• Chương 16 •
Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
—
"Huống chi Tần Bân cũng không tự nguyện đi theo em, hành vi của em trong pháp luật thuộc diện 'hạn chế tự do thân thể', bọn tôi có thể báo cảnh sát đến bắt em đi." Dư Giang Hòa dùng giọng điệu bình thản để trình bày sự việc.
Miêu Nguyệt Tú nghe vậy thì lắp bắp nói: "T-t-ta chưa làm gì anh ấy mà!"
Dư Giang Hòa tiếp lời: "Thế cũng được xem là phạm tội bất thành..." Anh nhìn cô bé rõ ràng đang căng thẳng, tiếp tục nói: "Nếu không ngăn cản kịp thời, đến lúc đó người đến đây bắt em đi sẽ là cảnh sát đấy."
Miêu Nguyệt Tú hẵng còn nhỏ, nếu ở nơi khác thì cô bé cũng chỉ mới lên trung học mà thôi. Nghe vậy, cô bé sợ đến mức quên cả khóc, đoạn nói: "Ta không biết... Ta cũng đâu muốn làm hại anh ấy, ta còn chưa thả cổ nữa mà..."
Khi nói, giọng cô bé cũng dần dần nhỏ đi, bắt đầu nảy sinh một chút chột dạ.
Nói trắng ra, đúng như lời Dư Giang Hòa, nếu Mạnh Thiểu Du và mọi người không đến kịp thì chắc chắn Miêu Nguyệt Tú sẽ hạ cổ với Tần Bân, chỉ là chưa kịp thôi.
Gọi là phạm tội bất thành cũng không hề nói quá.
Mạnh Thiểu Du cũng ngồi xổm xuống nhìn cô bé rồi nói: "Em thấy đó, em phải đọc nhiều sách vào, nếu không sẽ làm chuyện phạm pháp rồi bị tóm đi lúc nào không hay."
Miêu Nguyệt Tú hé miệng thở dốc, đúng là cô bé không còn lời nào để phản bác, dù không vui thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Được rồi, xét thấy em không làm hại ai, bọn tôi cũng không so đo chuyện này với em nữa." Thấy cô bé ủ rũ, Mạnh Thiểu Du cũng không nhiều lời nữa, cậu vỗ vỗ tay rồi đứng lên, sau đó kéo Dư Giang Hòa rời đi.
Miêu Nguyệt Tú chỉ có thể giương mắt nhìn họ đi khuất.
Bực mình thật, nhưng đúng là không thể phản bác được!
. . . . . .
Tại khu nhà trọ, Tần Bân được mọi người đem về, đang nằm trên giường mê man, cả đám người vây quanh cậu ta đều bó tay chịu trận.
Thấy Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa quay lại, ai nấy đều tiến lên chào đón. Đạo diễn liếc nhìn Mạnh Thiểu Du, ai cũng trông thấy dáng vẻ của cậu thanh niên này khi giữ lấy Miêu Nguyệt Tú, đều cho rằng đây là người có năng lực.
Đạo diễn chà xát tay, dò hỏi: "Ừm, đại sư ơi, từ lúc về Tần Bân cứ mê man bất tỉnh, đây là bị sao vậy? Cậu có biện pháp gì không...?"
Ông vừa mở miệng, những người khác cũng phóng ánh nhìn về phía này.
Sau khi trải qua một sự kiện không được khoa học cho lắm, mọi người trong ê-kíp cũng khá lúng túng khi đối mặt với Mạnh Thiểu Du. Như thể Đồ Long đao[1] trong truyền thuyết là có thật, họ nhìn Mạnh Thiểu Du mà chẳng khác nào đang nhìn di sản văn hóa phi vật thể...
Mạnh Thiểu Du cũng đã quen, cậu chỉ cười khan một tiếng rồi nói: "Ban nãy tôi hỏi rồi, cô bé kia chưa hạ cổ với Tần Bân. Chắc là anh ấy bị xông thuốc gì đó, ngủ thêm một lúc nữa sẽ tỉnh thôi."
Nghe cậu nói vậy, người trong ê-kíp chương trình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì chuyện của Tần Bân, lịch quay của ngày hôm ấy cũng không thể tiến hành.
Đạo diễn dứt khoát cho nghỉ một ngày, thế là Mạnh Thiểu Du lập tức bị cả đám người vây quanh.
Kẻ đầu têu là Hứa Ngưng, sau khi trải qua chuyện của Tần Bân, cô mới ngộ ra trên thế giới này thực sự có những chuyện phi khoa học, vậy là cô lấy điện thoại ra rồi nói với Mạnh Thiểu Du: "Ừm thì, cậu bạn nhỏ ơi, bọn mình thêm WeChat nhé? Về sau nếu gặp chuyện gì, tôi còn có thể xin cậu chỉ bảo..."
Có Hứa Ngưng mở lời, những người khác cũng sôi nổi hùa theo: "A đúng đúng! Tôi nữa anh bạn nhỏ ơi! Thêm bạn tốt đi!"
Chẳng biết tin hay không nhưng người nào người nấy đều cầm điện thoại bu lại. Mạnh Thiểu Du cũng không từ chối mà thêm bạn tốt với từng người một.
Tất cả mọi người đều ôm suy nghĩ giống nhau, tin hay không thì không biết, nhưng có vẻ như Mạnh Thiểu Du cũng có năng lực thực sự, thêm tí bạn tốt cũng không thiệt gì, nhỡ đâu gặp chuyện thật thì còn cứu được cái mạng!
Lời quá chừng luôn.
Thêm bạn tốt xong thì ai nấy đều rời đi, ấy vậy mà Hứa Ngưng vẫn còn nán lại ở một bên. Mạnh Thiểu Du cất di động vào, thấy cô vẫn còn ở đó, ánh mắt cậu lóe lên vẻ khó hiểu.
Hứa Ngưng ho nhẹ một tiếng, cô xáp lại gần rồi bẽn lẽn hỏi: "Cậu gì ơi, cậu giỏi vậy mà sao lại đi làm trợ lý cho thầy Dư thế?"
Mạnh Thiểu Du nghĩ nghĩ rồi trả lời đơn giản: "Tôi giúp thầy Dư một vài chuyện."
Thầy Dư không có trợ lý, cần người giúp lắm!
Hứa Ngưng gật gù, sau đó lại hỏi: "...Thế, có phải thầy Dư thay đổi nhiều như vậy là vì cậu không?"
Hả?
Câu hỏi này chạm đến điểm mù của Mạnh Thiểu Du, gương mặt cậu trưng ra vẻ khó hiểu.
Hứa Ngưng nhìn trái nhìn phải, khi thấy Dư Giang Hòa không ở gần đó, cô mới nói tiếp: "Trong giới ai mà chẳng biết thầy Dư coi trọng khoa học, anh ấy chúa ghét mấy chuyện tâm linh luôn. Nhưng cậu nhìn xem, bây giờ anh ấy không chỉ bắt đầu đọc sách liên quan đến huyền học, mà còn đi theo bọn mình để tìm mụ cỏ ma nữa..."
Ngẫm lại thì thấy anh thay đổi quá nhiều còn gì!
Hứa Ngưng càng nói càng thấy sai sai, ánh mắt đang nhìn Mạnh Thiểu Du cũng dần thay đổi, cô nói: "Không phải cậu và thầy Dư có quan hệ mờ ám gì đấy chứ?"
Mạnh Thiểu Du: ". . ." Đây là lối suy nghĩ kì lạ gì vậy?
Mạnh Thiểu Du nhìn Hứa Ngưng mà câm nín, cậu nói: "Cho dù có gì đó thật, với khả năng diễn xuất của thầy Dư, cô còn có thể nhìn ra được sao?"
Hứa Ngưng ngẫm lại thì thấy cũng đúng, đối với một thiên tài diễn xuất như thầy Dư, nếu thực sự thích ai thì làm sao có thể để người ngoài nhìn ra chứ!
Đúng lúc này Dư Giang Hòa lại trùng hợp bước đến, anh thoáng lia mắt sang họ rồi nói với Mạnh Thiểu Du: "Tần Bân tỉnh rồi, cậu có muốn đi xem không?"
Thế rồi anh kéo Mạnh Thiểu Du đi luôn, khiến Hứa Ngưng không kịp trở tay!
Nhìn hai người sóng vai đi cạnh nhau, Hứa Ngưng bỗng dưng bật thốt: "Ơ, không đúng! Cậu vẫn chưa trả lời là có quan hệ hay không mà!"
Tần Bân đánh một giấc đến giữa trưa, lúc tỉnh dậy thì thấy xung quanh toàn người là người.
Nhìn đám đông trước mặt mình, cậu ta thoáng ngây ra, đoạn cào cào tóc rồi hỏi: "Mọi người bu quanh tôi làm gì vậy? Hôm nay không ghi hình chương trình sao?"
Hứa Ngưng theo chân Mạnh Thiểu Du vào phòng, thấy Tần Bân đã tỉnh, cô thở phào một hơi rồi bảo: "Ông còn nói nữa, suýt chút nữa ông đã bị giữ lại làm phu nhân áp trại rồi đó!"
Dứt lời, cô tóm tắt lại chuyện Miêu Nguyệt Tú với cậu ta.
Tần Bân nghe xong thì choáng váng: "Có vụ này nữa hả? Tôi chỉ mới ngủ một giấc thôi mà! Bà không gạt tôi đó chứ? Hôm nay mọi người định quay cảnh chơi khăm ngoài lề à?"
Hứa Ngưng bĩu môi, nói: "Không tin thì ông hỏi người khác xem."
Tần Bân nhìn về phía những người khác. Tuy ê-kíp chương trình cảm thấy chuyện này hơi phi lý, nhưng họ vẫn gật đầu làm chứng cho Hứa Ngưng.
"Không thể nào... Tôi chỉ nhớ mình đang đi dạo ở bờ sông một lát, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi!" Tần Bân không khỏi xây xẩm.
Cậu ta ôm đầu ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhận ra mình chẳng nhớ được gì cả. Nhìn sắc mặt của những người khác, lại thấy họ không giống như đang giả vờ, cậu ta thầm giật mình.
Không thể nào...
Thấy sắc mặt của Tần Bân không được tốt, đạo diễn vỗ vỗ vai cậu ta rồi nói: "May mà có Thiểu Du, nếu không thì..."
Nhìn thoáng qua Mạnh Thiểu Du đang đứng một bên, Tần Bân mở lời đầy gian nan: "C-cảm ơn cậu."
Tần Bân tỉnh lại thì việc này cũng coi như kết thúc. Miêu Nguyệt Tú cũng không xuất hiện nữa, vậy nên việc ghi hình cho những ngày kế tiếp đều vô cùng suôn sẻ.
Cũng như thế, mọi người trong ê-kíp đều chọn cách quên đi sự kiện ngày hôm đó.
Dù họ có nhớ rõ thì cũng đâu có người nào tin, đúng không?
Sau cùng, khi ê-kíp chương trình chuẩn bị rời đi, Mạnh Thiểu Du mới bắt gặp Miêu Nguyệt Tú đứng nhìn theo họ từ một nơi không xa. Cậu nghĩ nghĩ, nói tài xế chờ một lát rồi bước lại.
Thấy cậu đi đến, Miêu Nguyệt Tú nói với vẻ mặt đầy cảnh giác: "Anh muốn làm gì?!"
Chắc không định đánh mình trước khi đi đó chứ?!
Mạnh Thiểu Du không biết cô bé đang nghĩ gì, cậu chỉ nói: "Mấy hôm trước tôi có mua cho em một món quà, chắc cũng sắp đến rồi, em nhớ kiểm tra và nhận hàng nhé."
Thế rồi cậu rời đi cùng mọi người.
Ba ngày sau, Miêu Nguyệt Tú nhận được một kiện hàng ở chỗ trưởng trại, mở ra thì thấy bên trong là trọn bộ "Năm năm ôn thi đại học, ba năm làm đề mô phỏng", trong gói hàng còn có lời nhắn.
Đọc sách nhiều lên, đừng để bị thất học nha ^_^
Miêu Nguyệt Tú: ". . ."
Móa nóa trứ! Nghe thấy không hả!! Móa nóa!!!
. . . . . .
Sau khi kết thúc việc ghi hình, hai người Mạnh Thiểu Du cũng trở về nhà.
Trong khoảng thời gian này, vì không có lịch trình nên Dư Giang Hòa dứt khoát ở lì trong nhà, khiến Mạnh Thiểu Du cũng phải nhốt mình trong nhà theo.
Nhưng không thể không thừa nhận, làm bạn cùng nhà với thầy Dư là một việc vô cùng thoải mái. Suy cho cùng, ngoại trừ đọc sách, xem kịch bản và tập thể hình hằng ngày thì thầy Dư cũng không có sở thích nào khác. Anh không kén ăn, cũng không phải kiểu người thích gây sự, đúng là một người bạn cùng nhà tuyệt vời.
Trái lại, Trương An Sinh thường xuyên nhắn tin cho cậu, ông ngỏ ý mình đang tìm trợ lý, mong đại sư Mạnh chịu khó trong khoảng thời gian này vân vân...
Mạnh Thiểu Du không thấy khó chịu với điều gì, ở chung một thời gian, cậu còn sợ thầy Dư khó chịu với cậu ấy chứ!
Vì thầy Dư luôn khiến người khác rất an tâm, ngoại trừ đôi lúc bị kéo đi đọc kịch bản cùng anh, phần lớn thời gian Mạnh Thiểu Du đều lướt Weibo.
Sau chuyện của Dịch Hạ, tài khoản Weibo mang tên "Tính Gì Mà Tính" cứ thế nổi danh trong cộng đồng fan. Đến khi Mạnh Thiểu Du đăng nhập lại, di động của cậu suýt thì chết đứng vì hàng loạt thông báo chất đống.
Bây giờ người hâm mộ của mọi thần tượng đều biết trên Weibo có một tên thầy đồng, mỗi lần cậu ta trồi lên là y như rằng có chuyện chẳng lành. Sau khi chứng kiến từng đợt rồi từng đợt người hâm mộ phát điên, những người khác cũng chỉ dám kính nhi viễn chi[2] đối với tên blogger này.
Có quỷ mới biết lần sau tới lượt ai sập nhà!
Nếu chỉ là không thể giật giải, hay phim không được khởi chiếu thì còn chấp nhận được, nhỡ đâu thần tượng biến thành một "ngôi sao sa ngã"[3] như Dịch Hạ, người hâm mộ như bọn họ biết trốn vào đâu mà khóc bây giờ!
Đương nhiên ngoài mặt tất cả mọi người đều tỏ vẻ tên thầy đồng này chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi, ai mà thèm tin mấy thứ mê tín dị đoan như thế này.
Thế nhưng trên thực tế, không biết có bao nhiêu người hâm mộ đã lặng lẽ ấn nút theo dõi cậu, thậm chí còn đặt cả thông báo đặc biệt.
Đừng hỏi, hỏi là nhục lắm.
Song, cũng có một số fan bám riết ở phần bình luận mà mắng chửi không tha!
↳ Nhìn qua cũng biết tên blogger này là tài khoản marketing, nhận tiền để nhắm vào nhà mình!
↳ Cút đi, cái thứ hám tiền dơ bẩn!!
↳ Giận tím người, chị bọn mình có tội tình gì mà lại bị một tài khoản marketing nhận tiền rồi hãm hại chứ...
Đọc được những bình luận này, Mạnh Thiểu Du dần dần biến thành một cái meme: Tàu điện ngầm, ông lão, di động. jpg[4].
Các fan chẳng quan tâm bạn có thực sự là nhà tiên tri hay không, dù có bói đúng kết quả đi chăng nữa, chỉ cần tài khoản "Tính Gì Mà Tính" này nhận xét tiêu cực về thần tượng của họ thì đã là tội đồ trong mắt họ rồi!!
Gì mà thần bói, gì mà tiên đoán chứ, đều là nhận tiền của đối thủ rồi chơi xấu nhà mình thôi!
". . ."
Mạnh Thiểu Du nghĩ nghĩ rồi vẽ một lá bùa, sau đó giơ di động lên chụp "tách" một cái.
【Tính Gì Mà Tính: Những người chửi thề trong khu bình luận của tôi đều sẽ bị nghiệp quật. [hình ảnh. jpg]】
Người qua đường: ? ? ? ?
Fan nhà khác: ? ? ? ?
Moá, tên này bị thần kinh à? Định giả danh thầy đồng thật luôn!
Bấy giờ khi Tính Gì Mà Tính đăng Weibo lên, không ít người lén lút theo dõi cậu lập tức nhận được thông báo, bọn họ vội vàng chạy đến thì đập ngay vào mắt là một lá bùa có nét chữ như gà bới!
↳ Ahihihi: Điên thật, tạo ra nhân cách thầy đồng cho chính mình thật luôn? Vẽ cái bùa quỷ gì đây trời? Sao không tự giữ lại mà dùng luôn đi! Cái tên thất đức này, nói mày nhận tiền bôi đen người khác thì sai chỗ nào chứ?!
—
Hết chương 16.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip