Chương 40

Đau, đừng cắn.

"Đồng ý."

Tạ Nghi không chút do dự đồng ý, hắn luôn giỏi nắm bắt cơ hội.

Dừng lại vài giây, Tạ Nghi nhìn anh hỏi: "Sao lại nghĩ đến chuyện sống chung?"

Tô Tri: "Ừm, Enigma, cái đó, nhu cầu có lẽ mạnh hơn alpha nhỉ, tập tính làm tổ các thứ, ở cùng bạn đời tâm trạng sẽ thoải mái hơn một chút, về lý thuyết là vậy... dù sao bình thường em cũng ở một mình, không có gì bất tiện..."

Tô Tri giải thích lộn xộn, ngữ pháp sai lệch, bản thân anh cũng không biết mình đang nói gì nữa.

Ý nghĩ sống chung là nhất thời nảy ra, bản thân anh thực ra còn chưa nghĩ thông suốt.

"Bé cưng." Tạ Nghi kiên nhẫn nghe anh nói xong, khẽ nói: "Cảm ơn bé cưng."

Mặt Tô Tri hơi nóng: "..."

Tạ Nghi cậy tay mình dài, vươn qua mặt bàn sờ nhẹ má anh, ánh mắt đen láy không chớp mắt nhìn anh.

"Ngoan quá."

Đôi môi mỏng của Tạ Nghi hơi cong lên, khẽ cười một tiếng, xua tan vẻ âm u và mệt mỏi khó hiểu giữa đôi mày anh tối nay.

Tuy nhiên nụ cười này không khiến Tô Tri cảm thấy thả lỏng, ngược lại khiến tim anh đập nhanh hơn một nhịp, dâng lên một cảm giác căng thẳng khó hiểu.

Giây tiếp theo, Tạ Nghi nhìn anh hỏi: "Tri Tri, có thể hôn em không?"

Tô Tri "a" một tiếng, hỏi: "Bây giờ sao?"

Tạ Nghi nhìn anh, khẽ ừ một tiếng.

Yết hầu Tô Tri khẽ động.

Tạ Nghi đi công tác ngắn ngày, tuy mỗi ngày đều trò chuyện qua điện thoại, nhưng một tuần không gặp mặt trực tiếp, cảm giác đó rất khác.

Giống như một loại phản ứng cai nghiện nhẹ, huống chi Tô Tri tuần này vốn đã nhớ Tạ Nghi hơn trước.

Nếu không phải vì chuyện giới tính của Tạ Nghi, bầu không khí giữa hai người hơi lúng túng, cắt ngang bầu không khí dính chặt sau khi gặp lại, lúc vừa lên xe ở cổng viện nghiên cứu, Tạ Nghi đã nên ôm anh vào lòng hôn rồi.

"... Được."

Mi mắt Tô Tri run rẩy, giọng mềm mại.

Chút bầu không khí lúng túng khó hiểu bì chuyện giới tính kia tan đi, cảm giác mờ ám lại quay trở lại, Tô Tri cảm thấy không khí ấm áp dần lan tỏa.

Nếu muốn hôn, Tô Tri do dự một lát, có nên đứng dậy ngồi cạnh Tạ Nghi không — Tạ Nghi vẫn luôn không chịu buông tay anh, tư thế hai người cách chiếc bàn nhỏ nắm tay nhau như vậy rất kỳ cục — Tạ Nghi đứng dậy.

Hắn buông bàn tay đang nắm cổ tay Tô Tri ra, nhưng không vì vậy mà buông Tô Tri ra, ngược lại vẫn giữ tư thế cúi người này, cánh tay dài vươn ra, nắm lấy eo Tô Tri, cánh tay dùng lực ôm anh lên không trung, rồi tách ra một cánh tay đỡ dưới đùi anh, nâng cao cơ thể, cứ như vậy ôm trọn anh vào lòng.

"A —"

Tô Tri phát ra một tiếng kêu nhỏ, mắt mở to, theo phản xạ căng thẳng ôm lấy cổ hắn, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã bị người ta ôm thẳng qua chiếc bàn thấp, xoay tay ném lên ghế sofa.

Giây tiếp theo, một thân hình cao lớn theo đó đè anh xuống.

Tô Tri bị đè xuống phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Sofa trong căn hộ của Tô Tri không lớn, bình thường chỉ một mình anh dùng, chiều dài chỉ một mét bảy, chiều rộng cũng không lớn, hai người chồng lên nhau đè chiếc sofa nhỏ bé đến mức chật chội đáng thương, lộ ra vẻ quá tải.

Chất liệu nhồi sofa mềm mại, trọng lượng của hai người đè xuống lún xuống rất nhiều.

Tô Tri bị Tạ Nghi đè đến khó khăn, Tạ Nghi đè phần lớn trọng lượng lên người anh, không đến mức khiến anh nghẹt thở, nhưng lại có một cảm giác bức bối áp bức, khiến anh không thể động đậy, anh đưa tay đẩy vai Tạ Nghi, kinh ngạc nói: "Anh sao lại, đột nhiên ôm em như vậy — ư!"

Một câu còn chưa nói xong, đã bị người ta bịt miệng lại.

"Ư ư" hai tiếng mơ hồ, tiếng nước ẩm ướt vang lên trong phòng.

Bàn tay Tô Tri vốn đang đẩy vai Tạ Nghi mất lực, trượt xuống, theo đường cong cơ thể rơi vào ngực người đàn ông, bị cơ bắp hơi căng giữ lại, kẹp ở giữa.

Nụ hôn sau một tuần xa cách này, khác biệt so với bình thường.

Tạ Nghi hôn rất chậm, nhưng lại rất sâu, sâu chưa từng có, chiếc lưỡi nóng ẩm mạnh mẽ lang thang khắp khoang miệng anh, dường như muốn để lại dấu ấn trên mỗi tấc thịt mềm, dùng nước bọt thay thế pheromone đánh dấu trong miệng anh, tư thế cực kỳ thân mật quá mức.

Một tay Tạ Nghi giữ eo anh, bàn tay kia nắm hờ lấy chiếc cổ thon gầy bên gáy anh, ngón tay thỉnh thoảng không nhẹ không nặng ấn xuống, mang đến một chút cảm giác áp bức muốn nôn mửa, khiến yết hầu Tô Tri hoảng loạn lên xuống, không ngừng nuốt nước bọt.

Trong lúc nuốt loạn xạ, càng không thể để ý đến chiếc lưỡi đang làm loạn trong miệng, chỉ có thể mặc kệ xâm phạm, nước bọt sắp không giữ được nữa, vẫn là nhờ Tạ Nghi kịp thời mút đi mới không tràn ra khóe miệng.

Hôn mạnh quá, cả miệng Tô Tri đều bị hôn đến ê ẩm, có cảm giác như sắp bị ăn nuốt vào bụng.

Anh theo phản xạ giãy giụa, nhưng tay anh bị kẹt trước ngực Tạ Nghi, Tạ Nghi không hoàn toàn đè trọng lượng lên người anh, như vậy có lẽ sẽ đè anh thành một miếng bánh, cơ bắp từ eo đến vai gáy đều đang dùng lực, chống đỡ cơ thể trên không trung, Tô Tri loạn xạ ưỡn vài cái, xúc cảm mềm mại đàn hồi của cơ bắp dưới lòng bàn tay.

Nhận ra chuyện gì xảy ra, đầu óc vốn đã không tỉnh táo của anh lại nóng thêm một chút.

Anh cứng đờ ở đó, không biết nên để tay ở đâu, rất chật vật co rúm lại, Tạ Nghi hôn một lúc, bàn tay đang giữ gáy anh buông xuống, nắm lấy hai cổ tay anh véo vài cái, kéo ra vòng ra sau cổ mình khoác lên.

Tô Tri mơ hồ ôm lấy cổ hắn, ngược lại thành tư thế chủ động ôm ấp.

Không đúng.

Tô Tri phản ứng lại, vội vàng buông tay ra, đẩy vai Tạ Nghi.

Nhưng sofa quá mềm, lún xuống không dễ dùng lực, anh lại bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, tự nhiên đẩy không nổi. Chút sức lực đó giống như mèo cào người, cứ như là dùng đệm thịt cào, không biết là kháng cự hay khen thưởng, tóm lại đẩy người ta đến mức cơ bắp căng thẳng, hô hấp nặng nề, hôn càng sâu hơn.

Đẩy vài cái lại bị nắm lấy cổ tay.

Làn da mỏng manh ở cổ tay bị xoa đến ửng đỏ, máu nóng lên.

Cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, Tô Tri cuối cùng nhận ra Tạ Nghi dường như đang cố ý trêu đùa anh.

Cố ý để anh giãy giụa vô ích, rồi lại bắt lấy trừng phạt.

"..."

Bắt nạt người ta!

Tô Tri có xíu vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, thêm vào bị hôn mấy phút, thiếu oxy chóng mặt, miệng ư ư ư giãy giụa, đầu ngoẹo sang một bên.

Tạ Nghi giữ anh hôn một lúc, hơi giải tỏa chút lửa nóng bực bội trong lòng, thấy anh khó chịu giãy giụa, cũng không cưỡng ép giữ anh, véo cằm anh rút lưỡi ra khỏi miệng anh một chút, để lại cho Tô Tri dư dả bình phục hô hấp, chỉ nặng nề thở dốc, từng cái từng cái mổ và liếm lên môi anh.

"Hô —"

Tô Tri vừa hoàn hồn, hô hấp bình ổn hơn một chút, đầu lưỡi lại như hình với bóng chen vào.

"Ư ư!"

Tạ Nghi cứ như vậy đè anh trên sofa, hết lần này đến lần khác, đi đi lại lại hôn hơn nửa tiếng.

Cuối cùng khi được buông ra, miệng Tô Tri gần như không còn cảm giác, ngoài tê dại không còn cảm giác nào khác.

Sợi chỉ sáng bóng kéo dài giữa đôi môi, lại bị người ta keo kiệt liếm sạch.

Tô Tri dùng khóe mắt nhìn thấy, mí mắt như bị bàn là nóng là bỏng một cái, nóng rực.

Trong lòng nghĩ Tạ Nghi bình thường sạch sẽ đến mức như có tật sạch sẽ, một khi hôn nhau lại không thèm câu nệ, quá không vệ sinh, sao lại đuổi theo ăn nước bọt của anh chứ?

Miệng vẫn còn ê ẩm, Tô Tri chuyển sang nghĩ anh bị đè xuống hôn nửa tiếng đồng hồ, bây giờ trong miệng đã hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc là nước bọt của ai, hình như cũng không đến mức so đo chút xíu này.

Tô Tri: "..." Đáng ghét.

Anh xấu hổ, sự xấu hổ muộn màng dâng lên.

Nhưng người bị hôn đến thực sự không còn sức lực, ánh mắt cũng thẳng đờ, phản ứng rất chậm, chỉ có thể chậm rãi dùng ánh mắt khiển trách Tạ Nghi một chút.

Người không có sức, cái liếc mắt khiển trách này cũng mềm nhũn, đáy mắt còn ngậm hơi nước ướt át, khiến Tạ Nghi lại muốn ngậm lấy môi anh nhét lưỡi vào, ước chừng nếu tiếp tục bắt nạt nữa thật sự sẽ khiến người ta nổi giận, không thể đánh rắn động cỏ, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh, cuối cùng nhịn xuống không tiếp tục nữa.

Tạ Nghi ôm anh từ sofa lên.

Tô Tri không kìm được khẽ run rẩy trong vòng tay hắn.

Tạ Nghi vừa nãy hôn quá sâu, quá lâu, lâu đến mức khiến anh có một nỗi sợ hãi như sắp bị nuốt chửng, nhịp tim rất nhanh.

Lúc này ngay cả bắp chân cũng mềm nhũn, giống như sau khi vận động quá sức, từng đợt ê ẩm.

Vì tư thế chân rủ xuống ngoài sofa, máu lưu thông không tốt, cơ thể Tô Tri cũng bị tê rần, không có chút sức lực nào, sau khi được Tạ Nghi ôm lên, mất thăng bằng ngã thẳng vào người hắn.

Dựa vào vai người, rất ỷ lại người.

Một tay Tạ Nghi ôm vai lưng anh, tay kia nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị tê, vừa xoa vừa hôn thêm mấy cái.

Lần này hôn cằm và vành tai anh, lần này hôn không mạnh, tuy cũng mang theo hơi thở nóng rực quen thuộc của Tạ Nghi, nhưng dịu dàng hơn nhiều, so với những hành động xâm phạm dữ dội trước đó, cảm giác an ủi càng nhiều hơn.

Dùng khâu an ủi giả vờ ôn hòa, giảm bớt cảnh giác của con mồi.

Tô Tri bị hắn cố ý dỗ dành hôn trêu đùa đến ngứa ngáy, cái loại run rẩy sợ hãi bị nuốt chửng kia dịu đi rất nhiều, chỗ tê trên người cũng được lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ xoa rất thoải mái, giống như được vuốt lông, cảm thấy lười biếng, lại trở nên mềm mại như nhung.

Thỉnh thoảng khẽ rên hừ vài tiếng, cả người mềm nhũn.

Tô Tri vốn dĩ vì cơ thể chẳng mấy chốc đã tê liệt mà ngã vào người Tạ Nghi, bây giờ khôi phục lại chút sức lực cũng không tránh ra, có thể nói là ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.

Ngoan quá.

Toàn thân đều bị hơi thở của hắn bao trùm.

Bắt nạt thế nào cũng không trốn thoát.

Tạ Nghi hô hấp nặng nề, cố nén không lộ ra vẻ khác thường.

Sau khi kết thúc điều trị pheromone bằng biện pháp cực đoan, cơn đau còn sót lại trở thành thuốc trấn áp tốt nhất.

Nồng độ pheromone Enigma trong phòng đã đến mức máy dò sẽ báo động điên cuồng, vì tác dụng phụ của điều trị, Tạ Nghi vẫn có thể tự chủ, vẫn giả vờ ra dáng người.

Hắn áp má lên má Tô Tri cọ cọ, khẽ hỏi: "Ngày mai chuyển nhà, được không?"

Tô Tri không nghe rõ: "Gì cơ?"

Tạ Nghi: "Sống chung, ngày mai dọn đến ở cùng nhau, được không?"

"A?" Tô Tri ngẩn người một lúc, phản ứng lại, do dự nói: "Gấp quá... em còn chưa liên hệ công ty chuyển nhà."

Thu dọn đồ đạc cũng cần thời gian, quyết định tạm thời, Tô Tri còn chưa kịp có bất kỳ kế hoạch nào.

Tạ Nghi dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào vành tai anh, đôi môi mỏng còn vương chút ẩm ướt chạm vào dái tai anh, ghé sát nói: "Tôi sẽ sắp xếp, em không cần bận tâm, giao cho tôi được không? Bé cưng."

Dái tai Tô Tri rất mẫn cảm, bất ngờ bị hôn một cái lập tức rụt lại, run rẩy kinh hãi.

Khẽ "a" một tiếng.

"Được không? Bé cưng Tri Tri."

Tạ Nghi ghé sát tai anh nói, giọng khàn khàn mang theo hơi nóng luồn vào tai, u trầm khàn khàn, giống như một con quỷ mê hoặc lòng người, thì thầm bên tai.

Vừa nói, đầu lưỡi cuốn lấy dái tai anh, ngậm vào miệng.

Tô Tri dáng người thanh mảnh, thịt lại mềm, làn da mỏng manh như đồ sứ, một chút thịt nhỏ ngậm trong miệng mềm mại đến kinh ngạc, Tạ Nghi không nhịn được dùng răng nanh cọ xát.

Răng nanh sắc nhọn chạm vào lớp thịt mỏng mềm mại, chỉ kiềm chế nhẹ nhàng ấn xuống, không dùng lực mài, chỉ mới đó thôi mà cảm giác đó đã khiến dựng hết cả lông tơ.

Lưng Tô Tri mềm nhũn, như bị rút mất xương sống.

Tô Tri không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là bị Tạ Nghi vừa hôn vừa gọi đến mức quá xấu hổ, dái tai bị ngậm đến nóng rực, hơi nóng ồ ạt xông lên đầu, ngay cả cơ thể cũng nóng lên, cuống cuồng loạn xạ đồng ý.

"Ừ, ừ, được, em biết rồi..."

Anh bị người ta ngậm chỗ yếu, không dám động đậy, giống như một con chim sẻ nhỏ bị túm lấy gốc đuôi, dùng khóe mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Tạ Nghi áp sát tai anh, cầu xin: "Tạ Nghi, tai ngứa quá, đau, đừng cắn."

"Không cắn, bé cưng."

Tạ Nghi ngậm lấy thịt mềm hàm hồ đáp một câu, tuy không tình nguyện lắm, vẫn thả dái tai ra khỏi kẽ răng.

Tô Tri che tai trốn vào lòng hắn xoay nửa vòng đầu, vẻ mặt rất sợ hãi.

— Tuy có chút tự lừa mình dối người trốn trong lòng hắn.

Tạ Nghi không nói gì, ôm anh, ở trong phòng lâu như vậy, nhiệt độ cơ thể hắn bị màn đêm thấm lạnh cũng đã khôi phục, lại trở về trạng thái toàn thân nóng rõ rệt, nhiệt độ nóng hầm hập xuyên qua quần áo bao bọc Tô Tri.

Đợi cảm xúc Tô Tri dịu lại một chút, chịu quay đầu lại, Tạ Nghi dùng khăn ướt lau khóe miệng, má và tai anh, động tác tỉ mỉ lại kiên nhẫn, Tô Tri được hắn nâng niu khuôn mặt lau chùi, chút khó chịu trong lòng vì bị hôn quá mạnh cũng tan biến.

Tóm lại, cứ như vậy mà vội vàng định ra những việc cụ thể về chuyện sống chung.

Tô Tri cảm thấy có chút đột ngột, tiến độ giữa anh và Tạ Nghi, dường như luôn như vậy không thể đoán trước mà lao nhanh về phía trước, nhưng không đến mức hối hận, anh chỉ cảm thấy hơi ngại ngùng, có một chút cảm giác mất kiểm soát nhẹ.

Sau một hồi lộn xộn trong nhà, thời gian đã đến tám rưỡi, cũng hơi muộn rồi.

Tô Tri do dự hỏi: "Anh muốn về sao?"

... Hay là ở lại đây qua đêm?

Anh cảm thấy Tạ Nghi hôm nay hơi mệt mỏi, muộn như vậy còn phải lái xe về, anh đau lòng.

Nhưng nếu Tạ Nghi ở lại đây qua đêm, ngủ ở đâu?

Ngủ trên giường hình như nhanh quá, không thích hợp thì phải.

Ngủ trên ghế thì lại quá nhỏ, chỉ một mét bảy, Tạ Nghi chắc chắn không ngủ vừa, ngay cả chân cũng không duỗi ra được, chỉ có thể rủ ra ngoài, nghĩ đến cảnh đó đã thấy khổ sở rồi.

Ừm.

Tô Tri hơi thấy khổ não.

Hay là anh ngủ trên ghế vậy, anh ở trên đó còn có thể miễn cưỡng co người lại.

Tạ Nghi nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, ánh mắt trong veo nhìn thấu, có một chút xấu hổ và lo lắng, nhưng không có chút tơ tưởng nào.

Rất rõ ràng Tô Tri vẫn không có đủ nhận thức về nguy hiểm — dù đã biết giới tính của hắn, còn vừa bị ấn xuống ghế hôn đến toàn thân run rẩy — vẫn là một bộ dạng mơ hồ.

Tạ Nghi không chịu nổi nhất cái vẻ này của anh, nhạt nhòa như thể bất kỳ người hay sự việc nào cũng không thể lưu lại lâu dài trong lòng Tô Tri, rõ ràng hai người vừa mới thân mật xong.

Một cuộn tranh trắng bệch.

Gió thổi qua mặt hồ gợn sóng, trong nháy mắt lại bình lặng, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Điều này khiến hắn nóng nảy, không kìm được dục vọng xấu xa trong lòng lan tràn, muốn biết đến khi bị ấn xuống xâm phạm đến nơi sâu nhất, đôi mắt kia còn có ngây thơ nhìn hắn như vậy không?

Tạ Nghi gần như không chịu nổi sự cám dỗ trong tầm tay này, suýt nữa đã nói không về, ở lại, tối nay ngủ cùng nhau.

Nhưng cuối cùng vẫn không ở lại.

Con mồi sắp sa lưới, không cần thiết phải gây thêm rắc rối vào lúc này.

Đợi dụ về sâu trong hang ổ —

Ánh mắt đen đặc quánh của Enigma lướt qua từng tấc trên má Tô Tri, đưa tay nhẹ nhàng véo một cái lên má Tô Tri, khiến má anh phồng lên một chút nhìn hắn, rất có chừng mực, khẽ nói: "Ừ, về, ngày mai gặp, bé cưng."

"Vâng ạ." Tô Tri tôn trọng ý kiến của hắn, không yên tâm dặn dò: "Vậy anh lái xe chậm một chút nha, muộn lắm rồi."

Không nói rõ là thở phào nhẹ nhõm hay hơi thất vọng.

Ngày hôm sau, Tô Tri tan làm sớm, không đến viện nghiên cứu, tranh thủ bận rộn chuyện chuyển nhà sống chung.

Hai người thương lượng một chút, anh sẽ chuyển đến chỗ Tạ Nghi ở.

Thực ra Tạ Nghi không ngại ở căn hộ nhỏ của anh, hay nói đúng hơn là rất muốn, hắn có vẻ rất hứng thú với đồ dùng cá nhân và lãnh địa của Tô Tri.

Là Tô Tri tự mình cân nhắc một chút, để Tạ Nghi cao lớn như vậy chen chúc trong căn nhà nhỏ này có vẻ hơi chật chội, hơn nữa căn nhà này để đồ của hai người có vẻ chật hẹp, lúc anh thuê không nghĩ đến căn nhà này sẽ có người thứ hai ở, quyết định vẫn là anh chuyển đến chỗ Tạ Nghi.

Chỗ ở của Tạ Nghi cách Viện Nghiên cứu Thủ đô nửa tiếng lái xe, không xa, Tô Tri vẫn có thể chấp nhận được.

Tạ Nghi làm việc rất hiệu quả, chuyện đã định là lập tức thực hiện.

Ngày hôm sau đã đến giúp Tô Tri chuyển nhà.

Tạ Nghi không gọi công ty chuyển nhà, lái một chiếc Hummer rộng rãi đến, đón Tô Tri tan làm ăn cơm, đến căn hộ tự tay giúp anh thu dọn.

Đồ đạc của Tô Tri không nhiều, hơn nữa lần này không phải chuyển hết, Tô Tri cảm thấy như vậy quá vất vả, trước mắt mang một số đồ dùng cá nhân thường dùng qua là được.

Thời hạn thuê căn hộ bên này còn nửa năm, cũng không vội dọn hết.

Đồ cần chuyển đi không có gì quá lớn, nhưng đồ của Tô Tri khá lặt vặt, lại để lộn xộn, không dễ thu dọn.

Đây cũng là lý do tại sao Tô Tri lười biếng chuyện chuyển nhà, anh không giỏi thu dọn đồ đạc, cảm thấy rất đau đầu.

Tạ Nghi nói được làm được, quá trình chuyển nhà hoàn toàn không để Tô Tri lo lắng, hắn có khả năng quy hoạch và bắt tay vào làm rất mạnh, đồ dùng cá nhân của Tô Tri hắn liếc mắt một cái đã biết nên sắp xếp thế nào, chỉ mất chưa đến hai tiếng đã thu dọn xong hết, phân loại dùng thùng đóng gói, chuyển lên xe.

Tô Tri rất nhanh chóng bị bạn trai đóng gói cả người lẫn đồ đạc mang về nhà.

Đến nơi, Tô Tri kinh ngạc.

Tạ Nghi trước đây chỉ nói chỗ ở của hắn cách viện nghiên cứu không xa, lúc chụp ảnh cũng chỉ chụp nội thất, chuyện nhà kính cũng chưa bắt đầu chuẩn bị, Tô Tri còn chưa thấy sơ đồ bố trí hoàn chỉnh, đến khi thực tế nhìn thấy mới phát hiện, nơi này vậy mà là một căn biệt thự độc lập.

Không phải kiểu biệt thự khu dân cư, mà là biệt thự thật sự cả một khu đất chỉ có một căn.

Nằm trên núi ở một khu sinh thái không mở cửa cho bên ngoài, chiếc Hummer quanh co men theo đường núi đi lên, Tô Tri từ đầu đến cuối không thấy dấu vết kiến trúc nhân tạo nào khác, bốn phía đều là núi rừng, xanh tươi um tùm, ngay cả không khí cũng trong lành.

Khu phát triển công nghệ cao không phải là khu vực có giá nhà cao nhất thủ đô, nhưng trên bản đồ cả thủ đô không có chỗ nào rẻ, huống chi một khu vực lớn như vậy, tấc đất tấc vàng, kiểu kiến tạo ẩn mình giữa ồn ào như thế này, ngay cả xa xỉ cũng không đủ để hình dung.

Nghĩ cũng biết không chỉ đơn thuần là có tiền là làm được.

Mức độ giàu có và quyền thế của bạn trai Tô Tri lại một lần nữa được thiết lập lại.

Đây có tính là gả vào hào môn không nhỉ?

Anh do dự nghĩ.

Không đúng không đúng, còn chưa kết hôn mà!

Tạ Nghi đỗ chiếc Hummer ngoài sân biệt thự, chuyển đồ của Tô Tri vào trong.

Lần này đồ mang đến không nhiều, tay Tạ Nghi rất vững, một lần chuyển hai ba thùng, Tô Tri theo sau như một cái đuôi nhỏ giúp hắn cầm chút đồ lặt vặt, hai ba chuyến là xong.

Tô Tri theo Tạ Nghi vào trong, phát hiện căn biệt thự này mới và rộng rãi hơn anh dự kiến rất nhiều, không có nhiều dấu vết sinh hoạt, quả thực giống như một căn nhà mới.

Tô Tri không khỏi cảm thấy kỳ lạ: "Trước đây anh không ở đây sao?"

Tạ Nghi không phủ nhận: "Không thường ở, trước đây phần lớn thời gian không ở thủ đô."

Chẳng những không thường ở, mà là gần như chưa từng ở.

Cũng là lần này về thủ đô mới bắt đầu ở.

Khu đất này đứng tên hắn vài năm rồi, từ lúc quy hoạch đô thị, vốn dĩ định xây dựng một khu phong cảnh nhỏ, bị hắn chặn lại, xây một căn biệt thự, năm ngoái mới hoàn thành.

Tạ Nghi mua nơi này, không phải vì xa xỉ hưởng thụ, hắn không coi trọng vật chất, thậm chí thờ ơ, lúc ở thủ đô phần lớn thời gian ở viện điều dưỡng, căn biệt thự này xây xong vẫn luôn bỏ trống, ngoài nhân viên vệ sinh định kỳ đến dọn dẹp, gần như không ai đến, không có chút hơi người nào.

Bố trí một nơi ở ở đây, lý do lớn nhất là nơi này cách xa khu dân cư, đủ yên tĩnh, thích hợp cho Enigma sống tách biệt, hệ số an toàn — đối với người khác mà nói — tương đối cao, đỡ lo lắng hơn.

Một điểm khác là nơi này chi phí xây dựng quả thực đắt đỏ.

Vận dụng một chút quyền thế làm chút việc, gây ra chút động tĩnh, cũng có thể khiến chính phủ yên tâm, người có dục vọng dễ khống chế hơn.

Còn một lý do mà bản thân hắn cũng không hiểu rõ:

Lúc đó hắn nhìn thấy căn biệt thự này, đã có một dự cảm khó hiểu, rằng sau này có lẽ có một ngày sẽ dùng đến.

Bây giờ xem ra quả thực ứng nghiệm hoàn hảo.

Nơi này gần đơn vị công tác của Tô Tri, môi trường tốt, lại đủ xa lánh đám đông, rất thích hợp làm nơi nuôi nhốt bạn đời.

Dường như trong cõi u minh, số phận ràng buộc thành một sợi dây khó giải thích.

Hai người bọn họ định sẵn phải sống ở đây.

Tô Tri: "Ồ."

Anh tò mò đi theo Tạ Nghi dạo một vòng.

Bố cục biệt thự rất rộng rãi, một tầng đã có ba bốn trăm mét vuông, tầng một là phòng khách, bếp, phòng làm việc, và hai phòng khách.

Nhưng Tạ Nghi rõ ràng không có ý định để anh ở phòng khách.

Tạ Nghi dẫn anh lên tầng hai.

Tầng hai có ba phòng ngủ, nhưng một trong số đó đã được sửa thành một phòng tập kín dường như, cất giữ một số thiết bị các loại, Tạ Nghi nói qua loa một câu, không mở ra cho Tô Tri xem.

Mới đến, Tô Tri cũng không đi tìm hiểu, chỉ để lại trong lòng một chút tò mò nhè nhẹ.

Một phòng khác thì trống rỗng, ngoài đồ nội thất cơ bản ra thì không có gì, trên giường đều trơ trụi, ngay cả bộ bốn món cũng không trải.

Tạ Nghi vẻ mặt lịch sự hỏi: "Phòng ngủ phụ chưa dọn dẹp, em ở chung một phòng với tôi được không?"

Tô Tri: "...!"

Tô Tri lắp bắp: "Được, được."

Tô Tri không tin cái lý do chưa dọn dẹp kia, chẳng có gì để dọn cả, thực sự muốn ở thì chuyển đồ sang phòng ngủ phụ là được, chẳng lẽ ngay cả một bộ bốn món mới cũng không tìm ra được.

Nhưng, anh cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng sống chung với bạn trai còn phải ngủ hai giường.

Cho nên không phản bác.

Tô Tri khá căng thẳng đi theo Tạ Nghi vào phòng ngủ chính, đặt một số đồ dùng cá nhân của anh vào đó.

Vừa bước vào, đã nhìn thấy chiếc giường lớn nằm ngay chính giữa rất bắt mắt.

Giường rất lớn, hẳn là kích thước đặc biệt để phù hợp với vóc dáng Enigma, chiều dài nhìn có ba mét, chiều rộng cũng khoảng hai mét rưỡi, gần như có thể bơi trên đó.

Phòng ngủ chính là kiểu duplex, diện tích một phòng ngủ còn lớn hơn cả toàn bộ căn hộ của Tô Tri, bao gồm một phòng thay đồ và phòng tắm còn lớn hơn cả phòng ngủ bình thường, còn có một ban công rộng rãi.

Giữa còn có một lớp ngăn cách, khảm một bộ bàn ghế đôi, đóng vai trò như một phòng làm việc nhỏ.

Tạ Nghi hỏi: "Đặt tài liệu làm việc của em ở đây nhé?"

Tô Tri gật đầu: "Em sao cũng được, nhưng, xem tài liệu trong phòng ngủ có ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh không?"

Tạ Nghi nói một câu "không sao", cúi đầu lấy tài liệu làm việc của anh ra.

Lúc Tạ Nghi thu dọn đồ đạc cho anh, tiện thể làm luôn việc sắp xếp cất giữ, lúc này bày ra lần lượt, phân loại theo loại, dùng cặp tài liệu và thẻ nhãn phân loại rõ ràng, ngăn nắp đặt ở một bên bàn.

Tô Tri bị sự ngăn nắp đến chóng mặt, nhớ lại lúc ở Thành phố Z, Tạ Nghi thường xuyên giúp anh sắp xếp tài liệu ở cửa hàng hoa.

Sau khi về thủ đô, hai người không làm việc cùng nhau, cũng không ở cùng nhau, nên không còn nữa.

Tô Tri khẽ nói: "Chắc vài ngày nữa em lại làm rối tung lên thôi."

Tạ Nghi "ừ" một tiếng, nói: "Rối thì tối lại giúp em dọn."

Tô Tri nhớ đến phong cách nội thất sạch sẽ đến hoang vắng, cảm thấy mình hình như làm rối tung căn biệt thự này rồi, rất làm phiền người khác, hiếm khi có chút lo lắng, dò xét hỏi: "Tạ Nghi, anh có phải có chút chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?"

Tạ Nghi dường như biết anh đang lo lắng điều gì: "Trong sinh hoạt thì không. Không thích đồ đạc để ngăn nắp như vậy sao?"

Tô Tri lắc đầu, nói không ghét.

Tạ Nghi đặt đồ trong tay xuống, vươn tay ôm anh vào lòng, véo nhẹ cằm anh, hàng mi rũ xuống, đôi mắt đen sâu thẳm, cụp mắt nhìn anh: "Không thích có thể nói với tôi?"

Tô Tri nhìn thẳng vào mắt hắn, không hiểu sao cảm thấy rất ngại ngùng, vùi mặt vào lòng Tạ Nghi, loạn xạ ừ ừ ừ vài tiếng.

Sau khi đặt xong đồ lặt vặt, Tạ Nghi cuối cùng lấy con rối mua ở thủy cung lần trước ra, chất đống ở một góc bàn làm việc.

Mặt bàn vốn lạnh lẽo nghiêm nghị, trong nháy mắt thêm một chút cảm giác mềm mại, tăng thêm một chút hơi thở sinh động cho căn biệt thự lạnh lẽo này.

...

Tổng cộng mất hơn bốn tiếng đồng hồ cho việc chuyển nhà, toàn bộ quá trình đều là Tạ Nghi bận rộn, Tô Tri chủ yếu đóng vai trò là một vật trang trí, theo sau Tạ Nghi làm cái đuôi nhỏ, thêm vào chút tham quan biệt thự, hoàn toàn không thấy mệt.

Nhưng lượng vận động như vậy so với bình thường ở trong phòng thí nghiệm bất động, đối với anh đã là rất đủ.

Cho nên đến giờ cơm, rất tự nhiên thấy đói.

Tô Tri tưởng sẽ ra ngoài ăn, hoặc gọi đồ ăn mang về, nhưng không biết vị trí trên núi này người giao hàng có dễ tìm không, vừa nãy lúc lên núi hình như có một đoạn đường khá quanh co.

Kết quả Tạ Nghi nói: "Tôi đi nấu cơm."

Tô Tri kinh ngạc: "?"

Tạ Nghi từng nhắc đến việc hắn biết nấu ăn, trước đây vì nhiệm vụ cần học qua, nhưng Tô Tri là người mù tịt về nấu nướng nên hoàn toàn không có khái niệm thực tế, cũng không kỳ vọng quá nhiều vào tay nghề của Tạ Nghi.

Anh vẫn luôn đường hoàng sống qua ngày bằng đồ ăn mang về, đồ ăn vặt và cơm ở nhà ăn của đơn vị...

Cho đến khi Tạ Nghi cởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại một chiếc sơ mi bước vào bếp, Tô Tri vẫn cảm thấy cảnh tượng này có chút không khoa học.

Anh nghĩ nghĩ, lén lút chạy ra ngoài bếp xuyên qua cửa kính nhìn một lúc, thấy người đàn ông cao lớn khá nghiêm túc bày biện đồ dùng nhà bếp, thu dọn nguyên liệu, dáng vẻ thuần thục không phù hợp với vẻ ngoài.

Tạ Nghi không làm món ăn quá phức tạp, đơn giản nấu một nồi hải sản, nhưng nếm ra được lửa và gia vị được kiểm soát rất tốt, nguyên liệu cũng vô cùng tươi ngon, tôm, mực, bào ngư, còn có rau xanh và đậu phụ cắt nhỏ lăn trong nước dùng trắng đục đậm đà, tươi ngon đến nghẹt thở.

Tô Tri uống hai bát canh, lại ăn một chút mì, bất cẩn ăn no căng bụng.

Ăn xong, anh vốn định xung phong đi rửa bát — dù sao cũng không thể không làm gì, một ngày này của anh quá nhàn rỗi rồi — kết quả phát hiện hoàn toàn không cần đến khâu này.

Bếp có máy rửa bát, chỉ cần bỏ vào là xong.

Sau bữa ăn, Tạ Nghi dẫn anh đi đi dạo.

Tô Tri: "........"

Khỏe mạnh quá!

Khỏe mạnh đến mức anh kinh ngạc, bình thường anh ăn xong không ngủ gục xuống đã là rất chú ý rồi.

Ngày đầu tiên sống chung, Tô Tri cuối cùng cũng ngại lười, anh cũng có chút sĩ diện trước mặt bạn trai, ngoan ngoãn đi theo Tạ Nghi đi dạo.

Anh đi chậm rì rì, Tạ Nghi cũng không giục anh, điều chỉnh bước chân đi cùng anh, nắm tay nhau.

Màn đêm mờ ảo, bóng cây trong núi rậm rạp, gió thu thổi qua, cành lá xào xạc. Thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu nhẹ nhàng và tiếng chim sẻ líu ríu, trong đêm khuya có vẻ nhẹ nhàng.

Tô Tri: "Giống như đang mơ."

Cả ngày trôi qua như mộng du.

Tạ Nghi véo nhẹ tay anh, nói: "Hơi lạnh, lại gần một chút."

Đi dạo về, Tô Tri xem một lúc tài liệu cần dùng cho ngày mai, tắm xong, thực sự nằm lên chiếc giường lớn kia, mới rõ ràng nhận ra, anh thực sự đang ở cùng một ngôi nhà với Tạ Nghi, sắp ngủ trên cùng một chiếc giường rồi.

Đột nhiên vô cùng căng thẳng.

Tạ Nghi sau anh đi tắm, dùng chung một phòng tắm, là phòng tắm chính này.

Tô Tri nằm trên giường một lúc, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, cảnh giác xoay đầu nhìn.

Tạ Nghi đi ra.

Dáng vẻ hắn ngược lại không lả lơi chút nào, rất đoan trang mặc đồ ngủ, nhưng dù sao cũng khác với ban ngày, cổ áo mở rộng hơi ẩm ướt, chất liệu nhẹ nhàng mềm mại của bộ đồ ngủ mơ hồ có thể thấy đường nét cơ bắp mạnh mẽ.

Dưới ánh đèn trắng, đôi mắt sẫm màu có vẻ càng đen như mực.

Thêm vài phần nguy hiểm.

Tô Tri dời mắt, nên không thấy ánh mắt Tạ Nghi đánh giá anh.

Tô Tri vốn dĩ da trắng, ga trải giường và chăn đệm sẫm màu càng tôn lên anh như đồ sứ.

Giống như một gốc hoa dành dành yếu ớt, bóng dáng trắng thuần duy nhất trong bóng tối.

Vô tri vô giác rơi vào hang ổ của dã thú.

Toàn thân đều bị đồ vật của hắn, hơi thở của hắn bao trùm.

Ánh mắt Enigma như rắn lướt qua người anh.

Cảm thấy Tạ Nghi ngồi xuống bên giường, lưng Tô Tri tê rần một cái, theo phản xạ co rúm lại.

Tô Tri âm thầm cổ vũ bản thân, anh vừa nghĩ xong, giường rộng như vậy, thực sự không được anh còn có thể chạy, lăn sang bên kia không ngủ gần Tạ Nghi.

Kết quả đến lúc này mới phát hiện, lý tưởng cách xa hiện thực bao nhiêu.

Tạ Nghi vừa lên giường, cánh tay đã ôm lấy eo anh, giống như một cái lồng giam cầm anh.

Giường rất mềm, trọng lượng của hai người cộng lại, nệm lún xuống, cơ thể Tô Tri không thể kiểm soát nghiêng về phía Tạ Nghi, giống như chết đuối, cuốn vào vòng xoáy không thể thoát ra.

Tô Tri động đậy hai cái trong lòng hắn, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, tim anh dần dần đập nhanh hơn: "Đợi một chút, Tạ Nghi, em quên nói rồi."

Giọng người đàn ông từ lồng ngực truyền đến, có chút nghẹn: "Ừ?"

Thực ra là ngại nói, nói thẳng chuyện này đối với Tô Tri vẫn hơi khó xử: "Tuy chúng ta bây giờ sống chung, nhưng, nhưng... tạm thời đừng làm đến cuối cùng."

Mấy chữ cuối nói rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu.

Vùi trong lòng Tạ Nghi nói, Tạ Nghi không thấy vẻ mặt anh, nhưng nghĩ cũng biết lúc nói câu này má chắc chắn đỏ rồi, lan tỏa thành một vệt ráng mây.

"Ừ."

Người đàn ông dừng lại vài giây, mới chậm rãi đáp một tiếng, giọng nặng nề: "Tôi biết rồi."

Tạ Nghi ôm người trong lòng, thờ ơ xuyên qua áo ngủ sờ lưng anh một lúc, lại theo xuống gáy véo vài cái.

Bị vuốt ve một lúc như vậy, Tô Tri dần dần không còn căng thẳng nữa.

Tô Tri cảm thấy Tạ Nghi thay đổi, từ khi màn đêm buông xuống, Tạ Nghi từ phòng tắm ra, dường như có một luồng khí lạnh lẽo nào đó từ người Tạ Nghi truyền đến.

Nhưng bàn tay đang sờ lưng anh vẫn ấm áp như thường, khiến anh cảm nhận được sự an toàn quen thuộc.

Tô Tri cố gắng thả lỏng bản thân, dựa vào ngực Tạ Nghi cảm nhận nhịp thở lên xuống.

Người Tạ Nghi có phần ẩm ướt sau khi tắm, quả thực hơi lạnh, nhưng bản thân hắn nhiệt độ cơ thể nóng rực, rất nhanh đã sấy cái ẩm ướt này thành một loại hơi nước mờ ám.

Nếu anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Enigma, sẽ không ôm cái ý nghĩ ngây thơ như vậy nữa.

Bỏ đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, trong đôi đồng tử kia ngoài vẻ lạnh lùng vốn có, chỉ còn lại sự phấn khích khi con mồi sa lưới, và tình dục nồng nàn đến không thể tan.

Pheromone Enigma lan tỏa trong không khí, vì vừa trải qua điều trị pheromone, Tạ Nghi vẫn còn khả năng tự chủ, có thể kiểm soát nồng độ pheromone trong phạm vi không gây khó chịu sinh lý cho beta, pheromone Enigma vô hình lặng lẽ bao phủ làn da trắng nõn, dựa vào việc người yêu vô tri vô giác mà tùy ý xâm phạm liếm láp.

Đáng thương thật, Tạ Nghi hôn một cái lên đỉnh đầu beta, vẻ mặt không cảm xúc nghĩ.

Đã chủ động nhảy vào nồi, bị ngậm đến bên miệng rồi, còn rụt rè nói với người ta ăn chậm thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Cứ như vậy mà dính dính nhão nhão hôn mãi không thôi 🧋💋

Biệt thự trên đỉnh núi quen thuộc, tổ chim nhỏ quen thuộc, loanh quanh lại trở về rồi 🕊️🏡🌸

🍅 Chưa gì tui đã thấy thương cho mung xinh của bé chim nhỏ rôì đó 👉👈 Mà cái giường của ảnh bự quá ha, lúc làm mấy chuyện không hợp với lứa tuổi học sinh chắc đã lắm he

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip