường mà làm mạnh bạo đến khi cậu khóc lóc nhận sai mới thôi, có khóc cũng phải càng thêm thảm hại hơn!!!
Hắn mới vừa rồi vẫn là còn có chút mềm lòng!
Niên Dịch Kiêu nghĩ, sau đó liền thật sự kéo tay Giang Nhất Bạch, đem cậu đặt dưới thân chính mình, tại trên xương quai xanh của Giang Nhất Bạch mà tàn nhẫn cắn xuống một cái.
Giang Nhất Bạch bị đau, lấy tay nện một chút ở phía sau lưng Niên Dịch Kiêu, thế nhưng Niên Dịch Kiêu chính là cắn chết cũng không chịu nhả ra, tuy nhiên vẫn còn một phần lưu tình, không có mạnh đến mức chảy máu, chỉ là tại trên xương quai xanh của cậu, cắn ra một vòng dấu răng thật sâu.
“Em là chó hả! Cắn anh làm gì?!” Giang Nhất Bạch đau đến nước mắt cũng phải chảy xuống. Tay cậu đặt ở trên vết thương, ý định giảm bớt một chút đau đớn.
Niên Dịch Kiêu đem tay Giang Nhất Bạch bỏ ra, đến khi hắn trông thấy được dấu răng tươi đẹp kia, mới cảm thấy hài lòng mà nở nụ cười.
“Em chính là đánh dấu chủ quyền cho anh, nếu anh lại muốn tái phạm… Vậy em liền cắn chết anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip