Chương 8

Chương 8

"Còn chưa nghĩ ra, hẳn là về nhà xem một chút, sau đó buôn bán nhỏ, ra ngoài dạo quanh một chút."

Cố Xuyên Tử: "Ngươi không có bạc."

Lâm a cha cười cười: "Bạc ta kiếm được, ta có tay có chân không chết đói được đâu."

"Ngược lại là ngươi," Lâm a cha đột nhiên đưa tay ấn ấn đầu tóc thô cứng đầu của nhóc, "Đi đến nhà người khác thì phải biết điều lại, tuy nhiên, không cần phải có cảm giác như đang mắc nợ ai, chính ngươi có bạc, đừng để bản thân chịu ủy khuất gì."

Tuyết trên trời loãng như hạt muối, rơi xuống người trong nháy mắt liền tan.

Cố Xuyên Tử lùn, lúc nói chuyện với hắn nhất định phải ngửa đầu, cho nên từ góc độ này có thể nhìn thấy rất rõ ràng hạt tuyết rơi trên đầu hắn, còn có thể xuyên qua lông mi của hắn, đập vào cặp mắt hơi có chút tròn kia, nhưng không lộ vẻ trẻ con, mà ngược lại có chút yêu kiều.

Còn có khuôn mặt trái xoan trắng nõn, cái mũi thẳng tắp, cùng với đôi môi có chút thịt của hắn.

Cố Xuyên Tử bất giác gật đầu, trong lòng đối với chuyện đêm qua sinh ra một chút hoài nghi.

Tuy nhiên những thứ này đều chỉ là chi tiết nhỏ nhặt, giống như việc Lâm a cha và Tiền thiếu gia hòa ly sao đó lại gả cho phụ thân hắn, có lẽ rất nhanh Lâm a cha lại gả cho người khác, cùng nhóc không có quan hệ gì cả.

Không đến một ngày, tin tức Cố Xuyên Tử ở cùng cữu mẫu giống như loại cỏ dại dễ cháy, nhanh chóng cháy khắp cả thôn.

Có người nói Lâm a cha lại muốn lập gia thất nên không mang theo con ghẻ này, có người lại nói Lâm a cha không chứa nổi đứa con riêng này, dù sao cũng không phải là lời hay ho gì.

Cố gia bị Lâm a cha hạ mặt mũi trước công chúng, tức giận đến không thở nổi, cả nhà tụ tập lại một chỗ thương thảo đối sách.

"Các ngươi nói xem, dựa vào cái gì đem Cố Xuyên Tử đưa đến nhà cữu cữu nó, giờ cữu cữu nó được chỗ tốt, đây chính là nhà người chúng ta mà!"

Cố lão thái đem cái bàn đập đến bang bang vang, một khuôn mặt già nua da thịt rũ xuống thoạt nhìn kinh khủng lại dọa người.

Nhi tức thứ hai ngồi ở phía dưới lão đáp ứng: "Đúng a đúng a, Xuyên Tử là hài tử nhà chúng ta, Lâm a cha kia lại không muốn nuôi liền đem đứa nhở một cước đá ra ngoài, còn không phải muốn chiếm lấy bạc và căn nhà đại ca để lại, chẳng phải là loại người dạ xoa ăn thịt người không nhả xương hay sao?"

"Nương, chúng ta không thể để Xuyên Tử đến chỗ cữu cữu của nó, nên phải tới nhà chúng ta ở chứ."

Cố lão đầu xoạch xoạch xoạch ngồi hút thuốc lá nhíu chặt mày, buông tẩu thuốc xuống nói: "Sáng sớm ngày mai chúng ta đến chặn người lại, không nói đến phụ thân Xuyên Tử, nhưng nhất định không được để người ta bắt đi."

"Còn có ca nhi kia, một ca nhi vì lấy tiền tài nhà phu gia mà không để ý đến hài tử nhà phu gia, nhất định không thể tha thứ dễ dàng!"

Người một nhà Cố gia tính toán rất tốt, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng đã đốt đuốc đi, đáng tiếc một bóng ma cũng không thấy, hơn nữa trời vừa sáng lão thái bà nhà trưởng thôn kia đã đi tới, nói: "Lúc Xuyên Tử sắp đi đã đưa chìa khóa nhà cho ta, bảo ta trông coi, các người tới nơi này làm gì?"

Kỳ thật nàng không nói, Lâm a cha còn từ mười một lượng bạc Cố Xuyên Tử để trong người, đưa cho nàng hai lượng, để cho nàng tới chăm sóc căn nhà.

Dù sao với hành vi như cẩu của nhà Cố gia, nói không chừng chờ bọn họ rời đi liền mạnh dạn chiếm lấy toàn bộ căn nhà gạch xanh ngói lớn này, còn không bằng gửi chút tiền, nhờ người trấn bọn họ đến trông coi.

Người Cố gia vừa nghe người đã đi, hơn nữa còn ủy thác quản lý nhà cho trưởng thôn, mặt đều tái mét.

Cố lão thái ngây ngốc hỏi: "Bọn họ đi khi nào, sao không ai nói cho chúng ta biết một tiếng!"

"Tối hôm qua đã đi rồi, Xuyên Tử còn bảo ta nói thêm một câu, văn thư đoạn tuyệt quan hệ mà các ngươi viết, nó đã mang theo trên người, nếu các ngươi đi nháo loạn, nó sẽ thay phụ thân nó tố cáo các ngươi."

Cố lão thái đặt mông ngồi dưới đất, "Trời ơi!! Đây là loại tôn tử gì a!"

Mặc kệ bọn họ nháo như thế nào, chuyện đã đóng đinh, về phần lời đồn nhảm trong thôn, Cố Xuyên Tử cùng Lâm a cha một mực không nghe thấy gì.

Lâm a cha xách một bao quần áo căng phồng, dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ đi tới thôn Lý Ngư.

Thôn Lý Ngư xa xôi hơn thôn Đại Điền Tử nhiều, dân số trong thôn cũng chỉ có ba bốn mươi nhà, vả lại bởi vì đất đai không tốt, ruộng nước ít, cuộc sống nhà nhà đều không dễ chịu.

Lúc Lâm a cha đến, tia sáng cuối cùng trên trời cũng tắt, hắn vỗ vỗ cánh cửa cũ nát: "Phụ thân, a cha, ta đã trở về."

Trong phòng Lâm a cha cùng Lâm a cha đang thương lượng chờ qua năm mới nên trồng bao nhiêu lương thực, lương thực trong nhà có thể ăn đến thu hoạch vụ thu hay không, hận không thể một đồng xu bẻ thành hai nửa.

Nghe được tiếng gõ cửa, Lâm a cha vội vàng đứng dậy, vừa nhìn thấy Lâm a cha ở ngoài phòng, liền kéo hắn vào: "Muộn thế này mới đến, xuất phát lúc nào?"

Vào cửa, bên trong cánh cửa là cảnh tượng nhìn một cái không sót gì, chỉ thấy Lâm gia hai ca ca tẩu tẩu ngồi nhóm lửa hố bên cạnh, bên người vây quanh bảy hài tử, lớn nhất có tám chín tuổi, nhỏ nhất được tẩu tẩu bế trong lòng kêu be be.

Ngồi trên ghế bên trong là một ca nhi mười lăm mười sáu tuổi, diện mạo với Lâm a cha tương tự bốn năm phần, thế nhưng bởi vì quanh năm làm việc nên da có màu lúa mạch hơi đen, tóc cũng khô vàng.

Mà dễ thấy nhất, chính là trên người bọn họ gấp từng tầng lại từng tầng quần áo khâu vá, cùng với căn phòng chật hẹp làm cho người ta cơ hồ chen không vào.

Lâm a cha kéo hắn vào đặt trên ghế mình đang ngồi, còn mình thì kéo một cái ghế bằng cỏ: "Người đến một mình, còn Xuyên Tử đâu?"

Lâm a cha trả lời: "Nó đến nhà cữu cữu nó ở, một năm hai năm sẽ không trở về, còn ta nghĩ ở lại thì không tốt lắm, liền thu dọn đồ đạc quay trở về."

"Đi đến nhà cữu cữu nó ở?" Lâm a cha kinh ngạc một chút, lập tức gật đầu, "Như vậy cũng tốt, nó là một đứa trẻ, tóm lại có người thân của mình ở bên cạnh mới tốt, gặp chuyện cũng có người giúp một tay."

"Vậy sau này ngươi về nhà ở, kể cả a cha chỉ có một miếng cũng sẽ không để ngươi đói bụng."

Lâm a cha thật sự rất thương Lâm a cha, y lo lắng Lâm a cha sẽ không có nơi nào để đi sau khi rởi khỏi nhà Cố gia, vì vậy y không thể bỏ rơi hắn khi không có giải pháp.

Lời này vừa ra khỏi miệng, Lâm phụ hai lão phụ thân không có ý nghĩ gì, còn hai vị tẩu tẩu cùng ca nhi nhỏ nhất của hai lão lại có khác thường.

Không phải bọn họ không cho Lâm a cha vào nhà, thật sự là trong phòng không nhét nổi người nữa.

Nhà Lâm gia có tổng cộng hai gian phòng, một gian được chia làm hai nửa dùng cỏ bện chiếu, hai anh em nhà Lâm gia mang theo hài tử của mình ngủ trong đó, còn một gian là nơi dành cho Lâm phụ, Lâm a cha, về sau tách một nơi để cho ca nhi Lâm Tiểu Yêu cùng với tiểu nữ nhi nhà ca ca, và một nơi dành cho đại gia đình sử dụng ăn cơm.

Tất cả mọi người cộng lại lên đến mười bốn miệng ăn, lúc ăn cơm ngoại trừ tiểu oa nhi được tẩu tẩu bế khi ăn, còn có Lâm Tiểu Yêu không thể chạm vào nổi bàn ăn, tất cả đều đem đồ ăn đắp lên trên cơm rồi ngồi xổm trong sân mà ăn.

Lâm a cha vừa đến, ăn ở đều là một vấn đề lớn.

Còn nữa cách làm mấy năm nay của Lâm a cha cũng khiến lòng người lạnh lẽo, bất kể là gả cho Tiền thiếu gia hay là Cố Đại, hắn một lần cũng không trở về thăm nhà, đừng nói một viên kẹo, cho dù là một sợi tóc, hắn cũng không có mang về.

Nhưng hai vị tẩu tẩu và Lâm Tiểu Yêu đều biết phụ thân a cha hai người đều đối với Lâm a cha còn có tình thân, cho dù trong lòng không muốn, cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Nhìn mạch nước ngầm trong phòng bắt đầu khởi động, Lâm a cha coi như không nhận ra, chỉ nói với Lâm a cha và Lâm phụ: "Nó có số phận của riêng nó, ta coi như không xấu hổ với phụ thân nó, bạc trong nhà ta đều gửi đến tiền trang giữ lại cho nó, cũng nói với cữu cữu nó một ít chuyện, sau này nếu có duyên phận, có lẽ còn có thể gặp mặt, không có duyên phận thì thôi vậy."

"Đúng rồi, đây là mấy thứ ta mua hôm qua lúc đi trấn trên."

Lâm a cha từ trong bao quần áo lấy ra đồ đã sớm gói kỹ mở ra, chỉ thấy bên trong có một khối bao bọc đường sương, một bao dùng giấy dầu bọc mấy tầng vải màu lam nhạt.

Ánh mắt của mọi người trong phòng đều dừng lại ở phía trên, Đường a! đây chính là thứ tốt Lâm gia nhiều năm cũng không gặp được một lần, còn có khối vải vóc kia, ánh mắt của hai vị tẩu tẩu cùng Lâm Tiểu Yêu lưu luyến vài lần.

Tim Lâm a cha run lên, cầm lấy tay hắn dùng sức: "Ngươi tiêu lung tung số bạc này làm gì?"

"Cha, không phải lãng phí gì cả, tuy rằng trong nhà bạc ta đều đưa cho Xuyên Tử, nhưng Cố Đại hai năm qua cũng cho ta một ít, mua chút đồ này không sao." Cuộc sống Lâm a cha trải qua rất cực khổ, biết rõ sự khác nhau giữa người có bạc và không có bạc là gì.

Chân nhi nhà y hiện tại lẻ loi một mình, cuộc sống sau này hoàn toàn không có cơ hội, nếu không có chút bạc để trong người, thật là gian nan a.

Lâm a cha vỗ vỗ tay y: "Không có việc gì đâu a cha, nhiều năm như vậy rồi mà ta đã không hiếu kính phụ thân a cha, cũng không mua cho ca ca tẩu tẩu và đệ đệ cái gì, coi như là ta đi thăm thân thích, mang theo lễ vật đi."

Nói xong, hắn đem cục đường bọc căng phồng nhét cho Lâm a cha: "Cha chia cho mọi người ăn đi."

Tay Lâm a cha khựng lại, nhận lấy kẹo.

Y không phải người mù, tất nhiên biết mấy năm nay Chân nhi đã làm tổn thương lòng người ra sao.

Tuy rằng y cũng có lúc thương tâm, nhưng đó là thịt trên người mình rơi xuống, cứ mỗi lần nghĩ lại là lại tức giận.

Nhưng y không thể dùng yêu cầu này đối với hai nhi tức và những người khác, như vậy không công bằng.

Cầm kẹo đường, cha Lâm đứng lên nhìn người một nhà vây quanh lửa, đưa miếng đầu tiên cho đứa tổn tử mới chỉ biết bò đang ở trong lòng Lâm tẩu: "Thiết Đản Nhi, đây là đường cô ngươi mua, ăn miệng thơm ngon."

"A a..." Không tính là béo, nhưng Thiết Đản Nhi chắc chắn dường như biết đây là đồ ăn ngon, mắt nho tròn xoe long lanh nhìn đường trong tay Lâm a cha, đưa tay bắt lấy.

Sau khi bắt được vào trong tay, nhóc ăn một cách ầm ĩ, nước miếng nhóc đã chảy xuống cằm.

Những oán hận trong lòng Lâm đại tẩu đối với Lâm a cha bị tướng ăn của con trai xua tan một ít, nhưng trong lòng vẫn chua xót vô cùng.

Gả vào Lâm gia nhiều năm như vậy, nàng ngày cũng bận đêm cũng bận, bận đến thắt lưng cũng muốn đứt, nhưng hài tử của mình ngay cả viên kẹo cũng không có mà ăn, còn muốn đưa tới cho Lâm a cha.

Nhưng cuộc sống trong thôn đều giống vậy, so với nhà nàng còn không bằng, bán con bán cháu mới có thể sống.

Lâm đại tẩu ở đằng kia vẫn chua xót, Lâm nhị tẩu vốn là ca nhi như Lâm a cha thì không có nhiều suy nghĩ như vậy, y đã kêu đứa trẻ đến nhận từ tay Lâm a cha.

Lâm nhị tẩu là người thôn Lý Ngư, không giống với một ca nhi trắng nõn kiều kiều mềm mại như Lâm a cha, y gần như cao bằng Lâm nhị ca, mặt mày thô ráp, thân hình thon dài khỏe mạnh.

Việc đồng áng quanh năm làm cho trên tay y tất cả đều là vết chai, phàm là làn da lộ ra đều đen kịt.

Nhưng hàm răng trắng bệch, lúc nói cảm ơn Lâm a cha trong nháy mắt khiến Lâm a cha nhớ tới quảng cáo kem đánh răng hiện đại nào đó......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip