Chương 9: Không chia tay
'Không cần thiết tiếp tục giao lưu kết bạn.'
Đêm nay Lâm Hủ hiếm thấy mất ngủ, bởi vì cảm giác tội lỗi. Cậu chưa từng tổn thương tình cảm cảm của ai, luôn từ chối một cách khách quan trước khi câu chuyện bắt đầu, mà lần này cậu đã bị hút vào vòng xoáy ngay khi vừa đến.
Đối với Chi Chi Rất Bận, cậu vi diệu nảy sinh một loại ý thức trách nhiệm, nhận thức sâu sắc tầm quan trọng của thứ mà đối phương gọi là "mối tình đầu". Cậu muốn cho Cố Cẩm Chi biết, yêu đương không phải chỉ trả giá là được, đối phương lại có mị lực đến đâu, lại hấp dẫn bản thân như thế nào, mà không được đáp lại bằng tình cảm cũng không đáng giá. Nếu liền ngay cả đối tượng yêu qua mạng như cậu đều có thể vụng về mà làm được, vậy người yêu trong tương lại trong thế giới thật chỉ làm được càng tốt hơn.
Không cần rơi vào nam chính công.
Lâm Hủ là cẩu độc thân vạn năm, nhưng vẫn luôn nghĩ như thế này.
Rồi sau đó cậu lại nghĩ quà hơn nửa đêm nhưng vẫn là dậy đúng 6 giờ.
Một cậu sinh viên quá ồn ào và sôi nổi sẽ muốn món quà gì nhỉ? Lâm Hủ vừa nghe mp3 vừa nghĩ.
Cậu cảm thấy Cố Cẩm Chi nên học tập chăm chỉ, trở nên lý trí và thông minh và không cần suy nghĩ muốn tìm một nửa trên mạng. Nhưng Cố Cẩm Chi sẽ không vui khi nhận được sách, thậm chí không phải là sách giáo trình.
Không chút suy nghĩ, Lâm Hủ hiếm thấy mà nhắn chào buổi sáng Cố Cẩm Chi, mặc dù lúc này đối phương có thể còn chưa tỉnh. Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì với cậu, là điều mà cậu chưa từng làm với ai khác ngoài "mối tình đầu" của mình.
Quả nhiên, sau khi Lâm Hủ tự học buổi sáng xong, ở giờ nghỉ cậu nhận được tin nhắn trả lời của Cố Cẩm Chi.
Lâm Hủ đã bắt đầu quen với việc sử dụng điện thoại di động trong trường, miễn là nó không ảnh hưởng đến lớp học của cậu là được.
"Dậy rùi ~ chào buổi sáng." Cố Cẩm Chi đã gửi meme mèo nhỏ lăn lộn, như thể chuyện khó chịu tối qua chưa từng xảy ra, cơn tức giận nhanh chóng tiêu tan.
Cậu ấy hẳn là không thù dai, nếu không trong truyện gốc Cố Cẩm Chi bị tra nam lừa tài nguyên lại thông đồng những người khác trở thành trò cười trong vòng thủ đô cũng không nghe nói dây dưa và trả thù quá mức gì nam chính công, sau khi thương tâm di qua nên dừng thì dừng.
Chỉ là dùng thô tục thoá mạ đối phương một trận ở trên mạng xã hội, đồng thời Cố thị cũng hủy tất cả hợp đồng với nam chính công, từ đây Cố Cẩm Chi dùng càng thêm xi măng che tim, cũng càng chanh chua, thật ra cậu ấy vẫn bị tổn thương.
Lâm Hủ bất giác mím môi, trong mắt hiện lên nụ cười nhẹ.
"Bây giờ vẫn chưa đi học à?" Cậu hỏi.
Cố Cẩm Chi đột nhiên tỉnh táo lại, không xong, anh sắp trễ làm. Ai bảo tối qua anh còn hờn dỗi nên trút giận chơi game cả đêm.
Lúc này vội vàng khoác vest, vội vội vàng vàng lái xe đi công ty. Nếu mà để anh trai biết anh mới ngày thứ hai đi làm mà đã ác liệt đi trễ thì thật sự không ổn.
Sau khi ngồi ổn trong công ty, Cố Cẩm Chi mới nghĩ lý do thoái thác giải thích: "Hôm nay không học tiết 1." Tại sao mỗi lần đều chỉ nghĩ đến lý do này, thật phiền. Lại đi toilet sửa lại vest và kiểu tóc, ổn, rất đẹp trai, mặt cũng không bị sưng do thức khuya.
Và tất cả điều này là do Lâm Hủ! Nghĩ đến đây, mặc dù những tin nhắn Cố Cẩm Chi gửi trong lúc trò chuyện rất đáng yêu, nhưng hắn cả buổi sáng trông có vẻ uể oải, thỉnh thoảng lại đá bàn.
Chỉ là miễn cưỡng duy trì hình ảnh một nam sinh đại học trong sáng thôi.
Sau khi tỉnh dậy, Cố Cẩm Chi lại cảm thấy Lâm Hủ nói sẽ nghiêm túc có thể là đang có lệ với anh, nên trong lòng có chút khó chịu.
Các cặp đôi trong nhóm trở thành người yêu do hoạt động CP lúc trước đã ở bên nhau được gần hai tuần và một nửa trong số đó đã chia tay. Nhưng Amour và Chi Chi Rất Bận bị mọi người ghen ghét ngứa răng còn sừng sững không ngã, cũng không phải là chuyện gì khiến người ta vui vẻ.
Đặc biệt là Amour gần đây đều lặn xuống nước, chỉ mình Chi Chi Rất Bận hoạt động sôi nổi, có người đoán chắc hai người đã chia tay, chỉ là không nói cho mọi người mà thôi.
"Có thể là chia tay rồi, tôi thấy Amour cũng chưa hỗ dộng với Chi Chi Rất Bận trong nhóm lần nào."
"Vẫn luôn cảm giác bọn họ không thích hợp, Chi Chi là sinh viên không quá trưởng thành, ở cạnh lâu rồi sẽ mệt đi."
Cay tràn ra màn hình, đã có chút ảnh hưởng không khí trong nhóm, nhưng đều là ẩn danh, căn bản không tra ra là ai đang dẫn chiến.
Trưởng nhóm không còn cách nào khác đành phải bước ra nói: "Mọi người chơi vui thôi, đừng nghị luận chuyện riêng tư của người ta."
Nhưng dù sao cũng là một nhóm mấy trăm người nên khó quản lý, cơ bản cũng không phải ai cũng hiểu tận gốc rễ, việc trấn áp của trưởng nhóm cũng không có tác dụng mấy.
Cố Cẩm Chi thấy được lời suy đoán móc mỉa của bọn họ, ngày thường anh đã sớm chửi lại rồi, anh không phải là người biết nhịn. Chỉ là lần này, anh không hề ra mặt, trong lòng vẫn thật sự có chút khó chịu, bởi vì bọn họ cũng không nói sai hoàn toàn.
Amour đúng là có suy nghĩ như vậy.
Bọn họ cảm thấy hắn là đang chịu dựng thì chịu đựng đi, nếu Amour thật sự nghĩ muốn chia tay, anh cũng không thể ép buộc, cuối cùng đơn giản là đen mặt rời khỏi nhóm.
Cố Cẩm Chi có chút vô lực, cũng không có nhắn tin yêu cầu Amour giải thích mà chỉ để mình thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình.
Sau đó trước mắt xuất hiện avatar của đối phương như là mơ, Amour chỉ nói một câu nói, còn là làm sáng tỏ: "Không chia tay, cho nên mới cảm thấy không cần thiết tiếp tục giao lưu kết bạn."
Mục đích ban đầu của nhóm này là thoát FA, nếu đã thoát rồi, còn lướt nhóm này làm gì, hình như là ý như vậy.
Cố Cẩm Chi cảm thấy mình chắc là không hiểu sai đi.
Sau nhiều ngày mới xuất hiện, lại là một câu gần như vô tình này, những người trong lòng còn có chút ảo tưởng với Amour có loại ảo giác bị tra. Rõ ràng trước kia Amour đều rất thân thiện với bọn họ, bây giờ mới chỉ là yêu qua mạng hai tuần liền xác định sẽ không chia tay tiếp tục tìm người yêu trong nhóm sao? Không khỏi cũng quá tự tin.
Có người tức giận quá mức nhạo báng Amour vài câu.
"Có bạn trai liền quên mọi người, thật đúng là vô tình."
"Chúng ta đều là người công cụ, ngay cả bạn bè đều không phải."
Lâm Hủ lại không giải thích, một là cậu không thể giải thích rõ, thứ hai trong nhóm này thể loại nào cũng có, người khó chịu với cậu thì lầm gì cũng sẽ không vừa lòng. Sở dĩ có cái nhìn khác với Cố Cẩm Chi là bởi vì biết trước cậu ấy là cái loại ngu ngốc sẽ bị lừa này.
Amour căn bản không phản ứng bọn họ! Điều này lại khiến cả nhóm người tức giận.
Nhưng trong lòng Cố Cẩm Chi lịa có chút thầm vui, lần này cũng không phải là anh ép, là Amour chủ động, chủ động nói bọn họ vẫn là cp. Anh không cần phát điên mà giải thích liền thắng, cảm giác này quá sảng!
Vì thế Cố Cẩm Chi quyết định hoàn toàn coi như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, bắt đầu đi chọn quà cho bạn trai.
Vốn dĩ chọn quà chỉ là một cách giúp đỡ kẻ nghèo tốt hơn chuyển tiền nhưng hiện tại Cố Cẩm Chi dự định sẽ cẩn thận lựa chọn, không giống như chiếc đồng hồ lần trước anh nhìn thấy giá phù hợp nên mói mua gửi qua.
Anh nhớ lại đêm qua Amour mặc áo sơ mi trắng, có lẽ người kia thường mặc vest, dù sao người ta cũng là anh chú rồi.
Vậy chọn một cái cà vạt đi, rất thực dụng.
Quyết định xong, Cố Cẩm Chi bắt đầu lên mạng tìm kiếm những nhãn hiệu mình thường mua. Anh chú không hoa hòe như người trẻ tuổi, nhưng là hình như cũng cho người ta cảm giác tươi mát hơn các ông chú khác rất nhiều, đừng quá già dặn cũng đừng quá thời thượng, tốt nhất là trầm ổn một chút.
Trong giờ làm việc, Cố Cẩm Chi ngồi ở văn phòng trộm lười xử lý chuyện riêng, biểu cảm chốc lát ghét bỏ chốc lát hài lòng, nếu là vừa lòng đều nhấn đặt mua.
Dưới nhiều biểu cảm khác nhau, nốt ruồi nơi khóe mắt sinh động không thôi.
Nhưng tất nhiên, với tư cách là tổng giám đốc, anh cũng không nhàn rỗi, chẳng hạn như vào buổi chiều, khi Cố Cẩm Chi lại bắt đầu lướt app mua sắm, liền có giám đốc bộ phận đã đến và nói rằng hôm nay anh có thể đi kiểm tra thực tập sinh của công ty, rốt cuộc Cố Cẩm Chi còn chưa xem qua.
Phòng tập của các trainee chiếm một tầng riêng, đều là trai xinh gái đẹp trăm dặm mới tìm được một.
Sau khi đến tầng phòng tập, Cố Cẩm Chi theo giám đốc dẫn đường chán đến chết mà đi theo, thỉnh thoảng lại nhìn thấy các trainee đổ mồ hôi qua cửa sổ kính trong suốt.
"Nhóm này là những trainee hạt giống có khả năng sắp ra mắt trong nhóm nhạc mới, thực lực bề ngoài đều là thượng thừa." Giám đốc giới thiệu cho Cố Cẩm Chi.
Tất nhiên, nếu Cố Cẩm Chi cho rằng ai đó không đủ tư cách, chỉ bằng một câu nói, anh có thể dập tắt khả năng ra mắt từ trong nôi.
Cố Cẩm Chi đại khái lướt qua, phòng tập này chỉ có bảy hoặc tám trainee, bây giờ đang tập nhảy, động tác nhanh nhẹn tuyệt đẹp, ăn ý cũng rất cao, mỗi người đều là những chàng trai trẻ tuổi trên 1 mét 8.
Những chàng trai ở thế giới bên ngoài có thể tính là rất xuất sắc, đặt ở bọn họ trong nhóm kết bạn của anh đều là đối tượng phải bị điên cuồng tranh đoạt, hiện tại lại giống từng khối thịt heo trải trên tấm gỗ đặt ở trước mắt Cố Cẩm Chi.
Tuy nhiên, trong lòng anh không hề có gợn sóng, mục tiêu ao ước dã tâm của bọn họ như là khắc từ một khuôn mẫu, không có chút khác biệt, khi anh đến đều biểu hiện ra mặt thu hút nhất của mình.
Anh có thể có được một vườn hoa, mỗi đóa hoa trong đó đều kiều diễm vô cùng, nhưng không hề đặc điểm thu hút anh.
"Ừm." Cố Cẩm Chi không thú vị gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu xem cà vạt.
"Tổng giám đốc, không có hạt giống nào khiến anh để ý sao?" Người bên cạnh hỏi, rõ ràng đều là chọn lựa kỹ càng ra.
"Có thể hấp dẫn fans là được, tôi...... Tương đối thiên vị nhiều tuổi một chút." Cố Cẩm Chi nghĩ nghĩ, không hiểu sao nói ra.
Bản thân anh đã đủ ấu trĩ vô lý, cho nên đồng loại căn bản không thể hấp dẫn anh, hiện tại cảm giác vibe anh chú này còn miễn cưỡng làm anh có chút hứng thú.
Giám đốc bộ phận chỉ chỉ chàng trai cắt undercut góc tường, thoạt nhìn rất có cảm giác xâm lược như chó săn, là trainee vibe đẹp trai lại ngầu.
"Cậu ta là người lớn tuổi nhất trong đó, 25-26, nhưng trình độ và thiên phú thật sự rất tốt, vừa mới trở thành trainee, cho nên cũng ở trong danh sách sơ tuyển."
Nghe thấy là tuổi này, Cố Cẩm Chi giương mắt nhìn sang, người ta chỉ mặc áo đơn giản, cơ bắp thật sự luyện rất tốt, là loại anh sẽ thưởng thức. Là người ít nói, cũng không nhìn về phía anh.
Bề ngoài được Cố Cẩm Chi chấm qua, chỉ là đối phương thoạt nhìn rất ngầu, cho nên có chút đụng phải với tính hiếu thắng của Cố Cẩm Chi. So với cảm thấy hứng thú, anh cảm thấy khả năng đánh nhau có vẻ cao hơn.
Có chút cùng loại như lúc cấp 3 từng gặp được, cái gọi là vibe giáo bá, mà Cố Cẩm Chi thích nhất đánh lộn chính là đánh với giáo bá.
"Bằng cấp thế nào? Biết tiếng Anh không?" Cố Cẩm Chi vô thức so sánh tất cả đàn ông với Amour, anh đoán bằng cấp của Amour hẳn là không tồi, lúc đối phương nói tiếng Anh rất có mị lực, cho người ta ảo giác giáo dưỡng rất tốt.
Cố Cẩm Chi nghĩ đến chính mình, rõ ràng gia thế tài nguyên đều là tốt nhất, cuối cùng lại giống tên lưu manh vô lại. Đối phương là quỷ nghèo, lại còn giống quý công tử hơn so với anh, liền có chút vui vẻ.
"Hả?" Giám đốc bộ phận không nghĩ tới Cố Cẩm Chi sẽ hỏi cái này vấn đề không quan trọng thế này.
"Gia cảnh cậu ta không tốt, cấp 3 liền bỏ học." Nhưng đây không phải khuyết điểm gì lớn với trainee, không có nhiều nghệ sĩ có bằng cấp cao, đẹp trai lại EQ cao càng quan trọng.
Cố Cẩm Chi trong nháy mắt cảm thấy không thú vị, anh đã tính là một học tra, bởi vậy anh và học tra là cùng tính tương ghét.
"Ừm, tạm thời xem đến đi." Cố Cẩm Chi xua xua tay liền muốn tan tầm sớm, tiếp tục về trong văn phòng nằm.
Cố Cẩm Chi ban đầu không có ấn tượng gì với những trainee này, cho đến khi anh đi toilet ra bởi vì nhìn chằm chằm vào di động không nhìn đường, chậm rì rì mà dựa tường đi thẳng, hì bất ngờ bị một cánh tay cứng rắn đập vào.
Trong nháy mắt Cố Cẩm Chi tức giận, muốn muốn xắn tay áo khoe cơ bắp.
"Có thể nhìn đường cẩn thận không?" Anh tức giận chửi, đưa tay nhặt điện thoại.
Đối diện cũng đã ngồi xổm xuống đưa điện thoại di động cho anh.
"Xin lỗi." Một giọng nói trầm vang lên bên tai.
Cố Cẩm Chi cầm điện thoại lên, phát hiện trang chi tiết sản phẩm đã nhảy ra, trang mình vừa xem lại không tìm thấy.
Vì thế cau mày ngước mắt lên, nhìn thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc, người này có xương mày rất cao, đôi mắt sâu, mũi cao và môi mỏng, trông giống như...... rất biết đánh nhau. Nhìn thoáng qua, có một loạt hình xăm trên cánh tay của anh ta.
Anh thì rất ngầu nhỉ.
Cố Cẩm Chi không chịu nổi người ra vẻ nhất, lạnh mặt, ánh mắt lạnh lùng, khoanh tay trầm giọng dò hỏi: "Người bộ phận nào?"
Nghiêm Dạng đáp: "Trainee."
Cố Cẩm Chi lúc này mới nhớ tới cậu ta là ai: "Cậu không biết tôi là ai?"
Nghiêm Dạng lắc lắc đầu, ánh mắt không giống giả vờ.
Vậy chính là vừa rồi không thấy anh, cũng coi như hợp lý. Cố Cẩm Chi vui vẻ, cũng lười đến suy đoán cậu ta nói thật hay giả, chỉ là có ấn tượng không tốt với Nghiêm Dạng.
Anh không để ý đến Nghiêm Dạng, đi xa rồi còn nghe thấy anh mắng: "cmn, ông đây thật sự tìm không được, đồ ngu ngốc này."
Nghiêm Dạng quay đầu nhìn anh, dừng một chút, mới lại rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip