Chương 51
Từ khi đặt vé thì Giang Nhất Bạch biết mình đã không thể cứu vãn, cậu bắt đầu thay đổi thành bình tĩnh, bình tĩnh tiếp thu vận mệnh cuối cùng mà trời cao dành cho cậu và Lâm Khải Phong.
Cũng không phải là du lịch mãi mãi, đi thì đi, ngược lại mặc kệ dù cho có xảy ra chuyện gì, chủ ý muốn chia tay của cậu đều đã định, ai cũng càng không có khả năng thay đổi được, mà trong lòng cậu vẫn là có một chút thất vọng mất mác.
Không muốn để cho Lâm Khải Phong nhận ra được tâm tình của mình, dọc theo đường đi thì Giang Nhất Bạch đều không nói lời nào, sau khi lên xe liền trực tiếp nhắm mắt ngủ, nhưng lại ngủ đến mức nghẹo đầu, rồi gục đến trên bả vai của Lâm Khải Phong. Thi Vi Vi cũng nhắm hai mắt lại, nghẹo đầu, dựa vào trên bả vai Giang Nhất Bạch.
Nhận ra được trọng lượng truyền đến từ trên bả vai, Lâm Khải Phong hơi giơ cao eo lưng ngồi thẳng, giúp Giang Nhất Bạch có thể dựa vào thoải mái hơn chút.
Giang Nhất Bạch sau khi tỉnh lại còn có chút buồn ngủ, cậu chính là đang định quay đầu lại, mới vừa động đậy thì cái cổ liền truyền đến một luồng đâm nhói. Giang Nhất Bạch nghiêng đầu ngủ lâu dẫn đến kéo theo cái cổ, nên chỉ có thể nghiêng đầu bước đi, mà một bên vai khác cũng rất đau nhức, quả thực liền là một loại hình phạt tàn khốc.
Cổ cậu đau dữ dội, vai khó chịu, vì vậy nghĩ đến việc bị cậu gối lên vai nguyên một đường Lâm Khải Phong, y khẳng định cũng rất khó chịu đi, Giang Nhất Bạch muốn nhìn Lâm Khải Phong một chút, ít nhất cũng phải hướng y nói tiếng cảm ơn.
Giang Nhất Bạch tại trong trung gian ghế dựa nhỏ hẹp mà khó khăn xoay người, còn không hề đứng lại, liền vội vã xếp sau hàng người xuống xe, nên Giang Nhất Bạch không cẩn thận bị đụng phải một chút, cậu bổ nhào về phía trước, vừa vặn nhào tới lồng ngực của Lâm Khải Phong, người mà cậu đang đứng ngay sau lưng.
Lâm Khải Phong thân thủ tiếp nhận Giang Nhất Bạch. Tuy nhiên Giang Nhất Bạch không cẩn thận liền tác động cái cổ mang đến một tiếng rên rỉ, Lâm Khải Phong hô hấp rối loạn trong nháy mắt, tay dìu tại trên eo của Giang Nhất Bạch không tự chủ dùng sức.
Giang Nhất Bạch xoa xoa cái cổ, thoáng hoá giải đau đớn, chờ cậu đứng hoãn lại tại chỗ, thì tay của Lâm Khải Phong đang đỡ eo cậu cũng nhanh chóng ly khai. Tầm mắt Giang Nhất Bạch rơi vào nơi bả vai của Lâm Khải Phong, cố ý nhìn một chút coi thử nơi đó có vệt nước nào khả nghi hay không.
Tại nơi quần áo kia chỉ là có một chút nhăn, không có thứ gì đặc biệt. Tầm mắt của cậu hướng lên trên, rơi vào trên mặt Lâm Khải Phong. Lời nói cám ơn còn chưa có nói ra, Lâm Khải Phong liền đẩy Giang Nhất Bạch một cái, nói: "Cậu trước tiên xuống xe, tôi phải đi lấy hành lý."
"Há, hảo." Giang Nhất Bạch gật đầu liên tục cũng không dám nói lời nào, hơi động đậy chính là một trận đau nhức, cậu đỡ cổ đi xuống xe.
Hải đảo là địa điểm đầu tiên bọn họ sẽ đến, cần thiết phải ngồi thuyền để qua đó.
Thuyền là thuyền nhỏ, ngày hôm nay thì trên biển có gió, thổi đến có hơi lớn, thân tàu xóc nảy, mà Giang Nhất Bạch thì bởi vì này xóc nảy liền làm cho dạ dày bên trong dời sông lấp biển, từng trận mùi chua nổi lên rất muốn ói.
Giang Nhất Bạch cố nén dục vọng muốn ói ra, sắc mặt của cậu trắng đến lợi hại. Thi Vi Vi bên cạnh một mặt áy náy: "Tôi quên chuẩn bị thuốc say sóng, còn thuốc say xe thì vẫn có thể uống được hay không? Nếu cậu không uống trước một viên..." Cô vừa nói vừa lục bao tìm thuốc.
Giang Nhất Bạch không muốn uống thuốc, cậu chính là muốn cự tuyệt, thế nhưng mới vừa mở miệng một cái thì trong miệng liền bị nhét vào một cái viên ngạnh ngạnh -- là một khoả kẹo bạc hà.
Cảm giác mát mẻ trong nháy mắt dồi dào toàn bộ khoang miệng xông thẳng tới trán, kẹo bạc hà mang đến khí lạnh giúp đè xuống dục vọng sôi trào muốn nôn mửa tại trong ngực, Giang Nhất Bạch bất ngờ, cậu nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc trông thấy Lâm Khải Phong đem giấy chiết bọc kẹo ném vào trong thùng rác.
Nhưng sau khi Lâm Khải Phong ném xong liền chớp mắt một lát, thật giống như người mới vừa nhét viên kẹo kia vào trong miệng Giang Nhất Bạch không phải là y vậy.
Giang Nhất Bạch quyển lưỡi, kẹo bạc hà từ một bên dời đến một bên khác. Thi Vi Vi từ trong bao kiếm ra được thuốc say xe, hỏi Giang Nhất Bạch có muốn uống hay không, Giang Nhất Bạch lắc đầu.
Cậu phát hiện chính mình có chút xem không hiểu Lâm Khải Phong.
Chờ đến thời điểm tìm tới khách sạn thì cũng đã là năm, sáu giờ chiều.
Thi Vi Vi ở phía trước quầy lễ tân giải quyết phòng ở, Lâm Khải Phong đi nhà vệ sinh, còn Giang Nhất Bạch vì bị sóng biển xóc nảy muốn đi luôn nửa cái mạng, nên đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lông ở trong đại sảnh.
Cậu ngồi một phút chốc, xem Thi Vi Vi bên kia giải quyết không sai biệt lắm, vì vậy đứng dậy kéo theo hành lý hướng phía trước quầy lễ tân đi đến. Giang Nhất Bạch sóng vai đứng cùng với Thi Vi Vi, chờ quầy lễ tân đưa cho nhóm cậu thẻ mở cửa phòng. Mà lúc này nghiêng bên trong bỗng nhiên duỗi tới một cái tay, đem chứng minh thư áp ở trên quầy, thanh âm từ phía sau truyền đến rất là quen thuộc.
"Xin chào, tôi muốn giải quyết phòng ở."
Giang Nhất Bạch quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn đến người kia thì cả người cậu đều cứng lại rồi, bởi vì quá mức kinh ngạc nên vẻ mặt của cậu có chút dại ra, cậu vạn vạn không nghĩ tới là Trịnh Thanh Nguyên cự nhiên sẽ xuất hiện ở đây.
"Anh sao lại ở đây?" Cậu chất vấn bật thốt lên.
Trịnh Thanh Nguyên biểu tình bất biến, hỏi ngược lại Giang Nhất Bạch: "Anh tại sao không thể ở chỗ này?"
Thi Vi Vi cũng rất khiếp sợ, thế nhưng cô lại không thể giống như Giang Nhất Bạch mà trực tiếp hoảng hốt, chỉ có thể thu liễm hảo tâm tình của mình, bé ngoan đối Trịnh Thanh Nguyên nói: "Lão sư hảo."
Sau khi nói xong, cô nhanh chóng tiếp nhận được thẻ mở cửa phòng từ quầy lễ tân, rồi liền đụng vào cùi chỏ của Giang Nhất Bạch.
Giang Nhất Bạch vẫn còn đang khiếp sợ bên trong, nên không có phản ứng lại. Cậu ngày hôm nay bị doạ quá nhiều lần trong một ngày, đầu óc hôn hôn trầm trầm không ở trạng thái tỉnh táo, cũng không thể nhanh chóng lĩnh hội kịp ý tứ của Thi Vi Vi.
Thi Vi Vi cười đối Trịnh Thanh Nguyên nói: "Lão sư, vậy thầy trước tiên cứ chậm rãi làm, chúng ta liền đi lên trước."
Nói xong, cô lập tức lôi kéo Giang Nhất Bạch rời đi, chờ sau khi đã đi ra ngoài được một đoạn, Thi Vi Vi lúc này mới dám cùng Giang Nhất Bạch kề tai nói nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Hắn sao lại ở đây?"
Giang Nhất Bạch vẫn là một mặt mộng: "Tôi cũng không biết a."
"Thôi xong, cậu nói coi, nếu như hắn cùng với Lâm Khải Phong đụng mặt nhau, vậy cậu muốn..." Lời nói phân nửa của Thi Vi Vi đột nhiên ngừng lại, "Lâm Khải Phong đâu? Y có cùng lên theo không?"
Thi Vi Vi và Giang Nhất Bạch liền nặng nề quay đầu trở lại. Trong đại sảnh, Lâm Khải Phong cùng Trịnh Thanh Nguyên đang đứng đối diện mặt nhau.
Nói về chuyện cả hai soái ca cùng đứng chung ngay một chỗ đúng là thập phần đẹp mắt, nhưng Thi Vi Vi lại nhìn ra hãi hùng khiếp vía, cô theo bản năng mà trước tiên nhìn về phía Giang Nhất Bạch, sắc mặt Giang Nhất Bạch so với thời điểm ở trên thuyền càng thêm tái nhợt khó coi.
Thi Vi Vi liền nhìn sang, ngược lại thì hai người này vẫn còn chưa có dấu hiệu muốn ra tay đánh nhau, bầu không khí đồng thời đứng chung lại có một tia ti... Hài hoà?
Bọn họ phát hiện Giang Nhất Bạch, ánh mắt đồng thời hướng bên này quăng tới. Thi Vi Vi tâm run lên, theo bản năng lùi về sau nửa bước. Mà Giang Nhất Bạch thì lại kiên trì đi lên trước, khoé miệng cậu vung lên một vệt cười, đối Trịnh Thanh Nguyên nói: "Thật là đúng dịp, anh cũng là đến chơi phải không?"
Tầm mắt Lâm Khải Phong rơi vào trên mặt của Giang Nhất Bạch. Giang Nhất Bạch tâm luật thất thường, cậu nhìn Lâm Khải Phong, một mặt vô tội lắc đầu.
Không có quan hệ gì với cậu cả, cậu thật sự không biết Trịnh Thanh Nguyên tại sao lại xuất hiện ở nơi này, cậu cái gì cũng không biết.
Trịnh Thanh Nguyên không nghĩ muốn vào lúc này mà làm khó dễ ý tứ của Giang Nhất Bạch: "Anh có chuyện phải làm tại phụ cận, vừa vặn nghe nói có một đảo phong cảnh rất đẹp mắt, sau khi sự việc xong xuôi liền thuận tiện tới nơi này chơi một chút."
Lời giải thích nghe đến mức hợp tình hợp lý, mà trên đời nào lại có chuyện trùng hợp như thế?!
Đối với lời này thì Giang Nhất Bạch không tin, Lâm Khải Phong liền càng sẽ không tin tưởng.
Trịnh Thanh Nguyên rõ ràng là đi theo cậu nên tới đây!
Vốn là nơi xa gặp được người quen, không thể thiếu được hai câu khách sáo, nhưng lại chẳng ai dám nói "Nếu đã gặp, vậy không bằng mọi người cùng nhau chơi" loại lời khách sáo này.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc quỷ dị.
"Trước đi vào phòng sắp xếp hành lý đi." Lâm Khải Phong mở miệng dẫn trước đánh vỡ trầm mặc.
Thi Vi Vi lập tức phụ hoạ: "Đúng đúng đúng, trước cứ vào sắp xếp hành lý đi."
Cô từ trong túi móc ra thẻ mở cửa phòng: "Chúng ta ở tại phòng 2601 và 2602, còn Trịnh lão sư thì sao?"
Trịnh Thanh Nguyên mỉm cười nói: "2603."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip