Chương 46
Niên Dịch Kiêu không muốn để cho Giang Nhất Bạch đi, còn Giang Nhất Bạch thì tâm lý hiện tại rất loạn cho nên chỉ muốn ngốc một mình, sau đó chính là hai người liền giằng co một trận, Niên Dịch Kiêu mới cảm thấy bất đắc dĩ mà thả cậu. Chờ đến khi Giang Nhất Bạch đi ra từ nhà của Niên Dịch Kiêu, thì trời đã tối rồi.
Từng hồi gió đêm nhẹ nhàng thổi vào bên trong tay áo, nguồn lãnh ý thuận theo lỗ chân lông ở trên thân thể, khiến Giang Nhất Bạch lập tức rùng mình.
Quần áo trên người cậu là của Niên Dịch Kiêu, nên mặc lên người có chút rộng lớn, cái áo ngủ bị bẩn của cậu thì vẫn còn lưu lại tại nhà Niên Dịch Kiêu. Giang Nhất Bạch nghĩ, này chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng cậu đến nhà hắn, cậu vẫn còn phải tới đây để mà lấy lại áo ngủ của mình.
Giang Nhất Bạch không nghĩ sẽ bắt xe, cậu chỉ là thuận theo đường cái mà cừ từ đi, đi qua một cái lại một cái đầu phố. Trông cậu đều như đang nghĩ cái gì, nhưng lại không biết là mình đang suy nghĩ gì, trong đầu cậu rối như tơ vò.
Bởi vì trạng thái tâm lý đang có cố sự, cho nên trong suốt thời gian đi bộ trên đường cũng chẳng cảm thấy mệt.
Sau khi Giang Nhất Bạch đi tới trường học thì cũng không có trực tiếp quay lại ký túc xá, cậu đến ngồi ở khu vực ghế đá bên cạnh hồ nhân tạo đã xây lâu năm. Thế mà cạnh đó lại có một đôi yêu đương, hai người em em anh anh mà hôn môi với nhau. Chờ tới lúc cặp đôi yêu đương hoang dã đều rời khỏi, lại tiếp tục trôi qua nửa tiếng, thì Giang Nhất Bạch mới bắt đầu đứng dậy, dự định đi về ký túc xá.
Cậu ngồi ở bên hồ lâu như vậy chủ yếu chỉ là ngẩn người, căn bản chẳng thể suy nghĩ ra được cái kết quả nào.
Này thì thôi đi, vấn đề tình cảm vốn không phải là lập tức có thể cho ra đáp án. Duy nhất một chuyện làm cho Giang Nhất Bạch cảm thấy khổ sở chính là, ký túc xá đóng cửa rồi.
Ký túc xá vào mười một giờ mới đóng cửa, bình thường dù có chậm trễ trở về thì vẫn có thể gọi bảo vệ, la hét kêu mở cửa, tuy nhiên bởi vì thời gian trước đó không biết là vì cái gì mà có một ký túc xá mở tiệc liên hoan, buổi tối từ 12 giờ đến 1 giờ chính là tiếng gọi kêu bác bảo vệ ra mở cửa, bác cũng nhanh chóng mở cửa, sau sự việc đó thì các ký túc xá về sau đều cùng noi theo, buổi tối hàng đêm cứ điểm đến thời gian 1 hay 2 giờ là sẽ có người đứng ở ngoài cửa gọi to bác bảo vệ mau chóng mở cửa.
Sau sự việc bát nháo này, trường học trực tiếp đặt ra luật mới, đúng 11 giờ thì ký túc xá sẽ đóng cửa, người nào về sau cũng không được mở cửa cho vào, mà tâm địa của bác bảo vệ cũng là đồng ý cái điều lệ được đặt ra này, mặc cho bọn họ có làm gì ngoài cửa hay quỳ gối cầu xin, nhất định cũng không mở cửa, vì vậy mà khí thế oai phong của bọn học sinh liền nhanh chóng bị đè xẹp lép.
Giang Nhất Bạch trở lại chậm trễ, cổng ký túc xá đều đã khoá, cậu vẫn còn chưa hết hy vọng, liền nắm lấy cửa lớn mà cầu xin, thế nhưng cầu xin nửa ngày cũng không xảy ra động tĩnh gì.
Xem ra tối nay xong đời rồi!
Không vào được ký túc xá, Giang Nhất Bạch không thể làm gì khác hơn ngoài việc cố gắng nghĩ ra biện pháp khác.
Tất cả các quán bên ngoài trường học đều là tửu điếm, bản thân tối nay xem ra là chỉ có khả năng ngủ ở bên ngoài. Giang Nhất Bạch không thể làm gì khác hơn mà rời khỏi toà ký túc xá, hướng phía ngoài cổng trường đi đến.
Trên đường đã không còn người, đèn đường mờ nhạt ảm đạm, hắt lên trên đất ở mỗi một nơi đều là từng vết lốm đốm mơ hồ. Giang Nhất Bạch đi tới quảng trường nhỏ gần đó, đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu ở phía sau lưng.
“Giang Nhất Bạch, thời gian đều đã trễ thế này, em làm gì ở đây vậy?”
Giang Nhất Bạch nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Thanh Nguyên đứng ở phía sau cậu, theo hướng cậu đi tới.
Tâm tư từ dưới rối loạn của Giang Nhất Bạch cũng bắt đầu có chút hoảng hốt, cả người đều là trì độn.
Mãi cho đến khi Trịnh Thanh Nguyên đi tới ngay trước mặt cậu, hỏi: “Làm sao vậy? Không vào được ký túc xá?”
“Ừm.” Giang Nhất Bạch gật gật đầu.
“Em định làm như thế nào, ngủ ở bên ngoài?” Trịnh Thanh Nguyên cau mày nhìn cậu. Hắn luôn cảm thấy Giang Nhất Bạch ngày hôm nay cứ quái quái, cả người trông dốt nát đến mức ngơ ngác, hoàn toàn không có lanh lợi như thường ngày.
Giang Nhất Bạch liền gật gật đầu.
“Còn tiền không? Có mang theo chứng minh thư không? Có thể đặt phòng sao?” Trịnh Thanh Nguyên hỏi.
Giang Nhất Bạch không nhịn được bĩu môi, từ đâu đó mà lấy điện thoại di động ra. Điện thoại di động có thể trực tiếp đặt phòng cùng trả tiền, không mang theo chứng minh thư thì cũng có thể ở trên đó làm ra một cái chứng minh điện tử, hiện tại điện thoại di động đều đã có nhiều công năng tiện lợi và nhanh như thế, mấy cái này đó cậu còn cần thiết đến sự bận tâm của Trịnh Thanh Nguyên nữa hả?!
Giang Nhất Bạch ấn xuống nút home, tuy nhiên màn hình điện thoại di động vẫn là một màu tối đen. Cậu hoảng hốt mà liền liên tiếp nhấn nút khoá đến mấy lần, màn hình đúng thực có sáng lên nhưng ngược lại không phải sáng như cậu nghĩ, phía trên chỉ xuất hiện một hình ảnh đánh dấu cục pin cần nạp điện, rồi điện thoại di động chẳng biết lúc nào tự tiêu hao xong lượng điện, ngay lập tức tắt nguồn.
Điện thoại di động, hết pin!
Giang Nhất Bạch mặt không thay đổi đem điện thoại di động nhét về lại trong túi.
Trịnh Thanh Nguyên ngoắc ngoắc khoé môi, nói: “Đi thôi.”
Hắn sau khi nói xong liền quay người đi luôn, dù có không quay đầu lại thì hắn cũng biết, Giang Nhất Bạch nhất định sẽ cùng đi theo hắn, cậu không có lựa chọn nào khác.
Giang Nhất Bạch quả nhiên đi theo, điện thoại di động hết pin, không có nó thì thật sự nửa bước khó đi, cậu cũng không thể ngủ ngoài đường ở trong đêm nay đi?! Ngày hôm nay cũng không biết là đã chạm vào cái rủi ro gì, từ sáng đến tối chẳng có chuyện nào thư thái!
Trịnh Thanh Nguyên ở tại nhà trọ giành cho lão sư, giáo khu bên trong chứa rất nhiều phòng ở kiểu cũ, tổng cộng có 6 tầng, Trịnh Thanh Nguyên sẽ ngủ ở lầu sáu.
Không gian cầu thang vừa chật hẹp vừa bụi bẩn, đèn trên trần thì bị hỏng vài cái, Trịnh Thanh Nguyên liền cầm trong tay điện thoại di động, mở ra đèn pin mà soi đường đằng trước, Giang Nhất Bạch thì chậm rãi đi theo phía sau hắn.
Rốt cuộc đi tới chỗ ở, Trịnh Thanh Nguyên móc ra chìa khoá mở cửa. Giang Nhất Bạch đứng ở cạnh cửa, đánh giá căn phòng mà cậu sẽ ngủ nhờ chỉ trong đêm nay.
Căn phòng trông rất thô sơ, phòng khách nhỏ hẹp, đồ nội thất cổ xưa, cả phòng thoạt nhìn so với tuổi tác của Giang Nhất Bạch còn muốn lớn hơn rất nhiều.
Trịnh Thanh Nguyên đã đổi xong giày, ngồi ở trên ghế sa lông nhanh chóng rót nước uống cho Giang Nhất Bạch, hắn thấy Giang Nhất Bạch còn đứng ở cửa, liền hỏi: “Sao vậy, sao không đi vào? Sợ anh ăn em à?”
“Anh sẽ sống ở chỗ này hả?” Giang Nhất Bạch cau mày nói, “Không phải trường học mới vừa xây dựng một cái nhà trọ mới sao?”
“Thông báo xây dựng kia vẫn chưa có phê xuống, phỏng chừng trong học kỳ sau thì có thể chuyển tới, học kỳ này trước hết ở tạm tại đây.”
“Thế em sẽ ở trong gian phòng nào?” Giang Nhất Bạch trước tiên cần phải hỏi ra cái vấn đề này một cách rõ ràng.
“Chỉ có một gian phòng.” Trịnh Thanh Nguyên nói.
“Có ý gì?”
“Phòng ngủ chính trước đó đã bị tách thành thư phòng cùng căn phòng chứa đồ, cho nên hiện tại chỉ còn một gian phòng.”
Mặt Giang Nhất Bạch chìm xuống, đây lại là ý gì? Lẽ nào Trịnh Thanh Nguyên muốn cậu đêm nay bắt buộc phải ngủ cùng với hắn trên một cái giường hả?! Thân thể nhỏ bé này của cậu đều đã bị vận động kịch liệt cho nên sẽ không có sức để mà vùng vẩy nổi, huống chi cậu cũng không muốn dằn vặt cùng với Trịnh Thanh Nguyên.
“Cho em mượn ít tiền, em sẽ ngủ ở bên ngoài.”
Trịnh Thanh Nguyên trả lời: “Hiện tại quá muộn.”
Giang Nhất Bạch không phục: “Tửu điếm buổi tối không bao giờ đóng cửa.”
Trịnh Thanh Nguyên nói: “Anh không có tiền mặt để cho em mượn.”
“Vậy anh cho em mượn cục sạc dự phòng, anh cứ việc chuyển khoản trước, một lát điện thoại di động mở nguồn lại thì em sẽ tự đặt phòng, việc này đều có thể đi?”
“Anh đang dùng điện thoại di động không chứa tiền trong đó, cục sạc dự phòng thì không thích dùng nên không mua.”
“Đ…” Giang Nhất Bạch đem thô tục nuốt xuống, cậu liếc mắt trừng Trịnh Thanh Nguyên một cái, đem lời thô tục chưa nói ra khỏi miệng, ở trong lòng bù đắp.
Thực sự là cái đồ chó tâm can đen thối khốn kiếp! Hắn chắc chắn phải nên đi ngủ ngoài đường! Tại sao cậu lại phải đi theo hắn trở về a? Giang Nhất Bạch, bản thân ngươi ngày hôm nay thật sự là để quên đầu óc kể từ khi ra khỏi cửa ký túc xá, tại sao lại có thể làm ra một ít chuyện ngu xuẩn như vậy!
Trịnh Thanh Nguyên nhìn thấy bộ dáng tức giận của Giang Nhất Bạch liền muốn cười: “Sợ cái gì? Anh cũng sẽ không có ăn thịt em.”
Giang Nhất Bạch ở trong lòng yên lặng bồi: Đó cũng không nhất định, trái tim của anh đều đen tối, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có gì lạ. Cậu trước đó vừa mới thoát ra ổ chó bây giờ liền tiến vào hang sói, đúng thực là số khổ a!
“Em yên tâm, anh ngủ dưới đất.” Sau khi Trịnh Thanh Nguyên thưởng thức xong thần sắc của Giang Nhất Bạch, liền ung dung nói rằng.
Giang Nhất Bạch mới sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn: “Thật sự?”
Trịnh Thanh Nguyên: “Chẳng lẽ phải lừa em thì mới có lợi sao?”
Giang Nhất Bạch: “Em không được xem như là đồ tốt ư?”
Trịnh Thanh Nguyên bật cười: “Đúng là đồ tốt, bất quá anh muốn nói với em, anh thật sự không có ý đó.”
Giang Nhất Bạch trả lời: “Anh lần trước còn nói là bản thân yêu thích em đấy!”
Lần này thì Trịnh Thanh Nguyên thật sự nhấc tay đầu hàng: “Vậy em ngủ dưới đất đi.”
Giang Nhất Bạch nhanh chóng trả lời: “Thôi, ngủ dưới đất vẫn cứ là anh đi, em muốn thoải mái ở trên giường!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip