Chương 4
Chương 4
Lâm a cha không hề né tránh với những gì lão bà nói với hắn, mắt thấy hắn tỏ thái độ nghiêm túc, Cố lão bà đang gào khóc thì có chút sủng sốt.
Quan phủ nha môn đối với những bình dân bách tính như bọn họ mà nói là quá xa vời, cũng quá dọa người, trong ngày bọn họ thường đi trấn trên họp chợ, nhìn thấy trên đường có nha dịch đều phải trốn thật xa, rất sợ một hai không cẩn thận trêu chọc phải họ.
Thế nhưng Cố lão bà không cam lòng, lão tỏ ra vô cùng đau khổ, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm a cha: "Ngươi thật sự quá ác độc, không chỉ không cho ta gặp con ta, còn muốn đem mẹ già của y kéo đi gặp quan, hương thân nhìn xem a, đây đâu phải là làm dâu, đây là hận không thể để Cố gia ta tan vỡ, thật sự muốn chiếm lấy gia sản của con ta mà a!!"
Những người khác nhà Cố gia nghe tin phải gặp quan thì đâm ra sợ hãi, nhưng có Cố lão bà xông lên phía trước, lá gan lại lớn hơn vài phần.
Bọn họ không tin, Lâm a cha sẽ không làm tang sự cho Cố Đại mà đi tìm bọn họ gây phiền toái, vậy không cần bọn họ ra tay, người trong thôn đều sẽ ở sau lưng nghị luận chết hắn.
Lâm a cha lạnh lùng nhếch khóe miệng, lớn tiếng nói: "Chư vị đều thấy, không phải ta không khuyên bọn họ, là bọn họ cứ muốn đâm vào lưỡi dao* của ta."
*đâm vào lưỡi dao [Zhuàng zài dāo kǒu shàng] - tục ngữ. Nó có nghĩa là ai đó đã đi sai lầm đường, tìm nhầm người, hoặc tình cờ gặp người đối diện rồi gây rắc rối, thậm chí nhiều rắc rối hơn và làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn.
Hắn nhìn Cố Xuyên Tử trong ngực: "Chờ ta cầm biên lai năm đó, cùng bọn họ đến phủ nha nói rõ ràng, xong lại làm tang sự cho phụ thân ngươi."
Nói xong, ôm Cố Xuyên Tử muốn vào trong phòng lấy biên lai chữ, Cố lão gia tử vốn chỉ đứng ở phía sau nhìn, lại vội vàng kêu Cố Nhị Cố Tam kéo Cố lão bà lên, bày ra dáng vẻ trưởng bối giận dữ dùng gậy chống trong tay chọc đất: "Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!!!"
Lâm a cha ném một con dao qua, lão lập tức câm, mang theo người Cố gia xám xịt bỏ chạy, lúc chạy đứa bé được cưng chiều hư hỏng không đáng yêu chút nào đang mắng nương nó.
Người trong thôn nhìn Lâm a cha đứng ở đằng kia, trong lòng đều có chút tê dại.
Tuy nói Cố lão bà và Cố lão gia tử đối với Cố Đại có chút quá đáng, nhưng tư thế Lâm a cha muốn kiện bọn họ lên công đường cũng làm cho người ta thầm thì trong lòng.
Đều nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hắn làm như vậy thật sự......
Lâm a cha cũng mặc kệ ánh mắt của những người này, người Cố gia vừa đi, để mọi chuyện về như cũ.
Nên ăn tiệc thì ăn tiệc, nên làm việc thì làm việc, thuận tiện nói với mọi người một câu ngày mai sẽ phải mệt nhọc một chút, làm phiền mọi người hỗ trợ nâng quan tài Cố Đại lên núi.
Mà một đám người khác bước vào theo Cố lão bà đến đứng trước mặt Lâm a cha, còn chưa nói, hốc mắt đã đỏ trước.
Lâm a cha từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được thân phận của mấy người này, bọn họ là phụ thân a cha và ca ca tẩu tẩu của nguyên thân, ở bên thôn Lý Ngư cách thôn Đại Điền Tử hơn mười dặm.
Từ bên đó đi tới, tối thiểu cũng phải tới trưa mới tới, cho nên trên chân mấy người đều là bùn nhão, ống quần bẩn hề hề.
"Xảy ra chuyện lớn mật như vậy, ngươi không nhờ người khác chuyền lời về, nếu không phải lúc đi chợ trùng hợp gặp được người trong thôn này, ta cùng a phụ ngươi đều không hay biết gì."
"Ngươi nói xem, sao ngươi khiến chúng ta khổ sở thương tâm thế này."
Nhìn thấy ca nhi tuổi trung niên có thân hình gầy yếu không kìm được nước mắt, Lâm a cha vội vàng nói: "Là ta bận đến hôn mê, không kịp nhớ rõ chuyện...... A cha, phụ thân, các ngươi mau tới đây ngồi xuống, uống chút canh nóng cho ấm người trước."
A phụ của nguyên thân nói: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi, không cần tiếp đón chúng ta, có lời gì chờ ngày mai xong xuôi mọi việc rồi hãy nói." Nói xong, chính lão tử mang theo người nhà đi tìm chỗ trống ngồi.
Không thể không nói Lâm a cha thở phào nhẹ nhõm bởi vì cách làm của hắn, hắn không phải bận rộn dẫn đến hôn mê không nhớ tới, hắn căn bản là đã quên nguyên thân cũng có người nhà.
Cũng may, so với Cố gia, người nhà mẹ đẻ nguyên thân quả thực bớt lo hơn nhiều.
Tiệc rượu kéo dài đến bốn năm giờ chiều, chờ vào đêm, trong sân ngoại trừ tiên sinh đến làm lễ thì không còn lại người nào khác, dù sao bây giờ không giống hiện đại, có xe có đèn có điện, đi chỗ nào cũng thuận tiện, giờ đây tất cả mọi người phải trở về trước khi trời tối, miễn cho trên đường gặp phải kẻ xấu gì.
Lâm a cha thay một đôi giày vớ sạch sẽ, ôm chăn sạch sẽ đi sang sương phòng bên phải.
Thôn Lý Ngư cách nơi này xa, đêm hôm khuya khoắt lên đường nguy hiểm, người một nhà Lâm gia liền ở lại.
Theo đó còn có Chu Đào và Mã thị lưu ở lại, được an trí ngủ trên chiếc giường trước đây Cố Đại cùng nguyên thân Lâm a cha ngủ chung, Lâm a cha trải chăn lên giường, sau đó đi tiếp đón những người Lâm gia.
Hắn vừa đi vào, chăn trong tay đã được Lâm gia tẩu tẩu nhận lấy: "Chân ca nhi mau ngồi xuống nghỉ một lát đi, ta xem sắc mặt ngươi có chút không khỏe."
Lâm a cha cảm thấy ngượng ngùng, làm gì có chuyện để khách nhân động thủ.
Nhưng Lâm a cha ở bên cạnh trực tiếp lôi kéo hắn ngồi ở trên giường, thanh âm có chút khàn: "Tẩu tẩu ngươi nói đúng, ta hôm nay vừa đến đã cảm thấy sắc mặt ngươi khó coi, chúng ta là người một nhà, không cần chú ý những lễ nghi xã giao làm gì."
Nói xong, Lâm a cha đột nhiên khóc, gắt gao đem tay của hắn bao ở trong tay: "Đứa nhỏ này, thật làm cho người ta hao tâm tổn trí mà, trước đây a cha đã khuyên ngăn ngươi, Cố Đại này mặc dù không xấu, nhưng không phải lương nhân* của ngươi, nhưng ngươi vẫn cứ đâm đầu vào."
*Lương nhân, cách người vợ gọi người chồng mình trong văn chương xưa.
"Hiện tại y đã đi rồi, một mình ngươi mang theo đứa nhỏ, cuộc sống làm sao chịu đựng được."
Gia cảnh Lâm gia bình thường, nguyên thân Lâm a cha từ nhỏ cũng bởi vì lớn lên xinh đẹp mà tâm cao khí ngạo, luôn muốn dựa vào mặt mũi của mình để gả vào nhà địa chủ lão gia trấn trên.
Nào nghĩ tới theo tuổi tác dần dần lớn lên, nốt ruồi tượng trưng cho ca nhi của hắn càng ngày càng nhạt, làm cho giấc mộng gả cho người có tiền của hắn tan vỡ, dù sao ở thời đại nhiều con sẽ có nhiều phúc này, nhà ai cũng không muốn cưới một ca nhi hoặc người vợ không sinh được con.
Mà bảo hắn làm tiểu thiếp cho những người có thể Lâm a cha hắn, hắn lại không cam lòng.
Cho nên ở tuổi mười sáu năm ấy, hắn biết thiếu gia Tiền gia ở trấn trên sẽ đi ngang qua thôn, hắn dùng tất cả vốn liếng cùng thiếu gia Tiền gia lăn lộn trên đống cỏ, làm cho thiếu gia Tiền gia mê hắn đến ch.ết đi sống lại, không phải hắn thì không cưới, thậm chí làm cho phụ thân a cha hắn lo lắng hắn không thích vào gia môn Tiền gia.
Nhưng phu nhân Tiền gia kia cũng không phải người ăn chay, hôm nay nhét cho nhi tử một nha hoàn, ngày mai nhét cho nhi tử một tiểu thiếp, cuối cùng lấy lý do vào cửa đã một năm mà chưa có gì đuổi Lâm a cha ra khỏi cửa.
Lâm a cha bị ép về nhà, ở Tiền gia đã quen thuộc cuộc sống quần áo đưa đến tay, cơm đưa đến miệng, tất nhiên chịu không nổi cảnh nghèo khó trong nhà, quay đầu đi quyến rũ Cố Đại.
Nhưng Cố Đại lại là người khôn khéo, món tiền lớn tuyệt không rơi vào trong tay hắn, còn món tiền nhỏ ngược lại có không ngừng.
Nếu Cố Đại vẫn vô sự, cuộc sống của nguyên thân cũng coi như khá giả.
Ở thời hiện đại, Lâm a cha lớn lên dưới tay ông bà nội, lúc lên trung học cơ sở ông bà nội lần lượt ra đi, cho nên thân cận với Lâm a cha làm cho hắn rất không quen.
Hắn giật giật ngón tay, nói: "A cha, ta không sao đâu."
" Hiện tại người xem ta không phải sống rất tốt sao?"
"Tốt chỗ nào,..." Lâm a cha nhìn hắn chịu đựng đến đỏ bừng hốc mắt còn có tơ máu, "Phụ mẫu Cố Đại hôm nay ngươi cũng thấy rồi, chính là càn quấy không nói đạo lý, ngươi về sau không thiếu bị bọn họ giày vò."
"Còn có đứa nhỏ Cố Đại lưu lại,.. " Lâm a cha nói lời thấm thía, "Chân nhi, không phải a cha không yêu đứa nhỏ, thật sự là xung quanh nó có không ít người vây quanh."
"Cho dù bản thân ngươi thanh thanh bạch bạch, không mưu cầu nó cho ngươi cái gì, nhưng ở trong mắt những người khác, ngươi chính là bởi vì gia sản Cố Đại để lại mới nuôi nó, nếu hài tử nghe lời biết báo ơn thì tốt, sợ nhất là nuôi lớn ra một bạch nhãn lang, về sau cho ngươi ăn quả đắng."
Ví dụ như vậy nhiều lắm, con riêng và mẹ kế không có mấy người có kết cục tốt.
Lúc Lâm a cha còn trẻ khỏe mạnh thì dễ nói, già rồi mới khổ sở.
Y nói rất chân thành, thật sự vì muốn tốt cho Lâm a cha.
Cảm giác quan tâm quái dị của Lâm a cha rút đi một ít, hắn nhìn ánh mắt của Lâm phụ thân, nói: "Phụ thân, kỳ thật từ sau khi Cố Đại qua đời, ta đã nghĩ tới phải làm như thế nào."
"Nghĩ tới nghĩ lui ngược lại lại có một biện pháp, qua vài ngày nữa, ta đem bạc trong nhà đều lấy ra, gửi vào ngân trang ở trấn trên, hơn nữa cùng Xuyên Tử lập biên lai, bạc này ta không cần một xu, tất cả đều là phụ thân nó để lại cho nó, giờ nó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, tiền ngân phiếu tạm thời do ta hoặc là những người đáng tin cậy khác bảo quản, chờ nó lớn lên lập gia đình rồi giao cho nó sau."
Cách làm này của hắn là cách làm thời hiện đại, trước khi con cái chưa thành niên tiền do bạn bè thân thích bảo quản, chờ sau khi con cái trưởng thành sẽ đưa toàn bộ tiền cho.
Tuy nhiên chuyện này do hắn nghĩ ra lại ngoài dự liệu của người Lâm gia, Lâm a cha sửng sốt một chút vỗ tay hắn, vui mừng nói: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, đứa nhỏ kia tuổi còn nhỏ đã không có phụ mẫu, nếu không có bạc bên người, chỉ sợ càng khổ sở hơn."
Bọn họ ở trong phòng nói chuyện, không chú ý tới ngoài phòng không biết lúc nào có một thân ảnh nho nhỏ đứng đó.
Cố Xuyên Tử nghe kế a cha bên trong nói, hai cánh tay nắm thật chặt, nhóc lặng lẽ rời đi từ bên ngoài tường sương phòng, làm như cái gì cũng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, tự trở lại vào trong nhà chính.
Nhóc cảm thấy kế a cha này rất kỳ quái, rõ ràng phụ thân mới vừa ch.ết được mấy ngày đã làm rất nhiều chuyện khiến cho nhóc chán ghét, nhưng trong một đêm hoàn toàn biến thành người khác.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, những người hỗ trợ trong thôn ăn một bữa cơm cao lương cùng gạo hấp lên, trong tiếng chiêng trống bi ai ưu sầu đem quan tài của Cố Đại nâng lên trên núi.
Lâm a cha bận rộn mấy ngày không kịp chợp mắt đã tiễn Lâm phụ thân Lâm a cha cùng ca ca tẩu tẩu, xong xuôi hắn ngã trên giường ngủ đến trời đất tối sầm.
Lúc tỉnh lại đầu óc hắn mơ hồ, nhìn sắc trời xám xịt bên ngoài, đầu giống như bọ hung chậm rãi đẩy về phía trước, còn sớm như vậy, có thể ngủ thêm một lát.
Một giây sau, cữu mẫu Cố Xuyên Tử đi tới, trên lưng buộc tạp dề, trong tay cầm đôi đũa sạch sẽ: "Dượng đứa nhỏ mau đứng lên ăn chút cơm đi, đã nằm suốt một ngày một đêm rồi, đừng nằm đến hỏng thân thể."
Ngày hôm qua lúc hắn nằm xuống là trời tối, Mã thị nói hắn nằm suốt một ngày một đêm, vậy giờ này chính là chạng vạng tối!
Lâm a cha vén chăn rời giường, xỏ giày vào chân: "Để hai người vất vả chăm sóc rồi."
"Nào có chuyện như thế, đây là nhà cháu trai ta, cũng không phải người ngoài." Mã thị nói chuyện, cầm đũa đi vào nhà chính.
Lâm a cha đem chăn trải gọn trên giường, trước tiên đi vào trong bếp múc nước rửa mặt súc miệng, sau đó buộc gọn tóc rồi thành đuôi ngựa cao.
Cố Xuyên Tử đang đi vào bếp bưng thức ăn nhìn thấy hắn, ấp úng gọi hắn:"... tới ăn cơm."
Sau khi chôn cất Cố Đại xong, áo gai trên người nhóc liền cởi ra, mặc áo bông và quần màu xanh đậm, chân mang đôi giày bông.
Cố Đại thương nhóc, đặt mua cho nhóc toàn đồ vật tốt, bông dùng chắc chắn, thoạt nhìn trông rất ấm áp.
Lâm a cha gật đầu: "Tới ngay đây."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip