• Chương 17 •

Ngài thấy tư thế xin lỗi như này đã chuẩn chưa ạ?

"Cái thứ ba que xỏ lá!" Lâm Miểu nhìn bài đăng Weibo kia mà mắng mỏ. Thân là người hâm mộ của Lâm Mịch Hạ, cô chúa ghét tên blogger này!

Ban đầu chính hắn ta bịa đặt vô căn cứ trước, khơi mào trận chiến trong cộng đồng fan xong thì lặn đâu mất tiêu! Nếu đây không phải nguồn cơn của tội ác thì là gì?

Nếu hắn ta không mở miệng bêu rếu trước, bây giờ fandom của bọn cô đã không bị người ta cười vào mặt đến mức này!

Cũng vì lẽ đó, các fan của Lâm Mịch Hạ hận tên blogger này đến tận xương tủy, thậm chí họ còn hợp lại thành một nhóm khống bình[1] tự phát, ngày nào cũng nhục mạ Tính Gì Mà Tính trong phần bình luận của hắn ta!

Lâm Miểu là một trong những người lập ra nhóm khống bình, hằng ngày mỗi khi lên cơn khó ở, cô đều sẽ mở tài khoản phụ lên rồi để lại bình luận chửi rủa dưới bài đăng Weibo.

Kết quả là hôm nay Tính Gì Mà Tính đột nhiên đăng Weibo, còn đính kèm một tấm ảnh chụp bùa.

Lâm Miểu nghía qua một cái, tên này thực sự định bám riết lấy hình tượng thầy đồng hả?

Sau khi chụp ảnh lại rồi gửi vào group chat của nhóm khống bình, cô còn đầu têu để lại bình luận!

Kế đó cô lại quay về nhóm rồi nói: "Các chị em, nhìn qua là biết thằng này lại muốn ké fame rồi. Trước đây để nó đoán mò được vài lần nên nó càng được đà, nhất định chúng ta phải chửi cho nó tỉnh ra mới được! Phải cho nó biết không phải fame gì cũng có thể ké!"

Lâm Miểu vừa nhắn xong câu này, rất nhanh sau đó trong nhóm đã có người hưởng ứng.

Một nhóm lớn gồm mấy trăm người hăng hái nhào đến phần bình luận, chỉ trong chốc lát, nơi ấy đã sặc mùi hỗn loạn, ngập ngụa trong tiếng mắng chửi.

Nhưng rồi cũng có người qua đường yếu ớt lên tiếng: "Mấy người mạt sát cậu blogger này vẫn chưa đủ à? Cứng đầu thật chứ..."

Bọn Lâm Miểu cóc thèm quan tâm người qua đường nghĩ gì, thậm chí họ còn định mắng người qua đường bị mù nên mới không nhìn rõ bản chất sự việc!

Mạnh Thiểu Du không ngờ mình còn có cả "anti", cậu đọc từng câu trong phần bình luận, bấm ngón tay tính toán...

Giỏi lắm, còn chưa đến hai mươi tuổi nữa.

Thế nhưng việc bọn họ còn nhỏ lại là chuyện khác, Mạnh Thiểu Du cũng không có kiên nhẫn để dỗ dành trẻ con, thấy những người này vẫn chưa chịu tém lại, cậu bèn đăng thêm một cái Weibo nữa.

Tính Gì Mà Tính: Tôi nói rồi, những ai mắng tôi đều sẽ bị nghiệp quật cả đấy ^_^.】

Đăng xong, Mạnh Thiểu Du cứ thế tắt điện thoại.

Lá bùa mà cậu vẽ là phiên bản cải tiến của bùa tịnh ngôn[2], là loại bùa mà đệ tử của đạo gia phải học khi mới nhập môn. Suy cho cùng người cũng đâu phải thánh, dù có là đệ tử của đạo gia thì cũng sẽ có lúc nói bậy.

Khi đạt đến một mức độ nhất định, bùa tịnh ngôn có thể loại bỏ khẩu nghiệp, mà lá bùa cậu đã cải tiến còn có thể áp dụng với người thường.

Dưới tác dụng của bùa tịnh ngôn phiên bản cải thiện, những người mắng chửi thô tục trong khu bình luận của cậu ắt sẽ gặp xui xẻo trong vài ngày.

Đây còn là khoá học miễn phí dạy bọn họ làm người, không thì sau này làm sao đối mặt với sự khắc nghiệt của xã hội được. Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng, sau đó cũng không xem điện thoại nữa.

Ngặt nỗi mấy fan trên mạng lại không thể buông tha cho Mạnh Thiểu Du một cách dễ dàng. Hôm nay Tính Gì Mà Tính năng nổ như thế, vậy thì bọn họ cũng không thể nương tay!

Lâm Miểu và những người bạn đấu tranh anh dũng, mãi đến khi cả hai khu bình luận đều bị bọn họ chiếm cứ, người qua đường bấm vào chỉ biết cậu blogger này là một tài khoản marketing, lúc này bọn họ mới cảm thấy thỏa mãn mà bỏ đi.

Trong nhóm, Lâm Miểu tự hào tuyên bố: "Hôm nay cũng là một ngày chúng ta dạy nó cách làm người!"

"Chị Tam Thủy[3] đã phán là chỉ có chuẩn! Hôm nay bọn mình chửi đến mức nó phải tự kỉ luôn!"

"Nó cũng chỉ biết xàm ngôn trên mạng thôi mà, hôm nay dạy nó cách làm người ahahahaha."

Nhưng rồi cũng có một bạn nữ yếu ớt nói: "Cơ mà, có vẻ lá bùa mà anh ta vẽ không phải vẽ bậy đâu... Hơn nữa bọn mình mắng anh ta lâu như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?

Lâm Miểu đang lướt qua các bình luận thì nhíu mày khi nghe thấy câu nói này, cô là người đầu tiên nhảy ra chất vấn: "Không lẽ bạn nghĩ nó nói thật hả?! Ý bạn là bọn mình nên thất thểu chạy đi xin lỗi hay gì?"

"Bạn có vấn đề à! Nhìn là biết nó hám fame rồi, thế mà bạn còn để nó dắt mũi!"

"Còn tin lá bùa xấu quắc của nó có thể khiến người khác gặp xui xẻo nữa chứ? Tôi cũng phải cười ha hả luôn, mới có một câu mà bạn đã sợ như vậy rồi, tình cảm của bạn dành cho chị đẹp cũng chỉ đến thế mà thôi!"

Lâm Miểu gõ chữ cộc cộc, cô chỉ nói có vài câu mà người kia đã phải á khẩu!

Sau khi thấy mọi người trong nhóm đều hùa theo mình, bạn nữ kia thì không cãi gì được, chỉ có thể lặng lẽ tắt mic, Lâm Miểu vô cùng đắc ý tắt nhóm chat đi.

Còn cái thứ gọi là bùa kia ấy hả?

Ôi, chỉ có mấy đứa ngu mới tin là thật.

Lâm Miểu chửi xong thì cũng nguôi giận, cô bèn bật một trò chơi mà mình đang cày lên.

Đây là một trò chơi quay thưởng đang nổi trong thời gian gần đây, trò chơi vừa cho ra mắt một hoạt động mới, trong ao rút thẻ có một nhân vật SSR[4] giới hạn, Lâm Miểu đã tích sẵn tiền rồi, chỉ còn chờ mang nhân vật này về nhà mà thôi!

Tỉ lệ trúng thưởng của trò chơi này rất cao, quay 80 lần đảm bảo trúng một nhân vật, lần này Lâm Miểu đã chuẩn bị tận 100 lần quay...

"Cho dù không thể một phát trúng ngay, nhưng quay nhiều vẫn có thể bốc được mà nhỉ..." Lâm Miểu nói thầm một câu.

Bắt đầu rút!

Ngặt nỗi, lần đầu tiên không có.

Lần thứ hai, không có!

Lần thứ ba, vẫn không có!

. . . . . .

Cuối cùng sau khi quay xong 100 lần, Lâm Miểu vẫn không thể rút được nhân vật nọ. Không ngờ thẻ SSR mà cô rút được sau 80 lần lại là một nhân vật mà cô đã tăng đủ cấp rồi!!

Đậu xanh rau má?!!

Hôm nay xui xẻo vậy sao?! Lâm Miểu trợn mắt, cô nhìn hình ảnh trong trò chơi mà không thể tin nổi.

Không hiểu sao, Lâm Miểu lại nhớ đến lá bùa mà tên thầy đồng kia đăng lên Weibo hôm nay. Sau đó cô lại đâm bực trong lòng, tui không tin lá bùa mà tên bịp bợm kia vẽ lại có tác dụng đâu!!

Chắc chắn đây là vấn đề về xác suất!

Thế là Lâm Miểu lại giận dữ rút thêm 80 lần nữa!

Không có! Vẫn là nhân vật kia!

Lần thứ ba rút 80 lượt, vẫn không có!

Đến lần nạp tiền thứ năm, khi trông thấy thông báo "số dư không đủ", Lâm Miểu mới tắt trò chơi đi với sắc mặt tái nhợt.

Mấy ngày sau đó, Lâm Miểu liên tục gặp phải vô số chuyện đen đủi.

Khi xếp hàng mua bữa sáng, đến lượt cô thì đồ ăn đã không còn. Khi đang đi trên đường, cô lỡ chân đạp phải phân chó. Khi đi học, cô lại bị thầy cô kiểm tra đúng bài mình chưa thuộc!

Số lần càng nhiều, mọi người xung quanh Lâm Miểu cũng bắt đầu cảm thấy kì lạ, họ khó hiểu nói: "Miểu Miểu, sao tớ có cảm giác gần đây cậu xui xẻo quá vậy?"

Lâm Miểu không lên tiếng trả lời mà chỉ dè dặt nhìn con đường phía trước. Dạo này trên đường về nhà cô luôn phải cẩn thận hơn, chỉ sợ giây tiếp theo xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Thấy cô không ừ hử gì, những người đi cùng lại chuyển sang một đề tài khác: "Mà này, cái tên thầy đồng trên Weibo đó lợi hại lắm hả?"

"Không rõ, dù sao cũng đâu có ai đứng ra chứng thực. Lá bùa mà tên đó đăng lên là bùa gì vậy nhỉ, chả biết có tác dụng không?"

"Tớ có thấy người ta thảo luận ở chỗ khác, họ nói là bùa tịnh ngôn, cơ mà cũng không giống lắm... Cậu thấy sao hả Miểu Miểu? Không phải trước đây cậu ghét tên đó lắm à?"

Những người về nhà cùng Lâm Miểu đều biết cô rất coi thường "Tính Gì Mà Tính", nhưng họ nào biết thật ra Lâm Miểu đã mở tài khoản phụ, lâu nay vẫn luôn làm loạn dưới Weibo của đối phương.

Nghe thấy câu hỏi, suy nghĩ của Lâm Miểu dần trở nên hỗn loạn, cô nhíu mày nói: "Đừng nói nữa! Tớ không biết!"

Thế nhưng trong lòng cô lại có chút bất an, chẳng lẽ là do lá bùa kia thật sao...

Thấy dáng vẻ thất thần của cô, các bạn học đều bĩu môi nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Trong lòng Lâm Miểu có vướng bận nên nói thẳng: "Hôm nay tớ về trước... Lần sau lại đi cùng nhau nhé!"

Thế rồi cô chạy vội về nhà, lấy điện thoại dự phòng của mình ra rồi bật group chat của nhóm khống bình lên.

Phần lớn những người trong nhóm đều là học sinh, bình thường nhóm khá yên tĩnh, đợi đến khi tan học mới sôi động hẳn lên.

"Hôm nay đi học, giáo viên chủ nhiệm kiểm tra bất ngờ, tui hẻo luôn, chưa có ôn tập gì hết trơn..."

"Còn phải nói, hôm qua tui không có học thuộc từ, cuối cùng bị gọi lên viết chính tả nè..."

"Tui cũng dị tui cũng dị, gần đây xui thật sự á, cứ gặp chuyện gì đâu không, phiền muốn chết!"

Lâm Miểu càng đọc càng sợ, cô nhận ra dù ít hay nhiều thì gần đây mọi người trong nhóm đều gặp phải mấy chuyện xui xẻo!

Nếu chỉ một hai người thì còn có thể coi là trùng hợp, thế nhưng cả nhóm đều như vậy, thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Đúng lúc này, bạn nữ vẫn luôn im hơi lặng tiếng bấy lâu nay lại mở lời.

"Đột nhiên mọi người đều gặp chuyện xui xẻo, thật sự là trùng hợp sao?"

Cô vừa mở lời thì cả nhóm cũng nín thinh.

Cũng không phải họ không cảm nhận được, chỉ là không ai chịu thừa nhận mà thôi. Sau khi bị vạch trần, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.

Bạn nữ kia lại nói tiếp: "Thật ra mọi người đều phát hiện rồi đúng không, có lẽ lá bùa mà đạo sĩ kia đăng lên thật sự có tác dụng."

"Bạn có thể phân tích như thế, vậy bạn có biết cách nào để giải quyết không?" Có người không kìm được hỏi, suy cho cùng chẳng ai muốn bản thân phải xui xẻo cả đời.

"Có chứ, xóa bình luận và xin lỗi thôi."

Ngay tức khắc, cả nhóm lại tiếp tục im lặng.

Bạn nữ nọ cũng không cần mọi người hưởng ứng, cuối cùng cô nói: "Mấy hôm nay mình suy nghĩ rất nhiều, tại sao chúng ta lại bám riết lấy một người không tha chứ, chẳng lẽ mắng anh ta thì giải quyết được vấn đề gì à? Mình rất thích thần tượng của mình, nhưng vì thần tượng mà đuổi theo chửi rủa một người qua đường lâu như vậy, mình nghĩ sao cũng thấy không đúng. Mình không biết các bạn nghĩ thế nào, nhưng mình sẽ không làm như vậy nữa."

Sau đó Lâm Miểu nhận được thông báo rằng cô đã rời nhóm.

Nhìn tin nhắn cuối cùng mà cô bạn kia gửi lên trong nhóm, cuối cùng Lâm Miểu lại phiền lòng mà tắt nhóm chat đi.

Nhưng rồi đến nửa đêm, Lâm Miểu vẫn không kiềm lòng được mà đăng nhập vào tài khoản phụ cô chuyên dùng để mắng chửi.

Cô nhấn vào lịch sử bình luận, rà theo mốc thời gian rồi lần lượt xóa đi từng bình luận.

Sau đó cô nhận ra, trong lúc mình xóa bình luận thì số lượng bài viết trong khu bình luận cũng đồng thời giảm bớt. Những người khác cũng đang đi xóa bình luận.

Nhìn kĩ lại lần nữa, không phải toàn là đồng bọn trong nhóm đó à?

Lâm Miểu: ". . ."

Tuy không có tin nhắn nào hiện lên trong nhóm khống bình, thế nhưng bình luận dưới Weibo của Tính Gì Mà Tính cứ liên tục giảm xuống.

Lâm Miểu ôm tâm trạng vi diệu mà xóa đi tất cả các bình luận.

Kế đó, một tin nhắn hiện lên trong nhóm khống bình.

Trưởng nhóm lên tiếng một cách yếu ớt: "...Bọn mình có nên lập nhóm đi xin lỗi không?"

Lâm Miểu nhướng mày, đánh chữ đầy phẫn nộ: "Nên! Không đi xin lỗi thì làm sao người ta thấy được thành ý của chúng ta!!"

Mọi người trong nhóm: ". . ."

Sao lại dùng giọng điệu hùng hổ để nói ra mấy câu hèn thế chứ lị.

Ngày hôm sau, một bài Weibo dài với mục đích xin lỗi tập thể đột nhiên được lan truyền trên mạng.

Một nhóm khống bình lớn gồm cả trăm người, từ quản trị viên cho đến những người bình thường trong nhóm, chợt đứng ra xin lỗi cậu blogger đã bị họ săn đuổi suốt thời gian qua!

Trong bài đăng Weibo rất dài đó, họ dùng lời lẽ đầy chân thành và tha thiết để kiểm điểm lại những ngôn từ trong quá khứ của bản thân.

Gọi là trượt quỳ xuống để xin lỗi cũng không phải nói quá!

Ngay khi bài Weibo dài vừa được đăng tải, toàn bộ cõi mạng đã lập tức vỡ trận!

Các cư dân mạng ráo riết chạy đến hóng hớt dưới Weibo của Tính Gì Mà Tính. Hệt như những gì bài Weibo nọ đã trình bày, họ phát hiện ra tất cả các bình luận nhục mạ đều đã được xóa sạch sẽ!

Ai mà trâu bò dữ vậy trời?! Có thể trị được mấy anh hùng bàn phím trong cộng đồng fan một cách triệt để luôn?!

Ngoài bài đăng Weibo siêu dài này ra, nhiều người khác từng mắng Tính Gì Mà Tính cũng hăng hái đăng Weibo xin lỗi, các bài đăng mang đủ thể loại và phong cách, thậm chí còn có ý ganh đua với nhau, chỉ thiếu điều hỏi một câu —

"Đại nhân, ngài thấy tư thế xin lỗi của tôi đã chuẩn chưa ạ?"

Hết chương 17.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip