Chương 5


Chương 5

Căn nhà Cố Gia là nhà ngói lớn gạch xanh duy nhất trong thôn ngoại trừ nhà trưởng thôn, ở giữa là nhà chính cung phụng tổ tông, phía sau nhà chính là một gian phòng hơi hẹp một chút, hai bên là hai gian phòng có kết cấu giống nhau.

Đây là kiểu nhà thường thấy nhất ở nông thôn, thế hệ trước ở phía sau nhà chính, hai bên là nơi ở cho nhi tử nhi tức.

Nhưng những người khác không có tiền như Cố Đại, không đủ tiền mua gạch ngói xây nhà, cũng không xây được lớn như vậy, không biết bao nhiêu người hâm mộ đến mức ghen tị.

Lúc Lâm a cha đi vào thì trên bàn đã dọn xong đồ ăn, Chu Đào ngồi ghế bên trái, Mã thị và Cố Xuyên Tử ngồi ghế bên phải, hắn nhìn xuống, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Thức ăn đều là đồ dư lại từ tiệc rượu, nhưng những người có mặt đều không để ý.

Bữa cơm có dầu có thịt, bọn họ không phải địa chủ lão gia bữa nào cũng có thịt ăn, nào có không thích, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ có thanh âm ăn cơm.

Trong lòng Mã thị chứa đầy chuyện, vừa ăn vừa nhìn về phía Lâm a cha.

Trước kia mẹ ruột của Cố Xuyên Tử không còn, Cố Đại lại cưới hắn, Mã thị và Chu Đào chưa từng đến nhà.

Nhưng hiện tại Cố Đại không còn, chỉ còn lại con trai độc nhất của cô em chồng, ý niệm kia của Mã thị càng ngày càng mãnh liệt.

Hơn nữa nàng thật sự không yên tâm về Lâm a cha, thử nhìn gương mặt kia xem......

Nàng cắn cắn đũa, nói với Lâm a cha: "A cha đứa nhỏ, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện."

Lâm a cha cúi đầu ăn cơm nhìn về phía nàng: "Chuyện gì?

Mã thị nhìn Cố Xuyên Tử ngồi bên cạnh mình, lại nhìn trượng phu cũng dừng lại ăn cơm, nói: "Ta cùng cữu cữu của Xuyên Tử thương lượng một chút, cảm thấy một ca nhi của ngươi mang theo Xuyên Tử khó kiếm sống, không bằng để Xuyên Tử đi theo chúng ta."

"Trước tiên, trong nhà ta cũng có ba đứa con, đứa nhỏ nhất cũng lớn bằng Xuyên Tử, có thể cùng nhau chơi chung, thứ hai, hai người già trong nhà từ trước đến nay rất thương Xuyên Tử, vô cùng nhớ nhung nó."

"Ngươi xem việc này......"

Lâm a cha còn chưa nghĩ tới, Cố Xuyên Tử đã có người muốn tiếp nhận.

Hắn quả thật từng có ý định này, để cho thân thích bên nhà mẹ đẻ Cố Xuyên Tử tiếp nhận Cố Xuyên Tử, sau đó ra ngoài kia xem thử tình hình một chút.

Nhưng có ý định thì có ý định, thân phận hắn là cha kế của Cố Xuyên Tử, hắn không thể nhìn thấy cái hố liền đem củ cải Cố Xuyên Tử vào trồng, mặc kệ cái hố kia có thích hợp hay không, củ cải có mọc tốt hay không.

Không phải hắn đối với Cố Xuyên Tử có tình cảm "mẫu tử", mà là cách hắn được giáo dục đã ngăn cản hắn không thể làm như vậy.

Đó là một đứa trẻ, đó là cuộc sống của một người.

Cho nên nghe được Mã thị đề nghị, hắn không có một lời đáp ứng, mà là nhìn về phía Cố Xuyên Tử: "Ngươi nghĩ thế nào?"

Mã thị vội vàng nói: "Nó mới chỉ là hài tử bảy tuổi, có thể có ý kiến gì, còn không phải người lớn chúng ta quyết định hay sao."

Lâm a cha lắc đầu: "Suy nghĩ của đứa nhỏ cũng là suy nghĩ, nếu nhóc nguyện ý, chuyện sau đó cứ dựa theo đó mà làm, nó là con trai của Cố Đại, gia tài của Cố Đại theo lý đều là của nó, chỉ là nó tuổi còn nhỏ, trong tay cầm tiền bạc không an toàn, hẳn là tìm chút biện pháp ổn thỏa để bảo đảm sau này nó có thể an an ổn ổn dùng tới số bạc kia."

Nếu nó không muốn, vậy coi như chưa nói gì.

Mã thị và Chu Đào bị hắn nói đến mơ hồ có chút không thoải mái.

Lời này nói giống như việc bọn họ nhận nuôi Cố Xuyên Tử là vì đống tài sản tiền bạc vậy, đây chính là cháu ruột của bọn họ, bọn họ làm sao lại ham muốn những thứ lợi ích cực nhỏ này!

Sắc mặt Mã thị có chút khó coi: "Lời này của kế a cha nó khiến lòng người thật lạnh lẽo!"

Lâm a cha trừng mắt nhìn, nghiêm túc nói: "Cữu mẫu nó à, có vài lời phải nói trước mới tốt, để tránh sau này tất cả mọi người không thoải mái." Hơn nữa lời nói của hắn cũng đủ rõ ràng, hắn không cần bạc Cố Đại để lại, ngoại trừ Cố Xuyên Tử, ai cũng không được đụng vào bạc đó.

Nói xong, hắn nhìn về phía Cố Xuyên Tử: "Lời cữu mẫu cùng ta nói ngươi nghe hiểu đúng không?"

Cố Xuyên Tử cầm đũa, gật đầu.

Lâm a cha hỏi nhóc: "Vậy ngươi nghĩ thế nào?

Nhóc nghĩ sao?

Cố Xuyên Tử có chút mơ hồ, có chút mờ mịt.

Nhóc là con trai bảo bối của Cố Đại, ở trong từ điển của nhóc, ngoại trừ mỗi ngày mang theo một đám tiểu đệ từ đầu thôn quấy rối đến cuối thôn, chính là cùng phụ thân nhóc đi dạo trên trấn.

Nhóc biết phụ thân mình có tiền, không cần giống những tiểu đệ trong thôn ăn mặc rách rưới, ăn lương khô đến nỗi đau cả họng.

Nhưng nhiều hơn thế nữa, nhóc không có nghĩ tới, những gì nhóc có thể hiểu được là quá ít đối với nơi nhóc sinh ra và lớn lên, đến lúc nhóc bị Lâm a cha hỏi thậm chí còn có chút ủy khuất cùng oán giận nho nhỏ.

Lâm a cha không phải là kế a cha của nó sao, tại sao phải để cho nó đi cùng cữu mẫu.

Đứa nhỏ bảy tuổi mím môi, quật cường cứng cổ, chiếc đũa trong tay sắp bị nhóc bóp gãy.

Nhìn thấy tình hình này, Mã thị vội vàng ôm lấy bả vai nhóc: "Xuyên Tử, phụ thân ngươi đã không còn, trong nhà này không ai có thể chiếu cố ngươi, ngươi đi theo chúng ta đi, Phương Phương biểu tỷ, Tiểu Thảo biểu tỷ còn có Văn biểu ca bằng tuổi ngươi, về sau các ngươi ở cùng một chỗ sẽ rất náo nhiệt."

Nói xong, nàng nói: "Hơn nữa ngươi về sau cũng không phải không trở lại, chờ ngươi lớn lên một chút, có thể tự mình chống đỡ một gia đình, ngươi liền trở về nơi này ở."

"Ngươi xem, phụ thân ngươi đã xây cho ngươi một căn nhà tốt như vậy, sau này nhất định có thể cưới một tức phụ xinh đẹp."

Chu Đào trầm mặc ít nói nhìn Cố Xuyên Tử lớn lên có một hai phần giống muội muội, cũng động lòng từ ái, gật đầu: "Cữu mẫu ngươi nói đúng, biểu tỷ biểu ca ngươi đều rất thích ngươi, khi ngươi còn bé không phải đã qua nhà ta đó sao, bọn họ còn dẫn ngươi đi bắt dế đào gà."

"Còn có ngoại công ngoại bà, cũng thường xuyên nhắc tới ngươi."

Không thể không nói, hoàn cảnh bên Chu Đào cùng Mã thị đối với một hài tử mà nói coi như không tệ, có tiểu đồng bọn cùng tuổi, có trưởng bối của nhóc.

Mà bên này, chỉ có người Cố gia làm cho người ta chán ghét, y theo đám người nhà kia, về sau còn náo loạn đến đâu.

Nhưng Cố Xuyên Tử vẫn không nói một câu.

Lâm a cha gọi Chu Đào và Mã thị lại: "Nếu đứa nhỏ không nói chuyện, việc này trước hết để lại, chờ phụ thân nó hạ táng được bảy ngày rồi nói sau."

Mã thị có chút không cam lòng, nhưng ngẫm lại Cố Xuyên Tử vừa mới mất phụ thân, vẫn là đau lòng đứa cháu này, liền không nói lời nào nữa.

Mới đầu ăn là bữa cơm thơm ngào ngạt, ăn đến cuối cùng lại sinh ra mấy phần suy nghĩ

Nhưng Lâm a cha vẫn thoải mái, hai chén cơm no căng bụng, những chuyện khác cứ vứt ra sau đầu đã.

Tuy rằng tang lễ đã làm xong, nhưng trong phòng còn rất nhiều thứ phải sắp xếp lại, những thứ như áo gai vải trắng kia phải đốt cháy, còn có bát đũa mượn từ trong thôn cũng phải trả từng nhà, thuận tiện đến nói chuyện với một vài người ở gần đó, để bọn họ ở thời điểm giỗ đầu bảy ngày Cố Đại đến hỗ trợ.

Bảy ngày đầu không thể so với tang lễ, người tới không cần nhiều, chỉ cần bảy tám người là đủ, đến lúc đó đến phần mộ Cố Đại khiêng mấy giỏ đất đắp lên mộ, nấu cơm cho tiên sinh niệm kinh ăn là được.

Cho nên Lâm a cha mời Lan đại nương và Lục đại nương đứng bếp.

Trong lòng hắn biết hai người này đều có nhân cách tốt, mặc dù lúc đó họ cầm một ít đồ lúc ấy mua, nhưng lượng cũng rất ít, làm việc cũng nhanh nhẹn, so với mấy người khác tốt hơn nhiều.

Lan đại nương lúc được nhờ còn đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Đi được, hôm đó ta sẽ đến sớm."

Những chuyện các nàng làm, tự bản thân các nàng hiểu rõ, không phải việc khi dễ Cố Đại ở trong thôn không có căn cơ, nhà mẹ đẻ Lâm a cha xa, nhưng Lan đại nương sau khi cầm trong lòng vẫn thấy khó chịu, sau vài ngày làm việc chịu khó, chính là muốn trong lòng mình thoải mái một chút.

Khiến nàng không nghĩ tới chính là Lâm a cha lại còn tìm nàng, nửa chữ không đề cập tới chuyện nàng lấy đồ.

Lâm a cha nói: "Vậy cứ quyết định như vậy đi Lan đại nương, ta còn phải tìm Lục đại nương."

" Được, nhất định không bỏ lỡ chuyện của nhà ngươi."

Lâm a cha bận rộn xong, cơ hồ mỗi ngày đều là ngã đầu liền ngủ, cho nên cũng không chú ý tới thằng nhóc kia thỉnh thoảng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt âm trầm.

——

Chẳng mấy chốc đã đến trước này giỗ đầu bảy ngày của Cố Đại.

Những thứ nên mua đều đã mua hết, những người nên mời cũng được mời, Lâm a cha rốt cục có thể thở ra, ngồi ở lò sưởi bên cạnh nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng lớn, khẽ nhíu mày.

Gạo tuyết* này trông thật khác biệt, gạo tuyết rơi nhiều sẽ đông lạnh những con đường bùn đất này, đừng nói đến việc đắp mộ phần cho Cố Đại, huống chi đi đường còn có thể ngã.

*Tác giả đang ví tuyết giống hạt gạo trắng như tuyết.

Nếu xuống đại học còn đỡ một chút, ít nhất giẫm lên mềm mại, không trơn như vậy.

"Cạch* - -"

*Nguyên văn tác giả dùng 哔啵_bì bā theo hán việt là "tất ba", ba[bā] này là thán từ chỉ những tiếng động nhỏ như cách, cạch, rắc,... tất[bì] chỉ vải len, đồ dệt bằng lông. Ở đây tác giả viết tiếng động rơi trên vải.

Một mảnh gỗ củi không rõ loại nào phát nổ thành một chuỗi tia lửa nhỏ, rơi xuống đầu gối cùng chân bắp quần của Lâm a cha.

Hắn mới vừa đưa tay, một đôi tay nhỏ bé đen như mực liền vươn tới đem tia lửa hất rơi.

Hắn quay đầu nhìn Cố Xuyên Tử, người mà mấy ngày hôm nay nói không quá năm câu, cầm lấy tay nhóc muốn lật xem một chút.

Cố Xuyên Tử muốn tránh thoát, nhưng Lâm a cha tốt xấu gì cũng là một người lớn, vững vàng cầm lấy tay nhóc nhìn một chút, nói: "Đó là lửa, không giống đồ vật khác, lần sau đừng trực tiếp đưa tay ra vỗ, cẩn thận làm bỏng tay."

Ngón tay hắn thon dài, làn da trắng nõn, người nam nhân đầu tiên gả cho là con trai địa chủ, người nam nhân thứ hai là Cố Đại có tiền, đều không cần hắn vất vả làm việc trong ruộng, cho nên một chút vết chai cũng không có, giống như đậu hủ non.

Tuy Cố Xuyên Tử mới bảy tuổi, nhưng bàn tay ngón tay cũng không nhỏ, chỉ hơi đen, trong móng tay còn có chút bùn, mu bàn tay có chút mụn, trái ngược rõ ràng với bàn tay của hắn,...

Xác nhận tay nhóc không có việc gì, Lâm a cha buông nhóc ra, Cố Xuyên Tử giấu bàn tay kia ra sau lưng, dùng sức cọ cọ vào quần áo.

Mấy ngày nay Mã thị và Chu Đào vẫn nói với nhóc, bảo nhóc đi theo bọn họ cùng nhau trở về.

Cố Xuyên Tử không đáp ứng, nhưng cũng không lên tiếng.

Nhóc đối với những biểu ca biểu tỷ không quá quen thuộc, đối với ngoại công ngoại bà thì có chút ấn tượng.

Nhưng nhóc luyến tiếc căn nhà mà phụ thân xây dựng, nơi này có rất nhiều rất nhiều hồi ức của phụ thân với nhóc, khiến nhóc không muốn rời đi.

Hơn nữa người kế a cha này thay đổi rất nhiều, đặc biệt là những lời ngày đó nhóc nghe được, khiến cho lời nói của Mã thị cùng Chu Đào không còn lực hấp dẫn nữa.

Trong lòng nhóc đã hạ quyết tâm, nếu Lâm a cha nói được làm được, nhóc về sau sẽ hảo hảo hiếu kính Lâm a cha, chu cấp tiền bạc sau khi Lâm a cha về già.

Liên tiếp hơn nửa tháng thức đêm làm cho Lâm a cha bị thiếu ngủ, sắc trời tối xuống không bao lâu liền rửa chân lên giường.

Nửa đêm, Cố Xuyên Tử tỉnh dậy do nghẹn tiểu, nhóc đứng dậy mặc lại quần bông áo bông, ỷ vào việc bản thân quen thuộc trong căn nhà, dù bên ngoài có tuyết, nhóc ngay cả đèn cũng không đốt lên, cứ thế đi về phía nhà xí bên kia.

Vừa qua sương phòng bên trái, chợt nghe thấy một giọng nam quen thuộc nói: "Tiểu ngoan ngoãn của ta, không phải đã nói chờ đến khi Cố Đại hạ táng sẽ cầm hộp đựng bạc của gã đến cửa thôn chờ ta sao, để ta đợi liên tiếp mấy ngày không thấy bóng dáng của ngươi, có phải gặp việc gì khó hay không?"

Cố Đại có cái hộp đựng bạc, Cố Xuyên Tử biết, cha nhóc đưa cho nhóc xem rất nhiều lần, nói đồ vật bên trong về sau đều là của nhóc, cưới vợ cho nhóc, mua đất cho nhóc, để cho nhóc có sống cuộc sống thành địa chủ.

Mà biết đến cái hộp đó, ngoại trừ hai phụ tử bọn họ, chỉ còn người kề bên ngối là Lâm a cha.

Dù sao Cố Đại cũng có chút kiêu ngạo, hắn không cảm thấy Lâm a cha có thể trộm đồ đạc của mình, lúc ra vào cũng không gạt hắn.

Cố Xuyên Tử mới từ trong chăn bò ra, còn mang theo thân thể ấm áp trong nháy mắt rơi vào hầm băng.

Bước chân nhóc nhẹ nhàng, lặng lẽ dựa vào tường, chỉ thấy bên cạnh cây lê già bên sương phòng, một nam nhân có thân hình cao gầy đứng ở nơi đó, mà người đứng đối diện gã, chính là kế a cha Lâm a cha lúc buổi tối giúp hắn chụp tia lửa.

Hắn mặc một thân áo bông màu xanh nhạt, bên trong áo bông còn có thêm một cái quần bông, người bên ngoài mặc quần áo có vẻ mập mạp còn hắn mặc thì vừa vặn, một khuôn mặt trắng nõn bị bóng tuyết chiếu lên, khiến nam nhân trước mặt hắn mê mẩn tâm hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip