• Chương 07 •
QAQ
—
Lúc nhận được tờ quy định kia, nữ quỷ phải ngây ra mất một lúc. Cô ta nhìn kĩ tiêu đề viết trên mặt giấy lần nữa, có phần choáng váng.
"Âm phủ mà cũng phải phân loại rác á?!" Nữ quỷ khóc thành tiếng, "Sao cái việc phân loại rác này vẫn bám theo ta cho đến lúc chết vậy!"
Nữ quỷ khóc thút thít, lúc còn sống thì phải phân loại rác thải, sau khi chết rồi thì phải phân loại chính mình luôn.
Làm quỷ cũng khổ quá đi...
Tên Bạch Vô Thường kia cũng không khách sáo với cô ta, hắn hùng hổ nói: "Bớt lảm nhảm đi, đừng làm phí thời gian của bổn quan!"
Làm người thì sợ cảnh sát, thành quỷ thì đương nhiên phải sợ quỷ sai. Sau khi bị Mạnh Thiểu Du đập cho một trận, nữ quỷ vốn đã nhát gan lại càng hốt hoảng hơn, cô ta nghe vậy thì lập tức cầm lấy tờ giấy kia, vừa khóc thút thít vừa đối chiếu phân loại.
Lúc đến thành phố này học, thỉnh thoảng Mạnh Thiểu Du sẽ bắt một hai con quỷ nhỏ rồi nhờ vả quỷ sai, vậy nên tên Bạch Vô Thường này cũng coi như người quen của cậu.
Trông thấy tờ quy định mới cóng này, Mạnh Thiểu Du cảm thấy rất tò mò, bèn hỏi: "Lão Triệu, âm phủ làm cái này từ lúc nào vậy?"
Từ trước đến nay không hề có chuyện này.
Trước khi lên làm quỷ sai, tên Bạch Vô Thường này mang họ Triệu.
Nghe Mạnh Thiểu Du hỏi vậy, Bạch Vô Thường là Lão Triệu thở dài nói: "Chẳng phải là do mới đổi cấp trên đó sao!"
Tục ngữ có câu, 'thợ mới thì hăng, thợ già biết việc'. Vì Nam Thành[1] có Thành Hoàng[2] mới nên đương nhiên cũng sẽ có quy củ mới.
Vị Thành Hoàng mới có khoảng thời gian sinh sống gần với thời đại bây giờ. Trước khi làm Thành Hoàng, ngài cũng rất thích học tập kiến thức của thời đại mới, chỉ chờ đến khi nhậm chức là áp dụng ngay.
Giống như Quy Định Tái Chế Và Phân Loại Ma Quỷ này đây, xưa nay có ai quan tâm đâu?
Ngày trước, quỷ sai chỉ cần đưa hồn ma về đến nơi là được, nhưng Thành Hoàng mới lại cảm thấy làm như vậy không có hiệu suất cao, gây bất lợi cho việc đầu thai của ma quỷ.
Ngài vung tay lên, bắt toàn bộ quỷ sai trong thành phố phải cầm theo một bản quy định phân loại.
Mạnh Thiểu Du cảm thấy tân Thành Hoàng rất có tinh thần đổi mới đó chứ, nhưng điều quan trọng nhất chính là: "Cuối cùng Nam Thành cũng có Thành Hoàng mới rồi sao?"
Trước đây miếu Thành Hoàng của Nam Thành vô cùng linh nghiệm, chỉ là mấy năm gần đây, người ta không còn coi trọng vào những thứ như quỷ thần nữa, vậy nên miếu Thành Hoàng bây giờ vắng tanh như chùa bà đanh.
Lúc Mạnh Thiểu Du đang học năm nhất đại học, nhiệm kỳ của Thành Hoàng cũ vừa mới hết, thế là ngài phủi mông bỏ đi mất. Kết quả là sau khi Thành Hoàng cũ đi, âm phủ cũng không phái Thành Hoàng mới đến nhậm chức, khiến cho quỷ sai của Nam Thành phải đi liên kết với các thành phố khác suốt nhiều năm nay.
Bốn năm trôi qua trong chớp mắt, cuối cùng tân Thành Hoàng cũng đã đến.
Lão Triệu cũng nghĩ đến điều ấy, hắn cảm thán một câu: "Bốn năm rồi, cuối cùng sếp cũng đến."
Tuy tân Thành Hoàng cứ thích thử nghiệm mấy cái độc lạ, thế nhưng suy cho cùng, đã là thành phố thì không thể thiếu Thành Hoàng dù chỉ một ngày, đám quỷ sai bọn họ cũng không thể chạy đến thành phố khác để báo cáo mãi được.
Nói tóm lại, bọn họ vẫn rất ưng vị Thành Hoàng mới này.
Trong lúc họ trò chuyện, cuối cùng nữ quỷ cũng đã xem xong quy định, cô ta lau đi hàng nước mắt vô hình rồi nhỏ giọng nói: "Ta phân loại xong rồi."
Khi đối mặt với quỷ sai thì con quỷ nào cũng sợ mất mật, Lão Triệu đoán chừng cô ta cũng không dám vờ vịt. Sau khi cất quy định vào, hắn nhẹ nhàng vung xích câu hồn lên, nữ quỷ kia cứ thế bị câu lấy.
Sau đó hắn lại nói với Mạnh Thiểu Du: "Vậy ta mang nữ quỷ này đi nhé, bao giờ về ta sẽ quệt cho cậu một nét trong Sổ Công Đức."
Mạnh Thiểu Du cười rồi gật đầu, cậu nhét một nắm hương vào tay Lão Triệu, coi như thù lao.
Sau cùng, thấy hắn sắp đi, cậu lại gọi với một tiếng rồi bước đến hỏi: "Lão Triệu, Thành Hoàng mới nhậm chức rồi, tôi có phải đi chào hỏi không vậy?"
Thành Hoàng cũng giống như thị trưởng trên nhân gian vậy. Thân làm đạo sĩ, Mạnh Thiểu Du sẽ phải kiếm sống ở thành phố này trong vòng ba năm sắp tới, cũng coi như là ăn cơm âm phủ.
Tân Thành Hoàng nhậm chức... Nói sao thì cậu cũng phải đi một chuyến, đến cho Thành Hoàng biết mặt chứ, đúng không?
Sau này cũng dễ làm việc hơn.
Lão Triệu không ngờ cậu lại hỏi chuyện này nên thoáng ngạc nhiên, hắn nghĩ nghĩ rồi đáp: "Vị đại nhân kia cũng không cho ai gặp mặt đâu, sau này cậu đến miếu vái một cái là được rồi."
Xưa nay Thành Hoàng chưa bao giờ lộ diện trước mặt người sống, Mạnh Thiểu Du cũng định đến miếu vái, cậu nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Lão Triệu vừa câu lấy nữ quỷ vừa bay ra ngoài, miệng vẫn còn lải nhải: "Có sếp mới rồi, thể nào sắp tới cũng phải nâng cao hiệu suất, sau này cậu nhớ gọi ta, đừng đi tìm người khác đó nha!"
Mạnh Thiểu Du tiễn hắn ra ngoài, gật đầu cười.
Tiễn Lão Triệu xong, cậu vừa quay đầu lại thì thấy Dư Giang Hòa đang đứng cách đó không xa, cũng không biết anh đã quan sát bao lâu.
Mạnh Thiểu Du: ". . ."
Dư Giang Hòa: ". . ."
Dư Giang Hòa không ngủ được nên định ra ngoài hít thở không khí, nào ngờ anh vừa bước ra thì trông thấy cậu bé kia vừa cười nói rôm rả với không khí, vừa đi ra phía cửa.
Có vẻ không bình thường...
Trông thấy âm khí nồng nặc trên người đối phương, Mạnh Thiểu Du cũng không nỡ nhìn thẳng, thế nhưng người kia lại không chịu nghe theo lời khuyên của cậu. Mạnh Thiểu Du bèn bỏ đi, coi như giữ lại sự hòa bình giữa hai người.
Sáng sớm hôm sau.
Mạnh Thiểu Du báo cáo kết quả công việc với Quý An, sẵn tiện đưa cho anh ta hai lá bùa bình an. Tối qua Quý An phải ngủ ở khách sạn cả đêm, kích động đến mức suýt rơi lệ.
Anh ta cất kĩ hai lá bùa bình an vào ví, sau đó chuyển cho Mạnh Thiểu Du năm vạn tệ[3].
Nhận được tiền rồi, Mạnh Thiểu Du cũng không cần phải ở lại đoàn phim nữa, cậu chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Số tiền năm vạn đang cầm trong tay cũng không dùng được bao lâu, đầu tiên cậu phải gia hạn hợp đồng với chủ nhà, chưa gì đã vơi mất một phần ba rồi.
Sau đó cậu còn phải mua thức ăn cho bản thân, chuyển một khoản cho sư phụ, cuối cùng cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Mạnh Thiểu Du nhìn số dư nhanh chóng hạ xuống mà thở dài, xem ra tốc độ kiếm tiền của cậu vẫn phải nhanh hơn nữa.
Ngặt nỗi Mạnh Thiểu Du chỉ mới khởi nghiệp ở Nam Thành, mạng lưới quan hệ của cậu cũng chưa đi vào hoạt động, vậy nên con đường kiếm tiền vẫn còn dài, cậu chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Chuyện của Quý An vừa được giải quyết là Hồ Tử Ngư đã nhận được tin tức ngay, cậu ta lập tức gọi điện thoại đến.
"Tiểu Du, nghe nói cậu xong việc rồi hả? Tốt quá, tớ cũng mới được nghỉ nè, để tớ mời cậu bữa cơm nhé!" Hồ Tử Ngư nói từ đầu dây bên kia.
Lúc trước cậu ta đã nói là sẽ mời khách, bây giờ hai người lại đúng lúc rảnh rỗi nên hẹn nhau luôn.
Đương nhiên Mạnh Thiểu Du sẽ không từ chối.
Nơi mà Hồ Tử Ngư hẹn gặp là một quán cay Tứ Xuyên nằm gần phim trường, tuy không lớn nhưng lại rất nổi tiếng, khi đến còn phải đặt bàn trước.
Lúc Mạnh Thiểu Du đến nơi, Hồ Tử Ngư đã ngồi chờ sẵn trong phòng.
"Cậu tới rồi hả! Tớ gọi trước một ít rồi, cậu xem có gì muốn ăn nữa không thì gọi thêm. Quán này ngon lắm đó!" Hồ Tử Ngư nhiệt tình giới thiệu.
Quán cay Tứ Xuyên này nằm gần phim trường nên có kha khá người nổi tiếng đã từng đến đây ăn, cũng vì thế mà nơi này trở thành một địa điểm check in nổi danh trong giới. Hồ Tử Ngư ăn một lần mà nhớ mãi không quên, bèn kéo Mạnh Thiểu Du đến đây.
Sau khi nhìn qua thực đơn, Mạnh Thiểu Du lại gọi thêm hai món mình thường ăn, cậu vừa ngồi xuống thì nghe Hồ Tử Ngư lên tiếng hóng hớt: "Ừm, chuyện cậu đến đoàn phim hôm trước thế nào rồi?"
Nhớ đến dáng vẻ tiều tụy của Quý An, cậu ta nói đầy thương cảm: "Hi vọng bây giờ anh Quý đã có thể ngon giấc."
"Tớ mà ra tay thì có vấn đề gì được chứ?" Mạnh Thiểu Du nhướng mày.
"Cũng đúng!" Hồ Tử Ngư hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cậu. Sau khi tán gẫu hai câu, đề tài chợt rẽ sang một hướng khác.
Hồ Tử Ngư hào hứng hỏi: "Dạo này cậu có lướt Weibo không?"
Mạnh Thiểu Du lắc đầu, nhận vụ của Quý An xong thì phải vào đoàn phim nên cậu không có thời gian lướt Weibo. Thấy vậy, Hồ Tử Ngư lập tức chia sẻ tin tức mình vừa hóng hớt được.
Lâm Mịch Hạ mất mặt ở lễ trao giải Ngọc Lan Vàng, còn có fanwar giữa hai nhà Đỗ Mạn Thanh và Lâm Mịch Hạ.
Đương nhiên, có một người không thể không kể đến trong toàn bộ chuyện này — Cậu blogger bói toán kia.
"Cậu không biết đâu, sau khi công bố người đạt giải, fan của Lâm Mịch Hạ như phát điên luôn. Cả đám cãi nhau ỏm tỏi trên Weibo, còn mắng cậu blogger kia là miệng quạ đen, bắt blogger xin lỗi vì đã nguyền rủa Lâm Mịch Hạ."
Mạnh Thiểu Du: ". . ."
Không ngờ cậu chỉ tính có cái quẻ mà lại biến thành thế này.
Hồ Tử Ngư cũng không hề biết rằng Tính Gì Mà Tính chính là Mạnh Thiểu Du, cậu ta cứ nghĩ mình đang kể chuyện ngồi lê đôi mách mà thôi. Sau đó cậu ta lại nói: "Nhưng cậu blogger này cũng coi như nổi tiếng rồi, lúc trước cậu ta tiên đoán chuyện của một minh tinh khác, fan của người đó cũng nổi điên luôn."
Mạnh Thiểu Du kiểu: ? ? ?
"Nổi điên lên gì cơ?"
"Phim điện ảnh mà anh nhà bọn họ đóng sắp sửa quảng bá rồi, nhưng chẳng phải cậu blogger kia lại phán là flop sao? Vả lại còn có chuyện của Lâm Mịch Hạ nữa, nên mấy fan không có nghị lực phát điên luôn, bây giờ toàn đăng hình cẩm lý[4] trên super topic[5] thôi."
Mạnh Thiểu Du: ". . ."
Tám chuyện xong, Hồ Tử Ngư lại còn hỏi Mạnh Thiểu Du: "Cậu thấy người này có năng lực thế nào? Có bói ra được thật không?"
Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng 'chứ còn gì nữa', thế nhưng ngoài miệng lại nói: "Cũng có chút tài năng, nhưng cũng không loại trừ khả năng đoán mò được."
Hồ Tử Ngư gật đầu. Thời buổi này những người có tài năng thật sự cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Phần lớn là được tâng bốc, không thì tại sao lại lên mạng làm thầy bói?
Phải đến tám phần là kẻ lừa đảo rồi.
Mạnh Thiểu Du cũng không muốn cậu ta tiếp tục về chủ đề này, cậu bèn tán dóc mấy câu để dời sự chú ý đi, sau đó thì đồ ăn cũng được bưng lên.
Mùi cay của đồ ăn xộc lên mũi, chỉ trong nháy mắt đã dụ dỗ được tâm hồn ăn uống của Hồ Tử Ngư, Mạnh Thiểu Du cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi ăn uống no nê, hai người mới ra về.
"...Không phải lúc trước đã bàn bạc xong rồi à? Sao có thể nói đổi là đổi được? Các anh đừng hòng lật lọng như vậy." Trên đường về, hai người bất chợt trông thấy một người đàn ông trung niên đang nói chuyện điện thoại, ông cứ chau mày lại, thoạt nhìn rất tức giận.
Nhưng quan trọng hơn cả là, trước mặt người này có một chiếc xe đang trên đà lao tới!
"Tránh ra mau!"
Hồ Tử Ngư cuống quít hô to.
Mạnh Thiểu Du vọt thẳng ra ngoài, người đàn ông trung niên đang gọi điện còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ai đó kéo mạnh qua một bên.
Trong mắt những người khác, khoảnh khắc chiếc xe sắp sửa đâm về phía này, Mạnh Thiểu Du đột nhiên phóng ra ngoài, cậu dùng tốc độ nhanh như cắt để kéo người đàn ông đang đứng giữa vạch kẻ đường đến nơi khác.
Gió phất lên vạt áo cậu, chiếc ô tô kia chỉ sượt ngang qua người họ.
Lại nhìn sang Mạnh Thiểu Du, sắc mặt cậu bình thản, cứ như người vừa bùng nổ sức mạnh không phải cậu vậy!
"Đậu!" Thấy chiếc xe sượt ngang qua người mình, người đàn ông cũng không kìm được tiếng chửi thề, sau đó ông vội vàng xin lỗi một câu với đầu dây bên kia, đoạn xoay người nói: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!"
Nếu không có Mạnh Thiểu Du, có lẽ bây giờ ông đang nằm ở ICU[6] rồi.
Mạnh Thiểu Du lắc đầu tỏ vẻ không có gì, sau khi nhìn ông, cậu lại không kiềm được mà hỏi: "Có phải gần đây chú luôn gặp chuyện xui xẻo không?"
Người đàn ông khựng lại một chút rồi mới cười khổ: "Chẳng lẽ tôi đã xui xẻo đến mức người ngoài cũng nhìn ra được sao?"
Không... Tại tôi nhìn thấy được khí xui trên người chú thôi.
Mạnh Thiểu Du phản bác một câu trong lòng, sau đó cậu nói: "Sự xui xẻo của chú không phải đến từ bản thân chú, mà đến từ một người nào đó bên cạnh chú."
Cậu nghĩ nghĩ, bỗng lôi một lá bùa bình an ra khỏi túi rồi nói: "Cho chú cái này, hi vọng có thể giúp chú một lần."
Trương An Sinh: ". . ."
Ơ cái này...
Ông không ngờ Mạnh Thiểu Du lại cho mình một lá bùa!
Sắc mặt của Mạnh Thiểu Du rất nghiêm túc, trông cũng không giống kẻ lừa đảo. Vả lại, đúng là gần đây ở cạnh ông có người luôn gặp xui xẻo...
Trương An Sinh lặng lẽ dằn xuống ý định từ chối, đoạn cầm lấy lá bùa kia.
Ở một diễn biến khác.
Các fan đang nóng ruột chờ đợi phim điện ảnh mà anh nhà bọn họ đảm nhận vai chính, đột nhiên lướt thấy một tin tức —
【Phim XX Official: # Thông báo về việc hoãn chiếu phim #...】
Các fan: . . .
Các fan: ! ! ! !
Các fan: Á a a a a a a a a a QAQ!!
—
Hết chương 07.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip