Chương 16
Chương 16
Năm đồng bạc, năm trăm văn tiền.
Mọi người Lâm gia tận mắt nhìn thấy tất cả những gì xảy ra, đã không biết nên nói cái gì, hiện giờ tất cả tài sản của Lâm gia chỉ sợ không nhiều như vậy, hơn nữa trừ bỏ những thứ yếu sinh hoạt cần thiết, mới có thể dư lại sau một năm làm việc mệt sống mệt ch.ết.
Nhưng với Lâm Chân một ngày nhẹ nhàng thoải mái đã kiếm được nhiều như thế, hơn nữa ngày mai lại có thể có thêm năm đồng bạc tiếp, ngày mốt còn có, ngoại thiên* đều có.
*Ngoại thiên[wài tiān] ý chỉ những ngày về sau như ngày mai, ngày kia,...
Mặc dù Lâm gia chính phòng, Lâm đại ca Lâm đại tẩu cùng với Lâm nhị ca Lâm nhị tẩu bọn họ nhìn Lâm Chân với ánh mắt cực nóng.
Bọn họ không cầu nhiều, một ngày dù là có mười văn tiền, cũng đã đủ rồi!
Lâm Chân thở ra một hơi, lấy mười lăm văn từ trong đống năm mươi bảy văn lẻ kia ra, đưa cho Lâm Tiểu Yêu: "Đây là tiền công hôm nay của đệ, về sau nếu bận rộn hơn ngày hôm nay, tiền công còn có thể xem xét tăng thêm."
"Ta không cần, ta đi giúp ca, không thể lấy tiền của ca được."
Lâm Chân trực tiếp kéo tay nó ra, nhét đồng tiền vào: "Tuy rằng chúng ta là huynh đệ, nhưng một mã quy nhất mã*, việc làm ăn này không phải chỉ làm một ngày, thời gian còn dài, ta cũng không thể sai khiến ngươi mãi."
*Một mã quy nhất mã: việc nào ra việc đó.
Hắn biết Lâm a cha bảo Lâm Tiểu Yêu đi theo, nhìn sang bên cạnh Lâm a cha.
Lâm a cha suy nghĩ một chút, để cho Lâm Tiểu Yêu cầm tiền lương hôm nay, sau đó trực tiếp hỏi Lâm Chân: "Ngươi giờ có tính toán gì?"
Lâm Chân đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu, lập tức nói: "A cha ngươi hôm nay cũng phát hiện, thôn chúng ta cách trấn trên thật sự là quá xa, ta cùng Tiểu Yêu đều là ca nhi, mặc kệ là buổi sáng đi hay là buổi chiều trở về đều không tiện."
"Ta suy nghĩ thế này." Hắn nhìn Lâm đại ca cùng Lâm nhị ca, "Để cho đại ca cùng nhị ca thay phiên đưa ta và Tiểu Yêu đi trấn trên, những ngày đi thì mỗi người cũng giống như Tiểu Yêu, được mười lăm văn."
"Đồng thời, nếu ta mua thức ăn và thịt trở về, hai tẩu tẩu cũng có thể giúp ta rửa sạch xiên xâu lẩu, bởi vì công việc này dễ dàng hơn việc đi lên trấn trên, cho nên một ngày mười đồng."
"Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Điều này Lâm Chân hắn đã suy nghĩ ngay từ lúc bắt đầu buôn bán rồi, thứ nhất người Lâm gia không tệ, nếu hắn ở lại đây lâu dài, có thể giúp một tay thì sẽ giúp, thứ hai bản thân hắn sẽ không lấy thân thể liều mạng kiếm bạc, ý niệm từ hiện đại đến cổ đại của hắn là bạc chỉ cần đủ cho mình sống là được, không cần phải liều mạng kiếm tiền.
Cho nên hắn đem rửa rau xiên xâu cho hai tẩu tẩu, để Lâm đại ca Lâm nhị ca đi giúp một tay, thà rằng ít kiếm một chút, cũng bảo đảm thân thể của mình khỏe mạnh.
Mà Lâm đại ca Lâm nhị ca bọn họ vừa nghe đề nghị của hắn đều cảm thấy mình chiếm tiện nghi của Lâm Chân, nhao nhao đề nghị đem tiền công giảm xuống, đi trấn trên tám văn, ở nhà năm văn sáu văn là được.
Số tiền này đối với bọn họ mà nói giống như nhặt được, dù sao bọn họ không thể làm việc lâu dài, vì ở nhà còn phải chăm sóc đất đai, mà người lao động ngắn hạn hầu như không có cơ hội này.
Họ không chỉ có thể làm những gì Lâm Chân yêu cầu bất cứ lúc nào mà vẫn có thể chăm sóc gia đình, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này.
Nhưng chuyện Lâm Chân đã định rất ít người có thể nói lại, hắn ngáp một cái nói: "Đại tẩu nhị tẩu, măng khô nấm khô còn có mộc nhĩ khô cùng với củ cải trắng những rau dưa này đều không có sẵn, các ngươi xem trong nhà có được bao nhiêu, nếu không có thì vào trong thôn thu mua một chút."
"Đúng rồi, hôm nay Cát a thúc Tần a thúc còn có Lưu thẩm giúp đỡ ta và Tiểu Yêu đẩy xe, nếu phải thu những loại khô cùng rau dưa, các ngươi trước đi nơi đó hỏi xem, giá tiền các nhà đều giống nhau."
Nói xong, hắn đem chuỗi xẩu còn thừa bốn mươi hai văn đồng tiền đưa cho Lâm đại tẩu, tắm rửa một cái, tùy tiện lau thân thể liền ngả đầu đi ngủ.
Lâm đại tẩu nhìn đồng tiền trong tay, trong lòng đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm.
Thái độ này của Lâm Chân ai còn không rõ, đây là mình tốt rồi cũng muốn kéo người trong nhà tốt một phen, nàng nhất định phải hoàn thành chuyện Lâm Chân giao phó cho thỏa đáng.
Nàng nói với Lâm nhị tẩu đang vẻ mặt hưng phấn: "Tú, đeo gùi lên lưng đi, chúng ta đi tìm Cát a thúc bọn họ, đồ khô trong nhà đều không còn, trở về liền mang chế biến luôn, không thể để ngày mai Chân nhi đi mà chưa chuẩn bị gì."
Lâm nhị tẩu trầm mặc, mặc dù trong lòng kích động, cũng chỉ hung hăng gật đầu.
Nhà Cát a thúc nhân khẩu không ít, hai ca nhi và một hán tử, ca nhi lớn đã gả đến thôn bên cạnh, hôn sự của ca nhi thứ hai còn chưa có tìm được ai, hán tử duy nhất sang năm cũng phải bắt đầu tìm kiếm hôn sự, chỗ nào cũng cần đến tiền, cuộc sống trôi qua rất căng thẳng.
Y vừa ăn vừa hỏi nhà mình: "Hôm qua ngươi đến Lâm gia có nói gì không, họ có nhắc đến những cây giống trong ruộng không, có phải chỉ mọc lá mà không trổ bông không?"
"Lâm gia cũng là lần đầu tiên sử dụng, mới băng qua sông nhờ tảng đá*, không dám cam đoan." Lý Thạch kỳ thật đã động tâm, chỉ cần nhìn những mầm nhà Lâm gia kia xem, y đã phảng phất thấy được đầy kho lương thực, y nói, "Nhưng mà Lâm gia ở trong thôn luôn sống tốt, khẳng định sẽ không cố ý hại người khác, ta dự định nghe theo Lâm gia bón phân cho cây giống trong nhà bằng chút phân nông gia, chờ mùa này thu xong lương thực sẽ đi ủ phân!"
*Băng qua sông nhờ tảng đá, câu được ví như một người không có kinh nghiệm đi qua sông, không có cầu có thuyền,.... thì không biết phân biệt sông có chỗ nào sâu chỗ nào nông. Khi đó có thể kiểm tra dòng nước và mò mẫn những viên đá trên sông, dần dần tìm ra cách lội sông an toàn thận trọng. Ở đây tác giả ví Lâm gia không có kinh nghiệm về việc phân bón, chỉ có tìm hiểu thực hành thì mới rút ra kinh nghiệm.
Cát a thúc cảm thấy nhà mình quyết định quá vội vàng, đây chính là lương thực của cả một nhà, thất bại sẽ ch.ết đói cả nhà.
Hắn mới vừa định nói Lý Thạch hảo hảo nên suy nghĩ lại, hoặc là chờ những nhà khác làm thử, thì chợt nghe thấy có người kêu trong sân, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài: "Ai a? Có chuyện gì không?"
Lâm đại tẩu Lâm nhị tẩu đứng ở bên ngoài, ngẩng đầu nói: "Hai chúng ta tới tìm thúc nói chút chuyện, thúc hiện tại có bận không?"
Cát a thúc trong lòng hắc một tiếng, người Lâm gia này thật sự thành tinh, vừa nhắc liền tới tận cửa.
Y mở cửa hàng rào: "Trong thôn trên dưới nào có chuyện gì bận rộn, các ngươi mau vào đi, ăn cơm chưa, mời các ngươi thêm chén cơm?"
"Không cần không cần," Lâm đại tẩu Lâm nhị tẩu liên tục xua tay, nói đùa, giờ đây nhà nào không thiếu lương thực, bọn họ nếu ở chỗ này ăn một bữa, nói không chừng nhà Cát a thúc mấy người sẽ đói bụng vài ngày mất.
Lâm đại tẩu nói: "Là Chân ca nhi gọi hai chúng ta tới, hắn lên trấn trên bán chút đồ ăn, hiện tại muốn thu một ít măng khô, nấm khô, mộc nhĩ khô, cố ý gọi chúng ta tới hỏi xem trong nhà ngươi có hay không, măng khô hai văn tiền một cân, nấm khô cùng mộc nhĩ khô năm văn tiền một cân."
"Gì!!" Cát a thúc cho là mình nghe lầm, "Chân ca nhi gọi các ngươi tới nhà ta thu mua măng khô, nấm khô, mộc nhĩ khô?"
Trong thôn nhà nhà đều phơi khô những thứ này, dù không nhiều lắm, nhưng cũng chẳng thể bán được.
Dù sao cửa hàng bán hàng khô đều có nguồn gốc hàng hóa xuất xứ, thu những hộ lẻ như bọn họ rất phiền toái, cho nên cơ bản đều là phơi cho nhà mình thêm một món ăn.
Lâm đại tẩu gật đầu xác nhận: "Nhất định sẽ mua, nhưng Cát a thúc a, chúng ta cần nói trước, đồ khô chúng ta mua nhất định phải là đồ tốt, nếu sinh trùng hoặc mốc meo nhất định sẽ không mua."
Đắm chìm trong niềm vui khi có thể đổi những món đồ khô không bán được trong nhà lấy bạc, Cát a thúc lập tức nói: "Đó là đương nhiên, Tiểu Thảo, mau mang ghế tới cho Lâm thẩm thẩm Lâm a thúc ngồi."
Sau đó nhanh chóng xoay người vào nhà, lấy ra mấy cái bao tải nhỏ đi ra, cởi dây thừng đưa cho Lâm đại tẩu Lâm nhị tẩu bọn họ xem đồ bên trong: "Đây là măng phơi nắng năm ngoái, tất cả đều là măng nhọn, rất non, tùy tiện nấu một chút đã ngon rồi."
Trong túi thoạt nhìn không tính là nhiều, nhưng màu sắc nhạt vàng vàng, mùi măng khô đặc trưng nồng nặc.
Lâm đại tẩu và Lâm nhị tẩu đều thường xuyên tiếp xúc với những thứ này, liếc mắt một cái liền biết Cát a thúc không nói dối, đúng là măng non thượng hạng phơi nắng, hơn nữa đến bây giờ không có bị ẩm mốc.
Cát a thúc lại mở hai cái túi khác ra: "Đây là nấm và mộc nhĩ, là Tiểu Thảo dẫn theo đệ đệ lên sườn núi hái, đứa nhỏ làm việc cẩn thận, dù cho có chút bùn đất cũng rửa sạch, ngươi cầm về không cần rửa quá kỹ, tùy tiện làm một chút là có thể dùng."
Lâm đại tẩu đưa túi cho Lâm nhị tẩu, Lâm nhị tẩu cân lên, nói: "Măng khô một cân tám lạng, nấm và mộc nhĩ hai cân vượt một chút."
Dù sao cũng không phải là thứ có thể thay cơm ăn, trong nhà Cát a thúc không có nhiều.
Lâm đại tẩu nói với Cát a thúc: "A thúc xem, mộc nhĩ cân có vượt một chút, vậy để bằng cân măng khô đi, thế nào?"
Măng khô bao nhiêu tiền một cân, mộc nhĩ và nấm hương bao nhiêu tiền một cân, Cát a thúc biết mình có lời, gấp giọng nói: "Có thể có thể."
"Vậy tổng cộng là mười bốn văn tiền, thúc đếm đi." Lâm đại tẩu đếm ra mười bốn văn tiền, đưa cho Cát a thúc.
Cát a thúc đếm hai lần: "Đúng đúng đúng, mười bốn văn, không sai!"
Lâm đại tẩu đem đồ đạc bỏ vào trong gùi trên lưng Lâm nhị tẩu: "Vậy chúng ta đến nhà Tần a thúc và Lưu thẩm."
Cát a thúc nghe vậy còn có cái gì không rõ, Lâm gia Đại nhi tức và Nhị nhi tức đến thu mua của y, mà không phải đến nhà khác, đây là Lâm Chân nhớ đến ân tình sáng nay y đẩy xe cho bọn họ, vậy Tần a thúc và Lưu thẩm chính là ví dụ tốt nhất.
Y ôm tiền đồng vào trong lòng, vụng trộm bái Bồ Tát, làm việc tốt thật sự sẽ có báo đáp.
Mười mấy văn này không ít, dù sao đồ khô nhà nhà đều có.
Lâm đại tẩu và Lâm nhị tẩu làm theo như vậy khi đến nhà Tần a thúc và Lưu thẩm thu mua các thức, tuy nhiên nhà Lưu thẩm có nhiều hơn, y là một quả phụ, từ sau khi trượng phu ch.ết liền cùng với hai nữ nhi sống qua ngày, nữ nhi lao động tất nhiên không bằng nhi tử, trong nhà càng lúc càng thiếu lương thực, ngày thường phải dựa vào làm quần áo cho người trong thôn kiếm chút tiền vất vả, nhàn rỗi thì lên núi tìm rau củ quả về phơi khô.
Lâm Chân ngủ một giấc dậy đi vệ sinh, ra cửa thì thấy Lâm đại tẩy, Lâm nhị tẩu, còn có con của hai người ở trong sân làm khí thế ngất trời, mộc nhĩ ngâm được một chậu lớn, măng khô một chậu lớn tiếp, nấm một chậu lớn đầy, còn có củ cải trắng đã gọt sẵn.
Thịt gà, thịt heo, lỗ tai Lâm a cha đã xử lý tốt, bọn họ không cần làm, cho nên trước làm những thứ này.
Lâm Chân xoa đầu, nhìn ánh trăng sáng ngời, "Đại tẩu, nhị tẩu, giờ này chưa đi ngủ sẽ không tốt cho sức khỏe."
Hắn vốn định dậy sớm một chút rồi làm, nào nghĩ tới bọn họ thức đêm để làm thế này!
Lâm đại tẩu Lâm nhị tẩu đang làm khí thế ngất trời, trong mắt một chút buồn ngủ cũng không có: "Không muộn, nhiều người cùng nhau làm xong rất nhanh, ngươi xem, cái này không phải sắp bắt đầu xâu rồi sao."
Nấm, măng khô rửa sạch còn có mộc nhĩ đã xé thành hình khối, thanh trúc cũng trần qua đầy một chậu lớn, mọi thứ đã sắp xong rồi.
Lâm Chân tất nhiên không thể yên tâm thoải mái nhìn hai người bọn họ mang theo hài tử làm việc cho mình, ngồi xổm xuống muốn hỗ trợ.
Nào biết mới vừa ngồi xổm xuống, Lâm nhị tẩu lau tạp dề, lôi kéo hắn đi về phía phòng kế: "Mệt mỏi một ngày, đệ và Tiểu Yêu cần nghỉ ngơi trước."
Thể chất của Triệu Tú gần giống với Lâm nhị ca, cao lớn lực lưỡng, còn LâmChân với tiêu chuẩn cùng là ca nhi, ở trước mặt y không khác gì con gà con, một chút phản kháng cũng không có.
Bị đè ở trên giường, Lâm Chân nhìn cánh tay kiên cố của Triệu Tú dưới bộ xiêm y mỏng manh, hâm mộ đến chảy nước miếng.
Hắn khi nào mới có thể đẹp trai được như vậy a!!??
Triệu Tú không biết hắn đang suy nghĩ gì, hạ quyết tâm không cho Lâm Chân đi ra ngoài, trông coi hắn cho đến khi hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ mới chịu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip