37
Thẩm Yểu Chi sống lưng căng thẳng, chỉ có thể dùng lòng bàn tay nhẹ đẩy ngực con riêng, ý đồ cảnh cáo hắn không được xằng bậy.
Hoắc Chước làm bộ không hiểu ý cậu, ngón tay đã sờ qua đùi trong ẩm ướt nóng bỏng, thăm dò lên kẽ mông mềm như bông của mẹ kế. Thẩm Yểu Chi trong lòng đang ôm Hoắc Ninh, vốn dĩ đang hết sức chuyên chú mà cho bú, bị chạm vào như vậy, hạ thể đột nhiên tê dại một mảng.
Hoắc Chước cảm giác được sự ẩm ướt truyền đến đầu ngón tay, nuốt xuống sữa thơm ngọt trong miệng, nhả ra liếm liếm răng nanh: “Mẹ nhỏ, đã không còn.”
Thẩm Yểu Chi nắm một cái lỗ tai chó của hắn: “Cậu, cậu đã lớn như vậy, đương nhiên không đủ cậu ăn. Không có thì không có……”
Hoắc Chước cười nhẹ, ánh mắt liếc sang người bên cạnh. Lông tơ Hoắc Ninh dựng thẳng, cảnh giác mà trừng mắt người anh kế, lời phản kháng còn chưa nói ra nửa câu, Hoắc Chước liền ngang ngược mà lột nó xuống khỏi ngực mẹ.
“Hoắc Chước……!”
Hoắc Chước là tên ma vương không nói lý, không quan tâm mà đẩy Hoắc Ninh sang bên cạnh, lau lau bên đầu vú sưng đỏ đang chảy sữa của mẹ nhỏ, cấp bách ngậm vào miệng.
Hoắc Ninh rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không có biện pháp chống lại tên anh trai thân cường thể tráng, trơ mắt mà bị cướp đi thức ăn tách sang một bên, chỉ có thể cuộn tròn ở trong góc củng cùi chỏ mẹ, muốn chia sẻ một cái ôm ấp.
Nhưng mà Thẩm Yểu Chi chỉ ôm con riêng thân hình quá mức cao lớn, đưa cái vú kiều nộn đáng thương vào trong miệng hắn. Rõ ràng chính mình dưới thân Hoắc Chước giống như một con mèo nhỏ yếu ớt bị chó dữ ngậm trong miệng, vẫn là muốn đưa chút ít sữa không nhiều ra ngoài. Mà cố tình đã như vậy rồi Hoắc Chước còn không thỏa mãn, móng vuốt chó véo thịt vú mẹ nhỏ khép lại đè ép, xoa cho thịt vú tuyết trắng phấn nộn kia phát đỏ sưng, ý đồ ép ra càng nhiều sữa thơm ngọt.
Mẹ nhỏ ngửa cái cổ trắng nõn nằm dưới thân Hoắc Chước, trong lòng đều là người con riêng cao lớn hung hãn, căn bản không có biện pháp bận tâm Hoắc Ninh.
…… Hoắc Ninh nhớ tới con mèo mẹ mình từng xem, bởi vì sinh quá nhiều mèo con, sữa căn bản không đủ dùng. Mèo con không đoạt được núm vú chỉ có thể co rúm lại một bên, trở nên gầy yếu, dần dà, ngay cả mèo mẹ cũng làm lơ nó.
Không muốn thừa nhận, nhưng giờ này khắc này Hoắc Ninh cảm thấy chính mình chính là con mèo con bị lãng quên như vậy.
Hoắc Chước khẽ vuốt cái bụng nhô lên của mụ mụ, cười trầm thấp: “Chờ đứa nhỏ này sinh ra là tôi không có cái ăn, đương nhiên muốn tranh thủ hiện tại ăn nhiều chút.”
Hoắc Ninh không nói một lời mà nhìn chằm chằm bụng nhỏ của mẹ mình, sâu trong đáy mắt là sự oán độc. Mà chờ Thẩm Yểu Chi đưa ánh mắt liếc lại, thân ảnh đứa con trai nhỏ đã biến mất ở sau cánh cửa, cứ như vậy chạy mất.
Thẩm Yểu Chi cảm thấy áy náy, oán trách mà đẩy Hoắc Chước ra, giận dữ nói: “Cậu sao lại còn tranh giành với em mình? Ninh Ninh vẫn là một đứa trẻ……”
Có đứa trẻ nửa đêm trộm hôn mẹ mình sao? Hoắc Chước cười lạnh trong lòng. Ánh mắt thằng nhóc kia nhìn hắn cùng với ánh mắt Hoắc Thời Dự ngày đó rút súng không khác gì nhau, hai cha con người sau điên cuồng hơn người trước, hắn không thể coi Hoắc Ninh là trẻ con được.
Bất quá đuổi đi tên đáng ghét làm tâm trạng hắn thoải mái, Hoắc Chước theo lẽ thường hẳn là xoay người ôm chặt mẹ kế, hôn thật sâu một cái lên cánh môi châu no đủ của mẹ nhỏ: “Mẹ nhỏ, tôi rất nhớ người.”
Thẩm Yểu Chi cúi đầu, thấy cánh tay màu lúa mạch của con riêng nổi lên gân xanh, còn có vết trầy xước bầm tím lớn lớn bé bé. Nhịn không được vuốt ve từng đạo sẹo chồng chất kia, đau lòng nói: “Cậu rốt cuộc đi đâu vậy?”
“Bị ông già bắt đi tra một loại thuốc tên là NEXT. May mắn còn tính thuận lợi, chỉ tiếc không thể đánh với ‘Linh Cẩu’ một trận.”
“Linh Cẩu”…… Mặc dù hận thấu xương người này, nhưng thai nhi trong bụng có khả năng là cốt nhục của hắn ta. Thẩm Yểu Chi có tâm tình phức tạp: “Vậy…… Có tiến triển gì sao?”
“Ừm, tra ra người nghiên cứu phát minh NEXT.” Hoắc Chước nắm cổ tay cậu, nhẹ nhàng lay động hai sợi xích bạc kia: “Mấy ngày nay, Hoắc Thời Dự vẫn luôn khóa người như vậy sao?”
Thẩm Yểu Chi không muốn làm hắn lo lắng, nói nhỏ: “Có đôi khi sẽ mang tôi cùng nhau đi ra ngoài, cũng không có luôn khóa lại.”
Cứ cho là cậu nói như vậy, nhưng Hoắc Chước làm sao có thể không hiểu tính tình Hoắc Thời Dự. Gã kia tâm lý bệnh hoạn lại vặn vẹo, khi còn nhỏ Hoắc Chước ngỗ nghịch lại gã, cách làm của Hoắc Thời Dự cũng là nhốt lại. Bên trong cửa sắt không thấy ánh mặt trời, tứ phía vách tường sắt, một phòng tối chật chội, Hoắc Chước tuổi nhỏ ở bên trong từng có bao lần hỏng mất rồi dần chết tâm, mà chờ đến chịu thua được thả ra ngoài, mới phát hiện Hoắc Thời Dự vẫn luôn ngồi ở bên ngoài, mặt vô biểu tình mà nhìn con trai trong phòng tạm giam thống khổ tuyệt vọng như thế nào, gần như không muốn sống.
Mà chờ hắn chỉ còn chút hơi thở thoi thóp bị người làm kéo ra, Hoắc Thời Dự chỉ có một câu: Biết sai rồi sao? Không biết thì tiếp tục giam.
…… Gã chính là người như vậy.
Hoắc Chước từng thử cắt đứt xiềng xích trên người nhỏ, rất nhanh phát hiện điều này chỉ là phí công. Thấy sự ảm đạm trong mắt Thẩm Yểu Chi liền tạm thời buông ý nghĩ cứu người, trước hết dỗ dành mẹ nhỏ tốt mới quan trọng.
“Vậy cha tôi có làm chuyện gì quá mức khác với người không?”
Thẩm Yểu Chi đã nhận ra khí vị nguy hiểm, vội vàng co rúm lại một chút về phía sau, nắm chặt cổ tay áo Hoắc Chước, lời nói hàm hồ: “Anh ấy là chồng tôi, cậu nói xem……”
Hoắc Chước ghen tuông quá độ, cúi người nắm cằm trắng như tuyết của mẹ nhỏ: “Người đã đồng ý làm bạn gái tôi.”
“Tôi chưa đồng ý nha…… Ưm……”
Lời còn chưa dứt đã bị con riêng ngăn chặn cánh môi lại. Qua vài lần dạy dỗ, kỹ thuật hôn của Hoắc Chước đã thuần thục hơn so với trước rất nhiều. Giờ phút này nụ hôn đoạt lấy che trời lấp đất áp xuống, mút lưỡi mềm phấn của mẹ nhỏ khiêu khích cắn xé. Thẩm Yểu Chi ban đầu còn không thích ứng, rất nhanh đã bị hôn đến ý loạn tình mê, cuốn lưỡi mềm ướt đẫm đáp lại hắn. Nước bọt không tự chủ mà chảy xuống theo khóe miệng trong lúc hôn.
“Đừng đè…… đè phải bảo bảo……”
Hoắc Chước ôm chặt cậu từ phía sau, đầu răng nhẹ nhàng mài: “Trước hết mẹ nhỏ hãy cho tôi ăn no rồi mới quan tâm đứa nhỏ trong bụng đi.”
“Cậu uống nhiều như vậy…… Hức…… Nhiều sữa như vậy……” Thẩm Yểu Chi run bần bật, cậu trai rất giống một con chó dữ cỡ lớn, mà chính mình chỉ là một con mèo mẹ ốm yếu đang mang thai mèo con: “Tôi thật sự không còn cho cậu uống đâu……”
Hoắc Chước hôn cổ cậu, váy từ dưới đẩy lên, lộ ra lồn nhỏ ẩm ướt mềm mại. Lòng bàn tay đặt lên, nước dâm nhão dính dính ướt lộc cộc chảy đầy lòng bàn tay. Bị chụp đánh vài cái, mông mẹ kế liền không tự chủ được mà cong lên, tay nắm chặt gối đầu rên rỉ thấp.
Cho dù như thế, Thẩm Yểu Chi cũng không quên che chở thai nhi trong bụng. Tuy rằng có thể là bị Linh Cẩu cưỡng gian mà mang thai, nhưng mà…… nhưng mà rốt cuộc cũng là bảo bảo của cậu, cậu làm sao có thể không yêu quý chứ?
Nhưng con riêng lại không giống nhau. Dưới háng hắn là dương vật dựng thẳng, hung hãn ngang ngược giống như cha hắn. Dương vật của trai trẻ căn bản không phải mèo mẹ mang mèo con có thể tiếp nhận. Hắn la ầm ĩ bắt mẹ nhỏ cho hắn ăn no, nhéo nhéo cánh môi lồn phì nộn của Thẩm Yểu Chi, đặt quy đầu lên cửa lồn, bất mãn nói: “Chỗ này của mẹ nhỏ rõ ràng còn chảy rất nhiều nước, sao lại không đút cho tôi?”
Thẩm Yểu Chi cảm thấy xấu hổ đến không chịu nổi, nói nhỏ làm Hoắc Chước đừng nói nữa. Nhưng Hoắc Chước cố tình không nghe: “Bụng mẹ nhỏ phình phình như vậy, khẳng định còn có rất nhiều thứ ngon. Tôi muốn nhìn bên trong còn có cái gì.”
Con cặc nóng bỏng thô tráng tách khe lồn ra làm hai, không khỏi phân trần mà tiến quân thần tốc. Eo Thẩm Yểu Chi tê dại, nằm trên giường miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, dưới thân từng tấc từng tấc bị nhét đầy, khe hở nhắm chặt cũng bị căng trướng.
Lại, lại to hơn rồi……
Hoắc Chước còn ở tuổi phát dục, con cặc này kiêu ngạo dựng đứng như là một cây gậy đoạt hồn, bành trướng cương cứng trong cơ thể cậu, đâm trái đâm phải vào tâm nhạy cảm. Hắn còn chưa động nhiều, toàn thân Thẩm Yểu Chi đã mềm thành bãi nước, tóc dài hỗn độn rối tung, đầu ngón tay hồng hồng đâm sâu vào khăn trải giường.
“Không được…… Thật lớn…… Vào, vào không được…… Ha a…… Đừng, tôi muốn hư rồi…… Chước Chước……”
Xích buộc trên cổ cậu như là một sợi dây kéo, theo sống lưng trượt vào hõm eo, bị Hoắc Chước nắm chặt trong tay. Chiếc giường giới hạn không gian hoạt động của mẹ nhỏ, làm cậu vô pháp chạy thoát, chỉ có thể bị bắt banh ra bé lồn ướt nhẹp, gian nan nuốt vào con cặc bừng bừng phấn chấn của con trai.
Hai vú Thẩm Yểu Chi dán chặt khăn trải giường, nước sữa đầm đìa nhỏ giọt từng điểm, lưu lại vệt ướt nhợt nhạt trên giường. Hoắc Chước mạnh mẽ xoa nắn môi lồn đầy đặn của cậu, mỉm cười nói bên tai mẹ kế: “Tôi đã nói rồi mà, mẹ nhỏ quả nhiên vẫn còn sữa, chỉ là cố ý giấu đi không cho tôi ăn.”
Lồn dâm của mẹ nhỏ xinh đẹp giống như một đóa hoa diễm lệ nở rộ, dưới sự đụ địt thô bạo của hắn trông càng thêm diễm lệ dâm đãng. Âm đế đỏ rực điên cuồng run rẩy dưới sự xoa nắn của ngón tay thô ráp, từng luồng dâm dịch trong suốt bắn ra từ khe hở ngón tay Hoắc Chước, như là suối phun mất khống chế.
Mắt Thẩm Yểu Chi tràn đầy nước mắt, cuốn góc váy ngồi trên đùi Hoắc Chước, đầu vú non nớt lay động không thôi: “Thật sự đã không còn…… Ưm…… Chước Chước……”
Hai chân bị nắm chặt đầu gối mạnh mẽ tách ra, lộ ra lồn đĩ đang nuốt lấy một cự vật dữ tợn. Dục vọng của con riêng tràn đầy. Mỗi khi tiến vào cái động đầy đủ nước nôi này, Thẩm Yểu Chi đều nhịn không được mà cao trào. Con cặc khổng lồ căng đầy lồn nhỏ chật hẹp, tiếng nước giao hợp không dứt bên tai.
Gác mái vốn là không gian chật hẹp, càng phóng đại âm thanh dâm mĩ này. Thẩm Yểu Chi nghe tiếng va chạm mãnh liệt dưới thân mình, gương mặt đỏ như chảy máu, lo lắng có thể bị người bên ngoài gác mái nghe thấy, biết cậu hiện tại đang làm cái gì.
Hoắc Chước nhìn thấu tâm tư cậu: “Mẹ nhỏ có phải lo lắng bị người phát hiện không?”
Hắn đè Thẩm Yểu Chi ở đầu giường, nói nhỏ: “Tôi làm bộ thành người hầu tiến vào, nhưng không có tư cách sai bảo bọn ngoài kia. Mẹ nhỏ phải nhỏ giọng một chút, bằng không……”
Lồn nhỏ của Thẩm Yểu Chi không khỏi siết chặt lại, cắn gối đầu để bản thân không rên rỉ. Nhưng lực độ đụ lồn của con riêng lại không giảm đi mảy may. Tinh hoàn nặng trịch “Bạch bạch” va chạm thịt mông mỹ nhân, tiếng giao hợp càng thêm kịch liệt hung mãnh, chỉ sợ cánh cửa này không thể che đậy nổi.
Cậu không khỏi yếu ớt kháng nghị một chút: “Vậy cậu…… cậu nhẹ một chút…… Hah…… Đừng đâm sâu như vậy, ahh…… Mạnh như vậy…… Sẽ, sẽ bị người ngoài nghe thấy……”
Hoắc Chước nhéo đầu vú sưng đỏ của cậu, cúi đầu lại cắn lên vết răng mờ mờ.
“Lúc tôi tới đã nghe thấy tin đồn…… Nói người chê cha tôi tuổi già sức yếu, cùng con riêng tuổi trẻ đẹp trai âm thầm tư thông, đứa trẻ trong bụng này nói không chừng còn không phải của cha tôi.”
Thẩm Yểu Chi vùi đầu không phản ứng hắn, vành tai lại lén lút đỏ lên một lần.
Hoắc Chước nằm bên tai cậu ép hỏi: “Là như vậy thật sao, mẹ nhỏ?”
“Tôi nghe nói đàn ông một khi quá 30 tuổi, đồ vật phía dưới sẽ không dễ dàng cương cứng lên. Cha tôi có phải cũng như vậy không?”
“Người bị ổng khóa lâu như vậy, chỗ này còn chặt như vậy, có phải là cha tôi không được đúng không?”
“Mẹ nhỏ, người nói xem nếu cha tôi biết hiện tại trên gác mái phát sinh những gì…… Ông ta có nổi điên không?”
Thẩm Yểu Chi bị lật người lại, thịt vú non mềm trắng như tuyết run rẩy, lỗ sữa đỏ tươi hơi hơi mở ra. Theo sự đâm thọc của con riêng, nước sữa óng ánh trắng lại rỉ ra ẩm ướt từ chỗ đầu vú, tí tách tí tách mà chảy xuống theo bầu vú no đủ, tất cả đều chui vào trong miệng Hoắc Chước.
Bầu vú sữa nhô lên kia dường như cũng vì động tình mà được ủ chín, rung lắc trào ra sữa tươi. Cứ như vậy lên xuống theo sự chuyển động của cơ thể, giống như có thể nghe thấy tiếng sữa đung đưa trong vú vậy.
Hoắc Chước thuần thục mà xoa ấn bầu vú của mẹ kế, đầu ngón tay khiêu khích đầu vú mẫn cảm của cậu, thẳng đến khi lòng bàn tay bị làm cho ướt đẫm, thoáng lấy ngón tay ra một chút liền kéo ra sợi nước màu trắng sữa.
Thẩm Yểu Chi cảm giác mình như là đang bị con riêng không ngừng vắt sữa, cố tình là khoái cảm dưới thân cứ chồng chất tiến đến, không có biện pháp đình chỉ. Cậu chỉ có thể để hai mắt đẫm lệ mà ôm chặt con chó dữ tham ăn, hy vọng hắn nhanh lấp đầy bụng để buông tha cho mình.
Đáng tiếc Hoắc Chước là một con chó điên đút mãi không no.
“Mẹ nhỏ……”
“Người cũng gọi tôi một tiếng chồng, thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip