• Chương 04 •

Cũng khá chính xác đó!

"Phụt, tên này cũng mạnh miệng thật, không sợ bị vả mặt hả!"

Vừa lên xe, Lâm Mịch Hạ đã nghe trợ lý ngồi cạnh làu bàu một câu như vậy. Cô ngước mắt lên thì thấy trợ lý đang cầm điện thoại mình xem gì đó, vừa xem vừa bật cười.

"Đang cười gì đó? Gần đây trên Weibo xảy ra chuyện gì à?" Lâm Mịch Hạ hỏi. Dạo này cô phải bận bịu với việc chạy show, quay quảng cáo, đóng phim nên chưa sờ đến điện thoại được bao nhiêu, Weibo cũng đưa cho trợ lý quản lý.

Nhưng đã làm người nổi tiếng thì vẫn phải để ý đến chuyện trong giới giải trí một chút, bằng không một ngày nào đó bị phóng viên hỏi mà không đáp lại được thì mất mặt lắm.

Trợ lý của Lâm Mịch Hạ đã theo cô năm năm nên quan hệ của hai người rất tốt, nghe Lâm Mịch Hạ hỏi, cô cũng không giấu diếm mà nói thẳng: "Không có chuyện gì lớn, trừ việc của thiên vương Lương ra thì không còn chuyện gì khác ạ, chỉ có một tài khoản marketing muốn ké fame thôi."

"Tài khoản marketing thì có gì mà buồn cười." Lâm Mịch Hạ nói với vẻ biếng nhác, người trong giới giải trí đã chán ngán với thủ đoạn ké fame của mấy tài khoản marketing rồi.

"Nhưng lần này là ké fame của thiên vương Lương và chị đó!"

Hả?

Câu nói này khiến Lâm Mịch Hạ thoáng chốc quên cả mệt nhọc, cô liếc mắt nhìn lịch trình, vẫn còn một chút thời gian mới đến địa điểm tiếp theo, cô bèn nói: "Nói nghe thử xem nào."

Trợ lý bèn kể sơ qua chuyện trên Weibo, đầu tiên là kể lại lời tiên đoán của "Tính Gì Mà Tính" về tai họa đổ máu của thiên vương Lương đã chọc giận cộng đồng Bình Minh Nhỏ như thế nào, sau đó lại nói: "Điều quan trọng là, tên này thấy có sự chú ý rồi nên lại tiếp tục bám víu vào thân phận nhà tiên tri đó..."

Trợ lý nói xong thì đưa Weibo cho Lâm Mịch Hạ xem.

Lâm Mịch Hạ chỉ mới lia mắt đã trông thấy câu nói kia: "Năm nay tiểu hoa họ Lâm sẽ không giật giải."

"Cho nên em mới nói tên này cũng gan ghê, khoác lác mà chẳng có căn cứ gì hết." Trợ lý bĩu môi, "Năm nay phim của chị khởi chiếu với danh tiếng tốt như vậy mà, lại còn được đề cử nữa, những người cùng thời với chị làm gì có ai được như vậy?"

Là một sao nữ có độ nổi tiếng cao trong thời gian gần đây, hiển nhiên Lâm Mịch Hạ có thể giành được không ít cơ hội tốt.

Phim điện ảnh đang chiếu hiện nay cũng như vậy, đây là bộ phim mà công ty lo lót để nâng cao địa vị cho Lâm Mịch Hạ, tất cả là để nhắm vào giải thưởng điện ảnh Ngọc Lan Vàng.

Với độ nổi tiếng của Lâm Mịch Hạ, nếu lấy được giải thưởng thì cô có thể bước lên con đường của một minh tinh thực thụ rồi.

Vì giải thưởng này, người đại diện của Lâm Mịch Hạ đã hối lộ không ít mối quan hệ. Tất cả nhân viên trong phòng làm việc của Lâm Mịch Hạ đều cho rằng đây là chuyện đã định, do đó họ cũng đã mua sẵn không ít bài quảng cáo, đó cũng là lí do mà người hâm mộ cực kì tin tưởng rằng Lâm Mịch Hạ sẽ giật giải.

Vậy nên Lâm Mịch Hạ chỉ cười cười, cũng không mấy để tâm đến gièm pha trên mạng, cô nhìn thoáng qua trợ lý rồi nói: "Hai ngày nữa là đến lễ trao giải rồi, có giật được giải hay không thì không phải đến lúc đó sẽ biết à?"

Các fan của Lâm Mịch Hạ cũng có suy nghĩ như vậy, bên dưới Weibo của Mạnh Thiểu Du toàn là tuyên ngôn của các fan.

↳ Hai ngày nữa là đến lễ trao giải Ngọc Lan Vàng rồi, blogger à mày chờ bị vả mặt đi!

↳ Hi hi hi tui thích xem chị tui vả mặt anti ghê á.

↳ Tới lúc đó blogger đừng có mà trượt quỳ rồi xóa tài khoản nha, tui chụp lại rồi đó ~

Lượng fan ít ỏi của Mạnh Thiểu Du tuyệt nhiên không dám lên tiếng trước mặt cộng đồng người hâm mộ thần tượng.

Cậu blogger này, cậu ấy xem bói chuẩn lắm đó...

Gạt sóng gió trên mạng sang một bên, Mạnh Thiểu Du cũng không có tinh thần để quan tâm chuyện này, hiện tại cái cậu để tâm hơn hết là tìm việc ở đâu bây giờ.

Ban đầu Mạnh Thiểu Du định tốt nghiệp xong thì sẽ về nhà làm một đạo sĩ ở đạo quán, không ngờ sư phụ lại phản đối kịch liệt, còn yêu cầu cậu ở bên ngoài tận ba năm...

Cả năm nay Mạnh Thiểu Du vẫn chưa hề chuẩn bị hồ sơ, cậu không khỏi khóc ròng trước ý định tìm việc!

Sao sư phụ không nói sớm chứ!

Mạnh Thiểu Du kiểm tra tiền tiết kiệm để trong ngân hàng của mình, sau khi thấy trong thẻ chỉ còn vỏn vẹn một vạn tệ, cậu lại đờ ra.

Một vạn tệ này là toàn bộ chi phí để trả tiền thuê nhà và chi tiêu cho việc ăn uống.

Xưa nay Mạnh Thiểu Du luôn kiếm tiền sinh hoạt bằng cách xem bói cho người khác trên Weibo, thế nhưng bây giờ cậu lại không thể dùng, mà cũng không định dùng tiếp tài khoản Weibo kia nữa, nên chỉ có thể tìm công việc khác.

Lúc Hồ Tử Ngư gọi điện đến, Mạnh Thiểu Du vẫn còn đang xem tin tức tuyển dụng trên mạng, đã hai ngày rồi mà cậu vẫn chưa tìm được công việc thích hợp.

Hồ Tử Ngư hỏi từ đầu dây bên kia: "Tiểu Du, tớ có công việc này, cậu có muốn làm không?"

Bây giờ Mạnh Thiểu Du đang nóng lòng tìm việc, vừa nghe Hồ Tử Ngư nói vậy thì cậu đã lập tức hăng hái hỏi: "Công việc gì vậy?"

Hồ Tử Ngư thấy có hi vọng, bèn nói: "Trong đoàn phim có một diễn viên nhờ tớ tìm người giúp, gặp nhau rồi bàn kĩ hơn nhé."

Dựa theo lời Hồ Tử Ngư, Mạnh Thiểu Du tìm đến một quán cà phê nằm ngoài khuôn viên trường. Quán có phong cách đơn giản thanh lịch, vì khá ít khách nên có khoảng cách vừa phải giữa các bàn, xung quanh còn có đồ trang trí dùng để che chắn, là một nơi rất tốt để bàn chuyện công việc.

Mới ngồi đợi không lâu, Mạnh Thiểu Du chợt trông thấy một bóng người trùm kín mít bước ra khỏi cổng trường.

Sau khi bước vào quán cà phê, người kia đứng ở cửa cầm điện thoại xác nhận, sau đó nhìn quanh một vòng rồi lập tức bước đến trước mặt Mạnh Thiểu Du.

Chắc hẳn đây là đương sự, người kia thử hỏi: "Cậu là Mạnh Thiểu Du, đại sư Mạnh phải không?"

Mạnh Thiểu Du gật đầu nói: "Tôi đây."

Quý An quan sát người đối diện từ đầu đến chân một lát, cảm thấy hơi khó tin. Anh ta bèn lúng túng nói: "Không ngờ thầy lại trẻ như vậy."

Anh ta không ngờ vị đại sư được mời tới lại trông như thế này. Người đối diện có ngoại hình trẻ trung và ưa nhìn, có bước vào giới giải trí cũng không sợ thua kém, chỉ cần tút tát lại một chút là có thể debut ngay và luôn.

Mạnh Thiểu Du cũng đã quen, vì trẻ tuổi quá nên mỗi khi đi theo sư phụ ra ngoài làm việc thì cậu cũng bị người ta nghi ngờ suốt, cậu bèn bảo: "Nói về việc chính trước đã, anh gặp phải chuyện gì sao ạ?"

Nói đến đây, Quý An cũng lấy lại tinh thần, điều quan trọng bây giờ là phải giải quyết sự kiện quỷ dị mà anh ta gặp phải!

Quý An và Hồ Tử Ngư ở trong cùng một đoàn phim, cũng chính là đoàn phim đang thuê khu trường cũ của Mạnh Thiểu Du.

Đoàn làm phim quay rất chăm chỉ, lịch quay mỗi ngày đều rất dày, còn có vài đợt phải quay thâu đêm. Để tiết kiệm thời gian, người trong đoàn ngủ ngay tại khu vực trường cũ.

Sau khi đánh tiếng với phía trường học, lầu hai của khu vực trường cũ trở thành nơi nghỉ ngơi của nhân viên đoàn phim, diễn viên cũng được chia mỗi người một phòng.

Song vấn đề nằm ở chỗ, mỗi khi đi ngủ Quý An luôn nghe thấy rất nhiều tiếng động ồn ào. Ban đầu anh ta còn tưởng là âm thanh phát ra từ phòng cách vách, nhưng nghe kĩ lại thì phát hiện ra tiếng động này truyền xuống từ lầu trên.

Nhưng vì mệt nhọc nên Quý An cũng không tìm hiểu đến cùng, chỉ tự mình đeo nút bịt tai để ngủ.

Mãi đến một ngày mơ mơ màng màng tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, anh ta đột nhiên phát hiện có một bóng người đang ngồi ở cuối giường mình!

Điều này khiến Quý An sợ đến mức bay cả hồn vía.

Đã quá nửa đêm lại phát hiện có người mò vào phòng mình, dù đối phương là người hay quỷ thì cũng đủ khiến người ta sợ đến chết khiếp! Huống chi anh ta còn là minh tinh, có khi là fan cuồng lẻn vào nữa không chừng.

Lúc đó Quý An sợ đến mức nằm ngay đơ trên giường, vậy mà đến lúc anh ta ngồi dậy thì đã không còn nhìn thấy người kia nữa.

Điều này cho thấy đối phương không phải fan cuồng, sau khi thở phào một hơi nhẹ nhõm, không lâu sau Quý An lại thấy sống lưng mình lạnh toát.

Nếu đối phương không phải là người...

Thế chẳng phải là quỷ à?!

Ban đầu Quý An còn an ủi bản thân rằng có thể mình xuất hiện ảo giác thôi, nhưng rồi tối nào anh ta cũng trông thấy có người ngồi ở cuối giường mình, đồ vật trong phòng cũng lệch khỏi vị trí ban đầu.

Quý An không thể không suy nghĩ sâu xa.

"Sau đó tôi tình cờ phát hiện trong phòng Lão Hồ có một lá bùa, nên tôi mới nài nỉ cậu ấy mời hộ tôi một đại sư đáng tin cậy." Quý An chốt lại một câu, sau đó lại nhìn về Mạnh Thiểu Du ở phía đối diện.

"Vì việc này mà đã ba ngày nay tôi không được ngủ ngon..." Quý An tủi thân bổ sung, suốt ba ngày trời anh ta còn phải quay đêm, phải nhờ đến thợ hóa trang thì mới cứu vãn được đôi mắt thâm quầng này.

Mạnh Thiểu Du không ngờ khu vực trường cũ lại có chuyện ma quái như vậy, từ trước đến nay cậu cũng chưa từng nghe nói về việc này.

Lại nhìn Quý An, sau khi tháo kính râm và khẩu trang thì gương mặt người kia quả thật rất tiều tụy, trông đáng thương vô cùng.

"Chỉ cần thầy giải quyết chuyện này giúp tôi thì tiền bạc không thành vấn đề!" Quý An nói, "Tôi chỉ muốn ngủ ngon thôi."

Có tiền mà không kiếm thì đúng là ngớ ngẩn.

Mạnh Thiểu Du cười tủm tỉm nói: "Quyết định vậy đi."

. . . . . .

Đêm diễn ra lễ trao giải điện ảnh Ngọc Lan Vàng.

Sau hai ngày chờ đợi, topic về đêm trao giải diễn ra tối hôm ấy bay vút lên hot search.

Bất kể là người qua đường hay fan hâm mộ thì cũng đều góp mặt trong livestream của đêm trao giải.

Giải Ngọc Lan Vàng là giải thưởng điện ảnh hàng đầu trong nước, giám khảo đều là những diễn viên vừa có thực lực vừa có danh tiếng đã được công nhận trong giới. Điều quan trọng nhất là giải thưởng ít được thổi phồng, mà chất lượng lại cao.

Nếu nhà ai giành được giải thưởng thì chắc chắn sẽ đem đi khoe khoang suốt cả năm — Ngoại trừ người hâm mộ của Dư Giang Hòa, bởi việc ảnh đế Dư nhận giải chỉ là thêu hoa trên gấm[1] mà thôi.

Thế nhưng, đối với những minh tinh chỉ có độ nổi tiếng và cần tác phẩm để chứng minh năng lực như Lâm Mịch Hạ, đây là một giải thưởng vô cùng trọng yếu.

Người hâm mộ của Lâm Mịch Hạ chỉ mong thời gian trôi thật mau, để còn sớm được nhìn thấy cảnh tượng chị đẹp của các cô giật giải, vả mặt cái tên lừa đảo kia cho thật mạnh!

↳ Tại sao giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lại ở tít đằng sau vậy!! Tui hóng chị tui vả mặt tên bịp bợm kia lắm rùi á!

↳ Lâm trung thanh tuyền, điềm mịch chi hạ[2]! Chị đẹp cố lên!!

@ Tính Gì Mà Tính chuẩn bị quỳ xuống xin lỗi đi!!

Tại phòng nghỉ.

Trước khi ngồi vào bàn, người đại diện bóp bóp vai Lâm Mịch Hạ rồi trấn an: "Công ty đã sắp xếp đâu ra đó rồi, lần này chỉ chờ lên sân khấu mà thôi, đừng lo lắng."

Câu nói nhẹ nhàng này lọt vào tai của Lâm Mịch Hạ, trở nên vô cùng dễ nghe. Cô ta liếc mắt nhìn ngắm ngoại hình tinh xảo của mình, khẽ cười một tiếng rồi chậm rãi ngồi vào bàn.

Không biết có phải cố ý hay không, chỗ ngồi bên cạnh Lâm Mịch Hạ lại là nữ nghệ sĩ nhận được đề cử giống cô – Đỗ Mạn Thanh. Con đường diễn xuất của hai người khá giống nhau, mà độ nổi tiếng cũng chẳng phân cao thấp, hễ có đề cử gì thì họ luôn bị đem ra so sánh.

Vì lần nào cũng bị lôi ra so sánh, đương nhiên quan hệ của hai người cũng không tốt đẹp lắm.

Việc bản thân có thể giành giải ngay trước mặt Đỗ Mạn Thanh tối nay khiến Lâm Mịch Hạ càng nghĩ càng thấy vui, suýt chút nữa đã không giấu nổi vẻ đắc ý trên gương mặt.

Thời gian không ngừng trôi qua, trao xong một lô lốc giải thưởng, lần công bố tiếp theo chính là giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Ngọc Lan Vàng.

Lâm Mịch Hạ lặng lẽ ngồi thẳng người lên, nở một nụ cười trước ống kính.

Người hâm mộ của cô ta ngồi trước màn hình đã bắt đầu xoa tay, chỉ tiếc là không thể tự tay bế Lâm Mịch Hạ lên đài nhận thưởng nữa mà thôi!

Không lâu sau, người dẫn chương trình công bố với vẻ mặt tươi tắn: "...Khoảnh khắc chấn động lòng người nhất, người nhận được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Ngọc Lan Vàng lần này là —"

Lâm Mịch Hạ nghiêng người về phía trước, đang chuẩn bị đứng lên, tiếp đó lại nghe thấy người dẫn chương trình bẻ ngoặt câu nói.

"ĐỖ MẠN THANH! Xin chúc mừng!!"

Ánh đèn và ống kính đều hướng về phía này, nét tươi cười của Lâm Mịch Hạ đông cứng trên gương mặt.

Các fan đang xoa tay trước màn hình, chuẩn bị đập tên lừa đảo: "???"

Hết chương 04.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip