Chương 6: Mê đắm chốn Tương Tây (6)


Nhóc điên cuồng

"Á ——!!!"

Tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp núi rừng, nỗi sợ hãi tột cùng và tuyệt vọng như dội một gáo nước lạnh lên mọi người.

"Cứu mạng, cứu tôi với!!"

Tiếng la hét đau đớn của người phụ nữ khiến vài du khách do dự, bước chân chậm lại. Nhưng những người khác thì càng chạy trốn nhanh hơn! Trên gương mặt họ chỉ còn lại sợ hãi và chết lặng, hận không thể chạy nhanh hơn.

Chỉ cần vượt qua người khác, họ sẽ có cơ hội sống sót!

"Thằng ngu! Dừng lại làm gì! Chạy mau lên!"

Lâm Hi phẫn nộ quát lớn. Thạch Đào toát mồ hôi lạnh khắp người, nhận ra mình theo bản năng đã dừng bước.

Người phụ nữ đang gào thét kêu cứu.. là Miêu Phương Phỉ cùng "hộ gia đình" với hắn.

Thạch Đào và cô ấy từng hợp tác trong vài chuyến du lịch trước. Miêu Phương Phỉ tính cách tuy kỳ quặc nhưng là người tốt, huống hồ cô còn là du khách cao cấp 1 sao – người mạnh nhất trong đoàn!

Với thực lực và danh hiệu như vậy, sao cô ấy lại có thể rơi xuống cuối đội ngũ được chứ!

"Thằng đần, còn đứng ngây ra đó làm gì?! Muốn chết hả?!"

Không, hắn không muốn chết. Hắn còn đang cõng Bính Cửu.

Bị Lâm Hi đột ngột đẩy, Thạch Đào giật mình, lại bước chân, nhưng bước chân đó lại vô cùng nặng nề.

"Giúp tôi! Tôi cho anh mạng, tôi cho anh mạng ——!!"

Giọng Miêu Phương Phỉ càng thêm thống khổ, tim Thạch Đào run lên, hận không thể bịt tai, nhưng bước chân lại càng lúc càng chậm. Hắn không thể hoàn toàn lạnh lùng quyết đoán, nhưng cũng không có dũng khí quay đầu lại.

Là yếu đuối, là sợ hãi.

Sợ hãi quái vật, sợ hãi cái chết sắp đến của Miêu Phương Phỉ, nhưng điều Thạch Đào sợ hơn cả là Bính Cửu không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của mình rồi bỏ rơi mình!

Hướng dẫn viên vốn không phải người bình thường, mà Bính Cửu lại càng điên loạn. Những kẻ từng cãi lời Bính Cửu đều đã chết, thậm chí đôi khi chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt.

Không ai đoán được suy nghĩ của kẻ điên!

"Quay lại."

Quay, quay lại sao?

Thạch Đào theo quán tính chạy vài bước, bỗng nhiên dừng lại, không dám tin!

Nhưng hướng dẫn viên trên lưng hắn, quả thật đã nói ——

"Quay lại chỗ đó."

Các du khách chạy ở phía trước nhất phát hiện có điều không ổn, lo sợ bất an quay đầu lại, sụp đổ khi thấy Thạch Đào đang cõng Bính Cửu lại xoay người, quay lại!

Bính Cửu lại nổi điên, Thạch Đào tuyệt đối không dám cãi lời Bính Cửu.

Vậy bọn họ phải làm sao bây giờ? Miêu Phương Phỉ là du khách mạnh nhất trong đoàn, ngay cả cô ấy còn không thể đối phó với quái vật, bọn họ càng không thể chiến thắng!

Các du khách sợ hãi quái vật, nhưng lại càng sợ hãi việc rời xa Bính Cửu. Có vài người cắn răng, bất chấp tất cả tiếp tục chạy về hướng Nghĩa trang Tiểu Long mà không quay đầu lại. Cũng có vài người do dự, cuối cùng chọn cách quay đầu.

Tuy nhiên, họ chưa đi được mấy bước thì đã gặp Lâm Hi đang giận dữ bước tới.

"Dừng lại làm gì, không muốn sống nữa à!"

Lâm Hi gần như gào lên, tóc bết dính trên mặt: "Anh Cửu bảo tụi mày cút, tất cả cút đi! Đừng có ở đây vướng bận nữa!"

"Lâm Hi nói rất đúng, anh Cửu bảo chúng ta đi trước, anh ấy sẽ theo sau ngay thôi."

Vương Bành Phái cười lớn, lau đi nước mưa trên mặt, gã cầm bản đồ rách nát trên tay, an ủi những người đang hoảng loạn:

"Nghĩa trang Tiểu Long không còn xa nữa, anh Cửu sẽ ngăn cản được quái vật mạnh nhất, chuyện còn lại chúng ta sẽ xử lý được."

"Nhưng mà..."

Có người chần chừ mắt nhìn về phía Bính Cửu, lòng đầy do dự.

"Còn chần chừ cái gì! Cái bọn ngu đần này, không thấy tao đang ở đây sao! Anh Cửu sẽ không để tao chết đâu!"

Lâm Hi điên cuồng, mắng một trận té tát, lời lẽ ngang ngược nhưng lại khiến họ cảm thấy yên tâm. Vài người không còn chần chừ, lập tức vội vã chạy về hướng Nghĩa trang Tiểu Long. Trên đường, họ gặp vài người đã chạy trước đó, đang chật vật đối phó với mấy con quái vật giống sơn tiêu*.

*Sơn tiêu: quỷ núi.

Đều là du khách kỳ cựu, họ cùng các du khách đi sau nhanh chóng giải quyết kẻ địch. Sau đó, trên đường lại gặp thêm vài cuộc tấn công khác nhưng đều hữu kinh vô hiểm*, cuối cùng cũng đến được đích.

*Hữu kinh vô hiểm: trải qua tình huống nguy hiểm, tưởng như nguy cấp, nhưng cuối cùng lại an toàn.

Họ tạm thời an toàn, nhưng vì không có hướng dẫn viên dẫn dắt nên không thể tiến vào. Các du khách chỉ có thể canh giữ bên ngoài Nghĩa trang Tiểu Long, mỗi người tự tìm chỗ trú mưa, ánh mắt ngơ ngác, thất thần, cố gắng tiêu hóa nỗi sợ hãi trong lòng.

Sau một lúc lâu, có người không kìm được trút giận, mắng một câu.

"Thạch Đào cái thằng ngu này... Suýt nữa bị nó hại chết."

"Giờ thì hay rồi, Bính Cửu sẽ tra tấn hắn đến chết."

Họ biết, Bính Cửu ra lệnh cho Thạch Đào quay lại, chắc chắn không phải để cứu Miêu Phương Phỉ.

Khả năng lớn nhất, là để trừng phạt Thạch Đào vì đã không nghe lệnh, tự ý dừng lại.

Nghe nói Bính Cửu thường làm như vậy. Trong đoàn du lịch do Bính Cửu dẫn dắt, cậu ta chính là vị vua duy nhất. Ai dám có suy nghĩ riêng, đều sẽ không có kết cục tốt.

"Xui xẻo thật... Chờ gặp họa đi, chẳng ai thèm cứu đâu."

Có người lén lút nói một câu mỉa mai.

"Mày muốn cứu người à? Sao giờ không quay lại cứu người đi?"

Người kia vì thẹn quá hóa giận mà cãi lại, lạnh lùng nói: "Đều là lũ sâu bọ trong một cái ổ, bày đặt làm cái gì mà yêu hoa với chả yêu bướm!"

Bầu không khí chợt im lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp.

Đúng vậy! Bọn họ sợ chết, tất cả đều sợ chết.

Trải qua quá nhiều hành trình, họ càng sợ chết hơn.

"Sao tôi lại bị chọn đến Mê đắm chốn Tương Tây  chứ..."

Có người sụp đổ nức nở: "Tất cả sẽ chết, cuối cùng chúng ta đều sẽ chết..."

"Biết đâu Bính Cửu sẽ đi cứu người..."

Có người như muốn an ủi, nhưng vừa mở miệng, lại đột ngột im bặt.

Bính Cửu đi cứu người, có khả năng sao?

Bọn họ biết rõ Bính Cửu là loại hướng dẫn viên như thế nào.

Thà tuyệt vọng còn hơn ôm hy vọng.

"Vì sao lại là tôi... Vì sao..."

Không khí bi thương bao trùm mọi người, đó là nỗi bi thương thỏ chết cáo buồn*, chờ đợi trong vô vọng.

*Thỏ chết cáo buồn: hàm ý chỉ thấy người đồng cảnh ngộ gặp nạn, nhìn thấy chính bản thân mình trong đó vì biết mình rồi cũng sẽ như thế.

Chỉ có Lâm Hi và gã mập vẫn nhìn về phía đường núi, như thể đang chờ đợi ai đó xuất hiện. Ánh mắt Lâm Hi đờ đẫn, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, như thể chỉ chờ đợi vì phải chờ. Nhưng trong mắt gã mập lại lộ ra vài phần suy tư.

Bính Cửu... dường như có gì đó hơi khác.

__________

Không còn các du khách khác, núi rừng lập tức chìm vào tĩnh lặng. Thạch Đào cõng Bính Cửu, từng bước tiến về phía Miêu Phương Phỉ, nơi những tiếng kêu thảm thiết, đau đớn vẫn không ngừng vọng lại.

Đầu óc hắn trống rỗng, từng sợi gân trên chân đều run rẩy. Nhưng bản năng của một vận động viên dày dạn đã giúp hắn vẫn giữ được hành động ổn định trong trạng thái thần kinh căng như dây đàn.

"Cậu nghĩ tôi sẽ cứu Miêu Phương Phỉ, đúng không?"

Giọng nói lạnh lùng của Bính Cửu vang lên bên tai hắn. Thạch Đào suýt nữa muốn lắc đầu, nhưng tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng của Miêu Phương Phỉ vẫn đang vang vọng.

"Đúng vậy."

Thạch Đào nghe thấy chính mình mở miệng, như thể đã phát điên.

Lần này e rằng sẽ phải bỏ mạng.

Một luồng lạnh buốt trào dâng trong lòng hắn. Hắn hiểu rõ, Bính Cửu là bạo chúa, ghét nhất những du khách có ý nghĩ riêng.

Nói ra câu đó, hắn vừa hối hận, lại vừa không hối hận. Hắn thật sự không muốn nhìn đồng đội chết trước mắt mình.

Dù cho nơi này là một hành trình đầy tàn khốc.

"Ừ."

Giọng Bính Cửu vẫn lạnh nhạt, như hạt mưa rơi trên cành lá. Vậy mà Thạch Đào lại cảm thấy giọng nói ấy có chút dễ nghe.

"Một lát nữa, cõng  cho tốt."

Vệ Tuân ra lệnh. Thấy Thạch Đào sững sờ, sợ hắn không nghe rõ, Vệ Tuân nhắc lại một lần nữa:

"Cõng cho vững."

Một cảm xúc khó tả trào lên trong lòng. Thạch Đào luống cuống tay chân, vội vàng dùng dây leo núi quấn chặt Bính Cửu thêm vài vòng, cố định cho thật chắc. Lúc này mới chợt nhớ ra mình chưa trả lời, liền lắp bắp nói:

"Nhất định vững!"

Vệ Tuân không để ý đến Thạch Đào nữa, ánh mắt cậu dán chặt vào con quái vật màu đỏ đang vồ lấy vai Miêu Phương Phỉ cắn xé. Cậu khẽ rung cờ chỉ dẫn, tấm vải đỏ đẫm nước mưa rủ xuống, trong tay Vệ Tuân trông chẳng khác nào một cây thương đỏ.

"Chạy."

Thạch Đào chợt lao lên, nhanh như một cơn gió. Từ lúc Miêu Phương Phỉ gặp nạn đến giờ đã hai ba phút trôi qua, vậy mà cô vẫn chưa chết. Một con rắn đốm hoa hung hãn, với cánh tay to lớn, đang quấn chặt lấy vai Miêu Phương Phỉ, liều mạng chiến đấu với con quái vật giống như đứa trẻ sơ sinh bị lột da.

Nhờ có rắn đốm hoa yểm trợ, Miêu Phương Phỉ liều mạng đối đầu với con quái vật. Nhưng con dao trong tay cô chém vào người quái vật chỉ phát ra tiếng "phốc" trầm đục, như chém vào lớp da cứng rắn. Trong khi đó, hàm răng sắc nhọn của quái vật lại dễ dàng xé rách rắn đốm hoa!

Nhận thấy đồng đội đã bỏ mình đi xa, Miêu Phương Phỉ lòng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng vẫn liều mạng chống cự.

Cô không muốn chết!

"Xì ——"

Một tiếng rít yếu ớt vang lên, rắn đốm hoa mềm nhũn, đổ gục như một ống nước vỡ, không còn động đậy. Mất đi vật cản, con quái vật lập tức lao đến cắn thẳng vào yết hầu của Miêu Phương Phỉ! Cô vẫn không buông xuôi, tàn nhẫn há miệng, răng nanh sắc bén như nanh rắn phát ra ánh lam chứa độc, định cùng quái vật cắn xé lẫn nhau, vùng vẫy trong cơn hấp hối!

"Kétt ——!"

Máu thú nóng hổi, tanh nồng văng đầy lên mặt, Miêu Phương Phỉ sững người, nhất thời không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mãi đến khi một tiếng quát chói tai như sấm sét xuyên thẳng vào linh hồn.

"Miêu Phương Phỉ, về đoàn!"

Trên cờ chỉ dẫn vẫn còn một vệt máu đỏ tươi, đó là máu của quái vật. Vệ Tuân vung cờ quét ngang, gọn gàng hất văng Miêu Phương Phỉ đang sững người tại chỗ, giúp cô tránh được bóng đỏ đang lao tới từ trong rừng.

"Kétttt ——!"

Tiếng kêu thê lương, bén nhọn của quái vật vang vọng khắp núi rừng, giống như tiếng chim đỗ quyên, tràn đầy oán hận. Con quái vật không chết, dù Vệ Tuân gần như đã đập nát hộp sọ của nó, nó vẫn tung tăng nhảy nhót. Lúc này, Thạch Đào nhanh chóng bước lên trước, chắn trước mặt Miêu Phương Phỉ. Như vậy, Vệ Tuân không cần bận tâm đến cô nữa, chỉ cần tập trung đối phó với cuộc chiến trước mắt.

Cánh tay phải vì dùng sức quá mạnh mà tê dại, Vệ Tuân phất tay, cây cờ chỉ dẫn trong lòng bàn tay đang nóng rực.

Từ lúc Miêu Phương Phỉ rời khỏi đội ngũ cho đến nay, cờ chỉ dẫn càng lúc càng nóng.

【Hướng dẫn viên giàu kinh nghiệm thì trong bất kỳ tình huống nào cũng có thể dẫn dắt du khách của mình trở về đoàn!】

Quả nhiên, đối với con quái vật lột da 'cản trở' Miêu Phương Phỉ trở về đoàn, khiến cây cờ chỉ dẫn càng mạnh hơn!

"Kétttt ——!"

"Kétttttttt ——!"

Bóng máu xoay vòng trong tán cây âm u, tiếng hót quái dị vang vọng như đang kêu gọi thứ gì đó. Ngay sau đó, từ phía sau nó lại xuất hiện thêm một con quái vật nữa.

Miêu Phương Phỉ dù bị thương nặng vẫn cắn răng xoay người đứng dậy, tay cầm chặt lưỡi dao sắc bén, ánh mắt hung tợn như chó sói mẹ. Cô âm thầm ra hiệu cho Thạch Đào. Thạch Đào lập tức nằm rạp xuống, toàn thân căng cứng, sẵn sàng cõng Bính Cửu bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Miêu Phương Phỉ đã được cứu, lẽ ra họ có thể nhân cơ hội này nhanh chóng rút lui. Hai con quái vật kia quá mạnh, không ai dám tưởng tượng nổi. Chỉ cần đến được Nghĩa trang Tiểu Long là sẽ tạm thời an toàn.

Nhưng —

"Tấn công."

Cậu chưa bao giờ có ý định chạy trốn. Cậu muốn thử, thử uy lực thực sự của cờ chỉ dẫn, thử xem sau khi kế thừa thân phận Bính Cửu, thực lực của mình rốt cuộc đã mạnh tới mức nào.

Bản chất đặc biệt của hướng dẫn viên khiến Vệ Tuân hiểu rằng bản thân chắc chắn sẽ luôn là người đi đầu đội ngũ, phải đối mặt với mọi hiểm nguy trước tiên. Nếu đã sớm muộn gì cũng phải chiến đấu, thì lúc này chính là cơ hội tốt nhất.

Khi chưa đến điểm tham quan đầu tiên, các quái vật xuất hiện thường sẽ yếu hơn. Có Thạch Đào ở đây, Vệ Tuân có thể lựa chọn tiến lên thử uy lực của cờ chỉ dẫn, hoặc nếu tình huống xấu đi, có thể lập tức ra lệnh cho Thạch Đào đưa cậu rút lui.

Vệ Tuân đang nghiêm túc nhập vai vào nhân vật hướng dẫn viên, chơi một trò chơi đầy kích thích.

Quan trọng hơn, bản tính ưa mạo hiểm, yêu thích đối đầu với nguy hiểm của cậu chưa bao giờ biến mất. Vệ Tuân thích chủ động nghênh chiến, thích thử thách, và tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Hai con quái vật từ hai phía trái phải đồng loạt lao về phía Vệ Tuân, tiếng kêu rợn người như muốn làm vỡ mật bất kỳ ai nghe thấy. Thạch Đào hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng, nhưng thân thể vẫn theo bản năng tuân theo mệnh lệnh của Vệ Tuân mà lao lên phía trước.

Điên rồi, tất cả đều điên rồi.

Vệ Tuân đứng thẳng nửa người trên, nụ cười hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt, gần như cuồng loạn. Cậu giơ tay vung mạnh cờ chỉ dẫn, chủ động đâm về phía quái vật.

Đi chết đi.


__________

Tác giả có lời muốn nói:

Kết bài: Nhóc điên cuồng Tiểu Tuân!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip