Chương 6: Mê đắm chốn Tương Tây (6)
Nhóc điên cuồng
"Á ——!!!"
Tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp núi rừng, tuyệt vọng đến mức khiến những người nghe thấy cũng rợn cả da gà.
"Cứu mạng! Cứu tôi với!!"
Tiếng kêu cứu đau đớn của người phụ nữ khiến một vài du khách theo bản năng chậm lại, nhưng một số người khác thì lại càng tăng tốc bỏ chạy.
Trên mặt họ chỉ có nỗi sợ hãi tột độ, không chút do dự mà chạy trốn thật nhanh.
Chỉ cần chạy nhanh hơn người khác, họ sẽ sống sót.
"Ngu ngốc, còn đứng đó làm gì! Chạy mau!!"
Lâm Hi tức giận quát lớn.
Toàn thân Thạch Đào lạnh toát, lúc này mới nhận ra mình đã vô thức dừng lại.
Người đang gào thét kêu cứu.. là Miêu Phương Phỉ cùng "gia đình" với hắn.
Hắn đã vài lần hợp tác với Miêu Phương Phỉ trong các hành trình trước. Tính cách cô tuy hơi kỳ quái, nhưng là người không tồi. Huống hồ, cô là du khách cấp cao 1 sao, là người mạnh nhất trong đoàn này.
Cô cũng có danh hiệu, làm sao có thể tụt lại phía sau được?
"Thằng đần, còn đứng ngây ra đó làm gì?! Muốn chết hả?!"
Không, hắn không muốn chết. Hắn còn đang cõng Bính Cửu.
Đột nhiên bị Lâm Hi đẩy, Thạch Đào giật mình, làm chân này vấp chân kia.
"Giúp tôi với! Mạng của tôi cho các người, tôi giao mạng cho các người ——!!"
Âm thanh Miêu Phương Phỉ càng lúc càng thảm thiết, Thạch Đào run rẩy trong lòng, hận không thể bịt kín tai, thế nhưng bước chân chậm lại. Hắn không thể lạnh lùng quyết đoán, nhưng cũng chẳng có dũng khí để quay đầu lại.
Là yếu đuối, là bản năng, là sợ hãi.
Sợ hãi trước quái vật, sợ hãi trước cái chết của Miêu Phương Phỉ, nhưng thứ Thạch Đào sợ nhất vẫn là Bính Cửu không hài lòng với hành động của mình, sợ bị vứt bỏ.
Hướng dẫn viên không phải là người bình thường, Bính Cửu càng nguy hiểm hơn, ai dám cãi lời đều đã chết hết, thậm chí chỉ vì một lý do nhỏ nhặt.
Không ai đoán nổi suy nghĩ của tên tâm thần này.
"Quay lại."
Quay lại sao?
Thạch Đào theo phản xạ bước vài bước, rồi bỗng dừng lại, không thể tin vào tai mình.
Nhưng, trên lưng hắn, giọng nói của hướng dẫn viên lại vang lên ——
"Quay lại chỗ đó."
Các du khách chạy đến phía trước, mới nhận ra có gì đó không ổn, nên lo sợ quay đầu lại, nhưng lại phát hiện Thạch Đào cõng Bính Cửu đang xoay người đang quay về.
Bính Cửu nổi giận, Thạch Đào tuyệt đối không dám cãi lời.
Vậy bọn họ phải làm sao? Miêu Phương Phỉ là du khách mạnh nhất trong đoàn, ngay cả cô ấy cũng không thể đối phó với quái vật, bọn họ làm sao có thể chiến thắng?
Tuy các du khách sợ quái vật, nhưng họ càng sợ Bính Cửu. Một vài người cắn răng, mặc kệ tất cả, tiếp tục chạy về phía nghĩa trang Tiểu Long. Một số người khác do dự, cuối cùng quyết định quay lại.
Nhưng vừa mới quay lại, họ đã gặp phải Lâm Hi đang bước tới với vẻ mặt giận dữ.
"Dừng lại làm gì, không muốn sống nữa à?"
Lâm Hi gần như gào lên, tóc bết dính đầy mặt: "Anh Cửu bảo các người đi, mau cút nhanh! Đừng đứng đây làm phiền!"
"Lâm Hi nói đúng, anh Cửu đã dẫn chúng ta lên trước, anh ấy sẽ theo sau ngay mà."
Vương Bành Phái cười lớn, lau đi nước mưa trên mặt, gã cầm bản đồ rách nát trên tay, an ủi những người đang hoảng loạn:
"Nghĩa trang Tiểu Long không còn xa nữa, anh Cửu sẽ ngăn cản được quái vật mạnh nhất, chuyện còn lại chúng ta sẽ xử lý được."
"Nhưng mà..."
Có người chần chừ mắt nhìn về phía Bính Cửu, lòng đầy do dự.
"Còn chần chừ cái gì! Cái bọn ngu đần này, không thấy tao đang ở đây sao! Anh Cửu sẽ không để tao chết đâu!"
Lâm Hi gần như phát điên, mắng xối xả, nhưng lại không thể không làm vậy, hắn mong sẽ khiến bọn họ yên tâm tiếp tục chạy. Một vài người không còn chần chừ, vội vã chạy về phía Nghĩa trang Tiểu Long, giữa đường họ gặp những người đã chạy trước, những người này lúc này đang đối phó với vài con quái vật giống như sơn tiêu.
Tất cả đều là dân kỳ cựu, biết cách xử lý nhanh gọn kẻ địch. Sau đó, trên đường đi, họ gặp vài đợt tập kích nữa, nhưng không nguy hiểm. Cuối cùng, họ cũng đến được đích.
Bọn họ tạm thời an toàn, nhưng không có hướng dẫn viên, họ không thể tiến vào. Các du khách chỉ đứng bên ngoài Nghĩa trang Tiểu Long, tìm một chỗ trú tạm, đứng thất thần, cố gắng giảm bớt nỗi hoảng sợ trong lòng.
Sau một lúc lâu, có người không nhịn được mà mắng.
"Thạch Đào cái thằng ngu này... Suýt nữa bị nó hại chết."
"Giờ thì hay rồi, Bính Cửu sẽ tra tấn hắn đến chết."
Bọn họ đều biết, Bính Cửu đã ra lệnh cho Thạch Đào quay lại, và chắc chắn không phải vì muốn cứu Miêu Phương Phỉ.
Khả năng lớn nhất, là trừng phạt Thạch Đào vì đã dừng lại.
Nghe phong thanh Bính Cửu thường làm như vậy. Trong đoàn du lịch do Bính Cửu dẫn, cậu ta là vua, ai dám có ý kiến đều không có kết cục tốt.
"Xui xẻo thật... Chờ gặp họa đi, chẳng ai thèm cứu đâu."
Có người lén lút nói một câu mỉa mai.
"Mày muốn cứu người à? Thích thì cứ quay lại mà cứu đi."
Người kia cảm thấy xấu hổ, liền quay đi, lạnh lùng đáp: "Tất cả đều là lũ ruồi bọ thôi, đừng giả vờ gì cả."
Bầu không khí chợt im lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp.
Đúng vậy! Bọn họ sợ chết, tất cả đều sợ chết.
Trải qua quá nhiều hành trình, họ càng cảm thấy cái chết gần kề hơn.
"Làm sao tôi lại bị chọn tới đây, Mê đắm chốn Tương Tây cơ chứ..."
Có người ngồi thẫn thờ, rồi bật khóc.
"Chúng ta đều phải chết rồi, phải không..."
"Biết đâu Bính Cửu sẽ đi cứu người..."
Có người cố an ủi, nhưng vừa mở miệng thì im bặt.
Bính Cửu cứu người?
Không có khả năng.
Bọn họ biết rõ Bính Cửu là loại hướng dẫn viên gì.
Thay vì ôm hy vọng, thì cứ trực tiếp tuyệt vọng!
"Vì sao lại là tôi... Vì sao..."
Không khí bao phủ bằng nỗi bi thương, giống như con thỏ bị bẫy, đau đớn chờ đợi trong vô vọng.
Chỉ có Lâm Hi và Vương Bành Phái vẫn dõi mắt về phía con đường núi, như đang chờ đợi ai đó xuất hiện. Ánh mắt Lâm Hi ngơ ngác, hoàn toàn không có cảm xúc, như thể chờ đợi vì cần phải chờ đợi. Nhưng gã mập thì trong mắt có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó..
Bính Cửu... dường như có gì đó không giống.
__________
Không còn bóng dáng những du khách, không gian bỗng trở nên hiu quạnh. Thạch Đào cõng Bính Cửu, từng bước đi về phía trước, nơi tiếng kêu thảm thiết của Miêu Phương Phỉ càng lúc càng gần.
Đại não hắn trống rỗnv, đôi chân tê dại, nhưng với kinh nghiệm vận động viên, hắn vẫn giữ tỉnh táo, vẫn có thể hành động bình thường.
"Cậu nghĩ tôi sẽ cứu Miêu Phương Phỉ, đúng không?"
Giọng nói lạnh lùng của Bính Cửu vang lên bên tai hắn. Thạch Đào suýt nữa muốn lắc đầu, nhưng tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng của Miêu Phương Phỉ vẫn đang vang vọng.
"Đúng vậy."
Hắn nghe thấy chính mình đáp lại.
Lời vừa nói ra, Thạch Đào cảm thấy lòng mình lạnh đi. Hắn biết rõ Bính Cửu là tên bạo chúa, cực kỳ ghét những du khách có ý nghĩ riêng.
Thạch Đào lập tức hối hận, nhưng có một phần nào đó không cảm thấy hối hận.
Hắn không muốn bỏ mặc đồng đội.
Dù đây là hành trình đầy tàn khốc.
"Ừ."
Giọng Bính Cửu vẫn lạnh nhạt, tựa như giọt mưa nhẹ rơi xuống cành lá, nhưng chẳng rõ tại sao Thạch Đào lại cảm thấy rất dễ nghe.
"Lát nữa cõng tôi vững vào."
Vệ Tuân lại ra lệnh, thấy Thạch Đào đứng ngây ra, sợ hắn không nghe rõ nên nhắc lại: "Thật vững."
Trong lòng Thạch Đào tràn đầy những cảm xúc khó tả, như một đống hỗn loạn không thể giải thích. Hắn vội vàng luống cuống quấn dây thừng quanh Bính Cửu vài vòng. Sau đó mới nhớ ra mình chưa trả lời, hắn hoảng loạn nói:
"Nhất định vững!"
Vệ Tuân không để ý đến hắn, cậu nhìn thẳng vào con quái vật màu đỏ đang cắn xé vai Miêu Phương Phỉ. Cây cờ chỉ dẫn run lên, lá cờ đỏ hút nước mưa đang rũ xuống, bây giờ trông như một cây thương.
"Chạy."
Thạch Đào lập tức lao đi như gió. Đã hai, ba phút trôi qua kể từ khi Miêu Phương Phỉ gặp nạn, nhưng cô vẫn còn sống. Con rắn đốm hoa quấn quanh vai cô đang chiến đấu với quái vật có hình dạng như một đứa trẻ sơ sinh bị lột da.
Nhờ có rắn đốm hoa yểm trợ, Miêu Phương Phỉ liều mạng đối đầu với con quái vật, nhưng mỗi nhát dao chỉ vang lên tiếng "phốc" khô khốc, như thể chỉ đâm vào lớp da dày và cứng. Trong khi đó, quái vật với hàm răng sắc nhọn lại dễ dàng xé toạc con rắn đốm hoa.
Nhìn thấy các đồng đội bỏ mặc mình, lòng Miêu Phương Phỉ tràn ngập tuyệt vọng. Nhưng cô vẫn tiếp tục chiến đấu.
Cô không muốn chết!
"Xì ——"
Một tiếng thét yếu ớt vang lên, rắn đốm đốm hoa bị quái vật cắn đứt, nó xuống đất không cử động. Quái vật lập tức lao vào, hướng thẳng vào yết hầu Miêu Phương Phỉ! Cô không chịu bỏ cuộc, cô vẫn liều lĩnh cất chống trả, cặp răng nanh sắc bén như rắn, ánh lên sắc lam chứa kịch độc, quyết đấu đến tận hơi thở cuối cùng.
"Kétt ——!"
Một mùi máu thú tanh ập vào mặt, Miêu Phương Phỉ nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mãi cho đến khi một tiếng hét sắc lạnh, như sấm sét xuyên thẳng vào linh hồn cô.
"Miêu Phương Phỉ, về đoàn!"
Trên cây cờ chỉ dẫn là một mảng đỏ tươi, chính là màu máu của quái vật. Vệ Tuân nhanh chóng đẩy Miêu Phương Phỉ ra, giúp cô tránh được bóng đỏ lao vút tới từ trong rừng!
"Kétttt ——!"
Tiếng kêu thê lương, sắc bén như tiếng chim ưng, vang vọng đầy oán hận! Quái vật vẫn chưa chết. Dù Vệ Tuân gần như đã đập nát sọ nó, nó vẫn nhảy nhót tung tăng. Lúc này, Thạch Đào lập tức tiến lên một bước, chắn trước Miêu Phương Phỉ, khiến Vệ Tuân không cần bận tâm đến cô nữa, chỉ cần tập trung đối phó với trận chiến trước mắt!
Cánh tay phải vì dùng sức quá mạnh nên tê dại, Vệ Tuân vẩy cây cờ trong lòng bàn tay đang nóng rực.
Cờ chỉ dẫn của cậu ngày càng mạnh kể từ lúc Miêu Phương Phỉ rời khỏi đoàn thì càng nóng hơn.
【Hướng dẫn viên giàu kinh nghiệm thì trong bất kỳ tình huống nào cũng có thể dẫn dắt du khách của mình trở về đoàn!】
Quả nhiên, đối với con quái vật lột da 'cản trở' Miêu Phương Phỉ trở về đoàn, khiến cây cờ chỉ dẫn càng mạnh hơn!
"Kétttt ——!"
"Kétttttttt ——!"
Bóng máu xoáy quanh trong tán cây âm u, tiếng kêu quái dị vang lên như đang gọi thứ gì, ngay sau đó, một con quái vật khác xuất hiện từ phía sau nó.
Dù bị thương nặng, Miêu Phương Phỉ vẫn cố đứng dậy, tay cầm con dao sắc bén, ánh mắt bừng lửa giận như sói mẹ. Cô âm thầm ra hiệu cho Thạch Đào. Hắn lập tức nằm rạp xuống, toàn thân căng chặt, sẵn sàng bỏ chạy cùng Bính Cửu bất cứ lúc nào.
Miêu Phương Phỉ đã được cứu về, giờ họ hoàn toàn có thể tranh thủ thời cơ để rút lui. Hai con quái vật kia quá mạnh, không ai có thể lường trước điều gì sẽ xảy ra!
Chỉ cần đến Nghĩa trang Tiểu Long là an toàn!
Nhưng...
"Tới."
Vệ Tuân không hề có ý định bỏ chạy. Cậu phải thử một lần, thử xem uy lực của cờ chỉ dẫn, thử xem sau khi dùng thân phận Bính Cửu, thực lực của mình rốt cuộc mạnh đến mức nào!
Khả năng đặc biệt của cờ chỉ dẫn khiến Vệ Tuân phải luôn đi đầu, là người đối mặt với nguy hiểm đầu tiên. Nếu sớm muộn gì cũng phải chiến đấu, thì hiện tại chính là cơ hội tốt nhất!
Chưa đến điểm tham quan đầu tiên, quái vật ở đây tương đối yếu, cùng với sự giúp đỡ của Thạch Đào, Vệ Tuân có thể thử sức mạnh của cờ chỉ dẫn mà không lo gặp nguy hiểm quá lớn.
Vệ Tuân đang nghiêm túc nhập vai hướng dẫn viên, chơi một trò chơi đầy kích thích.
Quan trọng hơn, bản tính ưa mạo hiểm và truy tìm cảm giác mạnh của cậu chưa từng biến mất. Vệ Tuân thích chủ động đối mặt, thích dấn thân vào hiểm nguy, tuyệt đối không bao giờ chấp nhận sống trong sự bình thường!
Hai con quái vật lao vào Vệ Tuân từ hai phía, tiếng hét của chúng đủ để làm rúng động tinh thần bất kỳ ai. Thạch Đào sợ đến mức đầu óc trống rỗng, nhưng cơ thể vẫn trung thành nghe theo mệnh lệnh của Vệ Tuân, dẫn cậu lao lên!
Điên rồi, tất cả đều điên cả rồi!
Nửa người trên Vệ Tuân đứng thẳng, nở nụ cười hưng phấn gần như điên dại, cậu giơ tay, vung ngang cây cờ đâm mạnh về phía quái vật!
Chết đi!
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là phần kết của chương: Nhóc điên cuồng Tiểu Tuân!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip