30

Tông Thiên Chí bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại của Thẩm Yểu Chi vào một buổi chiều tà.

"Alo?" Hắn có chút khó tin, "Yểu Yểu...?"

Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Yểu Chi truyền đến từ đầu dây bên kia: "Anh Thiên, là em." Giọng cậu qua sóng điện thoại được trau chuốt, trầm mềm hơi khàn, âm cuối ngân dài, như tiếng mèo con rên rỉ kéo dài, "Bên anh... sao rồi?"

Yết hầu Tông Thiên Chí khẽ động, nghe ra điều bất thường: "Em uống rượu à?"

"Chỉ uống... một chút thôi." Thẩm Yểu Chi cười khúc khích, "Anh Thiên nói chuyện với em được không? Em không say đâu."

Nói trước quên sau, lại còn bảo không say. Tông Thiên Chí cảm thấy kỳ lạ. Tin nhắn liên tiếp mấy ngày nay của hắn đều không có hồi âm, việc quay phần tiền truyện của 《Vạn Nhẫn》 cũng bị một thế lực tư bản vô danh dừng lại. Tông Thiên Chí biết đại khái lại là chuyện tốt do chồng cậu gây ra, nhưng vì không liên lạc được với cậu, nên dù có nhiều suy đoán cũng không thể xác minh.

"Yểu Yểu, em ổn không?"

Thẩm Yểu Chi kéo dài tiếng "ừm": "Ổn mà. Anh Thiên có ổn không? Khi nào chúng ta tiếp tục quay phim? Lời thoại em còn nhớ này... 'Đại ca, sau này em sẽ làm hình xăm trên ngực anh, cả đời này đều nghe xem lòng anh nghĩ về em như thế nào'!"

Tông Thiên Chí im lặng, nghe tiếng cười khúc khích kéo dài kia dần yếu đi, như bị một hòn đá vô danh đè nén, biến thành tiếng nghẹn ngào thưa thớt.

Tiếng khóc nức nở lúc đứt lúc nối, giọng nói như ngập đầy hơi nước.

"Đại ca... Anh nói muốn yêu em cả đời."

Cậu nhớ nhầm lời thoại rồi. Trong phim, cậu vẫn luôn gọi hắn là Tướng quân, còn Tông Thiên Chí đóng vai Huyền Khung, ngực cũng không có hình xăm. Thẩm Yểu Chi đang gọi người khác, Tông Thiên Chí biết rất rõ.

"Tại sao lại hủy hoại em..."

"Em rõ ràng đã nghe lời anh. Em nói sẽ không trốn."

Tông Thiên Chí mở miệng: "Yểu Yểu." Trong miệng như ngậm hoàng liên, lời nói cũng trở nên cay đắng, "Em biết rồi sao?"

Bên kia hồi lâu không có hồi âm. Cho đến khi tiếng báo hiệu máy móc ngắt kết nối vang lên, Tông Thiên Chí nhìn màn hình tối đen, dường như cũng bị cuốn vào sự tĩnh mịch vô biên.

... Bên kia Hoắc Chước vừa mới từ văn phòng đi ra, giọng nói của giáo viên từ xa xuyên qua khe cửa truyền ra: "Em thật sự muốn từ bỏ việc thi tuyển phi công sao?"

Hoắc Chước đứng yên, giọng nói nghe dứt khoát và lạnh lùng, như băng cắt giữa mùa hè: "Ừm. Bên cha em muốn em làm việc khác."

"Thầy chỉ cảm thấy rất tiếc. Với thiên phú và thể chất của em, tương lai nhất định có thể phát huy trong ..."

Hoắc Chước nhún vai như không quan tâm, đóng cửa văn phòng lại, thoát thân khỏi ánh mắt khó hiểu của mọi người. Trên điện thoại còn có tin nhắn mẹ kế nhỏ vừa gửi tới, không biết cậu chạy đến từ lúc nào, nói đang đợi hắn trong phòng học ban 4.

Hoắc Chước lên tầng cao nhất, cửa phòng học khép hờ. Bây giờ đã tan học từ lâu, học sinh đã về hết. Hắn đẩy cửa ra, thấy người đẹp thân hình mảnh khảnh đang ngồi trên bàn học của hắn, ngửa mặt đung đưa hai đôi chân dài trắng như tuyết.

Thẩm Yểu Chi mở cửa sổ, gió đêm thổi tung mái tóc dài của cậu. Những sợi tóc đen nhánh, mềm mượt rủ xuống bờ vai hồng hào, rồi men theo đường sống lưng ướt đẫm mồ hôi mỏng chảy xuống. Cậu không biết từ đâu kiếm được một bộ đồng phục nữ sinh, áo khoác rộng thùng thình vắt trên khuỷu tay, váy dài mỏng manh che nửa đùi trắng như tuyết. Áo ngắn tay xanh trắng đan xen bọc lấy bộ ngực mềm mại, lờ mờ thấy được hai đầu vú kiều nộn nhô lên.

Dưới bàn rơi vãi mấy lon bia, trông có vẻ đã uống đến say khướt. Nhìn thấy con riêng ngây người, cậu nghiêng đầu cười rộ lên: "Chước Chước, tôi mặc thế này xấu lắm sao?"

Cậu kéo gấu áo một chút, bĩu môi châu: "Chỗ bà Lan quả nhiên có đồng phục cũ học sinh bán lại." Thẩm Yểu Chi nâng má tuyết ửng hồng, cười ngây thơ hồn nhiên, "Chú bảo vệ nhìn thấy tôi lúc đó, mắt đều trợn tròn! Chước Chước, cậu nói xem mẹ kế của cậu có phải vẫn trẻ đẹp như học sinh cấp ba không?"

Hoắc Chước cúi đầu liền thấy đôi đùi trắng như tuyết đang cọ xát khít khao, bên tai nóng rực: "Đẹp đẹp, mau xuống đi, uống nhiều như vậy lát nữa ngã bây giờ."

Thẩm Yểu Chi không chịu. Cậu xoay người lại, đẩy ngã quyển sách của con riêng, để lộ hình vẽ được khắc bằng dao nhỏ bên dưới.

"Nha, lại vẫn còn ở đây." Đầu ngón tay hồng nhạt của cậu chậm rãi lướt qua chiếc ô nhỏ kia, "hsy&syz... Chước Chước, cậu xem này, đây là lúc đó tôi thích cha cậu, vì muốn ở bên anh ấy, đã khắc lại chiếc ô tình nhân mê tín này đấy!"

Tiếng gầm gừ ghen tuông của con chó dữ cuộn trào trong cổ họng Hoắc Chước: "Mẹ nhỏ còn tin cái này sao, mẹ ấu trĩ quá đấy."

"Mười sáu mười bảy tuổi đương nhiên ấu trĩ rồi!" Thẩm Yểu Chi nửa dựa vào cửa sổ phía sau, một tay nắm chặt rèm cửa, tay kia lại móc lấy bên váy dài chậm rãi nâng lên. "Không ấu trĩ thì làm sao lại thích mấy người được?"

"Mấy người"?

Hoắc Chước tiến lên một bước: "Mẹ nhỏ thích tôi hơn, đúng không?"

Cánh môi Thẩm Yểu Chi đỏ bừng, giữa môi răng toàn là mùi bia: "Đến bây giờ, vẫn là thích cha cậu hơn."

Hoắc Chước trơ mắt nhìn đầu ngón tay hồng hào của cậu chậm rãi luồn vào từ dưới váy, men theo khe hở quần lót đẩy vào. Hoa văn ren trắng trên quần lót trải rộng, ngón tay tinh tế trắng như tuyết thong thả đẩy ra đẩy vào bên trong, men theo khe hở phấn hồng khép chặt mà thâm nhập vào bên trong, đẩy cánh môi lồn hé ra một chút, ngậm hai đốt ngón tay vào trong.

Động tác cậu chậm rãi nhưng thành thạo, nước dâm tràn ra dính trên quần trong, chỉ lát sau đã làm ướt đẫm vải. Bên tai Hoắc Chước toàn là tiếng nước dâm mỹ đó, nghe tiếng thở dốc trầm mềm của cậu lúc trầm lúc bổng, khiêu khích lòng người dâng trào.

Đuôi mắt Thẩm Yểu Chi chỉ lát sau đã đỏ bừng: "Ha... Chước Chước, đừng nhìn... Đừng nhìn chỗ đó của mẹ... Nga, ahh..."

Mẹ kế mặc đồng phục nữ sinh cấp ba, thuần khiết và quyến rũ xen kẽ trên khuôn mặt xinh đẹp bị hơi men hun đỏ, ngồi trên bàn học của hắn, hai chân mở ra móc ngoáy cái lồn mập nhạy cảm phun đầy nước của mình. Cảnh tượng này đối với xử nam như Hoắc Chước kích thích quá lớn, chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết cuồn cuộn, giữa háng cũng ngẩng đầu lên.

Thẩm Yểu Chi chuyên chú xoa nắn lồn đĩ ẩm ướt của mình, đầu gối hiện lên màu hồng nhạt một mảng, bắp chân hơi cong nhẹ nhàng run rẩy. Cậu cắn chặt môi dưới, đuôi mắt nhếch lên che phủ sương mù nước mắt, tiếng nước "nhóp nhép" giữa khe chân vang vọng.

"Hah... Chước Chước... Phía dưới của mẹ có đẹp không?"

Ánh mắt nam sinh xoay chuyển loạn xạ, lúc này không biết có phải là xấu hổ hay không. Mặc dù hai tay vẫn đút túi ra vẻ cool ngầu, nhưng lều trại dựng lên giữa hai chân đã sớm rục rịch. Thẩm Yểu Chi hơi tách hai chân ra, rút ngón tay ra một chút. Hoắc Chước liền thấy đầu ngón tay xinh đẹp kia dính nhớp bọc lên một lớp nước dâm, ướt sũng nhỏ giọt trên bàn học của hắn.

... Mẹ kiếp.

Chú chó trẻ tuổi khí thịnh cuối cùng không nhịn được dụ dỗ, kéo rèm cửa, đẩy cậu ngã xuống trước bàn. Thẩm Yểu Chi nằm trên bàn học, hai chân nửa quỳ trên ghế, hai ngón tay khép lại vẫn còn quấy đảo trong huyệt nước.

"Ưm.. Phía dưới của mẹ ướt quá... Chước Chước..."

Giọng nói mất tiếng của Hoắc Chước truyền đến từ nách tai: "Ở đây không có bao đâu, mẹ nhỏ."

Thẩm Yểu Chi quay đầu, mắt đào hoa quyến rũ mang theo cơn mê thần chí không rõ: "Chước Chước... Không dám sao?"

Âm cuối còn chưa rơi xuống đất, đã bị Hoắc Chước nâng cằm hôn lên.

Váy dài bị con riêng xốc lên, quần lót ren cởi đến khuỷu chân. Hoắc Chước cởi bỏ dây lưng quần, lúc này mới cảm thấy căng thẳng, con hàng nóng bỏng cứng rắn thô dài. Rõ ràng là có vốn liếng đụ người sướng đến muốn chết, nhưng trước mặt mỹ nhân say rượu phóng đãng này lại không có tự tin.

Bên môi Thẩm Yểu Chi còn treo sợi chỉ bạc, móc lấy lưỡi con trai, ôn nhu mời gọi: "Cắm vào bên trong... đụ tôi, sẽ không làm được sao?"

Răng nanh Hoắc Chước cắn một cái, áp xuống cổ tay mảnh khảnh của cậu, đẩy hông, đâm tận gốc vào lồn non làm nước bắn tung tóe.

"Ahhh... Vào, vào được rồi..."

Vai hồng Thẩm Yểu Chi run lên, lòng bàn tay chống trên bàn học chảy ra mồ hôi, toàn thân đều dày đặc nổi lên xuân triều hồng đậm. Sau khi ăn trọn xong mới thấy còn to hơn là nhìn bề ngoài, lồn xinh chật hẹp bị căng đến tràn đầy, gần như khó có thể hoạt động. Quy đầu cực đại đâm thẳng chạm vào cửa tử cung, vừa mới đút vào, eo cậu đã mềm nhũn.

Hoắc Chước cúi xuống, thử đẩy ra đẩy vào vài lần, liền cảm thấy hạ thân bị lồn nhỏ ướt mềm ấm nóng kia xoắn hút, như muốn ép khô hắn. Đầu ngón tay hồng thấu của mỹ nhân giấu trong tay áo đồng phục, dường như cũng bị sự va chạm này đâm tan lý trí, khóe mắt ẩm ướt mang nước mắt, quyến rũ như hoa hồng ngậm sương.

Hắn nghe thấy tiếng thở dốc kiều mềm của mẹ kế nhỏ, không kiểm soát được hạ thể căng trướng, tăng tốc động tác đụ địt lên. Hạ thể của Thẩm Yểu Chi rất nhanh liền ướt đến kỳ cục, cắn ngón tay mình rưng rưng muốn khóc, lắc lư eo nhỏ nuốt ăn đồ của con trai.

"Ahhh, lớn quá... Chước Chước... Lợi hại quá... Mẹ bị con cặc của Chước Chước nhét đầy rồi... Hức, đỉnh... Đỉnh tới rồi..."

Hoắc Chước nhìn cái lồn diễm lệ kiều nộn dưới thân, giống như vô số lần xuất hiện trong mộng xuân, nóng hổi bao bọc lấy cặc của hắn co rút ngậm hút. Đây là nơi mà cha của hắn- Hoắc Thời Dự đã tiến vào vô số lần, bị dạy dỗ đến mềm mại triền miên, chín muồi đến tơi tả.

Trách không được Hoắc Thời Dự thích cậu như vậy...

Trách không được gã lại muốn nhốt Thẩm Yểu Chi lại...

Trong khoảnh khắc này Hoắc Chước bỗng nhiên hiểu được ý nghĩ của cha. Một mỹ nhân diễm lệ quyến rũ như vậy, một tiểu thê tử đơn thuần lại ngây thơ, ai có thể khắc chế dục vọng quá mức của mình đối với cậu?

"Mẹ nhỏ... Bên trong mẹ nóng quá..." Hoắc Chước ôm eo cậu, "bạch bạch" bạo lực chịch lồn múp, "Hah... Sắp bị mẹ kẹp gãy rồi."

Đáy mắt Thẩm Yểu Chi mờ mịt, cặp mông trắng như tuyết bị thao đến sóng mông thay nhau nổi lên. Áo ngắn tay đồng phục ngắn mỏng bóp eo mảnh mai, tóc dài thái dương bị mồ hôi thơm ướt đẫm. Hơi men dường như càng bốc lên, cậu gục trên bàn, trước mắt là chiếc ô tình nhân nho nhỏ kia. Khóe miệng Thẩm Yểu Chi nhỏ giọt nước bọt, bị con riêng hung hăng đâm chọc vào tâm lồn, nức nở một tiếng thở dốc dữ dội.

"Hức... Ahhh... Chước Chước... Chước Chước lợi hại quá... Mẹ, mẹ sắp bị Chước Chước đụ khô chết rồi... dùng sức thêm một chút... Huhu... Bắn... Mẹ muốn bắn rồi..."

Bản thân Hoắc Chước cũng bị mẹ kế nhỏ xoắn đến khoái cảm liên tục ập đến. Bên trong của mẹ nhỏ quá biết hút, nước dâm ướt nóng ngâm cặc hắn, tử cung kiều nộn mỗi lần bị đâm một chút đều phải co rút không ngừng.

Mẹ kiếp... Hoắc Thời Dự trước đây đều sống ngày lành gì vậy?

"Ông ấy sao nỡ không quay lại thăm mẹ nhỏ..."

"Tôi mà cưới mẹ nhỏ, tôi mỗi ngày đều muốn đụ người không xuống giường được."

Mắt đào hoa Thẩm Yểu Chi buông xuống, lưỡi hồng ẩm ướt phun ra bên ngoài, giống như chú mèo cái nhỏ động dục, liếm liếm đầu ngón tay Hoắc Chước. Hoắc Chước bị động tác dâm dục này làm đầu váng mắt hoa, răng nanh cắn nhau vang lên ken két, muốn làm hỏng cái lồn non của chú mèo nhỏ này mới hả dạ.

"Mẹ nhỏ..." Hoắc Chước cắn vành tai cậu, vẫn hỏi câu nói kia: "Là cha tôi làm người sướng, hay là tôi làm người sướng hơn?"

Thẩm Yểu Chi vốn đang nhiệt tình đáp lại động tác va chạm của hắn, nghe thấy những lời này, cơ thể lại bỗng nhiên cứng lại. Dự cảm bất hảo dâng lên trong lòng Hoắc Chước, chỉ cảm thấy ghen tuông trong lòng điên cuồng phát sinh, càng muốn hỏi cho rõ ràng: "Tôi tốt hơn đúng không? Mẹ nhỏ, người nói đi. Người thích tôi chịch người hơn, đúng không?"

Rút ra hơn nửa, thấy nước nhờn đục ở chỗ giao hợp của hai người lầy lội không chịu nổi, lại nổi điên mạnh mẽ nắc vào. Phòng học trống vắng tràn ngập tiếng nước dâm đãng. Thẩm Yểu Chi vùi đầu mềm mại rên rỉ, cánh mông chu lên bị đụ đến đỏ bừng, vạt váy như cánh chim tung bay lên xuống.

Bia, thuốc, khoái cảm khi cao trào đến, dường như đều hỗn loạn trộn vào nhau. Tầm mắt Thẩm Yểu Chi bị nước mắt che phủ, dường như lại xuất hiện dòng chữ nhỏ nhạt kia: hsy&syz.

Hoắc Chước lật người cậu lại, nâng gò má mỹ nhân lên, nói nhỏ: "Nhìn tôi, mẹ nhỏ."

Nam sinh trẻ tuổi cao lớn lại anh tuấn bức người, giống ái nhân năm xưa đến nhường nào. Thẩm Yểu Chi nhất thời có chút phân không rõ, cắn đầu lưỡi thở dốc ngọt ngào: "Ha... Là anh... Em yêu anh... Vẫn luôn..."

Lòng Hoắc Chước yên ổn một chút, nửa ôm cậu lên hôn sâu. Cánh mông trần trụi của mỹ nhân dán chặt bàn học, lồn hồng ướt kẹp chặt một căn cặc đỏ sậm. Mũi chân căng thẳng vì cao trào mà run rẩy. Cậu ngửa mặt tiếp nhận nụ hôn này, cho đến khi hô hấp bị đoạt lấy, cảm giác nghẹt thở tầng tầng bao phủ xuống, có một sự điên cuồng bất chấp tất cả.

"Tôi cũng yêu người, Yểu Yểu." Hoắc Chước hôn nước mắt trên má cậu, "... Muốn bắn, buông ra một chút, tôi sẽ rút ra."

Thẩm Yểu Chi vô thức gật gật đầu.

"Được nha... Em luôn nghe lời..."

"Đại ca..."

Căn cặc còn chưa rời khỏi bỗng nhiên run lên khi nghe thấy cách xưng hô này. Tinh dịch nóng bỏng trắng đục nháy mắt bắn đầy lồn xinh, nối tiếp nhau phun trào vào tử cung của mỹ nhân. Thẩm Yểu Chi bị cú nội bắn bất ngờ này kích thích đến thân thể run rẩy, cắn môi châu chậm rãi tách đùi ra, tùy ý để tinh dịch trắng đặc ào ạt chảy xuống, từ gốc đùi nhỏ giọt đến bàn học, lưu lại vệt tinh tảng lớn.

Giọng Hoắc Chước căng thẳng, gằn từng chữ: "Người...đang gọi ai?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip