Chương 11

Chương 11

Một nồi mì lớn ăn đến một giọt canh cũng không thừa lại, mặc dù thịt khô có rất ít, nhưng vẫn đủ cho tất cả mọi người nếm được vị thịt.

Lâm Trụ Tử chưa từng ăn no như vậy, canh uống cũng nhiều, bên trong dầu mỡ đầy đủ, so với lúc trước ăn nồi cơm vẫn còn đói bụng.

Nó chủ động chạy tới rửa nồi cho Lâm Chân: "Cô cô, bữa sau chúng ta ăn cái gì, có được ăn thế này nữa không?"

Nó là đứa con cả của Lâm đại tẩu, đã chín tuổi rồi, qua vài năm nữa sẽ phải tìm mối hôn sự thành hôn sinh con.

Nhưng ở trong mắt Lâm Chân, đứa cháu mới lớn hơn đứa con riêng của hắn hai tuổi này là một đứa trẻ thật sự, hắn nhìn dáng vẻ tuấn lãng của đại ca Lâm Trụ Tử, nói: "Sao có thể mỗi ngày đều ăn mì, các ngươi làm việc khí lực, cần phải ăn no bụng."

"Nhưng mì ăn ngon......"

Lâm Chân vỗ vỗ cái đầu lông xù của nó: "Còn nhiều thứ ngon hơn mì, sau này sẽ cho các ngươi nếm thử."

Từ kẹo đường tối hôm qua cho tới mì ngày hôm nay, những trẻ nhỏ như Lâm Trụ Tử này sùng bái Lâm Chân vô cùng, vừa nghe đến cư nhiên còn có đồ ăn ngon hơn thế, từng người vây quanh Lâm Chân kêu oa oa, hỏi Lâm Chân còn có cái gì ăn ngon nữa.

Lâm Chân liền xoay đầu ngón tay, nói với bọn họ về kẹo hồ lô, bánh lừa, chiên viên......

Chờ Lâm Chân làm một đống tiểu nhỏ nói đến nước miếng chảy ròng, tròng mắt đều tròn, mới thư thái rời đi, vừa ra tới đã bị Lâm Chân bắt được, đem một ít áo bông đã tháo ra đưa tới trước mắt hắn: "Đứa nhỏ này...... Đứa nhỏ này......"

Lâm a cha ôm áo bông, kéo y ngồi xuống: "A cha, buổi chiều a cha và đại tẩu ở nhà sửa mấy bộ xiêm y đi, tranh thủ cho Xuân Hạnh Xuân Hương Hòe Hương mặc xiêm y mới, ta và các ca ca phụ thân ra ruộng xem."

"Ta nói không lại ngươi mà." Lâm a cha thấy rõ ràng đưa con trai không hiểu chuyện của mình giờ đây đã tinh ý hơn, y nói: " Y phục sửa lại thì sửa lại, người cô cô có tâm ý, ta không xen vào."

"Nhưng mà Chân nhi a, ngươi nói thật lòng với a cha, trên người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bạc?"

Lâm Chân đã sớm chuẩn bị tốt khi bị hỏi, tâm không hoảng hốt mắt không nháy nói: "Ước chừng có mười lượng."

Tim Lâm a cha vừa nghe đến con số mười lượng này, rốt cục cũng buông lỏng, "Được được được, ngươi có bạc tiết kiệm mới là tốt nhất, đúng rồi, buổi chiều ngươi vẫn là ở nhà nấu cơm đi, công việc ngoài ruộng mệt nhọc, ngươi đừng có đi."

Lâm Chân nháy mắt mấy cái, tuyệt không có bởi vì đem ba lượng bạc nói thành mười lượng mà hoảng hốt.

A cha hắn vẫn còn đánh giá thấp với sự tiêu tiền như nước của nguyên thân, chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, mài bạc từ chỗ Cố Đại xong lập tức chạy lên trấn trên mua đồ, cao dưỡng cho da, mặt, môi, so với những cái áo bông hắn mang theo còn đáng giá hơn nhiều.

Lâm Chân nói: "Việc may vá a cha vẫn nên làm đi, vì mấy đứa cháu của ngài có xiêm y mới mặc, ngài ở lại giúp đại tẩu một tay."

"Hơn nữa còn có đại ca nhị ca trông coi, ta không có mệt nhọc gì đâu."

Lâm a cha còn muốn nói, giờ ngược lại bị Lâm Chân thuyết phục, cuối cùng ở lại cùng đại tẩu tử may vá nấu cơm.

Hai ca ca cùng Lâm phụ biết Lâm Chân muốn cùng bọn họ ra đồng ruộng, họ có loại cảm giác kỳ diệu vô cùng, chỉ là Lâm phụ yêu thương Lâm Chân nhất liền đáp ứng, bọn họ cũng không có dị nghị gì.

Cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát, cả nhà lớn nhỏ khiêng cuốc cầm liềm vác gùi ra cửa.

Thôn Lý Ngư là một thôn nhỏ xây dọc theo một con sông, phía sau là sườn núi, phía trước là ruộng nước thuận tiện tưới tiêu, nhưng bởi vì nước sông tràn lan vào mùa mưa, người trong thôn cũng không dám đem kỳ vọng đặt ở trong ruộng, tất cả đều trồng cao lương và kiều mạch có thể lấp đầy bụng ở mức độ lớn nhất.

Mùa đông, đồng ruộng hoang vu, nhưng lại có nhiều người, ai nấy đều dọn cỏ dại để chuẩn bị cho vụ mùa xuân năm sau.

Hàng xóm xung quanh thấy người Lâm gia đi ra đều thẳng lưng chào hỏi, "Nhà Lâm đại thúc nay thật nhiều người a, sợ là không có chỗ đứng trên ruộng mất!"

Sau đó liền thấy được Lâm Chân trắng đến chói mắt trong đám người, ơ một tiếng: "Đây là Chân ca nhi đi, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp như vậy, một chút cũng không giống những người chân đất lấm bùn như thôn chúng ta."

Từ trong trí nhớ Lâm Chân biết được người này, khẽ mỉm cười chào hỏi: "Mấy năm không gặp, thân thể Trương thẩm vẫn khỏe mạnh như vậy."

"Ha ha ha ha già rồi, không thể so với những người trẻ tuổi như các ngươi." Trương thẩm nhà ở ngay bên cạnh Lâm gia, cuộc sống nhà Trương thẩm cũng không kém Lâm gia là mấy, nàng cùng trượng phu sinh bốn nhi tử và ba nhi nữ, ngoại trừ nhi nữ nhỏ tuổi nhất thì tất cả đã lập gia thất, hiện tại đứng trong đất đều là tráng đinh, nàng đè xuống thanh âm, hỏi Lâm Chân, "Trước đó vài ngày a cha phụ thân ngươi đi thôn Đại Điền Tử, thế nào rồi, sự tình đều làm thỏa đáng chưa?"

"Làm thỏa đáng rồi, cữu cữu của đứa nhỏ sợ một mình nó buồn bực, đón đi ở vài ngày rồi."

"Vậy là tốt... " Trương thẩm không ngốc, không cảm thấy chuyện dễ nhàng như lời Lâm Chân nói.

Cố Đại kia chính là người nổi tiếng mười dặm tám xã, có bạc có nhà ở, nếu Lâm Chân có thể nuôi lớn hài tử mới là tốt nhất, về sau Lâm Chân có người dưỡng lão, có mảnh ngói che thân.

Nhưng cữu cữu của người thê tử trước Cố Đại cưới đã mang đứa trẻ đi, một thời gian sau, đứa trẻ và Lâm Chân sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.

Trương thẩm nhìn khuôn mặt Lâm Chân đẹp như hoa sen nở rộ trong vũng bùn thôn, chép chép miệng.

Cái khác không nói, nếu Lâm gia ca nhi này muốn tái giá nhất định vẫn có thể gả ra ngoài được......

Trong thôn nhà cửa dày đặc, ruộng đất nhà nhà đều kề sát nhau, sau khi chào tạm biệt Trương thẩm lại gặp được mấy hộ gia đình khác, Lâm Chân bị nhiều ánh mắt nhìn đến, đi vào trong ruộng nhà mình.

Lâm gia mười bốn người, có ba ruộng nước, hai ruộng khô, thêm một ruộng dốc khai hoang, trừ lương thực nộp thuế hàng năm, vừa đến mùa xuân là hết lương thực dự trữ.

Nếu thời tiết kém một chút, lại càng gian nan hơn.

Lâm đại ca chỉ vào rễ cỏ và đá vụn trong đất: "Ngươi và Xuân Hương Hạnh Hương cùng nhau nhặt những thứ này đi, nhặt mệt thì xuống dưới tàng cây ngồi nghỉ một lát."

Lâm Chân nhìn bùn đất loang lổ, gật gật đầu, cúi người nhặt rễ cỏ và đá vụn.

Xuân Hương Hạnh Hương Hòe Hương ba tiểu hài tử đến bên cạnh hắn, líu ríu nói cho hắn biết: "Cô cô, rễ cỏ này ngọt lắm, nhưng mà bây giờ đều già rồi nên nhai không nổi."

Hạnh Hương nói: "Cũng không ngọt lắm, không ngọt bằng đường cô cô cho."

Hòe Hương là đứa trầm mặc nhất trong ba đứa trẻ, chỉ phủi bùn đất trên rễ cỏ xuống, ném vào cái gùi nhỏ sau lưng.

Lâm Chân cùng Hạnh Hương Xuân Hương nói hai câu, hỏi Hòe Hương: "Những rễ cỏ này cũng phải mang về sao?"

Hòe Hương gật đầu: "Cầm về châm lửa, đốt lên rất nhanh."

Lâm Chân nhìn bộ rễ trong tay đã phát triển, mỗi một đám rễ cỏ đều to gần bằng hai lòng bàn tay, hắn hiểu được đây cũng là "tài sản" gia đình không thể vứt bỏ.

Dù sao núi trong thôn đa số là tài sản riêng của địa chủ địa phương, mà tài sản riêng của địa chủ là không cho phép những nông dân không phải tá điền như bọn họ đi đốn nhặt củi, bọn họ có thể đi những nơi không thuộc về tài sản riêng của địa chủ, nhưng củi lửa ở những nơi đó làm sao cung ứng nổi cho toàn bộ người trong thôn hàng năm chặt phá.

Thổ nhưỡng trong ruộng không có chút đất dính, hơi chà một cái liền rơi xuống sạch, Lâm Chân một bên nhặt rễ cỏ một bên nhìn Lâm phụ Lâm đại ca Lâm nhị ca còn có Lâm nhị tẩu, cùng với Lâm Trụ Tử nhà đại tẩu, Lâm Đại Lực nhà nhị tẩu, trong lòng có một cỗ xao động.

Hắn đi tới trước mặt Lâm phụ, nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân, mảnh ruộng này của chúng ta một năm có thể thu được bao nhiêu cân cao lương?"

Lâm phụ nhìn hai má hắn đỏ bừng mang theo mồ hôi, cho là hắn mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nói: "Không nhiều không thiếu khoảng một trăm cân, nơi đó có cỏ dày, ngươi đến nơi đó ngồi một lát đi" Y chỉ vào chỗ rìa trên cánh đồng.

Lâm Chân nói: "Mới khoảng một trăm cân sao, vậy tại sao không thêm chút phân bón?"

"Phân bón cái gì?" Lâm phụ lành nghề lâu năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói đến phân bón gì cả.

Tất cả những gì họ phải làm là trồng hạt giống vào mùa xuân, xong cỏ nhổ đi, khô hạn gánh nước tưới, còn chưa bao giờ biết có phân bón gì.

Lâm Chân nói: "Kỳ thật ta cũng chưa từng thấy người khác dùng qua, nhưng phụ thân biết Cố Đại thường xuyên đi ra ngoài, có lần y uống say nói với ta, y đã từng đến một nơi, người ở đó đều dùng phân bón, một mẫu đất có thể thu hơn ba trăm cân lương thực."

"Cái gì!!!" Lâm phụ trừng mắt như chuông đồng, "Hơn ba trăm cân lận!?"

"Không có khả năng, điều này căn bản không có khả năng!"

" Cố Đại chưa từng nói dối, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y cũng không bịa ra được những lời thế này." Lâm Chân ở trong lòng mặc niệm A Di Đà Phật, ngượng ngùng mượn tên Cố Đại của ngươi dùng một chút.

Ai bảo hắn là một ca nhi chưa từng ra khỏi trấn, mà ở trong mắt người khác Cố Đại lại là người có bản lĩnh kiếm được không ít của cải.

Lâm phụ đã bị con số sản lượng ba trăm cân mỗi mẫu dọa sợ, y vừa không tin đây là sự thật, nhưng lại có vài phần tin phục Cố Đại là người có bản lĩnh.

Hơn nữa sản lượng mỗi mẫu ba trăm cân a, nếu thật sự có thể một mẫu ruộng mọc ra ba trăm cân lương thực, nhà mình sang năm cũng không cần đói bụng lâu như vậy, chống đỡ một chút tuyệt đối có thể chống đỡ đến thu hoạch vụ thu năm sau.

Hơi thở của Lâm phụ thô rần, y ngừng cuốc trong tay, hỏi Lâm Chân: "Phân bón kia là cái gì ngươi biết không? Cố Đại đã từng nói với ngươi chưa?"

"Từng nói qua, muốn làm phân bón trước tiên phải phơi đất mịn, dùng phân người phân súc vật trộn chung với nhau, hai tháng sau là có thể dùng." Trước kia chưa giàu có, điều kiện gia đình Lâm Chân rất bình thường, khi còn bé thường xuyên theo ông bà làm việc, đối với phương pháp biết rất rõ ràng.

Mà Lâm phụ vừa nghe nói phân bón kia là dùng phân người phân súc vật làm, trong miệng liền lẩm bẩm.

Nhưng thu hoạch ba trăm cân thật sự là quá mê người, y khẽ cắn môi: "Hiện tại làm việc trước, chờ trở về ngươi nói tỉ mỉ với ta, nếu làm được chúng ta năm nay liền làm!"

Lâm gia hai mẫu ruộng nước bốn mẫu đất khô, còn có năm mẫu đất khai hoang, nếu đều dùng tới phân bón –

Không thể nghĩ không thể nghĩ nữa, Lâm phụ dùng sức quơ cuốc, mồ hôi từng giọt rơi trên mặt đất.

Bận rộn cả buổi chiều, trời rạng sáng mới về nhà, rễ cỏ sạch sẽ chất đầy gùi, được người lớn cõng trên lưng, mấy người nhỏ thì cúi đầu đi theo bên cạnh.

Lâm a cha và Lâm đại tẩu chuẩn bị cơm nước, cùng với một chậu canh cải trắng, trong canh có mấy hạt dầu.

Cả nhà lớn nhỏ cầm bát cầm đũa, trên bàn ngoại trừ Lâm phụ Lâm a cha và Lâm Chân cùng với hai ca ca tẩu tẩu, còn những người khác đều tự giác ngâm canh trong cơm, bưng đến trong sân ngồi xổm ăn.

Lâm phụ rốt cục nhịn không được, ăn cơm cũng khẩn cấp nói: "Chân ca nhi, ngươi đem phân bón ngươi nói lại xem thử."

???

Trên bàn những người khác nhìn về phía hai phụ tử họ, Lâm phụ ngữ khí thậm chí có chút giống những lão nhân trong tộc kia nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip