Chương 59: Khám phá bí ẩn phía Bắc Tây Tạng (2)


Mày làm chó cho tao được không?

Vệ Tuân hít thở nhẹ, bình tĩnh đối mặt với con thú hoang sau ghế xe việt dã.

Những nhà thám hiểm giàu kinh nghiệm nói rằng, nếu không may gặp thú hoang trong tự nhiên, điều tối kỵ là hoảng loạn, đặc biệt là không được quay người bỏ chạy, nếu không rất dễ kích thích bản năng săn mồi của thú hoang. Nếu có thể, hãy cố gắng phồng quần áo lên, khiến bản thân trông to lớn và mạnh mẽ hơn.

Thú hoang rất giỏi sinh tồn, chúng sẽ cân nhắc và từ bỏ con mồi có vẻ mạnh.

Con báo tuyết này thực sự quá lớn. Trong bóng râm, nó có màu bạc trắng, ria mép dài, đầu có những đốm đen hình tròn đan xen, ngực màu bạc trắng thuần khiết, bụng có vẻ lốm đốm màu bạc, đẹp đẽ và quý phái. Vì khoảng cách quá gần, Vệ Tuân chỉ có thể nhìn thấy nửa thân trên của báo tuyết.

Báo tuyết không hề sợ hãi khi Vệ Tuân đột ngột quay đầu lại, nó chỉ ngẩng đầu lên rồi tiến lại gần, tỉ mỉ ngửi hơi thở của cậu. Hơi thở nóng rực phả vào cổ Vệ Tuân, khiến làn da nhạy cảm ở đó nổi da gà. Những sợi ria mép màu bạc trắng gần như chạm vào cằm cậu. Cảm giác như ngay sau đó báo tuyết sẽ cắn đứt cổ họng cậu, hút lấy dòng máu nóng của con mồi.

Báo tuyết là động vật được bảo vệ cấp quốc gia và là động vật nguy cấp quốc tế. Vệ Tuân chưa bao giờ tiếp xúc với tinh linh tuyết này, nhưng khó ai có thể cưỡng lại sức quyến rũ và sự nguy hiểm của loài mèo lớn này. Vệ Tuân cảm thấy hơi thở gấp gáp vì cảm giác kích thích nguy hiểm ấy. Cậu nheo mắt lại, tay phải giấu sau lưng rút dao leo núi ra, đồng thời ngẩng cổ lên, để lộ phần cổ họng yếu ớt, mặc cho báo tuyết ngửi ngửi.

Báo tuyết có vẻ rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cậu, đôi tai hình bán nguyệt linh hoạt hơi nghiêng, đầu rời khỏi cổ Vệ Tuân, di chuyển xuống dưới, bắt đầu ngửi vai và xương quai xanh của cậu. Vệ Tuân mặc cho báo tuyết ngửi tới ngửi lui, tay phải vẫn giấu sau lưng, không rút dao ra, mà thích thú quan sát con báo xinh đẹp này.

Sao lại có một con báo tuyết trong xe việt dã? Đây vẫn là trong hành trình sao?

Vệ Tuân giơ tay lên, thử chậm rãi vươn tay về phía báo tuyết. Báo tuyết nhìn cậu, cậu có thể nhìn gần đôi mắt đỏ thẫm của nó. Mắt báo tuyết bình thường có màu xanh lam hoặc vàng lục, nhưng mắt con báo tuyết này lại có màu đỏ tươi, sát khí tỏa ra, hoàn toàn không che giấu hung bạo. Trông nó không bình thường chút nào.

Là nhiệm vụ đặc biệt, nhiệm vụ ẩn?

Vệ Tuân nhớ hành trình có khu vực không người Khương Đường, mà khu bảo tồn thiên nhiên Khương Đường đúng là nơi sinh sống của báo tuyết. Tại sao con báo tuyết này không bị nhốt trong lồng sắt?

Hịt ——

Báo tuyết thờ ơ ngửi mu bàn tay Vệ Tuân, chóp mũi lạnh lẽo gần như chạm vào da cậu. Nó có vẻ không hứng thú với chỗ này, sự chú ý chuyển sang vai Vệ Tuân. Nó giơ vuốt lớn, định cào áo khoác chống gió của Vệ Tuân. Vuốt báo tuyết rất lớn, to hơn cả tay người bình thường, sức mạnh cũng rất lớn.

Cổ Vệ Tuân ngứa ran, cậu thử đặt tay lên vuốt lớn chắc nịch của báo tuyết, nhưng lại bị hất văng. Báo tuyết nhe răng ra oai, tai theo đó mà dựng đứng cảnh giác, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm trọng, nhưng trước sau không có tư thế tấn công.

"Được rồi, tôi không động đậy."

Vệ Tuân bị hơi thở của báo tuyết phả vào mặt, cậu xòe tay ra, biểu thị mình vô hại: "Muốn làm gì thế?"

Con báo tuyết này có thể là người không?

Vệ Tuân không phải đang suy nghĩ kỳ lạ, cậu có danh hiệu "Tâm hoang dã", có thể biến thành động vật hoang dã, người khác cũng có thể làm được.

Con báo tuyết này rốt cuộc là động vật hoang dã thực sự, hay là "đồng đội" của cậu?

Báo tuyết không trả lời, nó nhìn chằm chằm Vệ Tuân một lúc, có vẻ như xác nhận con mồi đã bị dọa sợ, sẽ không quậy phá. Nó lại tiến tới, lần này nó nghiêng đầu lớn, ghé vào sát vai Vệ Tuân, kiên quyết muốn cắn xé áo khoác gió của cậu. Nhưng ngay lúc đó, báo tuyết đột nhiên dựng tai lên, sau đó bóng dáng nó biến mất ngay lập tức.

"Hít hít."

Tiếng thở dốc thứ hai đột ngột xuất hiện trong xe việt dã, Vệ Tuân quay người lại, thấy rằng ngoài cậu ra, trên ghế xe việt dã vốn không có ai, đột nhiên có thêm ba người, hai nam một nữ.

Họ đều đang trong trạng thái bất tỉnh, thở dốc, tròng mắt chuyển động không ngừng dưới mí mắt, như thể vẫn còn bị bóng đè làm cho hoảng loạn. Vệ Tuân chắc chắn rằng họ đột nhiên xuất hiện trên xe.

Người mới?

Vệ Tuân thong thả chỉnh lại cổ áo bị báo tuyết làm xộc xệch, cất dao leo núi đi. Khi ba người kia xuất hiện, tiếng nhắc nhở của nhà trọ mới vang lên.

【Nhiệm vụ du khách mới.】

【Tên nhiệm vụ: Thắt chặt dây an toàn.】

【Cấp độ nhiệm vụ: Đơn giản.】

【Mô tả nhiệm vụ: Dây an toàn là dây sinh mệnh, đi du lịch nhất định phải nhớ thắt chặt dây an toàn mọi lúc, nếu không rất có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!】

【Phần thưởng: 10 điểm.】

"Hô!"

Tiếng nhắc nhở của nhà trọ khiến ba người kia tỉnh giấc ngay lập tức, xe việt dã trở nên hỗn loạn. Người thì theo bản năng muốn đứng dậy rồi đập đầu, người thì hoảng hốt nhìn xung quanh, người thì như tượng đá ngồi ngây ra tại chỗ, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Vệ Tuân ghi nhớ tất cả hành động của họ, dựa vào trang phục và hành động trên người họ, phỏng đoán sơ bộ về cuộc sống và thân phận của họ trong thế giới thực. Cậu tiên tay hoàn thành nhiệm vụ thắt dây an toàn.

"Vị tiên sinh này, anh, chào anh."

Tiếng "cạch" của dây an toàn thu hút chú ý của người phụ nữ bên cạnh. Cô trông khoảng hơn hai mươi tuổi, còn rất trẻ, nhưng hốc mắt thâm quầng, khuôn mặt mệt mỏi. Dẫu vậy, cô lại là người đầu tiên bình tĩnh sau cơn hoảng loạn, cố gắng bắt chuyện với Vệ Tuân.

Đặc biệt là khi thấy Vệ Tuân mặc trang phục du lịch, giọng nói của cô ta càng thêm phần cẩn trọng và dè dặt.

"Đây là nhà trọ Kinh Dị Toàn Cầu sao?"

"Chính xác thì, chúng ta đang ở trong chuyến du lịch."

Vệ Tuân mỉm cười với cô ta. Nụ cười của cậu rất cuốn hút, khiến người ta an tâm. Người phụ nữ cũng theo bản năng mỉm cười, sự đề phòng theo đó mà giảm bớt đôi chút.

"Đệt mẹ, giấc mơ này lại là thật hả?"

Chàng trai trước mặt kinh hãi thất thanh nói, cậu ta không quá trầm ổn, có chút lúc kinh lúc rống, thoạt nhìn vẫn còn là sinh viên. Nhìn qua gia cảnh hẳn là không tồi, lớn lên rất cao, vừa rồi chính là hắn đột nhiên đứng dậy đụng vào trần xe, hiện tại còn vẻ mặt thống khổ che đầu.

"Anh là người có kinh nghiệm trong chuyến du lịch này sao?"

Giọng nói cuối cùng vang lên khá non nớt, là một thiếu niên 13-14 tuổi, nhưng lại là người tỉnh táo nhất trong số họ. Vệ Tuân nghe thấy tiếng thở hồng hộc, cúi đầu thì thấy thiếu niên đang ôm chặt đầu một con chó lông vàng lớn, đôi mắt không có tiêu cự.

Là người mù.

"Đại ca, à không, tiên sinh, anh là người có kinh nghiệm trong chuyến du lịch này sao?!"

Đôi mắt chàng trai lập tức sáng lên, ghé lưng ghế nhìn Vệ Tuân đầy mong chờ, giống như chó lớn vẫy đuôi, nói một tràng:

"Anh, em tên Phỉ Nhạc Chí, thân thể khoẻ mạnh am hiểu chạy bộ, du lịch trong ngoài nước nhiều, có thể làm bình dưỡng khí cũng có thể xách đồ ăn, chỉ đâu đánh đó tuyệt đối không có chút ý đồ riêng nào."

Phỉ Nhạc Chí nói một hơi xong, mắt sáng long lanh, tràn ngập ánh mắt thành khẩn 'Anh dẫn dắt em đi'.

Thấy cậu ta như vậy, người phụ nữ cũng tự giới thiệu: "Tôi là Ân Bạch Đào, là nghiên cứu sinh, học y. Thể lực của tôi cũng rất tốt, trước đây từng đi nhiều nơi, chưa đến Tây Tạng, nhưng Tân Cương và Nội Mông Cổ thì đã đi qua."

"Không không không, tôi không phải người từng trải."

Vệ Tuân bất đắc dĩ cười, cậu tháo khăn trùm đầu ma thuật che nửa khuôn mặt dưới, lộ ra toàn bộ khuôn mặt: "Các người cũng vì nguyện vọng mà được chọn vào nhà trọ sao?"

"Đúng vậy, em hy vọng có thể tìm thấy giá trị của bản thân."

Phỉ Nhạc Chí nói, sau khi Vệ Tuân lộ mặt, cậu thanh niên nhìn chằm chằm vài lần, thành thật nói ra một câu đậm chất Versailles:

"Việc thừa kế gia nghiệp có anh trai lo, bố mẹ cũng không quản em nhiều, cứ tiêu tiền mãi cũng chán. Em luôn nghĩ mình nên làm gì trong cuộc đời này, nghĩ mãi thì có người nói trong đầu em rằng, bạn có muốn tìm thấy giá trị nhân sinh đích thực của mình, trải nghiệm cuộc đời khác không —— em tưởng là mơ, trong mơ thì đương nhiên đồng ý rồi, sau đó em đến đây luôn."

Ân Bạch Đào lộ ra ánh mắt có chút không đành lòng nhìn thẳng, sau đó nói đơn giản: "Mẹ tôi ung thư giai đoạn cuối, bố tôi tàn tật cấp độ hai, tôi hy vọng bố mẹ có thể khỏe lại."

Dừng một chút, cô nói: "Tôi bị kéo vào đây khi đang đi đưa cơm cho mẹ."

Cô giơ tay lên, trong tay là một hộp cơm kim loại ba tầng.

"Từ Dương, mười lăm tuổi, hy vọng có đôi mắt bình thường. Trước khi vào chuyến du lịch em và Đa Đa đang đi dạo trong công viên."

Thiếu niên dắt chó dẫn đường nói, con chó lông vàng rất ngoan, dù đến nơi xa lạ cũng không sủa, mà cảnh giác canh giữ bên cạnh chủ nhân nhỏ bé.

"Vệ Tuân, người nhà tôi mất tích, tôi hy vọng có thể tìm được họ."

Vệ Tuân nói, gõ ngón tay lên kính bảo hộ: "Như mọi người thấy, tôi bị kéo vào đây khi đang đi du lịch."

"Vệ Tuân..."

Ân Bạch Đào nhìn kỹ mặt cậu, ngập ngừng hỏi: "Là Vệ Tuân có chữ Tuân ba chấm thủy sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy, có phải anh đang học tiến sĩ tâm lý lâm sàng ở Đại học Hồng Kông không?"

"Cô là..."

Nụ cười của Vệ Tuân thêm phần nghi hoặc, sau đó cậu thấy Ân Bạch Đào thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng cảnh giác, nụ cười trên mặt càng chân thành hơn.

"Học trưởng Vệ, tôi cũng học tâm lý lâm sàng ở Đại học Hồng Kông, thầy Trần vẫn thường nhắc đến anh đấy."

Chuyên ngành tâm lý lâm sàng của Đại học Hồng Kông có tính cạnh tranh cực kỳ khốc liệt. Ngay cả sinh viên tốt nghiệp chính quy khoa tâm lý học của Đại học Hồng Kông cũng chỉ có một hoặc hai người có thể trực tiếp vào học thạc sĩ tâm lý lâm sàng, còn sinh viên không phải người bản địa thì cơ bản không được xem xét. Trong truyền thuyết, từng có một sinh viên đại lục trúng tuyển, nhưng thân phận của anh ta rất thần bí, phần lớn mọi người đều cho rằng đó chỉ là truyền thuyết.

Giáo sư Trần mà Ân Bạch Đào nhắc đến, vừa hay từng dạy vị sinh viên đại lục "trong truyền thuyết" kia. Vì vậy, Ân Bạch Đào mới tình cờ nhìn thấy ảnh chụp chung của học trưởng và giáo sư.

"Lâu lắm rồi không đến thăm thầy Trần."

Vệ Tuân ôn hòa nói, trong mắt có chút hồi ức.

"Đó là chuyện rất lâu về trước."

Đó là khi Vệ Tuân mười lăm tuổi, sau khi ba mẹ mất tích, cậu sống cùng anh trai. Lúc đó, cậu đã có chút khuynh hướng tự làm hại bản thân và theo đuổi kích thích. Sau này bị Vệ Tuyết Trần phát hiện, sau khi bị quở trách một trận, anh trai cho rằng không thể để cậu rảnh rỗi nữa. Vừa hay lúc đó tình trạng cơ thể của Vệ Tuân còn ổn định, nên dứt khoát đưa cậu đến Đại học Hồng Kông học.

Sức khoẻ Vệ Tuân yếu, nhưng trí tuệ hơn người. Khi ấy, cậu nhuộm tóc đen, đeo kính áp tròng đen, trông nhỏ con hơn các bạn cùng trang lứa, nhưng thành tích luôn dẫn đầu. Ngành tâm lý lâm sàng là anh trai chọn cho Vệ Tuân, cậu cũng thấy hứng thú. Chuyện cậu thi đậu tiến sĩ, hay quãng thời gian ở đại học là một phần ký ức khó quên của cậu.

Ngoại trừ những năm tháng thơ ấu sống cùng anh trai, và sau khi sức khỏe ngày càng suy yếu, Vệ Tuân không còn nhuộm tóc, giữ lại màu tóc tự nhiên. Hầu hết thời gian trước kia, cậu đều có mái tóc đen và đôi mắt đen, ba mẹ và anh trai bảo vệ cậu rất kỹ, ít người biết cậu mắc chứng bạch tạng.

"Em cũng quen biết anh Vệ!"

Phỉ Nhạc Chí vội vàng kết giao, ngây ngô cười: "Bố em đã khen anh Vệ và anh trai của anh rất nhiều lần, nói rằng nếu..."

Nếu Vệ Tuyết Trần không mất tích, thì mười mấy năm nữa, Vệ gia chắc chắn sẽ đứng vững trong giới kinh doanh. Phỉ Nhạc Chí thức thời nuốt lời này xuống, làm gì có chuyện kết thân mà lại chọc vào nỗi đau của người ta. Tính cách cậu ta thoải mái, người nhà cơ bản là nuôi thả, nhưng từ nhỏ sống trong cái vòng đó, khả năng quan sát gần như là bẩm sinh.

Vệ Tuân cũng chú ý đến ánh mắt lén nhìn đầy rối rắm của Phỉ Nhạc Chí. Phỉ gia có tiếng tăm trong giới kinh doanh, nếu Phỉ Nhạc Chí thực sự là người của Phỉ gia, chắc hẳn cũng biết đến Vệ gia. Đặc biệt là Vệ gia được anh trai cậu gầy dựng, tin tức anh trai mất tích năm đó gây xôn xao dư luận. Lúc đó, mọi người đều cho rằng "Chủ tịch Vệ nhỏ" ốm yếu sẽ đứng ra gánh vác gia nghiệp.

Vệ Tuân không mấy quan tâm đến những chuyện này, cũng không buồn bận tâm đến mớ quan hệ rối rắm kia. Cậu biết anh trai mình đã sớm có sự chuẩn bị, thậm chí còn gửi một khoản tiền lớn vào ngân hàng Thụy Sĩ cho cậu, như thể anh trai đã lường trước được việc sẽ mất tích và đã chuẩn bị mọi thứ.

Vệ Tuân không quan tâm liệu cha của Phỉ Nhạc Chí có thực sự khen cậu hay không. Điều quan trọng là giữa họ có mối liên hệ, giúp quan hệ lúc này trở nên gần gũi hơn. Vệ Tuân bắt đầu ngẫm nghĩ.

Lần này, ngoài cậu ra, có tổng cộng ba người mới tham gia hành trình. Và hai phần ba trong số họ có liên quan đến cậu.

Là trùng hợp ngẫu nhiên, hay nhà trọ lựa chọn có chủ ý?

Nhà trọ dường như thích chọn những người có mối liên hệ với nhau, ví dụ như Úc Hòa An và Úc Hòa Tuệ, Úc Hòa An và An Tuyết Phong dường như quen biết nhau ngoài đời thực, Hầu Phi Hổ và Triệu Hoành Đồ cũng có giao tình ngoài đời.

Và "Đạo Sĩ Mao Sơn", người bạn trên mạng của Vệ Tuân ngoài đời thực, rất có thể cũng là người của nhà trọ. Hơn nữa, người này rất ưu tú.

Chưa kể đến danh hiệu, Phỉ Nhạc Chí cao lớn, có cớ bắp đẹp do tập gym, chỉ riêng thể chất đã rất tốt. Ân Bạch Đào thông minh, còn thiếu niên mù Từ Dương là người đầu tiên hỏi Vệ Tuân "có phải là du khách từng trải hay không", cho thấy giác quan rất nhạy bén.

Nhà trọ không tuyển ngườ ngẫu nhiên. Ngoài kia có biết bao nhiêu người đang cận kề cái chết, bao nhiêu người mang trong mình khát khao mãnh liệt. Như Phỉ Nhạc Chí nói, thứ gọi là khát khao "tìm kiếm giá trị cuộc đời" của cậu ta, chắc chắn không thể nào sánh bằng khát vọng chữa bệnh cho cha mẹ của Ân Bạch Đào.

Có nguyện vọng, hoặc đang cận kề cái chết, có vẻ như chỉ là điều kiện tiên quyết. Tiêu chí tuyển chọn của nhà trọ chắc chắn phải có được cân nhắc kỹ lưỡng hơn. Không giống như nhiều truyện vô hạn lưu, nhà trọ không tuyển chọn người già, trẻ con hay phế vật vô dụng. Còn nơi này, những người được chọn đều rất xuất sắc.

Giữa bọn họ có mối liên hệ, cũng làm tăng khả năng hợp tác trong hành trình. Có thể nói, Vệ Tuân dự định kệ Đinh 1, mà tự mình dẫn đoàn, ban đầu cậu đã định tập trung vào những người mới. Dù sao thì người mới đều có hoàn cảnh tương đồng, khi đến một nơi xa lạ, chỉ cần còn hòa hợp, tự nhiên sẽ tụ lại thành nhóm. Tuy nhiên, nhóm này thường rất mong manh, chỉ cần có chút mâu thuẫn cũng dễ dàng tan rã.

Nhưng với sự xuất hiện của Phỉ Nhạc Chí và Ân Bạch Đào, Vệ Tuân gần như không cần tốn sức, người mới đã tự động tập hợp thành một nhóm nhỏ lấy cậu làm trung tâm. Ân Bạch Đào biết Vệ Tuân rất thông minh, Phỉ Nhạc Chí hiểu rằng chủ tịch Vệ rất tài giỏi, là nhà lãnh đạo bẩm sinh, em trai của chủ tịch Vệ là Vệ Tuân chắc chắn không thể nào không kém cỏi.

Điều này vô tình tạo cho Vệ Tuân một hình tượng tốt, đồng thời tạo cơ hội hợp tác.

Hợp tác ít nhất cũng làm tăng tỷ lệ sống sót của du khách, thay vì cạnh tranh hay nghi ngờ lẫn nhau.

Mục đích của nhà trọ là gì?

Hy vọng rằng du khách có thể sống sót an toàn, trở nên mạnh mẽ hơn, khám phá những bí ẩn chưa được giải đáp của thế giới sao?

"Được rồi, chúng ta vào chuyện chính."

Sau năm phút trò chuyện, Vệ Tuân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai chiếc xe việt dã khác đang đậu bên cạnh, mọi người mang theo túi du lịch chuyên nghiệp đang dần tập trung lại gần xe. Cậu đánh giá thời gian những du khách khác đến, rồi ho khan để thu hút sự chú ý của mọi người, nghiêm mặt nói:

"Chuyến du lịch này ở phía Bắc Tây Tạng, chắc hẳn mọi người đều đã nhận được thông báo từ nhà trọ, cũng đã nhận được nhiệm vụ người mới."

"Nhiệm vụ của tôi là thắt dây an toàn, sau khi hoàn thành tôi đã nhận được 10 điểm."

Vệ Tuân chỉ vào dây an toàn của mình.

"Còn em là giới thiệu bản thân với đồng đội."

Phỉ Nhạc Chí gãi đầu nói: "Ai chà, em cũng nhận được 10 điểm, mà em không để ý lắm."

"Tôi phải làm quen với năm đồng đội."

Ân Bạch Đào nói, cô nhìn quanh trong xe, chần chừ nói: "Những người khác không có trong xe... Lần này, chắc có lẽ chỉ có bốn chúng ta là người mới?"

"Bên ngoài có xe, các du khách khác có thể đang ở ngoài."

Từ Dương hạ giọng nói: "Không chỉ có du khách, hành trình này còn có hướng dẫn viên."

"Nhiệm vụ du khách mới của em là nghe hướng dẫn viên thuyết trình về điểm tham quan."

Thiếu niên dừng lại một chút, nhíu mày: "Hướng dẫn viên trong hành trình rất quan trọng."

Lúc nói chuyện, Từ Dương hướng mặt về phía Vệ Tuân. Dù thiếu niên bị mù, nhưng Vệ Tuân lại có cảm giác Từ Dương đang nói chuyện với mình.

Thiếu niên nhạy bén nhận ra giữa Ân Bạch Đào, Phỉ Nhạc Chí và bản thân, thì Vệ Tuân chính là người dẫn đầu. Hơn nữa, khi cả bốn người đều là du khách, ai cũng tiềm thức cho rằng tất cả những người được nhà trọ lựa chọn đều là du khách, khiến họ mơ hồ nhận thấy tầm quan trọng của hướng dẫn viên.

Đứa trẻ này nhạy bén và thông minh thật.

"Hướng dẫn viên chắc là NPC do nhà trọ cử đến để dẫn đường thôi."

Phỉ Nhạc Chí vẫn chưa kịp phản ứng: "Chúng ta được chọn làm du khách, có phải vì chuyến du lịch này là cấp khó nên mới có hướng dẫn viên dẫn đường cho người mới không nhỉ?"

Việc hướng dẫn viên dẫn đường và bảo vệ du khách là suy nghĩ tự nhiên xuất phát từ cuộc sống thường ngày của họ. Họ vẫn chưa thể hình dung được chuyến du lịch trong nhà trọ tàn khốc đến mức nào.

"Hướng dẫn viên của hành trình lần này có danh hiệu Đinh 1. Nếu theo thứ tự Giáp, Ất, Bính, Đinh, thì phía trên ít nhất còn bốn cấp bậc cao hơn."

Vệ Tuân phân tích rành mạch: "Nói cách khác, trong những hành trình có độ khó cao hơn, cũng sẽ có hướng dẫn viên. Bọn họ không chỉ tồn tại để dẫn đường cho người mới mà rất có thể mỗi hành trình đều có hướng dẫn viên. Việc hướng dẫn viên có phải là NPC hay không, lát nữa chúng ta sẽ biết. Nhưng mối quan hệ giữa họ và nhà trọ, cũng như quyền hạn của họ trong đoàn, chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều so với du khách."

"Học trưởng Vệ nói rất đúng."

Ân Bạch Đào gật đầu: "Chúng ta bị tuyển vào nhà trọ Kinh Dị Toàn Cầu, đây không phải là một chuyến du lịch bình thường."

Thực tế, chỉ cần nhìn vào các điểm đến như di chỉ vương quốc Tượng Hùng, chùa Tiểu Lâm, hồ Sắc Lâm Thác hay khu bảo tồn thiên nhiên Khương Đường, cộng thêm những người quen thuộc với nơi này, thì đúng là rất dễ mất cảnh giác. Bản năng con người có xu hướng nghĩ theo chiều hướng có lợi cho mình, vì vậy nhiều người sẽ tự thuyết phục rằng hành trình này không khác gì những chuyến du lịch thông thường.

"Không thể suy nghĩ theo lẽ thường, không thể mất cảnh giác, phải suy nghĩ thật kỹ, hướng dẫn viên chưa chắc đã đứng về phía chúng ta."

Vệ Tuân mỉm cười, nói đến đó rồi dừng lại. Sau đó, cậu tiếp tục:

"Tôi có chút hiểu biết về Tây Tạng. Trong phần tóm tắt hành trình có đề cập đến 'Di tích Kyunglung Ngüka của vương quốc Tượng Hùng có nằm bên hồ Thánh Tuyết Sơn hay không'. Thực tế, di chỉ của vương quốc Tượng Hùng nằm trên núi Cung Tông. Nếu theo lời hành trình nói, thì di tích bên bờ hồ Thánh Tuyết Sơn chính là Tangra Yumco. Phía nam Tangra Yumco có dãy núi tuyết Daguo, được tạo thành từ bảy ngọn núi."

"Tangra và Daguo trong tiếng Tượng Hùng cổ lần lượt có nghĩa là ao hồ và núi tuyết, chúng lần lượt là hồ thánh và núi thần quan trọng nhất của Bön giáo. Tín đồ Bön giáo và Phật tử dời núi chuyển hồ ngược nhau, là ngược chiều kim đồng hồ. Cảnh vật ngoài cửa sổ xe không phải là di tích sa mạc, mà là khu dân cư, nếu nơi này gần Tangra Yumco và di tích vương quốc Tượng Hùng, thì nơi này rất có thể là thôn Văn Bố Nam, nơi lấy tín ngưỡng Bön giáo là chủ đạo."

"Ra là vậy!"

Phỉ Nhạc Chí kinh ngạc cảm thán: "Anh Vệ anh biết nhiều thật!"

"Nhiệm vụ nói là 'theo chân truyền nhân cuối cùng của sáo ưng, tiến vào vùng cấm phía Bắc Tây Tạng, tìm kiếm những bí mật chưa ai biết.'"

Vệ Tuân nói: "Nếu là chưa ai biết, thì chắc chắn có nguy hiểm trong đó, phải cẩn thận mọi lúc."

"Dạ dạ."

Phỉ Nhạc Chí và Ân Bạch Đào đồng thanh đáp lời, Từ Dương cũng gật đầu. Vệ Tuân thấy vậy liền không nói thêm gì nữa, mà lắng nghe họ thảo luận.

Làm thế nào để nhanh chóng trở thành thủ lĩnh của một nhóm nhỏ, gắn kết mọi người lại với nhau?

Uy tín? Mối quan hệ? Trí tuệ? EQ?

Không, đó là giải quyết các vấn đề khó, và kẻ thù mạnh bên ngoài.

Vệ Tuân chờ đợi Đinh 1, kẻ được mệnh danh là "Tiểu Bính Cửu" đồ tể, sẽ trở thành một vấn đề khó như thế nào.

"Này, xuống xe!"

Cửa sổ xe đột nhiên bị gõ mạnh từ bên ngoài, giọng nam thô ráp, thiếu kiên nhẫn vang lên, khiến Phỉ Nhạc Chí và những người khác giật mình.

"Đi thôi, cũng nên xuống xe rồi."

Vệ Tuân dẫn đầu đứng dậy, cậu luôn chú ý đến thời gian. Từ lúc cậu mở mắt đến khi có người gõ cửa, vừa đúng 25 phút, giống như thời gian mọi người tập trung đầy đủ ở Mê đắm chốn Tương Tây.

Giống như ở Mê đắm chốn Tương Tây, khi mọi người chưa đến đông đủ, người mới Vệ Tuân không thể rời khỏi chỗ ngồi, lần này họ cũng không thể rời khỏi xe việt dã trước khi mọi người tập trung. Phỉ Nhạc Chí đã thử gõ cửa sổ xe, lắc cửa xe, nhưng đều thất bại, cuối cùng họ chỉ có thể ngồi trong xe trò chuyện.

Quả nhiên, lần này cửa xe việt dã có thể mở ra. Vệ Tuân là người cuối cùng bước xuống xe, cậu liếc nhìn con báo tuyết ở phía sau xe. Trong hơn hai mươi phút, nó không hề phát ra tiếng động nào, như thể hoàn toàn không tồn tại. Phỉ Nhạc Chí và những người khác cũng không cảm thấy bất kỳ điều gì bất thường. Bản thân báo tuyết là bậc thầy ẩn nấp và săn mồi bẩm sinh. Vệ Tuân không nói với Phỉ Nhạc Chí và những người khác về con báo tuyết.

Mặc dù Cáo con đã xác nhận rằng nó không phải là báo tuyết tinh, nhưng Vệ Tuân vẫn rất bận tâm về thân phận của nó, cũng như lý do nó ở trên xe.

Nhưng cho đến khi xuống xe, con báo tuyết vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

"Nhanh lên, lề mề là muốn chờ chết à?!"

Bên ngoài xe đứng là một người đàn ông mặt mày khó chịu, da đen, trông như một tháp sắt. Kẻ này có đôi mắt tam giác dài, ánh mắt cực kỳ hung dữ. Khi Phỉ Nhạc Chí và Ân Bạch Đào rùng mình vì cái nhìn lạnh lùng, gã khinh miệt nhếch mép. Đến khi Vệ Tuân mặc áo khoác gió, trang phục du lịch bước xuống xe, ánh mắt hắn chuyển sang nghi ngờ.

"Sao cậu lại trà trộn vào xe người mới?!"

"Vốn dĩ tôi là người mới mà."

Vệ Tuân cười nói: "Chiếc xe việt dã này trước đó không mở cửa được, cảm ơn đại ca nhé."

Chẳng lẽ đám người mới này nghĩ mình mở cửa xe giúp sao?

Ngây thơ, ngu ngốc.

Người đàn ông lực lưỡng khinh thường cười lạnh, nghi ngờ trong lòng gã tan biến. Trước khi hành trình chính thức bắt đầu, người mới sẽ được nhà trọ bảo vệ. Nếu chia xe, thì người mới chắc chắn ở cùng một xe, người cũ không thể lên. Nếu đi chung xe buýt, thì người mới chắc chắn không thể rời khỏi chỗ ngồi, nhưng cũng miễn nhiễm mọi tổn thương và nguyền rủa. Người mới và người cũ rất dễ phân biệt, chưa từng có người cũ nào có thể ngụy trang thành người mới được.

Người đàn ông lực lưỡng cảm thấy người này thật may mắn, được chọn vào nhà trọ mà còn vừa hay mặc quần áo phù hợp. Người có vận may luôn được chào đón trong đoàn, huống chi người này nói chuyện có trật tự, không nhanh không chậm, nghe rất dễ chịu.

Người đàn ông lực lưỡng nhìn mặt cậu, nhíu mày, vốn định mặc kệ, nhưng không hiểu sao cuối cùng vẫn hạ giọng, hung dữ nói:

"Trông xấu xí thế kia, còn không mau che mặt lại, nhìn chướng mắt quá."

"Này anh kia sao nói năng kiểu thế?!"

Phỉ Nhạc Chí không vui, muốn tranh luận, nhưng người đàn ông lực lưỡng cười lạnh, nói xong câu đó liền rời đi. Phỉ Nhạc Chí vẫn còn tức giận, nhưng Ân Bạch Đào và Từ Dương thì có vẻ đang suy tư.

"Che mặt lại đi."

Vệ Tuân tùy tiện lấy ra một chiếc khăn trùm đầu ma thuật, đưa cho Ân Bạch Đào che mặt. Ân Bạch Đào ngập ngừng nhận lấy, cô nghĩ đến điều gì đó, chân thành nói lời cảm ơn, cẩn thận che mặt lại. Cô còn làm rối tóc, trông lôi thôi, không còn thấy là một cô gái xinh đẹp trắng trẻo nữa.

"Vì sao phải che mặt vậy, chúng ta cũng phải che mặt sao?"

Phỉ Nhạc Chí vẫn chưa hiểu ra: "Anh Vệ đẹp trai như vậy, người kia có vấn đề về thẩm mỹ rồi."

"Ngu ngốc."

Từ Dương mặt không cảm xúc mắng một câu, dắt chó dẫn đường đi đến bên cạnh Vệ Tuân. Thật ra, khi vừa xuống xe, họ đã nhìn thấy một nhóm người đứng cách đó không xa. Nhóm người đó hoặc ngồi xổm hoặc đứng, tụ tập quanh hai chiếc xe việt dã khác, và ở giữa họ là một bóng người cao gầy mặc áo choàng màu xanh sẫm.

Đến gần hơn mới phát hiện, người này đang cùng một người khác diễn 'cảnh xuân sống động'. Bàn tay của bóng người cao gầy luồn vào trong áo của người kia, động tác đê tiện, khiến người nọ rên rỉ từng tiếng, hai tay yếu ớt chống đẩy, như muốn cự tuyệt nhưng lại đón nhận.

"Người mới đến à? Đồ mắt mù."

Người mặc áo choàng xanh sẫm đang ấn đầu người trong lòng xuống dưới háng mình. Người kia có vẻ giãy giụa một chút, ngay sau đó bị hắn đá văng ra xa mấy mét, khóe miệng rướm máu. Nhưng khi người kia khó khăn bò dậy, lại vẫn nịnh nọt cười tiến đến bên cạnh người mặc áo choàng xanh sẫm, quỳ xuống dưới chân hắn. Còn những du khách khác xung quanh thì mắt điếc tai ngơ, không có bất kỳ phản ứng nào.

Phỉ Nhạc Chí vốn đang nhíu mày khó chịu, cảm thấy có điều bất thường, kìm nén cơn giận, không còn muốn ra mặt. Cậu ta cũng nhận ra rằng chuyến đi này hoàn toàn khác với những gì cậu ta tưởng tượng.

"Bốn người mới à?"

Người mặc áo choàng xanh sẫm duỗi chân, dùng mũi giày hất cằm người đàn ông đang quỳ dưới chân, bắt người đó liếm giày, rồi thờ ơ ngước mắt nhìn. Nửa khuôn mặt hắn bị che bởi chiếc mặt nạ đồng, ánh mắt hung ác rơi xuống mặt Vệ Tuân rồi đột nhiên sáng lên.

Từ một hướng dẫn viên bình thường, leo lên vị trí Đinh 1, đặc biệt là sau khi dựa vào Bính Cửu để tác oai tác quái, Đinh 1 đã có được rất nhiều người đẹp. Mặc dù hắn luôn tự xưng là "Tiểu Bính Cửu", những người đẹp hắn mang theo bên mình hàng ngày cũng có xu hướng giống với gu mà Bính Cửu thích, như Lâm Hi chẳng hạn.

Nhưng người mà Đinh 1 thực sự thích là kiểu người đẹp thanh cao, tao nhã.

Giống như người mới trước mặt, dù chiếc khăn che mặt che khuất nửa khuôn mặt, cũng không thể che giấu vẻ xinh trai của cậu ta. Làn da trắng như tuyết, làm nổi bật đôi mắt đen láy, đuôi mắt hơi xếch lên, rõ ràng là trời sinh quyến rũ, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng che giấu. Đặc biệt là khi cậu ta nhìn lại, cái nhíu mày nhẹ, ánh mắt chán ghét không hề che giấu, càng khiến Đinh 1 hưng phấn, khơi dậy ham muốn chinh phục tột độ.

Càng là người thanh cao, khi bị dẫm đạp vào bùn lầy càng khiến hắn hưng phấn. Người mới này có thân hình mảnh khảnh, chân dài, eo thon, không điểm nào không phù hợp với gu của Đinh 1. Đinh 1 không kiềm được mà dùng sức, khiến người đàn ông dưới chân rên rỉ lớn hơn, dù có rên lớn hơn cũng không thể thu hút sự chú ý của Đinh 1.

Hắn muốn biến người đẹp kia thành con chó dưới chân mình.

Dù người đẹp kia có địa vị cao đến đâu trong thế giới thực, ở đây, hắn ta mới là kẻ thống trị.

Ánh mắt Đinh 1 lộ rõ vẻ thèm thuồng, bị người đàn ông lực lưỡng dẫn Vệ Tuân và những người khác đến nhìn thấy. Người đàn ông lực lưỡng giật mình, thầm mắng Đinh 1 có ý đồ xấu xa, "cóc mà đòi ăn thịt thiên nga", nhưng cũng không thể làm gì được.

Hành trình là như vậy, ai bảo người mới có số không tốt chứ, gặp phải hướng dẫn viên như Đinh 1.

"Bây giờ bắt đầu điểm danh."

Đinh 1 nuốt nước bọt, không thể chờ đợi được nữa. Hắn lấy danh sách du khách ra, bắt đầu điểm danh.

"Gia đình số 1, Quý Hồng Thải, Phòng Vũ Hàng, Giang Hoằng Quang."

"Có!"

"Gia đình số 2, Nhạc Thành Hóa, Thịnh Chính Thanh."

"Có!"

Vệ Tuân ghi nhớ tất cả những người trong danh sách, đồng thời đối chiếu với từng người trả lời. Mười một người cũ, hai gia đình ba người, hai gia đình hai người, gia đình đơn thân duy nhất là Lâm Khải Minh, chính là người đàn ông bị Đinh 1 giẫm dưới chân.

Ngoài du khách, Vệ Tuân còn tìm thấy một người đàn ông chuba cao lớn đứng cách Đinh 1 không xa, đang nhìn về phía Tangra Yumco.

Hắn hẳn là "Truyền nhân cuối cùng của Sáo Ưng".

"Gia đình số 5, Vệ Tuân, Ân Bạch Đào, Phỉ Nhạc Chí, Từ Dương."

Khi đọc đến gia đình cuối cùng này, Đinh 1 kéo dài giọng, tỏ vẻ rất hứng thú:

"Tốt lắm, bốn người mới không tệ chút nào."

"Vệ Tuân có danh hiệu 'Tâm hoang dã', có thể biến thành động vật hoang dã? Không tệ. Ân Bạch Đào có danh hiệu tâm lý không đáng tin, có thể ngẫu nhiên nhìn thấy suy nghĩ trong lòng người khác? Danh hiệu của Phỉ Nhạc Chí là tiêu tiền như nước, danh hiệu của Từ Dương là giác quan người mù, là danh hiệu màu xanh lam à?"

Hắn gập danh sách du khách lại, đối mặt với ánh mắt kinh hãi, hoảng loạn, không dám tin của Ân Bạch Đào và những người khác, nhìn chằm chằm Vệ Tuân, lộ ra nụ cười của kẻ đi săn chắc thắng:

"Lần này người mới, tố chất đều không tệ nhỉ."

Đinh 1 sớm nhìn ra, bốn người mới này đã kết thành một nhóm nhỏ —— hắn thích nhất nhìn thấy cảnh nhóm nhỏ tan vỡ.

Nói ra danh hiệu của họ trước mặt mọi người, Đinh 1 rất thích dùng chiêu này. Người mới luôn tự cho mình là siêu phàm, cho rằng mình có thiên phú tuyệt thế, danh hiệu siêu phàm, từng người giấu giếm, sợ rằng ngay cả người trong nhóm nhỏ cũng không dễ dàng nói ra.

Nhưng họ không biết rằng mình đã bị hướng dẫn viên nhìn thấu tất cả.

Bị vạch trần như vậy, hắn trực tiếp có thể xây dựng trong lòng bọn họ tiềm thức hướng dẫn viên biết tất cả, không ít du khách mới đã bị hắn chiêu này dọa sợ. Giữa các nhóm nhỏ cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ và mâu thuẫn do giấu giếm danh hiệu.

Đây chỉ là chiêu thứ nhất của hắn.

Người đẹp kia tên là Vệ Tuân, cậu ta càng bình tĩnh, Đinh 1 càng muốn dẫm đạp cậu ta dưới chân. Nghe được nhắc nhở "Phát sóng trực tiếp đã mở", nụ cười ác ý của Đinh 1 càng đậm.

Hắn thích nhất là dạy dỗ người đẹp dưới ống kính phát sóng trực tiếp.

"Đến lấy hành lý đi."

Dưới chân Đinh 1 có bốn chiếc ba lô leo núi 70L, rõ ràng là nhà trọ chuẩn bị cho người mới. Ánh nắng trên cao nguyên rất gay gắt, nhưng nhiệt độ lại rất thấp, rõ ràng là đầu tháng chín, nơi này lại chỉ có mười mấy độ. Bọn Ân Bạch Đào mặc áo mỏng đã sớm bị lạnh cóng, dù phải đến lấy hành lý bên cạnh Đinh 1, họ cũng đành phải đi qua.

Càng đến gần, càng thấy rõ Lâm Khải Minh đang quằn quại rên rỉ dưới chân Đinh 1 như một con chó, hoàn toàn không còn chút tự tôn nào của con người. Ngoài những kẻ có tính cách chống đối xã hội, bất kỳ ai chứng kiến cảnh tượng này đều sẽ cảm thấy khó chịu, bởi nó tượng trưng cho áp bức và bạo lực.

Đinh 1 dùng sức dẫm mạnh, khiến tiếng rên rỉ của Lâm Khải Minh càng thêm thảm thiết. Hắn nhận thấy vẻ mặt giận dữ và bất mãn của những người mới kia – đây là chiêu thứ hai Đinh 1 dùng để dạy dỗ người mới.

Nếu họ không lên tiếng phản đối, thì hoặc là họ máu lạnh vô tình, hoặc là họ sợ hãi. Những kẻ máu lạnh vô tình, tâm cơ thâm sâu biết cách tự bảo vệ mình, ít khi mạo hiểm đối đầu với hướng dẫn viên, và càng ít khi ở lại trong một nhóm ổn định. Còn những kẻ sợ hãi, sau này khi đối mặt với hướng dẫn viên, họ sẽ tiếp tục sợ hãi.

Nếu họ phản kháng –

"Còn có pháp luật không vậy?!"

Phỉ Nhạc Chí cuối cùng cũng không nhịn được, tức giận muốn đẩy Đinh 1 ra: "Tên kia sắp chết đến nơi rồi – á!"

Không đợi tay cậu ta chạm vào Đinh 1, cây chỉ dẫn đã quất vào cánh tay trái cậu ta như một con rắn bạc độc ác. Lực đánh không mạnh, nhưng Phỉ Nhạc Chí ôm cánh tay lùi lại mấy bước, đồng tử co rút, cơ mặt run rẩy, mồ hôi túa ra như hạt đậu trên trán, mặt trắng bệch, rên rỉ đau đớn. Trên cánh tay trái cậu ta, hình thành một vết bỏng đỏ đậm ngoằn ngoèo như con rết, trông rất ghê rợn.

Du khách không được phép chạm vào cờ chỉ dẫn, dù chủ động hay bị động, nếu không sẽ bị bỏng rát như lửa đốt. Bất kể ai có ý chí kiên định đến đâu, khi đột ngột phải chịu đựng nỗi đau như vậy, đều sẽ sinh ra nỗi sợ hãi tột độ. Việc người mới và người cũ bị tách biệt càng khiến họ hoàn toàn không có sự phòng bị nào đối với hướng dẫn viên.

Sợ hãi dẫn đến phục tùng.

Nếu đây là đoàn cấp nguy hiểm, với những du khách mạnh hơn, Đinh 1 sẽ dùng những thủ đoạn khác. Nhưng đây chỉ là hành trình cấp khó, chỉ cần một cây cờ chỉ dẫn là đủ, hắn có thể quất du khách mới khiến họ phục tùng như chó.

Đinh 1 liếc thấy Ân Bạch Đào, người vốn định lên tiếng, giờ đang do dự, và Từ Dương, người vẫn luôn im lặng, giờ đã lùi lại một bước, giữ mình an toàn. Nhóm nhỏ mới thành lập sắp tan rã.

"Ở đây, tao chính là luật pháp."

Đinh 1 cười lớn ngạo mạn, quất liên tiếp những nhát cờ vào người Phỉ Nhạc Chí, ánh mắt hắn đầy vẻ tùy ý và cuồng loạn.

"Bị tao quất là vinh hạnh của mày!"

Vừa nói xong, cây cờ chỉ dẫn quất vào người Lâm Khải Minh. Người kia đau đớn quằn quại, kêu la thảm thiết, nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn vui vẻ cúi đầu trước kẻ hành hạ: "Tuyệt lắm, ngài cứ quất tôi nữa đi, quất nữa đi!"

"Muốn làm chó của tao, cũng phải xem mày có tư cách hay không!"

Đinh 1 đá văng Lâm Khải Minh, ánh mắt đầy ẩn ý dừng lại trên người Vệ Tuân. Những du khách cũ bên cạnh có người xao động, Đinh 1 hiểu rõ tâm lý du khách, biết rõ những người ở đây là hạng người gì:

Du khách có thể tự chọn chuyến du lịch, nhưng ngoại trừ một số dùng phương pháp đặc biệt, những chuyến du lịch họ có thể tự do lựa chọn đều là những chuyến được nhà trọ đề xuất, là những hành trình khó nhất trong cấp bậc của họ. Những hành trình có người mới như thế này hoàn toàn không có trong danh sách đề xuất của nhà trọ.

Du khách đều có chỉ tiêu hoàn thành hành trình, nếu đến giờ mà không chọn, họ sẽ bị ép buộc tham gia. Trên thực tế, phần lớn sẽ được phân bổ vào những hành trình đơn giản hơn một chút. Vì vậy, nhiều du khách từ bỏ quyền lựa chọn, để nhà trọ tự do phân bổ.

Những người đến đây đều là những du khách không có quá nhiều can đảm, không có tinh thần chiến đấu cao, hoặc không tự tin vào thực lực của bản thân, vậy làm sao họ dám đứng ra vì những người mới không quen biết chứ?

Chỉ cần đội không có chim đầu đàn, không có nhân vật thủ lĩnh, cho dù có người nào chướng mắt thì trong tiềm thức họ cũng sẽ là: Chờ chút nữa, nếu những người khác vẫn đứng im, thì mình ra tay. Mà 'chờ chút nữa' này thì vĩnh viễn vẫn sẽ là 'chờ chút nữa'.

Hết lần này đến lần khác các hành trình, hết lần này đến lần khác tam quan sụp đổ rồi hình thành lại. Lòng kiêu hãnh của các du khách cũng dần dần biến mất. Đây là nơi kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng yếu.

Phỉ Nhạc Chí chật vật né tránh, đau đớn loạng choạng, cậu ta thấy mặt sắp đập vào cây cờ chỉ dẫn.. nhưng đúng lúc này, một bóng người chắn trước mặt cậu ta, cánh tay trái cản lại cây cờ chỉ dẫn đang quất tới.

"Anh Vệ cẩn thận, người này, người này hắn biết hắc ma pháp!"

Phỉ Nhạc Chí đau đớn thở dốc, nhưng vẫn lo lắng nhắc nhở, nói năng lộn xộn, tiếng cây cờ chỉ dẫn quất vào áo khoác chống gió của Vệ Tuân khiến tim cậu ta run rẩy, nhưng lại khiến Đinh 1 vui mừng trong lòng.

Hắn đang đợi Vệ Tuân ra mặt, tưởng có quần áo cản lại thì sẽ không đau sao?

Ngây thơ ghê.

"Muốn làm anh hùng à? Ha."

Đinh 1 hưng phấn đến đỏ mắt, cây cờ chỉ dẫn lại không chút lưu tình quất thẳng vào người Vệ Tuân. Phỉ Nhạc Chí định xông lên, nhưng bị Vệ Tuân giữ chặt phía sau. Vệ Tuân vươn tay trực tiếp nắm lấy cây cờ chỉ dẫn, như muốn cướp nó đi. Đinh 1 mắt sáng lên, những du khách cũ khác âm thầm kêu thầm, tránh mặt đi, không đành lòng chứng kiến cảnh tượng này.

Quả nhiên, Vệ Tuân nắm lấy cây cờ chỉ dẫn bằng tay không, người cậu run rẩy, đứng im bất động, mắt dường như mất đi ánh sáng. Cơn đau bỏng rát từ cây cờ chỉ dẫn có thể khiến người ta ngất xỉu trong giây lát.

"Mày chỉ có thể làm chó của tao."

Đinh 1 đắc ý cười, từng bước tiến đến trước mặt Vệ Tuân đang thất thần. Hắn muốn dùng cây cờ chỉ dẫn hất tung khăn che mặt của Vệ Tuân, nhưng lại sợ vô tình làm bỏng mặt cậu ta, nên vươn tay ra: "Để tao xem..."

Đột nhiên, Vệ Tuân nắm chặt cổ tay hắn, gập lại đẩy hắn, vị trí của hai người hoàn toàn đảo ngược. Tất cả diễn ra quá nhanh, đến mức Đinh 1 chưa kịp phản ứng, hắn đã bị Vệ Tuân khóa tay, đè quỳ rạp xuống đất!

Sao một người đẹp gầy yếu, không biết gì về gió sương lại có sức mạnh lớn đến vậy?

Đầu óc Đinh 1 quay cuồng, chỉ toàn những câu hỏi đó. Hắn nghĩ đến việc Vệ Tuân đột nhiên biến thành động vật bỏ chạy, nghĩ đến đủ mọi thứ... nhưng không ngờ rằng Vệ Tuân chỉ dùng chút sức lại có thể khống chế hắn.

Nhưng nếu Vệ Tuân cho rằng chỉ đơn giản như vậy là có thể đối phó một hướng dẫn viên, thì cậu đã hoàn toàn sai lầm. Khi Đinh 1 bị phản chế, một gương mặt phụ nữ chợt lóe lên sau lưng hắn, đôi mắt quỷ đỏ ngầu, cười lạnh âm u với Vệ Tuân. Đồng thời, cổ tay Đinh 1 bị Vệ Tuân nắm lấy ẩn hiện ánh sáng lục chứa kịch độc.

Cái đầu người đẹp sau lưng hắn là do hắn tìm được từ một pháp sư hàng đầu Thái Lan. Trúc Diệp Thanh kịch độc là danh hiệu của hắn. Gia thế Đinh 1 là chuyên bắt rắn lớn, chính nhờ kịch độc và oán niệm của đầu người, cộng với thủ đoạn tàn độc bất chấp mọi thứ, mà hắn mới từng bước leo lên vị trí Đinh 1.

Kể cả du khách cấp cao nếu bất ngờ bị tấn công như vậy cũng sẽ tàn phế. Vệ Tuân dám đến gần hắn, là tự tìm cái chết! Nhưng giết du khách sẽ mất 10.000 điểm nên khiến Đinh 1 vừa hận vừa giận. Đầu người gắn trên lưng hắn, khiến đồng hồ đếm ngược tử vong của Đinh 1 không ngừng giảm. Hắn vừa kiếm được bao nhiêu điểm là đổi hết thành thời gian sống. Vất vả lắm mới tích góp được hơn 10.000 điểm, vậy mà...

Khoan đã, điểm không giảm?!

"Hô..."

Vệ Tuân giẫm lên lưng Đinh 1, đạp lên mặt đầu người. Tư thế này khiến cổ tay Đinh 1 gần như trật khớp, hắn kêu thảm thiết. Nước mắt máy từ đầu người chảy ra càng dữ dội, nhưng oán niệm và kịch độc đều không gây tổn thương gì cho Vệ Tuân.

Vệ Tuân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời như phủ một lớp hơi nước, vô cùng quyến rũ. Cậu hơi nheo mắt, như đang thưởng thức dư vị của điều gì đó.

Khi cây cờ chỉ dẫn quất vào người, Vệ Tuân thực sự cảm nhận được cơn đau đã mất từ lâu, khoảnh khắc đau đớn và khoái cảm hòa lẫn vào nhau. Điều này khiến cậu vô cùng phấn khích, nên cậu vô tình quên mất chiến thuật giả heo ăn thịt hổ, mà dẫm Đinh 1 xuống chân mình.

"Sảng khoái thật."

Vệ Tuân khẽ thở dài, cúi đầu nhìn Đinh 1 đang quỳ dưới chân, bên cạnh là những du khách du và du khách mới đang kinh ngạc há hốc mồm. Sự việc đã đến nước này, không còn cách nào khác.

"Quỳ thoải mái không?"

Vệ Tuân cười nhẹ hỏi, giọng nói như tiếng quỷ thì thầm, rõ ràng là lịch sự nhã nhặn, nhưng lại khiến Đinh 1 trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi tột độ.

"Mày làm chó cho tao được không?"

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh 1 khóc sướt mướt: Huhu anh Cửu ơi, có biến thái!

Vệ Tuân (đeo mặt nạ Bính Cửu): Mày kêu anh Cửu là kêu tao à?

Đinh 1:?!?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip